Lý Thanh Thiển vào nhà, mình mẩy còn se lạnh, tay cầm một đóa thược dược rực đỏ hái dọc đường.
Thấy hoa, ánh mắt Hồng Thược lập tức sáng lên, cười nói: “Oa, đẹp quá! Cho muội hả?”
Lý Thanh Thiển gật đầu, không dám nhìn nàng.
Hồng Thược vui ơi là vui, ốm đau cũng không sửa được tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của nàng. Nàng ngọ nguậy bò dậy từ trên giường, nhận lấy đóa hoa đó, ngửi ngửi rồi nhếch miệng cười: “Đáng tiếc tóc muội bù xù quá, nếu không muội sẽ cài lên đầu!”
“… Ta chải cho muội nha.”
Trước đây Hồng Thược cứ bám riết đòi Lý Thanh Thiển buộc tóc cho mình, vì vậy cũng không nghĩ gì nhiều. Nàng ngồi yên để Lý Thanh Thiển xõa mái tóc dài của mình xuống, sau đó buộc thành búi tóc buông thõng quen thuộc, một đóa thược dược rực rỡ tươi tắn nhẹ nhàng cài trên suối tóc đen.
Hồng Thược vuốt cánh hoa, mỉm cười ho khan vài tiếng, cất cao giọng: “Đại ca huynh lấy cho muội cái gương đi, muội muốn xem xem có đẹp không.”
Lý Thanh Thiển nói: “… Muội xuống giường đi, qua cạnh bàn mà xem.”
Dứt lời, Lý Thanh Thiển lấy đôi giày thêu duy nhất của nàng tới, đặt trước giường.
Từ đầu đến cuối, Lý Thanh Thiển chưa từng nhìn vào mắt nàng.
Bấy giờ Hồng Thược mới nhận ra có gì đó không ổn, nàng chậm rãi xoay mặt lại, ngoảnh đầu nhìn Lý Thanh Thiển.
Cái chiêng suốt ngày kêu leng keng, lúc này lại hạ giọng thật thấp, hệt như mèo con nhút nhát.
Nàng hỏi Lý Thanh Thiển:
“… Đại ca?”
“…”
“Đại ca, có phải huynh có tâm sự gì không?”
Ngón tay siết thành đấm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cuối cùng Lý Thanh Thiển vẫn kể cho Hồng Thược nghe chuyện quốc sư đang tuyển thánh nữ.
Lúc nói, Lý Thanh Thiển cúi gằm đầu, có lẽ tưởng rằng làm vậy sẽ không phải nhìn thấy nét mặt của Hồng Thược, giúp mình đỡ buồn rầu tự trách.
Mặt của Hồng Thược thì không thấy thật, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi lã chã, thấm lên ra giường rách rưới.
“Muội… muội…” Giọng của cái chiêng nhẹ như mèo kêu: “Muội không muốn đi…”
“… Hồng Thược…”
Hồng Thược òa khóc: “Muội không muốn đi! Muội không muốn! Muội vừa sinh ra đã bị bán qua bán lại, bây giờ ngay cả đại ca cũng không cần muội sao? Huynh cũng muốn vứt bỏ muội! Đẩy muội cho người thứ tư!”
“Mèo chó mà huynh đổi cho nó bốn người chủ, nó cũng chịu không nổi.” Hồng Thược ôm đầu gối khóc nức nở: “Muội là người mà… mặc dù muội ngốc, mặc dù muội ngốc… nhưng muội cũng có tình cảm, muội cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ luyến tiếc huynh… Muội không muốn đi! Muội không muốn đi! Huynh cứ để muội bệnh chết đi, muội muốn được ở bên đại ca mỗi ngày!”
Bất luận Lý Thanh Thiển nói thế nào, nàng vẫn quyết không chịu nghe.
Lý Thanh Thiển làm sao có thể thật sự trơ mắt nhìn Hồng Thược bệnh chết? Mắt thấy không khuyên được nàng, Lý Thanh Thiển hạ quyết tâm, bỗng nhiên đứng dậy, xoay người nói: “Muội đến chỗ quốc sư, bệnh của muội có thể chữa khỏi, ta cũng có thể lấy được một ngàn bối tệ vàng. Muội có thể bảo toàn tính mạng, ta có thể lấy được tiền, đôi bên đều có lợi. Xin muội giúp ta đi.”
Hồng Thược sững sờ, mắt ngấn lệ, ngơ ngác nhìn Lý Thanh Thiển.
Lý Thanh Thiển phất tay áo, nói: “Đi đi.”
Hồng Thược ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn nói: “Huynh… sẽ không…”
“Có gì mà sẽ không?!” Lý Thanh Thiển quay phắt đầu lại, vành mắt đỏ bừng, cắn răng nói: “Coi như ta cầu xin muội, ba năm qua ta chăm sóc muội, chăm sóc cũng đủ mệt rồi, bán muội đi chí ít nhất ta còn có cơm ngon để ăn, muội nhất quyết phải theo ta làm gì? Muội cứ theo ta như thế, cuối cùng chúng ta sẽ ra sao?”
Hồng Thược mở to mắt, gương mặt hốc hác dần dần tái mét.
Cuối cùng chúng ta có thể ra sao?
Có thể bái đường thành thân, hay có thể trở thành hiệp khách, cầm kiếm chu du hồng trần?
Một người hứa cho một người khác cả đời bên nhau, là một việc quá đỗi đằng đẵng và gian nan, nào phải một túp lều tranh hai trái tim vàng là đủ.
Cần tiền bạc, cần niềm tin, cần đường ra, cần cả hy vọng.
Mà bọn họ chẳng có gì hết.
Ba năm lưu lạc chân trời, làm bạn chốn hồng trần, nhưng gã có lý do gì bắt Hồng Thược chịu khổ với mình cả đời? Tiểu thương kia nói không sai, ngay cả một đóa hoa lụa rách nát xấu xí nhất mà gã cũng không mua nổi cho Hồng Thược. Tình cảm của hai người họ tựa như đóa thược dược cài trên tóc hồng nhan, lúc vừa hái thì diễm lệ khó bì, như thể ngày mai hứa hẹn muôn vàn tốt đẹp.
Nhưng mà nó sẽ chết.
Hai người họ ở bên nhau, không có hoa lụa vĩnh hằng, chỉ có một đóa thược dược đỏ rạng rỡ, sắp sửa tàn úa thành bùn.
Trên đời có biết bao cặp quyến lữ, cuối cùng đều sẽ bại bởi tiền tài, bại bởi địa vị, bại bởi sức khoẻ, thậm chí là, bại bởi chính ái tình.
Lý Thanh Thiển không biết mình bại bởi cái gì, nói đơn giản là bại bởi cái nghèo, nói sâu xa là vì yêu Hồng Thược, nên bất luận thế nào cũng sẽ không ngồi yên nhìn nàng héo rũ bên cạnh mình, vậy hẳn là bại bởi ái tình.
Nhưng mà nói sao đi nữa, mình cũng đã là kẻ thất bại thảm hại.
Ngoại trừ đưa Hồng Thược đi, mình không còn lựa chọn nào khác.
