Thiên Dao vừa nghe lời này, nhất thời lớn tiếng trách mắng: Ngươi ở đây là đang oán ai! Ngươi cũng biết cái bàn kia là rất quý giá không thể có gì sơ sẩy! Đó là đồ mà lúc lão gia thượng phong gia phu nhân đã tặng phu nhân, lúc ấy ta, là tiểu thư người nhìn thấy chiếc bàn kia bên trên bày biện hoa quả nhìn vô cùng đẹp mắt, cầu phu nhân đã lâu, khó khăn lắm phu nhân mới cho, nào biết ngay ngày hôm sau ngươi đã làm ngã vỡ nát! Vì không cho lão gia biết, ta, cô nương lúc ấy còn phải thay ngươi đem chuyện này giấu giếm mọi người!
(Ta lại cứ nghĩ là đồ trang trí bằng thủy tinh gì đó chứ, haizzzzz ta đã chỉnh lại chương trước, các nàng thông cảm)
Thiên Nguyệt sửng sốt, nàng biết cái bàn thủy tinh kia là vật tinh quý, lại không ngờ được rằng là nó lại quý giá đến mức như vậy. Mà từ trước cho tới nay các đồ vật này nọ trong phòng Nhậm Uyển Hoa đều là Thiên Dao quản lý, nàng cũng không từng hỏi qua. Nay vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời đối Nhậm Uyển Hoa sinh ra vài phần áy náy cùng cảm kích. Mở miệng, sợ run một hồi mới lẩm bẩm nói: Nguyên lai là như vậy, khó trách lúc ấy ngươi còn nhất nhất dặn dò cẩn thân ta, để cho ta trăm ngàn lần không được nói với người khác chuyện chiếc bàn thủy tinh đã bị vỡ nát!
Thấy nàng ta vẻ mặt không biết chuyện, Thiên Dao bĩu môi, thu lại tức giận, nói một câu: Biết là tốt rồi!
Thiên Nguyệt giương mắt, cười nói: Bất quá là ngươi đã quá đa tâm, ta không phải ở đây oán ai, đã làm sai chuyện vốn nên bị phạt, ta chỉ là cảm thấy hiện nay sau khi tiểu thư bị mất trí nhớ, tính tình so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng dễ dàng nói chuyện hơn!
Thiên Dao vừa nghe không ngờ câu chuyện lại chuyển tới bên kia, trong lòng thực tại như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng là biết cùng Thiên Nguyệt phát tác cũng không giải quyết được việc gì, đành phải nghẹn một hơi, hừ lạnh một tiếng.
Thiên Nguyệt còn cho rằng nàng là vì mấy câu chính mình vừa mới nói kia mà còn khó chịu trong lòng, ngượng ngùng cười cười, liền nói tiếp: Kỳ thật vừa mới nãy thời điểm mà ta kể với tiểu thư về khúc mắc giữa ngươi cùng Lại ma ma trước kia, ta còn lo lắng tiểu thư sau khi nghe qua xong cho dù có lòng quan tâm cũng sẽ không nhúng tay vào, cũng không ngờ rằng tiểu thư cô ngay lập tức đứng dậy lấy ra này vài món quần áo, sau đó đã đem trên bàn còn vương đầy điểm tâm lau đi! Ta lúc đó thực là bất ngờ, ngươi cũng biết, mấy món quần áo đó đều là mấy thứ trước kia tiểu thư cực thích, vì ngươi, đúng là một chút cũng không chần chờ! Thiên Nguyệt nói đến này, ngừng một chút liền ghé sát vào nàng nói: Ta coi ngươi này hai ngày, nhìn sắc mặt ngươi, ta còn lo lắng ngươi sẽ vì chuyện bị phạt đến bên này làm việc nặng, trong lòng còn oán khí, khó tránh khỏi sẽ phụ một mảnh tâm ý của tiểu thư, kết quả là gặp chuyện không tốt cũng là ngươi thôi. Bất quá thấy lúc nãy ta vừa mới mới nói sai một câu, ngươi liền không chấp nhận được, xem ra là ta lo lắng nhiều, tóm lại trong lòng ngươi rõ ràng mọi chuyện là tốt rồi. Nói đến cùng mọi chuyện của chúng ta, chắc cũng sẽ không có ai ngoài tiểu quan tâm như vậy. Hơn nữa nhìn mọi việc trước mắt như vậy, ta thấy ngày ngươi trở về chắc là không xa, chắc không đến vài ngày .
