*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tự đeo đi.” Mộ Dung Liên phất tay: “Chẳng lẽ còn muốn ta mời ngươi sao, Mộ Dung công tử gia?”
Mặc Tức đứng bên cạnh đã giận không kiềm nổi: “Mộ Dung Liên, ngươi đừng có quá đáng, vòng Tỏa Nô phải được Quân thượng cho phép mới có thể —”
Nói được phân nửa đã bị Cố Mang cắt ngang.
“Món quà quý giá thế này.” Cố Mang cất lớn tiếng, không cho phản đối át mất giọng của Mặc Tức, nâng hai tay nhận khay: “Đa tạ thiếu chủ ban tặng!”
Ai nấy cũng xót thay, Cố Mang lại thong dong tháo chiếc vòng cổ đen tuyền ra, ngước cặp mắt sáng ngời lên, nhìn về phía Mộ Dung Liên đang ngồi tuốt trên cao, đôi con ngươi xinh đẹp không hề chứa oán hận, trái lại còn bình tĩnh vô cùng.
Mộ Dung Liên lạnh lùng nói: “Đeo đi.”
Cố Mang nhìn gã chằm chằm, sau đó nâng tay lên, mắt không chớp bấm cái “cụp”, cài vòng Tỏa Nô lại.
“Chà.” Dường như phát hiện điều gì hay ho mới lạ, Cố Mang thích thú sờ cổ mình: “Không lớn không nhỏ, vừa khít.”
Mặc Tức không thể tin nổi, trợn to mắt nhìn y: “…”
Còn những thị độc thân thiết với Cố Mang trông sắp khóc tới nơi.
Nhưng Cố Mang là người như thế đấy, hình như với y chuyện lớn cũng chỉ như chuyện đùa, dù cho trời có sập xuống, chỉ sợ y cũng sẽ cười hì hì xem như chăn mà đắp —
“Đẹp không?”
Lục Triển Tinh: “…”
Mộ Dung Liên dùng ngón tay mảnh gầy tái nhợt vuốt khóe môi của mình, nói với giọng quái gở: “Đẹp cực kỳ.”
Cố Mang thành khẩn đáp: “Đa tạ thiếu chủ ban thưởng.”
“Khỏi cảm ơn.” Ánh mắt Mộ Dung Liên tối sầm, gã im lặng giây lát rồi đột ngột nhấc tay, một quầng sáng xanh bốc lên giữa lòng bàn tay gã, Cố Mang thình lình ngã xuống đất.
Thị độc tên Lục Triển Tinh nhịn không được kêu lên: “Cố Mang!!”
Vài sợi dây đen kịt xẹt điện bỗng nhiên duỗi ra từ Vòng Tỏa Nô, trói chặt nửa người trên và hai tay của Cố Mang, tia điện chích cho Cố Mang run bần bật, rụt mình dưới đất co giật liên tục.
Dường như cảm thấy chưa đủ, Mộ Dung Liên lại đổi sang một loại chú ấn khác, quầng sáng trong tay biến thành màu đỏ, vòng Tỏa Nô chỉa ra những cành gai, quấn quanh cơ thể màu mật của Cố Mang, từng đầu gai nhọn đâm vào trong thịt, máu tươi tức thì ồ ạt…
“Đủ rồi!” Mặc Tức chịu không nổi nữa, cắn răng quát: “Mộ Dung Liên, ngươi cần gì làm đến mức này!”
“Ta dạy bảo nô lệ nhà mình, mắc mớ gì đến Mặc công tử?” Mộ Dung Liên nhàn nhã nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa tiện nô, đánh chết cũng chả sao, Mặc công tử cần gì nhọc lòng thế?”
“Nơi này là học cung tu chân, ngươi lén lút bắt đệ tử học cung đeo vòng Tỏa Nô đã trái quy củ rồi. Ngừng tay!”
Mộ Dung Liên quay đầu nhìn Mặc Tức, cười nói: “Ngươi bảo ta ngừng tay thì ta ngừng tay, vậy ta còn mặt mũi gì nữa? Mặc công tử, tuy rằng thường ngày ngươi mắt cao hơn đầu, nhưng hôm nay ngươi muốn cầu cạnh ta, ta cũng không phải người không hiểu nhân tình.”
Ngừng một lát, gã nói tiếp: “Có điều, ngươi cũng nên cho ta chút lợi lộc nhỉ.”
Lúc nói còn cười hà hà đổi vài cách trừng phạt, vòng Tỏa Nô đã hành hạ Cố Mang đến máu me đầm đìa.
