Dù rằng vẫn đi theo bước chân của Mộ Dung Liên về phía trước, Cố Mang lại vô cùng hoang mang và ngỡ ngàng trước việc Mộ Dung Liên muốn đi gặp mình.
Mặc dù ký ức liên quan đến Mộ Dung Liên chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng y biết xưa nay Mộ Dung Liên chưa từng hòa nhã thân thiện gì với mình, huống chi là mua hộp bánh ngọt đi nói xin lỗi mình.
Yêu hận tình thù của trẻ con nào có phức tạp như thế, hôm nay cậu đẩy tôi một cái, tôi ghi thù đó, nhưng nếu ngày mai cậu cho tôi một cây kẹo hồ lô, thù hận lúc trước cũng sẽ tan biến ngay. Vì vậy Cố Mang tin chắc mình tuyệt đối không có nhận được hộp bánh ngọt của Mộ Dung Liên —— Nếu y thật sự đã nhận, bất luận thế nào quan hệ giữa y và Mộ Dung Liên cũng sẽ không thảm đạm như sau này.
Mang nghi vấn như vậy, Cố Mang đi theo Mộ Dung Liên, cuối cùng đi tới bên ngoài phòng nhỏ của dì Lâm.
Ngoài phòng dì Lâm có trồng một cây đào, lúc này đang vào mùa nở rộ nên trổ hoa bát ngát. Mộ Dung Liên đứng dưới gốc cây hoa, sửa sang lại áo mũ, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đảm bảo mình đã ra dáng thiếu chủ rồi mới nâng tay toan gõ cửa.
Nào ngờ đốt ngón tay chưa chạm đến ván cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ.
“Sao lại ngã đến nông nỗi này.” Giọng của người đầu tiên nghe hết sức uy nghiêm, tràn đầy tính áp bách, chính là giọng của Triệu phu nhân, mẹ của Mộ Dung Liên: “Ta cho cô nuôi con, cô nuôi kiểu này đấy à?”
Nghe giọng mẹ mình, Mộ Dung Liên có vẻ kính sợ mà hốt hoảng, nắm tay nhỏ định gõ cửa lập tức thả xuống.
Tiếp theo, giọng nói dè dặt của dì Lâm truyền ra từ sau tấm ván cửa: “… Xin lỗi, là tôi sơ suất.”
“Ta thấy cô không phải sơ suất, cô không có đầu óc thì đúng hơn. Dì Lâm, mấy năm nay cô sống ở phủ Vọng Thư, Triệu Tố Tố ta có bao giờ ức hiếp cô chưa? Đứa nhỏ này bị thương nặng như vậy, sao cô không lập tức báo cho ta biết, chẳng lẽ cô cho rằng ta sẽ không giúp cô?”
Dì Lâm vội nói: “Không, không phải. Tôi không có…”
Triệu phu nhân lại hừ lạnh một tiếng: “Cần gì giải thích nữa. Ta biết cô vẫn luôn hận ta, cả Trọng Hoa đều xem ta là hạng đố phụ đê tiện, lẽ nào cô là ngoại lệ?”
(1) Đố phụ: Phụ nhân tính tình đố kỵ.
“Phu nhân…”
“Thôi khỏi nói nữa.” Triệu phu nhân nghiêm nghị nói: “Ta sẽ đưa nó đi. Tự cô làm tốt chuyện mình nên làm đi, bớt lắc lư trước mặt ta nữa nhé.”
Dì Lâm không đáp, nhưng phía sau ván cửa lại vang lên tiếng bước chân sàn sạt.
Một lát sau, giọng nói cất cao của Triệu phu nhân xuyên qua ván gỗ truyền ra ngoài ——
“Cô lại làm gì đấy?”
Dì Lâm nhỏ giọng nài xin: “Phu nhân, cầu xin bà, bà để nó lại cho tôi đi, bà đừng thấy bình thường A Mang cứ nghịch ngợm mà lầm, thật ra nó sợ người lạ lắm, nó ở chỗ của bà không ngủ ngon được đâu…”
“Ta là người lạ à?!”
“Không phải…”
“Thế tại sao nó lại sợ ta? Ta sẽ ăn thịt nó hay hạ độc giết nó?”
“Tôi không có ý đó…”
“Vậy cô còn không mau buông tay! Cô lo lắng cái gì, cho dù ta không thích nó cách mấy, chẳng lẽ ta sẽ hại nó sao?”
“…”
“Dì Lâm, cô tỉnh táo lại đi, ta là đương gia của phủ Vọng Thư, mà nó tốt xấu gì cũng là nòi giống nhà Vọng Thư!”
Lặng ngắt.
Trong đầu Cố Mang kêu “ong” một tiếng, tưởng chừng đã nổ tung, y gần như không dám tin vào tai mình.
Cái gì?
Ai là nòi giống nhà Vọng Thư?
Triệu phu nhân… lời, lời này của bà ấy có ý gì… bà ấy đang nói cái gì??!
Giữa tiếng máu chảy cuồn cuộn, cửa phòng nhỏ “két” một tiếng mở ra.
Nhưng người cũng trố mắt há mồm không riêng gì Cố Mang trong ảo cảnh, còn có Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên trông như muốn bỏ chạy, nhưng toàn thân cứ như bị rót đầy thủy ngân, không sao nhúc nhích nổi, chỉ biết đứng đực ra ở cửa.
Cứ thế đụng phải Triệu phu nhân.
“Mẹ, mẹ…”
Triệu phu nhân xốc Cố Mang nhỏ bé đang hôn mê ra ngoài. Vừa thấy Mộ Dung Liên, màu máu trên mặt bà rút sạch.
“Sao con lại ở đây?!”
Mộ Dung Liên hoảng hốt ngước gương mặt nhỏ lên, lắp bắp nói với mẹ mình: “Con… con…”
Ngặt nỗi Triệu phu nhân hỏi xong lại không cho Mộ Dung Liên trả lời, bà như đột nhiên nhận ra điều gì, giơ tay bụm miệng con mình lại, sau đó vội vã khép cửa phòng, che khuất tầm mắt của dì Lâm.
Dì Lâm: “Phu nhân…”
“Không được ra đây!”
“Phu nhân… A Mang thật sự rất nhát gan… nó luôn sợ quấy rầy đến người khác…” Dù biết mình chỉ làm Triệu phu nhân chán ghét, dì Lâm vẫn rụt rè nói với giọng cố chấp: “Bà… bà xem bệnh cho nó xong, đừng để nó ở lại chỗ của bà… tôi nhất định…”
“Cô câm miệng cho ta!” Triệu phu nhân đóng sầm cánh cửa.
“Rầm” một tiếng.
Dường như không muốn dì Lâm biết bên ngoài còn có Mộ Dung Liên, Triệu phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, cắn răng nói khẽ: “Qua đây.”
Mộ Dung Liên ngây người không nhúc nhích.
“Con qua đây cho mẹ!”
Mộ Dung Liên vẫn chưa lấy lại tinh thần, vừa hoảng vừa sợ ngửa đầu nhìn mẹ mình.
“…”
Triệu phu nhân mắng thầm một tiếng, dứt khoát túm cổ áo của Mộ Dung Liên, tay trái xốc Cố Mang, tay phải dắt Mộ Dung Liên, đi thẳng một nước về phòng của mình.
