- Trong nhà ăn này có hộp cấp cứu không? Hoặc là thiết bị cấp cứu gì cũng được?
Lâm Phi hỏi quản lý nhà hàng.
Quản lý suy nghĩ một hồi, run rẩy nhỏ giọng hỏi:
- Bông gòn, rượu cồn, những cái đó..dùng được không?
- Mấy cái đó dùng được thứ chó gì?
Lâm Phi giận không có chỗ phát tiết, bất qua muốn một nhà hàng có thiết bị cấp cứu cũng xác thực rất khó khăn.
Thời gian không đợi người, hắn chăm chú nhíu mày rồi trong chốc lát hít sâu vào một hơi, trong mắt ánh lên sự kiên quyết quày đầu nói với quản lý nhà hàng:
- Đi lấy cho tôi hai cây bút bi hoặc là bút lông lại đây!
- Hả?
Quản lý sửng sốt một chúth, đến lúc này rồi mà tên bác sĩ kia lại muốn bút viết gì nữa, để ghi đơn thuốc sao?
- Nhanh!!
Lâm Phi gào to.
Quản lý nhanh chân bỏ chạy, tựa như một cơn gió vội vã cầm một bó bút đến, rõ ràng là bị dọa đến xanh mặt.
Ánh mắt Lâm Phi đảo qua bó bút, tìm ra một cây bút bi rút sạch ruột. Sau đó trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì hắn bẻ cây bút thành hai đoạn.
- Hân Nghiên, giúp tôi đè Trần Khải Luân lại, phải cố định trên mặt đất.
Lâm Phi nói với Hân Nghiên.
Lúc này toàn thân Diệp Tử Huyên như nhũn ra, Lâm Phi đành phải gọi Bạch Hân Nghiên giúp.
Bạch Hân Nghiên cũng không hỏi nhiều, tranh thủ thời gian mà nghe theo.
Lâm Phi vạch áo của Trần Khải Luân ra, nhìn một chút rồi một tay cầm đoạn bút bi, đâm thẳng vào ngực Trần Khải Luân!
- A!!
Không ít người hét lên kinh ngạc, còn tưởng Lâm Phi muốn giết người. Có vài nữ khách thậm chí không đành lòng nhìn tiếp, hốt hoảng nhắm mắt.
- Phốc phốc!
Sau khi ống thứ hai đâm vào cũng không thấy chút máu nào, giống như chưa từng có cái gì phát sinh.
Nhưng Diệp Tử Huyên cùng Bạch Hân Nghiên lại nhìn hiểu được một chút.
- Anh đây là...dùng ống bút xuyên qua ngực, để thông khí cho phổi?
Ánh mắt Diệp Tử Huyên lộ vẻ vui mừng, nguyên lai là có thể như vậy.
Lâm Phi cười gật đầu
- Còn bước cuối cùng, trước khi xe cứu thương đến thì cần người hô hấp nhân tạo cho gã.
Ho hấp nhân tạo?
Mọi người ở đây theo bản năng nhìn về Diệp Tử Huyên.
Diệp Tử Huyên ngày bình thường tùy tiện, nhưng lúc này có nhiều người nhìn chằn chằm như vậy, muốn cô hôn môi Trần Khải Luân, vẫn là thẹn thùng cúi đầu, mặt ửng đỏ.
Bất quá cô biết đây là việc phải làm, huống chi cũng có chút vui vẻ, bắt đầu chăm chú hô hấp nhân tạo thật chuyên nghiệp.
Một đám người vây quanh nhìn thấy đều rất hoài nghi, phương thức cứu người lỗ mãng như vậy cũng có thể cứu mạng sao?
Trải qua hơn một phút sau, Trần Khải Luân đã bắt đầu có biểu hiện hô hấp bình thường lại, thậm chí khôi phục ý thức, mở mắt ra.
Đúng lúc đó, chứng kiến Diệp Tử Huyên đang há mồm là hô hấp nhân tạo, Trần Khải Luân ngơ ngác nằm đó, vẻ mặt thống khổ cũng không còn, tựa hồ như bắt đầu rơi vào giai đoạn choáng váng.
