*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng phân biệt thiện ác, chẳng biện giải thị phi, ấy được gọi là “Si” (si dại). Không những vậy, người này còn nổi tiếng “si mê luyện khí”, nghe nói trong mắt hắn không có bất cứ người thân bạn bè nào, quanh năm lặng lẽ tu đạo luyện khí, vì rèn ra thần binh tuyệt thế, cái gì hắn cũng dám thử, cái gì cũng chịu trả giá.
Ấn tượng mà hắn cho người ta thật sự quá siêu phàm thoát tục, bất luận là tính cách, tướng mạo, hay trang phục lụa là tung bay, tất cả đều toát ra cảm giác xa cách rõ mồn một. Trong khắp Đế đô Trọng Hoa, gần như không ai muốn nói nhiều với hắn, dĩ nhiên hắn cũng không muốn nhiều lời với người khác. Người duy nhất miệt mài đu bám hắn chỉ có ——
“Tứ cữu!!”
Nhạc Thần Tình vừa mừng vừa bất ngờ, vội vã chạy đến chỗ Mộ Dung Sở Y, muốn ôm tứ cữu nhà mình.
“Si Tiên” Mộ Dung Sở Y bình tĩnh lùi về sau một bước, tránh khỏi cháu ngoại đang lao về phía mình. Hắn rút phất trần vắt trên khuỷu tay, phẩy nhẹ một cái, gió mạnh tức thì nổi khắp bốn phía, một làn sương trắng dấy lên quanh người Lý Thanh Thiển, dễ dàng bao vây gã.
“Tứ cữu tứ cữu! Cuối cùng tứ cữu cũng tới rồi! Thì ra tứ cữu ở Đế đô! Tốt quá! Tốt quá!”
Mặc Tức và Mộ Dung Liên cảm thấy Nhạc Thần Tình thật đáng thương, cậu ta như con cún nhỏ phấn khích bày tỏ nỗi kích động, niềm vui và sự ỷ lại của mình với Mộ Dung Sở Y, ngờ đâu Mộ Dung Sở Y lại làm như chẳng nghe chẳng thấy, dời mắt về phía kiếm linh.
Đôi mắt màu ngọc lưu ly kia hờ hững liếc nhìn Lý Thanh Thiển, nói:
“Là một thanh hảo kiếm.”
Thì ra trong mắt hắn không hề có Lý Thanh Thiển, chỉ có kiếm Hồng Thược thôi.
“Tiếc quá.”
Phất trần vung lên, huyết chú vừa nãy Nhạc Thần Tình dốc cạn sức bình sinh mới vẽ được hiện cái roẹt dưới chân Lý Thanh Thiển.
Mộ Dung Sở Y bình thản đọc rành mạch từng chữ: “Quân huyết nhập đỉnh lư, quân hài chú kiếm thân. Hạp trung tam xích thủy, tằng vi mộng lý nhân. Quân hồn táng hàn thiết, ngã dục vi minh đăng…”
Nhạc Thần Tình sớm đã quen với thái độ thờ ơ của tứ cữu dành cho mình, lúc này nhích lại gần nói: “Vừa rồi con cũng đọc vậy đó, không có tác dụng gì…”
Mộ Dung Sở Y chẳng buồn chớp lông mi, đọc tiếp: “Ma nhận như nghịch lữ, hà bất quy hồng trần.” (Ma nhận: Đao ma)
“!” Nhạc Thần Tình sửng sốt: “Không phải là thần binh sao?”
Lý Thanh Thiển bắt đầu tỏ ra đau đớn tột độ, kiếm Hồng Thược trong ngực tỏa khói đen ngùn ngụt, sau vài giây tĩnh lặng, thân kiếm đột ngột nứt toác! Vỡ thành hàng vạn mảnh nhỏ!
Mỗi chú quyết hủy kiếm, Nhạc Thần Tình phải đọc hẳn ba chục lần, vậy mà Mộ Dung Sở Y chỉ cần đọc một lần…
Bấy giờ Nhạc Thần Tình mới ngộ ra: “À… đúng rồi… thanh… thanh kiếm này là vũ khí của nước Liệu, không phải thần võ mà là ma võ… vậy nên, vậy nên câu cuối cùng hẳn là…”
Mộ Dung Sở Y rũ cặp mắt nâu nhạt, nhìn tấm thân tàn tạ của kiếm linh Lý Thanh Thiển, lát sau bỗng dưng chau mày kiếm.
Lạ thật.
Sau khi vũ khí bị tổn hại, kiếm linh hẳn nên tan biến ngay tắp lự, thế nhưng kiếm linh của Lý Thanh Thiển vẫn chưa chịu tiêu tán, chỉ trở nên hư ảo theo thực thể mà thôi, sau đó… Chưa kịp nghĩ xong, một luồng khí đen chợt vọt lên trời, bất ngờ hất tung mọi người, lao ra khỏi hang!
Nhạc Thần Tình hoảng hốt gọi: “Tứ cữu! Gã chạy trốn kìa!”
“Ta không mù, thấy rồi.”