Vừa vào cửa phòng, Triệu phu nhân đuổi hết người hầu đi, ném Cố Mang lên giường, đoạn hỏi Mộ Dung Liên: “Con nghe được bao nhiêu rồi.”
Lúc đó Mộ Dung Liên còn nhỏ xíu, nào đã gặp phải tình cảnh này bao giờ, cậu chàng sợ đến mức nói không nên lời, chỉ mở to hai mắt, quanh hốc mắt đã tích đầy những giọt lệ sợ hãi.
“Hỏi con đấy. Nam tử hán đại trượng phu, nói vài câu đã khóc, còn ra thể thống gì nữa!”
“Con, con…” Mộ Dung Liên còn ôm hộp bánh ngọt trong tay, bị mẹ dồn ép quá mức, thế là “oa” một tiếng òa khóc: “Con không phải do mẹ sinh sao? Con được nhặt về sao?”
Triệu phu nhân nhất thời sửng sốt.
Mộ Dung Liên vừa khóc thì không kìm lại nổi, lúc thì nhìn Triệu phu nhân, lúc lại nhìn Cố Mang nằm bất tỉnh trên giường, cuối cùng sụt sịt như sắp sửa hết hơi.
Triệu phu nhân cân nhắc giây lát, xem như đã hiểu được, bà nâng tay đỡ trán, sau đó đập bàn quát: “… Mộ Dung Liên! Con đang nghĩ lung tung gì thế? Người sắc nước hương trời như mẹ, sao lại sinh ra thằng nhãi ranh xấu xí như nó được?”
Bản chất tự luyến của Mộ Dung Liên đích thị di truyền từ Triệu phu nhân, dựa vào điểm này đã đủ để kết luận Mộ Dung Liên chắc chắn là con ruột của Triệu phu nhân rồi.
Mộ Dung Liên nâng tay nhỏ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Vậy vừa rồi mẹ còn nói… mẹ còn nói nó là… là…”
Triệu phu nhân nheo mắt.
Cảm nhận được áp lực đến từ mẹ mình, giọng của Mộ Dung Liên nhỏ dần, nhưng vẫn líu ríu nói hết câu: “Nó là người của nhà chúng ta…”
Lần này Triệu phu nhân không trả lời ngay.
Bà đi đến trước mặt Mộ Dung Liên, lấy hộp bánh ngọt mà con mình mất công ôm đến đây, đặt lên chiếc bàn phủ vải gấm thêu chim trắng bằng chỉ vàng, tiếp theo châm một chén trà hoa quả, chậm rãi uống cạn nó.
Ngón tay sơn đỏ chót xoay chén trà sứ Nhữ, Triệu phu nhân ngước mắt lên, nhưng lại không nhìn Mộ Dung Liên, ánh mắt của bà dừng trên người Cố Mang, qua hồi lâu mới nói: “Mộ Dung Liên, con qua đây.”
Mộ Dung Liên do dự đi về phía bà.
Triệu phu nhân đặt chén trà xuống, suy tư thêm chốc lát, cuối cùng vẫn ghìm vai con mình, nói: “… Chuyện này, sớm muộn gì con cũng phải biết, lẽ ra mẹ định chờ con lớn thêm chút nữa rồi mới nói con hay, nhưng bây giờ con đã nghe được rồi, mẹ có gạt con tiếp cũng vô nghĩa mà thôi. Có điều bí mật này phải vùi dưới lòng con, không được nói với ai, không được cho ai biết, con hiểu chưa?”
Mộ Dung Liên ngây thơ gật đầu.
Thế nhưng đứa nhóc nhỏ như vậy, làm sao biết giữ bí mật?
Triệu phu nhân cũng nghĩ đến điều đó, bà bèn kéo tay của Mộ Dung Liên qua, đầu ngón ngưng tụ ánh sáng, vạch một chú ấn lên lòng bàn tay của con mình. Đó hiển nhiên không phải chú ấn tốt đẹp gì, Mộ Dung Liên lập tức kêu ra tiếng: “Mẹ ơi, đau quá!”
“Chỉ là cơn đau khi hạ ấn thôi.” Triệu phu nhân nói: “Ấn này hạ xuống, trước khi con trở thành chủ nhân của phủ Vọng Thư, bí mật mà hôm nay con nghe được tuyệt đối không thể nói ra miệng. Một khi con nói sai điều gì, sẽ có cơn đau vượt xa thế này bắt con giữ kín miệng.”
Dứt lời, bà buông bàn tay của Mộ Dung Liên ra.
“Con đừng trách mẹ quá tàn nhẫn. Con sinh ra trong gia tộc Mộ Dung, nếu con để lộ điểm yếu nào, hoặc là làm sai một chút chuyện, có khi thứ con mất sẽ là tính mạng của con đấy.”
Làm xong mấy chuyện này, Triệu phu nhân mới bảo Mộ Dung Liên ngồi xuống.
Bà nhìn Mộ Dung Liên đang rưng rưng nước mắt bụm lấy mu bàn tay với thần sắc phức tạp, lát sau mới châm chước mở miệng, tận sức kể lại chuyện cũ bị mình giấu nhẹm đi bằng cách mà con nít nghe hiểu.
“Cha con… quan hệ của ông ấy với mẹ…”
Bà ngập ngừng cân nhắc, cuối cùng vẫn kiên định nói: “Thật ra vẫn… vẫn không tốt như con đã nghĩ.”
Mộ Dung Liên: “…”
Việc này trước đó Cố Mang đã nghe Mặc Tức kể, Vọng Thư quân quá cố Mộ Dung Huyền không yêu Triệu phu nhân, mà lại hướng về một cô nương đến từ vùng Lâm An. Chỉ là sau này bị giai cấp quyền quý ngăn cản, cuối cùng Mộ Dung Huyền vẫn không lấy cô nương đó làm vợ, mà lại kết thành quyến thuộc với Triệu thị môn đăng hộ đối.
Song những chuyện thế này, người ngoài cũng chỉ biết một chứ không biết hai, chỉ có người trong cuộc nói mới là chân thật nhất.
Theo lời kể của Triệu phu nhân, cuối cùng chân tướng của câu chuyện này mới từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Thì ra Triệu phu nhân tuy xuất thân cao quý, lúc trước lại không sống ở đô thành, cha bà là trọng thần đóng giữ ở biên giới phía Đông, cả gia đình quanh năm cư trú ở đất phong, chỉ vào lễ tế cuối năm, Triệu công hầu mới dắt vợ con về vương thành thăm viếng.
Chính tại một buổi tiệc cuối năm, Triệu Tố Tố đang tuổi xuân thì trông thấy Mộ Dung Huyền đánh đàn hiến khúc cho Quân thượng, từ đó đã đem lòng yêu mến chàng hậu duệ quý tộc tuổi trẻ tài cao này.