Diệp Tử Huyên nhìn thấy người yêu tỉnh lại, không khỏi lệ nóng doanh tròng, vui vẻ quăng cho Lâm Phi một ánh mắt cảm kích.
Mà đám người đứng đó thì bắt đầu hoan hô, không khỏi cảm thấy bữa cơm này thật đáng giá, thủ đoạn cứu người này thật làm cho người ta thót tim.
Vẻ mặt Bạch Hân Nghiên đầy kiêu ngạo cùng ngọt ngào nhìn Lâm Phi. Cô lúc trước bởi vì thấy Lâm Phi không có chuyện gì không làm được mới có chút tò mò, vậy mà theo thời gian tiếp xúc nhiều thì người này càng lúc càng làm cho cô thấy kinh hỉ.
Lâm Phi bẻ đôi ống bút, cắm vào lồng ngực liền cứu sống nhân mạng. Nhưng thực thế điều này cần hắn phải hiểu biết về nội tạng con người, lực khi đâm vào cũng phải chính xác, nhiều hơn thì sẽ thương tổn các cơ quan khác, nhẹ hơn thì sẽ không đạt hiệu quả.
Hơn nữa, nếu không cẩn thận có thể giết chết cả Trần Khải Luân, vậy hắn sẽ không có cách nào đối mặt với Diệp Tử Huyên, cho nên phải thật can đảm mới dám làm như vậy. Bữa tối coi như xong, đợi xe cấp cứu đến nơi, Diệp Tử Huyên đưa Trần Khải Luân đi bệnh viện xong, Lâm Phi tính mời hai mẹ con ra ngoài uống cà phê.
Khi Lâm Phi có ý định tính tiền, quản lý nhà hàng trực tiếp từ chối, bởi cảm kích hành vi của Lâm Phi. Bằng không nếu trong nhà hàng có người chết, cho dù không phải lỗi của nhà hàng thì sinh ý cũgn sẽ bị giảm bớt rất nhiều.
Trước khi đi, quản lý nhà hàng còn đưa thẻ hội viên, bất quá Lâm Phi không có hứng thú cầm. Hạ Lâm Mỹ lại nhanh chóng cầm nhét vào ví.
Ba người ra khỏi nhà hàng hướng về bãi đỗ xe, trong màn đêm người đi trên đường không nhiều lắm. Lâm Phi lại mang theo hai mỹ nữ ...
Lâm Phi vốn còn muốn nắm tay Bạch Hân Nghiên, nhưng có Hạ Lâm Mỹ ở đó liền có chút không được tự nhiên.
- Khụ.
Đột nhiên lúc đi đến bãi đỗ xe, Hạ Lâm Mỹ chợt bật cười.
- Sao vậy mẹ?
Vẻ mặt Bạch Hân Nghiên vô cùng nghi hoặc, Lâm Phi cũng thấy thắc mắc.
Hạ Lâm Mỹ lắc đầu cười nói:
- Tốt rồi tốt rồi, hai con buổi tối tiếp tục đi hẹn hò đi, mẹ gọi taxi về là được rồi. Mẹ thấy mình đang làm kì đà cản mũi, Lâm Phi muốn làm cái gì cũng không được kìa.
- Nào có bác gái, cùng đi ăn thêm chút nữa đi, vừa rồi bác gái cũng chưa ăn no mà.
Lâm Phi tụ nhiên muốn khách khí một chút.
Hạ Lâm Mỹ lại rất thức thời khoát tay, cười nói:
- Buổi tối hôm nay bác rất vui, sự kiện mới vừa rồi cho bác thấy, tiểu tử nhà cậu có lúc làm người ta lo lắng, nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn là đáng tin cậy.
Đàn ông nên quyết đoán, có năng lực tốt. Đã khảo sát kết quả rất hài lòng, bác đây sao có thể tiếp tục quấy rầy cuộc hẹn hò của con gái chứ.
Lâm Phi mỉm cười, nguyên lai Hạ Lâm Mỹ vẫn luôn nghiên cứu phân tích, tối nay là cố ý tới đây, xem ra vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với mình.
