Lại ma ma tựa hồ có chút động tâm, nhưng mà vẫn còn chút hoài nghi xem xét nhìn lại con bà ta sau đó hỏi: Thúy Lăng kia với ngươi thân thiết tới mức nào, làm sao mà ngươi biết việc này?
Tiểu Đinh hắc hắc cười liền nói: Hai ngày trước, ta cùng Tiểu Vinh ngồi uống rượu với nhau, là hắn không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Lại ma ma lườm lại hắn mắng: Chắc không phải là hắn hù ngươi đi, mới làm chưa tới ba năm, thế nào mà kiếm được nhiều bạc như vậy chứ! Cho dù là đại nha hoàn trong phòng phu nhân, một tháng tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ có một hai bạc, tuy nói ngày thường cũng có chút tiền thưởng, nhưng là không đến mức sẽ có nhiều như vậy. Hơn nữa, mặc dù nàng ta cũng là một người tiết kiệm, nhưng trong nhà nàng ta còn có một lão nương thủ tiết nữa (có lẽ là bà mẹ ở góa), mỗi tháng đều sẽ tốn thêm chút chi phí sinh hoạt là không thể thiếu được.
Nương, người tại sao lại hồ đồ như vậy, người ở trong phủ này đã làm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết trong đó phúc lợi nhiều hay ít hay sao! Nào là ngày lễ ngày tết tiền thưởng không nói, ngày thường nếu là việc gì qua tay, có thể thu vào bao nhiêu cũng có được nữa là. Còn nữa, các nàng là theo ở bên người phu nhân, coi như là nửa quản sự, nếu có ai có cái gì cần nhờ vả phu nhân, nhất thời ở trước mặt phu nhân không thể nói rõ mọi chuyện, cũng không phải là trước tiên đều muốn tìm nha hoàn bên người của phu nhân hay sao. Này một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, người thử tính xem có bao nhiêu là việc, đây là tích tiểu thành đại a!
Nghe Tiểu Đinh vừa nói như vậy, Lại ma ma ở trong lòng cân nhắc một phen, cũng hiểu được có chút đạo lý, vì thế lại thêm vài phần tâm động.
Tiểu Đinh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: Ta biết là nương đối với chuyện trước kia, trong lòng đối Thiên Dao không thoải mái, kỳ thật nếu không phải vì sự kiện kia, trong lòng người so với ta còn thấy vừa lòng hơn!
Lại ma ma hừ một tiếng, không nói chuyện, Tiểu Đinh nhìn lên, biết là đã làm bà ta động lòng, liền hạ thấp thanh âm tiếp theo khuyên nhủ: Ta biết Thiên Dao tính tình có chút quật cường, bất quá bởi vì nàng hiện tại là nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng xem như thể diện của đại tiểu thư, ngài là trừng phạt không được mắng không thể. Nhưng nếu thành của thành con dâu của ngài, thì tình huống đã có điểm bất đồng, đến lúc đó để cho nàng hầu hạ ngài, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên) hay sao! Ngài ngày thường dù có muốn nói nặng nhẹ một hai câu, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không xen vào được không phải sao!
Lại ma ma nâng mắt lên xem xét Tiểu Đinh, rốt cục mở miệng nói một câu: Ngươi nhưng thật ra có chút nhìn xa trông rộng đấy.
Tiểu Đinh cười cười: Ta lúc này không phải cũng vì nương mà suy nghĩ sao, người đã lớn tuổi như vậy rồi, còn ở trong phòng giặt quần áo này ngày ngày bận rộn, ta đã nghĩ tìm con dâu sớm một chút để hầu hạ người, vì nương chia sẻ chút mệt nhọc, sớm ngày thư thái.
Lại ma ma nghe xong lời này đã cảm thấy thông suốt, nhưng bà ta theo trong lỗ mũi hừ một tiếng khinh thường. Bà ta tuy là đã gặp động tâm, nhưng vẫn có chút không cam lòng, còn nữa vì việc này, bà ta sẽ phải đến trước mặt phu nhân cúi đầu cầu xin, bằng không nếu để cho quản sự trong phủ chiếu theo danh sách thượng chỉ xứng (không biết dùng từ gì thay thế, ai biết chỉ dùm ta nha, tks), việc này chắc sẽ không được đồng ý. Nhưng là muốn cho bà ta vì cái nha đầu chết tiệt kia đi cúi đầu, trong lòng bà ta lại không biết là cái tư vị gì, hơn nữa trừ bỏ cầu phu nhân ra, bà ta còn không thể thiếu được phải đánh tiếng một chút với quản sự trong phủ, như thế sự tình mới có thể thuận lợi được.