Chỉ là tính tình của bà quá ngạo mạn, người ngoài nhìn ra tâm tư của bà, bà ngượng ngùng nên ra sức phủ nhận, thậm chí còn cố tình ra vẻ mắt mọc trên trán chẳng xem Mộ Dung Huyền ra gì, thế nên Mộ Dung Huyền không có ấn tượng quá tốt nào với bà, lại càng không nảy sinh bất cứ tình cảm trai gái gì với bà. Triệu phu nhân lại là một cô gái tự cảm thấy mình ưu tú bội phần, nhất mực tin rằng cho dù mỗi lần gặp mặt mình đều trợn mắt khinh thường Mộ Dung Huyền, Mộ Dung Huyền vẫn sẽ nhận ra điểm tốt của mình rồi phủ phục dưới váy đỏ của mình.
Kết cục tất nhiên thảm khỏi bàn.
Mộ Dung Huyền không thích Triệu phu nhân, mà vào năm nào đó, ông tình cờ gặp được một cô nương chạy nạn từ Lâm An trong lúc đi du săn.
Cô nương đó không biết bị cái gì, có lẽ lúc trước từng bị té hỏng đầu, thế nên không nhớ được bao nhiêu, chỉ biết mình họ Sở, hỏi cái khác thì chẳng nhớ gì hết.
Nhưng ngoại trừ điều đó, mọi thứ về nàng ta đều tốt đẹp, dung mạo dịu dàng động lòng người không nói, tính tình cũng hết sức nhu hòa, qua một thời gian tiếp xúc, Mộ Dung Huyền thế mà lại nảy sinh tình cảm với nàng ta.
Thật ra nếu bình tĩnh nghĩ kỹ lại, đây là một cuộc tình nhìn vào đã thấy không có đường ra. Sở cô nương không rõ lai lịch, xuất thân thấp hèn… tất cả đều thể hiện rằng nàng ta không xứng với Mộ Dung Huyền.
Nhưng lúc đó Mộ Dung Huyền còn quá trẻ, suy nghĩ cũng quá mức lạc quan, thế là nhất thời nóng đầu đi bày tỏ nỗi lòng của mình với Quân thượng đương nhiệm —— cũng chính là anh trai của mình, còn cầu xin Quân thượng ban hôn cho mình và Sở cô nương.
Lẽ ra đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng không khéo ở chỗ Quân thượng vừa đồng ý với lời cầu thân của Triệu công hầu, hứa rằng sẽ gả con gái Triệu Tố Tố của lão cho Mộ Dung Huyền.
Hôn sự của các hậu duệ quý tộc thuần huyết này hầu hết đều do Quân thượng làm chủ, Quân thượng thật sự không ngờ Mộ Dung Huyền đã sớm có người hợp ý. Quân vô hí ngôn (vua không nói điêu), vì mặt mũi của vương tộc, tất nhiên ông đã từ chối thỉnh cầu của Mộ Dung Huyền, còn yêu cầu Mộ Dung Huyền phải đoạn tuyệt quan hệ với Sở thị.
Nhưng lúc đó Mộ Dung Huyền và Sở cô nương đang tình nồng ý mật, đời nào lại chấp nhận? Người xưa nay luôn nhã nhặn như ông thế mà lại tranh chấp với vương huynh của mình ngay trên triều. Bị Mộ Dung Huyền chọc phiền lòng, lại không muốn làm đệ đệ của mình quá khó xử, cuối cùng Quân thượng nén giận miễn cưỡng ngỏ ý, nếu Mộ Dung Huyền thật sự không bỏ được Sở thị, vậy thì sau khi Mộ Dung Huyền cưới Triệu Tố Tố rồi sinh một đứa con, Quân thượng cũng có thể phá lệ nâng thân phận cho Sở cô nương, cho phép Sở cô nương gả vào làm thiếp của Mộ Dung Huyền.
Lão Quân thượng cứ tưởng mình đã nhân nhượng lắm rồi, ngờ đâu lần này đệ đệ luôn thức thời của mình lại cố chấp khủng khiếp, nhất quyết không chịu nhượng bộ nửa phần.
Cuối cùng, long nhan đại nộ.
Mà lúc này, phong vương Lâm An (2) Nhạc Quân Thiên còn tố giác lên trên, nói rằng lão đã đi tra xét thân phận của Sở thị, Lâm An căn bản không có cô nương nào họ Sở, nữ tử lai lịch không rõ như thế, không phải nội gián cũng là yêu nghiệt.
(2) Phong vương: Được vua phong tước “vương”.
Dưới cơn thịnh nộ, Quân thượng dùng tội yêu ngôn hoặc chúng bắt Sở cô nương đến đài Tư Thuật, ném nàng ta đi làm thí luyện.
Chuyện đến nước này, Mộ Dung Huyền chỉ đành đồng ý thực hiện hôn ước, cưới Triệu thị làm vợ, dùng điều này để cầu xin một con đường sống cho Sở cô nương.
Thật ra theo ý của Quân thượng, ông cũng không cảm thấy Sở thị là nội gián, ông thừa biết Nhạc Quân Thiên thừa cơ vu oan giá họa vì tư thù cá nhân, vì vậy ông chỉ định dùng Sở thị uy hiếp Mộ Dung Huyền rồi thôi, chỉ cần Mộ Dung Huyền chịu ngoan ngoãn thành thân, thỏa mãn yêu cầu của trọng thần nhà họ Triệu, thế thì tất nhiên có thể tha cho Sở cô nương một mạng.
Tiếc rằng gia đình Triệu công hầu lại không nghĩ như thế.
Ngoại trừ Triệu Tố Tố tự luyến quá nặng chẳng để tâm đến lời đồn bên ngoài, hoàn toàn không cảm thấy chồng mình và Sở cô nương có gì quá đặc biệt, những người khác trong nhà họ Triệu lại cho rằng Sở thị là cây đinh trong mắt và cái gai trong thịt nhất định phải nhổ bỏ. Cộng thêm Nhạc Quân Thiên ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, nhà họ Triệu càng đứng ngồi không yên.
Bọn họ bày mưu tính kế, qua mặt Quân thượng mua chuộc tu sĩ đài Tư Thuật, bảo bọn chúng thả một cô gái giả danh Sở cô nương ra ngoài, giữ Sở thị đích thực ở lại đài Tư Thuật tiếp tục làm thí luyện thể có thể mất mạng vào bất cứ lúc nào.
Cứ ngỡ làm vậy đã giúp con gái san bằng vật cản trên đường tình, thế nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió. Mưu đồ của gia tộc Triệu thị nhanh chóng truyền đến tai Mộ Dung Huyền lúc ấy đang ở nơi tiền tuyến. Vốn dĩ Mộ Dung Huyền đã suy sụp lắm rồi, bấy giờ nghe tin tức như vậy, tinh thần lập tức đại loạn, đến nỗi bị quân địch đánh trọng thương lúc giao phong quyết chiến, cuối cùng bệnh chết trên đường trở về thành, tắt thở bên bờ sông.
Người nhà họ Triệu thật sự không ngờ, phen này lại biến khéo thành vụng, chẳng những không giúp được con gái nhà mình, trái lại còn hại Triệu phu nhân phải chịu kiếp quả phụ. Lúc tin dữ truyền đến, Triệu phu nhân đã mang thai bảy tháng, vì quá sốc mà trở dạ sinh non, đau đớn hạ sinh một bé trai, chính là Mộ Dung Liên.
