“Sư huynh dạy ta nhé?”
Cố Mang đột ngột mở mắt ra. Con ngươi xanh thẳm tỏa ánh sáng ướt át giữa đêm tối.
Trong lều lặng ngắt như tờ, lồng ngực Cố Mang phập phồng kịch liệt, lưng bị mồ hôi nóng thấm ướt. Y nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình vang vọng trong bóng đêm dằng dặc.
Cố Mang nuốt nước miếng —— Vừa rồi mình mơ thấy gì thế?
Hình ảnh cuối cùng là Mặc Tức cúi xuống ngậm lấy môi mình, thân nhiệt nóng hừng hực khác xa vẻ lạnh lùng mọi ngày, Cố Mang gần như có thể cảm nhận được tình cảm quá đỗi nồng nhiệt đó tuôn chảy trong giấc mộng, che trời rợp đất vùi lấp mình.
Nhưng loại tình cảm đó là gì? Cố Mang không hiểu nổi. Y chỉ cảm thấy nó mang nhiệt độ khiếp người và độ bền đáng sợ, có thể vượt qua ranh giới tỉnh và mộng, khiến cho tim mình đập như trống dồn, máu nóng sục sôi không tắt.
Quá ngọt ngào, cũng quá nguy hiểm.
Cố Mang vô thức nâng tay sờ môi mình, sau đó xoay người qua.
Y trông thấy Mặc Tức ngồi trên chiếc ghế đặt bên giường mình, nghiêng đầu ngủ say, gương mặt có khác biệt rõ ràng với chàng trai trong mộng.
Không còn ngây thơ như thế nữa. Không còn lỗ mãng như thế nữa.
Thậm chí là, không còn thiết tha như thế nữa.
Năm tháng không lấy đi ngũ quan anh tuấn nhã nhặn của hắn, nhưng lại tước mất tuổi trẻ bồng bột và ngây ngô chân chất. Cố Mang nhìn Mặc Tức, nhớ lại lần đầu tiên gặp mình, Mặc Tức đã nói “chúng ta từng quen nhau.”
Lúc trước Cố Mang không để bụng câu này, nhưng giờ đây y bỗng thấy hoang mang —— Bọn họ thật sự từng quen nhau phải không?
Hai người có vẻ thân thiết lắm, sẽ ôm nhau cười đùa, sẽ lăn lộn trên một chiếc giường, Mặc Tức của khi đó cũng như Túi Cơm vậy, không hề chê mình bẩn.
Những điều này là thật ư…
Còn có cảnh cuối cùng —— Môi chạm môi hết sức thân mật.
Cố Mang không biết hành động này nói lên điều gì, nhưng vừa nghĩ đến cảm giác đó, lòng y đã nóng như thiêu đốt, dù rằng cái nóng đó còn lẫn với đớn đau. Y thật sự rất tò mò cảm giác đó là gì, sau khi hai người chạm môi sẽ xảy ra những gì.
Y khát khao muốn biết, nhưng tỉnh mộng rồi lại không nhớ tiếp được.
Cố Mang chớp cặp mắt xanh veo vắt, y thật sự không tài nào hiểu được những cảm xúc quá đỗi tinh tế này, cuối cùng y vươn tay, nhích qua bên kia.
Do dự một thoáng, cuối cùng vẫn tò mò dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi mỏng nhạt màu của Mặc Tức.
Lạ thật, sao lại lạnh ngắt, chẳng nóng như trong mộng.
Hoặc biết đâu mộng là giả?
Còn chưa suy ngẫm xong, chỉ thấy dưới ánh nến sắp tắt, Mặc Tức bị cái chạm của y đánh thức, run rẩy hàng mi hé mắt ra.
Có lẽ do ngủ say chưa tỉnh, ánh mắt của Mặc Tức nhất thời không có tiêu cự. Hắn ngơ ngẩn nhìn Cố Mang một hồi, thấy Cố Mang đang chạm vào môi mình, thế là càng cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.
Hắn thở dài một tiếng gần như là bi thương, sau đó nắm lấy tay Cố Mang, đưa lên môi dịu dàng hôn mấy cái.
