*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người làm được chuyện này, thích hợp nhất chính là Giang Dạ Tuyết.
Vì vậy Mặc Tức không trù trừ nữa, lập tức bước nhanh về phía hiệu luyện kim Từ Tâm.
Lúc này bóng đêm tối mịt, hiệu luyện kim Từ Tâm lại cách phố thị sầm uất khá xa, suốt đường đi cũng chẳng gặp mấy ai. Đi được nửa đường, một chiếc xe ngựa chạy rầm rập tới đây từ trong làn sương lạnh đằng xa, có thể thấy bên trên sơn ấn ký dơi đỏ rực, bốn góc mui xe treo lục lạc màu vàng, kêu “lanh canh” theo guồng quay của bánh xe.
Xa phu bọc khăn trùm đầu, xắn tay áo giơ roi quất vào mông ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết.
“Vọng Thư quân tôn giá ở đây, mau mau nhường đường ——”
(1) Tôn giá: Tiếng xưng hô tôn trọng đối phương.
Mặc Tức khẽ chau mày, Mộ Dung Liên?
Muộn thế này rồi, gã định đi đâu?
Chưa kịp nghĩ nhiều, xe ngựa đã phóng đến bên người hắn. Sắc trời quá tối, xa phu không thấy rõ mặt mũi của Mặc Tức, vẫn gân cổ hét to: “Tránh ra tránh ra! Đừng cản đường của Vọng Thư quân!”
Mặc Tức lách mình tránh né, một gã đàn ông gần đó kéo vợ mình sang một bên, cung kính cúi đầu chờ xe ngựa của Mộ Dung Liên chạy qua, sau đó hằn học ra mặt, làu bàu phỉ nhổ: “Đêm hôm khuya khoắt còn la hét đòi nhường đường như thế, nhường nhường nhường nhường —— Xía, bảo quỷ nhường đường cho gã à? Đường này có vài ba mống, không có gì mà làm lố thấy ghê!”
Mặc Tức thở dài, nhủ thầm Mộ Dung Liên đúng là công tử trác táng, không được lòng người.
Hắn lại quay đầu nhìn chiếc xe ngựa phóng vùn vụt kia, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Gã Mộ Dung Liên này lười chảy thây, mặt trời đứng bóng còn chưa chịu dậy, không có chuyện gì tuyệt đối không ra ngoài, hôm nay gã bị sao thế nhỉ…
Xe ngựa của phủ Vọng Thư nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, không còn thấy gì nữa.
Mí mắt của Mặc Tức giật giật, chẳng hiểu sao lại thấy hơi bất an, nhưng lúc này hắn có chuyện cực quan trọng phải làm, hơn nữa hắn vốn dĩ là người không mấy tin trực giác, thế nên cũng không nghĩ sâu xa. Hắn quay đầu đi thẳng về phía trước, ngược hướng với xe ngựa của Mộ Dung Liên.
Bên ngoài hiệu luyện kim Từ Tâm.
“A…” Tống lão bá già cả mắt mờ mở cửa, mượn ánh trăng sáng trong nhìn Mặc Tức, sững sờ giây lát mới mở miệng: “Là Mặc công tử…”
Mặc Tức hỏi: “Thanh Húc trưởng lão có ở đây không?”
“Dạ Tuyết hả.” Tống lão bá ho khan vài tiếng, nói bằng giọng sặc đờm: “Tối nay Dạ Tuyết không ở trong tiệm, nó bảo có chuyện nên ra ngoài rồi.”
Cụ ông lớn tuổi, nói năng dong dài, nói xong lại hớn hở bồi thêm một câu: “Nó còn bảo sáng mai sẽ mang một ít bánh ngọt của Liên Hoa phường đến cho ta, thằng nhóc này hiếu thảo lắm, biết bánh hoa quế của tiệm đó là ngon nhất, ta ——”
Nếu để cụ ông lải nhải tiếp thì đừng mong dừng được. Mặc Tức đành phải cắt lời ông ta: “Lão bá, con tìm huynh ấy có việc gấp, lão bá có biết huynh ấy đi đâu không?”
Cụ ông cười tủm tỉm: “Biết, dĩ nhiên là biết rồi. Nó đến học cung, tối nay chắc sẽ không trở về.”
“Vậy… đa tạ lão bá.”
Mặc Tức cảm ơn Tống lão bá, dỗ dành đưa cụ ông vào trong tiệm nghỉ ngơi, tiện thể đóng cửa hiệu luyện kim Từ Tâm giúp Giang Dạ Tuyết, lại dựng tấm biển “đã đóng cửa” lên, cuối cùng mới xuất phát đến học cung.