Mặc Tức ghìm cái tay kết ấn của Mộ Dung Liên, trừng mắt nhìn gã: “Ngươi muốn lợi lộc gì.”
“Cũng không có gì to tát.” Mộ Dung Liên nhìn Mặc Tức bóp cổ tay của mình, cười mỉa: “Chỉ là mẹ ta cứ trách ta lười học thuật pháp, tài không bằng người.”
Gã nheo cặp mắt tam bạch đào hoa, nhìn Mặc Tức đăm đăm: “Chỉ cần ngươi chịu thua ta trong giải đấu cạnh sư ở học cung hôm giao thừa, ta sẽ nể mặt ngươi một lần.”
(1) “Cạnh sư” mình tra không ra, nhưng dịch theo từng chữ chắc là cạnh tranh trong quân đội…
“…” Mặc Tức quay đầu nhìn Cố Mang, chỉ thấy Cố Mang cũng nhìn mình, cắn môi dưới khẽ lắc đầu.
“Nghe nói lúc ngươi đi phục ma, tên nô lệ này của ta từng giúp đỡ ngươi không ít nhỉ.”
“…”
“Thế nào, đồng ý không?”
Mặc Tức nói: “… Được. Ta hứa với ngươi.”
Mộ Dung Liên cười phất tay, hóa giải chú quyết trừng phạt của vòng Tỏa Nô, Cố Mang tức khắc ngã xuống vũng máu, đôi môi luôn mỉm cười chẳng thể thốt được âm thanh nào rõ ràng.
Còn Mộ Dung Liên thì hết sức hài lòng với biểu hiện lần này —
“Cũng được đấy.”
Quầng sáng của vòng Tỏa Nô lụi tắt.
Gã tiếp tục nhạo báng Cố Mang: “Cứ nằm thế đi, chờ máu ngừng chảy rồi hẵng mặc áo vào, đỡ mắc công tắm rửa. Ta hy vọng món quà này đủ để nhắc ngươi thời thời khắc khắc nhớ rõ mình là ai.” Mắt gã độc như nọc ong, “Nhớ rõ trên người ngươi chảy thứ máu dơ bẩn cỡ nào.”
“Nhớ rõ ngươi là người của ai, sau này nên tận trung với ai.”
Mộ Dung Liên quá đê tiện biến thái, Mặc Tức ghê tởm gã đã lâu.
Nhưng điều khiến Mặc Tức không tài nào hiểu được là, tại sao Mộ Dung Liên tàn bạo đến thế mà Cố Mang vẫn khăng khăng một mực đi theo gã, theo suốt hai mươi năm, một chút lòng ngỗ nghịch cũng chẳng có.
Cố Mang không phải người thích bị hành hạ, Cố Mang rất thông minh, không sợ trời không sợ đất, có chủ kiến của riêng mình, thế nên lòng trung thành ngu xuẩn này khiến Mặc Tức cảm thấy khó mà tin nổi. Hắn không cách nào đoán được trong lòng Cố Mang đang nghĩ gì, cũng không biết giữa Mộ Dung Liên và Cố Mang từng xảy ra chuyện gì, điều này đến nay vẫn là ẩn số.
Bây giờ Lý Vi nhắc lại nợ cũ giữa hai người, Mặc Tức nhịn không được mà nghĩ, lời nhắc nhở này không khỏi có phần dư thừa, lúc trước Vọng Thư quân đã tồi tệ lắm rồi, còn có thể thối nát đến mức nào nữa?
Nhưng hắn không ngờ rằng, khi mình thật sự gặp lại gã, sự tình vẫn nằm ngoài dự đoán —
Xử lý xong việc quân, vài vị công tử đề nghị ghé tiệm ném tên mới mở ở chợ Đông (khu chợ phía Đông) để thả lỏng một phen, nữ tu sĩ mới tới của Quân Chính Thự cũng chen vào góp vui.
(2) Ném tên: Một trò chơi ném tên vào bình thời cổ đại, người thua sẽ bị phạt rượu.
“Hi Hòa quân, hôm nay đi với bọn này nha?”
“… Xin lỗi.”
“Lại từ chối người ta rồi.” Nữ tu sĩ bĩu môi, nói thầm: “Biết huynh có công chúa Mộng Trạch rồi, nhưng huynh thật sự chấp nhất đến vậy sao, không cho người khác dù chỉ một cơ hội?”
Mặc Tức còn chưa lên tiếng, Nhạc Thần Tình đã ló đầu từ sau lưng nữ tu kia.
“Ầy ầy ầy ầy, Hi Hòa quân huynh làm gì vậy.”