“Sư huynh… ta lại mơ thấy huynh nữa rồi…”
“Cũng chỉ có trong mộng, huynh mới không chọc ta giận, mới ngoan ngoãn ở bên ta thế này…”
Môi mềm lành lạnh sượt qua mu bàn tay, Mặc Tức cúi đầu, có vẻ hơi nghẹn ngào.
Cố Mang sững sờ nhìn hắn, từ khi đôi bên gặp nhau đến nay, người này đã bao giờ có lúc tháo giáp nhu hòa thế này đâu. Nhìn hắn như vậy, chẳng hiểu sao Cố Mang bỗng thấy lòng mình xót xa.
Cớ sao lại đau đớn đến thế?
Rõ ràng hôm qua người này vừa đánh mình, đuổi mình đi, chê mình bẩn.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm thấy nỗi lòng thật sự của bọn họ không phải là thế này. Bọn họ… không nên… không nên là thế này…
Chần chừ một hồi, Cố Mang nhẹ giọng nói: “Ta mơ thấy ngươi.”
“…” Mặc Tức sửng sốt, chậm rãi ngước mắt lên.
Cảm giác mông lung mà ánh nến và đêm dài mang đến cho bọn họ đang tan dần, tròng mắt đen ngơ ngác của Mặc Tức từ từ có tiêu điểm, từ từ trở nên rõ ràng.
Cố Mang ngẩn người nhìn mê man và nhu tình trong mắt hắn rút dần, để lộ vô vàn ngạc nhiên và đau khổ.
Mặc Tức thình lình buông tay Cố Mang ra.
Hắn tỉnh rồi.
Mặc Tức đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Cố Mang một hồi, sắc mặt kỳ lạ khó tả, nhưng hắn không mở miệng ngay mà nhắm mắt day trán, lát sau mới cắn răng nói: “Xin lỗi, huynh đừng xem là thật. Vừa rồi đầu óc của ta không tỉnh táo, ta…”
Cố Mang cắt lời hắn: “Ta mơ thấy ngươi.”
Có lẽ Mặc Tức cho rằng y đang nói mớ linh tinh gì đó nên cũng không để ý, nhưng thấy y kiên trì muốn nói chuyện này, bèn hỏi: “… Huynh mơ thấy ta cái gì?”
Cố Mang ngồi dậy, y quỳ trên giường, nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều đứng trước mặt. Ánh mắt của y chẳng hề e dè bồi hồi trên môi Mặc Tức, cuối cùng lại nhìn vào mắt Mặc Tức.
“Mơ thấy ngươi ấm nóng, ngươi cũng sẽ cười.”
“…”
“Mơ thấy ngươi không khó chịu như bây giờ.”
“…”
“Ngươi gọi ta là, sư ca.”
Con ngươi của Mặc Tức đột ngột co rút, ngón tay cũng run bần bật, hắn kéo gáy Cố Mang qua, buộc y nhìn thẳng vào mình không được phép quay đầu, buộc y trút hết mọi biểu cảm vào trong mắt của mình.
Giọng hắn run rẩy khản đục: “Huynh nói… cái gì?”
“Ngươi còn trẻ. Ta cũng còn trẻ. Ở bên nhau, trong lều trại.” Cố Mang ngẫm nghĩ, nói khẽ: “Ngươi nhược quán, ta ở với ngươi.”
Mặc Tức tái mặt.
Cố Mang nhỏ giọng nói ra câu mình nhớ: “Cùng đệ tuổi trẻ khinh cuồng, cùng đệ mừng lễ nhược quán.”
Bỗng dưng như bị sét đánh vào người, gân cốt đều run rẩy, máu dồn hết lên não, thủy triều đập cho trước mắt biến thành màu đen, tứ chi lại lạnh như băng đá. Ánh mắt của Mặc Tức sáng ngời, nét mặt lại tối đến phát sợ, tưởng chừng sắp bị dòng nước chảy xiết xé thành những mảnh nhỏ mâu thuẫn.
