*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, Mộ Dung Liên cầm tẩu thuốc phiện, dẫn một đám tùy tùng của phủ Vọng Thư lững thững bước vào phủ Hi Hòa.
Những người gã mang đến đều mặc áo bào quý tộc nền xanh viền vàng, thêu hoa văn hình dơi sáng lấp lánh. Đám tu sĩ này vừa vào phủ đã hệt như một con dao, tức khắc mổ xẻ xáo trộn nhóm tùy tùng mà Chu Hạc mang đến.
Chẳng ai ngờ được Mộ Dung Liên lại đến đây vào đêm tối, cũng chẳng biết gã ta muốn làm gì, vì vậy cả bọn đều im lặng nhìn gã đầy nghi hoặc.
Duy nhất chỉ có con chó đen Túi Cơm, có lẽ ngày trước ở Lạc Mai biệt uyển đã vơ vét không ít lợi lộc của Mộ Dung Liên, thế nên nó gặp Mộ Dung Liên mà chẳng hề ác cảm, trái lại còn kích động nhảy tót lên, chạy tới lượn quanh Mộ Dung Liên.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!!”
“…” Cố Mang có cảm giác bị anh em phản bội.
Chó đen vừa nhảy nhót vẫy đuôi sủa om sòm, vừa liều mạng dùng đầu chó của nó cạ cạ tay trái của Mộ Dung Liên. Mộ Dung Liên lại chẳng hề có lòng yêu thương động vật, phất mạnh tay áo rộng: “Con chó đâu ra thế, nước bọt dính cả vào áo của bản vương rồi, còn không mau kéo nó xuống cho ta!”
Lý Vi vội nói: “Vâng vâng! Ôi chao Vọng Thư quân đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thật sự xin lỗi xin lỗi ạ.” Vừa nói vừa sai người kéo vòng cổ của Túi Cơm ra sân sau.
“Gâu…” Túi Cơm đi một bước quay đầu một lần, lè chiếc lưỡi dài nhìn Mộ Dung Liên đầy bịn rịn luyến lưu, vất vả lắm người hầu mới kéo nó đi được.
Mộ Dung Liên thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt khinh thường một cái, sau đó cúi đầu chỉnh lại tay áo gấm hoa lệ của mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là người điên nào nuôi chó điên nấy.”
Sau đợt gà bay chó sủa này, mọi người phương mới lấy lại tinh thần, bắt đầu lục tục hành lễ vấn an Mộ Dung Liên. Địa vị của những người ở đây đều không cao, chỉ có mỗi Chu Hạc là quý tộc, song huyết thống lẫn địa vị của Chu Hạc đều thua kém Mộ Dung Liên, thế là gã cũng làm theo quy củ, đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Liên.
Có điều bản thân Chu Hạc là một kẻ biến thái tinh thông pháp thuật, cũng chỉ chịu phục những tu sĩ thật sự có năng lực. Loại người như Mộ Dung Liên, theo lời của Chu Hạc, được gọi là “sau khi rút hết máu quý tộc trong người thì toàn thân trên dưới chỉ còn cặn bã thôi”, vì vậy động tác hành lễ của gã ít nhiều cũng có phần qua loa.
“Vọng Thư quân.”
Tùy tùng đứng sau lưng Chu Hạc cũng lần lượt cúi đầu hành lễ: “Vấn an Vọng Thư quân.”
Trong đám người ở đây, chỉ có Cố Mang không nhúc nhích, Cố Mang vẫn ngồi yên tại chỗ, người khác nhìn vào cứ tưởng y ngu dại, nhưng lúc này y đang lẳng lặng quan sát vị chủ thượng mà mình đã hầu hạ gần hai mươi năm.
Cố Mang rất hiểu tính tình của Mộ Dung Liên, vì vậy dễ dàng phát hiện được hôm nay Mộ Dung Liên có điều không ổn. Điều không ổn đó được phản ánh cụ thể trên quần áo và phục sức của gã.
Mộ Dung Liên là người cực kỳ thích xa hoa lãng phí, lúc nào cũng như con chim công xòe đuôi khoe khoang xuất thân cao quý và vàng bạc tiền tài của mình.
Gã không giống Mặc Tức, quý tộc như Mặc Tức chẳng hề coi trọng tiền của, chi phí ăn mặc cũng không phô trương lãng phí. Gã cũng không giống Mộng Trạch, quý tộc như Mộng Trạch tuy giày áo đều tinh xảo quý giá, nhưng người ngoài nhìn vào lại không đoán ra được, nàng ta rất khiêm tốn.