Cậu ta la làng, vỗ vai nữ tu sĩ kia, nói hộ: “Đi chơi chung đi, uống trà ném tên này kia, có gì không tốt nào?”
Những người khác cũng cười khuyên.
“Đúng rồi, đi chung đi.”
“Ném tên chơi vui lắm.”
Nào ngờ đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, khản đặc, ngang phè, không tỏa chút hơi ấm nào, nghe hệt như quỷ hồn, cảm xúc duy nhất chỉ có trào phúng.
“Ném tên ngu xuẩn, tình si dại khờ.”
Theo câu này cất lên, cửa đại điện mờ tối truyền đến tiếng bước chân lệch xệch.
Mặc Tức quay đầu, chỉ thấy một gã đàn ông che dù bước lên bậc thềm, bóng hình lạnh lẽo u ám, tựa như cô hồn dã quỷ lang thang trong đêm tuyết. Gã nghiêng người cất dù, vẫy rơi tuyết đọng phía trên, ngước mắt nhìn lướt qua những người trong điện, miệng nhếch thành nụ cười nhìn sao cũng thấy châm biếm.
“Chư vị, đều ở đây hả?”
Các vãn bối trong điện Quân Chính giật mình, đua nhau hành lễ: “Vọng Thư quân.”
“Vãn bối bái kiến Vọng Thư thần quân.”
Mộ Dung Liên.
Cái gã vạn năm bỏ bê chức vụ thế mà lại tới đây.
Cách biệt nhiều năm, chủ cũ của Cố Mang lại đứng trước mặt Mặc Tức, phong thái vẫn yểu điệu như ngày nào. Cặp mắt tam bạch hẹp dài, dung mạo trong đẹp có ác, trong mềm có lạnh, gương mặt trông càng gầy gò hốc hác so với trí nhớ của Mặc Tức, ngay cả khí chất ngang ngược càn rỡ cũng nặng hơn xưa mấy phần.
Tầm mắt như rắn độc của Mộ Dung Liên lướt qua người Mặc Tức, như thể mới vừa phát hiện Mặc Tức trong đám đông. Gã liếm môi, nhoẻn miệng cười: “Ơ, Hi Hòa quân cũng ở đây à, thất lễ thất lễ, đã lâu không gặp.”
Là đứa thiếu não gặp ai cũng bắt chuyện được, Nhạc Thần Tình cười tí tởn chào hỏi Mộ Dung Liên: “Mộ Dung đại ca, đệ cũng đã lâu không gặp huynh rồi.”
Mộ Dung Liên xem cậu ta như không khí, tròng mắt chẳng buồn đảo một cái.
Nhạc Thần Tình: “…”
Mộ Dung Liên chờ chốc lát, không thấy Mặc Tức trả lời, gã bèn cười lạnh một tiếng: “Hi Hòa quân, hai người chúng ta cũng coi như xa cách nhiều năm, sao ngươi thấy ta có vẻ không vui gì hết vậy? Tính tình cách người ngàn dặm của ngươi đúng là chẳng thay đổi gì.”
Mặc Tức hờ hững liếc gã: “Vọng Thư quân thì thay đổi rồi. Chắc hẳn Đế đô lắm chuyện ưu phiền, làm Vọng Thư Quân gầy xọp hẳn đi.”
Mộ Dung Liên cười nói: “Đúng rồi, dù gì ta cũng là nội thần, sao so được với đám ngoại thích các ngươi, ta phải phân ưu giúp Quân thượng mà.”
(3) Ngoại thích: là thân thích của mẹ hoặc vợ vua, không phải thân thích trực hệ với vua.
Mặc Tức lạnh lùng nói: “Cảm động thế.”
Hi Hòa quân chạm mặt Vọng Thư quân chẳng khác gì sấm sét chọi nhau cầm đao chém đá, bầu không khí thoáng chốc giương cung bạt kiếm, khắp điện chỉ có đứa đầu đất lành tính như Nhạc Thần Tình còn dám hó hé. Cậu ta nhìn quanh một vòng, kiên nhẫn hỏi: “Vọng Thư quân, sắc trời đã tối vậy rồi, sao hôm nay huynh lại có nhã hứng đi dạo trong cung vậy?”
“… Đi ngang qua thôi.” Cuối cùng Mộ Dung Liên cũng để ý tới cậu ta: “Vừa khéo không có gì làm, muốn mời chư vị tới phủ Vọng Thư tụ họp.”
Dứt lời, tròng mắt xoay chuyển, mang chút rét lạnh: “Uống chút rượu này nọ.”