Nhưng mà Thiên Dao nghe xong lời này, chẳng những không vui, sắc mặt trái lại càng thêm khó coi hơn!
Nàng biết, nàng biết hiện tại Nhậm Uyển Hoa kia là có ý tứ gì, đây là cũng không phải muốn giúp nàng, mà là ở mượn chuyện của nàng để phá hủy mấy thứ quần áo đó! Chiếm thân thể của nàng, chi phối thân thể của nàng phân không tính, lại vẫn ngại quần áo của nàng rất tục khí!
Ngươi, làm sao vậy? Thiên Nguyệt này cuối cùng cũng chú ý tới sắc mặt Thiên Dao có điểm không đúng, vừa mới thả lỏng tâm tình, không hiểu sao lúc này lại có chút không yên tâm, chẳng lẽ nàng còn nói sai câu nào nói .
Thiên Dao nghĩ nghĩ, nắm chặt trong tay quần áo, nhướng lông mi, nổi giận đùng đùng hỏi: Tiểu thư nói, mấy thứ quần áo này nàng cũng không muốn nữa?
Thiên Nguyệt sửng sốt, càng nghe lời này, nàng càng cảm thấy không thích hợp, bởi vì ngữ khí kia, thần sắc kia, thực là quá mức bất kính. Nhưng là không biết vì sao, mấy lời nói kia nàng thế nhưng không cách nào trước mặt Thiên Dao nói ra được.
Hai người trong lúc đó không khí chính là trở nên có chút quái dị cùng cứng ngắc, vừa vặn Tiểu Thanh cầm thủy bồn đi tới nói: Thiên Dao tỷ tỷ, hai chiếc bồn này đều sạch sẽ, còn có này lá lách cũng là mới.
Thiên Dao quay đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, lại nhìn nhìn mấy thứ này nọ nàng lấy tới, vốn là muốn bảo nàng ta cút ngay, nhưng là vừa mới mở miệng, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý khác, nàng cố gắng ngăn chận tức giận trong lòng, hờn dỗi, gật gật đầu nói: Để đó đi.
Tiểu Thanh có chút câu nệ cười, đưa tay buông mấy thứ kia xuống xong, lại chủ động đi đến bên cạnh miệng giếng, đem dây thừng cùng với gầu nước to ném vào trong giếng. Thân mình nàng mặc dù nhìn qua rất gầy yếu, nhưng động tác cũng rất lưu loát, chỉ hai ba lần cúi đã kéo lên một gầu nước to đầy tràn cả ra ngoài, xoay người đổ vào chiếc bồn kia. Như thế vài lần, thẳng đến lúc đem kia hai chiếc bồn đựng đầy nước, lúc này nàng mới buông chiếc gầu ra, đứng thẳng thắt lưng, thực đơn thuần cười nói: Thời điểm này nước trong giếng rất cạn, kéo lên rất mệt, Thiên Dao tỷ tỷ dùng hết, kêu ta một tiếng, ta sẽ tới đây phụ.
Thiên Dao có chút ngoài ý muốn liếc mắt đánh giá nàng một cái, thấy bộ dáng nàng ta chắc cũng chỉ khoảng mười ba bốn tuổi, thân mình gầy gò, trên mặt mang theo hai phiến hồng hồng vì vừa mới làm việc, cùng nàng nói chuyện đôi khi lộ ra vài phần câu nệ, nhưng này trong mắt cười cũng thực đơn thuần. Không giống ngày thường lý hạ nhân đối nàng cười lấy lòng, mặc dù mang theo chút ngượng ngùng, nhưng cũng không mang theo biểu hiện nịnh nọt.
Ngươi kêu tiểu Thanh? Thiên Dao đánh giá xong, mới lên tiếng hỏi nàng ta.
