Chương 2: Lôi kéo làm quen
Editor: Quỷ Quỷ
Tô Tình nghe Từ Chí nói, không khỏi giận quá thành cười:”Tôi dựa vào cái gì mà phải đưa cho anh ba vạn? Chúng ta sớm đã ly hôn, sinh hoạt phí của con gái cho tới bây giờ anh còn không đưa một đồng nào. Chưa nói đến việc tôi không có ba vạn đồng, cho dù tôi có, tôi thà ném cho chó cũng không đưa cho anh.”
Từ Chí nói:”Dựa vào một đêm vợ chồng trăm đêm ân ái, đàn bà các cô đúng là tâm tư độc ác. Trang sức này là tôi mua cho cô, giờ lấy chút tiền lãi không được sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô có cũng phải đưa, không có cũng phải đưa. Dù sao tôi nợ các đại ca ba vạn đồng, bọn họ nói, nếu cô không đưa tiền ra, bọn họ sẽ mang cô về làm vợ bé để trả nợ.”
Tô Tình nghe được, quả thực đã bị chọc giận muốn điên luôn. Cô lạnh lùng nói:”Cút, anh cút cho tôi.”
Từ Chị sắc mặt khó coi nói:”Đồ đàn bà thối tha, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Hắn quay đầu nói với ba người đằng sau:”Anh Hổ, anh nhìn thấy rồi đó, cô ta không chịu nghe lời. Dù sao cô ta cũng là vợ em, hiện giờ em không lấy được tiền, các anh kéo cô ta đi trả nợ đi.”
Ba người kia đều rất vạm vỡ, hiển nhiên là tay đấm chuyên nghiệp. Trong đó một người tên cao lớn tên là Hổ Tử lãnh đạm nhìn Từ Chí liếc mặt một cái nói:”Tôi phải xin chỉ thị của Tôn thiếu gia.” Nói xong liền xoay người đi về phía chiếc xe đằng trước.
Hóa ra bên trong xe có một người.
Tô Tình nhìn một màn này, sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể mềm mại run rẩy kịch liệt. Cô hướng ánh mắt cầu cứu đến Trần Dương, nhưng lại nghĩ rằng, chính mình cùng thanh niên này không thân không thích, anh ta sẽ giúp mình sao?
Với lại, anh sao dám đắc tội với đám hung thần đó chứ?
Đúng lúc này, Hổ Tử đi tới trước mặt Từ Chí. Hắn nói:”Vợ anh cũng không tồi, Tôn thiếu gia nói, hầu hạ Tôn thiếu gia một tháng, tiền này coi như miễn. Anh không ý kiến gì chứ?”
Từ Chí vội vàng nói:”Đương nhiên không ý kiến, đương nhiên không ý kiến.”
Hổ Tử lập tức vung tay ra hiệu cho thủ hạ đi bắt Tô Tình.
Tô Tình vô cùng sợ hãi, lúc này Trần Dương ôm Tiểu Tuyết, sừng sững như núi lớn đứng chắn trước mặt Tô Tình. Trần Dương cười lạnh một tiếng, nói:”Người vô sỉ tôi đã gặp nhiều, nhưng vô sỉ như các người đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Cút ngay!” Một gã vạm vỡ trong số đó trực tiếp vươn bàn tay to muốn xách cổ áo Trần Dương, muốn ném anh sang một bên.
Trần Dương dễ dàng nắm chặt cổ tay tên này bẻ quặt ra sau.
Tên này kêu lên thảm thiết, đau đến mức quỳ xuống. Một tên khác thấy thế liền biến sắc, lập tức vung nắm đấm thép về phía gương mặt của Trần Dương. Trần đầy sức mạnh, uy thế khiến người ta sợ hãi.
Tô Tình không khỏi biến sắc.
Trần Dương vẫn luôn ôm chặt Tiểu Tuyết, trong lúc đó anh đột nhiên thi triển một chiêu càng bọ cạp. Chân anh giống như càng của bọ cạp, trực tiếp phản công tên kia, tên này nhất thời không giữ được trọng tâm, ngã sấp xuống mặt đất.
Hổ Tử thấy thế không khỏi cười lạnh:”A, xem ra cũng là người luyện võ!”
Trần Dương nhìn Hổ Tử liếc mắt một cái, thờ ơ. Tô Tình sợ Tiểu Tuyết bị làm sao, vội vàng bế Tiểu Tuyết, cảm kích nói cảm ơn với Trần Dương.
Hổ Tử đối mặt với Trần Dương, bỗng nhiên ôm quyền nói:”Tại hạ Trình Hổ, người kế thừa của phái Bát Cực Quyền, muốn thỉnh giáo các hạ mấy chiêu.” Hắn nói xong, liền động thủ.
Chuyển động như sấm sét, công phu của hắn hai tên to con kia tuyệt đối không thể so bì.
Khuỷu tay nâng cao, gân xanh nổi lên, uốn éo giống như một con rắn đen, khủng bố tới cực điểm.
“Cái gì mà chơi bời với chả hầu hạ.” Trần Dương nói thầm một tiếng, thấy khuỷu tay Hổ Tử đánh nhắm đúng cổ họng mình, anh cũng không thèm liếc mắt, lập tức giáng xuống một cái tát.