Chúng quan nào dám coi nhẹ đề nghị của gã, huống chi ở đây vốn dĩ có rất nhiều người muốn nịnh bợ Mộ Dung Liên, vội nói: “Thì ra là thế!”
“Nếu Vọng Thư quân đã mời, dĩ nhiên từ chối thì bất kính quá.”
Mộ Dung Liên liếc sang Mặc Tức: “Hi Hòa quân, ngươi tới không?”
Mặc Tức nhìn thoáng qua Nhạc Thần Tình, xét thấy cậu ta tuổi còn nhỏ, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tốt nhất nên ít tiếp xúc với Mộ Dung Liên, bèn nói: “Ta với Nhạc Thần Tình có chút việc, hôm nay không đi được.”
“Ớ, không phải chứ, muộn thế này rồi còn có chuyện gì nữa!” Nhạc Thần Tình trợn to mắt: “Đệ không bàn việc quân với huynh đâu! Đệ muốn tới phủ của Vọng Thư quân uống rượu…”
Dứt lời, cậu ta hối hả chạy ra sau lưng Mộ Dung Liên, điệu bộ như thể đánh chết cũng không đọc tiếp tấu sớ quân chính.
Nhạc Thần Tình đã tỏ thái độ như vậy, Mặc Tức cũng không thể nài khuyên, chỉ đành im lặng nhăn mày.
Mộ Dung Liên xoay người chắp tay sau lưng, nhìn tuyết bay lất phất ngoài cửa điện, đột nhiên mở miệng: “Nói chứ Hi Hòa quân, ngươi với Cố Mang lâu lắm rồi chưa gặp nhau nhỉ.”
“…”
“Ta biết ngươi hận y. Lúc trước Cố Mang làm phản, là ngươi hết lòng bảo vệ y, nói y tuyệt đối sẽ không phản bội Trọng Hoa.” Nói đoạn, gã đột nhiên bật cười: “Sau đó ngươi đích thân đến chiến trường gặp y, muốn nghe một câu chứng thực từ miệng y, y lại ra tay đâm ngươi trọng thương, khiến ngươi suýt mất mạng.”
Mặc Tức lạnh giọng: “Chuyện xưa hà tất nhắc lại.”
“Ha ha, ta không nhắc thì ngươi không nhớ à? Hi Hòa quân, tuy rằng ta với ngươi không hợp nhau, nhưng cố tình hai ta đều từng bị Cố Mang lừa gạt, bị y cô phụ, bị y phản bội.” Mộ Dung Liên nói chầm chậm: “Vì vậy cho dù không muốn thừa nhận, nhưng trên cõi đời này, người có thể hiểu được phẫn hận và thất vọng của ta, e rằng không ai ngoài ngươi.”
Nói đến đây, Mộ Dung Liên nghiêng nửa gương mặt nhợt nhạt bệnh hoạn qua, đáy mắt lập lòe tia sáng khó lường.
“Năm đó y là nô lệ nhà ta, hôm nay y cũng ở trong Lạc Mai biệt uyển mà ta chưởng quản.” Gã nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng: “Sao hả. Muốn đi gặp chung không?”
Nhạc Thần Tình núp bên cạnh ngây thơ ló đầu hỏi: “Ớ, đi Lạc Mai biệt uyển hả? Vọng Thư quân, huynh không nói đùa chứ. Quân Chính Thự bọn đệ còn có con gái nữa, đến Lạc Mai biệt uyển chơi có vẻ không tiện lắm.”
Nghe vậy, mấy nữ tu vội xua tay: “Không đi, chúng tôi không đi đâu, Vọng Thư quân chơi vui vẻ.”
Nhạc Thần Tình gãi đầu: “Vậy cho dù các chị không đi, Hi Hòa quân cũng ghét hoa lâu nhất, huynh ấy đời nào chịu vào những nơi như thế.”
“Ồ. Đúng rồi.” Mộ Dung Liên cười lạnh: “Mặc soái là thống soái số một Trọng Hoa, trước nay quang minh lỗi lạc, nghiêm nghị đoan chính, tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận cao quý của mình, ra vào những nơi phong trần không thể gặp người như thế. Bẩn quá mà.”
Mặc Tức: “…”
“Chi bằng thế này đi.” Mộ Dung Liên dừng một lát, xoay nhẹ cần cổ, giãn chút kinh mạch, tiếp tục nói: “Dù sao biệt uyển cách phủ ta cũng không xa, để ta sai người dẫn Cố Mang tới đây, tối nay bảo y vào phủ giúp vui cho chúng ta, coi như là ta cho Mặc soái ngươi…”
Môi răng ướt át, câu chữ hiểm ác: “Đón gió, tẩy trần.”