Sau khi sinh xong, Triệu phu nhân cứ buồn bực không vui, đắm chìm trong nỗi đau mất chồng. Bà nào biết thật ra ngày tân hôn Mộ Dung Huyền bị người ta gạt uống rượu hợp hoan, thật ra Mộ Dung Huyền không có tình cảm gì với mình, còn tưởng vợ chồng hai người tình sâu nghĩa nặng, từ nay lại âm dương cách biệt.
Mãi đến khi sức khỏe khá hơn một chút, Triệu phu nhân vào phòng sách của vong phu âm thầm rơi lệ thu dọn di vật, phát hiện một xấp thư qua lại giữa Sở thị và chồng mình thuở sinh thời.
Khi tình ý khắc khoải và muôn lời mật ngọt tuôn ra từ những dòng chữ ấy, rốt cuộc Triệu phu nhân mới nhận ra trước giờ đều do mình quá mức tự phụ, thật ra những lời đồn kia đều là thật, người mà chồng bà yêu vốn không phải là bà, mà là ả tiện dân chạy nạn thấp hèn cực độ kia.
Người tâm cao khí ngạo như Triệu phu nhân, sao có thể không thẹn quá hóa giận?
Bà hất bàn đập cửa ầm ĩ một trận với đám trưởng bối che giấu sự thật, chỉ một lòng muốn mình gả vào gia tộc Mộ Dung, song vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nghĩ đến Sở cô nương lại càng giận không thể át.
Không ngờ bà lại bất tri bất giác biến thành một trò cười, mà tất cả đều do nhà họ Triệu xem bà như quân cờ và con tiện nhân họ Sở kia ban tặng!
Náo loạn với nhà họ Triệu xong, Triệu phu nhân sao lại bỏ qua cho Sở thị? Sau vài lần nghe ngóng, cuối cùng bà biết được Sở cô nương hiện đang bị giam giữ trong phòng Tu La ở đài Tư Thuật. Mang tâm trạng phẫn hận, bà tìm đến đài Tư Thuật, lúc đó Sở thị đang bị tu sĩ đã nhận tiền mua chuộc đưa đi thí luyện thuốc.
“Con hồ ly hèn hạ” mà bà nhìn thấy ở đài Tư Thuật lại là một cơ thể bị pháp chú đóng băng, gương mặt hoàn toàn biến dạng, thân xác gầy guộc trơ xương, còn có…
Phần bụng nhô lên thấy rõ.
“Hơn mấy tháng rồi, có điều ả vẫn luôn bị đông trong băng Huyền Minh, ở trong đó một năm cũng chỉ bằng hai ba ngày ở ngoài thôi.” Tu sĩ giải thích với Triệu phu nhân: “Lẽ ra lệnh tôn đại nhân định thẳng tay giết ả luôn, nhưng làm vậy thì lộ liễu quá, sợ rằng sẽ khiến Quân thượng nghi ngờ, thế nên mới đóng băng lại trước.”
“Phu nhân, người có muốn giết ả ngay bây giờ không?”
Triệu phu nhân: “…”
Bà không khỏi ngẩn ra.
Ban đầu khi đọc thư tình của chồng mình và cô gái này, trong lòng bà đố kỵ khôn nguôi.
Nhưng lúc này cách một lớp huyền băng, bà nhìn cô gái xấp xỉ tuổi mình nằm bên trong.
Chỉ vì không có xuất thân tốt mà không thể kết thành quyến thuộc với người mình yêu thì thôi đi, dung mạo cũng bị hủy, tính mạng cũng ngắc ngoải, ngay cả đứa con cũng không thể giữ được, tất cả đều do người nhà của bà ban tặng.
Bà cũng giống nàng ta, nói cho cùng đều là quân cờ trên bàn, hai vật hy sinh.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối, Triệu phu nhân lại nhìn phần bụng thai nghén sinh mệnh kia —— Bà vốn không phải là người từ bi trắc ẩn gì, nhưng dù sao chính bà cũng mới vừa sinh nở, chung quy lòng vẫn mềm hơn trước đây nhiều. Do dự thật lâu, cuối cùng bà vẫn không đành lòng, quyết định cứu Sở cô nương ra.
Triệu Tố Tố gạt tất cả mọi người, giấu Sở cô nương trong phòng tối ở phủ Vọng Thư, đồng thời mời một bà đỡ kín miệng đến chăm sóc, đến tận khi đứa trẻ bình an chào đời.
Nhằm che giấu tai mắt của người khác, Sở thị cũng bị bà đổi họ, chỉ giữ lại một nửa, lấy họ là Lâm.
(3) Lâm (林) là phần nửa trên trong chữ Sở (楚).
Từ nay về sau, trên đời không còn Sở cô nương kia nữa, mà phủ Vọng Thư lại có thêm một ả hầu xấu xí.
Đó chính là dì Nê của Cố Mang.
Hết chương 156
Stormi: Đây cũng là lý do tại sao khi đặt pass mình muốn mấy bạn nhớ Hi Hòa Vọng Thư là một cặp tên đôi… tại vì nếu như Mộ Dung Huyền và Sở cô nương có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau thì tất nhiên cái tên Vọng Thư sẽ truyền lại cho con của họ là Mang Mang chứ đâu phải truyền cho Liên, mà nếu Mang được truyền tên Vọng Thư thì đích thị là một cặp với tên Hi Hòa của Mặc Tức rồi còn gì, có lẽ đây cũng là ẩn ý của tác giả khi đặt tên như vậy (đây là thuyết âm mưu của riêng mình thôi chứ tác giả không confirm gì nha). Còn vì sao nói Hi Hòa Vọng Thư là tên đôi thì ai quên có thể xem cuối chương 21.
Một số liên kết với các chương trước: có nói Mộ Dung Huyền cũng tham gia chế tạo con linh thú nhưng cuối cùng xảy ra tranh chấp với Tiên vương nên rút ra, tranh chấp là vì chuyện của Sở cô nương đó. Hai mẹ con Mang Mang thảm thiệt, ai cũng từng bị bắt đi làm thí luyện, nhưng Mang may mắn hơn một chút vì Tức cứu Mang kịp, còn chú Huyền chết oan uổng quá.
Theo cảm nhận cá nhân của mình, Triệu phu nhân cũng là một người tốt, một người phụ nữ mất chồng có thể bỏ qua đố kỵ mà cứu tình địch của mình thì cũng không phải người xấu đâu, chỉ vì bà là cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé nên tính tình hơi kém thôi, nói chung đây cũng là một bài học để chị em biết thích ai thì nên bày tỏ chứ đừng nói ngược lòng mình, vì mình quen nhiều người cũng y chang Triệu phu nhân vậy, thích người ta gần chết mà ngoài miệng cứ bảo “ôi thằng đó xàm lắm sao tao thích nó được”, trong tình yêu thì đến trước hay đến sau không có ý nghĩa gì nhiều, mình đến trước mà không biết nắm bắt thì người đến sau sẽ giành mất thôi, duyên phận đâu chờ đợi ai.
