Chương 9: Thằng hề Trần Dương
Editor: Quỷ Quỷ
Tề Kiều Kiều là một người phụ nữ khéo léo, rất thủ đoạn. Hiểu rằng dựa vào Tống Khánh An cũng không phải kế lâu dài. Cho nên cô đã sớm dùng tiền của Tống Khánh An lặng lẽ mở một nhà hàng Âu. Mặt khác, cô còn muốn giúp Tống Khánh An kiếm tiền để thể hiện giá trị của bản thân.
Đó chính là nguyên nhân cô để mắt đến công ty Adore.
Hơn nữa Tề Kiều Kiều lại thông đồng với tên chột. Tên chột dù là thủ hạ của Tống Khánh An, nhưng Tống Khánh An cũng muốn dựa vào tên chột, cho hắn thể diện. Bởi vì thân thủ của tên chột lợi hại, còn có sư huynh đệ đồng môn, ai ai cũng đều rất lợi hại.
Lúc này, Tề Kiều Kiều bắt lấy bàn tay đang tác quái của tên chột:”Anh, cái tên bảo an kia rốt cuộc từ đâu ra vậy?”
Tên chột nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn nói:”Anh đã cho người đi điều tra. Tên đó là Trần Dương, bốn tháng trước trở về từ Châu Phi. Sau đó trực tiếp đến công ty Adore làm bảo an.”
“Từ Châu Phi về?” Tề Kiều Kiều nói:”Coi như có chút lai lịch, thân thủ của hắn như vậy sao lại chịu đến công ty Adore làm bảo an?”
Tên chột nói:”Hừ, anh còn tra ra được một việc. Lâm Thanh Tuyết có một người anh trai, chẳng qua bởi vì giết người không thành nên đã sớm trốn ra nước ngoài. Có thể khiến một cao thủ như Trần Dương đến làm bảo an, anh nghĩ chủ yếu có liên quan đến anh trai của Lâm Thanh Tuyết. Quả nhiên, Trần Dương đến đó là để bảo vệ cho Lâm Thanh Tuyết.
Không thể phủ nhận, tên chột này cũng là người thông minh. Chỉ dựa vào một chút manh mối mà có thể đoán được đại khái.
Tề Kiều Kiều hỏi:”Tên Trần Dương này làm gì ở Châu Phi?”
Tên chột đáp:”Anh có thể cảm thấy sát khí ẩn giấu trên người hắn. Loại sát khí này là được tích lũy qua việc giết vô số người. Anh nghĩ hắn ở Châu Phi hoặc là làm lính đánh thuê hoặc là sát thủ.”
Tề Kiều Kiều không khỏi hoảng sợ nói:”Nói như vậy, hắn đang chạy trốn! Chúng ta làm sao bây giờ? Công ty Adore là một vụ làm ăn lớn, hai chúng ta có thể kiếm hơn năm trăm ngàn. Hơn nữa, lão già kia nhất định sẽ khen chúng ta làm tốt. Chẳng lẽ cứ để như vậy?”
Trong mắt tên chột hiện lên tia sáng nói:”Đương nhiên không thể để yên. Nơi này là Tân Hải, Trần Dương chỉ có một mình. Cho dù hắn có là một con rồng, đến địa bàn của chúng ta, cũng phải biết điều.”
Tề Kiều Kiều nói:”Đúng vậy, anh, anh có nhiều sư huynh đệ như vậy. Nếu không được, thì nhờ đại sư huynh của anh đến hỗ trợ. Đại sư huynh của anh chẳng phải là Bất Động La Hán sao?”
Tên chột nói:”Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không kinh động đến các su huynh đệ. Nhất là đại sự huynh của anh.”
Tề Kiều Kiều khó hiểu hỏi:”Vì sao?”
Tên chột không khỏi thở dài một tiếng nói:”Kiều Kiều, em phải biết rằng, thanh danh có thể mang lại rất nhiều lợi ích. Nhưng nó cũng là xiềng xích nặng nề bám trên người. Ở Tân Hải anh là vua bảo an. Nếu như một Trần Dương mà anh cũng không giải quyết được, mà lại phải nhờ đến bọn họ. Cái này truyền ra ngoài, thanh danh của anh sẽ bị tổn hại. Huống hồ, cho dù là sư huynh đệ, nhờ vả một lần cũng là một ân huệ rất lớn lao.”
“Nhưng anh à, hôm qua chúng ta đã mất hết mặt mũi trước Lâm Thanh Tuyết. Phải phục thù.” Tề Kiều Kiều nói.
Trong mắt tên chột hiện lên nhục nhã mãnh liệt:”Chuyện này anh đã sắp xếp người đi cảnh cáo công ty Adore, không được nói lung tung bên ngoài. Vả lại, việc này mà nói ra chưa chắc đã có người tin. Một khi anh phải mời các sư huynh đệ, sẽ chứng tỏ rằng anh vô dụng.”
Tề Kiều Kiều không khỏi nôn nóng nói:”Vậy anh nói nên làm gì bây giờ?”
