- Hứa Vi...
Tô Tinh Nguyên ánh mắt tà địa nhìn Hứa Vi, hỏi:
- Cô và Lâm Phi... sao lại quen nhau?
Hứa Vi không dám lộn xộn, khuôn mặt nóng lên, nhưng trong lòng nghĩ đến những lời mẹ cô nói, cố nhẫn nhịn, lộ ra nụ cười quyến rũ, trừng mắt nhìn Tô Tinh Nguyên:
- Chủ tịch đừng nghĩ ngợi linh tinh, tôi và Lâm Phi chỉ là biết nhau từ nhỏ. Hắn đi hơn mười năm mới trở về, cũng coi là bạn chơi từ nhỏ, giao tình không tệ.
Hứa Vi nói.
- Ồ?
Khuôn mặt Tô Tinh Nguyên không có vẻ gì thay đổi, nhưng trong lòng lại lóe sáng. Bản thân không điều tra rõ được gia cảnh của Lâm Phi, nhưng có thể tra được năm đó Hứa Vi sống ở đâu... có lẽ... có thể thông qua cách này tìm hiểu được chút ít thông tin về hắn.
Dù gì lão cũng là nhân vật có cấp bậc ở Lâm An này, sống ở mảnh đất này hơn mười năm, cũng biết một số thông tin nhiều người không biết.
Nghĩ rồi, lão liếc mắt về phía Hứa Vi, gần một năm nay cô gái này thỉnh thoảng lại ra ám chỉ, chủ động muốn tiếp cận mình.
Nhưng chỉ giới hạn ở việc động chân động tay, nhiều nhất cũng chỉ là ôm eo, chứ không dám làm ra một số hành động táo bạo hơn, có thể nói là lúc gần lúc xa.
Hoàn toàn không giống như những người phụ nữ chủ động dính sát lấy lão, ước gì có thể mau chóng lột sạch đồ trong văn phòng làm việc, để lão muốn làm gì thì làm trước đó.
Với trí tuệ của Tô Ánh Tuyết, chắc chắn là không có khả năng nhìn lầm người. Tô Ánh Tuyết coi Hứa Vi là người chị em thân thiết, đương nhiên là hài lòng về nhân phẩm của Hứa Vi.
Người phụ nữ thế này tại sao lại hết lần này tới lần khác làm kẻ hai mặt? Tô Tinh Nguyên vô cùng tò mò.
Nhưng lão cũng không phải loại người lương thiện gì, chơi bời chút cũng là chuyện thường. Cô thư ký này dám diễn trò trước mặt lão, lão cũng không để ý tới việc trâu già gặm cỏ non, kiếm chút lợi lộc.
Đương nhiên, vì cân nhắc đến cảm nhận của Tô Ánh Tuyết, lão cũng không dám làm gì Hứa Vi thật, huống hồ, gạt ra những trò diễn này sang một bên thì năng lực công tác của cô gái này quả thực khiến lão rất tin cậy.
Lúc này, trong lòng Hứa Vi vô cùng hỗn loạn, mỗi lần ở vào thời điểm này, cô đều hy vọng có thể hoàn thành được lời dặn dò của mẹ mình, cố gắng tiến thêm một bước nữa, bất kể mọi chuyện có ra sao...
Nhưng cô không có cách nào bước thêm bước nữa, cô hận sự yếu đuối của bản thân mình, cũng hận sự quật cường của mình. Ngoại trừ việc bàng hoàng bất lực diễn vai diễn không phải của mình ra, cô không biết làm thế nào...
...
Bên ngoài bến cảng bờ biển Đông Hải thành phố Lâm An, một du thuyền tư nhân đang bập bềnh trên mặt biển. Dưới ánh trăng, ngọn đèn trên thuyền giống như sản phẩm thủ công mỹ nghệ tinh sảo, trôi nổi trên dải tơ lụa đen tuyền.
Trong phòng khách sang trọng, một người đàn ông tuấn mỹ tóc vàng đang nâng ly rượu vang, đứng cạnh chiếc bàn dài.
Người đàn ông này cao khoảng 1m9, đôi mắt xanh đẹp như bảo thạch...
Trước mặt gã là năm bàn cờ vua xếp thành hàng, đối diện lần lượt là năm người đàn ông, phụ nữ.
