Hạ Lâm Mỹ không dám tin nhìn con gái. Bà chưa bao giờ cho rằng, một đứa con gái biết quy củ sẽ có quan hệ không tốt với đàn ông bên ngoài.
Mà gương mặt đỏ bừng của Bạch Hân Nghiên đã chứng minh cho điều này.
Nhưng, lúc Bạch Hân Nghiên bị thương, ngược lại lại tỉnh táo suy nghĩ, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong nội tâm lẩm bẩm mấy lần cái tên Hạ Vô Ngưng, không khỏi mở to mắt:
- Bà....tôi đã từng gặp bà. Bà chính là cao thủ của Hắc Long hội?
Trước kia, Bạch Hân Nghiên còn cảm thấy cái tên Hạ Vô Ngưng nghe rất êm tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Nhưng đột ngột xuất hiện quan hệ "cô cháu", cô cũng không kịp phản ứng.
Đêm đó, đám người Hạ Vô Ngưng đến thị trấn Tiêu Ninh để giết chết đám người Lâm Phi. Hạ Vô Ngưng lúc ấy nhuộm tóc đỏ, mặc trường bào đen kỳ quái. Dưới ánh sáng ảm đạm, Bạch Hân Nghiên nhất thời không nhận ra. Người phụ nữ đêm hôm đó hôm nay xuất hiện ở nhà mình, hơn nữa lại trở thành cô của mình?
- Hừ, cuối cùng đã nhớ ra rồi sao?
Hạ Vô Ngưng lơ đễnh nói:
- Thế nào, dạo này cùng với tiểu tình lang tiêu dao khoái hoạt quá nhỉ?
Bạch Hân Nghiên không để ý đến lời nói cạnh khóe, liền quay sang hỏi Hạ Lâm Mỹ:
- Mẹ, bà ta là người của Hắc Long hội, là băng đảng xã hội đen. Tại sao mẹ lại quen với bà ta?
Hahahaha!
Hạ Vô Ngưng nghe được lời nói cực kỳ có ý, mỉm cười, còn sắc mặt Hạ Lâm Mỹ thì trắng bệch, không trả lời được.
- Cháu của dì ơi, cháu còn chưa hiểu sao? Mẹ của cháu là chị ba của dì, là con gái của Hạ gia, là tiểu thư hắc đạo mà cháu chán ghét. Trong cơ thể của cháu đang chảy dòng máu hắc đạo của Hạ gia đấy. Cháu căn bản không xứng làm cảnh sát. Thậm chí không xứng là người tốt. Cháu là con gái của hắc đạo.
Bạch Hân Nghiên cơ hồ ngừng thở, chỉ nghe trái tim của mình nhúc nhích, không thể tin vào những gì mình đã nghe.
- Không phải...Nhất định không phải...
Nước mắt Bạch Hân Nghiên rơi xuống:
- Làm sao có thể chứ? Hắc Long hội đã giết chết ba của con. Mẹ, tại sao mẹ lại có thể là người của Hạ gia Hắc Long hội chứ?
Hạ Lâm Mỹ nghe đến đó, khóc không thành tiếng, trực tiếp quỳ xuống bên cạnh con gái, khóc sướt mướt:
- Xin lỗi, Hân Nghiên, mẹ có lỗi với con.
- Hóa ra cô đã biết người đàn ông đó là do chúng tôi giết?
Hạ Vô Ngưng không e dè, thừa nhận ngay:
- Đúng vậy. Năm đó, người cha chết tiệt của cô không nghe lời cảnh cáo, cố ý muốn đối phó với chúng tôi, điều tra cổ phần khống chế công ty. Lấy con gái Hạ gia còn chưa đủ, lại còn muốn đối phó với chúng tôi. Loại đàn ông này, chết một ngàn lần cũng còn ít.
- Nếu không phải niệm tình trong cơ thể mẹ con các người có huyết mạch Hạ gia, cô cho rằng mình có thể sống đến bây giờ sao? Còn trở thành Cục trưởng cục Cảnh sát?