“Đuổi theo đi!”
Mộ Dung Sở Y nhìn luồng khí đen bay mất, nói: “Đuổi không kịp.”
Nhạc Thần Tình đứng hình vì sự huỵch toẹt thẳng thắn của tứ cữu nhà mình.
Mộ Dung Sở Y nhấc tay thi chú, làm cho phần chuôi còn sót của kiếm Hồng Thược bay lên, tiếp theo xoắn hai ngón lại, cụp mắt nhìn thật kỹ.
Nhạc Thần Tình lải nhải: “Chuyện gì thế này? Sao vẫn còn sót một ít chuôi kiếm? Lẽ ra phải biến mất hoàn toàn chứ? Sao kiếm linh kia không lập tức tiêu tán?”
Mộ Dung Sở Y quan sát phần kiếm thừa lại, nói: “Chấp niệm của gã quá sâu, đã biến thành kiếm ma. Nếu không giải được khúc mắc, ắt sẽ không tiêu tán.”
Nhạc Thần Tình kêu to: “Nguy rồi tứ cữu! Gã nói gã muốn ra ngoài giết người! Vậy chẳng phải nếu không giết được người mình muốn giết, gã sẽ mãi không tan biến sao?”
Mặc Tức cũng hỏi: “Còn giải pháp nào khác không?”
“Còn.” Mộ Dung Sở Y ném một mảnh kiếm Hồng Thược vào túi Càn Khôn lụa trắng của mình, đáp: “Nghĩ cách khiến gã cảm thấy chuyện này không còn là chấp niệm của gã.”
Dứt lời, Mộ Dung Sở Y xoay người đi ra ngoài hang, đi được vài bước thì dừng lại nói: “Nếu muốn ngăn cản gã, mời chư vị theo ta về Nhạc phủ bàn bạc.”
Nhạc Thần Tình vội đuổi theo: “Tứ cữu khỏi cần mời con nha, con về nhà với tứ cữu.”
Mộ Dung Sở Y áo trắng bồng bềnh, dây lụa trên mũ bay phần phật, quả là Lăng Ba tiên tử, áo lụa phất bụi, song lại chọn cách vờ như tai điếc, chẳng buồn liếc Nhạc Thần Tình một cái.
(1) Lăng Ba tiên tử: là một nhân vật trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, sống trên trời, hóa thân từ hoa thủy tiên. Thơ cổ có câu “Lăng Ba bước nhẹ, áo lụa phất bụi”.
“…” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mặc Tức âm thầm thở dài, tình nghĩa trên thế gian quả là thứ không có đạo lý nhất.
Giang Dạ Tuyết đối xử với em trai cùng cha khác mẹ Nhạc Thần Tình tốt như thế, luôn luôn dịu dàng khoan dung, chuyện gì cũng lo nghĩ và suy tính cho Nhạc Thần Tình, vậy mà trước giờ Nhạc Thần Tình đều khinh thường Giang Dạ Tuyết, càng chẳng thích thú gì anh mình.
Về phần Mộ Dung Sở Y, thái độ với Nhạc Thần Tình vẫn luôn tệ như thế, với người khác có lẽ chỉ ở mức “lạnh lùng”, với Nhạc Thần Tình quả thật phải nói là “ác liệt”, ngặt nỗi Nhạc Thần Tình vẫn cứ sùng bái hắn, thích vây quanh hắn, bám theo hắn bắt chuyện.
Đã nhiều năm vậy rồi mà chẳng thay đổi gì.
Mặc Tức nhịn không được nghĩ thầm, mình thất vọng cùng cực với Cố Mang, miệng đã bảo buông bỏ rồi, nhưng rốt cuộc đáy lòng có còn cất giấu những tình cảm ngày trước không, chính mình cũng nói không rõ.
Nhạc phủ là một trong những biệt phủ thần bí nhất Trọng Hoa, mà trong Nhạc phủ thần bí ấy, những nơi bí ẩn nhất đều là địa bàn của Mộ Dung Sở Y. Nếu xếp hạng những địa bàn này theo độ khó vào tăng dần, ước chừng sẽ là ——
Sân của Mộ Dung Sở Y.
Phòng sách của Mộ Dung Sở Y.
Phòng ngủ của Mộ Dung Sở Y.
Phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y.
Nơi cuối cùng quả thật vững như thành trì không gì phá nổi, ngoại trừ bản thân Si Tiên, chưa ai từng đặt chân vào đó. Bởi thế dân tình còn từng truyền nhau một cách nói, đại loại là thế này: Trong lãnh thổ Trọng Hoa có hai nơi mà đương kim Quân thượng cũng khó vào, một là phòng luyện đan của Khương dược sư, hai là phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y.
Phòng luyện đan có độc.
Còn cơ quan trong phòng luyện khí, có cho Quân thượng thêm mấy trăm năm cũng không giải được.
Ở phương diện luyện khí, Mộ Dung Sở Y đạt trình độ cực cao, thậm chí ngay cả Nhạc Quân Thiên cũng chưa thử ra được thực lực thật sự của hắn.