Mộ Dung Liên thuộc loại hình phải treo câu “bản vương rất có tiền” bên miệng vào mọi lúc mọi nơi, hút một hơi Phù Sinh Nhược Mộng ngập mùi bối tệ vàng, quần áo phục sức tốt nhất là cách hai dặm xa cũng khiến người ta cảm thấy gã cao sang quý phái.
Thế nên mọi lần khi ra ngoài, Mộ Dung Liên đã quen cài đủ loại trang sức vàng ngọc quý giá nhất lên búi tóc của mình, nặng thì hơi nặng thật, nhưng mà không sao cả, quan trọng là phải chói.
Chói mù mắt chó của người ta là tốt nhất.
Nhưng tối nay Mộ Dung Liên lại không chói chút nào.
Tuy gã vẫn mặc áo bào xanh ngọc viền vàng hoa lệ, nhưng dưới vạt áo không phải là áo lót màu xanh nhạt đồng bộ, mà là một chiếc áo trong trắng muốt bằng tơ lụa. Búi tóc cũng thế —— Đêm nay thứ mà gã dùng để cố định búi tóc là một cây trâm cài đơn giản làm bằng gỗ đàn hương, vừa nhìn là biết vật dùng khi ru rú trong nhà, không định gặp người khác nên mới lười biếng cài tạm cho thoải mái.
Rõ ràng lần này Mộ Dung Liên ra ngoài rất gấp gáp, thậm chí chỉ kịp khoác một chiếc áo bào, ngay cả tóc cũng chẳng cột gọn lại.
Cố Mang không khỏi cảm thấy ngờ vực: Hôm qua Chu Hạc đã thu thập đủ cổ trùng hắc ma, muốn bắt mình về làm thí luyện, vậy nên mới hối hả chạy tới đây đòi người.
Còn Mộ Dung Liên đến làm gì?
Cùng lúc đó, Mộ Dung Liên ngước cặp mắt tam bạch đào hoa của mình lên, lia khắp đại sảnh một vòng, đường nhìn chỉ dừng trên người Chu Hạc giây lát rồi dời về phía Cố Mang.
Cố Mang nhìn thẳng vào mắt gã.
Đúng lúc này, đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Chẳng hiểu sao khi chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Liên, Cố Mang bỗng thấy đầu đau như trời sập đất nứt, trong sọ như có thứ gì đó bùng phát tiếng kêu gào thảm thiết, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ muốn chạy thoát ra ngoài…
Cố Mang nhấc tay đỡ xương lông mày, nhắm nghiền hai mắt của mình, trước mắt như có màu máu dày đặc lan dần lên, bên tai tưởng như nghe được một tiếng rống cuồng dại:
“Buông ta ra… buông ta ra!!!”
“Muốn cho các ngươi sống không bằng chết —— Sống không bằng chết!!”
Máu tươi như nước tràn bờ đê, trước mắt Cố Mang chớp lóe một ít mảnh vỡ hỗn loạn đan vào nhau, y trông thấy thi thể chất như núi, khe gạch của tường thành rỉ máu đào, hoàng hôn rọi khắp cả đất trời, kích gãy vùi sâu vào trong cát.
(1) Cây kích
Trong lòng thình lình trỗi dậy một luồng cảm giác sung sướng cực hung tàn, gào rống muốn thấy thêm càng nhiều người chết, Cố Mang như đang bập bềnh bay qua địa ngục trần gian đó, sắc đỏ che trời rợp đất phủ ập xuống, mùi máu tanh nồng nặc tưởng như sắp ngấm vào chỗ sâu nhất trong xương tủy của y. Y không rõ đây là cảm giác gì, thống khoái cực độ đi cùng với đau đớn tột độ.
Linh hồn như thể bị chẻ thành hai nửa…
“Cố soái.”
“…!”
Một tiếng gọi khẽ chợt cất lên, kéo Cố Mang ra khỏi biển máu chìm nổi cuộn trào. Cố Mang ngẩng phắt đầu lên, há miệng thở hổn hển, ngước đôi mắt xanh biếc nhìn hướng phát ra tiếng.
Y lại đối diện với gương mặt như hồ yêu lúc nửa đêm của Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên hít một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, nhả khói mờ ra ngoài, sau đó mở miệng nói: “Sao hả, mặt dày mày dạn đi đảo Dơi với Hi Hòa quân một chuyến, chơi vui không?”
Cố Mang không trả lời, lát sau cơn đau nứt sọ đó mới từ từ biến mất, chỉ có hơi nước trong veo đọng lại trong đôi mắt xanh thẳm, thái dương giật giật quặn từng cơn. Cố Mang dùng sức nhắm chặt hai mắt rồi lại ngồi thẳng dậy.
Bờ môi mấp máy, y học theo điệu bộ ngây thơ lúc mình mất trí nhớ, thấp giọng đáp: “… Ừ. Vui.”