Một điều cần lưu ý nữa là: Sở cô nương có bầu trước (Mộ Dung Huyền chia tay Sở cô nương xong mới cưới Triệu phu nhân), đáng lẽ sẽ đẻ trước Triệu phu nhân, nhưng do bị đóng băng nên mới đẻ sau Triệu phu nhân, dẫn đến việc Mang lẽ ra là anh nhưng giờ lại thành em của Liên… em ruột nha…
Mặc dù ký ức liên quan đến Mộ Dung Liên chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng y biết xưa nay Mộ Dung Liên chưa từng hòa nhã thân thiện gì với mình, huống chi là mua hộp bánh ngọt đi nói xin lỗi mình.
Yêu hận tình thù của trẻ con nào có phức tạp như thế, hôm nay cậu đẩy tôi một cái, tôi ghi thù đó, nhưng nếu ngày mai cậu cho tôi một cây kẹo hồ lô, thù hận lúc trước cũng sẽ tan biến ngay. Vì vậy Cố Mang tin chắc mình tuyệt đối không có nhận được hộp bánh ngọt của Mộ Dung Liên —— Nếu y thật sự đã nhận, bất luận thế nào quan hệ giữa y và Mộ Dung Liên cũng sẽ không thảm đạm như sau này.
Mang nghi vấn như vậy, Cố Mang đi theo Mộ Dung Liên, cuối cùng đi tới bên ngoài phòng nhỏ của dì Lâm.
Ngoài phòng dì Lâm có trồng một cây đào, lúc này đang vào mùa nở rộ nên trổ hoa bát ngát. Mộ Dung Liên đứng dưới gốc cây hoa, sửa sang lại áo mũ, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đảm bảo mình đã ra dáng thiếu chủ rồi mới nâng tay toan gõ cửa.
Nào ngờ đốt ngón tay chưa chạm đến ván cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ.
“Sao lại ngã đến nông nỗi này.” Giọng của người đầu tiên nghe hết sức uy nghiêm, tràn đầy tính áp bách, chính là giọng của Triệu phu nhân, mẹ của Mộ Dung Liên: “Ta cho cô nuôi con, cô nuôi kiểu này đấy à?”
Nghe giọng mẹ mình, Mộ Dung Liên có vẻ kính sợ mà hốt hoảng, nắm tay nhỏ định gõ cửa lập tức thả xuống.
Tiếp theo, giọng nói dè dặt của dì Lâm truyền ra từ sau tấm ván cửa: “… Xin lỗi, là tôi sơ suất.”
“Ta thấy cô không phải sơ suất, cô không có đầu óc thì đúng hơn. Dì Lâm, mấy năm nay cô sống ở phủ Vọng Thư, Triệu Tố Tố ta có bao giờ ức hiếp cô chưa? Đứa nhỏ này bị thương nặng như vậy, sao cô không lập tức báo cho ta biết, chẳng lẽ cô cho rằng ta sẽ không giúp cô?”
Dì Lâm vội nói: “Không, không phải. Tôi không có…”
Triệu phu nhân lại hừ lạnh một tiếng: “Cần gì giải thích nữa. Ta biết cô vẫn luôn hận ta, cả Trọng Hoa đều xem ta là hạng đố phụ đê tiện, lẽ nào cô là ngoại lệ?”
(1) Đố phụ: Phụ nhân tính tình đố kỵ.
“Phu nhân…”
“Thôi khỏi nói nữa.” Triệu phu nhân nghiêm nghị nói: “Ta sẽ đưa nó đi. Tự cô làm tốt chuyện mình nên làm đi, bớt lắc lư trước mặt ta nữa nhé.”
Dì Lâm không đáp, nhưng phía sau ván cửa lại vang lên tiếng bước chân sàn sạt.
Một lát sau, giọng nói cất cao của Triệu phu nhân xuyên qua ván gỗ truyền ra ngoài ——
“Cô lại làm gì đấy?”
Dì Lâm nhỏ giọng nài xin: “Phu nhân, cầu xin bà, bà để nó lại cho tôi đi, bà đừng thấy bình thường A Mang cứ nghịch ngợm mà lầm, thật ra nó sợ người lạ lắm, nó ở chỗ của bà không ngủ ngon được đâu…”
“Ta là người lạ à?!”
“Không phải…”
“Thế tại sao nó lại sợ ta? Ta sẽ ăn thịt nó hay hạ độc giết nó?”
“Tôi không có ý đó…”
“Vậy cô còn không mau buông tay! Cô lo lắng cái gì, cho dù ta không thích nó cách mấy, chẳng lẽ ta sẽ hại nó sao?”
“…”
“Dì Lâm, cô tỉnh táo lại đi, ta là đương gia của phủ Vọng Thư, mà nó tốt xấu gì cũng là nòi giống nhà Vọng Thư!”
Lặng ngắt.
Trong đầu Cố Mang kêu “ong” một tiếng, tưởng chừng đã nổ tung, y gần như không dám tin vào tai mình.
Cái gì?
Ai là nòi giống nhà Vọng Thư?
Triệu phu nhân… lời, lời này của bà ấy có ý gì… bà ấy đang nói cái gì??!
Giữa tiếng máu chảy cuồn cuộn, cửa phòng nhỏ “két” một tiếng mở ra.
Nhưng người cũng trố mắt há mồm không riêng gì Cố Mang trong ảo cảnh, còn có Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên trông như muốn bỏ chạy, nhưng toàn thân cứ như bị rót đầy thủy ngân, không sao nhúc nhích nổi, chỉ biết đứng đực ra ở cửa.
Cứ thế đụng phải Triệu phu nhân.
“Mẹ, mẹ…”
Triệu phu nhân xốc Cố Mang nhỏ bé đang hôn mê ra ngoài. Vừa thấy Mộ Dung Liên, màu máu trên mặt bà rút sạch.
“Sao con lại ở đây?!”
Mộ Dung Liên hoảng hốt ngước gương mặt nhỏ lên, lắp bắp nói với mẹ mình: “Con… con…”
Ngặt nỗi Triệu phu nhân hỏi xong lại không cho Mộ Dung Liên trả lời, bà như đột nhiên nhận ra điều gì, giơ tay bụm miệng con mình lại, sau đó vội vã khép cửa phòng, che khuất tầm mắt của dì Lâm.
Dì Lâm: “Phu nhân…”
“Không được ra đây!”
“Phu nhân… A Mang thật sự rất nhát gan… nó luôn sợ quấy rầy đến người khác…” Dù biết mình chỉ làm Triệu phu nhân chán ghét, dì Lâm vẫn rụt rè nói với giọng cố chấp: “Bà… bà xem bệnh cho nó xong, đừng để nó ở lại chỗ của bà… tôi nhất định…”
“Cô câm miệng cho ta!” Triệu phu nhân đóng sầm cánh cửa.
“Rầm” một tiếng.
Dường như không muốn dì Lâm biết bên ngoài còn có Mộ Dung Liên, Triệu phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, cắn răng nói khẽ: “Qua đây.”
Mộ Dung Liên ngây người không nhúc nhích.
“Con qua đây cho mẹ!”
Mộ Dung Liên vẫn chưa lấy lại tinh thần, vừa hoảng vừa sợ ngửa đầu nhìn mẹ mình.
“…”
Triệu phu nhân mắng thầm một tiếng, dứt khoát túm cổ áo của Mộ Dung Liên, tay trái xốc Cố Mang, tay phải dắt Mộ Dung Liên, đi thẳng một nước về phòng của mình.
