Chương 34 : Án mưu sát
Editor: Quỷ Quỷ
Tô Tình bỗng nhiên nói:”Tôi không muốn tới ở nơi mà Mộc tổng nhắc đến cho lắm.”
Trần Dương ngây người ra một lúc, trong lòng lại rất vui mừng, nhưng anh lại thấy có chút rối rắm:”Vì sao? Điều kiện ở nơi đó tốt hơn ở đây rất nhiều.”
Tô Tình bê đi cả mâm đồ ăn, rồi lấy khăn lau chà xung quanh bàn nói :”Không tại sao cả, tôi không muốn mắc nợ người ta.”
Trần Dương nhìn sắc mặt Tô Tình có chút bực mình, anh bèn nói:”Vậy được rồi, để tôi đưa chị về.”
Thực tế, Trần Dương là một tên quỷ sứ, há lại không biết rốt cuộc Tô Tình nghĩ thế nào.
Rất đơn giản, Tô Tình không muốn xa mình. Nếu Tô Tình thực sự đến ở chỗ của Mộc Tĩnh, thời gian để hai người gặp mặt chắc chắn sẽ ít đi. Trần Dương cũng không thể cùng tới đó ở, nếu đến đó ở, tính chất mối quan hệ cũng thay đổi, biến thành ở chung. Nếu để truyền ra ngoài, đối với ai cũng không phải chuyện tốt. Cha mẹ Tô Tình cũng không thể chấp nhận.
Nhưng ở nơi này, hai người lại có không gian riêng. Hơn nữa, người khác cũng không có chỗ để nói.
Tô Tình muốn cho Trần Dương một chút thời gian để thay đổi tâm tính.
Trong lòng Trần Dương cũng muốn bỏ đi mấy thứ tranh đấu lương tâm đi, anh thực sự rất mê luyến thân thể của Tô Tình, không thể xa cô. Nếu buổi tối hàng ngày có thể chiêm ngưỡng Tô Tình tắm rửa cũng rất tuyệt rồi.
Đương nhiên, Trần Dương cũng không thể lờ đi một việc. Một khi chân chính có được thân thể của Tô Tình, mình sẽ không thể sống như hiện tại được nữa. Anh đối với chính mình không nắm chắc được điều gì, đó cũng là lí do lớn nhất không cho anh xâm phạm Tô Tình.
Cơm nước xong xuôi, Tô Tình thu dọn bát đũa. Sau đó hai người chúc nhau ngủ ngon, Trần Dương liền về ngay phòng của mình.
Đến 10h, Tô Tình vào nhà vệ sinh tắm rửa như thường lệ.
Tiếng nước ào ào truyền tới. Trần Dương lập tức nhảy dựng lên, đây chính là thời khắc làm anh kích động nhất.
Thứ không có được lúc nào cũng tốt đẹp và tuyệt mĩ nhất.
Trần Dương run rẩy nhìn Tô Tình cởi từng lớp quần áo, cơ thể trắng nõn hoàn mỹ cứ như vậy hiện ra trước mắt anh không sót một chút gì.
Cơn kích động ập tới! Tay anh không kiềm chế được lại thọc vào trong quần.
Khoái cảm gần đạt tớt đỉnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Trần Dương không khỏi hốt hoảng, anh cầm di động ấn nhận cuộc gọi.
Là Triệu Hiểu Lôi.
Trần Dương lập tức được nghe giọng nói nũng nịu của Triệu Hiểu Lôi đầu bên kia:”Trần Dương, giờ anh có rảnh không?”
Trần Dương gào lên trong im lặng, anh vội vàng nói:”Hôm nay không có thời gian, có gì nói sau.” rồi lập tức cúp điện thoại. Rất nhanh anh lại trở về vị trí cũ bắt đầu rình coi.
May mắn, Tô Tình tắm rửa không hề nhanh. Trần Dương lại tiếp tục hành trình vĩ đại của mình.
Phát tiết xong, Trần Dương cảm thấy thỏa mãn nằm trên giường, ngẫm lại anh thấy chính mình thật sự đáng khinh bỉ, Triệu Hiểu Lôi bên kia thành thật chờ đợi mình thì không đi, lại muốn ở trong này làm cái việc gây nghiện này.
Đêm nay, bình an vô sự.
Sáng hôm sau, Trần Dương đưa Tô Tình đi làm. Cứ nhìn thấy Tô Tình thì hình ảnh tắm rửa của cô lại hiện lên trong đầu anh, làm cho người ta không kiềm chế được mà liên tưởng xa xôi.
Đưa Tô Tình đến chỗ làm xong, Trần Dương liền lái xe đến công ty Adore.
Vừa bước chân vào công ty, Trần Dương đã được Triệu Hiểu Lôi nghênh đón. Ánh nhìn của Triệu Hiểu Lôi tràn đầy u ám, Trần Dương cũng chỉ biết cười ngây ngô, cũng không nói nhiều. Cô cũng không thèm để ý đến anh, xoay người rời đi.