“Một tên quỷ nghèo dẫn theo một cô gái nghèo, cuối cùng biến thành một ông cụ nghèo dắt theo một bà cụ nghèo? Muội nghĩ ta muốn cuộc sống như vậy sao?! Muội có nghĩ cho ta không!”
Hồng Thược ngơ ngác nhìn Lý Thanh Thiển, từ khi quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên đại ca của nàng nổi giận với nàng như thế.
Nàng ngẩng đầu, thược dược cài bên tóc mai đang ngủ xuân, tôn lên hai vệt nước mắt lấm lem trên gò má.
Nàng nghĩ thầm, muội muốn nha.
Trước giờ muội nào dám tham lam, cũng chẳng dám mơ tưởng đến phú quý. Kết cục tốt nhất mà muội nghĩ ra được, chính là hai ông bà nghèo ăn xin, cùng nhau đi dưới ánh hoàng hôn, cụ bà giọng sang sảng như cái chiêng, cụ ông ở bên cạnh cười hiền hòa —— Ngoại trừ đầu tóc bạc phơ và tấm thân nhăn nheo già cỗi, hai người vẫn hệt như hồi trẻ.
Thì ra kết cục này chung quy chỉ là nàng mơ tưởng hão huyền, tham lam quá nhiều, kỳ thật chẳng thể nào như nguyện.
Nàng chỉ là một nô lệ nhỏ nhoi bán mình chôn cha nuôi, ba năm trước Lý Thanh Thiển hoàn thành tâm nguyện của nàng, xem như đã mua nàng. Hôm nay Lý Thanh Thiển muốn bán nàng, nàng có tư cách gì để nói?
Hồng Thược không phải con gái, vì từ nhỏ mạng tiện, Hồng Thược đã định sẵn chỉ là một món đồ chơi cả đời lang thang phiêu bạt.
Nàng từng làm con dâu nuôi từ bé của nhà khác, từng làm nha hoàn của gia đình giàu có, từng làm con gái nuôi của một hộ nhà nông, nàng cứ ngỡ mình có thể gọi Lý Thanh Thiển là đại ca cả đời, tiếc rằng đến đây là kết thúc.
Thì ra chỉ cần một cơn gió cuốn qua, nàng lại không còn chỗ nương tựa.
Cuối cùng Hồng Thược vẫn đến chỗ quốc sư.
Hoàng hôn tối dần, rạng mây tía đỏ, Hồng Thược đi theo thị quan, bước từng bước một lên đài cao, đi đến đỉnh đài xa không thể với, bái kiến chủ nhân thứ năm của mình.
Chuông gió treo bên góc hiên kêu đinh đang, đi đến ngã rẽ trên đài cao, nàng nghiêng người nhìn xuống cổng thành.
Lý Thanh Thiển đang nhận cái túi nặng trịch chứa đầy tiền, nói cảm ơn thị quan, sau đó chậm rãi đi xa. Hồng Thược trông theo bóng lưng của Lý Thanh Thiển, nghĩ thầm, huynh xoay người lại đi… nói lời tạm biệt muội đàng hoàng được không.
Chí ít vẫy tay với muội một cái được không, để muội cam tâm từ biệt mộng đẹp dài ba năm này.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, thôi đi, vẫn thôi đi.
Cổ họng nàng nghẹn ứ bao đắng cay và lưu luyến, chỉ sợ Lý Thanh Thiển nhìn nàng một cái sẽ tức khắc vỡ đê. Nàng sợ mình lại giống như thuở mới gặp, nóng nảy bất chấp tất cả, khóc lóc liều mạng bám riết, nài ép Lý Thanh Thiển dẫn mình theo.
Gió bắt đầu thổi, thổi cho tay áo tung bay, thổi cho mùi hoa thược dược bên tóc mai của nàng thêm sực nức. Mắt đã ươn ướt nhòe mờ, nàng vẫn vô thức nở nụ cười.
Một ngàn bối tệ vàng, có thể mua rất nhiều rất nhiều màn thầu.
Sau này đại ca sẽ không bao giờ bị đói nhỉ?
Thật ra không quay đầu lại cũng được, không dẫn nàng theo cũng hay. Ba năm trước nàng chỉ muốn sống thật tốt, vì vậy mới không đắn đo gì kêu gào với bóng lưng của Lý Thanh Thiển.
Nhưng bây giờ, nàng sợ rồi.
Nàng sợ tiếng kêu của mình không thể giữ chân Lý Thanh Thiển, thế thì nàng sẽ đau đớn đến mức không thể đi nổi dù chỉ thêm một bước.
Mà nàng còn phải đi về phía trước.
Phải đi về phía trước…
Thừa dịp nước mắt chưa tràn mi trào ra, Hồng Thược vội vã thu hồi tầm mắt, cúi đầu băng qua hành lang giăng lụa chuông đồng lay lắt, tiếp tục bước lên trên.
Giày thêu dưới chân, thược dược trên tóc.
Hai người nghèo rách mồng tơi, ba năm qua chỉ để lại bấy nhiêu niệm tưởng thôi.
Trên đài cao hoàng tộc, sau lớp mành cửa sổ, loáng thoáng truyền ra tiếng cầm sắt đàn sáo, có ca kỹ đang đàn hát liên thanh: “Chiều tà lạnh lẽo quạ kêu sầu, chồi liễu bên đường ấm nôn nao. Nếu trong đáy mắt không lìa khổ, người thế gian đâu phải bạc đầu.”
Ánh hoàng hôn rọi sáng ngói hiên, lầu gác nguy nga chói lọi. Hồng Thược mang theo chút niệm tưởng còn sót ấy.
Đi từng bước, ngày càng xa.
“Ruột từng đoạn, lệ rơi mau, nhớ nhau thì hãy bước lầu cao. Người yêu đồi núi tuy che khuất, bao lần vẫn cố đứng trông theo.”
(Đoạn thơ trên nằm trong bài “Giá Cô Thiên” của Tân Khí Tật, mình mượn lời dịch của Nguyễn Đương Tịnh)
Chiều tà rực đỏ nuốt trọn bóng hình của nàng, khung cảnh xung quanh tối sầm như hoàng hôn ngày tận thế…
Một hồi cửu biệt.
Từ đó về sau, Lý Thanh Thiển vẫn một thân một mình, không còn thu nhận bất cứ người nào bầu bạn nữa. Một ngàn bối tệ đó, Lý Thanh Thiển gần như tiêu hết cho dân nghèo, còn mình chẳng đụng đến một đồng. Nhiều năm trôi qua, lúc thược dược trong sân héo tàn (1), cuối cùng Lý Thanh Thiển đã thấu hiểu kiếm pháp Đoạn Thủy của riêng mình —— Tiếng nghe u buồn, lại như chiêng trống. Gió rít sóng gào, Đoạn Thủy xé trời.
(1) Nguyên văn là “thược dược đồ mi”, đồ mi là thực vật nở hoa muộn nhất vào mùa xuân, khi hoa bắt đầu nở thì cũng có nghĩa là mùa xuân (mùa hoa nở) đã kết thúc, nên mình nghĩ chắc ý nói thược dược héo tàn.
Tất cả quá khứ tựa như pháo hoa đêm dài, lụi tắt trước mắt Mặc Tức.