Nàng chính là cái nha đầu kia, ngươi như thế nào đã quên? Chính là nha đầu bị Lại ma ma lôi ra gánh tội thay lúc trước đó! Thiên Nguyệt ở bên nhắc nhở một câu.
Cái gì? Thiên Dao giật mình, tiếp theo một cỗ tức giận dâng lên, rồi lên tiếng biểu thị nàng đã biết, sau đó đối với tiểu Thanh nói: Ta đã biết, ngươi đi làm việc của ngươi đi, một lúc nữa cần gì ta sẽ gọi ngươi.
Vâng! Giống như thật cao hứng khi thấy Thiên Dao nguyện ý cho nàng hỗ trợ, Tiểu Thanh vui vẻ đáp lại, sau đó mới xoay người tránh ra .
Đúng là một nha đầu thành thật, phỏng chừng là nàng ta nhớ kỹ ân tình trước kia của ngươi đó. Nhìn bóng dáng tiểu Thanh đã đi xa, Thiên Nguyệt nở nụ cười nói một câu, sau đó lại nói tiếp: Vậy ngươi trước hết cứ làm việc đi, ta cũng cần phải trở về, nghe nói hôm nay Tống phu nhân cùng Tống công tử đều đến phủ, tiểu thư đang lôi kéo Phỉ Thúy cùng Trân Châu để hỏi mấy chuyện trước kia. Cũng không biết đến lúc đó Tống phu nhân có đến Tĩnh Nguyệt hiên bên này gặp tiểu thư không nữa, hay là vẫn chỉ ở chơi bên chỗ phu nhân bên kia. Nàng cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, lại không nghĩ rằng Thiên Dao sau khi nghe xong, còn không chờ nàng xoay người, liền cầm chặt cánh tay của nàng vội vàng hỏi: Ngươi nói cái gì? Một lúc nữa ai muốn tới đây?
Tống phu nhân cùng Tống công tử a. Thiên Nguyệt lại bị nàng dọa nhảy dựng, nhìn cặp mắt đen láy kia đang hấp tấp trợn tròn, trong lòng có chút không hiểu.
Thiên Dao sợ run hồi lâu, lúc này mới nhớ tới từ sau khi chính mình tỉnh lại, mọi chuyện biến đổi quá mức kỳ lạ, khiến nàng cứ ngỡ như mình chỉ là đang nằm mơ, căn bản không rảnh suy nghĩ tới chuyện của Tống Ôn Quân. Cũng không biết được ngày đó nàng bị rơi xuống nước, hắn có từng lại đây ? Nhưng là nay, nay... Nàng bỗng nhiên nghĩ đến việc hứa hôn giữa hai người, bỗng nhiên nghĩ đến nàng hiện tại đã không phải Nhậm Uyển Hoa, mà là biến thành Thiên Dao!
Sự tình trở nên hoang đường như vậy! Thế việc hứa hôn của hai người nên làm cái gì bây giờ?
Chỉ trong chớp mắt, mặt mũi Thiên Dao như biến mất huyết sắc trở nên tái nhợt, Thiên Nguyệt nhìn thấy cả kinh, cuống quít hỏi: Ngươi làm sao vậy?
Ngày ấy ta rơi xuống nước, Tống phu nhân cùng Tống công tử có từng đến đây lần nào không? Thiên Dao không nghĩ tời thanh âm của chính mình cư nhiên còn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi không có, nàng chỉ bình thường thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Ngày ấy Tống phu nhân có lại đây, nhưng ta nghe nói Tống công tử là hôm qua mới hồi kinh. Thiên Nguyệt lắc lắc đầu, lại nhìn nhìn Thiên Dao, sau đó lo lắng nói: Ngươi không sao chứ? Sắc mặt củangươi thật không tốt!
Không có việc gì, ta tốt lắm! Không thể tốt hơn ! Thiên Dao giống như nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra.
Thiên Nguyệt từ phòng giặt quần áo đi ra, sau đó một bên hướng Tĩnh Nguyệt hiên đi, trong lòng lại một bên cân nhắc xem Thiên Dao vừa mới nãy là có chuyện gì xảy ra, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy! Tựa hồ thời điểm nói đến Tống phu nhân cùng Tống công tử muốn tới, sắc mặt của nàng liền thay đổi...