Năm người đàn ông và phụ nữ này có vẻ đang suy nghĩ, chốc chốc lại đi một nước cờ.
Còn người đàn ông tóc vàng, gần như không cần nghĩ ngợi mà đi nước cờ tiếp theo.
Trên năm bàn cờ, quân cờ của người đàn ông chiếm ưu thế hơn, dù là một địch năm, gã vẫn chiếm thế chủ động một cách dễ dàng.
Lúc này, trên sô pha phòng khách, một con chó Bra-xin toàn thân lông đen đang ngẩng đầu, thè lưỡi đỏ rống lên một tiếng!
Sau đó, con chó ngao này rất hưng phấn từ sô pha nhảy xuống chạy đến cửa ra vào.
Một người phụ nữ da trắng, mắt xanh, tóc vàng mặc chiếc quần đen rộng thùng thình, tư thế tao nhã, gợi cảm đang tiến vào phòng. Con chó ngao lè lưỡi, liếm bàn chân nhỏ trắng mịn của cô gái, bộ dạng thân thiết trái ngược hẳn với vẻ ngoài hung ác của nó.
Cô gái hơi cong người, vuốt ve đầu con chó ngao, nói một từ tiếng Đức “guterjunge” sau đó mới đi về phía người đàn ông.
Thấy người đàn ông một địch năm, cô gái cảm thấy rất buồn cười, dùng tiếng Anh nói:
- Chú Victor, sao chú lại khi dễ thuộc hạ của chú vậy, nếu bọn họ mất ngủ, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc đấy.
Victor ngẩng đầu lên, nói:
- Andariel, điều tra đến đâu rồi?
- Có tiến triển thú vị.
Andariel cười dí dỏm, nói:
- Có vẻ chúng ta đã làm chuyện hơi thừa, dù chúng ta không lửa cháy đổ dầu thêm thì Lâm Phi cũng không thể rảnh rỗi thêm được nữa...
- Ồ?
Victor bộ dạng hứng thú:
- Nói nghe xem...
Andariel nói toàn bộ thông tin liên quan đến việc Lâm Phi và Bộ Công An cho Victor nghe.
Sau khi nghe xong, Victor uống một hơi cạn sạch cả ly rượu vang, ánh mắt lóe sáng:
- Xem ra thượng đế cũng đang chiếu cố cho chúng ta. Andariel, cháu gái ngoan của chú, mau chóng sắp xếp cho chú gặp Thiếu tướng Phương. Muốn đưa Lâm Phi vào khuôn khổ, bắt buộc phải tiến hành đồng bộ...
- Dạ vâng thưa chú.
Hai con mắt của Andariel cong lên như trăng lưỡi liềm.
Ánh mắt Victor lóe lên tia dị quang, lẩm bẩm:
- Ta nhìn thấy, một tên kỵ sĩ mặt tái nhợt, tên của gã là Tử Vong, dẫn gã đến địa ngục...
Năm thuộc hạ đang đánh cờ có vẻ không hiểu ngẩng đầu, không biết ông chủ của mình đang nói gì.
Duy chỉ có Andariel là hiểu ý, mỉm cười vẽ một chữ thập lên trước ngực.
...
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty, Lâm Phi vừa vào văn phòng thì Bao Tuấn Luân gọi điện thoại tới.
Lâm Phi nhận điện thoại:
- Anh chuẩn bị xong rồi?
- Xong rồi!
Bao Tuấn Luân nuốt nước miếng, nói:
- Lâm tiên sinh, tôi đã mang theo đồ anh cần, hiện tại đang ở đại sảnh lầu một.
Lâm Phi cũng không nhiều lời, trực tiếp xuống đại sảnh lầu một tìm Bao Tuấn Luân đang ngồi nhìn trái ngó phải, bảo an đều chằm chằm đề phòng, tên này nhìn thế nào cũng giống một tên mập bỉ ổi, tà ác lại còn cụt tay!
- Lâm tiên sinh!
Vừa nhìn thấy Lâm Phi, Bao Tuấn Luân bỗng run rẩy đứng dậy, cúi đầu chào.
Lâm Phi thấy cánh tay phải của gã cầm theo một tấm bản đồ, mỉm cười:
- Lần này mới đúng sao?