Lý Vi thật sự đã bị mấy vị lão gia này dọa cho khóc không ra nước mắt, ông ta hết nhìn Mộ Dung Liên rồi lại nhìn Cố Mang, cuối cùng lia mắt sang Chu Hạc, sau đó khom cổ bưng một phần trà bánh mới tới, dâng cho Mộ Dung Liên.
“Vọng Thư quân, ngài ngồi đi, ngài dùng trà trước. Hi Hòa quân rất nhanh sẽ ——”
“Không cần. Hôm nay ta tới đây không phải vì tìm Hỏa Cầu Nhi.” Mộ Dung Liên nhấc ngón tay thanh mảnh đẩy khay trà ra, đoạn dùng tẩu thuốc chỉ vào Cố Mang, cười lạnh: “Ta tìm y.”
Lý quản gia: “…”
Mộ Dung Liên chỉnh lại áo bào mạ vàng thêu bạc của mình, hờ hững nói: “Nếu ngươi chơi đủ rồi, phúc cũng hưởng đủ rồi. Vậy đứng dậy đi.”
Mọi người không hiểu gì nhìn hai người bọn họ.
Mộ Dung Liên nói: “Về với ta.”
“???”
Ngoại trừ Chu Hạc, hầu như những người còn lại trong sảnh đều kinh ngạc tột độ. Cố Mang vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng quan sát Mộ Dung Liên.
Chu Hạc có chút căm tức, gã mà nổi giận thì vết nhăn ở ấn đường càng sâu thêm, mặt mày cũng u ám gấp bội. Gã nói: “Vọng Thư quân, ngươi có ý gì.”
“Còn ý gì được nữa. Chu trưởng lão nhìn không hiểu à.” Mộ Dung Liên thản nhiên quay đầu lại, đôi mắt tam bạch liếc Chu Hạc: “Ta tới bắt người.”
Chu Hạc hỏi: “Ngươi tới bắt người?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Liên lại lười biếng hít một hơi thuốc, ngậm trong miệng nhả từng chút từng chút, phun vào người Chu Hạc, điệu cười trông biếng nhác như đóa hoa ngủ xuân, chỉ là chiếc lưỡi ẩn nấp dưới nụ hoa lại ác độc như rắn.
Mộ Dung Liên cười nói: “Trưởng lão đài Tư Thuật, hôm nay bản vương đến để bắt y làm thí luyện hắc ma.”
“!!”
Nếu nói vừa rồi cả sảnh đều kinh ngạc, vậy lần này chắc là cả sảnh đều thảng thốt.
Sắc mặt của Chu Hạc trông hết sức khó coi, thoạt nhìn rất muốn dùng Liệp Ưng khui sọ Mộ Dung Liên đập nát hết não óc. Có lẽ Chu Hạc phải dốc hết tu dưỡng của đời này mới nhịn được không nổi cáu lên với Mộ Dung Liên, nhưng con ngươi của gã đã tóe lửa đáng sợ, lần này ánh mắt còn hung tợn hơn cả con kền kền.
“Vọng Thư quân.” Từng chữ như nặn ra từ kẽ răng: “Nếu Chu mỗ nhớ không lầm, trưởng lão chưởng quản đài Tư Thuật là ta, không phải ngươi.”
“Ầy.” Mộ Dung Liên khinh bỉ nhe hàm răng trắng, nói với giọng lươn lẹo: “Chu trưởng lão, nếu bản vương nhớ không lầm, anh em họ của Quân thượng là ta, không phải ngươi.”
Chu Hạc đột nhiên đập bàn giận dữ quát: “Ngươi nói chuyện này với ta làm gì! Liên quan gì đâu chứ!”
“Sao lại không liên quan? Bây giờ hai ta đều muốn làm thí luyện hắc ma. Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu người này thôi.” Mộ Dung Liên nhấc một ngón tay chỉ vào Cố Mang: “Ngươi cảm thấy Quân thượng sẽ đưa người cho ngươi hay cho ta?”
Đây quả thật là điểm vô sỉ nhất của Mộ Dung Liên, nói hai ba câu là thích lôi Quân thượng ra lòe người khác, mở miệng là cứ anh em họ, người khác cũng chẳng biết đáp sao.
Vạt áo tím đậm của Chu Hạc cũng phất phơ lên xuống theo hơi thở nặng nhọc của gã, cuối cùng gã nhìn Mộ Dung Liên chòng chọc: “Vọng Thư quân, ngươi chỉ muốn kiếm chuyện với ta thôi phải không?”