Nghe nói Tống công tử lần này hồi kinh, chính là chuẩn bị chuyện cùng tiểu thư thành hôn, phỏng chừng mọi việc không quá năm nay đi, tiểu thư hiện nay đã mười sáu . Mà Thiên Dao, năm nay hình như là mười bảy đi... Thiên Nguyệt trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến Tống công tử ba năm trước, trước khi đây rời đi Kinh Châu, đến Nhậm phủ chia tay, ngày đó cũng vừa vặn Thiên Dao được tới Tĩnh Nguyệt hiên.
Mà thời điểm tiểu thư đi qua chỗ phu nhân để gặp Tống công tử, thì Thiên Dao là từ trong phòng phu nhân đi ra, cho nên tiểu thư liền đem Thiên Dao mang theo trên người... Vị Tống công tử kia nàng cũng từng gặp qua một lần, Thiên Nguyệt một hồi nghĩ lại, lại nhất cân nhắc biểu tình cũng câu hỏi của Thiên Dao lúc nãy, trong lòng nhất thời ngộ ra, trên mặt không khỏi nóng lên, có lã nàng đã đoán ra vài phần đáp án.
Chính là việc này, còn phải xem ý tứ của tiểu thư đi, mà Thiên Dao so với tiểu thư là nhiều hơn một tuổi. Bất quá tiểu thư hiện nay thay đổi rất nhiều, phỏng chừng việc này cũng không biết có đúng không, ai biết về sau sẽ thế nào chứ. Thiên Nguyệt nghĩ nghĩ, thấy cũng sắp đi đến Tĩnh Nguyệt hiên , liền trước sờ sờ mặt mình, trên mặt trưng ra thần sắc thảnh thơi, sau đó mới chậm rãi đi rồi đi vào.
Lúc đó, Thiên Dao bên này, Thiên Nguyệt vừa đi, nàng lập tức đã đem quần áo trong tay, hướng chiếc bồn kia đựng đầy nước, hung hăng dẫm đạp đi qua! Làm bắn tung tóe lên bọt nước, tức thì đem váy của nàng bị dính ẩm ướt .
Nàng không cam lòng, không cam lòng! Không cam lòng cứ như vậy đem mọi vật sở hữu của mình, đều chắp tay nhường cho người khác!
(Ta lại cứ nghĩ là đồ trang trí bằng thủy tinh gì đó chứ, haizzzzz ta đã chỉnh lại chương trước, các nàng thông cảm)
Thiên Nguyệt sửng sốt, nàng biết cái bàn thủy tinh kia là vật tinh quý, lại không ngờ được rằng là nó lại quý giá đến mức như vậy. Mà từ trước cho tới nay các đồ vật này nọ trong phòng Nhậm Uyển Hoa đều là Thiên Dao quản lý, nàng cũng không từng hỏi qua. Nay vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời đối Nhậm Uyển Hoa sinh ra vài phần áy náy cùng cảm kích. Mở miệng, sợ run một hồi mới lẩm bẩm nói: Nguyên lai là như vậy, khó trách lúc ấy ngươi còn nhất nhất dặn dò cẩn thân ta, để cho ta trăm ngàn lần không được nói với người khác chuyện chiếc bàn thủy tinh đã bị vỡ nát!
Thấy nàng ta vẻ mặt không biết chuyện, Thiên Dao bĩu môi, thu lại tức giận, nói một câu: Biết là tốt rồi!
Thiên Nguyệt giương mắt, cười nói: Bất quá là ngươi đã quá đa tâm, ta không phải ở đây oán ai, đã làm sai chuyện vốn nên bị phạt, ta chỉ là cảm thấy hiện nay sau khi tiểu thư bị mất trí nhớ, tính tình so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng dễ dàng nói chuyện hơn!
Thiên Dao vừa nghe không ngờ câu chuyện lại chuyển tới bên kia, trong lòng thực tại như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng là biết cùng Thiên Nguyệt phát tác cũng không giải quyết được việc gì, đành phải nghẹn một hơi, hừ lạnh một tiếng.