Bạch Hân Nghiên nghẹn ngào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Lâm Mỹ.
- Mẹ....mẹ đã sớm biết cha là do bọn họ giết. Cho nên mẹ luôn phản đối con báo thù, phản đối con làm cảnh sát. Bởi vì kẻ thù của con là người nhà của mẹ.
Hạ Lâm Mỹ gật đầu, nhưng lại lắc đầu:
- Không phải...không phải đâu con gái. Con phải nghe mẹ giải thích. Mẹ phản đối con báo thù chỉ vì mẹ lo lắng bọn họ cũng sẽ giết con. Mẹ đã sớm bị trục ra khỏi Hạ gia rồi.
- Mẹ không nói cho con biết là vì mẹ không còn mặt mũi để nói cha của con là do bọn họ giết. Mẹ là một người vợ tồi cũng là một người mẹ tồi. Mẹ không muốn hại cha của con, hại luôn con.
- Đã như vậy thì tại sao năm đó mẹ còn lấy ba, còn sinh ra con làm gì? Mẹ bảo con sau này nên báo thù cho ba như thế nào? Làm sao mà đối mặt với mẹ?
Bạch Hân Nghiên gần như điên cuồng hét lên, nắm lấy vai Hạ Lâm Mỹ, bất chấp vết thương của mình, càng không ngừng lay động mẹ.
Hạ Lâm Mỹ ngoại trừ khóc, chỉ có thể không ngừng nói câu xin lỗi. Chuyện mà bà lo lắng nhất đã xảy ra.
Vì sao lúc trước còn muốn ở chung? Vì cái gì chứ?
Một tiểu thư hắc đạo ương ngạnh lại đi thích một bộ đội đặc chủng cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi hai người yêu nhau, người con gái đó thà rằng bị gia tộc phế bỏ công lực cũng vẫn đi đến cùng.
Người đàn ông điều tra tội phạm trái pháp luật, cũng không vì đối phương là người nhà của vợ mà thay đổi, cuối cùng dẫn tới họa sát thân.
Hết thảy, vốn không có đúng và sai.
Tình yêu và gia đình của hai người đều là khát vọng nguyên thủy nhất.
Mà thù hận giữa người đàn ông và gia đình vợ cũng chính là đấu tranh chính tà trong mắt thế nhân.
Bạch Hân Nghiên bị kẹp chính giữa, đối mặt với sự thật tàn khốc, gần như điên lên.
Sau khi khóc một lúc lâu. Bạch Hân Nghiên rốt cuộc cũng ngừng khóc, đỡ đẫn ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- Hôm nay bà đến đây là muốn giết tôi sao?
- Giết cô?
Hạ Vô Ngưng cười khẽ:
- Tại sao phải giết cô? Hôm nay cô đã trở thành người đàn bà của Lâm Phi, có tác dụng rất lớn đấy. Chắc hẳn cô cũng biết thân phận trong giới xã hội đen và tài sản cực lớn của hắn.
Thần kinh Bạch Hân Nghiên căng lên. Mục tiêu của đám người đó là Lâm Phi? Lá gan của bọn họ lớn như thế sao?
- Các người biết rõ anh ấy là ai, vậy mà còn dám động thủ?
Bạch Hân Nghiên kỳ quái hỏi.
Nét mặt Hạ Lâm Mỹ tràn đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ Lâm Phi là một nhân vật rất tài giỏi?
Haha! Hạ Vô Ngưng cười đến run rẩy cả người:
- Cháu ngoan à, cháu còn quá trẻ tuổi đấy. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Câu tục ngữ này không sai nhưng cũng còn một câu, chính là "cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ". Trên thế giới, người muốn Lâm Phi chết rất nhiều, cộng với tài sản của hắn. Phiêu lưu một chút mà lấy được đồ thì càng thêm hứng thú.