Trần Dương cũng không hề cảm thấy mất mát. Triệu Hiểu Lôi tuy cũng xinh đẹp. Nhưng Trần Dương cũng biết người phụ nữ này sinh hoạt cá nhân cũng rất tùy tiện, anh không muốn phát sinh bất kỳ quan hệ gì với cô. Dù sao công ty Adore cũng không phải quán bar, qua tình một đêm mà coi như xong.
Giữa trưa, công ty Adore vốn yên tĩnh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai chiếc xe cảnh sát còi inh ỏi dừng ở trước cửa tòa nhà Adore.
Trần Dương đang đánh bài với mọi người trong phòng nghỉ, nghe được âm thanh này, trong lòng giật mình, con mẹ nó, không phải là đến vì mình chứ?
Mặc kệ là cái gì, lúc này Trần Dương cũng sẽ không lùi bước, quăng bài xuống nói:”Chúng ta ra ngoài xem xem.”
Cả đám vệ sĩ coi Trần Dương là thủ lĩnh, sai đâu đánh đó, liền đi theo anh ra khỏi phòng nghỉ.
Trời nắng rực rỡ.
Trần Dương cùng đám vệ sĩ đi ra ngoài, anh nhìn thấy có tổng cộng 6 viên cảnh sát bước xuống từ hai chiếc xe. Toàn bộ đều mặc quân phục màu xanh ngọc. Đi đầu là một nữ cảnh sát.
Vị nữ cảnh sát này tư thế vô cùng hiên ngang oai hùng, sắc mặt lãnh đạm, có thế dễ dàng nhìn ra cô rất có khí chất, đích thị là xuất thân là thiên kim tiểu thư. Người thường nhìn thấy vị nữ cảnh sát này, lập tức sẽ tự biết xấu hổ, cảm giác không dám nhìn thẳng.
Nữ cảnh sát tên là Tần Mặc Dao, hai mươi tư tuổi, bên hông đeo súng lục, bên trong có đạn. Bình thường, khi cảnh sát không có nhiệm vụ chính thức thì không được phép nạp đạn vào súng, nhưng cô là trường hợp đặc biệt.
Trần Dương đi tới trước mặt Tần Mặc Dao, ánh mắt rơi xuống soi xét bộ ngực của Tần Mặc Dao đầu tiên.
Đây chính là một loại thói quen nghề nghiệp của anh, xem xét qua rồi âm thầm chấm điểm. 36C, không sai.
Tần Mặc Dao nhận ra ánh mắt của Trần Dương, nụ cười của cô lập tức trở nên rét lạnh.
Tần Mặc Dao lạnh mặt, nhưng cô không thể vì lí do Trần Dương dám liếc mắt nhìn ngực cô mà nổi điên. Đây là lí do khó nói. Trần Dương cũng không hề sợ hãi, cười hờ hờ nói:”Em gái mĩ nhân, có chuyện gì không?” Cứ mở miệng ra là hiện lên bộ dáng một tên lưu manh.
Tần Mặc Dao lạnh lùng nhìn Trần Dương liếc mắt một cái nói:”Ai là người phụ trách nơi này?”
Trần Dương ngoài miệng bông đùa, trong lòng lại rất thận trọng nói:”Cô tìm người phụ trách của chúng tôi để làm gì? Lâm tổng của chúng tôi không phải là người cứ muốn gặp là gặp được đâu.”
Tần Mặc Dao không rảnh cùng Trần Dương dài dòng nói:”Anh tên gì?”
Trần Dương đáo:”Tôi họ Hạ, Hạ Bác Đào, là đội trưởng đội vệ sĩ, sao vậy?”
Mấy tên vệ sĩ đằng sau sửng sốt, nhưng cũng không hề vạch trần Trần Dương.
Mắt Tần Mặc Dao sáng lên hỏi:”Vậy cấp dưới của anh có ai tên Trần Dương không?”
Trần Dương trong lòng lộp bộp, khốn kiếp, quả nhiên là đến tìm anh đây. Nhưng anh đây nào có phạm pháp? Chuyện gì không biết?
Trần Dương trong lòng ngờ tới ngờ lui, trên mặt lại không biểu hiện gì nói:”Đúng, dưới tôi có một người tên Trần Dương. Cô tìm anh ta có việc gì sao?”
“Gọi anh ta ra đây.” Tần Mặc Dao lạnh giọng nói.
Trần Dương nói:”Gọi anh ta ra cũng được, nhưng dù sao cô cũng phải nói cho tôi hay cô tìm anh ta là có việc gì? Tôi rất quen thuộc với Trần Dương, là người toàn diện vừa có tài có đứa lại còn đẹp trai siêu cấp.
Vài vệ sĩ đằng sau nhìn thấy cảnh sát tới trong lòng đều lo sợ bất an, nhưng giờ nghe Trần Dương tự khoác lác về mình, cũng không nhịn được muốn bật cười. Tuy nhiên bọn họ cũng không dám bật cười thành tiếng, đành vất vả nén xuống.
