Thiên Dao vừa nhìn thấy Lại ma ma, nhất thời nghĩ tới việc hôn phối kia của mình chính là do bà ta đi đề thân, nếu không phải bà ta mặt dày đến cầu Kim thị, thì Kim thị cũng sẽ không sắp xếp cuộc hôn nhân này cho mình. Lúc này Thiên Dao hận không thể tiến lên hung hăng cho bà ta hai cái tát, cho dù nàng thực sự chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng không tới phiên tên xú tiểu tử kia nhớ thương!
Ta đi qua chỗ phu nhân bên kia, ma ma không cần thúc giục, đến giờ thì ta sẽ tự tới phòng giặt quần áo, sẽ không chậm trễ đâu! Rốt cuộc nuốt xuống khẩu khí kia, Thiên Dao nghiêm mặt, cứng rắn nói một câu.
Lại ma ma buổi tối không ở trong phủ qua đêm, bởi vậy cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hôm nay sáng sớm tới đây, còn chưa kịp nghe ai nói chuyện gì thì đã gặp Thiên Dao. Cho nên khi xem xét sắc mặt Thiên Dao lúc này, bà ta liền đoán rằng hơn phân nửa là Thiên Dao đã nghe nói chuyện hôn xứng, trong lòng bà ta nghĩ nha đầu kia chỉ là không được tự nhiên, nên định bụng thân cận một chút, như vậy chuyện đến tai phu nhân thì bà ta càng được tiếng tốt thôi.
Cô nương hiểu lầm, ta không phải tới đây để thúc giục cô nương, bất quá chỉ là đi ngang qua nơi này thôi. Ta còn không biết thường ngày thời gian cô nương tới làm việc là chuẩn nhất sao, chính là hôm nay ăn mặc đẹp đẽ như vậy, ta từ xa đã nhìn thấy, nên lên tiếng gọi thôi. Lại ma ma mặt dày cười, nói xong ánh mắt lại ở trên người Thiên Dao quét một lần nữa từ trên xuống dưới, bà ta nghĩ rằng nha đầu chết tiệt kia mấy ngày trước quả thật là cố ý ăn mặc làm cho mình thành bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, may mà chính mình cũng luyện được chút tâm nhãn, mới không bị nàng ta làm cho hồ đồ. Xem xét một thân trang phục này cũng đủ biết, tài sản tích luỹ của nha đầu kia chắc cũng không ít, phỏng chừng so với nha đầu Thúy Lăng còn nhiều hơn, nghĩ đến cái tiểu viện kia mà mình nhìn trúng, có lẽ trước cuối năm là có thể mua được.
Ma ma có tâm, bất quá ma ma vẫn là nên quản những chuyện quan trọng thì hơn, ta thích ăn mặc như thế nào, không liên quan tới ma ma, không cần phải ma ma phải nhọc lòng. Thiên Dao hừ lạnh một tiếng, nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Lại ma ma đến một cái, nàng trực tiếp lướt qua bà ta đi về phía trước.
Lại ma ma nào có thể nuốt trôi những lời khó nghe như vậy, trong lòng nhất thời tức giận, nhưng Thiên Dao đã đi xa. Bà ta xì một tiếng khinh miệt, thầm nghĩ, nha đầu thối, ta xem ngươi còn có thể ngông cuồng tới khi nào. Ta còn đang định về sau sẽ chiếu cố ngươi nhiều một chút, nếu đã cứng rắn như thế, thì từ giờ trở đi quần áo để cho ngươi giặt hết, xem xem ta có lột xuống một tầng da của ngươi không!
Thời điểm Thiên Dao đi vào phòng của Kim thị, bà đang hỏi chuyện mấy quản sự, Hồng Trù từ phòng trà nước bên kia đi ra, sau khi nhìn thấy Thiên Dao, nàng bước lên phía trước nói: Ngươi lại đây chờ một lát đi, ta đi vào thông báo một tiếng.