Vừa vào cửa phòng, Triệu phu nhân đuổi hết người hầu đi, ném Cố Mang lên giường, đoạn hỏi Mộ Dung Liên: “Con nghe được bao nhiêu rồi.”
Lúc đó Mộ Dung Liên còn nhỏ xíu, nào đã gặp phải tình cảnh này bao giờ, cậu chàng sợ đến mức nói không nên lời, chỉ mở to hai mắt, quanh hốc mắt đã tích đầy những giọt lệ sợ hãi.
“Hỏi con đấy. Nam tử hán đại trượng phu, nói vài câu đã khóc, còn ra thể thống gì nữa!”
“Con, con…” Mộ Dung Liên còn ôm hộp bánh ngọt trong tay, bị mẹ dồn ép quá mức, thế là “oa” một tiếng òa khóc: “Con không phải do mẹ sinh sao? Con được nhặt về sao?”
Triệu phu nhân nhất thời sửng sốt.
Mộ Dung Liên vừa khóc thì không kìm lại nổi, lúc thì nhìn Triệu phu nhân, lúc lại nhìn Cố Mang nằm bất tỉnh trên giường, cuối cùng sụt sịt như sắp sửa hết hơi.
Triệu phu nhân cân nhắc giây lát, xem như đã hiểu được, bà nâng tay đỡ trán, sau đó đập bàn quát: “… Mộ Dung Liên! Con đang nghĩ lung tung gì thế? Người sắc nước hương trời như mẹ, sao lại sinh ra thằng nhãi ranh xấu xí như nó được?”
Bản chất tự luyến của Mộ Dung Liên đích thị di truyền từ Triệu phu nhân, dựa vào điểm này đã đủ để kết luận Mộ Dung Liên chắc chắn là con ruột của Triệu phu nhân rồi.
Mộ Dung Liên nâng tay nhỏ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Vậy vừa rồi mẹ còn nói… mẹ còn nói nó là… là…”
Triệu phu nhân nheo mắt.
Cảm nhận được áp lực đến từ mẹ mình, giọng của Mộ Dung Liên nhỏ dần, nhưng vẫn líu ríu nói hết câu: “Nó là người của nhà chúng ta…”
Lần này Triệu phu nhân không trả lời ngay.
Bà đi đến trước mặt Mộ Dung Liên, lấy hộp bánh ngọt mà con mình mất công ôm đến đây, đặt lên chiếc bàn phủ vải gấm thêu chim trắng bằng chỉ vàng, tiếp theo châm một chén trà hoa quả, chậm rãi uống cạn nó.
Ngón tay sơn đỏ chót xoay chén trà sứ Nhữ, Triệu phu nhân ngước mắt lên, nhưng lại không nhìn Mộ Dung Liên, ánh mắt của bà dừng trên người Cố Mang, qua hồi lâu mới nói: “Mộ Dung Liên, con qua đây.”
Mộ Dung Liên do dự đi về phía bà.
Triệu phu nhân đặt chén trà xuống, suy tư thêm chốc lát, cuối cùng vẫn ghìm vai con mình, nói: “… Chuyện này, sớm muộn gì con cũng phải biết, lẽ ra mẹ định chờ con lớn thêm chút nữa rồi mới nói con hay, nhưng bây giờ con đã nghe được rồi, mẹ có gạt con tiếp cũng vô nghĩa mà thôi. Có điều bí mật này phải vùi dưới lòng con, không được nói với ai, không được cho ai biết, con hiểu chưa?”
Mộ Dung Liên ngây thơ gật đầu.
Thế nhưng đứa nhóc nhỏ như vậy, làm sao biết giữ bí mật?
Triệu phu nhân cũng nghĩ đến điều đó, bà bèn kéo tay của Mộ Dung Liên qua, đầu ngón ngưng tụ ánh sáng, vạch một chú ấn lên lòng bàn tay của con mình. Đó hiển nhiên không phải chú ấn tốt đẹp gì, Mộ Dung Liên lập tức kêu ra tiếng: “Mẹ ơi, đau quá!”
“Chỉ là cơn đau khi hạ ấn thôi.” Triệu phu nhân nói: “Ấn này hạ xuống, trước khi con trở thành chủ nhân của phủ Vọng Thư, bí mật mà hôm nay con nghe được tuyệt đối không thể nói ra miệng. Một khi con nói sai điều gì, sẽ có cơn đau vượt xa thế này bắt con giữ kín miệng.”
Dứt lời, bà buông bàn tay của Mộ Dung Liên ra.
“Con đừng trách mẹ quá tàn nhẫn. Con sinh ra trong gia tộc Mộ Dung, nếu con để lộ điểm yếu nào, hoặc là làm sai một chút chuyện, có khi thứ con mất sẽ là tính mạng của con đấy.”
Làm xong mấy chuyện này, Triệu phu nhân mới bảo Mộ Dung Liên ngồi xuống.
Bà nhìn Mộ Dung Liên đang rưng rưng nước mắt bụm lấy mu bàn tay với thần sắc phức tạp, lát sau mới châm chước mở miệng, tận sức kể lại chuyện cũ bị mình giấu nhẹm đi bằng cách mà con nít nghe hiểu.
“Cha con… quan hệ của ông ấy với mẹ…”
Bà ngập ngừng cân nhắc, cuối cùng vẫn kiên định nói: “Thật ra vẫn… vẫn không tốt như con đã nghĩ.”
Mộ Dung Liên: “…”
Việc này trước đó Cố Mang đã nghe Mặc Tức kể, Vọng Thư quân quá cố Mộ Dung Huyền không yêu Triệu phu nhân, mà lại hướng về một cô nương đến từ vùng Lâm An. Chỉ là sau này bị giai cấp quyền quý ngăn cản, cuối cùng Mộ Dung Huyền vẫn không lấy cô nương đó làm vợ, mà lại kết thành quyến thuộc với Triệu thị môn đăng hộ đối.
Song những chuyện thế này, người ngoài cũng chỉ biết một chứ không biết hai, chỉ có người trong cuộc nói mới là chân thật nhất.
Theo lời kể của Triệu phu nhân, cuối cùng chân tướng của câu chuyện này mới từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Thì ra Triệu phu nhân tuy xuất thân cao quý, lúc trước lại không sống ở đô thành, cha bà là trọng thần đóng giữ ở biên giới phía Đông, cả gia đình quanh năm cư trú ở đất phong, chỉ vào lễ tế cuối năm, Triệu công hầu mới dắt vợ con về vương thành thăm viếng.
Chính tại một buổi tiệc cuối năm, Triệu Tố Tố đang tuổi xuân thì trông thấy Mộ Dung Huyền đánh đàn hiến khúc cho Quân thượng, từ đó đã đem lòng yêu mến chàng hậu duệ quý tộc tuổi trẻ tài cao này.
Chỉ là tính tình của bà quá ngạo mạn, người ngoài nhìn ra tâm tư của bà, bà ngượng ngùng nên ra sức phủ nhận, thậm chí còn cố tình ra vẻ mắt mọc trên trán chẳng xem Mộ Dung Huyền ra gì, thế nên Mộ Dung Huyền không có ấn tượng quá tốt nào với bà, lại càng không nảy sinh bất cứ tình cảm trai gái gì với bà. Triệu phu nhân lại là một cô gái tự cảm thấy mình ưu tú bội phần, nhất mực tin rằng cho dù mỗi lần gặp mặt mình đều trợn mắt khinh thường Mộ Dung Huyền, Mộ Dung Huyền vẫn sẽ nhận ra điểm tốt của mình rồi phủ phục dưới váy đỏ của mình.