Tần Mặc Dao lạnh lùng nhìn Trần Dương liếc mắt một cái nói:”Cơ mật không thể trả lời, lập tức gọi anh ta ra đây.”
Trần Dương lười biếng nói:”Ồ, vậy anh ta ở đâu cũng là cơ mật, không thể trả lời.”
Một viên cảnh sát phía sau Tần Mặc Dao hùng hổ tiến lên, anh ta lạnh lùng nói:”Anh còn dám càn quấy, đó là cản trở cảnh sát thi hàng công vụ. Anh không muốn đến sở cảnh sát thì ngoan ngoãn trả lời đi. Nơi này không có chỗ cho anh cợt nhả.”
Trần Dương cười haha nói:”Ai da, ngài cảnh sát làm tôi sợ quá! Nào đến đây, đến bắt tôi đi.” Anh nói xong liền vươn hai tay ra.
Viên cảnh sát kia lập tức giận tím mặt, lập tức lấy còng số 8 ra, định tới còng tay Trần Dương lại.
Trần Dương cười tủm tỉm nói:”Nói cho anh biết nha, tôi quen biết không ít các sĩ quan cao cấp. Hàn Hàn là bạn tốt của tôi, anh dám còng tôi, tôi sẽ khai báo hết với bọn họ về các người. Nói các người chấp pháp lung tung, ức hiếp dân chúng hiền lành.”
Viên cảnh sát kia nghe xong nhất thời ngây người, còn chưa nói, đúng là anh ta rất sợ chiêu này.
Chuyện này nếu đến tai cấp trên, bọn họ nhất định sẽ xử lý anh để bình ổn lửa giận của dân.
Viên cảnh sát mệt mỏi lui xuống. Tần Mặc Dao khinh thường nói:”Cái gì mà dân chúng lương thiện, có mà là điêu dân thì có.” Nói xong cô liền điều binh điểm tướng nói:”Tiểu Chu, Tiểu Triệu, các anh coi chừng cửa ra vào, không cho bất cứ ai rời đi. Chúng tôi đi vào tìm người phụ trách.”
Tần Mặc Dao nói xong liền dẫn theo ba viên cảnh sát còn lại đi vào. Trần Dương phía sau cũng không ngăn lại, chẳng qua, tình hình này Trần Dương chỉ biết rằng sự việc có gì đó không ổn.
Con bà nó, cảnh sát tìm ông đây làm cái gì chứ?
Ông đây đâu có phạm pháp??
Trần Dương trăm tư khó giải, nhưng anh cũng có thể khẳng định, đám cảnh sát này đến đây nhất định có liên quan đến Dương Lăng. Tên đó vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ.
Trần Dương trong thời gian ngắn vẫn chưa kịp suy nghĩ sáng suốt.
Ngay lúc anh còn đang tính toán, lão Hạ đột nhiên đi ra khỏi tòa nhà hô to:”Trần Dương, đây là có chuyện gì vậy?”
Đám người Tần Mặc Dao lập tức dừng bước, quay phắt lại nhìn Trần Dương.
“Anh chính là Trần Dương?” Viên cảnh sát ban nãy ánh mắt long lên giận dữ.
Trần Dương cười haha nói:”Đúng vậy, tôi là Trần Dương, anh kích động như vây cũng vô dụng, tôi không thích đàn ông.”
Viên cảnh sát cười lạnh một tiếng nói:”Anh cứ ở đó khua môi múa mép đi, rồi anh sẽ phải khóc thôi.”
Anh nói xong, Tần Mặc Dao cũng lạnh lùng đi tới trước mặt Trần Dương. Cô rút còng số 8 ra nói:”Anh Trần, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ mưu sát, mời anh theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra.”
Dù Trần Dương có là người trấn tĩnh thế nào, giờ phút này cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi:”Mưu sát? Tôi mưu sát ai?”
Đám vệ sĩ xung quanh mặt đều biến sắc.
Tần Mặc Dao nhíu mày, cô trực tiếp còng tay Trần Dương.
“Hai ngày trước, anh có đi tới cửa hàng bán điện thoại di động Quảng Phụ Truân, đánh quản lý của cửa hàng là Hàn Ngọc Mai đúng không?”
Trần Dương gật gật đầu nói:”Đúng, cô ta béo như vậy, thân thể cường tráng, cô đừng nói với tôi là cô ta chết đấy nhé?”
Tần Mặc Dao nói:”Tám giờ sáng nay, bệnh tim tái phát nên đã tử vong.”
Trần Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:”Chuyện đã qua hai ngày rồi, có liên quan gì đến tôi chứ?”
Tần Mặc Dao nói:”Người nhà của Hàn Ngọc Mai nói rằng sau khi anh đánh cô ta, sức khỏe của cô ta càng trở nên trầm trọng, trái tim cũng có vấn đề. Hàn Ngọc Mai không có tiền sử bệnh tim, chuyện này, nguyên nhân là do anh, cho nên chúng tôi cần đưa anh tới sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Trần Dương nghe vậy đành nói:”Thôi được.”
/34
|