Nhạc Quân Thiên muốn thử lắm chứ, nhưng lần nào cũng bị Mộ Dung Sở Y sập cửa vào mặt. Sau nhiều lần như thế, Nhạc Quân Thiên cũng mất sạch kiên nhẫn, bèn nói với người ngoài: “Sở Y dù sao cũng còn trẻ, không dám luận bàn với tông sư lão luyện hơn một bậc, âu cũng hợp tình hợp lý thôi, ha ha ha.”
Mộ Dung Sở Y mặc lão nói.
Dù gì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nhìn thế nào nghĩ ra sao, biệt hiệu Si Tiên đâu phải đặt cho vui. Mộ Dung Sở Y chỉ yêu vũ khí và đồ phổ của mình, đến mức gần như là si dại. Về phần danh tiếng, bạn bè, thân thích, biến càng xa càng tốt.
Bọn họ về tới phủ, tình cờ đụng phải bá phụ của Nhạc Thần Tình đang chuẩn bị ra cửa. Thị lực của ông ta không tốt lắm, nhìn từ xa chỉ nhận ra mỗi Nhạc Thần Tình, bèn lớn giọng khiển trách: “Thằng nhãi kia! Thật không ra thể thống gì! Con chạy đi đâu thế? Ông đây đang định đi tìm con đấy!”
Nhạc Thần Tình vội nói: “Bá phụ, con nhận lệnh của Quân thượng…”
“Thằng nhãi con lông còn chưa mọc đủ, nhận cái gì ——” Lời còn chưa dứt, nhác thấy Mộ Dung Sở Y đi tới dưới ánh trăng, ông ta không khỏi trợn to mắt: “Ngươi?”
Chẳng thể trách ông ta giật mình, Mộ Dung Sở Y tuy sống ở Nhạc phủ, nhưng gần như chẳng gặp mặt ai hết. Nếu không có việc gì đụng chạm đến hắn, sợ rằng dăm ba tháng cũng chẳng thấy bóng đâu, mà giờ phút này hắn không chỉ xuất hiện, theo sau còn có Nhạc Thần Tình và vài người khác, chuyện này quả thật càng khó bề tưởng tượng.
Thế nên Nhạc bá phụ ngắc ngứ cả buổi mới kinh ngạc thốt: “Ngươi, sao ngươi lại ra ngoài?”
Mộ Dung Sở Y chịu để ý ông ta, có điều cũng chẳng nói lời gì lọt tai, chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng lẽ ta bị cấm túc à?”
“…” Nhạc bá phụ là người nóng nảy thẳng tính, sắc mặt tức thì trở nên khó coi: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế? Một kẻ họ ngoại như ngươi, cho ngươi một tấc thì ngươi muốn tiến một thước thật đấy hả?!”
Nhạc Thần Tình vội can: “Bá phụ, bá phụ đừng giận, hôm nay cũng nhờ tứ cữu đuổi tới kịp thời, nếu không chỉ sợ gã hái hoa tặc kia đã giết chết con rồi.”
Lúc này Nhạc bá phụ mới hừ một tiếng như trâu thở phì phò, lườm nguýt Mộ Dung Sở Y mặc áo bào trắng muốt, chép miệng hai tiếng rồi nhịn không nói nữa.
Qua thêm giây lát, ông ta mới nheo cặp mắt lờ mờ, cố gắng nhìn rõ vài bóng người đứng sau: “Mấy vị này là…”
Mộ Dung Liên cười mỉa: “Nhạc lão nhị, ông bớt bán đống cơ quan dỏm kia đi, người đứng cách vài thước cũng không thấy rõ mặt, coi bộ ông sắp mù tới nơi rồi.”
Nghe giọng của đối phương, Nhạc bá phụ giật thót: “Vọng Thư quân?!”
Mộ Dung Liên cười gian trá: “Ờ, còn có Hi Hòa quân nữa.”
“!!”
Nhạc bá phụ cũng là quý tộc địa vị cực cao, nhưng so ra vẫn kém Hi Hòa Vọng Thư như mặt trời ban trưa một bậc, thế là vội xuống thềm nghênh đón: “Ôi chao, thật là ngại quá, hai vị nhìn mắt của tôi nè, đúng là sắp mù tới nơi rồi, không kịp tiếp đón từ xa!”
Tới gần mới phát hiện đứng sau cùng là một võ sĩ trúc cao lớn, bên trên buộc Cố Mang đang ngủ mê ngủ mệt.
Trọng phạm quốc gia xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ quái dị như thế, Nhạc bá phụ không khỏi sửng sốt, há to miệng ngửa đầu nhìn mãnh thú trên thần đàn đang say giấc.
Mộ Dung Liên lấy tẩu thuốc móc cổ Nhạc bá phụ, làm ông ta choàng tỉnh, sau đó nhếch miệng nói: “Nhạc lão nhị, nhớ đến chỗ Khương dược sư khám bệnh nhé, có bệnh chữa sớm đi.”