Hạ Lâm Mỹ đi đến bên người Bạch Hân Nghiên, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói vài câu khiến Bạch Hân Nghiên lập tức đỏ mặt, hờn dỗi quay đầu đi chỗ khác, không thèm phản ứng.
Lâm Phi lỗ tai rất thính, nghe được tinh tường, Hạ Lâm Mỹ lại bảo Bạch Hân Nghiên tối nay “Đừng về nhà”
Hắn nghe được trong lòng nóng lên, thiệt hoàn hảo, nếu mà nói vậy hắn cũng chả muốn đi quán cà phê đâu, trực tiếp đi khách sạn luôn cũng được.
Mẹ vợ “phối hợp” như vậy Lâm Phi tự nhiên muốn đối xử tốt một chút, tự mình hấp tập chạy đến bên lề đường, đón taxi cho Hạ Lâm Mỹ.
Nhưng lại không ngờ, sắc mặt Lâm Phi có chút kinh ngạc và cứng ngắt.
Chỉ thấy một chiếc Ferrari California màu bảo thạch, động cơ nổ vang từ đằng xa trong nháy mắt đã đi tới, nhẹ nhàng linh hoạt dừng lại.
Cửa xe mở ra, một bónh hình xinh đẹp quen thuộc trong màn đêm đi ra.
Đai lưng vàng nhạt,.., tất lụa màu đen dài, tóc xanh dài tới eo bay trong gió, cô gái giống như tinh linh dưới ánh trăng đi đến trong gió.
- Ánh Tuyết...
Lâm Phi kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, không hiểu, vì cái gì cô lại tới đây, bởi vì Tô Ánh Tuyết theo lý tuyết cho dù ...cũng sẽ không biết chỗ này. Huống chi lúc này cô hẳn là nên ở nhà xem tivi hoặc là làm việc trong thư phòng.
Tô Ánh Tuyết nhìn nhà hàng Pháp cách đó không xa, lại nhìn thấy mẹ con Hạ Lâm Mỹ cùng Bạch Hân Nghiên sau lưng Lâm Phi, sắc mặt lạnh như băng, như tháng chạp trời đông giá rét.
Hạ Lâm Mỹ nhìn thấy con gái Bạch Hân Nghiên bên người có vẻ khẩn turơng, không khỏi cau mày nói:
- Đó là Tô Ánh Tuyết? Tình địch của con sao?
- Mẹ.. Đừng nói như vậy, đừng lên tiếng.
Bạch Hân Nghiên cúi đầu, tâm tình bất an.
Lâm Phi sửng sốt một hồi lâu, mới lên tiếng hỏi:
- Ánh Tuyết, sao em biết mà tới đây?
- Như thế nào, là tới không đúng lúc sao, hay là tôi không nên tới đây, như vậy sẽ không gặp hai người.
Tô Ánh Tuyết hỏi, thanh âm không chút cảm xúc, cũng không biết tức giận hay là thật sự không có chút cảm giác nào.
Lâm Phi cảm thấy sự tình thật kỳ quái, cũng quá đúng dịp rồi, nhưng bây giờ mấu chốt không phải là vì sao Tô Ánh Tuyết lại đến, mà là phải nói với cô như thế nào đây.
- Tại sao anh không nói gì hết? Anh không phải là cần giải thích với tôi sao?
Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi trầm mặc, đi lê trước hai bước, chăm chú nhìn mắt anh.
Thấy tình hình không ổn, Bạch Hân Nghiên phía sau cắn răng một cái đi lên trước, nói:
- Tô tiểu thư, cô không nên hiểu lầm Lâm Phi, là lần trước Lâm Phi giúp đỡ mẹ con chúng tôi, chúng tôi hôm nay mới mời hắn ăn cơm. Tôi với Lâm Phi không có gì đâu, cô không cần tức giận hắn...
- Nha đầu kia! Con nói hưu nói vượn cái gì đó! Hai con...
Hạ Lâm Mỹ nghe xong, không vui muốn cắt ngang.
Bạch Hân Nghiên cầm chặt tay mẹ, đưa tay bụm miệng cầu khẩn đừng nói tiếp nữa.