“Kiếm chuyện cái gì, chẳng qua là đúng dịp mà thôi.” Mộ Dung Liên giơ tẩu thuốc, thản nhiên nói: “Hôm qua đúng dịp ngươi vừa gom đủ cổ trùng hắc ma, ta cũng thế, hôm nay đúng dịp ta vừa tìm được một bộ pháp chú hắc ma của nước Liệu, cần tìm người luyện thử. Ngươi nhìn đi, hai chúng ta đều cần chó. Có điều ——”
Dừng một lát, Mộ Dung Liên hất cằm về phía Cố Mang, nói tiếp: “Đây là con chó mà bản vương nuôi từ nhỏ đến lớn, về tình về lý, cũng nên do bản vương ra tay chém trước.”
Chu Hạc nghiến răng nói: “Ngươi nhất quyết phải giành với ta đúng không?”
Ánh mắt của Mộ Dung Liên quả thật còn mờ ảo khó lường hơn khói thuốc của Phù Sinh Nhược Mộng, giọng nói cũng mềm như một cuộn tơ lụa: “Ừ? Vậy thì sao, Chu trưởng lão muốn làm nũng với ta à?”
“…” Chu Hạc im lặng giây lát, gân xanh trên thái dương hằn rõ đến mức những người xung quanh đều thấy được.
Lý Vi nhủ thầm, hai vị lao vào đánh nhau cũng chẳng sao, cầm dao cầm tẩu thuốc đâm nhau ta cũng không quản được, nhưng hai vị có thể nào chó cắn chó ở ngoài phủ Hi Hòa được không?
Gã họ Chu biến thái này, nếu thật sự rồ lên đâm chết Mộ Dung Liên, chuyện xảy ra ở trong phủ Hi Hòa, chủ thượng của ta cũng khó mà phủi sạch.
Lý Vi đang nơm nớp lo sợ trình diễn vô số tiết mục máu tanh không kể nổi trong đầu, chợt nghe Chu Hạc dằn cơn giận chực phát, gằn giọng hỏi: “… Nếu hôm nay ta nhất quyết không nhường cho ngươi thì sao?”
Mộ Dung Liên nheo mắt lại, thở dài nói: “Vậy ta phải kiến nghị ngươi khi nào rảnh thì cầm Tiểu Liệp Ưng của ngươi moi óc của ngươi đi, xem coi bên trong có gì hư thúi không.”
Đối phương nói năng không khách sáo như thế, tia cười khẩy cuối cùng trên mặt Chu Hạc cũng biến mất: “Được, ngươi cứ phải làm cho khó coi như vậy đúng không?”
Gã không dời tầm mắt, chỉ nhấc tay nói với tùy tùng đứng phía sau: “Lấy tới đây.”
Mộ Dung Liên thờ ơ nói: “Lấy thứ gì tới hù ta thế? Ta hiểu rất rõ tình trạng của nhà ngươi, đúng là có một tấm đan thư thiết khoán (2) do Tiên đế để lại, nhưng nó được dùng để giữ mạng, không phải dùng để nâng giá.”
(2) Đan thư thiết khoán: Một bằng chứng đặc quyền mà đế vương ban cho công thần để được miễn tội chết (hoặc cho nhiều thế hệ của gia tộc đó được hưởng ưu đãi), tương tự kim bài miễn tử.
Chu Hạc không hé răng, tùy tùng dè dặt lấy ra một chiếc hộp gấm màu vàng nhạt bọc lụa từ trong túi Càn Khôn.
Vừa thấy màu sắc của chiếc hộp đó, nụ cười trên mặt Mộ Dung Liên cứng lại.
“Chắc ngươi cũng nhận ra đây là cái gì.” Chu Hạc nhận chiếc hộp gấm sáng loáng đó, “cạch” một tiếng mở ra, để lộ một cuộn lụa tuyết Đông Hải Nhân Ngư thượng đẳng nằm bên trong.
Toàn bộ Trọng Hoa, lụa tuyết Đông Hải Nhân Ngư chỉ có một công dụng duy nhất ——
Mộ Dung Liên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng: “Quân thượng đưa chiếu thư cho ngươi hồi nào?! Tại sao ta không biết!”
Chu Hạc lạnh lùng giở chiếu thư ra, để Mộ Dung Liên thấy rõ dấu ngọc tỷ và lạc khoản bên trên.
(3) Lạc khoản: Hàng chữ ghi ngày tháng và tên họ người viết.
“Năm đó Cố Mang vừa về thành, Quân thượng đã đưa chiếu thư cho ta. Ngươi nhìn rõ rồi chứ Vọng Thư quân, đài Tư Thuật của ta là cơ quan hàng đầu để thí luyện Cố Mang mà Quân thượng khâm định.”
Dừng một lát, Chu Hạc dùng giọng điệu buốt lạnh không khoan nhượng phun ra hai chữ: “Tránh ra.”