Thiên Nguyệt còn cho rằng nàng là vì mấy câu chính mình vừa mới nói kia mà còn khó chịu trong lòng, ngượng ngùng cười cười, liền nói tiếp: Kỳ thật vừa mới nãy thời điểm mà ta kể với tiểu thư về khúc mắc giữa ngươi cùng Lại ma ma trước kia, ta còn lo lắng tiểu thư sau khi nghe qua xong cho dù có lòng quan tâm cũng sẽ không nhúng tay vào, cũng không ngờ rằng tiểu thư cô ngay lập tức đứng dậy lấy ra này vài món quần áo, sau đó đã đem trên bàn còn vương đầy điểm tâm lau đi! Ta lúc đó thực là bất ngờ, ngươi cũng biết, mấy món quần áo đó đều là mấy thứ trước kia tiểu thư cực thích, vì ngươi, đúng là một chút cũng không chần chờ! Thiên Nguyệt nói đến này, ngừng một chút liền ghé sát vào nàng nói: Ta coi ngươi này hai ngày, nhìn sắc mặt ngươi, ta còn lo lắng ngươi sẽ vì chuyện bị phạt đến bên này làm việc nặng, trong lòng còn oán khí, khó tránh khỏi sẽ phụ một mảnh tâm ý của tiểu thư, kết quả là gặp chuyện không tốt cũng là ngươi thôi. Bất quá thấy lúc nãy ta vừa mới mới nói sai một câu, ngươi liền không chấp nhận được, xem ra là ta lo lắng nhiều, tóm lại trong lòng ngươi rõ ràng mọi chuyện là tốt rồi. Nói đến cùng mọi chuyện của chúng ta, chắc cũng sẽ không có ai ngoài tiểu quan tâm như vậy. Hơn nữa nhìn mọi việc trước mắt như vậy, ta thấy ngày ngươi trở về chắc là không xa, chắc không đến vài ngày .
Nhưng mà Thiên Dao nghe xong lời này, chẳng những không vui, sắc mặt trái lại càng thêm khó coi hơn!
Nàng biết, nàng biết hiện tại Nhậm Uyển Hoa kia là có ý tứ gì, đây là cũng không phải muốn giúp nàng, mà là ở mượn chuyện của nàng để phá hủy mấy thứ quần áo đó! Chiếm thân thể của nàng, chi phối thân thể của nàng phân không tính, lại vẫn ngại quần áo của nàng rất tục khí!
Ngươi, làm sao vậy? Thiên Nguyệt này cuối cùng cũng chú ý tới sắc mặt Thiên Dao có điểm không đúng, vừa mới thả lỏng tâm tình, không hiểu sao lúc này lại có chút không yên tâm, chẳng lẽ nàng còn nói sai câu nào nói .
Thiên Dao nghĩ nghĩ, nắm chặt trong tay quần áo, nhướng lông mi, nổi giận đùng đùng hỏi: Tiểu thư nói, mấy thứ quần áo này nàng cũng không muốn nữa?
Thiên Nguyệt sửng sốt, càng nghe lời này, nàng càng cảm thấy không thích hợp, bởi vì ngữ khí kia, thần sắc kia, thực là quá mức bất kính. Nhưng là không biết vì sao, mấy lời nói kia nàng thế nhưng không cách nào trước mặt Thiên Dao nói ra được.
Hai người trong lúc đó không khí chính là trở nên có chút quái dị cùng cứng ngắc, vừa vặn Tiểu Thanh cầm thủy bồn đi tới nói: Thiên Dao tỷ tỷ, hai chiếc bồn này đều sạch sẽ, còn có này lá lách cũng là mới.
Thiên Dao quay đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, lại nhìn nhìn mấy thứ này nọ nàng lấy tới, vốn là muốn bảo nàng ta cút ngay, nhưng là vừa mới mở miệng, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý khác, nàng cố gắng ngăn chận tức giận trong lòng, hờn dỗi, gật gật đầu nói: Để đó đi.
