Chương 11 : Đập phá nhầm xe
Editor: Quỷ Quỷ
Hai cô lúc này cũng không thể giãy dụa được, chỉ có thể thuận theo Trần Dương. Trần Dương trong lòng thầm sảng khoái, ai, trái giữ phải ôm thật sự là cái sở thích vặn vẹo!
Anh đưa hai cô sải bước tới một chiếc Jaguar phía trước.
Hai cô lập tức có chút khó hểu, bởi vì chiếc Jaguar này là xe của Mộc Tĩnh. Không phải xe BMW của các cô.
Trần Dương giả vờ muốn mở cửa xe, đám côn đồ kia lập tức tới ngăn lại. Tên cầm đầu đầu bóng lưỡng vỗ vào trần xe Jaguar nói:”Thằng ranh, mày cũng thật biết hưởng thụ, trái giữ phải ôm. Làm bọn tao ở bên ngoài chờ mày đã lâu.”
Trần Dương sửng sốt, khẽ nhíu mày nói:”Bỏ cái bàn tay của mày ra. Đây là Jaguar có biết không hả? Sờ làm nó hỏng, mày đền được sao??”
“Mẹ kiếp!” Tên đầu bóng lưỡng khó chịu quát:”Một chiếc Jaguar thì oách lắm sao? Ông đây sợ quá! Ông đấy cứ vỗ đấy, làm sao nào?” Hăn nói xong liền vỗ mạnh một cái.
“Mẹ nó!” Trần Dương không vừa lòng nói:”Đây là Jaguar phiên bản giới hạn, mày cho tao là loại gì? Mày có biết nó bao nhiêu tiền không? Mày vỗ hỏng rồi, bán cả mày đi cũng không đền nổi. Cũng không tự nhìn xem mình là cái hạng gì, không biết thân phận.”
Tên đầu bóng lướng thật sự không nhìn nổi cái bản mặt dày của Trần Dương, ma túy, có tiền là giỏi lắm rồi sao!
Tên này vốn kiêu ngạo đã quen, vốn hôm nay nhận tiền để đến đây gây phiền toái cho Trần Dương. Nào ngờ chính mình còn chưa giở thói kiêu ngạo, Trần Dương đã thể hiện trước.
Tên đầu bóng này cũng là người có tiếng tăm, hắn cho rằng Trần Dương có thể là một tay nhà giàu mới nổi. Hắn mà phải sợ Trần Dương? Con Jaguar này cùng lắm cũng chỉ sáu bảy mươi vạn. Hắn đã đập nhiều xe, còn chưa có ai dám bắt hắn đền.
Cho nên lúc này, trong ánh mắt tên đầu bóng lóe lên tia sắc lạnh, đột nhiên rút ra một ống kim tiêm, đâm từng nhát một lên kính xe. Hắn cười lạnh nói:”Ông đây không những vỗ mà còn đập, sao nào?”
Trần Dương biến sắc uy hiếp nói:”Được lắm, đúng là chán sống, mày có bản lĩnh thì đập đi?”
Tên đầu bóng quát lên:”Các anh em, đập cho tao!”
Bọn đàn em tuân lênh, lập tức cầm kim tiêm phi đến. Trong nháy mắt đã mà chiếc Jaguar hoàn toàn biến dạng.
Người đi ngang qua chỉ dám đứng từ xa nhìn, không dám đến gần.
Tên đầu bóng đập tan tành xong nhìn Trần Dương, nhe răng cười nói:”Ông đây cứ đập xe của mày, để xem mày làm gì được tao?”
Đáng lẽ sắc mặt Trần Dương phải vô cùng khó coi, lúc này đột nhiên bật cười nó:”Đập thì đập, dù sao cũng không phải là xe của tao. Hahaha!”
Đúng lúc này Một Tĩnh dẫn theo hai tên bảo vệ đi tới, sắc mặt sa sầm.
Tên đầu bóng lưỡng sững người, hắn nào không biết vị sát tinh Mộc Tĩnh này. Dường như hắn đã ý thức được điều gì đó, mồ hôi trên chán chảy ròng ròng. Hắn lắp bắp nói với Trần Dương, sắc mặt trắng bệch:”Mày…”
“Mày cái gì mà mày!” Trần Dương haha cười nói:”Sớm đã nói xe này rất đắt tiền, kêu mày đừng có vỗ đừng có đập. Ai, nói thể nào cũng không nghe, đúng là quá ngang ngược! Giờ thì hay rồi, chủ xe người ta đến bắt đền vui chứ?”
“Mày hãm hại tao.” Tên đầu bóng lưỡng giận dữ nói.
Trần Dương cười nhạt nói:”Ha, cho tới giờ tao chưa hề nói đó là xe của tao.”
Đường Thanh Thanh và Lâm Thanh Tuyết đứng một bên trong buồn cười nhưng cố kìm nén.
Mộc Tĩnh đến nơi, đôi mắt đẹp ẩn chưa lửa giận, đầu tiên nhìn chiếc xe liếc mắt một cái, cuối cùng dừng lại trên người tên đầu bóng:”Sao lại thế này?”