Trong lúc mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, Mộ Dung Liên cầm tẩu thuốc phiện, dẫn một đám tùy tùng của phủ Vọng Thư lững thững bước vào phủ Hi Hòa.
Những người gã mang đến đều mặc áo bào quý tộc nền xanh viền vàng, thêu hoa văn hình dơi sáng lấp lánh. Đám tu sĩ này vừa vào phủ đã hệt như một con dao, tức khắc mổ xẻ xáo trộn nhóm tùy tùng mà Chu Hạc mang đến.
Chẳng ai ngờ được Mộ Dung Liên lại đến đây vào đêm tối, cũng chẳng biết gã ta muốn làm gì, vì vậy cả bọn đều im lặng nhìn gã đầy nghi hoặc.
Duy nhất chỉ có con chó đen Túi Cơm, có lẽ ngày trước ở Lạc Mai biệt uyển đã vơ vét không ít lợi lộc của Mộ Dung Liên, thế nên nó gặp Mộ Dung Liên mà chẳng hề ác cảm, trái lại còn kích động nhảy tót lên, chạy tới lượn quanh Mộ Dung Liên.
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!!”
“…” Cố Mang có cảm giác bị anh em phản bội.
Chó đen vừa nhảy nhót vẫy đuôi sủa om sòm, vừa liều mạng dùng đầu chó của nó cạ cạ tay trái của Mộ Dung Liên. Mộ Dung Liên lại chẳng hề có lòng yêu thương động vật, phất mạnh tay áo rộng: “Con chó đâu ra thế, nước bọt dính cả vào áo của bản vương rồi, còn không mau kéo nó xuống cho ta!”
Lý Vi vội nói: “Vâng vâng! Ôi chao Vọng Thư quân đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thật sự xin lỗi xin lỗi ạ.” Vừa nói vừa sai người kéo vòng cổ của Túi Cơm ra sân sau.
“Gâu…” Túi Cơm đi một bước quay đầu một lần, lè chiếc lưỡi dài nhìn Mộ Dung Liên đầy bịn rịn luyến lưu, vất vả lắm người hầu mới kéo nó đi được.
Mộ Dung Liên thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt khinh thường một cái, sau đó cúi đầu chỉnh lại tay áo gấm hoa lệ của mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là người điên nào nuôi chó điên nấy.”
Sau đợt gà bay chó sủa này, mọi người phương mới lấy lại tinh thần, bắt đầu lục tục hành lễ vấn an Mộ Dung Liên. Địa vị của những người ở đây đều không cao, chỉ có mỗi Chu Hạc là quý tộc, song huyết thống lẫn địa vị của Chu Hạc đều thua kém Mộ Dung Liên, thế là gã cũng làm theo quy củ, đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Liên.
Có điều bản thân Chu Hạc là một kẻ biến thái tinh thông pháp thuật, cũng chỉ chịu phục những tu sĩ thật sự có năng lực. Loại người như Mộ Dung Liên, theo lời của Chu Hạc, được gọi là “sau khi rút hết máu quý tộc trong người thì toàn thân trên dưới chỉ còn cặn bã thôi”, vì vậy động tác hành lễ của gã ít nhiều cũng có phần qua loa.
“Vọng Thư quân.”
Tùy tùng đứng sau lưng Chu Hạc cũng lần lượt cúi đầu hành lễ: “Vấn an Vọng Thư quân.”
Trong đám người ở đây, chỉ có Cố Mang không nhúc nhích, Cố Mang vẫn ngồi yên tại chỗ, người khác nhìn vào cứ tưởng y ngu dại, nhưng lúc này y đang lẳng lặng quan sát vị chủ thượng mà mình đã hầu hạ gần hai mươi năm.
Cố Mang rất hiểu tính tình của Mộ Dung Liên, vì vậy dễ dàng phát hiện được hôm nay Mộ Dung Liên có điều không ổn. Điều không ổn đó được phản ánh cụ thể trên quần áo và phục sức của gã.
Mộ Dung Liên là người cực kỳ thích xa hoa lãng phí, lúc nào cũng như con chim công xòe đuôi khoe khoang xuất thân cao quý và vàng bạc tiền tài của mình.
Gã không giống Mặc Tức, quý tộc như Mặc Tức chẳng hề coi trọng tiền của, chi phí ăn mặc cũng không phô trương lãng phí. Gã cũng không giống Mộng Trạch, quý tộc như Mộng Trạch tuy giày áo đều tinh xảo quý giá, nhưng người ngoài nhìn vào lại không đoán ra được, nàng ta rất khiêm tốn.