Thiên Dao gật gật đầu, liền đứng chờ ở hành lang, trên mặt mang theo vài phần ngưng trọng cùng lãnh đạm. Hồng Trù nhìn sắc mặt của nàng, chần chờ một chút liền dừng lại khuyên một câu: Ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng một lát nữa vào kia, thấy phu nhân trăm ngàn lần đừng bày ra bộ dạng như này. Ngươi nên hiểu rõ, ngươi không thể so với những nha hoàn khác có gia đình, các nàng tốt xấu gì còn có người nói hộ cho, có chỗ để dựa vào. Mà khi ngươi bán mình vào phủ, ký là tử khế, phu nhân nếu thực sự một câu phân phó xuống dưới, ngươi còn đường nào để trốn chứ.
Thiên Dao không lên tiếng trả lời, nàng ngước mắt nhìn Hồng Trù, trong đôi mắt kia toát lên sự kiên nghị sắc bén, ánh mắt mà Hồng Trù chưa bao giờ gặp ở nàng trước đây.
Ai, ta thật sự là càng ngày càng không hiểu ngươi, khi nào thì ngươi học được cái tính quật cường như vậy chứ! Hồng Trù sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, lại xoay người đi vào thông báo. Không bao lâu sau, mấy quản sự kia liền đi ra, tiếp đó Hồng Trù vén rèm lên, để cho nàng đi vào.
Thiên Dao vụng trộm thở hắt ra, nàng đứng thẳng thắt lưng, đi theo sau Hồng Trù, đi vào.
Kim thị hôm nay mặc một kiện áo tím hồng sắc hoa mẫu đơn sắc tay áo màu tím thẫm, váy gấm màu xanh ngọc, trán trơn bóng, tóc búi cao, trâm cài sang trọng, ngọc lục bảo đẹp đẽ quý giá, đoan đoan chính chính ngồi ở kia, trong tay bà đang cầm một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng thổi. Thiên Dao học như thế nào cũng học không được cái động tác toát ra cái hương vị quý phái như thế, trong đó lộ ra vài phần e lệ, vài phần tao nhã, lại có vẻ bình tĩnh, như vậy bình tĩnh mà ung dung. Đây là trải qua vài chục năm học hỏi quan sát, cùng với ngày qua ngày tu thân dưỡng tính, mới hiển hiện ra.
Thiên Dao nhìn Kim thị, trong mắt không khỏi liền lộ ra chút bi thương, mẫu thân nàng hoàn mỹ như vậy, nàng từ trong thâm tâm thập phần kính yêu mẫu thân...
Lại đây. Kim thị buông chén trà xuống, bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá Thiên Dao, bà thản nhiên nói một câu.
Thiên Dao thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, tiến lên hai bước, quy củ hành lễ, sau đó cúi đầu đứng ở một bên, chờ Kim thị lên tiếng.
Các ngươi đi ra ngoài làm việc đi. Kim thị thu hồi ánh mắt từ trên người Thiên Dao lại, sau đó liền hướng Hồng Trù phân phó một câu. Hồng Trù lên tiếng trả lời, trước khi rời đi lại có chút lo lắng liếc nhìn qua Thiên Dao, chỉ thấy Thiên Dao thẳng tắp đứng ở kia, tuy là đang cúi mặt, nhưng trên người vẫn lộ ra vài phần quật cường. Nàng thầm thở dài, cũng không phải tiểu thư cao quý gì, muốn thể hiện ngạo khí làm cái gì, ngươi nhún nhường xuống vài phần, nói những lời dễ nghe còn tốt hơn là bộc lô ra bộ dáng quật cường như bây giờ!
Sau khi nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, Kim thị mới thu hồi ánh mắt từ trên người Thiên Dao lại, thoáng nhìn qua thì hôm nay nàng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ hơn, cả người nhìn so với trước kia có tinh thần hơn rất nhiều. Qua một hồi lâu, thấy Kim thị còn chưa lên tiếng, Thiên Dao liền nhịn không được nâng mắt lên nói: Phu nhân hôm nay gọi nô tỳ tới là có cái gì cần phân phó ?