Tiểu Thanh có chút câu nệ cười, đưa tay buông mấy thứ kia xuống xong, lại chủ động đi đến bên cạnh miệng giếng, đem dây thừng cùng với gầu nước to ném vào trong giếng. Thân mình nàng mặc dù nhìn qua rất gầy yếu, nhưng động tác cũng rất lưu loát, chỉ hai ba lần cúi đã kéo lên một gầu nước to đầy tràn cả ra ngoài, xoay người đổ vào chiếc bồn kia. Như thế vài lần, thẳng đến lúc đem kia hai chiếc bồn đựng đầy nước, lúc này nàng mới buông chiếc gầu ra, đứng thẳng thắt lưng, thực đơn thuần cười nói: Thời điểm này nước trong giếng rất cạn, kéo lên rất mệt, Thiên Dao tỷ tỷ dùng hết, kêu ta một tiếng, ta sẽ tới đây phụ.
Thiên Dao có chút ngoài ý muốn liếc mắt đánh giá nàng một cái, thấy bộ dáng nàng ta chắc cũng chỉ khoảng mười ba bốn tuổi, thân mình gầy gò, trên mặt mang theo hai phiến hồng hồng vì vừa mới làm việc, cùng nàng nói chuyện đôi khi lộ ra vài phần câu nệ, nhưng này trong mắt cười cũng thực đơn thuần. Không giống ngày thường lý hạ nhân đối nàng cười lấy lòng, mặc dù mang theo chút ngượng ngùng, nhưng cũng không mang theo biểu hiện nịnh nọt.
Ngươi kêu tiểu Thanh? Thiên Dao đánh giá xong, mới lên tiếng hỏi nàng ta.
Nàng chính là cái nha đầu kia, ngươi như thế nào đã quên? Chính là nha đầu bị Lại ma ma lôi ra gánh tội thay lúc trước đó! Thiên Nguyệt ở bên nhắc nhở một câu.
Cái gì? Thiên Dao giật mình, tiếp theo một cỗ tức giận dâng lên, rồi lên tiếng biểu thị nàng đã biết, sau đó đối với tiểu Thanh nói: Ta đã biết, ngươi đi làm việc của ngươi đi, một lúc nữa cần gì ta sẽ gọi ngươi.
Vâng! Giống như thật cao hứng khi thấy Thiên Dao nguyện ý cho nàng hỗ trợ, Tiểu Thanh vui vẻ đáp lại, sau đó mới xoay người tránh ra .
Đúng là một nha đầu thành thật, phỏng chừng là nàng ta nhớ kỹ ân tình trước kia của ngươi đó. Nhìn bóng dáng tiểu Thanh đã đi xa, Thiên Nguyệt nở nụ cười nói một câu, sau đó lại nói tiếp: Vậy ngươi trước hết cứ làm việc đi, ta cũng cần phải trở về, nghe nói hôm nay Tống phu nhân cùng Tống công tử đều đến phủ, tiểu thư đang lôi kéo Phỉ Thúy cùng Trân Châu để hỏi mấy chuyện trước kia. Cũng không biết đến lúc đó Tống phu nhân có đến Tĩnh Nguyệt hiên bên này gặp tiểu thư không nữa, hay là vẫn chỉ ở chơi bên chỗ phu nhân bên kia. Nàng cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, lại không nghĩ rằng Thiên Dao sau khi nghe xong, còn không chờ nàng xoay người, liền cầm chặt cánh tay của nàng vội vàng hỏi: Ngươi nói cái gì? Một lúc nữa ai muốn tới đây?
Tống phu nhân cùng Tống công tử a. Thiên Nguyệt lại bị nàng dọa nhảy dựng, nhìn cặp mắt đen láy kia đang hấp tấp trợn tròn, trong lòng có chút không hiểu.
Thiên Dao sợ run hồi lâu, lúc này mới nhớ tới từ sau khi chính mình tỉnh lại, mọi chuyện biến đổi quá mức kỳ lạ, khiến nàng cứ ngỡ như mình chỉ là đang nằm mơ, căn bản không rảnh suy nghĩ tới chuyện của Tống Ôn Quân. Cũng không biết được ngày đó nàng bị rơi xuống nước, hắn có từng lại đây ? Nhưng là nay, nay... Nàng bỗng nhiên nghĩ đến việc hứa hôn giữa hai người, bỗng nhiên nghĩ đến nàng hiện tại đã không phải Nhậm Uyển Hoa, mà là biến thành Thiên Dao!