Tiểu Đinh thấy lão nương nhà mình chậm chạp một chứ cũng không nói gì, trong lòng sốt ruột, nghĩ nghĩ, lại nói: Nương, chuyện tốt là không có đợi người, trước mắt trong phủ những tiểu tử đến tuổi thích hợp hôn phối, cũng không chỉ có một mình ta. Ta có thể nhìn ra được chuyện tốt này, chẳng lẽ những người khác cũng sẽ không giống ta cũng sẽ nhìn ra sao. Nương, khối thịt béo như này nếu để cho những người khác cướp mất, đến lúc đó thật sự là hối hận cũng không kịp! Chúng ta nên nhanh tay sớm làm trước mọi việc mới là đúng đắn nha!
Lại ma ma rốt cục giương mắt, không kiên nhẫn nói một câu: Tốt lắm, ta đã biết, việc này ta sẽ định đoạt. Ngươi còn không mau trở về, cẩn thận không người ta thấy ngươi trốn việc, lúc đó lại bị phạt tiền lương tháng này đi, thế thì có mà đi uống gió Tây Bắc, rồi lúc ấy đừng có đến bắt bà già này nghĩ cách!
Tiểu Đinh thấy lão nương nhà mình có vẻ đã xuôi, tâm tình hắn cuối cùng đã thả lỏng, không có việc gì cười nói: Ta trở về ngay đây, trở về ngay đây, kia nương, việc này nhi tử trông cậy ngài đó!
...
Thiên Dao còn chưa đi vào sân viện của Kim thị, liền thấy bên trong viện có mấy nha hoàn đang bận rôn đi đi lại lại, dù chưa đến mức ồn ào, nhưng rõ ràng có thể thấy là so với ngày thường náo nhiệt hơn không ít. Nàng lặng lẽ đi vào, tùy tay giữ chặt lại một tiểu nha hoàn đang đi tới hướng này hỏi: Hôm nay phu nhân có khách tới thăm phải không?
Tiểu nha hoàn kia thấy người hỏi là Thiên Dao, trên mặt hơi kinh ngạc, nhưng lập tức liền gật đầu cười nói: Đúng vậy, chính là phu nhân Tống gia cùng công tử lại đây bái phỏng, cho nên hôm nay mọi người làm việc đều hết sức cẩn thận.
Quả nhiên là đã đến, Thiên Dao nâng mắt lên, hướng về phía chiên liêm cửa phòng (chắc là tấm vải che trước cửa phòng) hoa đỏ thẫm nhìn tới, hận không thể trực tiếp nhìn thấu tấm mành kia, nhìn xem cảnh tượng bên trong lúc này là như thế nào! Nàng đứng đó xem xét một hồi lâu, mãi cho đến khi tiểu nha hoàn đó phải đi, nàng mới thu hồi ánh mắt, lại hỏi một câu: Trước mắt có những ai ở bên trong?
Ngoài Tống phu nhân cùng Tống công tử, thì còn có phu nhân cùng đại tiểu thư nữa thôi. Tiểu nha hoàn nói xong, lại quay đầu hỏi một câu: Thiên Dao tỷ tỷ, tỷ đến đây lúc này là có chuyện gì?
Nga, ta lại đây tìm Hồng Trù, là mang đồ tới cho nàng ấy, nàng ấy trước mắt đang ở đâu?
Hồng Trù tỷ tỷ đang ở ngay tại trong phòng đầu kia. Tiểu nha hoàn nói xong liền xem xem Thiên Dao cầm gì trong tay, nhận ra đó là đồ trong viện này, liền cười nói: Thiên Dao tỷ tỷ là tới đưa tấm mành đã giặt sạch rồi sao, giao cho muội là được, một lúc nữa chờ Hồng Trù tỷ tỷ đi ra, muội sẽ bảo cho tỷ ấy.