- Hừ, vậy thì các người coi trọng tôi quá rồi đấy. Tôi bất quá chỉ là một nữ đầy tớ bán mình cho anh ấy, căn bản không có tư cách được xem là người đàn bà của anh ấy.
Bạch Hân Nghiên tự giễu.
- Thật sao?
Hạ Lâm Mỹ nghe xong, bất mãn nói:
- Xú nha đầu, tại sao con lại giẫm đạp tôn nghiêm mình như vậy? Con tốt xấu gì cũng là khuê nữ hoa cúc, cái gì mà trở thành nữ nô?
Hạ Vô Ngưng cau mày, tựa hồ không nghĩ tới quan hệ giữa hai người không phải là tình nhân mà là chủ tớ.
- Tại sao à?
Bạch Hân Nghiên cười lạnh, nhìn Hạ Lâm Mỹ nói:
- Bởi vì Lâm Phi nói cho con biết, năm đó giết ba của con là Huyết Nha. Anh ấy có thể giúp con tìm được kẻ thù của mình.
Hạ Lâm Mỹ thoáng chốc mở to miệng, gương mặt tiếc nuối.
Bạch Hân Nghiên cũng cảm thấy nhân sinh của mình quả thật là một chuyện khôi hài, ngược lại cười nói:
- Con có phải rất ngu hay không? Hết thảy đều rất đơn giản. Mẹ của con đã sớm biết nguyên nhân mà con lại đem mình bán cho một người đàn ông xa lạ để đổi lấy một tin tình báo đáng thương.
Cuối cùng, cho dù biết được là ai đã giết ba của con, nhưng vẫn không cách nào trả thù. Hết thảy chỉ có một mình con, mà còn là một kẻ ngu.
Gương mặt Hạ Lâm Mỹ đau khổ vô cùng. Bà hận không thể đập đầu con gái. Đời nào có mẹ hại con chứ?
- Haiz, chị ba à, chị thế nhưng lại hại con gái mình rồi.
Hạ Vô Ngưng không ngừng cảm khái, lắc đầu:
- Nhưng, cho dù là nữ nô cũng không sao. Có thể lên giường với hắn là được.
Hạ Vô Ngưng bỗng nhiên chộp lấy Hạ Lâm Mỹ, trong tay giống như ảo thuật, một viên thuốc màu đen chui tọt vào trong miệng Hạ Lâm Mỹ.
Aaaaaaaaa!
Hiện tại, Hạ Lâm Mỹ chỉ là một người bình thường, căn bản không có công lực phản kháng, một ngụm nuốt trọn viên thuốc.
- Bà cho mẹ tôi uống cái gì?
Bạch Hân Nghiên nhìn thấy, bất chấp đau khổ, sốt ruột chất vấn.
Hạ Vô Ngưng hừ nhẹ, nói:
- Không cần lo lắng, bất quá chỉ là một viên "Cửu tâm đoạn trường đan" mà thôi. Chậc chậc, chị ba đáng thương của em. Năm đó chị phong quang đến mức nào. Em nào là đối thủ của chị. Nhưng hôm nay, em cho chị uống thuốc độc, chị cũng không có biện pháp phản kháng. Ở cùng với người đàn ông kia chỉ có mấy năm mà phải khổ cả nửa đời người, thật sự đáng giá sao?
Nói xong, Hạ Lâm Mỹ bị vứt xuống đất, trên mặt bốc ra một tầng khói đen, lập tức thu vào trong cơ thể, nhìn không có gì khác lạ.
- "Cửu tâm đoạn trường đan"? Chẳng lẽ....
Sau khi suy nghĩ một chút, Hạ Lâm Mỹ không khỏi thất thanh:
- Đại ca đã luyện thành "Quỷ sát hắc ma tâm pháp" tầng thứ chín "Vạn quỷ độc tôn thân" rồi sao?
Hạ Vô Ngưng kiêu ngạo gật đầu:
- Đại cao là thiên tài trăm năm mới có của Hạ gia chúng ta. Cái này có gì lạ lắm sao?
/765
|