Cố Mang nhớ lại rồi sao? Đây là luồng ký ức đầu tiên trở về sao?
Nhớ lại đêm nhược quán năm đó, hai người làm chuyện trời đất không dung.
“Ta ở với đệ.”
Mặc Tức lùi về sau một bước, rõ ràng cảm xúc nên có nhất là kinh ngạc, hoặc hẳn là thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hắn thật sự không ngờ mình lại bất ngờ nghe được lời quyến luyến ấm nồng của năm đó.
Hắn cứ ngỡ cả đời này mình cũng không nghe được… hắn cứ ngỡ cả đời này cũng không nghe được nữa! Phải nhờ vào một ít hồi ức đáng thương của mình để xoa dịu nỗi đau kiếp này cầu mà không được.
Sao Cố Mang lại nói ra chứ.
Lời từng là mật ngọt giờ đây như búa tạ nện xuống, nện cho ngực hắn đau buốt nhói. Mặc Tức gần như vô thức khom lưng, người đàn ông không thể bị quật ngã lại bị một câu nói đơn giản đánh cho chẳng thể nào đứng thẳng. Hắn ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay. Một câu cũng không nói nên lời.
Lúc trước hắn tát Cố Mang một cái, mà Cố Mang chỉ nói một câu cũng đủ khiến hắn tan nát cõi lòng.
Cố Mang nhìn Mặc Tức, lẽ ra y định hỏi, đó là mơ thật sao? Hay cuối cùng ta đã nhớ lại một ít quá khứ? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Tức lúc này, cho dù y không hiểu nhân tình, y cũng biết ——
Là thật.
Bọn họ thật sự từng có một đoạn tháng năm như thế, chỉ là đã bị vứt vào quá khứ trẻ dại cuồng si của hai người.
Đêm đó, Mặc Tức hốt hoảng rời khỏi lều trại như chạy trốn.
Mà hai ngày sau, Mặc Tức giống như đang cố tình tránh mặt Cố Mang.
Lúc trước thì tỏ vẻ ghét bỏ, còn bây giờ hắn không biết làm sao để bình tĩnh đối mặt với Cố Mang. Vài lần Cố Mang ngập ngừng muốn hỏi, ngặt nỗi Mặc Tức không chịu ở riêng với y, cứ thấy y là lủi đi thật xa.
Mặc Tức thật sự không biết nên đối mặt với Cố Mang thế nào —— Hắn không rõ Cố Mang nhớ được cụ thể bao nhiêu, chỉ nhớ đoạn đầu đêm nhược quán hay nhớ cả chuyện hoang đường ở đoạn sau? Hắn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Hơn nữa, hỏi thì có ý nghĩa gì?
Giữa hai người đã nát bét vậy rồi, chẳng thể vá lại nữa. Cần gì phải gom nhặt những mảnh vỡ dịu dàng ấy, chỉ tổ khiến mình đau lòng thêm. Trên đầu hắn còn buộc khăn lụa dành cho con liệt sĩ, sao hắn có thể quên được thù máu giữa Cố Mang và Trọng Hoa.
Cứ thế một đường không nói gì, đến ngày thứ ba, cuối cùng đoàn người đã tới vực Gọi Hồn.
Đó là một vực sâu rạn đất, nhìn không thấy điểm đầu cũng chẳng thấy điểm cuối. Dưới vực có dòng thác chảy xiết, chảy từ hướng Đông sang hướng Tây. Lúc đại quân đến nơi thì trời vừa hửng sáng, ánh bình minh xuyên thủng đêm tối, thái dương mọc lên từ chân trời, ánh vàng sáng loá nhưng không chói mắt rọi khắp đại địa Cửu Châu.
Quân thượng cưỡi một con ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết, tay cầm hai ngọn đèn treo vàng, áo dài trắng hơn tuyết, phóng ngựa ra khỏi vương sư. Phía sau hắn, tất cả hậu duệ quý tộc cũng lục tục xuống ngựa. Ánh ban mai chiếu rọi ống tay áo viền vàng của bọn họ, quả nhiên là hậu duệ hoàng tộc, khí thế ngất trời.