Lâm Phi hỏi quản lý nhà hàng.
Quản lý suy nghĩ một hồi, run rẩy nhỏ giọng hỏi:
- Bông gòn, rượu cồn, những cái đó..dùng được không?
- Mấy cái đó dùng được thứ chó gì?
Lâm Phi giận không có chỗ phát tiết, bất qua muốn một nhà hàng có thiết bị cấp cứu cũng xác thực rất khó khăn.
Thời gian không đợi người, hắn chăm chú nhíu mày rồi trong chốc lát hít sâu vào một hơi, trong mắt ánh lên sự kiên quyết quày đầu nói với quản lý nhà hàng:
- Đi lấy cho tôi hai cây bút bi hoặc là bút lông lại đây!
- Hả?
Quản lý sửng sốt một chúth, đến lúc này rồi mà tên bác sĩ kia lại muốn bút viết gì nữa, để ghi đơn thuốc sao?
- Nhanh!!
Lâm Phi gào to.
Quản lý nhanh chân bỏ chạy, tựa như một cơn gió vội vã cầm một bó bút đến, rõ ràng là bị dọa đến xanh mặt.
Ánh mắt Lâm Phi đảo qua bó bút, tìm ra một cây bút bi rút sạch ruột. Sau đó trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì hắn bẻ cây bút thành hai đoạn.
- Hân Nghiên, giúp tôi đè Trần Khải Luân lại, phải cố định trên mặt đất.
Lâm Phi nói với Hân Nghiên.
Lúc này toàn thân Diệp Tử Huyên như nhũn ra, Lâm Phi đành phải gọi Bạch Hân Nghiên giúp.
Bạch Hân Nghiên cũng không hỏi nhiều, tranh thủ thời gian mà nghe theo.
Lâm Phi vạch áo của Trần Khải Luân ra, nhìn một chút rồi một tay cầm đoạn bút bi, đâm thẳng vào ngực Trần Khải Luân!
- A!!
Không ít người hét lên kinh ngạc, còn tưởng Lâm Phi muốn giết người. Có vài nữ khách thậm chí không đành lòng nhìn tiếp, hốt hoảng nhắm mắt.
- Phốc phốc!
Sau khi ống thứ hai đâm vào cũng không thấy chút máu nào, giống như chưa từng có cái gì phát sinh.
Nhưng Diệp Tử Huyên cùng Bạch Hân Nghiên lại nhìn hiểu được một chút.
- Anh đây là...dùng ống bút xuyên qua ngực, để thông khí cho phổi?
Ánh mắt Diệp Tử Huyên lộ vẻ vui mừng, nguyên lai là có thể như vậy.
Lâm Phi cười gật đầu
- Còn bước cuối cùng, trước khi xe cứu thương đến thì cần người hô hấp nhân tạo cho gã.
Ho hấp nhân tạo?
Mọi người ở đây theo bản năng nhìn về Diệp Tử Huyên.
Diệp Tử Huyên ngày bình thường tùy tiện, nhưng lúc này có nhiều người nhìn chằn chằm như vậy, muốn cô hôn môi Trần Khải Luân, vẫn là thẹn thùng cúi đầu, mặt ửng đỏ.
Bất quá cô biết đây là việc phải làm, huống chi cũng có chút vui vẻ, bắt đầu chăm chú hô hấp nhân tạo thật chuyên nghiệp.
Một đám người vây quanh nhìn thấy đều rất hoài nghi, phương thức cứu người lỗ mãng như vậy cũng có thể cứu mạng sao?
Trải qua hơn một phút sau, Trần Khải Luân đã bắt đầu có biểu hiện hô hấp bình thường lại, thậm chí khôi phục ý thức, mở mắt ra.
Đúng lúc đó, chứng kiến Diệp Tử Huyên đang há mồm là hô hấp nhân tạo, Trần Khải Luân ngơ ngác nằm đó, vẻ mặt thống khổ cũng không còn, tựa hồ như bắt đầu rơi vào giai đoạn choáng váng.