Trong mắt nàng thể hiện rõ sự quật cường, còn có chút không cam lòng, cùng bi thương, nhưng tuyệt nhiên không có vẻ hèn mọn mà hạ nhân nên có, trên người cũng không có vẻ khúm núm lấy lòng. Kim thị chống lại ánh mắt như vậy, trong lúc nhất thời có chút thất thần, Thiên Dao đợi hồi lâu, vẫn không thấy Kim thị mở miệng, liền lại nói: Phu nhân không nói, vậy thì trước tiên để nô tỳ nói chuyện này đã, hôm qua phu nhân cấp cho nô tỳ một cái hôn xứng tốt, thứ cho nô tỳ không thể theo, thỉnh phu nhân thu hồi lời này.
Ân... Kim thị lấy lại tinh thần, giống như người vừa mới hoảng hốt, nên không để ý lời nói của Thiên Dao có chút bất kính, bà yên lặng nhìn nàng, sau đó mới nói: Ngươi không hài lòng?
Nô tỳ không đáp ứng! Thiên Dao nghiến răng nói, làm sao có thể vừa lòng, nàng từ nhỏ đã có người trong lòng, làm sao có thể vừa lòng!
Kim thị trầm mặc, Thiên Dao ngước mắt lên nhìn bà, nhưng lúc này Kim thị lại rũ mắt xuống, cũng không đang nghĩ cái gì. Thiên Dao trong lòng có chút bất an, sợ bỗng nhiên Kim thị nói ra việc này không thể thay đổi được nữa, trong lòng sốt ruột, liền lại nói: Trong phủ năm rồi thời điểm cấp nha hoàn hôn xứng, ít nhiều cũng có hỏi qua ý tứ của bản thân họ, bình thường đều là bản thân họ đồng ý mới cho định hôn. Phu nhân cũng đã từng nói qua, rốt cuộc đây cũng là hôn nhân đại sự cả đời, không thể qua loa được, hơn nữa việc này cũng quan hệ đến trong phủ, nếu hạ nhân lòng mang oán hận, nhà này tất cũng không thể ổn định và hoà bình lâu dài.
Kim thị có chút kinh ngạc nâng lên mắt, nhìn Thiên Dao một hồi lâu, bỗng nhiên bà cười cười nói: Lời nói của ta, ngươi nhưng thật ra nhớ được không ít.
Nô tỳ chưa từng quên dù một câu. Thiên Dao có chút thương cảm rũ mắt xuống.
Kim thị đầu tiên là sửng sốt, thật lâu sau, rốt cục thở dài nói: Quên đi, ngươi đã nhất định không chịu, ta cũng không thể cố tình ghép các ngươi làm một được. Ngươi hôm nay trở về Tĩnh Nguyệt hiên đi thôi, bức tranh thêu làm đồ cưới của đại tiểu thư trước cuối năm nay phải xong, mà trong phủ châm tuyến của ngươi rất tốt, nên trong khoảng thời gian này ngươi giúp tiểu thư chuẩn bị mấy thứ kia, thuận tiện để cho tiểu thư theo ngươi học lại nữ hồng đi, miễn cho nàng đến lúc đó luống cuống tay chân .
Thiên Dao vừa nhẹ nhàng thở ra, khả vừa nghe Kim thị câu nói kế tiếp, lại giật mình trụ, nâng lên mặt, kinh ngạc hỏi: Gả y?
Ngày đại hôn của tiểu thư định là cuối năm, thời gian còn lại không nhiều lắm, ngươi để tâm vào, đừng gây ra sai lầm gì. Kim thị nói xong, lại đánh giá Thiên Dao một hồi, nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa, khoát tay áo để cho nàng đi ra ngoài, sau đó gọi Hồng Trù tiến vào phân phó nói: Ngươi đi khố phòng lấy hai sấp vải sa tanh lại đây, sau đó kêu Lại ma ma lại đây một chuyến.