Chờ đèn kéo quân lướt nhanh như chớp ấy dừng lại, đã đến núi hoang vắng vẻ, xương trắng chất chồng — Đó là trận chiến núi Nữ Khóc mà người đời đều biết.
Thật ra khi thấy Hồng Thược đi lên thành lầu, trở thành thánh nữ được nước Liệu tuyển chọn, Mặc Tức đã lờ mờ cảm thấy bất an. Hắn không ngây thơ như Lý Thanh Thiển, hắn hiểu quá rõ đám người nước Liệu điên rồ, đặc biệt là tên quốc sư ít lộ mặt kia, phải nói là điên hơn chó dại. Gì mà “truyền thụ đạo chiêm tinh, cầu nguyện cho vận mệnh đất nước”, người khác sẽ tin, Mặc Tức thì không cho là thế.
Nước Liệu ăn người uống máu, điên rồ mất trí, xem ra Hồng Thược đi chuyến này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Lại nghĩ đến lời đồn về núi Nữ Khóc, nghe bảo nước Liệu bắt giữ mấy trăm cô gái, cho các nàng giả dạng tân nương, đem đi tế sơn thần. Vừa liên hệ hai chuyện này với nhau, Mặc Tức đã đoán được đại khái…
Mà sự thật là, phỏng đoán của hắn về hành vi của nước Liệu, thông thường đều chính xác.
Trên núi Nữ Khóc có rất nhiều lệ quỷ, Lý Thanh Thiển thu phục hết một lượt. Nhưng Lý Thanh Thiển có lòng tốt, sau khi thu giữ vong hồn của các cô nương đó, Lý Thanh Thiển không cho người khác tổn thương các nàng mà quyết tâm giao kiếm phổ Đoạn Thủy cho em trai bảo quản và tu luyện, còn mình thì mang theo mấy trăm hồn phách đến hải đảo xa xôi, muốn từ từ siêu độ cho các nàng.
Siêu độ lệ quỷ, tất nhiên phải siêu độ từng người, giải lệ khí cho từng nàng một, đưa hồn về chuyển thế.
Mỗi lần độ một người, Lý Thanh Thiển lại nhìn linh hồn vãng sinh (đi đầu thai), đi về phía Tây Hãn Hải.
(2) Hãn Hải: Tên cổ của sa mạc Qua Bích, nằm giữa Mông Cổ và tỉnh Cam Túc. Theo lịch sử ghi chép, trước đây nơi này là biển cả, hiện giờ đã không còn nước nữa.
Những cô nương chết trên núi Nữ Khóc đều mặc áo đỏ sặc sỡ. Lúc còn mang lệ khí, các nàng chẳng hề có ý thức, nhưng sau khi lệ khí giải tán, các nàng lại mất sạch ký ức thuở sinh thời. Mỗi ngày trôi qua, Lý Thanh Thiển lại nhìn một vong hồn u oán bay khỏi đèn lồng, mê man đi mất.
Cứ thế, ngày lại qua ngày.
Theo số linh hồn được độ ngày càng tăng, nỗi hoang mang trong lòng Lý Thanh Thiển ngày càng sâu — Bởi vì Lý Thanh Thiển phát hiện, những cô nương này trông rất giống một người.
Giống người đuổi theo mình, bị mình bỏ lại trên thành lầu.
Trước khi chưa hóa giải oán hận, đám nữ quỷ sẽ vô thức lặp lại một câu mình nghĩ lúc cận kề cái chết. Lý Thanh Thiển đã nghe vô số câu, có kêu đau, có gọi cha mẹ, có lầm bầm lẩm bẩm, đừng chôn ta… đừng gạt ta… ta không muốn chết…
Đừng chôn ta.
Đừng gạt ta…
Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!
Những lời này và dung mạo tương tự của đám nữ quỷ khiến cho cảm giác bất an trong lòng Lý Thanh Thiển ngày một mãnh liệt — Nước Liệu tìm được các nàng ở đâu? Tại sao các nàng lại có dung mạo giống nhau như thế?
Có một đáp án rõ ràng trong đầu, nhưng Lý Thanh Thiển không dám tin, không dám nghĩ.
Oan quỷ trong đèn chứa hồn giảm dần đều, Mặc Tức phát hiện mỗi lần thả một người, tay Lý Thanh Thiển đều run bần bật. Mà khi nhìn thấy dung mạo của nữ quỷ không phải là Hồng Thược bị mình bỏ rơi, Lý Thanh Thiển mới thôi run rẩy.
Tựa như sống vất vưởng, thở phào ra một hơi.
Mãi đến khi độ nữ quỷ cuối cùng.
Sáng hôm đó, Lý Thanh Thiển xách đèn chứa hồn ra ngoài như mọi lần, Mặc Tức nhận thấy hôm nay bước đi của Lý Thanh Thiển thong thả hơn xưa nhiều, quỷ trên núi Nữ Khóc chỉ còn một con cuối cùng, Lý Thanh Thiển cảm thấy có lẽ lúc trước mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hồng Thược của mình ắt hẳn vẫn đang học đạo chiêm tinh trong cung điện của quốc sư, yên lành làm thánh nữ của nàng, tuyệt đối sẽ không như mình nghĩ lung tung…
Linh hồn cuối cùng, hệt như một luồng sương khói, yếu ớt bay khỏi đèn lồng, lửng lơ biến thành hình người.
Nữ quỷ có vóc người nhỏ nhắn, một thân mũ phượng khăn trùm, nhưng mà, nhưng mà… Lý Thanh Thiển như bị sét đánh, xương máu toàn thân lạnh toát ——
Lý Thanh Thiển gần như bật thốt: “Hồng Thược?!!!”
Ảnh ngược mong manh đó, hệt như cơn ác mộng cuối cùng ập xuống.
Oan hồn của Hồng Thược ngơ ngác bập bềnh trước mắt Lý Thanh Thiển, vẫn là dung mạo mà Lý Thanh Thiển từng gặp vô số lần trong mộng, thậm chí bên tóc mai của nàng vẫn còn bóng hoa thược dược, đôi chân vẫn xỏ giày thêu vàng nhạt… Nhưng nàng sẽ không cười tíu tít, sẽ không nhảy nhót, sẽ không hò hét ầm ĩ như cái chiêng nữa. Nàng chẳng khác gì đám lệ quỷ bị xử tử, tâm trí và ký ức đều mất sạch, chỉ còn một luồng hồn phách trôi nổi, lẻ loi không nơi nương tựa, lơ lửng trước mặt Lý Thanh Thiển.
Cho dù là người ngây thơ ngu dốt cỡ nào, lúc này cũng nên biết quốc sư gạt bọn họ. Những cô gái được dâng lên, cuối cùng nào có trở thành thánh nữ, mà thành cống vật tế núi, xương khô chôn bừa.
Mưu kế của kẻ quyền quý, gạt hết tính mạng của người cùng đường bí lối.
Hồng Thược lơ lửng giữa không trung, lầm bầm câu chấp niệm cuối cùng của mình trước khi chết. Ánh mắt rời rạc trống rỗng, nàng nói: “Huynh quay đầu lại đi… đại ca… muội muốn nói lời tạm biệt huynh đàng hoàng…”
Huynh quay đầu lại đi, muội không mơ tưởng được cùng huynh già đi, muội không mơ tưởng huynh chìa tay với muội lần nữa, đưa muội đi xa luyện kiếm.