Bao Tuấn Luân cười gật đầu, mở bản đồ vùng Lâm An ra, hai người ngồi xuống.
Cũng không biết gã lấy từ đâu ra một cây bút, sau khi dùng miệng rút cái nắp bút kia ra, bắt đầu khoanh vòng tròn trên tấm bản đồ.
- Lâm tiên sinh, tôi đã ở Thanh Phong Đường hơn hai mươi năm rồi, tất cả cứ điểm, tôi đều rõ ràng, bố trí nhân viên ở đâu tôi cũng biết hết.
- Mặc dù Thanh Phong Đường là tổ chức hắc đạo, nhưng thực ra có rất nhiều cốt cán đều là thương nhân, đều có danh vọng, bọn họ cũng xem những công ty này là vật che chắn, rất nhiều tay sai bình thường đều có công việc cố định của mình.
- Nếu anh muốn giải quyết bọn chúng, e là sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho xã hội, cho nên tôi cảm thấy, muốn trừ sạch Thanh Phong Đường, trực tiếp tấn công vào Hoàng Long, giết sạch cha con Ngô Khâm, để nội bộ của chúng rối loạn, tranh quyền đoạt thế, sẽ dễ dàng hốt gọn một mẻ hơn.
Ánh mắt Bao Tuấn Luân lóe lên tia dữ tợn, hai ngày nay gã đã cố nín nhịn, muốn báo thù cho vợ con mình.
Lâm Phi chỉ mỉm cười nói:
- Anh cho rằng, tôi bảo anh chuẩn bị những thứ này là muốn biết bọn họ sống ở đâu, có bao nhiêu tay sai sao?
Bao Tuấn Luân ngây người, không hiểu Lâm Phi đang nói gì.
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tôi cần dùng đến anh làm gì? Tôi nói muốn giết sạch Thanh Phong Đường, nhưng không nói tôi sẽ đích thân ra tay, nếu không tôi hà tất phải lảm nhảm nhiều với anh như vậy.
Lâm Phi vắt chéo chân nói.
Bao Tuấn Luân há hốc mồm:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ nói... Lâm tiên sinh để tôi đi?
Tô Tinh Nguyên ánh mắt tà địa nhìn Hứa Vi, hỏi:
- Cô và Lâm Phi... sao lại quen nhau?
Hứa Vi không dám lộn xộn, khuôn mặt nóng lên, nhưng trong lòng nghĩ đến những lời mẹ cô nói, cố nhẫn nhịn, lộ ra nụ cười quyến rũ, trừng mắt nhìn Tô Tinh Nguyên:
- Chủ tịch đừng nghĩ ngợi linh tinh, tôi và Lâm Phi chỉ là biết nhau từ nhỏ. Hắn đi hơn mười năm mới trở về, cũng coi là bạn chơi từ nhỏ, giao tình không tệ.
Hứa Vi nói.
- Ồ?
Khuôn mặt Tô Tinh Nguyên không có vẻ gì thay đổi, nhưng trong lòng lại lóe sáng. Bản thân không điều tra rõ được gia cảnh của Lâm Phi, nhưng có thể tra được năm đó Hứa Vi sống ở đâu... có lẽ... có thể thông qua cách này tìm hiểu được chút ít thông tin về hắn.
Dù gì lão cũng là nhân vật có cấp bậc ở Lâm An này, sống ở mảnh đất này hơn mười năm, cũng biết một số thông tin nhiều người không biết.
Nghĩ rồi, lão liếc mắt về phía Hứa Vi, gần một năm nay cô gái này thỉnh thoảng lại ra ám chỉ, chủ động muốn tiếp cận mình.
Nhưng chỉ giới hạn ở việc động chân động tay, nhiều nhất cũng chỉ là ôm eo, chứ không dám làm ra một số hành động táo bạo hơn, có thể nói là lúc gần lúc xa.
Hoàn toàn không giống như những người phụ nữ chủ động dính sát lấy lão, ước gì có thể mau chóng lột sạch đồ trong văn phòng làm việc, để lão muốn làm gì thì làm trước đó.
Với trí tuệ của Tô Ánh Tuyết, chắc chắn là không có khả năng nhìn lầm người. Tô Ánh Tuyết coi Hứa Vi là người chị em thân thiết, đương nhiên là hài lòng về nhân phẩm của Hứa Vi.