“Tự đeo đi.” Mộ Dung Liên phất tay: “Chẳng lẽ còn muốn ta mời ngươi sao, Mộ Dung công tử gia?”
Mặc Tức đứng bên cạnh đã giận không kiềm nổi: “Mộ Dung Liên, ngươi đừng có quá đáng, vòng Tỏa Nô phải được Quân thượng cho phép mới có thể —”
Nói được phân nửa đã bị Cố Mang cắt ngang.
“Món quà quý giá thế này.” Cố Mang cất lớn tiếng, không cho phản đối át mất giọng của Mặc Tức, nâng hai tay nhận khay: “Đa tạ thiếu chủ ban tặng!”
Ai nấy cũng xót thay, Cố Mang lại thong dong tháo chiếc vòng cổ đen tuyền ra, ngước cặp mắt sáng ngời lên, nhìn về phía Mộ Dung Liên đang ngồi tuốt trên cao, đôi con ngươi xinh đẹp không hề chứa oán hận, trái lại còn bình tĩnh vô cùng.
Mộ Dung Liên lạnh lùng nói: “Đeo đi.”
Cố Mang nhìn gã chằm chằm, sau đó nâng tay lên, mắt không chớp bấm cái “cụp”, cài vòng Tỏa Nô lại.
“Chà.” Dường như phát hiện điều gì hay ho mới lạ, Cố Mang thích thú sờ cổ mình: “Không lớn không nhỏ, vừa khít.”
Mặc Tức không thể tin nổi, trợn to mắt nhìn y: “…”
Còn những thị độc thân thiết với Cố Mang trông sắp khóc tới nơi.
Nhưng Cố Mang là người như thế đấy, hình như với y chuyện lớn cũng chỉ như chuyện đùa, dù cho trời có sập xuống, chỉ sợ y cũng sẽ cười hì hì xem như chăn mà đắp —
“Đẹp không?”
Lục Triển Tinh: “…”
Mộ Dung Liên dùng ngón tay mảnh gầy tái nhợt vuốt khóe môi của mình, nói với giọng quái gở: “Đẹp cực kỳ.”
Cố Mang thành khẩn đáp: “Đa tạ thiếu chủ ban thưởng.”
“Khỏi cảm ơn.” Ánh mắt Mộ Dung Liên tối sầm, gã im lặng giây lát rồi đột ngột nhấc tay, một quầng sáng xanh bốc lên giữa lòng bàn tay gã, Cố Mang thình lình ngã xuống đất.
Thị độc tên Lục Triển Tinh nhịn không được kêu lên: “Cố Mang!!”
Vài sợi dây đen kịt xẹt điện bỗng nhiên duỗi ra từ Vòng Tỏa Nô, trói chặt nửa người trên và hai tay của Cố Mang, tia điện chích cho Cố Mang run bần bật, rụt mình dưới đất co giật liên tục.
Dường như cảm thấy chưa đủ, Mộ Dung Liên lại đổi sang một loại chú ấn khác, quầng sáng trong tay biến thành màu đỏ, vòng Tỏa Nô chỉa ra những cành gai, quấn quanh cơ thể màu mật của Cố Mang, từng đầu gai nhọn đâm vào trong thịt, máu tươi tức thì ồ ạt…
“Đủ rồi!” Mặc Tức chịu không nổi nữa, cắn răng quát: “Mộ Dung Liên, ngươi cần gì làm đến mức này!”
“Ta dạy bảo nô lệ nhà mình, mắc mớ gì đến Mặc công tử?” Mộ Dung Liên nhàn nhã nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa tiện nô, đánh chết cũng chả sao, Mặc công tử cần gì nhọc lòng thế?”
“Nơi này là học cung tu chân, ngươi lén lút bắt đệ tử học cung đeo vòng Tỏa Nô đã trái quy củ rồi. Ngừng tay!”
Mộ Dung Liên quay đầu nhìn Mặc Tức, cười nói: “Ngươi bảo ta ngừng tay thì ta ngừng tay, vậy ta còn mặt mũi gì nữa? Mặc công tử, tuy rằng thường ngày ngươi mắt cao hơn đầu, nhưng hôm nay ngươi muốn cầu cạnh ta, ta cũng không phải người không hiểu nhân tình.”
Ngừng một lát, gã nói tiếp: “Có điều, ngươi cũng nên cho ta chút lợi lộc nhỉ.”
Lúc nói còn cười hà hà đổi vài cách trừng phạt, vòng Tỏa Nô đã hành hạ Cố Mang đến máu me đầm đìa.