Muội chỉ nghĩ, muội nghĩ rằng trước giờ đều là muội đuổi theo huynh, trước giờ đều là muội trông theo bóng lưng của huynh, liệu rằng lúc chia tay có thể đổi được một lần huynh nhìn muội lên thành lầu, đổi được một lần huynh nhìn muội chăm chú.
Muội không cam lòng chết như vậy, đại ca.
Đời này muội chưa được nói câu tạm biệt với huynh.
Từ góc độ này, Mặc Tức không thấy được sắc mặt của Lý Thanh Thiển khi ấy, trong không gian tĩnh mịch cũng không có bất cứ âm thanh nào.
Thật lâu sau, hệt như nước lũ cuối cùng cũng tràn bờ đê, cổ họng Lý Thanh Thiển bỗng nhiên phát ra tiếng gào khóc tựa thú hoang gầm rống, khản đặc lạc giọng, mất chữ mất tiếng, ứa lệ ứa máu, vang vọng trong mộng cảnh, mỗi tiếng khóc đều như máu tươi trào ra từ yết hầu.
Lý Thanh Thiển nói, không nên đưa muội đi… ta không nên đưa muội đi…
Nếu không đưa muội đi, ta sẽ không chữa được bệnh cho muội, nhưng lại có thể kề cận bên muội, người đau khổ là ta. Nhưng ta quá ích kỷ, quá nhu nhược, ta đẩy muội cho người khác, mình thì vắt giò chạy trốn, để lại hết đau đớn cho muội.
Lý Thanh Thiển quỳ gối trước vong hồn của Hồng Thược, tựa như thuở mới gặp Hồng Thược quỳ dưới bùn lầy, mình run cầm cập, khóc lóc thảm thiết.
Ta thậm chí không đủ can đảm nói tạm biệt muội, không dùng một tấm chân tình bịn rịn chia tay muội.
Cả ngày hôm đó, từ tảng sáng đến khi mây đỏ trời.
Là lần bầu bạn cuối cùng của một người một hồn.
Cuối cùng trời cũng sập tối, oan quỷ thả ra từ đèn chứa hồn không thể nán lại, một là rơi vào vĩnh kiếp, hai là phải được siêu độ. Lý Thanh Thiển chỉ đành dồn hết sức mình, khàn giọng rơi lệ, đọc chú vãng sinh hết lần này đến lần khác.
Gã đưa nàng đi, gã độ nàng đi.
Hãn Hải phù sinh, tiếng Phạn lẩm nhẩm, lần này, là Lý Thanh Thiển nhìn nàng rời đi.
“Nam mô a di đa bà dạ, đa tha già đa dạ…”
(Tiếng Phạn là Namah Amitabhavyuha, Tathagata; nghĩa là: quy kính Đức A Di Đà Phật, Như Lai)
Một lần rồi lại một lần.
“Già di nị già già tha…”
(Câu này là một trong các mật ngữ, đại ý là: nhổ bỏ tận gốc các nghiệp chướng)
Giữa tiếng lẩm nhẩm chú vãng sinh, Hồng Thược vô thức lặp lại: “Đại ca… huynh quay đầu lại đi… huynh nhìn muội đi…”
“Muộn muốn… nói lời tạm biệt huynh đàng hoàng…”
“Đại ca…”
Bỗng dưng.
Khí đen tản ra.
Mây tía dày đặc rực rỡ nơi chân trời, hào quang vạn trượng nhập vào dòng thủy triều. Bờ môi run bần bật, Lý Thanh Thiển đọc ra chữ cuối cùng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hồn của Hồng Thược đã được tháo giải, ánh mắt trở nên hư ảo mơ màng.
Nàng không nói chuyện nữa, dường như đang nghi hoặc tại sao mình lại ở trên thế giới mênh mang này. Nàng quay đầu nhìn sắc chiều tà cuối cùng ở đầu kia biển cả, thế rồi chẳng hề lưu luyến, xoay người bay đi.
Muội muốn, nói lời tạm biệt huynh đàng hoàng.
Lý Thanh Thiển khóc không thành tiếng, vừa nhìn vừa chạy theo bóng lưng của Hồng Thược, khản giọng gọi tên nàng… Gã lội xuống biển, nước ngập qua gối, rồi ngập qua eo… sóng biển ập tới, gã lảo đảo quỳ xuống, nhưng vẫn không cúi đầu.
Gã nhìn nàng biến mất giữa đất trời chói lọi.
Năm đó từ biệt nơi thành lầu, ta chưa từng ngoái lại, lần này, đổi thành ta nhìn muội… đổi thành ta tiễn muội…
Cả cuộc đời này, chúng ta chẳng thể tạm biệt nhau đàng hoàng. Nhưng ta sẽ tiễn muội, ta độ muội về, ta đưa muội đi xa.
Hồng Thược. Hồng Thược.
Ta nói như vậy, muội tha thứ cho ta được không, tha thứ cho sự nhu nhược và bần cùng của ta ngày trước.
Muội tha thứ cho ta được không, muội tha thứ cho ta được không…
Đất trời mênh mông, tà dương nhỏ máu.
Sắc chiều đậm dần, chút ánh sáng cuối cùng bị nước biển nuốt hết, bóng tối bao trùm cô đảo, đêm dài lan nhanh giữa tiếng khóc oán than của ai kia.
Mặc Tức không nhúc nhích, hắn không có bước qua nhìn Lý Thanh Thiển.
Gương mặt sụp đổ vụn vỡ này, hắn chinh chiến gần nửa đời người, sớm đã thấy vô số lần, đây là hình ảnh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Không lâu sau đó, Lý Thanh Thiển đến nước Liệu, muốn tìm quốc sư kia hỏi cho rõ ràng —— Thánh nữ cái gì, thánh nữ là để đưa đi lấp núi tế thần sao?
Đó là tế phẩm! Tế phẩm!!
Lúc này kiếm Đoạn Thủy đã tu luyện đến đỉnh, Lý Thanh Thiển mang một bụng thù hận và oán lệ, ám vệ ở vương thành nước Liệu hoàn toàn không phải là đối thủ của gã. Gã lướt nhanh trên xà ngang nóc nhà, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trước điện quốc sư, trong vòng ba chiêu đã giết chết hai thủ vệ canh cửa, sau đó đá văng cửa điện…
Hết chương 38
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện của Lý Thanh Thiển và Hồng Thược cải biên từ truyền thuyết của nhà thơ Khương Quỳ và ca nữ Tiểu Hồng thời Nam Tống. Theo lời đồn, Khương Quỳ và Tiểu Hồng từng nên duyên cầm sắt, nhưng cuối cùng vì Khương Quỳ nghèo khó, không thể nào chăm sóc Tiểu Hồng. Vì không để Tiểu Hồng theo mình chịu đói chịu khổ, Khương Quỳ bán Tiểu Hồng cho nhà khác. Ban đầu Tiểu Hồng không muốn, nhưng nghe Khương Quỳ nói bán nàng sẽ có tiền mua gạo ăn cơm, Tiểu Hồng không biết làm sao, chỉ đành đau lòng rời đi. Vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết nên đặt ở lời tác giả.