Nào ngờ đi chưa được bao lâu, Mặc Tức bất ngờ gặp thêm một đoàn người nữa. Lần này là một chiếc xe ngựa màu xanh đen treo lục lạc đầu lâu bạc, trên thùng xe sơn đồ đằng cú đêm.
Đây là cỗ xe của đại trưởng lão đài Tư Thuật, Chu Hạc.
Chu Hạc được xem là họ hàng gần có quan hệ mật thiết với vương thất, gã không cao bằng Mộ Dung Liên, cũng chẳng ngang ngược như Mộ Dung Liên, có điều trên dưới Trọng Hoa đều biết thủ đoạn của gã tàn bạo thế nào, không phải hạng dễ chọc. Chưa kể tính tình của gã còn hết sức quái gở, yêu đài Tư Thuật hơn cả nhà họ Chu của mình, là một kẻ si mê thuật pháp mười phần mười.
Mắt thấy xe ngựa của Chu Hạc trưởng lão chạy băng băng tới gần trên con đường đá xanh, Mặc Tức không khỏi nhíu mày.
Tối nay xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đã canh giờ này mà Mộ Dung Liên còn chưa ngủ, Chu Hạc cũng không ngủ, cả hai đều vội vã chạy ra ngoài. Lẽ nào Quân thượng gặp chuyện gì?
Nhưng nếu Quân thượng thật sự gặp chuyện, Mộng Trạch sẽ không bình tĩnh ngồi phê duyệt tấu sớ như thế, mình cũng sẽ không hề hay biết gì…
Mặc Tức nhìn đèn lồng trên xe ngựa của Chu Hạc trưởng lão ngày một xa dần, cuối cùng biến thành hai điểm màu cam như ánh sao chập chờn, bị nuốt trọn bởi bóng đêm vô tận. Chẳng hiểu tại sao, cảm giác bất an trống trải trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn cảm thấy có một số thứ mình còn chưa nhìn rõ hình hài, dường như sắp sửa xảy ra rồi.
——
“Hi Hòa quân.”
Đi tới bên ngoài học cung tu chân, trước cổng lớn dưỡng linh ngọc cao cỡ chừng mười người, thủ vệ mặt mày niềm nở nhưng vẫn tận hết chức trách cản Mặc Tức lại.
“Đã muộn thế này, cổng cung cũng khóa rồi, ngài tới là…”
Học cung không thể so với nơi khác, là nơi tất cả tu sĩ trẻ tuổi của Trọng Hoa bế quan tu hành, còn được xưng là cung Thự Quang (ánh ban mai) của Trọng Hoa.
Bởi vì trong học cung đều là những trẻ em thiếu niên chưa lõi đời, thế nên hàng phòng ngự của nó thậm chí còn nghiêm ngặt hơn vương thành. Chẳng hạn như Hi Hòa quân có thể vào thẳng vương thành mà không cần bẩm báo, nhưng sẽ bị vặn hỏi ở cổng học cung tu chân.
Mặc Tức hiểu quy củ nên cũng không nổi giận, chỉ nói: “Ta đến tìm người, hôm nay Thanh Húc trưởng lão ngủ lại trong học cung phải không?”
“Thì ra Hi Hòa quân muốn tìm Thanh Húc trưởng lão hả.” Thủ vệ cười nói: “Hôm nay Thanh Húc trưởng lão có khách, khách còn chưa đi, ngài xem có nên chờ một lát không?”
Giang Dạ Tuyết là quân tử thanh nhã. Thường ngày người khác có chuyện muốn nhờ vả đều sẵn sàng tìm hắn, bởi vì biết hắn tính tình khiêm tốn dễ nói chuyện.
Nhưng không ngờ bọn họ vừa trở về từ đảo Dơi, còn chưa nghỉ ngơi được một đêm, Giang Dạ Tuyết đã có khách tới chơi.
Lẽ ra Mặc Tức không định quấy rầy, nhưng chuyện sửa ngọc giản thật sự không thể trì hoãn nữa, bèn nói: “Không sao, ta tự đi tìm hắn.”
Theo thường lệ, Mặc Tức lấy ngọc bội thông hành của học cung rồi để lại ấn ký trong sổ sách. Cổng chính mở ra, hắn đi vào trong học cung tu chân.