Mặc Tức ghìm cái tay kết ấn của Mộ Dung Liên, trừng mắt nhìn gã: “Ngươi muốn lợi lộc gì.”
“Cũng không có gì to tát.” Mộ Dung Liên nhìn Mặc Tức bóp cổ tay của mình, cười mỉa: “Chỉ là mẹ ta cứ trách ta lười học thuật pháp, tài không bằng người.”
Gã nheo cặp mắt tam bạch đào hoa, nhìn Mặc Tức đăm đăm: “Chỉ cần ngươi chịu thua ta trong giải đấu cạnh sư ở học cung hôm giao thừa, ta sẽ nể mặt ngươi một lần.”
(1) “Cạnh sư” mình tra không ra, nhưng dịch theo từng chữ chắc là cạnh tranh trong quân đội…
“…” Mặc Tức quay đầu nhìn Cố Mang, chỉ thấy Cố Mang cũng nhìn mình, cắn môi dưới khẽ lắc đầu.
“Nghe nói lúc ngươi đi phục ma, tên nô lệ này của ta từng giúp đỡ ngươi không ít nhỉ.”
“…”
“Thế nào, đồng ý không?”
Mặc Tức nói: “… Được. Ta hứa với ngươi.”
Mộ Dung Liên cười phất tay, hóa giải chú quyết trừng phạt của vòng Tỏa Nô, Cố Mang tức khắc ngã xuống vũng máu, đôi môi luôn mỉm cười chẳng thể thốt được âm thanh nào rõ ràng.
Còn Mộ Dung Liên thì hết sức hài lòng với biểu hiện lần này —
“Cũng được đấy.”
Quầng sáng của vòng Tỏa Nô lụi tắt.
Gã tiếp tục nhạo báng Cố Mang: “Cứ nằm thế đi, chờ máu ngừng chảy rồi hẵng mặc áo vào, đỡ mắc công tắm rửa. Ta hy vọng món quà này đủ để nhắc ngươi thời thời khắc khắc nhớ rõ mình là ai.” Mắt gã độc như nọc ong, “Nhớ rõ trên người ngươi chảy thứ máu dơ bẩn cỡ nào.”
“Nhớ rõ ngươi là người của ai, sau này nên tận trung với ai.”
Mộ Dung Liên quá đê tiện biến thái, Mặc Tức ghê tởm gã đã lâu.
Nhưng điều khiến Mặc Tức không tài nào hiểu được là, tại sao Mộ Dung Liên tàn bạo đến thế mà Cố Mang vẫn khăng khăng một mực đi theo gã, theo suốt hai mươi năm, một chút lòng ngỗ nghịch cũng chẳng có.
Cố Mang không phải người thích bị hành hạ, Cố Mang rất thông minh, không sợ trời không sợ đất, có chủ kiến của riêng mình, thế nên lòng trung thành ngu xuẩn này khiến Mặc Tức cảm thấy khó mà tin nổi. Hắn không cách nào đoán được trong lòng Cố Mang đang nghĩ gì, cũng không biết giữa Mộ Dung Liên và Cố Mang từng xảy ra chuyện gì, điều này đến nay vẫn là ẩn số.
Bây giờ Lý Vi nhắc lại nợ cũ giữa hai người, Mặc Tức nhịn không được mà nghĩ, lời nhắc nhở này không khỏi có phần dư thừa, lúc trước Vọng Thư quân đã tồi tệ lắm rồi, còn có thể thối nát đến mức nào nữa?
Nhưng hắn không ngờ rằng, khi mình thật sự gặp lại gã, sự tình vẫn nằm ngoài dự đoán —
Xử lý xong việc quân, vài vị công tử đề nghị ghé tiệm ném tên mới mở ở chợ Đông (khu chợ phía Đông) để thả lỏng một phen, nữ tu sĩ mới tới của Quân Chính Thự cũng chen vào góp vui.
(2) Ném tên: Một trò chơi ném tên vào bình thời cổ đại, người thua sẽ bị phạt rượu.
“Hi Hòa quân, hôm nay đi với bọn này nha?”
“… Xin lỗi.”
“Lại từ chối người ta rồi.” Nữ tu sĩ bĩu môi, nói thầm: “Biết huynh có công chúa Mộng Trạch rồi, nhưng huynh thật sự chấp nhất đến vậy sao, không cho người khác dù chỉ một cơ hội?”
Mặc Tức còn chưa lên tiếng, Nhạc Thần Tình đã ló đầu từ sau lưng nữ tu kia.
“Ầy ầy ầy ầy, Hi Hòa quân huynh làm gì vậy.”