Thiên Dao sau khi rời khỏi đây, đầu óc còn có chút mơ hồ, ngày thành hôn đã định rồi! Như thế nào lại nhanh vậy! Còn nàng, nên làm cái gì bây giờ?
Ta đi qua chỗ phu nhân bên kia, ma ma không cần thúc giục, đến giờ thì ta sẽ tự tới phòng giặt quần áo, sẽ không chậm trễ đâu! Rốt cuộc nuốt xuống khẩu khí kia, Thiên Dao nghiêm mặt, cứng rắn nói một câu.
Lại ma ma buổi tối không ở trong phủ qua đêm, bởi vậy cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hôm nay sáng sớm tới đây, còn chưa kịp nghe ai nói chuyện gì thì đã gặp Thiên Dao. Cho nên khi xem xét sắc mặt Thiên Dao lúc này, bà ta liền đoán rằng hơn phân nửa là Thiên Dao đã nghe nói chuyện hôn xứng, trong lòng bà ta nghĩ nha đầu kia chỉ là không được tự nhiên, nên định bụng thân cận một chút, như vậy chuyện đến tai phu nhân thì bà ta càng được tiếng tốt thôi.
Cô nương hiểu lầm, ta không phải tới đây để thúc giục cô nương, bất quá chỉ là đi ngang qua nơi này thôi. Ta còn không biết thường ngày thời gian cô nương tới làm việc là chuẩn nhất sao, chính là hôm nay ăn mặc đẹp đẽ như vậy, ta từ xa đã nhìn thấy, nên lên tiếng gọi thôi. Lại ma ma mặt dày cười, nói xong ánh mắt lại ở trên người Thiên Dao quét một lần nữa từ trên xuống dưới, bà ta nghĩ rằng nha đầu chết tiệt kia mấy ngày trước quả thật là cố ý ăn mặc làm cho mình thành bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, may mà chính mình cũng luyện được chút tâm nhãn, mới không bị nàng ta làm cho hồ đồ. Xem xét một thân trang phục này cũng đủ biết, tài sản tích luỹ của nha đầu kia chắc cũng không ít, phỏng chừng so với nha đầu Thúy Lăng còn nhiều hơn, nghĩ đến cái tiểu viện kia mà mình nhìn trúng, có lẽ trước cuối năm là có thể mua được.
Ma ma có tâm, bất quá ma ma vẫn là nên quản những chuyện quan trọng thì hơn, ta thích ăn mặc như thế nào, không liên quan tới ma ma, không cần phải ma ma phải nhọc lòng. Thiên Dao hừ lạnh một tiếng, nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Lại ma ma đến một cái, nàng trực tiếp lướt qua bà ta đi về phía trước.
Lại ma ma nào có thể nuốt trôi những lời khó nghe như vậy, trong lòng nhất thời tức giận, nhưng Thiên Dao đã đi xa. Bà ta xì một tiếng khinh miệt, thầm nghĩ, nha đầu thối, ta xem ngươi còn có thể ngông cuồng tới khi nào. Ta còn đang định về sau sẽ chiếu cố ngươi nhiều một chút, nếu đã cứng rắn như thế, thì từ giờ trở đi quần áo để cho ngươi giặt hết, xem xem ta có lột xuống một tầng da của ngươi không!
Thời điểm Thiên Dao đi vào phòng của Kim thị, bà đang hỏi chuyện mấy quản sự, Hồng Trù từ phòng trà nước bên kia đi ra, sau khi nhìn thấy Thiên Dao, nàng bước lên phía trước nói: Ngươi lại đây chờ một lát đi, ta đi vào thông báo một tiếng.