“Vâng vâng vâng! Lát nữa tôi sẽ nhờ Khương đại phu làm cho một cặp kính lưu ly!”
Mộ Dung Liên thả ông ta ra, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ. À phải, ta lên cơn nghiện rồi, ông có thể về phủ giúp ta một chuyến, lấy một tẩu thuốc mới và một ít Phù Sinh Nhược Mộng tới đây không?”
Nhạc lão nhị vừa gật đầu lia lịa, chợt nghe Mộ Dung Sở Y lạnh nhạt nói: “Trong sân của ta cấm đốt lửa.”
Mộ Dung Liên kinh ngạc: “Tại sao?”
“Sẽ nổ.”
“…”
Cuối cùng Mộ Dung Liên không chịu nổi tò mò, nhủ thầm Phù Sinh Nhược Mộng lát về có thể hút bù, còn nơi ở của vị “Si Tiên” này, ngay cả Quân thượng cũng khó mà vào được. Gã bèn cố nén cơn bứt rứt trong ngực, theo Mộ Dung Sở Y băng qua hành lang gấp khúc dài thượt, đi đến chỗ sâu nhất ở góc Tây Bắc của Nhạc phủ.
Bọn họ dừng trước một cửa vòm hình trăng tròn làm bằng gỗ tử đàn đóng kín mít, Mộ Dung Sở Y dùng phất trần gõ lên trận Thất Tinh Bắc Đẩu khảm trên cửa, lần lượt là Ngọc Hành, Thiên Xu, Diêu Quang và Thiên Quyền, tổng cộng gõ bốn lần, bốn viên linh thạch phát ra tiếng “cành cạch” rồi từ từ lõm xuống, sau đó có bốn người gỗ to cỡ bàn tay trồi lên ở vị trí cũ của chúng nó.
(2) Cửa vòm hình trăng tròn
Bốn người gỗ há cái miệng nhỏ, đồng thanh hỏi: “Người nào về đấy?”
Mộ Dung Sở Y đáp ngắn gọn: “Là ta.”
Lòng bàn tay mỗi con xuất hiện một chiếc chìa khóa khắc hoa, chúng hỏi tiếp: “Chọn thế nào?”
Mộ Dung Sở Y tiện tay lấy một chìa trong đó, bốn người gỗ biến mất.
Nhạc Thần Tình trợn to mắt như chuông đồng, miệng lẩm ba lẩm bẩm gì đó, dường như đang cố nhớ cái gì. Mộ Dung Liên lơ đãng xoay tẩu thuốc trong tay, đứng bên cạnh hầm hừ: “Ngươi nhớ cũng vô dụng thôi, lần sau chưa chắc vẫn là trình tự này. Si Tiên, ta nói có đúng không?”
Mộ Dung Sở Y không đáp, cắm chìa khóa vào ổ, chỉ nghe vài tiếng “lách cách” nặng trịch, cửa gỗ tử đàn “rầm rập” mở ra ——
“Vào đi.” Hắn cất giọng lạnh nhạt.
_________________
《 Thẻ tư liệu của Đại Cẩu Tử 》
Mặc Tức
Tuổi: 30
Phong vị: Hi Hòa quân
Thân phận: Ba ba yêu con thêm lần nữa, cha dượng cũng có mùa xuân.
Nói tiếng người: À, ảnh là “cha dượng” của quân Bắc Cảnh, thống soái của đế quốc.
Vũ khí: Suất Nhiên, Thôn Thiên.
Yêu nhất: Cố Mang trước khi phản bội, cha.
Ghét nhất: Bị đồ ngốc bỏ rơi.
Nói tiếng người: À, ảnh ghét bị phản bội.
Món ăn thích nhất: Ngỗng quay.
Màu thích nhất: Đen.
Thích kiểu phụ nữ nào: Không thích phụ nữ.
Thích kiểu đàn ông nào: Lớn tuổi hơn mình (Bánh Bao:??? Không có yêu cầu nào khác sao? Truyện này có nhiều người lớn tuổi hơn anh lắm đó!! Công chúa Tây Tây: Không. Mạnh miệng.jpg)
Sở thích: Nhìn Cố Mang ca ca bị mình phịch khóc.
Người trên toàn thế giới chết hết cũng sẽ không cặp với ai: Mộ Dung Liên.
Chiều cao: 1m88
Hết chương 35
Stormi: Đại Cẩu Tử là chỉ Mặc Tức, tác giả có viết 1 bộ nữa, công có biệt danh là Nhị Cẩu Tử, do bối cảnh của Vết Nhơ là trước bộ đó nên Mặc Tức coi như xếp vai anh lớn, bởi vậy mới gọi là Đại Cẩu Tử. Công bộ sau chắc là Tam Cẩu Tử…
Mặc Tức không thích phụ nữ vì ảnh gei sẵn ó, đời này có mình Cố Mang là tình đầu và tình cuối thôi =)) Để ý mấy câu trả lời của ảnh toàn liên quan tới Cố Mang không à, xì poi nhẹ ngỗng quay là món ngày xưa Cố Mang làm cho ảnh ăn…
Chẳng phân biệt thiện ác, chẳng biện giải thị phi, ấy được gọi là “Si” (si dại). Không những vậy, người này còn nổi tiếng “si mê luyện khí”, nghe nói trong mắt hắn không có bất cứ người thân bạn bè nào, quanh năm lặng lẽ tu đạo luyện khí, vì rèn ra thần binh tuyệt thế, cái gì hắn cũng dám thử, cái gì cũng chịu trả giá.