Người phụ nữ thế này tại sao lại hết lần này tới lần khác làm kẻ hai mặt? Tô Tinh Nguyên vô cùng tò mò.
Nhưng lão cũng không phải loại người lương thiện gì, chơi bời chút cũng là chuyện thường. Cô thư ký này dám diễn trò trước mặt lão, lão cũng không để ý tới việc trâu già gặm cỏ non, kiếm chút lợi lộc.
Đương nhiên, vì cân nhắc đến cảm nhận của Tô Ánh Tuyết, lão cũng không dám làm gì Hứa Vi thật, huống hồ, gạt ra những trò diễn này sang một bên thì năng lực công tác của cô gái này quả thực khiến lão rất tin cậy.
Lúc này, trong lòng Hứa Vi vô cùng hỗn loạn, mỗi lần ở vào thời điểm này, cô đều hy vọng có thể hoàn thành được lời dặn dò của mẹ mình, cố gắng tiến thêm một bước nữa, bất kể mọi chuyện có ra sao...
Nhưng cô không có cách nào bước thêm bước nữa, cô hận sự yếu đuối của bản thân mình, cũng hận sự quật cường của mình. Ngoại trừ việc bàng hoàng bất lực diễn vai diễn không phải của mình ra, cô không biết làm thế nào...
...
Bên ngoài bến cảng bờ biển Đông Hải thành phố Lâm An, một du thuyền tư nhân đang bập bềnh trên mặt biển. Dưới ánh trăng, ngọn đèn trên thuyền giống như sản phẩm thủ công mỹ nghệ tinh sảo, trôi nổi trên dải tơ lụa đen tuyền.
Trong phòng khách sang trọng, một người đàn ông tuấn mỹ tóc vàng đang nâng ly rượu vang, đứng cạnh chiếc bàn dài.
Người đàn ông này cao khoảng 1m9, đôi mắt xanh đẹp như bảo thạch...
Trước mặt gã là năm bàn cờ vua xếp thành hàng, đối diện lần lượt là năm người đàn ông, phụ nữ.
Năm người đàn ông và phụ nữ này có vẻ đang suy nghĩ, chốc chốc lại đi một nước cờ.
Còn người đàn ông tóc vàng, gần như không cần nghĩ ngợi mà đi nước cờ tiếp theo.
Trên năm bàn cờ, quân cờ của người đàn ông chiếm ưu thế hơn, dù là một địch năm, gã vẫn chiếm thế chủ động một cách dễ dàng.
Lúc này, trên sô pha phòng khách, một con chó Bra-xin toàn thân lông đen đang ngẩng đầu, thè lưỡi đỏ rống lên một tiếng!
Sau đó, con chó ngao này rất hưng phấn từ sô pha nhảy xuống chạy đến cửa ra vào.
Một người phụ nữ da trắng, mắt xanh, tóc vàng mặc chiếc quần đen rộng thùng thình, tư thế tao nhã, gợi cảm đang tiến vào phòng. Con chó ngao lè lưỡi, liếm bàn chân nhỏ trắng mịn của cô gái, bộ dạng thân thiết trái ngược hẳn với vẻ ngoài hung ác của nó.
Cô gái hơi cong người, vuốt ve đầu con chó ngao, nói một từ tiếng Đức “guterjunge” sau đó mới đi về phía người đàn ông.
Thấy người đàn ông một địch năm, cô gái cảm thấy rất buồn cười, dùng tiếng Anh nói:
- Chú Victor, sao chú lại khi dễ thuộc hạ của chú vậy, nếu bọn họ mất ngủ, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc đấy.
Victor ngẩng đầu lên, nói:
- Andariel, điều tra đến đâu rồi?
- Có tiến triển thú vị.
Andariel cười dí dỏm, nói:
- Có vẻ chúng ta đã làm chuyện hơi thừa, dù chúng ta không lửa cháy đổ dầu thêm thì Lâm Phi cũng không thể rảnh rỗi thêm được nữa...
- Ồ?
Victor bộ dạng hứng thú:
- Nói nghe xem...
Andariel nói toàn bộ thông tin liên quan đến việc Lâm Phi và Bộ Công An cho Victor nghe.