Thiên Dao gật gật đầu, liền đứng chờ ở hành lang, trên mặt mang theo vài phần ngưng trọng cùng lãnh đạm. Hồng Trù nhìn sắc mặt của nàng, chần chờ một chút liền dừng lại khuyên một câu: Ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng một lát nữa vào kia, thấy phu nhân trăm ngàn lần đừng bày ra bộ dạng như này. Ngươi nên hiểu rõ, ngươi không thể so với những nha hoàn khác có gia đình, các nàng tốt xấu gì còn có người nói hộ cho, có chỗ để dựa vào. Mà khi ngươi bán mình vào phủ, ký là tử khế, phu nhân nếu thực sự một câu phân phó xuống dưới, ngươi còn đường nào để trốn chứ.
Thiên Dao không lên tiếng trả lời, nàng ngước mắt nhìn Hồng Trù, trong đôi mắt kia toát lên sự kiên nghị sắc bén, ánh mắt mà Hồng Trù chưa bao giờ gặp ở nàng trước đây.
Ai, ta thật sự là càng ngày càng không hiểu ngươi, khi nào thì ngươi học được cái tính quật cường như vậy chứ! Hồng Trù sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, lại xoay người đi vào thông báo. Không bao lâu sau, mấy quản sự kia liền đi ra, tiếp đó Hồng Trù vén rèm lên, để cho nàng đi vào.
Thiên Dao vụng trộm thở hắt ra, nàng đứng thẳng thắt lưng, đi theo sau Hồng Trù, đi vào.
Kim thị hôm nay mặc một kiện áo tím hồng sắc hoa mẫu đơn sắc tay áo màu tím thẫm, váy gấm màu xanh ngọc, trán trơn bóng, tóc búi cao, trâm cài sang trọng, ngọc lục bảo đẹp đẽ quý giá, đoan đoan chính chính ngồi ở kia, trong tay bà đang cầm một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng thổi. Thiên Dao học như thế nào cũng học không được cái động tác toát ra cái hương vị quý phái như thế, trong đó lộ ra vài phần e lệ, vài phần tao nhã, lại có vẻ bình tĩnh, như vậy bình tĩnh mà ung dung. Đây là trải qua vài chục năm học hỏi quan sát, cùng với ngày qua ngày tu thân dưỡng tính, mới hiển hiện ra.
Thiên Dao nhìn Kim thị, trong mắt không khỏi liền lộ ra chút bi thương, mẫu thân nàng hoàn mỹ như vậy, nàng từ trong thâm tâm thập phần kính yêu mẫu thân...
Lại đây. Kim thị buông chén trà xuống, bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá Thiên Dao, bà thản nhiên nói một câu.
Thiên Dao thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, tiến lên hai bước, quy củ hành lễ, sau đó cúi đầu đứng ở một bên, chờ Kim thị lên tiếng.
Các ngươi đi ra ngoài làm việc đi. Kim thị thu hồi ánh mắt từ trên người Thiên Dao lại, sau đó liền hướng Hồng Trù phân phó một câu. Hồng Trù lên tiếng trả lời, trước khi rời đi lại có chút lo lắng liếc nhìn qua Thiên Dao, chỉ thấy Thiên Dao thẳng tắp đứng ở kia, tuy là đang cúi mặt, nhưng trên người vẫn lộ ra vài phần quật cường. Nàng thầm thở dài, cũng không phải tiểu thư cao quý gì, muốn thể hiện ngạo khí làm cái gì, ngươi nhún nhường xuống vài phần, nói những lời dễ nghe còn tốt hơn là bộc lô ra bộ dáng quật cường như bây giờ!
Sau khi nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, Kim thị mới thu hồi ánh mắt từ trên người Thiên Dao lại, thoáng nhìn qua thì hôm nay nàng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ hơn, cả người nhìn so với trước kia có tinh thần hơn rất nhiều. Qua một hồi lâu, thấy Kim thị còn chưa lên tiếng, Thiên Dao liền nhịn không được nâng mắt lên nói: Phu nhân hôm nay gọi nô tỳ tới là có cái gì cần phân phó ?