Ấn tượng mà hắn cho người ta thật sự quá siêu phàm thoát tục, bất luận là tính cách, tướng mạo, hay trang phục lụa là tung bay, tất cả đều toát ra cảm giác xa cách rõ mồn một. Trong khắp Đế đô Trọng Hoa, gần như không ai muốn nói nhiều với hắn, dĩ nhiên hắn cũng không muốn nhiều lời với người khác. Người duy nhất miệt mài đu bám hắn chỉ có ——
“Tứ cữu!!”
Nhạc Thần Tình vừa mừng vừa bất ngờ, vội vã chạy đến chỗ Mộ Dung Sở Y, muốn ôm tứ cữu nhà mình.
“Si Tiên” Mộ Dung Sở Y bình tĩnh lùi về sau một bước, tránh khỏi cháu ngoại đang lao về phía mình. Hắn rút phất trần vắt trên khuỷu tay, phẩy nhẹ một cái, gió mạnh tức thì nổi khắp bốn phía, một làn sương trắng dấy lên quanh người Lý Thanh Thiển, dễ dàng bao vây gã.
“Tứ cữu tứ cữu! Cuối cùng tứ cữu cũng tới rồi! Thì ra tứ cữu ở Đế đô! Tốt quá! Tốt quá!”
Mặc Tức và Mộ Dung Liên cảm thấy Nhạc Thần Tình thật đáng thương, cậu ta như con cún nhỏ phấn khích bày tỏ nỗi kích động, niềm vui và sự ỷ lại của mình với Mộ Dung Sở Y, ngờ đâu Mộ Dung Sở Y lại làm như chẳng nghe chẳng thấy, dời mắt về phía kiếm linh.
Đôi mắt màu ngọc lưu ly kia hờ hững liếc nhìn Lý Thanh Thiển, nói:
“Là một thanh hảo kiếm.”
Thì ra trong mắt hắn không hề có Lý Thanh Thiển, chỉ có kiếm Hồng Thược thôi.
“Tiếc quá.”
Phất trần vung lên, huyết chú vừa nãy Nhạc Thần Tình dốc cạn sức bình sinh mới vẽ được hiện cái roẹt dưới chân Lý Thanh Thiển.
Mộ Dung Sở Y bình thản đọc rành mạch từng chữ: “Quân huyết nhập đỉnh lư, quân hài chú kiếm thân. Hạp trung tam xích thủy, tằng vi mộng lý nhân. Quân hồn táng hàn thiết, ngã dục vi minh đăng…”
Nhạc Thần Tình sớm đã quen với thái độ thờ ơ của tứ cữu dành cho mình, lúc này nhích lại gần nói: “Vừa rồi con cũng đọc vậy đó, không có tác dụng gì…”
Mộ Dung Sở Y chẳng buồn chớp lông mi, đọc tiếp: “Ma nhận như nghịch lữ, hà bất quy hồng trần.” (Ma nhận: Đao ma)
“!” Nhạc Thần Tình sửng sốt: “Không phải là thần binh sao?”
Lý Thanh Thiển bắt đầu tỏ ra đau đớn tột độ, kiếm Hồng Thược trong ngực tỏa khói đen ngùn ngụt, sau vài giây tĩnh lặng, thân kiếm đột ngột nứt toác! Vỡ thành hàng vạn mảnh nhỏ!
Mỗi chú quyết hủy kiếm, Nhạc Thần Tình phải đọc hẳn ba chục lần, vậy mà Mộ Dung Sở Y chỉ cần đọc một lần…
Bấy giờ Nhạc Thần Tình mới ngộ ra: “À… đúng rồi… thanh… thanh kiếm này là vũ khí của nước Liệu, không phải thần võ mà là ma võ… vậy nên, vậy nên câu cuối cùng hẳn là…”
Mộ Dung Sở Y rũ cặp mắt nâu nhạt, nhìn tấm thân tàn tạ của kiếm linh Lý Thanh Thiển, lát sau bỗng dưng chau mày kiếm.
Lạ thật.
Sau khi vũ khí bị tổn hại, kiếm linh hẳn nên tan biến ngay tắp lự, thế nhưng kiếm linh của Lý Thanh Thiển vẫn chưa chịu tiêu tán, chỉ trở nên hư ảo theo thực thể mà thôi, sau đó… Chưa kịp nghĩ xong, một luồng khí đen chợt vọt lên trời, bất ngờ hất tung mọi người, lao ra khỏi hang!
Nhạc Thần Tình hoảng hốt gọi: “Tứ cữu! Gã chạy trốn kìa!”
“Ta không mù, thấy rồi.”