Cậu ta la làng, vỗ vai nữ tu sĩ kia, nói hộ: “Đi chơi chung đi, uống trà ném tên này kia, có gì không tốt nào?”
Những người khác cũng cười khuyên.
“Đúng rồi, đi chung đi.”
“Ném tên chơi vui lắm.”
Nào ngờ đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, khản đặc, ngang phè, không tỏa chút hơi ấm nào, nghe hệt như quỷ hồn, cảm xúc duy nhất chỉ có trào phúng.
“Ném tên ngu xuẩn, tình si dại khờ.”
Theo câu này cất lên, cửa đại điện mờ tối truyền đến tiếng bước chân lệch xệch.
Mặc Tức quay đầu, chỉ thấy một gã đàn ông che dù bước lên bậc thềm, bóng hình lạnh lẽo u ám, tựa như cô hồn dã quỷ lang thang trong đêm tuyết. Gã nghiêng người cất dù, vẫy rơi tuyết đọng phía trên, ngước mắt nhìn lướt qua những người trong điện, miệng nhếch thành nụ cười nhìn sao cũng thấy châm biếm.
“Chư vị, đều ở đây hả?”
Các vãn bối trong điện Quân Chính giật mình, đua nhau hành lễ: “Vọng Thư quân.”
“Vãn bối bái kiến Vọng Thư thần quân.”
Mộ Dung Liên.
Cái gã vạn năm bỏ bê chức vụ thế mà lại tới đây.
Cách biệt nhiều năm, chủ cũ của Cố Mang lại đứng trước mặt Mặc Tức, phong thái vẫn yểu điệu như ngày nào. Cặp mắt tam bạch hẹp dài, dung mạo trong đẹp có ác, trong mềm có lạnh, gương mặt trông càng gầy gò hốc hác so với trí nhớ của Mặc Tức, ngay cả khí chất ngang ngược càn rỡ cũng nặng hơn xưa mấy phần.
Tầm mắt như rắn độc của Mộ Dung Liên lướt qua người Mặc Tức, như thể mới vừa phát hiện Mặc Tức trong đám đông. Gã liếm môi, nhoẻn miệng cười: “Ơ, Hi Hòa quân cũng ở đây à, thất lễ thất lễ, đã lâu không gặp.”
Là đứa thiếu não gặp ai cũng bắt chuyện được, Nhạc Thần Tình cười tí tởn chào hỏi Mộ Dung Liên: “Mộ Dung đại ca, đệ cũng đã lâu không gặp huynh rồi.”
Mộ Dung Liên xem cậu ta như không khí, tròng mắt chẳng buồn đảo một cái.
Nhạc Thần Tình: “…”
Mộ Dung Liên chờ chốc lát, không thấy Mặc Tức trả lời, gã bèn cười lạnh một tiếng: “Hi Hòa quân, hai người chúng ta cũng coi như xa cách nhiều năm, sao ngươi thấy ta có vẻ không vui gì hết vậy? Tính tình cách người ngàn dặm của ngươi đúng là chẳng thay đổi gì.”
Mặc Tức hờ hững liếc gã: “Vọng Thư quân thì thay đổi rồi. Chắc hẳn Đế đô lắm chuyện ưu phiền, làm Vọng Thư Quân gầy xọp hẳn đi.”
Mộ Dung Liên cười nói: “Đúng rồi, dù gì ta cũng là nội thần, sao so được với đám ngoại thích các ngươi, ta phải phân ưu giúp Quân thượng mà.”
(3) Ngoại thích: là thân thích của mẹ hoặc vợ vua, không phải thân thích trực hệ với vua.
Mặc Tức lạnh lùng nói: “Cảm động thế.”
Hi Hòa quân chạm mặt Vọng Thư quân chẳng khác gì sấm sét chọi nhau cầm đao chém đá, bầu không khí thoáng chốc giương cung bạt kiếm, khắp điện chỉ có đứa đầu đất lành tính như Nhạc Thần Tình còn dám hó hé. Cậu ta nhìn quanh một vòng, kiên nhẫn hỏi: “Vọng Thư quân, sắc trời đã tối vậy rồi, sao hôm nay huynh lại có nhã hứng đi dạo trong cung vậy?”
“… Đi ngang qua thôi.” Cuối cùng Mộ Dung Liên cũng để ý tới cậu ta: “Vừa khéo không có gì làm, muốn mời chư vị tới phủ Vọng Thư tụ họp.”
Dứt lời, tròng mắt xoay chuyển, mang chút rét lạnh: “Uống chút rượu này nọ.”
Chúng quan nào dám coi nhẹ đề nghị của gã, huống chi ở đây vốn dĩ có rất nhiều người muốn nịnh bợ Mộ Dung Liên, vội nói: “Thì ra là thế!”