Đêm khuya vắng lặng, các tiểu tu sĩ phải tuân theo giới quy tu hành do trưởng lão đặt ra, giờ Hợi đã đi ngủ hết rồi, xung quanh chẳng có một bóng người. Học cung rộng lớn mái hiên cong vun vút, ngói vàng dập dờn quầng sáng màu trắng bạc, hệt như một con bướm lá khô lặng lẽ nghỉ ngơi dưới màn trời, trông rực rỡ tựa ảo mộng giữa ánh trăng vời vợi.
(2) Bướm lá khô: Một loài bướm có khả năng ngụy trang đặc biệt, khi chúng đậu khép cánh lại, mặt dưới cánh giống hệt như một chiếc lá khô.
Sau khi tốt nghiệp tòng quân, Mặc Tức ít khi trở về học cung, may là học cung thay đổi không nhiều, sân tập vườn cây hay cung điện phòng ốc vẫn không khác thời hắn tu hành luyện thuật là bao.
Mặc Tức không rảnh nhớ lại quá khứ, hắn siết chặt túi Càn Khôn đựng bí mật và hy vọng dưới tay áo, bước nhanh đến nơi ở của các trưởng lão.
Lúc đi đến cầu bạch ngọc nối liền nơi ở của trưởng lão và bãi múa kiếm, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi tới từ phía xa. Mặc Tức tập trung nhìn kỹ, thế rồi không khỏi sửng sốt.
… Mộ Dung Sở Y?
Chỉ thấy Mộ Dung Sở Y lẳng lặng cúi đầu bước đi, không nhìn thấy Mặc Tức ở đầu cầu bên kia.
Mộ Dung Sở Y không còn tiên khí ngời ngời thanh nhã thướt tha như mọi ngày. Chẳng hiểu tại sao, bước chân của hắn lại có phần loạng choạng, búi tóc cũng méo xệch, vài sợi tóc mái mảnh dài rũ bên gò má như sứ ngọc của hắn.
Mặc Tức nhíu mày nói: “… Mộ Dung tiên sinh.”
Mộ Dung Sở Y ngẩng phắt đầu lên, dường như bị dọa giật cả mình.
Trên gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng cao ngạo của hắn, lúc này lại phủ một lớp hoảng loạn và quẫn bách chưa kịp che giấu. Nhưng điều khiến cho Mặc Tức càng kinh ngạc hơn là, đuôi mắt của Mộ Dung Sở Y đỏ hoe, trông như vừa chịu khuất nhục nào đó, mà sự khuất nhục ấy bị hắn cố dằn xuống, biến thành đuôi cá mềm mại tựa gấm đỏ, hai vệt màu son lan dần trên mặt nước, kéo dài lên đến đuôi mắt phượng.
“Ngươi…”
Mộ Dung Sở Y cắn bờ môi nhợt nhạt khô nứt, môi bị rách da, màu máu giấu ở nơi mím chặt. Hắn thình lình quay mặt sang chỗ khác, lát sau như sợ người ta cảm thấy mình giấu đầu lòi đuôi nên lại quay trở về, đôi mắt lạnh như sương sắc như dao nhìn về phía Mặc Tức.
Đôi mắt đó vẫn còn phủ hơi nước, dẫu cho Mộ Dung Sở Y cảm thấy mình giấu kỹ lắm rồi, còn tỏ thêm vài phần hung ác nữa, nhưng Mặc Tức chỉ thấy ——
Giấu quá tệ.
Suy yếu, giận dữ, khuất nhục… chẳng giấu được gì cả.
Im lặng hồi lâu, Mặc Tức hỏi: “… Tiên sinh ổn chứ?”
“… Ổn.”
Hai người mang tâm sự riêng, đưa mắt nhìn nhau một cái.
Với tính tình và quan hệ của hai người bọn họ, không cần phải quan tâm nhiều hơn, Mặc Tức không thích lo chuyện bao đồng, Mộ Dung Sở Y lại càng không thích người khác chõ mũi vào chuyện của mình. Mộ Dung Sở Y nói: “Đi đây.”
Hai bên hành lễ đơn giản rồi lướt qua vai nhau.
Gió đêm thổi qua ống tay áo trắng như tuyết của Mộ Dung Sở Y, tay áo phất phơ thoang thoảng mùi hoa quýt. Mặc Tức nghiêng đầu, lờ mờ cảm thấy ngoại trừ hương hoa thanh nhã này, trên người Mộ Dung Sở Y còn một mùi hương nhàn nhạt khác, dường như đến từ xung quanh người nào đó, nhưng nếu vắt óc nghĩ thì cứ như đưa tay túm mây mù, làm cách nào cũng không thể túm được manh mối.
Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Sở Y xa dần, Mặc Tức nhíu mày lẩm bẩm: “Hắn đến học cung làm gì nhỉ…?”
Tất nhiên sẽ không có ai trả lời Mặc Tức, Mặc Tức đứng tại chỗ giây lát, sau đó xoay người đi tiếp về phía trước —— Tuy nơi ở của trưởng lão học cung đều nằm chung một chỗ, khoảng cách giữa chúng lại khá xa, hơn nữa mỗi phòng đều xây dựng theo sở thích của trưởng lão. Chẳng hạn như Thải Vi trưởng lão dạy pháp thuật hệ Mộc, phòng của bà ta ẩn nấp trong một rừng hoa dây leo, trên vách treo đầy dây hoa nguyệt quý, mỗi đóa đều to bằng miệng chén mà còn nở quanh năm, vĩnh viễn luôn tươi tốt. Trường Hoằng trưởng lão dạy kiếm thuật, nơi ở của ông ta phủ kết giới màu sấm sét, quanh phòng có một khu vườn rộng lớn nhưng không thấy bất kỳ hoa cỏ núi đá nào, trái lại cắm đầy những thanh kiếm mới cũ lẫn lộn bề rộng khác nhau, ít nhất cũng có mấy ngàn thanh.
Nơi ở của Giang Dạ Tuyết là một gian nhà gỗ bình thường, ngoài sân có hàng trúc đung đưa, trông bình thường và thanh thoát đến lạ giữa đám người điên này.
Mặc Tức đi dọc theo đường mòn rải cát vụn sỏi đá, đi tới trước cửa phòng của Giang Dạ Tuyết, sau đó gập ngón trỏ thon dài, gõ “cốc cốc” lên cửa gỗ.
“Thanh Húc trưởng lão.”
Trong phòng không có động tĩnh gì, gõ thêm vài cái, cửa “két” một tiếng mở ra.
“…”
Trong khe cửa khép hờ, một tượng đất nhỏ loạng choạng thò đầu ra, nhưng đầu tượng của nó đã bị người đập vỡ, chỉ còn nửa cái đầu, đang buồn khổ khóc lóc. Mặc Tức biết Giang Dạ Tuyết xưa nay luôn yêu quý những con tượng đất này, tuyệt nhiên không thể tổn hại chúng được, trong lòng không khỏi căng thẳng, hỏi: “Chủ thượng của mi đâu?”
“Chủ thượng… chủ thượng… cạch cạch cạch cạch…”
Tượng đất nhỏ hư hỏng quá nặng, không nói được câu nào hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể ú ú ớ ớ chạy loanh quanh.
“Chủ thượng… đừng mà… chủ thượng…”
Cửa chỉ khép hờ, tượng đất bị đập hỏng, Mặc Tức sợ Giang Dạ Tuyết gặp chuyện bất trắc nên đẩy cửa bước vào. Lần này lại càng hãi hùng hơn.
Chỉ thấy dưới sàn trúc rải đầy những vết máu loang lổ, một chiếc Thiên Cầu Bình làm bằng sứ Nhữ cũng bị đập nát bấy, vẫn chưa được dọn dẹp.
(3) Thiên Cầu Bình: Một loại tạo hình đồ sứ chịu ảnh hưởng sâu sắc của Tây Á, đại khái trông thế này.
“Giang huynh!”
Mặc Tức bước nhanh vào phòng trong, không có một người. Tiếp tục đến phòng ngủ, đẩy cửa vào chỉ thấy tối hun hút —— Trong phòng không đốt đèn, mành cửa sổ cũng khép chặt, trái lại trong không khí ngập tràn một loại mùi quen thuộc nhưng lại nhớ không ra đã ngửi thấy ở đâu. Mặc Tức nâng tay châm một quả cầu lửa, rọi sáng gian phòng này, trong phòng không có ai, đệm giường lại bừa bộn hỗn loạn, vài chiếc áo trắng nhăn nhúm ném trong góc, ngoài ra không có gì khác thường…
“Hi Hòa quân?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc, Mặc Tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy Giang Dạ Tuyết ngồi trên xe lăn gỗ, mặc áo tắm vải lanh trắng rộng rãi, một tay lau mái tóc nhỏ nước đen như mực, đang sửng sốt nhìn mình.
“Sao lại là huynh?”
Hết chương 110
Stormi: Ngọc giản là cái này nha, không nhớ chú thích chưa…
Người làm được chuyện này, thích hợp nhất chính là Giang Dạ Tuyết.