Tên đầu bóng đang muốn mở mồm nói thì Trần Dương nhanh mồm nhanh miệng nói trước:”Chị xinh đẹp, chuyện là thế này. Là mấy tên này đập xe của chị, tôi đã ngăn cản bọn họ, nói rằng chiếc Jaguar này rất đắt tiền, làm hỏng rồi, bọn họ đền không nổi. Nhưng bọn họ đều không chịu nghe tôi, có ý đập xe của chị.”
“Có đúng như vậy không?” Mộc Tĩnh không phải đồ ngốc, cũng là một nhân vật khôn khéo, nhưng lại nhìn về phía tên đầu bóng hỏi
Tên này hít sâu một hơi nói:”Cô Mộc, là tên kia hãm hại chúng tôi. CHúng tôi cứ nghĩ rằng đây là xe của hắn.”
Trần Dương cười nhạt, anh nói với Mộc Tĩnh:”Chị xinh đẹp, tôi không hề hãm hại bọn họ. Đúng lúc tôi đi qua xe của chị, bọn họ liền chặn đường tôi. Tôi thấy mấy người này đập xe của chị, có lòng tốt nhắc nhở bọn họ đừng có làm loạn, xe này đắt tiền như vậy. Nhưng bọn họ không nghe, ai, càng can ngăn thì càng đập mạnh.”
Mộc Tĩnh lãnh đạm nhìn Trần Dương liếc mắt một cái, rồi lại nhìn tên đầu bóng nói:”Xe của tôi là do các anh đập đúng không?”
Tên đầu bóng muốn nói gì đó, nhưng phát hiện ra sự thật này dù có thế nào thì cũng không thể xổ toẹt ra, chỉ có thể căng thẳng gật đầu.
Mộc Tĩnh nói:”Được lắm, ở Tân Hải thị này, chưa có ai dám động vào xe của Mộc Tĩnh tôi. Anh là người đầu tiên.”
Tên đầu bóng hận không thể quỳ xuống dưới chân Mộc Tĩnh, vẻ mặt cầu xin nói:”Đây đều là hiểu lầm!” Mộc Tĩnh không thèm để ý nói:”Cho anh thời gian một ngày, giờ này ngày mai, mang hai trăm vạn đến tiệm trà của tôi, chậm một phút sẽ không tốt đâu. Nếu đã dám đắc tội với tôi, tự mà gánh lấy hậu quả!”
Cô nói xong liền dẫn theo hai tên bảo vệ rời đi.
Trần Dương lập tức chặn Mộc Tĩnh lại, cười hì hì gọi:”Chị xinh đẹp.”
Một Tĩnh lãnh đạm nhìn Trần Dương nói:”Đừng tưởng tôi không nhìn ra cái kiểu khôn lỏi của anh.”
Trần Dương cười nói:”Chị xinh đẹp, chị đừng tức giận. Chẳng phải chị chưa có xe sao? Hay là chịu thiệt thòi một chút, ngồi lên xe của chúng tôi đi.” Anh vừa nói vừa dẫn đường về phía chiếc BMW rồi mở cửa xe.
“Chị xinh đẹp, mời.” Trần Dương khom lưng ân cần, giống một tên đầy tớ.
Mộc Tĩnh trầm ngâm chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn lên chiếc BMW.
Trần Dương lại ném chìa khóa chiếc BMW cho hai tên bảo vệ.
Chiếc xe nhanh chóng được khởi động, Mộc Tĩnh ngồi tĩnh lặng nghênh ngang rời đi.
Lúc này Trần Dương mới xoay người cười xấu xa với Đường Thanh Thanh và Lâm Thanh Tuyết:”Chúng ta đi thôi.”
“Còn muốn chạy?” Tên đầu bóng trở nên hung tợn, kéo theo đám đàn em xông lên.
Trần Dương cười tủm tỉm:”Tao thấy mày vẫn nên quay về tìm chủ mà xin tiền đi.”
“Ma túy, mày phải bồi thường cho ông đây. Bằng không hôm nay tao giết chết mày.” Tên đầu bóng nóng nảy nói.
Trần Dương đáp:”Đồ thần kinh, làm sao tao phải bồi thường cho mày? Chẳng phải tao đã để cho mày đập thoải mái rồi sao.
“Muốn chết!” Tên đầu bóng giận tím mặt, đột nhiên giơ kim tiêm nhắm vào đầu Trần Dương vung lên.
Gió mạnh vù vù!
Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh lập tức hoảng sợ mặt biến sắc.
Nhưng trong chớp mắt, kim tiêm kia đã ở trên tay Trần Dương.
Trần Dương bắt lấy kim tiêm, trực tiếp bẻ gãy vụn. Anh cười lạnh một tiếng:”Nhân lúc tao còn chưa lên cơn thì mau cút đi.”
Một màn này thật sự chấn động.
Mấy tên côn đồ gồm tên đầu bóng ngây ra như phỗng.
Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh cũng hết sức choáng váng.
Sau đó, tên đầu bóng sợ hãi nhìn Trần Dương liếc mắt một cái, kéo theo đám còn lại mau chóng chạy đi.
Trần Dương lúc này mới ngáp một cái nói:”Đúng là nhàm chán, chúng ta về thôi.”
/34
|