Thấy hoa, ánh mắt Hồng Thược lập tức sáng lên, cười nói: “Oa, đẹp quá! Cho muội hả?”
Lý Thanh Thiển gật đầu, không dám nhìn nàng.
Hồng Thược vui ơi là vui, ốm đau cũng không sửa được tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của nàng. Nàng ngọ nguậy bò dậy từ trên giường, nhận lấy đóa hoa đó, ngửi ngửi rồi nhếch miệng cười: “Đáng tiếc tóc muội bù xù quá, nếu không muội sẽ cài lên đầu!”
“… Ta chải cho muội nha.”
Trước đây Hồng Thược cứ bám riết đòi Lý Thanh Thiển buộc tóc cho mình, vì vậy cũng không nghĩ gì nhiều. Nàng ngồi yên để Lý Thanh Thiển xõa mái tóc dài của mình xuống, sau đó buộc thành búi tóc buông thõng quen thuộc, một đóa thược dược rực rỡ tươi tắn nhẹ nhàng cài trên suối tóc đen.
Hồng Thược vuốt cánh hoa, mỉm cười ho khan vài tiếng, cất cao giọng: “Đại ca huynh lấy cho muội cái gương đi, muội muốn xem xem có đẹp không.”
Lý Thanh Thiển nói: “… Muội xuống giường đi, qua cạnh bàn mà xem.”
Dứt lời, Lý Thanh Thiển lấy đôi giày thêu duy nhất của nàng tới, đặt trước giường.
Từ đầu đến cuối, Lý Thanh Thiển chưa từng nhìn vào mắt nàng.
Bấy giờ Hồng Thược mới nhận ra có gì đó không ổn, nàng chậm rãi xoay mặt lại, ngoảnh đầu nhìn Lý Thanh Thiển.
Cái chiêng suốt ngày kêu leng keng, lúc này lại hạ giọng thật thấp, hệt như mèo con nhút nhát.
Nàng hỏi Lý Thanh Thiển:
“… Đại ca?”
“…”
“Đại ca, có phải huynh có tâm sự gì không?”
Ngón tay siết thành đấm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cuối cùng Lý Thanh Thiển vẫn kể cho Hồng Thược nghe chuyện quốc sư đang tuyển thánh nữ.
Lúc nói, Lý Thanh Thiển cúi gằm đầu, có lẽ tưởng rằng làm vậy sẽ không phải nhìn thấy nét mặt của Hồng Thược, giúp mình đỡ buồn rầu tự trách.
Mặt của Hồng Thược thì không thấy thật, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi lã chã, thấm lên ra giường rách rưới.
“Muội… muội…” Giọng của cái chiêng nhẹ như mèo kêu: “Muội không muốn đi…”
“… Hồng Thược…”
Hồng Thược òa khóc: “Muội không muốn đi! Muội không muốn! Muội vừa sinh ra đã bị bán qua bán lại, bây giờ ngay cả đại ca cũng không cần muội sao? Huynh cũng muốn vứt bỏ muội! Đẩy muội cho người thứ tư!”
“Mèo chó mà huynh đổi cho nó bốn người chủ, nó cũng chịu không nổi.” Hồng Thược ôm đầu gối khóc nức nở: “Muội là người mà… mặc dù muội ngốc, mặc dù muội ngốc… nhưng muội cũng có tình cảm, muội cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ luyến tiếc huynh… Muội không muốn đi! Muội không muốn đi! Huynh cứ để muội bệnh chết đi, muội muốn được ở bên đại ca mỗi ngày!”
Bất luận Lý Thanh Thiển nói thế nào, nàng vẫn quyết không chịu nghe.
Lý Thanh Thiển làm sao có thể thật sự trơ mắt nhìn Hồng Thược bệnh chết? Mắt thấy không khuyên được nàng, Lý Thanh Thiển hạ quyết tâm, bỗng nhiên đứng dậy, xoay người nói: “Muội đến chỗ quốc sư, bệnh của muội có thể chữa khỏi, ta cũng có thể lấy được một ngàn bối tệ vàng. Muội có thể bảo toàn tính mạng, ta có thể lấy được tiền, đôi bên đều có lợi. Xin muội giúp ta đi.”
Hồng Thược sững sờ, mắt ngấn lệ, ngơ ngác nhìn Lý Thanh Thiển.
Lý Thanh Thiển phất tay áo, nói: “Đi đi.”
Hồng Thược ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn nói: “Huynh… sẽ không…”
“Có gì mà sẽ không?!” Lý Thanh Thiển quay phắt đầu lại, vành mắt đỏ bừng, cắn răng nói: “Coi như ta cầu xin muội, ba năm qua ta chăm sóc muội, chăm sóc cũng đủ mệt rồi, bán muội đi chí ít nhất ta còn có cơm ngon để ăn, muội nhất quyết phải theo ta làm gì? Muội cứ theo ta như thế, cuối cùng chúng ta sẽ ra sao?”
Hồng Thược mở to mắt, gương mặt hốc hác dần dần tái mét.
Cuối cùng chúng ta có thể ra sao?
Có thể bái đường thành thân, hay có thể trở thành hiệp khách, cầm kiếm chu du hồng trần?
Một người hứa cho một người khác cả đời bên nhau, là một việc quá đỗi đằng đẵng và gian nan, nào phải một túp lều tranh hai trái tim vàng là đủ.
Cần tiền bạc, cần niềm tin, cần đường ra, cần cả hy vọng.
Mà bọn họ chẳng có gì hết.
Ba năm lưu lạc chân trời, làm bạn chốn hồng trần, nhưng gã có lý do gì bắt Hồng Thược chịu khổ với mình cả đời? Tiểu thương kia nói không sai, ngay cả một đóa hoa lụa rách nát xấu xí nhất mà gã cũng không mua nổi cho Hồng Thược. Tình cảm của hai người họ tựa như đóa thược dược cài trên tóc hồng nhan, lúc vừa hái thì diễm lệ khó bì, như thể ngày mai hứa hẹn muôn vàn tốt đẹp.
Nhưng mà nó sẽ chết.
Hai người họ ở bên nhau, không có hoa lụa vĩnh hằng, chỉ có một đóa thược dược đỏ rạng rỡ, sắp sửa tàn úa thành bùn.
Trên đời có biết bao cặp quyến lữ, cuối cùng đều sẽ bại bởi tiền tài, bại bởi địa vị, bại bởi sức khoẻ, thậm chí là, bại bởi chính ái tình.
Lý Thanh Thiển không biết mình bại bởi cái gì, nói đơn giản là bại bởi cái nghèo, nói sâu xa là vì yêu Hồng Thược, nên bất luận thế nào cũng sẽ không ngồi yên nhìn nàng héo rũ bên cạnh mình, vậy hẳn là bại bởi ái tình.
Nhưng mà nói sao đi nữa, mình cũng đã là kẻ thất bại thảm hại.
Ngoại trừ đưa Hồng Thược đi, mình không còn lựa chọn nào khác.
“Một tên quỷ nghèo dẫn theo một cô gái nghèo, cuối cùng biến thành một ông cụ nghèo dắt theo một bà cụ nghèo? Muội nghĩ ta muốn cuộc sống như vậy sao?! Muội có nghĩ cho ta không!”