Không cần, ngươi cứ làm việc của ngươi đi. Thiên Dao lắc lắc đầu, nói xong đã lướt qua nàng, hướng nơi đó đi đến.
Tiểu nha hoàn ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn vài lần, sau bỗng nhiên nhớ tới mình còn có việc cần làm, liền nhanh chóng đi làm tiếp.
Nguyên lai Thiên Dao đang nghẹn trong lòng một cỗ khí, nhưng đến khi đi tới cửa bước chân của nàng cũng có chút chần chờ lại, trong lòng không hiểu sao liền sinh ra vài phần khẩn trương. Khi Thiên Dao đang đứng do dự tại cửa, một vài nha hoàn đứng trước cửa phòng của Kim thị cũng đang nhìn nàng, đang tính là tiến lên ngăn đón nàng, nhưng không đợi các nàng tiến lên làm gì đó thì Thiên Dao lại chủ động ngừng lại. Trong đó một tiểu nha hoàn mặt mày thanh tú liền cười hỏi một câu: Thiên Dao tỷ tỷ muốn tìm ai? Để muội đi kêu giúp hộ cho.
Nhưng nàng ta vừa nói lời đó ra xong, thì có một tiểu nha hoàn mặc váy màu hồng phấn nhất thời tiến lên vỗ nhẹ nàng nói: Ngươi kêu cái gì, không biết hôm nay có khách quý ở đây sao, vạn nhất làm kinh động tới khách nhân, đến lúc đó nếu phu nhân có phạt ngươi, ngươi cũng đừng lôi có kéo theo chúng ta cùng bị phạt đấy!
Thiên Dao thu hồi lại mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu, liếc mắt nhìn qua các nàng, đều là mấy nha hoàn tam đẳng mà thôi, trước kia mỗi khi các nàng ấy thấy nàng, chớ không phải là dùng sức nịnh bợ lấy lòng nàng sao, nào dám vô lễ cùng làm chậm trễ nàng như vậy chứ. Bất quá trước mắt nàng cũng không có tâm tư cùng vài cái tiểu nha đầu so đo cái gì, chần chờ một hồi, Thiên Dao đang muốn mở miệng, bỗng nhiên lúc này lại nhìn thấy Hồng Trù đang xốc rèm cửa lên đi ra, vẻ mặt không vui hướng vài cái tiểu nha hoàn thấp giọng quở trách nói: Mấy người các ngươi ở đây ồn ào cái gì, bên trong đều nghe được thanh âm! Không biết có khách đang ở đây sao!
Là Thiên Dao tỷ tỷ lại đây, lại đứng ở kia không nói chuyện, cho nên chúng muội mới hỏi có chuyện gì . Nha hoàn mặc váy màu hồng phấn lập tức liền đem trách nhiệm đổ lên trên người Thiên Dao. Thiên Dao nhíu nhíu mày, khinh thường không thèm chấp nhặt cùng nàng ta, nàng đưa mắt nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Hồng Trù nói: Ta lại đây đưa đồ cho ngươi. Nàng nói xong liền ý bảo về tấm mành đã giặt đang ở trong tay.
Hồng Trù có chút ngoài ý muốn, hôm qua thời điểm nàng gặp Thiên Dao, lúc đó bộ dạng của Thiên Dao không buồn quan tâm đến ai, mà nàng ở bên cạnh nói bao nhiêu lời nói khuyên giải an ủi, nhưng một câu có lẽ nàng ta cũng không nghe thấy đi. Cuối cùng ngay cả nàng đều có chút phiền chán, liền đơn giản tính không để ý tới nàng ấy mấy ngày, thả làm cho nàng tự cái suy nghĩ cẩn thận. Cũng không ngờ được rằng, thế mà mới qua một đêm, Thiên Dao nhưng lại tới đây,mà lại còn mang theo đồ giặt sạch từ phòng giặt quần áo tới, trên mặt nàng ta nhìn cũng không thấy có cái gì không cam lòng hay phẫn hận.