Tên chột mỉm cười, vươn tay ôm Tề Kiều Kiều. Hắn lạnh lùng nói:”Kiều Kiều, chúng ta hiện tại thân phận khác nhau. Không phải đứng cùng một chỗ, rất nhiều việc không nhất thiết phải cậy mạnh giải quyết. Lý lịch Trần Dương không sạch sẽ, chúng ta có thể mượn tay cảnh sát.”
“Ý anh là?” Tề Kiều Kiều mắt đẹp sáng ngời.
Tên chột nói:”Có thể sắp xếp vào người đi khiêu khích Trần Dương, Trần Dương chỉ cần ra tay đánh người. Mấy người đó sẽ đi báo cảnh sát. Chúng ta sẽ đút chút tiền cho đội trưởng Hoàng, Hoàng đội trưởng sẽ biết phải làm thế nào. Tóm lại, đến lúc đó nếu Trần Dương phản kháng, sau này sẽ trở thành tội phạm truy nã. Nếu không phản kháng, sẽ phải mặc áo tù..”
Tề Kiều Kiều nghe vậy không khỏi hưng phấn, cô hôn mạnh lên mặt tên chột, để lại dấu môi đỏ mọng trên mặt hắn.
“Anh, anh đúng là văn võ song toàn!” Tề Kiều Kiều tận lực khen ngợi.
Tên chột cười haha, tiếp tục sờ soạng Tề Kiều Kiều. Hai người mây mưa trên ghế sô pha một hồi lâu.
Trần Dương chơi đùa vui vẻ đến tận trưa. Lúc trước là bảo an, anh chính là người rảnh rỗi. Hiện giờ là lái xe của giám đốc, càng không có ai dám sai bảo anh.
Hàng ngày ngồi trong văn phòng, cùng các nhóm người đẹp nói chuyện phiếm cười đùa. Trần Dương tuy háo sắc, nhưng cũng không bị người ta chán ghét, có đôi khi mang nhan sắc ra vui đùa, các cô còn hung mãnh hơn cả Trần Dương.
Ví dụ như anh ngồi vào chỗ của một chị tên là Yến.
Chị Yến nói:”Mau tránh ra cho chị ngồi.”
Trần Dương vỗ đùi nói:”Có sắn ghế mềm ở đây, chị Yến ngồi xuống đi.”
Mọi người cười rộ lên, nào ngờ chị Yến vô cùng bình tĩnh nói:”Được lắm, bà đây thèm mà ngồi ghế mềm của chú. Lát nữa ghế mềm sẽ biến thành ghế cứng, ghế cứng lại biến thành ổ điện, muốn chạy cũng không thoát được.”
Trần Dương sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại:”Chị Yến, chị thật lưu manh.”
Các cô còn trẻ thì đỏ mặt, đám phụ nữ thì cười haha.”
Buổi trưa cứ trôi qua vui vẻ thoải mái như vậy.
Giữa trưa, Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh muốn đi Starbucks ăn vặt uống cà phê.
Dù sao vẫn là các cô gái trẻ, cho dù có chín chắn thì trong lòng vẫn có chút tư tưởng lãng mạn.
Vả lại, đống chi phí này đối với Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh mà nói cũng chẳng đáng là bao.
Trần Dương làm lái xe, đương nhiên là phải phụ trách đưa đón. Hơn nữa, có thể thuận tiện đi theo ăn một bữa.
Vừa ra cửa lớn, Trần Dương lập tức đến săn đón.
“Ai da, giám đốc, hôm nay cô thật xinh đẹp.” Trần Dương tủm tỉm cười khích lệ.
Lâm Thanh Tuyết còn chưa nói, Đường Thanh Thanh đã nói trước:”Anh có thể dùng từ nào mới hơn không, quanh đi quẩn lại có mấy câu này.”
Trần Dương cười haha nói:”Thanh Thanh, cô đang ghen tị sao? Giám đốc quả thật không tồi. Cô thấy tôi vốn không khen cô, cô nhìn lại mình đi, ngực thì nhỏ, lại còn hung dữ, tương lại bao giờ mới lấy được chồng!”
Đường Thanh Thanh tức giận chống nạnh nói:”Trần Dương chết tiêt, ngực bà đây mà nhỏ sao?” Nói xong liền ưỡn ngực lên.
Vẫn là có chút ngạo nghễ.
Nói thật, ngực của Đường Thanh thanh không coi là nhỏ.
Trần Dương nói:”Nhìn thì nhìn, ai biết được bên trong có độn hay không độn, phải sờ mới phân biệt được thật giả.”
“Ngồi đấy mà mơ!” Đường Thanh Thanh gầm gừ nói.
Lâm Thanh Tuyết dù nghiêm túc nhưng trong lòng cũng buồn cười. Trần Dương này đúng là một thằng hề!
“Giám đốc, tôi biết cô nhất định không độn.” Trần Dương còn nói thêm.
/34
|