“Đuổi theo đi!”
Mộ Dung Sở Y nhìn luồng khí đen bay mất, nói: “Đuổi không kịp.”
Nhạc Thần Tình đứng hình vì sự huỵch toẹt thẳng thắn của tứ cữu nhà mình.
Mộ Dung Sở Y nhấc tay thi chú, làm cho phần chuôi còn sót của kiếm Hồng Thược bay lên, tiếp theo xoắn hai ngón lại, cụp mắt nhìn thật kỹ.
Nhạc Thần Tình lải nhải: “Chuyện gì thế này? Sao vẫn còn sót một ít chuôi kiếm? Lẽ ra phải biến mất hoàn toàn chứ? Sao kiếm linh kia không lập tức tiêu tán?”
Mộ Dung Sở Y quan sát phần kiếm thừa lại, nói: “Chấp niệm của gã quá sâu, đã biến thành kiếm ma. Nếu không giải được khúc mắc, ắt sẽ không tiêu tán.”
Nhạc Thần Tình kêu to: “Nguy rồi tứ cữu! Gã nói gã muốn ra ngoài giết người! Vậy chẳng phải nếu không giết được người mình muốn giết, gã sẽ mãi không tan biến sao?”
Mặc Tức cũng hỏi: “Còn giải pháp nào khác không?”
“Còn.” Mộ Dung Sở Y ném một mảnh kiếm Hồng Thược vào túi Càn Khôn lụa trắng của mình, đáp: “Nghĩ cách khiến gã cảm thấy chuyện này không còn là chấp niệm của gã.”
Dứt lời, Mộ Dung Sở Y xoay người đi ra ngoài hang, đi được vài bước thì dừng lại nói: “Nếu muốn ngăn cản gã, mời chư vị theo ta về Nhạc phủ bàn bạc.”
Nhạc Thần Tình vội đuổi theo: “Tứ cữu khỏi cần mời con nha, con về nhà với tứ cữu.”
Mộ Dung Sở Y áo trắng bồng bềnh, dây lụa trên mũ bay phần phật, quả là Lăng Ba tiên tử, áo lụa phất bụi, song lại chọn cách vờ như tai điếc, chẳng buồn liếc Nhạc Thần Tình một cái.
(1) Lăng Ba tiên tử: là một nhân vật trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, sống trên trời, hóa thân từ hoa thủy tiên. Thơ cổ có câu “Lăng Ba bước nhẹ, áo lụa phất bụi”.
“…” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mặc Tức âm thầm thở dài, tình nghĩa trên thế gian quả là thứ không có đạo lý nhất.
Giang Dạ Tuyết đối xử với em trai cùng cha khác mẹ Nhạc Thần Tình tốt như thế, luôn luôn dịu dàng khoan dung, chuyện gì cũng lo nghĩ và suy tính cho Nhạc Thần Tình, vậy mà trước giờ Nhạc Thần Tình đều khinh thường Giang Dạ Tuyết, càng chẳng thích thú gì anh mình.
Về phần Mộ Dung Sở Y, thái độ với Nhạc Thần Tình vẫn luôn tệ như thế, với người khác có lẽ chỉ ở mức “lạnh lùng”, với Nhạc Thần Tình quả thật phải nói là “ác liệt”, ngặt nỗi Nhạc Thần Tình vẫn cứ sùng bái hắn, thích vây quanh hắn, bám theo hắn bắt chuyện.
Đã nhiều năm vậy rồi mà chẳng thay đổi gì.
Mặc Tức nhịn không được nghĩ thầm, mình thất vọng cùng cực với Cố Mang, miệng đã bảo buông bỏ rồi, nhưng rốt cuộc đáy lòng có còn cất giấu những tình cảm ngày trước không, chính mình cũng nói không rõ.
Nhạc phủ là một trong những biệt phủ thần bí nhất Trọng Hoa, mà trong Nhạc phủ thần bí ấy, những nơi bí ẩn nhất đều là địa bàn của Mộ Dung Sở Y. Nếu xếp hạng những địa bàn này theo độ khó vào tăng dần, ước chừng sẽ là ——
Sân của Mộ Dung Sở Y.
Phòng sách của Mộ Dung Sở Y.
Phòng ngủ của Mộ Dung Sở Y.
Phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y.
Nơi cuối cùng quả thật vững như thành trì không gì phá nổi, ngoại trừ bản thân Si Tiên, chưa ai từng đặt chân vào đó. Bởi thế dân tình còn từng truyền nhau một cách nói, đại loại là thế này: Trong lãnh thổ Trọng Hoa có hai nơi mà đương kim Quân thượng cũng khó vào, một là phòng luyện đan của Khương dược sư, hai là phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y.
Phòng luyện đan có độc.
Còn cơ quan trong phòng luyện khí, có cho Quân thượng thêm mấy trăm năm cũng không giải được.
Ở phương diện luyện khí, Mộ Dung Sở Y đạt trình độ cực cao, thậm chí ngay cả Nhạc Quân Thiên cũng chưa thử ra được thực lực thật sự của hắn.