Hồng Thược ngơ ngác nhìn Lý Thanh Thiển, từ khi quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên đại ca của nàng nổi giận với nàng như thế.
Nàng ngẩng đầu, thược dược cài bên tóc mai đang ngủ xuân, tôn lên hai vệt nước mắt lấm lem trên gò má.
Nàng nghĩ thầm, muội muốn nha.
Trước giờ muội nào dám tham lam, cũng chẳng dám mơ tưởng đến phú quý. Kết cục tốt nhất mà muội nghĩ ra được, chính là hai ông bà nghèo ăn xin, cùng nhau đi dưới ánh hoàng hôn, cụ bà giọng sang sảng như cái chiêng, cụ ông ở bên cạnh cười hiền hòa —— Ngoại trừ đầu tóc bạc phơ và tấm thân nhăn nheo già cỗi, hai người vẫn hệt như hồi trẻ.
Thì ra kết cục này chung quy chỉ là nàng mơ tưởng hão huyền, tham lam quá nhiều, kỳ thật chẳng thể nào như nguyện.
Nàng chỉ là một nô lệ nhỏ nhoi bán mình chôn cha nuôi, ba năm trước Lý Thanh Thiển hoàn thành tâm nguyện của nàng, xem như đã mua nàng. Hôm nay Lý Thanh Thiển muốn bán nàng, nàng có tư cách gì để nói?
Hồng Thược không phải con gái, vì từ nhỏ mạng tiện, Hồng Thược đã định sẵn chỉ là một món đồ chơi cả đời lang thang phiêu bạt.
Nàng từng làm con dâu nuôi từ bé của nhà khác, từng làm nha hoàn của gia đình giàu có, từng làm con gái nuôi của một hộ nhà nông, nàng cứ ngỡ mình có thể gọi Lý Thanh Thiển là đại ca cả đời, tiếc rằng đến đây là kết thúc.
Thì ra chỉ cần một cơn gió cuốn qua, nàng lại không còn chỗ nương tựa.
Cuối cùng Hồng Thược vẫn đến chỗ quốc sư.
Hoàng hôn tối dần, rạng mây tía đỏ, Hồng Thược đi theo thị quan, bước từng bước một lên đài cao, đi đến đỉnh đài xa không thể với, bái kiến chủ nhân thứ năm của mình.
Chuông gió treo bên góc hiên kêu đinh đang, đi đến ngã rẽ trên đài cao, nàng nghiêng người nhìn xuống cổng thành.
Lý Thanh Thiển đang nhận cái túi nặng trịch chứa đầy tiền, nói cảm ơn thị quan, sau đó chậm rãi đi xa. Hồng Thược trông theo bóng lưng của Lý Thanh Thiển, nghĩ thầm, huynh xoay người lại đi… nói lời tạm biệt muội đàng hoàng được không.
Chí ít vẫy tay với muội một cái được không, để muội cam tâm từ biệt mộng đẹp dài ba năm này.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, thôi đi, vẫn thôi đi.
Cổ họng nàng nghẹn ứ bao đắng cay và lưu luyến, chỉ sợ Lý Thanh Thiển nhìn nàng một cái sẽ tức khắc vỡ đê. Nàng sợ mình lại giống như thuở mới gặp, nóng nảy bất chấp tất cả, khóc lóc liều mạng bám riết, nài ép Lý Thanh Thiển dẫn mình theo.
Gió bắt đầu thổi, thổi cho tay áo tung bay, thổi cho mùi hoa thược dược bên tóc mai của nàng thêm sực nức. Mắt đã ươn ướt nhòe mờ, nàng vẫn vô thức nở nụ cười.
Một ngàn bối tệ vàng, có thể mua rất nhiều rất nhiều màn thầu.
Sau này đại ca sẽ không bao giờ bị đói nhỉ?
Thật ra không quay đầu lại cũng được, không dẫn nàng theo cũng hay. Ba năm trước nàng chỉ muốn sống thật tốt, vì vậy mới không đắn đo gì kêu gào với bóng lưng của Lý Thanh Thiển.
Nhưng bây giờ, nàng sợ rồi.
Nàng sợ tiếng kêu của mình không thể giữ chân Lý Thanh Thiển, thế thì nàng sẽ đau đớn đến mức không thể đi nổi dù chỉ thêm một bước.
Mà nàng còn phải đi về phía trước.
Phải đi về phía trước…
Thừa dịp nước mắt chưa tràn mi trào ra, Hồng Thược vội vã thu hồi tầm mắt, cúi đầu băng qua hành lang giăng lụa chuông đồng lay lắt, tiếp tục bước lên trên.
Giày thêu dưới chân, thược dược trên tóc.
Hai người nghèo rách mồng tơi, ba năm qua chỉ để lại bấy nhiêu niệm tưởng thôi.
Trên đài cao hoàng tộc, sau lớp mành cửa sổ, loáng thoáng truyền ra tiếng cầm sắt đàn sáo, có ca kỹ đang đàn hát liên thanh: “Chiều tà lạnh lẽo quạ kêu sầu, chồi liễu bên đường ấm nôn nao. Nếu trong đáy mắt không lìa khổ, người thế gian đâu phải bạc đầu.”
Ánh hoàng hôn rọi sáng ngói hiên, lầu gác nguy nga chói lọi. Hồng Thược mang theo chút niệm tưởng còn sót ấy.
Đi từng bước, ngày càng xa.
“Ruột từng đoạn, lệ rơi mau, nhớ nhau thì hãy bước lầu cao. Người yêu đồi núi tuy che khuất, bao lần vẫn cố đứng trông theo.”
(Đoạn thơ trên nằm trong bài “Giá Cô Thiên” của Tân Khí Tật, mình mượn lời dịch của Nguyễn Đương Tịnh)
Chiều tà rực đỏ nuốt trọn bóng hình của nàng, khung cảnh xung quanh tối sầm như hoàng hôn ngày tận thế…
Một hồi cửu biệt.
Từ đó về sau, Lý Thanh Thiển vẫn một thân một mình, không còn thu nhận bất cứ người nào bầu bạn nữa. Một ngàn bối tệ đó, Lý Thanh Thiển gần như tiêu hết cho dân nghèo, còn mình chẳng đụng đến một đồng. Nhiều năm trôi qua, lúc thược dược trong sân héo tàn (1), cuối cùng Lý Thanh Thiển đã thấu hiểu kiếm pháp Đoạn Thủy của riêng mình —— Tiếng nghe u buồn, lại như chiêng trống. Gió rít sóng gào, Đoạn Thủy xé trời.
(1) Nguyên văn là “thược dược đồ mi”, đồ mi là thực vật nở hoa muộn nhất vào mùa xuân, khi hoa bắt đầu nở thì cũng có nghĩa là mùa xuân (mùa hoa nở) đã kết thúc, nên mình nghĩ chắc ý nói thược dược héo tàn.
Tất cả quá khứ tựa như pháo hoa đêm dài, lụi tắt trước mắt Mặc Tức.
Chờ đèn kéo quân lướt nhanh như chớp ấy dừng lại, đã đến núi hoang vắng vẻ, xương trắng chất chồng — Đó là trận chiến núi Nữ Khóc mà người đời đều biết.