Vì vậy Mặc Tức không trù trừ nữa, lập tức bước nhanh về phía hiệu luyện kim Từ Tâm.
Lúc này bóng đêm tối mịt, hiệu luyện kim Từ Tâm lại cách phố thị sầm uất khá xa, suốt đường đi cũng chẳng gặp mấy ai. Đi được nửa đường, một chiếc xe ngựa chạy rầm rập tới đây từ trong làn sương lạnh đằng xa, có thể thấy bên trên sơn ấn ký dơi đỏ rực, bốn góc mui xe treo lục lạc màu vàng, kêu “lanh canh” theo guồng quay của bánh xe.
Xa phu bọc khăn trùm đầu, xắn tay áo giơ roi quất vào mông ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết.
“Vọng Thư quân tôn giá ở đây, mau mau nhường đường ——”
(1) Tôn giá: Tiếng xưng hô tôn trọng đối phương.
Mặc Tức khẽ chau mày, Mộ Dung Liên?
Muộn thế này rồi, gã định đi đâu?
Chưa kịp nghĩ nhiều, xe ngựa đã phóng đến bên người hắn. Sắc trời quá tối, xa phu không thấy rõ mặt mũi của Mặc Tức, vẫn gân cổ hét to: “Tránh ra tránh ra! Đừng cản đường của Vọng Thư quân!”
Mặc Tức lách mình tránh né, một gã đàn ông gần đó kéo vợ mình sang một bên, cung kính cúi đầu chờ xe ngựa của Mộ Dung Liên chạy qua, sau đó hằn học ra mặt, làu bàu phỉ nhổ: “Đêm hôm khuya khoắt còn la hét đòi nhường đường như thế, nhường nhường nhường nhường —— Xía, bảo quỷ nhường đường cho gã à? Đường này có vài ba mống, không có gì mà làm lố thấy ghê!”
Mặc Tức thở dài, nhủ thầm Mộ Dung Liên đúng là công tử trác táng, không được lòng người.
Hắn lại quay đầu nhìn chiếc xe ngựa phóng vùn vụt kia, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Gã Mộ Dung Liên này lười chảy thây, mặt trời đứng bóng còn chưa chịu dậy, không có chuyện gì tuyệt đối không ra ngoài, hôm nay gã bị sao thế nhỉ…
Xe ngựa của phủ Vọng Thư nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, không còn thấy gì nữa.
Mí mắt của Mặc Tức giật giật, chẳng hiểu sao lại thấy hơi bất an, nhưng lúc này hắn có chuyện cực quan trọng phải làm, hơn nữa hắn vốn dĩ là người không mấy tin trực giác, thế nên cũng không nghĩ sâu xa. Hắn quay đầu đi thẳng về phía trước, ngược hướng với xe ngựa của Mộ Dung Liên.
Bên ngoài hiệu luyện kim Từ Tâm.
“A…” Tống lão bá già cả mắt mờ mở cửa, mượn ánh trăng sáng trong nhìn Mặc Tức, sững sờ giây lát mới mở miệng: “Là Mặc công tử…”
Mặc Tức hỏi: “Thanh Húc trưởng lão có ở đây không?”
“Dạ Tuyết hả.” Tống lão bá ho khan vài tiếng, nói bằng giọng sặc đờm: “Tối nay Dạ Tuyết không ở trong tiệm, nó bảo có chuyện nên ra ngoài rồi.”
Cụ ông lớn tuổi, nói năng dong dài, nói xong lại hớn hở bồi thêm một câu: “Nó còn bảo sáng mai sẽ mang một ít bánh ngọt của Liên Hoa phường đến cho ta, thằng nhóc này hiếu thảo lắm, biết bánh hoa quế của tiệm đó là ngon nhất, ta ——”
Nếu để cụ ông lải nhải tiếp thì đừng mong dừng được. Mặc Tức đành phải cắt lời ông ta: “Lão bá, con tìm huynh ấy có việc gấp, lão bá có biết huynh ấy đi đâu không?”
Cụ ông cười tủm tỉm: “Biết, dĩ nhiên là biết rồi. Nó đến học cung, tối nay chắc sẽ không trở về.”
“Vậy… đa tạ lão bá.”
Mặc Tức cảm ơn Tống lão bá, dỗ dành đưa cụ ông vào trong tiệm nghỉ ngơi, tiện thể đóng cửa hiệu luyện kim Từ Tâm giúp Giang Dạ Tuyết, lại dựng tấm biển “đã đóng cửa” lên, cuối cùng mới xuất phát đến học cung.