Nhạc Quân Thiên muốn thử lắm chứ, nhưng lần nào cũng bị Mộ Dung Sở Y sập cửa vào mặt. Sau nhiều lần như thế, Nhạc Quân Thiên cũng mất sạch kiên nhẫn, bèn nói với người ngoài: “Sở Y dù sao cũng còn trẻ, không dám luận bàn với tông sư lão luyện hơn một bậc, âu cũng hợp tình hợp lý thôi, ha ha ha.”
Mộ Dung Sở Y mặc lão nói.
Dù gì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nhìn thế nào nghĩ ra sao, biệt hiệu Si Tiên đâu phải đặt cho vui. Mộ Dung Sở Y chỉ yêu vũ khí và đồ phổ của mình, đến mức gần như là si dại. Về phần danh tiếng, bạn bè, thân thích, biến càng xa càng tốt.
Bọn họ về tới phủ, tình cờ đụng phải bá phụ của Nhạc Thần Tình đang chuẩn bị ra cửa. Thị lực của ông ta không tốt lắm, nhìn từ xa chỉ nhận ra mỗi Nhạc Thần Tình, bèn lớn giọng khiển trách: “Thằng nhãi kia! Thật không ra thể thống gì! Con chạy đi đâu thế? Ông đây đang định đi tìm con đấy!”
Nhạc Thần Tình vội nói: “Bá phụ, con nhận lệnh của Quân thượng…”
“Thằng nhãi con lông còn chưa mọc đủ, nhận cái gì ——” Lời còn chưa dứt, nhác thấy Mộ Dung Sở Y đi tới dưới ánh trăng, ông ta không khỏi trợn to mắt: “Ngươi?”
Chẳng thể trách ông ta giật mình, Mộ Dung Sở Y tuy sống ở Nhạc phủ, nhưng gần như chẳng gặp mặt ai hết. Nếu không có việc gì đụng chạm đến hắn, sợ rằng dăm ba tháng cũng chẳng thấy bóng đâu, mà giờ phút này hắn không chỉ xuất hiện, theo sau còn có Nhạc Thần Tình và vài người khác, chuyện này quả thật càng khó bề tưởng tượng.
Thế nên Nhạc bá phụ ngắc ngứ cả buổi mới kinh ngạc thốt: “Ngươi, sao ngươi lại ra ngoài?”
Mộ Dung Sở Y chịu để ý ông ta, có điều cũng chẳng nói lời gì lọt tai, chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng lẽ ta bị cấm túc à?”
“…” Nhạc bá phụ là người nóng nảy thẳng tính, sắc mặt tức thì trở nên khó coi: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế? Một kẻ họ ngoại như ngươi, cho ngươi một tấc thì ngươi muốn tiến một thước thật đấy hả?!”
Nhạc Thần Tình vội can: “Bá phụ, bá phụ đừng giận, hôm nay cũng nhờ tứ cữu đuổi tới kịp thời, nếu không chỉ sợ gã hái hoa tặc kia đã giết chết con rồi.”
Lúc này Nhạc bá phụ mới hừ một tiếng như trâu thở phì phò, lườm nguýt Mộ Dung Sở Y mặc áo bào trắng muốt, chép miệng hai tiếng rồi nhịn không nói nữa.
Qua thêm giây lát, ông ta mới nheo cặp mắt lờ mờ, cố gắng nhìn rõ vài bóng người đứng sau: “Mấy vị này là…”
Mộ Dung Liên cười mỉa: “Nhạc lão nhị, ông bớt bán đống cơ quan dỏm kia đi, người đứng cách vài thước cũng không thấy rõ mặt, coi bộ ông sắp mù tới nơi rồi.”
Nghe giọng của đối phương, Nhạc bá phụ giật thót: “Vọng Thư quân?!”
Mộ Dung Liên cười gian trá: “Ờ, còn có Hi Hòa quân nữa.”
“!!”
Nhạc bá phụ cũng là quý tộc địa vị cực cao, nhưng so ra vẫn kém Hi Hòa Vọng Thư như mặt trời ban trưa một bậc, thế là vội xuống thềm nghênh đón: “Ôi chao, thật là ngại quá, hai vị nhìn mắt của tôi nè, đúng là sắp mù tới nơi rồi, không kịp tiếp đón từ xa!”
Tới gần mới phát hiện đứng sau cùng là một võ sĩ trúc cao lớn, bên trên buộc Cố Mang đang ngủ mê ngủ mệt.
Trọng phạm quốc gia xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ quái dị như thế, Nhạc bá phụ không khỏi sửng sốt, há to miệng ngửa đầu nhìn mãnh thú trên thần đàn đang say giấc.
Mộ Dung Liên lấy tẩu thuốc móc cổ Nhạc bá phụ, làm ông ta choàng tỉnh, sau đó nhếch miệng nói: “Nhạc lão nhị, nhớ đến chỗ Khương dược sư khám bệnh nhé, có bệnh chữa sớm đi.”