Sau khi nghe xong, Victor uống một hơi cạn sạch cả ly rượu vang, ánh mắt lóe sáng:
- Xem ra thượng đế cũng đang chiếu cố cho chúng ta. Andariel, cháu gái ngoan của chú, mau chóng sắp xếp cho chú gặp Thiếu tướng Phương. Muốn đưa Lâm Phi vào khuôn khổ, bắt buộc phải tiến hành đồng bộ...
- Dạ vâng thưa chú.
Hai con mắt của Andariel cong lên như trăng lưỡi liềm.
Ánh mắt Victor lóe lên tia dị quang, lẩm bẩm:
- Ta nhìn thấy, một tên kỵ sĩ mặt tái nhợt, tên của gã là Tử Vong, dẫn gã đến địa ngục...
Năm thuộc hạ đang đánh cờ có vẻ không hiểu ngẩng đầu, không biết ông chủ của mình đang nói gì.
Duy chỉ có Andariel là hiểu ý, mỉm cười vẽ một chữ thập lên trước ngực.
...
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty, Lâm Phi vừa vào văn phòng thì Bao Tuấn Luân gọi điện thoại tới.
Lâm Phi nhận điện thoại:
- Anh chuẩn bị xong rồi?
- Xong rồi!
Bao Tuấn Luân nuốt nước miếng, nói:
- Lâm tiên sinh, tôi đã mang theo đồ anh cần, hiện tại đang ở đại sảnh lầu một.
Lâm Phi cũng không nhiều lời, trực tiếp xuống đại sảnh lầu một tìm Bao Tuấn Luân đang ngồi nhìn trái ngó phải, bảo an đều chằm chằm đề phòng, tên này nhìn thế nào cũng giống một tên mập bỉ ổi, tà ác lại còn cụt tay!
- Lâm tiên sinh!
Vừa nhìn thấy Lâm Phi, Bao Tuấn Luân bỗng run rẩy đứng dậy, cúi đầu chào.
Lâm Phi thấy cánh tay phải của gã cầm theo một tấm bản đồ, mỉm cười:
- Lần này mới đúng sao?
Bao Tuấn Luân cười gật đầu, mở bản đồ vùng Lâm An ra, hai người ngồi xuống.
Cũng không biết gã lấy từ đâu ra một cây bút, sau khi dùng miệng rút cái nắp bút kia ra, bắt đầu khoanh vòng tròn trên tấm bản đồ.
- Lâm tiên sinh, tôi đã ở Thanh Phong Đường hơn hai mươi năm rồi, tất cả cứ điểm, tôi đều rõ ràng, bố trí nhân viên ở đâu tôi cũng biết hết.
- Mặc dù Thanh Phong Đường là tổ chức hắc đạo, nhưng thực ra có rất nhiều cốt cán đều là thương nhân, đều có danh vọng, bọn họ cũng xem những công ty này là vật che chắn, rất nhiều tay sai bình thường đều có công việc cố định của mình.
- Nếu anh muốn giải quyết bọn chúng, e là sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho xã hội, cho nên tôi cảm thấy, muốn trừ sạch Thanh Phong Đường, trực tiếp tấn công vào Hoàng Long, giết sạch cha con Ngô Khâm, để nội bộ của chúng rối loạn, tranh quyền đoạt thế, sẽ dễ dàng hốt gọn một mẻ hơn.
Ánh mắt Bao Tuấn Luân lóe lên tia dữ tợn, hai ngày nay gã đã cố nín nhịn, muốn báo thù cho vợ con mình.
Lâm Phi chỉ mỉm cười nói:
- Anh cho rằng, tôi bảo anh chuẩn bị những thứ này là muốn biết bọn họ sống ở đâu, có bao nhiêu tay sai sao?
Bao Tuấn Luân ngây người, không hiểu Lâm Phi đang nói gì.
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tôi cần dùng đến anh làm gì? Tôi nói muốn giết sạch Thanh Phong Đường, nhưng không nói tôi sẽ đích thân ra tay, nếu không tôi hà tất phải lảm nhảm nhiều với anh như vậy.
Lâm Phi vắt chéo chân nói.
Bao Tuấn Luân há hốc mồm:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ nói... Lâm tiên sinh để tôi đi?
/765
|