Nào ngờ đi chưa được bao lâu, Mặc Tức bất ngờ gặp thêm một đoàn người nữa. Lần này là một chiếc xe ngựa màu xanh đen treo lục lạc đầu lâu bạc, trên thùng xe sơn đồ đằng cú đêm.
Đây là cỗ xe của đại trưởng lão đài Tư Thuật, Chu Hạc.
Chu Hạc được xem là họ hàng gần có quan hệ mật thiết với vương thất, gã không cao bằng Mộ Dung Liên, cũng chẳng ngang ngược như Mộ Dung Liên, có điều trên dưới Trọng Hoa đều biết thủ đoạn của gã tàn bạo thế nào, không phải hạng dễ chọc. Chưa kể tính tình của gã còn hết sức quái gở, yêu đài Tư Thuật hơn cả nhà họ Chu của mình, là một kẻ si mê thuật pháp mười phần mười.
Mắt thấy xe ngựa của Chu Hạc trưởng lão chạy băng băng tới gần trên con đường đá xanh, Mặc Tức không khỏi nhíu mày.
Tối nay xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đã canh giờ này mà Mộ Dung Liên còn chưa ngủ, Chu Hạc cũng không ngủ, cả hai đều vội vã chạy ra ngoài. Lẽ nào Quân thượng gặp chuyện gì?
Nhưng nếu Quân thượng thật sự gặp chuyện, Mộng Trạch sẽ không bình tĩnh ngồi phê duyệt tấu sớ như thế, mình cũng sẽ không hề hay biết gì…
Mặc Tức nhìn đèn lồng trên xe ngựa của Chu Hạc trưởng lão ngày một xa dần, cuối cùng biến thành hai điểm màu cam như ánh sao chập chờn, bị nuốt trọn bởi bóng đêm vô tận. Chẳng hiểu tại sao, cảm giác bất an trống trải trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn cảm thấy có một số thứ mình còn chưa nhìn rõ hình hài, dường như sắp sửa xảy ra rồi.
——
“Hi Hòa quân.”
Đi tới bên ngoài học cung tu chân, trước cổng lớn dưỡng linh ngọc cao cỡ chừng mười người, thủ vệ mặt mày niềm nở nhưng vẫn tận hết chức trách cản Mặc Tức lại.
“Đã muộn thế này, cổng cung cũng khóa rồi, ngài tới là…”
Học cung không thể so với nơi khác, là nơi tất cả tu sĩ trẻ tuổi của Trọng Hoa bế quan tu hành, còn được xưng là cung Thự Quang (ánh ban mai) của Trọng Hoa.
Bởi vì trong học cung đều là những trẻ em thiếu niên chưa lõi đời, thế nên hàng phòng ngự của nó thậm chí còn nghiêm ngặt hơn vương thành. Chẳng hạn như Hi Hòa quân có thể vào thẳng vương thành mà không cần bẩm báo, nhưng sẽ bị vặn hỏi ở cổng học cung tu chân.
Mặc Tức hiểu quy củ nên cũng không nổi giận, chỉ nói: “Ta đến tìm người, hôm nay Thanh Húc trưởng lão ngủ lại trong học cung phải không?”
“Thì ra Hi Hòa quân muốn tìm Thanh Húc trưởng lão hả.” Thủ vệ cười nói: “Hôm nay Thanh Húc trưởng lão có khách, khách còn chưa đi, ngài xem có nên chờ một lát không?”
Giang Dạ Tuyết là quân tử thanh nhã. Thường ngày người khác có chuyện muốn nhờ vả đều sẵn sàng tìm hắn, bởi vì biết hắn tính tình khiêm tốn dễ nói chuyện.
Nhưng không ngờ bọn họ vừa trở về từ đảo Dơi, còn chưa nghỉ ngơi được một đêm, Giang Dạ Tuyết đã có khách tới chơi.
Lẽ ra Mặc Tức không định quấy rầy, nhưng chuyện sửa ngọc giản thật sự không thể trì hoãn nữa, bèn nói: “Không sao, ta tự đi tìm hắn.”
Theo thường lệ, Mặc Tức lấy ngọc bội thông hành của học cung rồi để lại ấn ký trong sổ sách. Cổng chính mở ra, hắn đi vào trong học cung tu chân.