Mộ Dung Liên thuộc loại hình phải treo câu “bản vương rất có tiền” bên miệng vào mọi lúc mọi nơi, hút một hơi Phù Sinh Nhược Mộng ngập mùi bối tệ vàng, quần áo phục sức tốt nhất là cách hai dặm xa cũng khiến người ta cảm thấy gã cao sang quý phái.
Thế nên mọi lần khi ra ngoài, Mộ Dung Liên đã quen cài đủ loại trang sức vàng ngọc quý giá nhất lên búi tóc của mình, nặng thì hơi nặng thật, nhưng mà không sao cả, quan trọng là phải chói.
Chói mù mắt chó của người ta là tốt nhất.
Nhưng tối nay Mộ Dung Liên lại không chói chút nào.
Tuy gã vẫn mặc áo bào xanh ngọc viền vàng hoa lệ, nhưng dưới vạt áo không phải là áo lót màu xanh nhạt đồng bộ, mà là một chiếc áo trong trắng muốt bằng tơ lụa. Búi tóc cũng thế —— Đêm nay thứ mà gã dùng để cố định búi tóc là một cây trâm cài đơn giản làm bằng gỗ đàn hương, vừa nhìn là biết vật dùng khi ru rú trong nhà, không định gặp người khác nên mới lười biếng cài tạm cho thoải mái.
Rõ ràng lần này Mộ Dung Liên ra ngoài rất gấp gáp, thậm chí chỉ kịp khoác một chiếc áo bào, ngay cả tóc cũng chẳng cột gọn lại.
Cố Mang không khỏi cảm thấy ngờ vực: Hôm qua Chu Hạc đã thu thập đủ cổ trùng hắc ma, muốn bắt mình về làm thí luyện, vậy nên mới hối hả chạy tới đây đòi người.
Còn Mộ Dung Liên đến làm gì?
Cùng lúc đó, Mộ Dung Liên ngước cặp mắt tam bạch đào hoa của mình lên, lia khắp đại sảnh một vòng, đường nhìn chỉ dừng trên người Chu Hạc giây lát rồi dời về phía Cố Mang.
Cố Mang nhìn thẳng vào mắt gã.
Đúng lúc này, đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Chẳng hiểu sao khi chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Liên, Cố Mang bỗng thấy đầu đau như trời sập đất nứt, trong sọ như có thứ gì đó bùng phát tiếng kêu gào thảm thiết, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ muốn chạy thoát ra ngoài…
Cố Mang nhấc tay đỡ xương lông mày, nhắm nghiền hai mắt của mình, trước mắt như có màu máu dày đặc lan dần lên, bên tai tưởng như nghe được một tiếng rống cuồng dại:
“Buông ta ra… buông ta ra!!!”
“Muốn cho các ngươi sống không bằng chết —— Sống không bằng chết!!”
Máu tươi như nước tràn bờ đê, trước mắt Cố Mang chớp lóe một ít mảnh vỡ hỗn loạn đan vào nhau, y trông thấy thi thể chất như núi, khe gạch của tường thành rỉ máu đào, hoàng hôn rọi khắp cả đất trời, kích gãy vùi sâu vào trong cát.
(1) Cây kích
Trong lòng thình lình trỗi dậy một luồng cảm giác sung sướng cực hung tàn, gào rống muốn thấy thêm càng nhiều người chết, Cố Mang như đang bập bềnh bay qua địa ngục trần gian đó, sắc đỏ che trời rợp đất phủ ập xuống, mùi máu tanh nồng nặc tưởng như sắp ngấm vào chỗ sâu nhất trong xương tủy của y. Y không rõ đây là cảm giác gì, thống khoái cực độ đi cùng với đau đớn tột độ.
Linh hồn như thể bị chẻ thành hai nửa…
“Cố soái.”
“…!”
Một tiếng gọi khẽ chợt cất lên, kéo Cố Mang ra khỏi biển máu chìm nổi cuộn trào. Cố Mang ngẩng phắt đầu lên, há miệng thở hổn hển, ngước đôi mắt xanh biếc nhìn hướng phát ra tiếng.
Y lại đối diện với gương mặt như hồ yêu lúc nửa đêm của Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên hít một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, nhả khói mờ ra ngoài, sau đó mở miệng nói: “Sao hả, mặt dày mày dạn đi đảo Dơi với Hi Hòa quân một chuyến, chơi vui không?”
Cố Mang không trả lời, lát sau cơn đau nứt sọ đó mới từ từ biến mất, chỉ có hơi nước trong veo đọng lại trong đôi mắt xanh thẳm, thái dương giật giật quặn từng cơn. Cố Mang dùng sức nhắm chặt hai mắt rồi lại ngồi thẳng dậy.
Bờ môi mấp máy, y học theo điệu bộ ngây thơ lúc mình mất trí nhớ, thấp giọng đáp: “… Ừ. Vui.”