Thật ra khi thấy Hồng Thược đi lên thành lầu, trở thành thánh nữ được nước Liệu tuyển chọn, Mặc Tức đã lờ mờ cảm thấy bất an. Hắn không ngây thơ như Lý Thanh Thiển, hắn hiểu quá rõ đám người nước Liệu điên rồ, đặc biệt là tên quốc sư ít lộ mặt kia, phải nói là điên hơn chó dại. Gì mà “truyền thụ đạo chiêm tinh, cầu nguyện cho vận mệnh đất nước”, người khác sẽ tin, Mặc Tức thì không cho là thế.
Nước Liệu ăn người uống máu, điên rồ mất trí, xem ra Hồng Thược đi chuyến này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Lại nghĩ đến lời đồn về núi Nữ Khóc, nghe bảo nước Liệu bắt giữ mấy trăm cô gái, cho các nàng giả dạng tân nương, đem đi tế sơn thần. Vừa liên hệ hai chuyện này với nhau, Mặc Tức đã đoán được đại khái…
Mà sự thật là, phỏng đoán của hắn về hành vi của nước Liệu, thông thường đều chính xác.
Trên núi Nữ Khóc có rất nhiều lệ quỷ, Lý Thanh Thiển thu phục hết một lượt. Nhưng Lý Thanh Thiển có lòng tốt, sau khi thu giữ vong hồn của các cô nương đó, Lý Thanh Thiển không cho người khác tổn thương các nàng mà quyết tâm giao kiếm phổ Đoạn Thủy cho em trai bảo quản và tu luyện, còn mình thì mang theo mấy trăm hồn phách đến hải đảo xa xôi, muốn từ từ siêu độ cho các nàng.
Siêu độ lệ quỷ, tất nhiên phải siêu độ từng người, giải lệ khí cho từng nàng một, đưa hồn về chuyển thế.
Mỗi lần độ một người, Lý Thanh Thiển lại nhìn linh hồn vãng sinh (đi đầu thai), đi về phía Tây Hãn Hải.
(2) Hãn Hải: Tên cổ của sa mạc Qua Bích, nằm giữa Mông Cổ và tỉnh Cam Túc. Theo lịch sử ghi chép, trước đây nơi này là biển cả, hiện giờ đã không còn nước nữa.
Những cô nương chết trên núi Nữ Khóc đều mặc áo đỏ sặc sỡ. Lúc còn mang lệ khí, các nàng chẳng hề có ý thức, nhưng sau khi lệ khí giải tán, các nàng lại mất sạch ký ức thuở sinh thời. Mỗi ngày trôi qua, Lý Thanh Thiển lại nhìn một vong hồn u oán bay khỏi đèn lồng, mê man đi mất.
Cứ thế, ngày lại qua ngày.
Theo số linh hồn được độ ngày càng tăng, nỗi hoang mang trong lòng Lý Thanh Thiển ngày càng sâu — Bởi vì Lý Thanh Thiển phát hiện, những cô nương này trông rất giống một người.
Giống người đuổi theo mình, bị mình bỏ lại trên thành lầu.
Trước khi chưa hóa giải oán hận, đám nữ quỷ sẽ vô thức lặp lại một câu mình nghĩ lúc cận kề cái chết. Lý Thanh Thiển đã nghe vô số câu, có kêu đau, có gọi cha mẹ, có lầm bầm lẩm bẩm, đừng chôn ta… đừng gạt ta… ta không muốn chết…
Đừng chôn ta.
Đừng gạt ta…
Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!
Những lời này và dung mạo tương tự của đám nữ quỷ khiến cho cảm giác bất an trong lòng Lý Thanh Thiển ngày một mãnh liệt — Nước Liệu tìm được các nàng ở đâu? Tại sao các nàng lại có dung mạo giống nhau như thế?
Có một đáp án rõ ràng trong đầu, nhưng Lý Thanh Thiển không dám tin, không dám nghĩ.
Oan quỷ trong đèn chứa hồn giảm dần đều, Mặc Tức phát hiện mỗi lần thả một người, tay Lý Thanh Thiển đều run bần bật. Mà khi nhìn thấy dung mạo của nữ quỷ không phải là Hồng Thược bị mình bỏ rơi, Lý Thanh Thiển mới thôi run rẩy.
Tựa như sống vất vưởng, thở phào ra một hơi.
Mãi đến khi độ nữ quỷ cuối cùng.
Sáng hôm đó, Lý Thanh Thiển xách đèn chứa hồn ra ngoài như mọi lần, Mặc Tức nhận thấy hôm nay bước đi của Lý Thanh Thiển thong thả hơn xưa nhiều, quỷ trên núi Nữ Khóc chỉ còn một con cuối cùng, Lý Thanh Thiển cảm thấy có lẽ lúc trước mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hồng Thược của mình ắt hẳn vẫn đang học đạo chiêm tinh trong cung điện của quốc sư, yên lành làm thánh nữ của nàng, tuyệt đối sẽ không như mình nghĩ lung tung…
Linh hồn cuối cùng, hệt như một luồng sương khói, yếu ớt bay khỏi đèn lồng, lửng lơ biến thành hình người.
Nữ quỷ có vóc người nhỏ nhắn, một thân mũ phượng khăn trùm, nhưng mà, nhưng mà… Lý Thanh Thiển như bị sét đánh, xương máu toàn thân lạnh toát ——
Lý Thanh Thiển gần như bật thốt: “Hồng Thược?!!!”
Ảnh ngược mong manh đó, hệt như cơn ác mộng cuối cùng ập xuống.
Oan hồn của Hồng Thược ngơ ngác bập bềnh trước mắt Lý Thanh Thiển, vẫn là dung mạo mà Lý Thanh Thiển từng gặp vô số lần trong mộng, thậm chí bên tóc mai của nàng vẫn còn bóng hoa thược dược, đôi chân vẫn xỏ giày thêu vàng nhạt… Nhưng nàng sẽ không cười tíu tít, sẽ không nhảy nhót, sẽ không hò hét ầm ĩ như cái chiêng nữa. Nàng chẳng khác gì đám lệ quỷ bị xử tử, tâm trí và ký ức đều mất sạch, chỉ còn một luồng hồn phách trôi nổi, lẻ loi không nơi nương tựa, lơ lửng trước mặt Lý Thanh Thiển.
Cho dù là người ngây thơ ngu dốt cỡ nào, lúc này cũng nên biết quốc sư gạt bọn họ. Những cô gái được dâng lên, cuối cùng nào có trở thành thánh nữ, mà thành cống vật tế núi, xương khô chôn bừa.
Mưu kế của kẻ quyền quý, gạt hết tính mạng của người cùng đường bí lối.
Hồng Thược lơ lửng giữa không trung, lầm bầm câu chấp niệm cuối cùng của mình trước khi chết. Ánh mắt rời rạc trống rỗng, nàng nói: “Huynh quay đầu lại đi… đại ca… muội muốn nói lời tạm biệt huynh đàng hoàng…”
Huynh quay đầu lại đi, muội không mơ tưởng được cùng huynh già đi, muội không mơ tưởng huynh chìa tay với muội lần nữa, đưa muội đi xa luyện kiếm.