Thế nhưng ngươi lại vội vàng đưa tới đây, ta còn đang tính là buổi chiều sẽ qua đó lấy. Hồng Trù nghĩ đến Thiên Dao là đang tới làm lành, tất nhiên không thể không cho nàng ta mặt mũi, vì thế vừa nghe thấy lời Thiên Dao, liền cười đi tới đón lấy vật trong tay nàng, sau đó lại giao phó cho tiểu nha hoàn mặc váy hồng khi nãy một tiếng: Tiểu Điệp ngươi tới đây, đem tấm mành này mang tới sương phòng phía tây bên kia, kêu Từ ma ma nhớ rõ treo lên.
Tiểu nha hoàn kêu Tiểu Điệp kia có chút không cam tâm tình nguyện, không muốn đi lên, sau đó đưa tay lên, lại nói: Hình như Từ ma ma hiện giờ không có ở sương phòng phia tây đâu.
Vậy thì tìm xem đi. Hồng Trù không vui nói một câu, tiểu nha hoàn này, thực sự là không thể so sánh với nàng cùng Thiên Dao thời điểm mới vào phủ đâu, mặc kệ sai các nàng làm cái gì, đều không thiếu được sẽ từ chối một phen.
Tiểu Điệp chỉ còn biết đáp lời vâng dạ, lại bất mãn liếc nhìn Thiên Dao một cái, giống như đang trách nàng tại sao đang ở phía sau mà lại tới đây, hại nàng ta còn phải chạy lung tung một chuyến. Thiên Dao không rảnh mà đi quan tâm tiểu tâm tư của nha hoàn này, từ lúc Hồng Trù đi ra ngoài này, nàng liền vẫn đang cân nhắc xem nên tìm cái cớ gì, có thể làm cho nàng đi vào trong phòng kia đi. Còn không đợi nàng nghĩ ra biện pháp, Hồng Trù liền đối với nàng nói tiếp: Vất vả ngươi đi một chuyến tới đây, nhưng là vừa vặn hôm nay ta lại không rảnh, phu nhân hôm nay có khách quý tới, ta phải ở lại đây hầu hạ, không thể ở lại nói chuyện với ngươi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ đi tìm ngươi nói chuyện sau đi.
Hồng Trù nói xong, lại đối nàng cười thật có lỗi, sau đó liền xoay người muốn đi vào trong phòng. Thiên Dao khẩn trương, tâm thì đang loạn lên, liền nghĩ rằng giờ thì lấy cớ gì cũng không cần, nàng liền trực tiếp đi vào có thể làm sao, trước kia lúc đó chẳng phải ngày ngày lại đây, chưa từng bị khó xử như vậy!
Nhưng mà nàng mới đuổi kịp hai bước, không nghĩ tới mành lại bị xốc lên, lập tức chỉ thấy một nam tử trên người mặc nguyệt sắc trường bào, dung mạo tuấn tú, thần thái thanh nhàn từ bên trong đi ra!
Mấy nha hoàn khi nãy còn ngồi ở lan can phía trước đều đứng lên, vội vàng cúi đầu khoanh tay, quy củ đứng ở kia, nhưng là mỗi người đều lặng lẽ nâng lên mắt, vụng trộm ngắm vị công tử trẻ tuổi mới từ bên trong đi ra này.
Thiên Dao trong lúc nhất thời ngây người, giật mình đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn hắn đang hướng phía mình đi tới! Hắn quả thực so với trước kia càng thêm tuấn tú, cũng cao hơn chút, đường nét trên mặt so với ba năm trước đây đã trưởng thành hơn, thân thể cường tráng hơn không ít, duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt mang một vẻ u buồn, vẫn như trước là làm cho nàng nhìn không hiểu, nhưng lại bị hấp dẫn.
Ngay khi hắn đi đến cách nàng chỉ có hai bước, Thiên Dao khẩn trương giơ giơ lên khóe miệng, chính là còn không chờ nàng lộ ra nụ cười, chỉ thấy Tống Ôn Quân lại nhìn không chớp mắt theo bên người nàng đi qua!
Sao lại thế này? ! Nàng sửng sốt, cứng ngắc quay đầu, đuổi theo thân ảnh của hắn đang đi xa, thế này mới phát hiện hắn giờ phút này đi đường bước chân có chút nhanh, hơn nữa đi theo phía sau hắn còn có một bà tử, nàng nhận ra bà tử kia là Kim thị, quản sự bên người nương nàng. Chỉ thấy bọn họ đang hướng phía cửa viện đi đên, nhưng bà tử kia bỗng nhiên bước đến gần Tống Ôn Quân đằng trước, sau đó dẫn hắn hướng về sân tây sườn rồi đi qua.