“Nếu Vọng Thư quân đã mời, dĩ nhiên từ chối thì bất kính quá.”
Mộ Dung Liên liếc sang Mặc Tức: “Hi Hòa quân, ngươi tới không?”
Mặc Tức nhìn thoáng qua Nhạc Thần Tình, xét thấy cậu ta tuổi còn nhỏ, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tốt nhất nên ít tiếp xúc với Mộ Dung Liên, bèn nói: “Ta với Nhạc Thần Tình có chút việc, hôm nay không đi được.”
“Ớ, không phải chứ, muộn thế này rồi còn có chuyện gì nữa!” Nhạc Thần Tình trợn to mắt: “Đệ không bàn việc quân với huynh đâu! Đệ muốn tới phủ của Vọng Thư quân uống rượu…”
Dứt lời, cậu ta hối hả chạy ra sau lưng Mộ Dung Liên, điệu bộ như thể đánh chết cũng không đọc tiếp tấu sớ quân chính.
Nhạc Thần Tình đã tỏ thái độ như vậy, Mặc Tức cũng không thể nài khuyên, chỉ đành im lặng nhăn mày.
Mộ Dung Liên xoay người chắp tay sau lưng, nhìn tuyết bay lất phất ngoài cửa điện, đột nhiên mở miệng: “Nói chứ Hi Hòa quân, ngươi với Cố Mang lâu lắm rồi chưa gặp nhau nhỉ.”
“…”
“Ta biết ngươi hận y. Lúc trước Cố Mang làm phản, là ngươi hết lòng bảo vệ y, nói y tuyệt đối sẽ không phản bội Trọng Hoa.” Nói đoạn, gã đột nhiên bật cười: “Sau đó ngươi đích thân đến chiến trường gặp y, muốn nghe một câu chứng thực từ miệng y, y lại ra tay đâm ngươi trọng thương, khiến ngươi suýt mất mạng.”
Mặc Tức lạnh giọng: “Chuyện xưa hà tất nhắc lại.”
“Ha ha, ta không nhắc thì ngươi không nhớ à? Hi Hòa quân, tuy rằng ta với ngươi không hợp nhau, nhưng cố tình hai ta đều từng bị Cố Mang lừa gạt, bị y cô phụ, bị y phản bội.” Mộ Dung Liên nói chầm chậm: “Vì vậy cho dù không muốn thừa nhận, nhưng trên cõi đời này, người có thể hiểu được phẫn hận và thất vọng của ta, e rằng không ai ngoài ngươi.”
Nói đến đây, Mộ Dung Liên nghiêng nửa gương mặt nhợt nhạt bệnh hoạn qua, đáy mắt lập lòe tia sáng khó lường.
“Năm đó y là nô lệ nhà ta, hôm nay y cũng ở trong Lạc Mai biệt uyển mà ta chưởng quản.” Gã nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng: “Sao hả. Muốn đi gặp chung không?”
Nhạc Thần Tình núp bên cạnh ngây thơ ló đầu hỏi: “Ớ, đi Lạc Mai biệt uyển hả? Vọng Thư quân, huynh không nói đùa chứ. Quân Chính Thự bọn đệ còn có con gái nữa, đến Lạc Mai biệt uyển chơi có vẻ không tiện lắm.”
Nghe vậy, mấy nữ tu vội xua tay: “Không đi, chúng tôi không đi đâu, Vọng Thư quân chơi vui vẻ.”
Nhạc Thần Tình gãi đầu: “Vậy cho dù các chị không đi, Hi Hòa quân cũng ghét hoa lâu nhất, huynh ấy đời nào chịu vào những nơi như thế.”
“Ồ. Đúng rồi.” Mộ Dung Liên cười lạnh: “Mặc soái là thống soái số một Trọng Hoa, trước nay quang minh lỗi lạc, nghiêm nghị đoan chính, tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận cao quý của mình, ra vào những nơi phong trần không thể gặp người như thế. Bẩn quá mà.”
Mặc Tức: “…”
“Chi bằng thế này đi.” Mộ Dung Liên dừng một lát, xoay nhẹ cần cổ, giãn chút kinh mạch, tiếp tục nói: “Dù sao biệt uyển cách phủ ta cũng không xa, để ta sai người dẫn Cố Mang tới đây, tối nay bảo y vào phủ giúp vui cho chúng ta, coi như là ta cho Mặc soái ngươi…”
Môi răng ướt át, câu chữ hiểm ác: “Đón gió, tẩy trần.”
/198
|