Trong mắt nàng thể hiện rõ sự quật cường, còn có chút không cam lòng, cùng bi thương, nhưng tuyệt nhiên không có vẻ hèn mọn mà hạ nhân nên có, trên người cũng không có vẻ khúm núm lấy lòng. Kim thị chống lại ánh mắt như vậy, trong lúc nhất thời có chút thất thần, Thiên Dao đợi hồi lâu, vẫn không thấy Kim thị mở miệng, liền lại nói: Phu nhân không nói, vậy thì trước tiên để nô tỳ nói chuyện này đã, hôm qua phu nhân cấp cho nô tỳ một cái hôn xứng tốt, thứ cho nô tỳ không thể theo, thỉnh phu nhân thu hồi lời này.
Ân... Kim thị lấy lại tinh thần, giống như người vừa mới hoảng hốt, nên không để ý lời nói của Thiên Dao có chút bất kính, bà yên lặng nhìn nàng, sau đó mới nói: Ngươi không hài lòng?
Nô tỳ không đáp ứng! Thiên Dao nghiến răng nói, làm sao có thể vừa lòng, nàng từ nhỏ đã có người trong lòng, làm sao có thể vừa lòng!
Kim thị trầm mặc, Thiên Dao ngước mắt lên nhìn bà, nhưng lúc này Kim thị lại rũ mắt xuống, cũng không đang nghĩ cái gì. Thiên Dao trong lòng có chút bất an, sợ bỗng nhiên Kim thị nói ra việc này không thể thay đổi được nữa, trong lòng sốt ruột, liền lại nói: Trong phủ năm rồi thời điểm cấp nha hoàn hôn xứng, ít nhiều cũng có hỏi qua ý tứ của bản thân họ, bình thường đều là bản thân họ đồng ý mới cho định hôn. Phu nhân cũng đã từng nói qua, rốt cuộc đây cũng là hôn nhân đại sự cả đời, không thể qua loa được, hơn nữa việc này cũng quan hệ đến trong phủ, nếu hạ nhân lòng mang oán hận, nhà này tất cũng không thể ổn định và hoà bình lâu dài.
Kim thị có chút kinh ngạc nâng lên mắt, nhìn Thiên Dao một hồi lâu, bỗng nhiên bà cười cười nói: Lời nói của ta, ngươi nhưng thật ra nhớ được không ít.
Nô tỳ chưa từng quên dù một câu. Thiên Dao có chút thương cảm rũ mắt xuống.
Kim thị đầu tiên là sửng sốt, thật lâu sau, rốt cục thở dài nói: Quên đi, ngươi đã nhất định không chịu, ta cũng không thể cố tình ghép các ngươi làm một được. Ngươi hôm nay trở về Tĩnh Nguyệt hiên đi thôi, bức tranh thêu làm đồ cưới của đại tiểu thư trước cuối năm nay phải xong, mà trong phủ châm tuyến của ngươi rất tốt, nên trong khoảng thời gian này ngươi giúp tiểu thư chuẩn bị mấy thứ kia, thuận tiện để cho tiểu thư theo ngươi học lại nữ hồng đi, miễn cho nàng đến lúc đó luống cuống tay chân .
Thiên Dao vừa nhẹ nhàng thở ra, khả vừa nghe Kim thị câu nói kế tiếp, lại giật mình trụ, nâng lên mặt, kinh ngạc hỏi: Gả y?
Ngày đại hôn của tiểu thư định là cuối năm, thời gian còn lại không nhiều lắm, ngươi để tâm vào, đừng gây ra sai lầm gì. Kim thị nói xong, lại đánh giá Thiên Dao một hồi, nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa, khoát tay áo để cho nàng đi ra ngoài, sau đó gọi Hồng Trù tiến vào phân phó nói: Ngươi đi khố phòng lấy hai sấp vải sa tanh lại đây, sau đó kêu Lại ma ma lại đây một chuyến.
Thiên Dao sau khi rời khỏi đây, đầu óc còn có chút mơ hồ, ngày thành hôn đã định rồi! Như thế nào lại nhanh vậy! Còn nàng, nên làm cái gì bây giờ?
/41
|