Lý Vi thật sự đã bị mấy vị lão gia này dọa cho khóc không ra nước mắt, ông ta hết nhìn Mộ Dung Liên rồi lại nhìn Cố Mang, cuối cùng lia mắt sang Chu Hạc, sau đó khom cổ bưng một phần trà bánh mới tới, dâng cho Mộ Dung Liên.
“Vọng Thư quân, ngài ngồi đi, ngài dùng trà trước. Hi Hòa quân rất nhanh sẽ ——”
“Không cần. Hôm nay ta tới đây không phải vì tìm Hỏa Cầu Nhi.” Mộ Dung Liên nhấc ngón tay thanh mảnh đẩy khay trà ra, đoạn dùng tẩu thuốc chỉ vào Cố Mang, cười lạnh: “Ta tìm y.”
Lý quản gia: “…”
Mộ Dung Liên chỉnh lại áo bào mạ vàng thêu bạc của mình, hờ hững nói: “Nếu ngươi chơi đủ rồi, phúc cũng hưởng đủ rồi. Vậy đứng dậy đi.”
Mọi người không hiểu gì nhìn hai người bọn họ.
Mộ Dung Liên nói: “Về với ta.”
“???”
Ngoại trừ Chu Hạc, hầu như những người còn lại trong sảnh đều kinh ngạc tột độ. Cố Mang vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng quan sát Mộ Dung Liên.
Chu Hạc có chút căm tức, gã mà nổi giận thì vết nhăn ở ấn đường càng sâu thêm, mặt mày cũng u ám gấp bội. Gã nói: “Vọng Thư quân, ngươi có ý gì.”
“Còn ý gì được nữa. Chu trưởng lão nhìn không hiểu à.” Mộ Dung Liên thản nhiên quay đầu lại, đôi mắt tam bạch liếc Chu Hạc: “Ta tới bắt người.”
Chu Hạc hỏi: “Ngươi tới bắt người?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Liên lại lười biếng hít một hơi thuốc, ngậm trong miệng nhả từng chút từng chút, phun vào người Chu Hạc, điệu cười trông biếng nhác như đóa hoa ngủ xuân, chỉ là chiếc lưỡi ẩn nấp dưới nụ hoa lại ác độc như rắn.
Mộ Dung Liên cười nói: “Trưởng lão đài Tư Thuật, hôm nay bản vương đến để bắt y làm thí luyện hắc ma.”
“!!”
Nếu nói vừa rồi cả sảnh đều kinh ngạc, vậy lần này chắc là cả sảnh đều thảng thốt.
Sắc mặt của Chu Hạc trông hết sức khó coi, thoạt nhìn rất muốn dùng Liệp Ưng khui sọ Mộ Dung Liên đập nát hết não óc. Có lẽ Chu Hạc phải dốc hết tu dưỡng của đời này mới nhịn được không nổi cáu lên với Mộ Dung Liên, nhưng con ngươi của gã đã tóe lửa đáng sợ, lần này ánh mắt còn hung tợn hơn cả con kền kền.
“Vọng Thư quân.” Từng chữ như nặn ra từ kẽ răng: “Nếu Chu mỗ nhớ không lầm, trưởng lão chưởng quản đài Tư Thuật là ta, không phải ngươi.”
“Ầy.” Mộ Dung Liên khinh bỉ nhe hàm răng trắng, nói với giọng lươn lẹo: “Chu trưởng lão, nếu bản vương nhớ không lầm, anh em họ của Quân thượng là ta, không phải ngươi.”
Chu Hạc đột nhiên đập bàn giận dữ quát: “Ngươi nói chuyện này với ta làm gì! Liên quan gì đâu chứ!”
“Sao lại không liên quan? Bây giờ hai ta đều muốn làm thí luyện hắc ma. Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu người này thôi.” Mộ Dung Liên nhấc một ngón tay chỉ vào Cố Mang: “Ngươi cảm thấy Quân thượng sẽ đưa người cho ngươi hay cho ta?”
Đây quả thật là điểm vô sỉ nhất của Mộ Dung Liên, nói hai ba câu là thích lôi Quân thượng ra lòe người khác, mở miệng là cứ anh em họ, người khác cũng chẳng biết đáp sao.
Vạt áo tím đậm của Chu Hạc cũng phất phơ lên xuống theo hơi thở nặng nhọc của gã, cuối cùng gã nhìn Mộ Dung Liên chòng chọc: “Vọng Thư quân, ngươi chỉ muốn kiếm chuyện với ta thôi phải không?”