Kết cục tất nhiên thảm khỏi bàn.
Mộ Dung Huyền không thích Triệu phu nhân, mà vào năm nào đó, ông tình cờ gặp được một cô nương chạy nạn từ Lâm An trong lúc đi du săn.
Cô nương đó không biết bị cái gì, có lẽ lúc trước từng bị té hỏng đầu, thế nên không nhớ được bao nhiêu, chỉ biết mình họ Sở, hỏi cái khác thì chẳng nhớ gì hết.
Nhưng ngoại trừ điều đó, mọi thứ về nàng ta đều tốt đẹp, dung mạo dịu dàng động lòng người không nói, tính tình cũng hết sức nhu hòa, qua một thời gian tiếp xúc, Mộ Dung Huyền thế mà lại nảy sinh tình cảm với nàng ta.
Thật ra nếu bình tĩnh nghĩ kỹ lại, đây là một cuộc tình nhìn vào đã thấy không có đường ra. Sở cô nương không rõ lai lịch, xuất thân thấp hèn… tất cả đều thể hiện rằng nàng ta không xứng với Mộ Dung Huyền.
Nhưng lúc đó Mộ Dung Huyền còn quá trẻ, suy nghĩ cũng quá mức lạc quan, thế là nhất thời nóng đầu đi bày tỏ nỗi lòng của mình với Quân thượng đương nhiệm —— cũng chính là anh trai của mình, còn cầu xin Quân thượng ban hôn cho mình và Sở cô nương.
Lẽ ra đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng không khéo ở chỗ Quân thượng vừa đồng ý với lời cầu thân của Triệu công hầu, hứa rằng sẽ gả con gái Triệu Tố Tố của lão cho Mộ Dung Huyền.
Hôn sự của các hậu duệ quý tộc thuần huyết này hầu hết đều do Quân thượng làm chủ, Quân thượng thật sự không ngờ Mộ Dung Huyền đã sớm có người hợp ý. Quân vô hí ngôn (vua không nói điêu), vì mặt mũi của vương tộc, tất nhiên ông đã từ chối thỉnh cầu của Mộ Dung Huyền, còn yêu cầu Mộ Dung Huyền phải đoạn tuyệt quan hệ với Sở thị.
Nhưng lúc đó Mộ Dung Huyền và Sở cô nương đang tình nồng ý mật, đời nào lại chấp nhận? Người xưa nay luôn nhã nhặn như ông thế mà lại tranh chấp với vương huynh của mình ngay trên triều. Bị Mộ Dung Huyền chọc phiền lòng, lại không muốn làm đệ đệ của mình quá khó xử, cuối cùng Quân thượng nén giận miễn cưỡng ngỏ ý, nếu Mộ Dung Huyền thật sự không bỏ được Sở thị, vậy thì sau khi Mộ Dung Huyền cưới Triệu Tố Tố rồi sinh một đứa con, Quân thượng cũng có thể phá lệ nâng thân phận cho Sở cô nương, cho phép Sở cô nương gả vào làm thiếp của Mộ Dung Huyền.
Lão Quân thượng cứ tưởng mình đã nhân nhượng lắm rồi, ngờ đâu lần này đệ đệ luôn thức thời của mình lại cố chấp khủng khiếp, nhất quyết không chịu nhượng bộ nửa phần.
Cuối cùng, long nhan đại nộ.
Mà lúc này, phong vương Lâm An (2) Nhạc Quân Thiên còn tố giác lên trên, nói rằng lão đã đi tra xét thân phận của Sở thị, Lâm An căn bản không có cô nương nào họ Sở, nữ tử lai lịch không rõ như thế, không phải nội gián cũng là yêu nghiệt.
(2) Phong vương: Được vua phong tước “vương”.
Dưới cơn thịnh nộ, Quân thượng dùng tội yêu ngôn hoặc chúng bắt Sở cô nương đến đài Tư Thuật, ném nàng ta đi làm thí luyện.
Chuyện đến nước này, Mộ Dung Huyền chỉ đành đồng ý thực hiện hôn ước, cưới Triệu thị làm vợ, dùng điều này để cầu xin một con đường sống cho Sở cô nương.
Thật ra theo ý của Quân thượng, ông cũng không cảm thấy Sở thị là nội gián, ông thừa biết Nhạc Quân Thiên thừa cơ vu oan giá họa vì tư thù cá nhân, vì vậy ông chỉ định dùng Sở thị uy hiếp Mộ Dung Huyền rồi thôi, chỉ cần Mộ Dung Huyền chịu ngoan ngoãn thành thân, thỏa mãn yêu cầu của trọng thần nhà họ Triệu, thế thì tất nhiên có thể tha cho Sở cô nương một mạng.
Tiếc rằng gia đình Triệu công hầu lại không nghĩ như thế.
Ngoại trừ Triệu Tố Tố tự luyến quá nặng chẳng để tâm đến lời đồn bên ngoài, hoàn toàn không cảm thấy chồng mình và Sở cô nương có gì quá đặc biệt, những người khác trong nhà họ Triệu lại cho rằng Sở thị là cây đinh trong mắt và cái gai trong thịt nhất định phải nhổ bỏ. Cộng thêm Nhạc Quân Thiên ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, nhà họ Triệu càng đứng ngồi không yên.
Bọn họ bày mưu tính kế, qua mặt Quân thượng mua chuộc tu sĩ đài Tư Thuật, bảo bọn chúng thả một cô gái giả danh Sở cô nương ra ngoài, giữ Sở thị đích thực ở lại đài Tư Thuật tiếp tục làm thí luyện thể có thể mất mạng vào bất cứ lúc nào.
Cứ ngỡ làm vậy đã giúp con gái san bằng vật cản trên đường tình, thế nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió. Mưu đồ của gia tộc Triệu thị nhanh chóng truyền đến tai Mộ Dung Huyền lúc ấy đang ở nơi tiền tuyến. Vốn dĩ Mộ Dung Huyền đã suy sụp lắm rồi, bấy giờ nghe tin tức như vậy, tinh thần lập tức đại loạn, đến nỗi bị quân địch đánh trọng thương lúc giao phong quyết chiến, cuối cùng bệnh chết trên đường trở về thành, tắt thở bên bờ sông.
Người nhà họ Triệu thật sự không ngờ, phen này lại biến khéo thành vụng, chẳng những không giúp được con gái nhà mình, trái lại còn hại Triệu phu nhân phải chịu kiếp quả phụ. Lúc tin dữ truyền đến, Triệu phu nhân đã mang thai bảy tháng, vì quá sốc mà trở dạ sinh non, đau đớn hạ sinh một bé trai, chính là Mộ Dung Liên.
Sau khi sinh xong, Triệu phu nhân cứ buồn bực không vui, đắm chìm trong nỗi đau mất chồng. Bà nào biết thật ra ngày tân hôn Mộ Dung Huyền bị người ta gạt uống rượu hợp hoan, thật ra Mộ Dung Huyền không có tình cảm gì với mình, còn tưởng vợ chồng hai người tình sâu nghĩa nặng, từ nay lại âm dương cách biệt.