Tiểu Đinh hắc hắc cười liền nói: Hai ngày trước, ta cùng Tiểu Vinh ngồi uống rượu với nhau, là hắn không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Lại ma ma lườm lại hắn mắng: Chắc không phải là hắn hù ngươi đi, mới làm chưa tới ba năm, thế nào mà kiếm được nhiều bạc như vậy chứ! Cho dù là đại nha hoàn trong phòng phu nhân, một tháng tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ có một hai bạc, tuy nói ngày thường cũng có chút tiền thưởng, nhưng là không đến mức sẽ có nhiều như vậy. Hơn nữa, mặc dù nàng ta cũng là một người tiết kiệm, nhưng trong nhà nàng ta còn có một lão nương thủ tiết nữa (có lẽ là bà mẹ ở góa), mỗi tháng đều sẽ tốn thêm chút chi phí sinh hoạt là không thể thiếu được.
Nương, người tại sao lại hồ đồ như vậy, người ở trong phủ này đã làm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết trong đó phúc lợi nhiều hay ít hay sao! Nào là ngày lễ ngày tết tiền thưởng không nói, ngày thường nếu là việc gì qua tay, có thể thu vào bao nhiêu cũng có được nữa là. Còn nữa, các nàng là theo ở bên người phu nhân, coi như là nửa quản sự, nếu có ai có cái gì cần nhờ vả phu nhân, nhất thời ở trước mặt phu nhân không thể nói rõ mọi chuyện, cũng không phải là trước tiên đều muốn tìm nha hoàn bên người của phu nhân hay sao. Này một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, người thử tính xem có bao nhiêu là việc, đây là tích tiểu thành đại a!
Nghe Tiểu Đinh vừa nói như vậy, Lại ma ma ở trong lòng cân nhắc một phen, cũng hiểu được có chút đạo lý, vì thế lại thêm vài phần tâm động.
Tiểu Đinh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: Ta biết là nương đối với chuyện trước kia, trong lòng đối Thiên Dao không thoải mái, kỳ thật nếu không phải vì sự kiện kia, trong lòng người so với ta còn thấy vừa lòng hơn!
Lại ma ma hừ một tiếng, không nói chuyện, Tiểu Đinh nhìn lên, biết là đã làm bà ta động lòng, liền hạ thấp thanh âm tiếp theo khuyên nhủ: Ta biết Thiên Dao tính tình có chút quật cường, bất quá bởi vì nàng hiện tại là nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng xem như thể diện của đại tiểu thư, ngài là trừng phạt không được mắng không thể. Nhưng nếu thành của thành con dâu của ngài, thì tình huống đã có điểm bất đồng, đến lúc đó để cho nàng hầu hạ ngài, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên) hay sao! Ngài ngày thường dù có muốn nói nặng nhẹ một hai câu, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không xen vào được không phải sao!
Lại ma ma nâng mắt lên xem xét Tiểu Đinh, rốt cục mở miệng nói một câu: Ngươi nhưng thật ra có chút nhìn xa trông rộng đấy.
Tiểu Đinh cười cười: Ta lúc này không phải cũng vì nương mà suy nghĩ sao, người đã lớn tuổi như vậy rồi, còn ở trong phòng giặt quần áo này ngày ngày bận rộn, ta đã nghĩ tìm con dâu sớm một chút để hầu hạ người, vì nương chia sẻ chút mệt nhọc, sớm ngày thư thái.
Lại ma ma nghe xong lời này đã cảm thấy thông suốt, nhưng bà ta theo trong lỗ mũi hừ một tiếng khinh thường. Bà ta tuy là đã gặp động tâm, nhưng vẫn có chút không cam lòng, còn nữa vì việc này, bà ta sẽ phải đến trước mặt phu nhân cúi đầu cầu xin, bằng không nếu để cho quản sự trong phủ chiếu theo danh sách thượng chỉ xứng (không biết dùng từ gì thay thế, ai biết chỉ dùm ta nha, tks), việc này chắc sẽ không được đồng ý. Nhưng là muốn cho bà ta vì cái nha đầu chết tiệt kia đi cúi đầu, trong lòng bà ta lại không biết là cái tư vị gì, hơn nữa trừ bỏ cầu phu nhân ra, bà ta còn không thể thiếu được phải đánh tiếng một chút với quản sự trong phủ, như thế sự tình mới có thể thuận lợi được.