“Kiếm chuyện cái gì, chẳng qua là đúng dịp mà thôi.” Mộ Dung Liên giơ tẩu thuốc, thản nhiên nói: “Hôm qua đúng dịp ngươi vừa gom đủ cổ trùng hắc ma, ta cũng thế, hôm nay đúng dịp ta vừa tìm được một bộ pháp chú hắc ma của nước Liệu, cần tìm người luyện thử. Ngươi nhìn đi, hai chúng ta đều cần chó. Có điều ——”
Dừng một lát, Mộ Dung Liên hất cằm về phía Cố Mang, nói tiếp: “Đây là con chó mà bản vương nuôi từ nhỏ đến lớn, về tình về lý, cũng nên do bản vương ra tay chém trước.”
Chu Hạc nghiến răng nói: “Ngươi nhất quyết phải giành với ta đúng không?”
Ánh mắt của Mộ Dung Liên quả thật còn mờ ảo khó lường hơn khói thuốc của Phù Sinh Nhược Mộng, giọng nói cũng mềm như một cuộn tơ lụa: “Ừ? Vậy thì sao, Chu trưởng lão muốn làm nũng với ta à?”
“…” Chu Hạc im lặng giây lát, gân xanh trên thái dương hằn rõ đến mức những người xung quanh đều thấy được.
Lý Vi nhủ thầm, hai vị lao vào đánh nhau cũng chẳng sao, cầm dao cầm tẩu thuốc đâm nhau ta cũng không quản được, nhưng hai vị có thể nào chó cắn chó ở ngoài phủ Hi Hòa được không?
Gã họ Chu biến thái này, nếu thật sự rồ lên đâm chết Mộ Dung Liên, chuyện xảy ra ở trong phủ Hi Hòa, chủ thượng của ta cũng khó mà phủi sạch.
Lý Vi đang nơm nớp lo sợ trình diễn vô số tiết mục máu tanh không kể nổi trong đầu, chợt nghe Chu Hạc dằn cơn giận chực phát, gằn giọng hỏi: “… Nếu hôm nay ta nhất quyết không nhường cho ngươi thì sao?”
Mộ Dung Liên nheo mắt lại, thở dài nói: “Vậy ta phải kiến nghị ngươi khi nào rảnh thì cầm Tiểu Liệp Ưng của ngươi moi óc của ngươi đi, xem coi bên trong có gì hư thúi không.”
Đối phương nói năng không khách sáo như thế, tia cười khẩy cuối cùng trên mặt Chu Hạc cũng biến mất: “Được, ngươi cứ phải làm cho khó coi như vậy đúng không?”
Gã không dời tầm mắt, chỉ nhấc tay nói với tùy tùng đứng phía sau: “Lấy tới đây.”
Mộ Dung Liên thờ ơ nói: “Lấy thứ gì tới hù ta thế? Ta hiểu rất rõ tình trạng của nhà ngươi, đúng là có một tấm đan thư thiết khoán (2) do Tiên đế để lại, nhưng nó được dùng để giữ mạng, không phải dùng để nâng giá.”
(2) Đan thư thiết khoán: Một bằng chứng đặc quyền mà đế vương ban cho công thần để được miễn tội chết (hoặc cho nhiều thế hệ của gia tộc đó được hưởng ưu đãi), tương tự kim bài miễn tử.
Chu Hạc không hé răng, tùy tùng dè dặt lấy ra một chiếc hộp gấm màu vàng nhạt bọc lụa từ trong túi Càn Khôn.
Vừa thấy màu sắc của chiếc hộp đó, nụ cười trên mặt Mộ Dung Liên cứng lại.
“Chắc ngươi cũng nhận ra đây là cái gì.” Chu Hạc nhận chiếc hộp gấm sáng loáng đó, “cạch” một tiếng mở ra, để lộ một cuộn lụa tuyết Đông Hải Nhân Ngư thượng đẳng nằm bên trong.
Toàn bộ Trọng Hoa, lụa tuyết Đông Hải Nhân Ngư chỉ có một công dụng duy nhất ——
Mộ Dung Liên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng: “Quân thượng đưa chiếu thư cho ngươi hồi nào?! Tại sao ta không biết!”
Chu Hạc lạnh lùng giở chiếu thư ra, để Mộ Dung Liên thấy rõ dấu ngọc tỷ và lạc khoản bên trên.
(3) Lạc khoản: Hàng chữ ghi ngày tháng và tên họ người viết.
“Năm đó Cố Mang vừa về thành, Quân thượng đã đưa chiếu thư cho ta. Ngươi nhìn rõ rồi chứ Vọng Thư quân, đài Tư Thuật của ta là cơ quan hàng đầu để thí luyện Cố Mang mà Quân thượng khâm định.”
Dừng một lát, Chu Hạc dùng giọng điệu buốt lạnh không khoan nhượng phun ra hai chữ: “Tránh ra.”
/198
|