Muội chỉ nghĩ, muội nghĩ rằng trước giờ đều là muội đuổi theo huynh, trước giờ đều là muội trông theo bóng lưng của huynh, liệu rằng lúc chia tay có thể đổi được một lần huynh nhìn muội lên thành lầu, đổi được một lần huynh nhìn muội chăm chú.
Muội không cam lòng chết như vậy, đại ca.
Đời này muội chưa được nói câu tạm biệt với huynh.
Từ góc độ này, Mặc Tức không thấy được sắc mặt của Lý Thanh Thiển khi ấy, trong không gian tĩnh mịch cũng không có bất cứ âm thanh nào.
Thật lâu sau, hệt như nước lũ cuối cùng cũng tràn bờ đê, cổ họng Lý Thanh Thiển bỗng nhiên phát ra tiếng gào khóc tựa thú hoang gầm rống, khản đặc lạc giọng, mất chữ mất tiếng, ứa lệ ứa máu, vang vọng trong mộng cảnh, mỗi tiếng khóc đều như máu tươi trào ra từ yết hầu.
Lý Thanh Thiển nói, không nên đưa muội đi… ta không nên đưa muội đi…
Nếu không đưa muội đi, ta sẽ không chữa được bệnh cho muội, nhưng lại có thể kề cận bên muội, người đau khổ là ta. Nhưng ta quá ích kỷ, quá nhu nhược, ta đẩy muội cho người khác, mình thì vắt giò chạy trốn, để lại hết đau đớn cho muội.
Lý Thanh Thiển quỳ gối trước vong hồn của Hồng Thược, tựa như thuở mới gặp Hồng Thược quỳ dưới bùn lầy, mình run cầm cập, khóc lóc thảm thiết.
Ta thậm chí không đủ can đảm nói tạm biệt muội, không dùng một tấm chân tình bịn rịn chia tay muội.
Cả ngày hôm đó, từ tảng sáng đến khi mây đỏ trời.
Là lần bầu bạn cuối cùng của một người một hồn.
Cuối cùng trời cũng sập tối, oan quỷ thả ra từ đèn chứa hồn không thể nán lại, một là rơi vào vĩnh kiếp, hai là phải được siêu độ. Lý Thanh Thiển chỉ đành dồn hết sức mình, khàn giọng rơi lệ, đọc chú vãng sinh hết lần này đến lần khác.
Gã đưa nàng đi, gã độ nàng đi.
Hãn Hải phù sinh, tiếng Phạn lẩm nhẩm, lần này, là Lý Thanh Thiển nhìn nàng rời đi.
“Nam mô a di đa bà dạ, đa tha già đa dạ…”
(Tiếng Phạn là Namah Amitabhavyuha, Tathagata; nghĩa là: quy kính Đức A Di Đà Phật, Như Lai)
Một lần rồi lại một lần.
“Già di nị già già tha…”
(Câu này là một trong các mật ngữ, đại ý là: nhổ bỏ tận gốc các nghiệp chướng)
Giữa tiếng lẩm nhẩm chú vãng sinh, Hồng Thược vô thức lặp lại: “Đại ca… huynh quay đầu lại đi… huynh nhìn muội đi…”
“Muộn muốn… nói lời tạm biệt huynh đàng hoàng…”
“Đại ca…”
Bỗng dưng.
Khí đen tản ra.
Mây tía dày đặc rực rỡ nơi chân trời, hào quang vạn trượng nhập vào dòng thủy triều. Bờ môi run bần bật, Lý Thanh Thiển đọc ra chữ cuối cùng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hồn của Hồng Thược đã được tháo giải, ánh mắt trở nên hư ảo mơ màng.
Nàng không nói chuyện nữa, dường như đang nghi hoặc tại sao mình lại ở trên thế giới mênh mang này. Nàng quay đầu nhìn sắc chiều tà cuối cùng ở đầu kia biển cả, thế rồi chẳng hề lưu luyến, xoay người bay đi.
Muội muốn, nói lời tạm biệt huynh đàng hoàng.
Lý Thanh Thiển khóc không thành tiếng, vừa nhìn vừa chạy theo bóng lưng của Hồng Thược, khản giọng gọi tên nàng… Gã lội xuống biển, nước ngập qua gối, rồi ngập qua eo… sóng biển ập tới, gã lảo đảo quỳ xuống, nhưng vẫn không cúi đầu.
Gã nhìn nàng biến mất giữa đất trời chói lọi.
Năm đó từ biệt nơi thành lầu, ta chưa từng ngoái lại, lần này, đổi thành ta nhìn muội… đổi thành ta tiễn muội…
Cả cuộc đời này, chúng ta chẳng thể tạm biệt nhau đàng hoàng. Nhưng ta sẽ tiễn muội, ta độ muội về, ta đưa muội đi xa.
Hồng Thược. Hồng Thược.
Ta nói như vậy, muội tha thứ cho ta được không, tha thứ cho sự nhu nhược và bần cùng của ta ngày trước.
Muội tha thứ cho ta được không, muội tha thứ cho ta được không…
Đất trời mênh mông, tà dương nhỏ máu.
Sắc chiều đậm dần, chút ánh sáng cuối cùng bị nước biển nuốt hết, bóng tối bao trùm cô đảo, đêm dài lan nhanh giữa tiếng khóc oán than của ai kia.
Mặc Tức không nhúc nhích, hắn không có bước qua nhìn Lý Thanh Thiển.
Gương mặt sụp đổ vụn vỡ này, hắn chinh chiến gần nửa đời người, sớm đã thấy vô số lần, đây là hình ảnh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Không lâu sau đó, Lý Thanh Thiển đến nước Liệu, muốn tìm quốc sư kia hỏi cho rõ ràng —— Thánh nữ cái gì, thánh nữ là để đưa đi lấp núi tế thần sao?
Đó là tế phẩm! Tế phẩm!!
Lúc này kiếm Đoạn Thủy đã tu luyện đến đỉnh, Lý Thanh Thiển mang một bụng thù hận và oán lệ, ám vệ ở vương thành nước Liệu hoàn toàn không phải là đối thủ của gã. Gã lướt nhanh trên xà ngang nóc nhà, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trước điện quốc sư, trong vòng ba chiêu đã giết chết hai thủ vệ canh cửa, sau đó đá văng cửa điện…
Hết chương 38
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện của Lý Thanh Thiển và Hồng Thược cải biên từ truyền thuyết của nhà thơ Khương Quỳ và ca nữ Tiểu Hồng thời Nam Tống. Theo lời đồn, Khương Quỳ và Tiểu Hồng từng nên duyên cầm sắt, nhưng cuối cùng vì Khương Quỳ nghèo khó, không thể nào chăm sóc Tiểu Hồng. Vì không để Tiểu Hồng theo mình chịu đói chịu khổ, Khương Quỳ bán Tiểu Hồng cho nhà khác. Ban đầu Tiểu Hồng không muốn, nhưng nghe Khương Quỳ nói bán nàng sẽ có tiền mua gạo ăn cơm, Tiểu Hồng không biết làm sao, chỉ đành đau lòng rời đi. Vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết nên đặt ở lời tác giả.
/198
|