Cái tát này vô cùng tài tình,lại còn nhanh nhứ chớp!
Ba một tiếng, Hổ Tử lập tức bị một sức mạnh kiềm chặt, bị đánh cho xoay vòng quanh.
Hổ Tử bị xoay đến nổ đom đóm mắt, dường như bị đánh đến mông lung. Sau đó khi tỉnh hồn lại, trong mắt hắn toát ra vẻ sợ hãi, hắn nhìn Trần Dương, xoay người đi về phía chiếc xe.
Bởi Hổ Tử biết, thanh niên trước mắt tuyệt đối là cao thủ.
Người như vậy, mình và đám người này không thể đắc tội.
Hổ Tử thương lượng cùng Tôn thiếu gia xong, lập tức gọi thủ hạ rời đi. Bọn họ cũng là nam tử hán không tham cái lợi trước mắt.
Từ Chí thấy thế cũng có chút sợ hãi, lập tức chạy mất.
“Đứng lại!” Trần Dương lạnh giọng quát một tiếng.
Từ Chí thân mình run lên, nhìn Trần Dương như nhìn thấy quỷ, nói:”Mày muốn làm gì?”
Trần Dương cười lạnh một tiếng, sải bước đến trước mặt Từ Chí.
“Mày đừng có làm xằng bậy.” Từ Chí biến sắc.
Trần Dương bắt lấy cổ tay Từ Chí, răng rắc một tiếng, trực tiếp đánh gãy cổ tay hắn:”Đây chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ, lần sau còn dám tới quấy rầy mẹ con Tô Tình, tao sẽ lấy mạng mày!”
Trong lời nói của Trần Dương nồng nặc sát khí.
Loại sát khí này tỏa ra từ con người dường như đã được tôi luyện ở chiến trường.
Trong nháy mắt, Từ Chí sợ tới mức tè ra quần, vội vàng chật vật chạy đi.
Đám người Từ Chí, Tôn thiếu gia, Hổ Tử cùng một đám người này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Trần Dương xoay người lại.
Tô Tình ôm Tiểu Tuyết, trong mắt cô là sự cảm kích vô hạn, chân thành nói:”Cám ơn chú.”
“Gọi tôi là Trần Dương!” Trần Dương mỉm cười nói:”Chị Tình, chúng ta là bạn bè, việc nhỏ này đương nhiên phải giúp.” Trong lòng anh nghĩ rằng, đã nhìn thấy hết của cô, giờ đương nhiên phải giúp!
Anh tuy là một tên lính đánh thuê, nhưng đã sớm muốn gần gũi với Tô Tình.
Mỗi lần nhiệt tình với Tiểu Tuyết như vậy, cũng chỉ là giả vờ. Đương nhiên anh cũng thực sự thích cô bé Tiểu Tuyết này.
Gương mặt Tô Tình hơi đỏ lên, trên người cô tỏa ra mùi hương của thiên nhiên. Đồng thời cô cũng cảm giác được hơi thở mãnh liệt của đàn ông trên người Trần Dương “Bạn bè?” Cô buột miệng nói một tiếng.
Trần Dương nhe răng cười, mười phần giống ánh mặt trời nói:”Chẳng lẽ chị Tình không muốn làm bạn với tôi?”
Tô Tình nói:”Đương nhiên không phải.” Cô cũng không muốn làm đi sâu vào vấn đề này nói:”Tôi sắp muộn làm rồi, thật sự cám ơn chú, hay là tối nay tôi mời chú ăn cơm.”
Trần Dương đương nhiên vui mừng nói:”Được! Chị Tình, chị cho tôi số điện thoại đi, tôi sợ mấy người kia sẽ lại tìm chị gây phiền toái. Đến lúc đó, có gì chị gọi ngay cho tôi, được không?”
Tô Tình trong lòng giật mình, cô cũng có chút lo lắng. Vì thế không hề do dự nói cho Trần Dương.
Trong lòng Trần Dương như nở hoa, cảm tạ chồng trước của Tô Tình! Rốt cuộc cũng có thể mượn chuyện làm bạn từng bước gần gũi cô.
Lưu lại dãy số xong, Trần Dương cũng cất điện thoại rồi nói tạm biệt với Tô Tình. Bởi vì chuyện này trì hoãn, không chừng cũng muộn rồi.
Tiểu Tuyết trực tiếp lên xe của trường.
Còn lại Tô Tình cũng bắt xe đi làm. Trần Dương chậm rãi đi đến bến xe.
Chen chúc lên được xe bus, trước mặt Trần Dương là một mỹ nữ tri thức. Người phía say dùng sức xô đẩy, Trần Dương cũng vui vẻ chạm vào mông mỹ nữ.
Mỹ nữ tri thứclập tức quay đầu phẫn nộ nhìn Trần Dương, Trần Dương đang định nói thật ngại quá. Ai ngờ mỹ nữ tri thức cả giận nói:”Anh chạm vào người ta mấy lần rồi!”
Trần Dương lập tức đỏ mặt lắp bắp nói:”Một cái!”
Người trên xe đều cười rộ lên ầm ầm.
/34
|