Diệp Tử Huyên nhìn thấy người yêu tỉnh lại, không khỏi lệ nóng doanh tròng, vui vẻ quăng cho Lâm Phi một ánh mắt cảm kích.
Mà đám người đứng đó thì bắt đầu hoan hô, không khỏi cảm thấy bữa cơm này thật đáng giá, thủ đoạn cứu người này thật làm cho người ta thót tim.
Vẻ mặt Bạch Hân Nghiên đầy kiêu ngạo cùng ngọt ngào nhìn Lâm Phi. Cô lúc trước bởi vì thấy Lâm Phi không có chuyện gì không làm được mới có chút tò mò, vậy mà theo thời gian tiếp xúc nhiều thì người này càng lúc càng làm cho cô thấy kinh hỉ.
Lâm Phi bẻ đôi ống bút, cắm vào lồng ngực liền cứu sống nhân mạng. Nhưng thực thế điều này cần hắn phải hiểu biết về nội tạng con người, lực khi đâm vào cũng phải chính xác, nhiều hơn thì sẽ thương tổn các cơ quan khác, nhẹ hơn thì sẽ không đạt hiệu quả.
Hơn nữa, nếu không cẩn thận có thể giết chết cả Trần Khải Luân, vậy hắn sẽ không có cách nào đối mặt với Diệp Tử Huyên, cho nên phải thật can đảm mới dám làm như vậy. Bữa tối coi như xong, đợi xe cấp cứu đến nơi, Diệp Tử Huyên đưa Trần Khải Luân đi bệnh viện xong, Lâm Phi tính mời hai mẹ con ra ngoài uống cà phê.
Khi Lâm Phi có ý định tính tiền, quản lý nhà hàng trực tiếp từ chối, bởi cảm kích hành vi của Lâm Phi. Bằng không nếu trong nhà hàng có người chết, cho dù không phải lỗi của nhà hàng thì sinh ý cũgn sẽ bị giảm bớt rất nhiều.
Trước khi đi, quản lý nhà hàng còn đưa thẻ hội viên, bất quá Lâm Phi không có hứng thú cầm. Hạ Lâm Mỹ lại nhanh chóng cầm nhét vào ví.
Ba người ra khỏi nhà hàng hướng về bãi đỗ xe, trong màn đêm người đi trên đường không nhiều lắm. Lâm Phi lại mang theo hai mỹ nữ ...
Lâm Phi vốn còn muốn nắm tay Bạch Hân Nghiên, nhưng có Hạ Lâm Mỹ ở đó liền có chút không được tự nhiên.
- Khụ.
Đột nhiên lúc đi đến bãi đỗ xe, Hạ Lâm Mỹ chợt bật cười.
- Sao vậy mẹ?
Vẻ mặt Bạch Hân Nghiên vô cùng nghi hoặc, Lâm Phi cũng thấy thắc mắc.
Hạ Lâm Mỹ lắc đầu cười nói:
- Tốt rồi tốt rồi, hai con buổi tối tiếp tục đi hẹn hò đi, mẹ gọi taxi về là được rồi. Mẹ thấy mình đang làm kì đà cản mũi, Lâm Phi muốn làm cái gì cũng không được kìa.
- Nào có bác gái, cùng đi ăn thêm chút nữa đi, vừa rồi bác gái cũng chưa ăn no mà.
Lâm Phi tụ nhiên muốn khách khí một chút.
Hạ Lâm Mỹ lại rất thức thời khoát tay, cười nói:
- Buổi tối hôm nay bác rất vui, sự kiện mới vừa rồi cho bác thấy, tiểu tử nhà cậu có lúc làm người ta lo lắng, nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn là đáng tin cậy.
Đàn ông nên quyết đoán, có năng lực tốt. Đã khảo sát kết quả rất hài lòng, bác đây sao có thể tiếp tục quấy rầy cuộc hẹn hò của con gái chứ.
Lâm Phi mỉm cười, nguyên lai Hạ Lâm Mỹ vẫn luôn nghiên cứu phân tích, tối nay là cố ý tới đây, xem ra vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với mình.