Đêm khuya vắng lặng, các tiểu tu sĩ phải tuân theo giới quy tu hành do trưởng lão đặt ra, giờ Hợi đã đi ngủ hết rồi, xung quanh chẳng có một bóng người. Học cung rộng lớn mái hiên cong vun vút, ngói vàng dập dờn quầng sáng màu trắng bạc, hệt như một con bướm lá khô lặng lẽ nghỉ ngơi dưới màn trời, trông rực rỡ tựa ảo mộng giữa ánh trăng vời vợi.
(2) Bướm lá khô: Một loài bướm có khả năng ngụy trang đặc biệt, khi chúng đậu khép cánh lại, mặt dưới cánh giống hệt như một chiếc lá khô.
Sau khi tốt nghiệp tòng quân, Mặc Tức ít khi trở về học cung, may là học cung thay đổi không nhiều, sân tập vườn cây hay cung điện phòng ốc vẫn không khác thời hắn tu hành luyện thuật là bao.
Mặc Tức không rảnh nhớ lại quá khứ, hắn siết chặt túi Càn Khôn đựng bí mật và hy vọng dưới tay áo, bước nhanh đến nơi ở của các trưởng lão.
Lúc đi đến cầu bạch ngọc nối liền nơi ở của trưởng lão và bãi múa kiếm, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi tới từ phía xa. Mặc Tức tập trung nhìn kỹ, thế rồi không khỏi sửng sốt.
… Mộ Dung Sở Y?
Chỉ thấy Mộ Dung Sở Y lẳng lặng cúi đầu bước đi, không nhìn thấy Mặc Tức ở đầu cầu bên kia.
Mộ Dung Sở Y không còn tiên khí ngời ngời thanh nhã thướt tha như mọi ngày. Chẳng hiểu tại sao, bước chân của hắn lại có phần loạng choạng, búi tóc cũng méo xệch, vài sợi tóc mái mảnh dài rũ bên gò má như sứ ngọc của hắn.
Mặc Tức nhíu mày nói: “… Mộ Dung tiên sinh.”
Mộ Dung Sở Y ngẩng phắt đầu lên, dường như bị dọa giật cả mình.
Trên gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng cao ngạo của hắn, lúc này lại phủ một lớp hoảng loạn và quẫn bách chưa kịp che giấu. Nhưng điều khiến cho Mặc Tức càng kinh ngạc hơn là, đuôi mắt của Mộ Dung Sở Y đỏ hoe, trông như vừa chịu khuất nhục nào đó, mà sự khuất nhục ấy bị hắn cố dằn xuống, biến thành đuôi cá mềm mại tựa gấm đỏ, hai vệt màu son lan dần trên mặt nước, kéo dài lên đến đuôi mắt phượng.
“Ngươi…”
Mộ Dung Sở Y cắn bờ môi nhợt nhạt khô nứt, môi bị rách da, màu máu giấu ở nơi mím chặt. Hắn thình lình quay mặt sang chỗ khác, lát sau như sợ người ta cảm thấy mình giấu đầu lòi đuôi nên lại quay trở về, đôi mắt lạnh như sương sắc như dao nhìn về phía Mặc Tức.
Đôi mắt đó vẫn còn phủ hơi nước, dẫu cho Mộ Dung Sở Y cảm thấy mình giấu kỹ lắm rồi, còn tỏ thêm vài phần hung ác nữa, nhưng Mặc Tức chỉ thấy ——
Giấu quá tệ.
Suy yếu, giận dữ, khuất nhục… chẳng giấu được gì cả.
Im lặng hồi lâu, Mặc Tức hỏi: “… Tiên sinh ổn chứ?”
“… Ổn.”
Hai người mang tâm sự riêng, đưa mắt nhìn nhau một cái.
Với tính tình và quan hệ của hai người bọn họ, không cần phải quan tâm nhiều hơn, Mặc Tức không thích lo chuyện bao đồng, Mộ Dung Sở Y lại càng không thích người khác chõ mũi vào chuyện của mình. Mộ Dung Sở Y nói: “Đi đây.”
Hai bên hành lễ đơn giản rồi lướt qua vai nhau.
Gió đêm thổi qua ống tay áo trắng như tuyết của Mộ Dung Sở Y, tay áo phất phơ thoang thoảng mùi hoa quýt. Mặc Tức nghiêng đầu, lờ mờ cảm thấy ngoại trừ hương hoa thanh nhã này, trên người Mộ Dung Sở Y còn một mùi hương nhàn nhạt khác, dường như đến từ xung quanh người nào đó, nhưng nếu vắt óc nghĩ thì cứ như đưa tay túm mây mù, làm cách nào cũng không thể túm được manh mối.
Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Sở Y xa dần, Mặc Tức nhíu mày lẩm bẩm: “Hắn đến học cung làm gì nhỉ…?”
Tất nhiên sẽ không có ai trả lời Mặc Tức, Mặc Tức đứng tại chỗ giây lát, sau đó xoay người đi tiếp về phía trước —— Tuy nơi ở của trưởng lão học cung đều nằm chung một chỗ, khoảng cách giữa chúng lại khá xa, hơn nữa mỗi phòng đều xây dựng theo sở thích của trưởng lão. Chẳng hạn như Thải Vi trưởng lão dạy pháp thuật hệ Mộc, phòng của bà ta ẩn nấp trong một rừng hoa dây leo, trên vách treo đầy dây hoa nguyệt quý, mỗi đóa đều to bằng miệng chén mà còn nở quanh năm, vĩnh viễn luôn tươi tốt. Trường Hoằng trưởng lão dạy kiếm thuật, nơi ở của ông ta phủ kết giới màu sấm sét, quanh phòng có một khu vườn rộng lớn nhưng không thấy bất kỳ hoa cỏ núi đá nào, trái lại cắm đầy những thanh kiếm mới cũ lẫn lộn bề rộng khác nhau, ít nhất cũng có mấy ngàn thanh.
Nơi ở của Giang Dạ Tuyết là một gian nhà gỗ bình thường, ngoài sân có hàng trúc đung đưa, trông bình thường và thanh thoát đến lạ giữa đám người điên này.
Mặc Tức đi dọc theo đường mòn rải cát vụn sỏi đá, đi tới trước cửa phòng của Giang Dạ Tuyết, sau đó gập ngón trỏ thon dài, gõ “cốc cốc” lên cửa gỗ.
“Thanh Húc trưởng lão.”
Trong phòng không có động tĩnh gì, gõ thêm vài cái, cửa “két” một tiếng mở ra.
“…”
Trong khe cửa khép hờ, một tượng đất nhỏ loạng choạng thò đầu ra, nhưng đầu tượng của nó đã bị người đập vỡ, chỉ còn nửa cái đầu, đang buồn khổ khóc lóc. Mặc Tức biết Giang Dạ Tuyết xưa nay luôn yêu quý những con tượng đất này, tuyệt nhiên không thể tổn hại chúng được, trong lòng không khỏi căng thẳng, hỏi: “Chủ thượng của mi đâu?”
“Chủ thượng… chủ thượng… cạch cạch cạch cạch…”
Tượng đất nhỏ hư hỏng quá nặng, không nói được câu nào hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể ú ú ớ ớ chạy loanh quanh.
“Chủ thượng… đừng mà… chủ thượng…”
Cửa chỉ khép hờ, tượng đất bị đập hỏng, Mặc Tức sợ Giang Dạ Tuyết gặp chuyện bất trắc nên đẩy cửa bước vào. Lần này lại càng hãi hùng hơn.
Chỉ thấy dưới sàn trúc rải đầy những vết máu loang lổ, một chiếc Thiên Cầu Bình làm bằng sứ Nhữ cũng bị đập nát bấy, vẫn chưa được dọn dẹp.
(3) Thiên Cầu Bình: Một loại tạo hình đồ sứ chịu ảnh hưởng sâu sắc của Tây Á, đại khái trông thế này.
“Giang huynh!”
Mặc Tức bước nhanh vào phòng trong, không có một người. Tiếp tục đến phòng ngủ, đẩy cửa vào chỉ thấy tối hun hút —— Trong phòng không đốt đèn, mành cửa sổ cũng khép chặt, trái lại trong không khí ngập tràn một loại mùi quen thuộc nhưng lại nhớ không ra đã ngửi thấy ở đâu. Mặc Tức nâng tay châm một quả cầu lửa, rọi sáng gian phòng này, trong phòng không có ai, đệm giường lại bừa bộn hỗn loạn, vài chiếc áo trắng nhăn nhúm ném trong góc, ngoài ra không có gì khác thường…
“Hi Hòa quân?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc, Mặc Tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy Giang Dạ Tuyết ngồi trên xe lăn gỗ, mặc áo tắm vải lanh trắng rộng rãi, một tay lau mái tóc nhỏ nước đen như mực, đang sửng sốt nhìn mình.
“Sao lại là huynh?”
Hết chương 110
Stormi: Ngọc giản là cái này nha, không nhớ chú thích chưa…
/198
|