Sự tình trở nên hoang đường như vậy! Thế việc hứa hôn của hai người nên làm cái gì bây giờ?
Chỉ trong chớp mắt, mặt mũi Thiên Dao như biến mất huyết sắc trở nên tái nhợt, Thiên Nguyệt nhìn thấy cả kinh, cuống quít hỏi: Ngươi làm sao vậy?
Ngày ấy ta rơi xuống nước, Tống phu nhân cùng Tống công tử có từng đến đây lần nào không? Thiên Dao không nghĩ tời thanh âm của chính mình cư nhiên còn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi không có, nàng chỉ bình thường thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Ngày ấy Tống phu nhân có lại đây, nhưng ta nghe nói Tống công tử là hôm qua mới hồi kinh. Thiên Nguyệt lắc lắc đầu, lại nhìn nhìn Thiên Dao, sau đó lo lắng nói: Ngươi không sao chứ? Sắc mặt củangươi thật không tốt!
Không có việc gì, ta tốt lắm! Không thể tốt hơn ! Thiên Dao giống như nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra.
Thiên Nguyệt từ phòng giặt quần áo đi ra, sau đó một bên hướng Tĩnh Nguyệt hiên đi, trong lòng lại một bên cân nhắc xem Thiên Dao vừa mới nãy là có chuyện gì xảy ra, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy! Tựa hồ thời điểm nói đến Tống phu nhân cùng Tống công tử muốn tới, sắc mặt của nàng liền thay đổi...
Nghe nói Tống công tử lần này hồi kinh, chính là chuẩn bị chuyện cùng tiểu thư thành hôn, phỏng chừng mọi việc không quá năm nay đi, tiểu thư hiện nay đã mười sáu . Mà Thiên Dao, năm nay hình như là mười bảy đi... Thiên Nguyệt trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến Tống công tử ba năm trước, trước khi đây rời đi Kinh Châu, đến Nhậm phủ chia tay, ngày đó cũng vừa vặn Thiên Dao được tới Tĩnh Nguyệt hiên.
Mà thời điểm tiểu thư đi qua chỗ phu nhân để gặp Tống công tử, thì Thiên Dao là từ trong phòng phu nhân đi ra, cho nên tiểu thư liền đem Thiên Dao mang theo trên người... Vị Tống công tử kia nàng cũng từng gặp qua một lần, Thiên Nguyệt một hồi nghĩ lại, lại nhất cân nhắc biểu tình cũng câu hỏi của Thiên Dao lúc nãy, trong lòng nhất thời ngộ ra, trên mặt không khỏi nóng lên, có lã nàng đã đoán ra vài phần đáp án.
Chính là việc này, còn phải xem ý tứ của tiểu thư đi, mà Thiên Dao so với tiểu thư là nhiều hơn một tuổi. Bất quá tiểu thư hiện nay thay đổi rất nhiều, phỏng chừng việc này cũng không biết có đúng không, ai biết về sau sẽ thế nào chứ. Thiên Nguyệt nghĩ nghĩ, thấy cũng sắp đi đến Tĩnh Nguyệt hiên , liền trước sờ sờ mặt mình, trên mặt trưng ra thần sắc thảnh thơi, sau đó mới chậm rãi đi rồi đi vào.
Lúc đó, Thiên Dao bên này, Thiên Nguyệt vừa đi, nàng lập tức đã đem quần áo trong tay, hướng chiếc bồn kia đựng đầy nước, hung hăng dẫm đạp đi qua! Làm bắn tung tóe lên bọt nước, tức thì đem váy của nàng bị dính ẩm ướt .
Nàng không cam lòng, không cam lòng! Không cam lòng cứ như vậy đem mọi vật sở hữu của mình, đều chắp tay nhường cho người khác!
/41
|