“Vâng vâng vâng! Lát nữa tôi sẽ nhờ Khương đại phu làm cho một cặp kính lưu ly!”
Mộ Dung Liên thả ông ta ra, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ. À phải, ta lên cơn nghiện rồi, ông có thể về phủ giúp ta một chuyến, lấy một tẩu thuốc mới và một ít Phù Sinh Nhược Mộng tới đây không?”
Nhạc lão nhị vừa gật đầu lia lịa, chợt nghe Mộ Dung Sở Y lạnh nhạt nói: “Trong sân của ta cấm đốt lửa.”
Mộ Dung Liên kinh ngạc: “Tại sao?”
“Sẽ nổ.”
“…”
Cuối cùng Mộ Dung Liên không chịu nổi tò mò, nhủ thầm Phù Sinh Nhược Mộng lát về có thể hút bù, còn nơi ở của vị “Si Tiên” này, ngay cả Quân thượng cũng khó mà vào được. Gã bèn cố nén cơn bứt rứt trong ngực, theo Mộ Dung Sở Y băng qua hành lang gấp khúc dài thượt, đi đến chỗ sâu nhất ở góc Tây Bắc của Nhạc phủ.
Bọn họ dừng trước một cửa vòm hình trăng tròn làm bằng gỗ tử đàn đóng kín mít, Mộ Dung Sở Y dùng phất trần gõ lên trận Thất Tinh Bắc Đẩu khảm trên cửa, lần lượt là Ngọc Hành, Thiên Xu, Diêu Quang và Thiên Quyền, tổng cộng gõ bốn lần, bốn viên linh thạch phát ra tiếng “cành cạch” rồi từ từ lõm xuống, sau đó có bốn người gỗ to cỡ bàn tay trồi lên ở vị trí cũ của chúng nó.
(2) Cửa vòm hình trăng tròn
Bốn người gỗ há cái miệng nhỏ, đồng thanh hỏi: “Người nào về đấy?”
Mộ Dung Sở Y đáp ngắn gọn: “Là ta.”
Lòng bàn tay mỗi con xuất hiện một chiếc chìa khóa khắc hoa, chúng hỏi tiếp: “Chọn thế nào?”
Mộ Dung Sở Y tiện tay lấy một chìa trong đó, bốn người gỗ biến mất.
Nhạc Thần Tình trợn to mắt như chuông đồng, miệng lẩm ba lẩm bẩm gì đó, dường như đang cố nhớ cái gì. Mộ Dung Liên lơ đãng xoay tẩu thuốc trong tay, đứng bên cạnh hầm hừ: “Ngươi nhớ cũng vô dụng thôi, lần sau chưa chắc vẫn là trình tự này. Si Tiên, ta nói có đúng không?”
Mộ Dung Sở Y không đáp, cắm chìa khóa vào ổ, chỉ nghe vài tiếng “lách cách” nặng trịch, cửa gỗ tử đàn “rầm rập” mở ra ——
“Vào đi.” Hắn cất giọng lạnh nhạt.
_________________
《 Thẻ tư liệu của Đại Cẩu Tử 》
Mặc Tức
Tuổi: 30
Phong vị: Hi Hòa quân
Thân phận: Ba ba yêu con thêm lần nữa, cha dượng cũng có mùa xuân.
Nói tiếng người: À, ảnh là “cha dượng” của quân Bắc Cảnh, thống soái của đế quốc.
Vũ khí: Suất Nhiên, Thôn Thiên.
Yêu nhất: Cố Mang trước khi phản bội, cha.
Ghét nhất: Bị đồ ngốc bỏ rơi.
Nói tiếng người: À, ảnh ghét bị phản bội.
Món ăn thích nhất: Ngỗng quay.
Màu thích nhất: Đen.
Thích kiểu phụ nữ nào: Không thích phụ nữ.
Thích kiểu đàn ông nào: Lớn tuổi hơn mình (Bánh Bao:??? Không có yêu cầu nào khác sao? Truyện này có nhiều người lớn tuổi hơn anh lắm đó!! Công chúa Tây Tây: Không. Mạnh miệng.jpg)
Sở thích: Nhìn Cố Mang ca ca bị mình phịch khóc.
Người trên toàn thế giới chết hết cũng sẽ không cặp với ai: Mộ Dung Liên.
Chiều cao: 1m88
Hết chương 35
Stormi: Đại Cẩu Tử là chỉ Mặc Tức, tác giả có viết 1 bộ nữa, công có biệt danh là Nhị Cẩu Tử, do bối cảnh của Vết Nhơ là trước bộ đó nên Mặc Tức coi như xếp vai anh lớn, bởi vậy mới gọi là Đại Cẩu Tử. Công bộ sau chắc là Tam Cẩu Tử…
Mặc Tức không thích phụ nữ vì ảnh gei sẵn ó, đời này có mình Cố Mang là tình đầu và tình cuối thôi =)) Để ý mấy câu trả lời của ảnh toàn liên quan tới Cố Mang không à, xì poi nhẹ ngỗng quay là món ngày xưa Cố Mang làm cho ảnh ăn…
/198
|