Tiểu Đinh thấy lão nương nhà mình chậm chạp một chứ cũng không nói gì, trong lòng sốt ruột, nghĩ nghĩ, lại nói: Nương, chuyện tốt là không có đợi người, trước mắt trong phủ những tiểu tử đến tuổi thích hợp hôn phối, cũng không chỉ có một mình ta. Ta có thể nhìn ra được chuyện tốt này, chẳng lẽ những người khác cũng sẽ không giống ta cũng sẽ nhìn ra sao. Nương, khối thịt béo như này nếu để cho những người khác cướp mất, đến lúc đó thật sự là hối hận cũng không kịp! Chúng ta nên nhanh tay sớm làm trước mọi việc mới là đúng đắn nha!
Lại ma ma rốt cục giương mắt, không kiên nhẫn nói một câu: Tốt lắm, ta đã biết, việc này ta sẽ định đoạt. Ngươi còn không mau trở về, cẩn thận không người ta thấy ngươi trốn việc, lúc đó lại bị phạt tiền lương tháng này đi, thế thì có mà đi uống gió Tây Bắc, rồi lúc ấy đừng có đến bắt bà già này nghĩ cách!
Tiểu Đinh thấy lão nương nhà mình có vẻ đã xuôi, tâm tình hắn cuối cùng đã thả lỏng, không có việc gì cười nói: Ta trở về ngay đây, trở về ngay đây, kia nương, việc này nhi tử trông cậy ngài đó!
...
Thiên Dao còn chưa đi vào sân viện của Kim thị, liền thấy bên trong viện có mấy nha hoàn đang bận rôn đi đi lại lại, dù chưa đến mức ồn ào, nhưng rõ ràng có thể thấy là so với ngày thường náo nhiệt hơn không ít. Nàng lặng lẽ đi vào, tùy tay giữ chặt lại một tiểu nha hoàn đang đi tới hướng này hỏi: Hôm nay phu nhân có khách tới thăm phải không?
Tiểu nha hoàn kia thấy người hỏi là Thiên Dao, trên mặt hơi kinh ngạc, nhưng lập tức liền gật đầu cười nói: Đúng vậy, chính là phu nhân Tống gia cùng công tử lại đây bái phỏng, cho nên hôm nay mọi người làm việc đều hết sức cẩn thận.
Quả nhiên là đã đến, Thiên Dao nâng mắt lên, hướng về phía chiên liêm cửa phòng (chắc là tấm vải che trước cửa phòng) hoa đỏ thẫm nhìn tới, hận không thể trực tiếp nhìn thấu tấm mành kia, nhìn xem cảnh tượng bên trong lúc này là như thế nào! Nàng đứng đó xem xét một hồi lâu, mãi cho đến khi tiểu nha hoàn đó phải đi, nàng mới thu hồi ánh mắt, lại hỏi một câu: Trước mắt có những ai ở bên trong?
Ngoài Tống phu nhân cùng Tống công tử, thì còn có phu nhân cùng đại tiểu thư nữa thôi. Tiểu nha hoàn nói xong, lại quay đầu hỏi một câu: Thiên Dao tỷ tỷ, tỷ đến đây lúc này là có chuyện gì?
Nga, ta lại đây tìm Hồng Trù, là mang đồ tới cho nàng ấy, nàng ấy trước mắt đang ở đâu?
Hồng Trù tỷ tỷ đang ở ngay tại trong phòng đầu kia. Tiểu nha hoàn nói xong liền xem xem Thiên Dao cầm gì trong tay, nhận ra đó là đồ trong viện này, liền cười nói: Thiên Dao tỷ tỷ là tới đưa tấm mành đã giặt sạch rồi sao, giao cho muội là được, một lúc nữa chờ Hồng Trù tỷ tỷ đi ra, muội sẽ bảo cho tỷ ấy.
Không cần, ngươi cứ làm việc của ngươi đi. Thiên Dao lắc lắc đầu, nói xong đã lướt qua nàng, hướng nơi đó đi đến.