Hạ Lâm Mỹ đi đến bên người Bạch Hân Nghiên, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói vài câu khiến Bạch Hân Nghiên lập tức đỏ mặt, hờn dỗi quay đầu đi chỗ khác, không thèm phản ứng.
Lâm Phi lỗ tai rất thính, nghe được tinh tường, Hạ Lâm Mỹ lại bảo Bạch Hân Nghiên tối nay “Đừng về nhà”
Hắn nghe được trong lòng nóng lên, thiệt hoàn hảo, nếu mà nói vậy hắn cũng chả muốn đi quán cà phê đâu, trực tiếp đi khách sạn luôn cũng được.
Mẹ vợ “phối hợp” như vậy Lâm Phi tự nhiên muốn đối xử tốt một chút, tự mình hấp tập chạy đến bên lề đường, đón taxi cho Hạ Lâm Mỹ.
Nhưng lại không ngờ, sắc mặt Lâm Phi có chút kinh ngạc và cứng ngắt.
Chỉ thấy một chiếc Ferrari California màu bảo thạch, động cơ nổ vang từ đằng xa trong nháy mắt đã đi tới, nhẹ nhàng linh hoạt dừng lại.
Cửa xe mở ra, một bónh hình xinh đẹp quen thuộc trong màn đêm đi ra.
Đai lưng vàng nhạt,.., tất lụa màu đen dài, tóc xanh dài tới eo bay trong gió, cô gái giống như tinh linh dưới ánh trăng đi đến trong gió.
- Ánh Tuyết...
Lâm Phi kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, không hiểu, vì cái gì cô lại tới đây, bởi vì Tô Ánh Tuyết theo lý tuyết cho dù ...cũng sẽ không biết chỗ này. Huống chi lúc này cô hẳn là nên ở nhà xem tivi hoặc là làm việc trong thư phòng.
Tô Ánh Tuyết nhìn nhà hàng Pháp cách đó không xa, lại nhìn thấy mẹ con Hạ Lâm Mỹ cùng Bạch Hân Nghiên sau lưng Lâm Phi, sắc mặt lạnh như băng, như tháng chạp trời đông giá rét.
Hạ Lâm Mỹ nhìn thấy con gái Bạch Hân Nghiên bên người có vẻ khẩn turơng, không khỏi cau mày nói:
- Đó là Tô Ánh Tuyết? Tình địch của con sao?
- Mẹ.. Đừng nói như vậy, đừng lên tiếng.
Bạch Hân Nghiên cúi đầu, tâm tình bất an.
Lâm Phi sửng sốt một hồi lâu, mới lên tiếng hỏi:
- Ánh Tuyết, sao em biết mà tới đây?
- Như thế nào, là tới không đúng lúc sao, hay là tôi không nên tới đây, như vậy sẽ không gặp hai người.
Tô Ánh Tuyết hỏi, thanh âm không chút cảm xúc, cũng không biết tức giận hay là thật sự không có chút cảm giác nào.
Lâm Phi cảm thấy sự tình thật kỳ quái, cũng quá đúng dịp rồi, nhưng bây giờ mấu chốt không phải là vì sao Tô Ánh Tuyết lại đến, mà là phải nói với cô như thế nào đây.
- Tại sao anh không nói gì hết? Anh không phải là cần giải thích với tôi sao?
Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi trầm mặc, đi lê trước hai bước, chăm chú nhìn mắt anh.
Thấy tình hình không ổn, Bạch Hân Nghiên phía sau cắn răng một cái đi lên trước, nói:
- Tô tiểu thư, cô không nên hiểu lầm Lâm Phi, là lần trước Lâm Phi giúp đỡ mẹ con chúng tôi, chúng tôi hôm nay mới mời hắn ăn cơm. Tôi với Lâm Phi không có gì đâu, cô không cần tức giận hắn...
- Nha đầu kia! Con nói hưu nói vượn cái gì đó! Hai con...
Hạ Lâm Mỹ nghe xong, không vui muốn cắt ngang.
Bạch Hân Nghiên cầm chặt tay mẹ, đưa tay bụm miệng cầu khẩn đừng nói tiếp nữa.
/765
|