Mãi đến khi sức khỏe khá hơn một chút, Triệu phu nhân vào phòng sách của vong phu âm thầm rơi lệ thu dọn di vật, phát hiện một xấp thư qua lại giữa Sở thị và chồng mình thuở sinh thời.
Khi tình ý khắc khoải và muôn lời mật ngọt tuôn ra từ những dòng chữ ấy, rốt cuộc Triệu phu nhân mới nhận ra trước giờ đều do mình quá mức tự phụ, thật ra những lời đồn kia đều là thật, người mà chồng bà yêu vốn không phải là bà, mà là ả tiện dân chạy nạn thấp hèn cực độ kia.
Người tâm cao khí ngạo như Triệu phu nhân, sao có thể không thẹn quá hóa giận?
Bà hất bàn đập cửa ầm ĩ một trận với đám trưởng bối che giấu sự thật, chỉ một lòng muốn mình gả vào gia tộc Mộ Dung, song vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nghĩ đến Sở cô nương lại càng giận không thể át.
Không ngờ bà lại bất tri bất giác biến thành một trò cười, mà tất cả đều do nhà họ Triệu xem bà như quân cờ và con tiện nhân họ Sở kia ban tặng!
Náo loạn với nhà họ Triệu xong, Triệu phu nhân sao lại bỏ qua cho Sở thị? Sau vài lần nghe ngóng, cuối cùng bà biết được Sở cô nương hiện đang bị giam giữ trong phòng Tu La ở đài Tư Thuật. Mang tâm trạng phẫn hận, bà tìm đến đài Tư Thuật, lúc đó Sở thị đang bị tu sĩ đã nhận tiền mua chuộc đưa đi thí luyện thuốc.
“Con hồ ly hèn hạ” mà bà nhìn thấy ở đài Tư Thuật lại là một cơ thể bị pháp chú đóng băng, gương mặt hoàn toàn biến dạng, thân xác gầy guộc trơ xương, còn có…
Phần bụng nhô lên thấy rõ.
“Hơn mấy tháng rồi, có điều ả vẫn luôn bị đông trong băng Huyền Minh, ở trong đó một năm cũng chỉ bằng hai ba ngày ở ngoài thôi.” Tu sĩ giải thích với Triệu phu nhân: “Lẽ ra lệnh tôn đại nhân định thẳng tay giết ả luôn, nhưng làm vậy thì lộ liễu quá, sợ rằng sẽ khiến Quân thượng nghi ngờ, thế nên mới đóng băng lại trước.”
“Phu nhân, người có muốn giết ả ngay bây giờ không?”
Triệu phu nhân: “…”
Bà không khỏi ngẩn ra.
Ban đầu khi đọc thư tình của chồng mình và cô gái này, trong lòng bà đố kỵ khôn nguôi.
Nhưng lúc này cách một lớp huyền băng, bà nhìn cô gái xấp xỉ tuổi mình nằm bên trong.
Chỉ vì không có xuất thân tốt mà không thể kết thành quyến thuộc với người mình yêu thì thôi đi, dung mạo cũng bị hủy, tính mạng cũng ngắc ngoải, ngay cả đứa con cũng không thể giữ được, tất cả đều do người nhà của bà ban tặng.
Bà cũng giống nàng ta, nói cho cùng đều là quân cờ trên bàn, hai vật hy sinh.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối, Triệu phu nhân lại nhìn phần bụng thai nghén sinh mệnh kia —— Bà vốn không phải là người từ bi trắc ẩn gì, nhưng dù sao chính bà cũng mới vừa sinh nở, chung quy lòng vẫn mềm hơn trước đây nhiều. Do dự thật lâu, cuối cùng bà vẫn không đành lòng, quyết định cứu Sở cô nương ra.
Triệu Tố Tố gạt tất cả mọi người, giấu Sở cô nương trong phòng tối ở phủ Vọng Thư, đồng thời mời một bà đỡ kín miệng đến chăm sóc, đến tận khi đứa trẻ bình an chào đời.
Nhằm che giấu tai mắt của người khác, Sở thị cũng bị bà đổi họ, chỉ giữ lại một nửa, lấy họ là Lâm.
(3) Lâm (林) là phần nửa trên trong chữ Sở (楚).
Từ nay về sau, trên đời không còn Sở cô nương kia nữa, mà phủ Vọng Thư lại có thêm một ả hầu xấu xí.
Đó chính là dì Nê của Cố Mang.
Hết chương 156
Stormi: Đây cũng là lý do tại sao khi đặt pass mình muốn mấy bạn nhớ Hi Hòa Vọng Thư là một cặp tên đôi… tại vì nếu như Mộ Dung Huyền và Sở cô nương có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau thì tất nhiên cái tên Vọng Thư sẽ truyền lại cho con của họ là Mang Mang chứ đâu phải truyền cho Liên, mà nếu Mang được truyền tên Vọng Thư thì đích thị là một cặp với tên Hi Hòa của Mặc Tức rồi còn gì, có lẽ đây cũng là ẩn ý của tác giả khi đặt tên như vậy (đây là thuyết âm mưu của riêng mình thôi chứ tác giả không confirm gì nha). Còn vì sao nói Hi Hòa Vọng Thư là tên đôi thì ai quên có thể xem cuối chương 21.
Một số liên kết với các chương trước: có nói Mộ Dung Huyền cũng tham gia chế tạo con linh thú nhưng cuối cùng xảy ra tranh chấp với Tiên vương nên rút ra, tranh chấp là vì chuyện của Sở cô nương đó. Hai mẹ con Mang Mang thảm thiệt, ai cũng từng bị bắt đi làm thí luyện, nhưng Mang may mắn hơn một chút vì Tức cứu Mang kịp, còn chú Huyền chết oan uổng quá.
Theo cảm nhận cá nhân của mình, Triệu phu nhân cũng là một người tốt, một người phụ nữ mất chồng có thể bỏ qua đố kỵ mà cứu tình địch của mình thì cũng không phải người xấu đâu, chỉ vì bà là cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé nên tính tình hơi kém thôi, nói chung đây cũng là một bài học để chị em biết thích ai thì nên bày tỏ chứ đừng nói ngược lòng mình, vì mình quen nhiều người cũng y chang Triệu phu nhân vậy, thích người ta gần chết mà ngoài miệng cứ bảo “ôi thằng đó xàm lắm sao tao thích nó được”, trong tình yêu thì đến trước hay đến sau không có ý nghĩa gì nhiều, mình đến trước mà không biết nắm bắt thì người đến sau sẽ giành mất thôi, duyên phận đâu chờ đợi ai.
Một điều cần lưu ý nữa là: Sở cô nương có bầu trước (Mộ Dung Huyền chia tay Sở cô nương xong mới cưới Triệu phu nhân), đáng lẽ sẽ đẻ trước Triệu phu nhân, nhưng do bị đóng băng nên mới đẻ sau Triệu phu nhân, dẫn đến việc Mang lẽ ra là anh nhưng giờ lại thành em của Liên… em ruột nha…
/198
|