Tiểu nha hoàn ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn vài lần, sau bỗng nhiên nhớ tới mình còn có việc cần làm, liền nhanh chóng đi làm tiếp.
Nguyên lai Thiên Dao đang nghẹn trong lòng một cỗ khí, nhưng đến khi đi tới cửa bước chân của nàng cũng có chút chần chờ lại, trong lòng không hiểu sao liền sinh ra vài phần khẩn trương. Khi Thiên Dao đang đứng do dự tại cửa, một vài nha hoàn đứng trước cửa phòng của Kim thị cũng đang nhìn nàng, đang tính là tiến lên ngăn đón nàng, nhưng không đợi các nàng tiến lên làm gì đó thì Thiên Dao lại chủ động ngừng lại. Trong đó một tiểu nha hoàn mặt mày thanh tú liền cười hỏi một câu: Thiên Dao tỷ tỷ muốn tìm ai? Để muội đi kêu giúp hộ cho.
Nhưng nàng ta vừa nói lời đó ra xong, thì có một tiểu nha hoàn mặc váy màu hồng phấn nhất thời tiến lên vỗ nhẹ nàng nói: Ngươi kêu cái gì, không biết hôm nay có khách quý ở đây sao, vạn nhất làm kinh động tới khách nhân, đến lúc đó nếu phu nhân có phạt ngươi, ngươi cũng đừng lôi có kéo theo chúng ta cùng bị phạt đấy!
Thiên Dao thu hồi lại mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu, liếc mắt nhìn qua các nàng, đều là mấy nha hoàn tam đẳng mà thôi, trước kia mỗi khi các nàng ấy thấy nàng, chớ không phải là dùng sức nịnh bợ lấy lòng nàng sao, nào dám vô lễ cùng làm chậm trễ nàng như vậy chứ. Bất quá trước mắt nàng cũng không có tâm tư cùng vài cái tiểu nha đầu so đo cái gì, chần chờ một hồi, Thiên Dao đang muốn mở miệng, bỗng nhiên lúc này lại nhìn thấy Hồng Trù đang xốc rèm cửa lên đi ra, vẻ mặt không vui hướng vài cái tiểu nha hoàn thấp giọng quở trách nói: Mấy người các ngươi ở đây ồn ào cái gì, bên trong đều nghe được thanh âm! Không biết có khách đang ở đây sao!
Là Thiên Dao tỷ tỷ lại đây, lại đứng ở kia không nói chuyện, cho nên chúng muội mới hỏi có chuyện gì . Nha hoàn mặc váy màu hồng phấn lập tức liền đem trách nhiệm đổ lên trên người Thiên Dao. Thiên Dao nhíu nhíu mày, khinh thường không thèm chấp nhặt cùng nàng ta, nàng đưa mắt nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Hồng Trù nói: Ta lại đây đưa đồ cho ngươi. Nàng nói xong liền ý bảo về tấm mành đã giặt đang ở trong tay.
Hồng Trù có chút ngoài ý muốn, hôm qua thời điểm nàng gặp Thiên Dao, lúc đó bộ dạng của Thiên Dao không buồn quan tâm đến ai, mà nàng ở bên cạnh nói bao nhiêu lời nói khuyên giải an ủi, nhưng một câu có lẽ nàng ta cũng không nghe thấy đi. Cuối cùng ngay cả nàng đều có chút phiền chán, liền đơn giản tính không để ý tới nàng ấy mấy ngày, thả làm cho nàng tự cái suy nghĩ cẩn thận. Cũng không ngờ được rằng, thế mà mới qua một đêm, Thiên Dao nhưng lại tới đây,mà lại còn mang theo đồ giặt sạch từ phòng giặt quần áo tới, trên mặt nàng ta nhìn cũng không thấy có cái gì không cam lòng hay phẫn hận.
Thế nhưng ngươi lại vội vàng đưa tới đây, ta còn đang tính là buổi chiều sẽ qua đó lấy. Hồng Trù nghĩ đến Thiên Dao là đang tới làm lành, tất nhiên không thể không cho nàng ta mặt mũi, vì thế vừa nghe thấy lời Thiên Dao, liền cười đi tới đón lấy vật trong tay nàng, sau đó lại giao phó cho tiểu nha hoàn mặc váy hồng khi nãy một tiếng: Tiểu Điệp ngươi tới đây, đem tấm mành này mang tới sương phòng phía tây bên kia, kêu Từ ma ma nhớ rõ treo lên.
Tiểu nha hoàn kêu Tiểu Điệp kia có chút không cam tâm tình nguyện, không muốn đi lên, sau đó đưa tay lên, lại nói: Hình như Từ ma ma hiện giờ không có ở sương phòng phia tây đâu.
Vậy thì tìm xem đi. Hồng Trù không vui nói một câu, tiểu nha hoàn này, thực sự là không thể so sánh với nàng cùng Thiên Dao thời điểm mới vào phủ đâu, mặc kệ sai các nàng làm cái gì, đều không thiếu được sẽ từ chối một phen.
Tiểu Điệp chỉ còn biết đáp lời vâng dạ, lại bất mãn liếc nhìn Thiên Dao một cái, giống như đang trách nàng tại sao đang ở phía sau mà lại tới đây, hại nàng ta còn phải chạy lung tung một chuyến. Thiên Dao không rảnh mà đi quan tâm tiểu tâm tư của nha hoàn này, từ lúc Hồng Trù đi ra ngoài này, nàng liền vẫn đang cân nhắc xem nên tìm cái cớ gì, có thể làm cho nàng đi vào trong phòng kia đi. Còn không đợi nàng nghĩ ra biện pháp, Hồng Trù liền đối với nàng nói tiếp: Vất vả ngươi đi một chuyến tới đây, nhưng là vừa vặn hôm nay ta lại không rảnh, phu nhân hôm nay có khách quý tới, ta phải ở lại đây hầu hạ, không thể ở lại nói chuyện với ngươi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ đi tìm ngươi nói chuyện sau đi.
Hồng Trù nói xong, lại đối nàng cười thật có lỗi, sau đó liền xoay người muốn đi vào trong phòng. Thiên Dao khẩn trương, tâm thì đang loạn lên, liền nghĩ rằng giờ thì lấy cớ gì cũng không cần, nàng liền trực tiếp đi vào có thể làm sao, trước kia lúc đó chẳng phải ngày ngày lại đây, chưa từng bị khó xử như vậy!
Nhưng mà nàng mới đuổi kịp hai bước, không nghĩ tới mành lại bị xốc lên, lập tức chỉ thấy một nam tử trên người mặc nguyệt sắc trường bào, dung mạo tuấn tú, thần thái thanh nhàn từ bên trong đi ra!
Mấy nha hoàn khi nãy còn ngồi ở lan can phía trước đều đứng lên, vội vàng cúi đầu khoanh tay, quy củ đứng ở kia, nhưng là mỗi người đều lặng lẽ nâng lên mắt, vụng trộm ngắm vị công tử trẻ tuổi mới từ bên trong đi ra này.
Thiên Dao trong lúc nhất thời ngây người, giật mình đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn hắn đang hướng phía mình đi tới! Hắn quả thực so với trước kia càng thêm tuấn tú, cũng cao hơn chút, đường nét trên mặt so với ba năm trước đây đã trưởng thành hơn, thân thể cường tráng hơn không ít, duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt mang một vẻ u buồn, vẫn như trước là làm cho nàng nhìn không hiểu, nhưng lại bị hấp dẫn.
Ngay khi hắn đi đến cách nàng chỉ có hai bước, Thiên Dao khẩn trương giơ giơ lên khóe miệng, chính là còn không chờ nàng lộ ra nụ cười, chỉ thấy Tống Ôn Quân lại nhìn không chớp mắt theo bên người nàng đi qua!
Sao lại thế này? ! Nàng sửng sốt, cứng ngắc quay đầu, đuổi theo thân ảnh của hắn đang đi xa, thế này mới phát hiện hắn giờ phút này đi đường bước chân có chút nhanh, hơn nữa đi theo phía sau hắn còn có một bà tử, nàng nhận ra bà tử kia là Kim thị, quản sự bên người nương nàng. Chỉ thấy bọn họ đang hướng phía cửa viện đi đên, nhưng bà tử kia bỗng nhiên bước đến gần Tống Ôn Quân đằng trước, sau đó dẫn hắn hướng về sân tây sườn rồi đi qua.
/41
|