Quan ty lễ hét: “Nâng sen tế ——”
Tùy tùng của mỗi nhà quý tộc trình lên một ngọn đèn Trường Minh đốt bằng dầu cá voi, đưa đến tay chủ thượng nhà mình. Mỗi ngọn đèn lồng đại diện cho liệt sĩ hy sinh anh dũng của từng nhà, do chủ thượng của nhà đó cầm bằng hai tay, theo Quân thượng đến bên vực Gọi Hồn.
Mộ Dung Liên, Nhạc Quân Thiên, Mặc Tức… Các chủ thượng quý tộc của Trọng Hoa lần lượt bước lên, áo bào xanh lam thêu hoa văn hình dơi, áo bào trắng muốt thêu hoa văn rìu răng cưa, áo bào đen tuyền thêu hoa văn đằng xà…
Áo tế tự của mỗi vị chủ thượng đều trang trọng xa hoa, chỉ một loại hoa văn chìm thêu phía sau đã đủ uy nghiêm choáng ngợp, huống chi lúc này các gia tộc nắm giữ quyền lực tối cao còn xếp thành một hàng, áo bào ống rộng bay phần phật trong gió, mép tay áo viền vàng tỏa ánh sáng hoa mỹ.
Không giận mà oai.
Quan ty lễ nói: “Quỳ xuống ——!”
Tùy tùng quỳ xuống sau lưng bọn họ như thủy triều, tạo thành làn sóng đủ màu sắc khác nhau.
“Thả đèn ——!”
Mặc Tức và những người kia thả đèn lồng xuống vực sâu, trên đèn có yểm chú cánh ve, đèn dầu lập lòe rơi rất chậm, từ từ chìm vào nước dưới vực.
Nắng trời bừng sáng, trời đất huy hoàng.
Chủ thượng các nhà cũng lần lượt quỳ một gối xuống, tiếng ca của đại lễ trừ tà vang vọng giữa đất trời mênh mông hoang vắng: “Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm. Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử bất thanh sơn.”
(1) Tạm dịch : Xưa có nam nhi cầm kiếm mà đi, máu đào ngấm vào cát xương cốt khó trả về, năm trước thân này như ngọc ngà, đêm qua xác này như trò cười. Người để lại lòng son ta noi theo, người chừa lại hào khí ta truyền bá, ngày hồn thiêng trở về quê cũ, nhân gian nơi nào cũng ngát xanh.
Tiếng ca cúng tế du dương quanh quẩn, dưới vực Gọi Hồn có vô số điểm sáng lóng lánh bay lên, theo như truyền thuyết, đó là tàn thức (thần thức còn sót lại) của người chết phiêu đãng ở nhân gian.
Giữa tiếng truy điệu của người xưa, bay về phía hào quang vạn trượng.
Cố Mang nhìn cảnh tượng trước mặt, nghe tiếng tụng kinh dằng dặc mãi không ngừng, lại nhìn những ngọn đèn lồng có tên có họ chìm dần xuống, hồn của nhà học Nhạc, hồn của nhà họ Mặc, hồn của nhà Mộ Dung… Bọn họ đều có người ghi nhớ, được nhớ hoài nhớ mãi, được khắc vào tâm khảm trong khúc ca gọi hồn.
Nhưng lấp kín lòng y, hình như là một vài cái tên khó nghe khác.
Cố Mang nhớ không ra, nhưng giờ phút này chúng lại như sóng triều bào mòn trái tim y —— Những cái tên đó, đa số rất khó nghe, rất đơn giản, có tên thậm chí chỉ là họ gắn kèm một con số (2), vừa nghe là thấy ti tiện rồi.
(2) Ý nói mấy tên giống như Trương Tam, Lý Tứ, chỉ là họ rồi thêm con số vào.
Chúng nhiều vô số kể, bi thương lởn vởn trong tai y, hệt như các tiểu binh vô danh đã chết gọi với lên từ dưới vực sâu, trách móc y, oán hận y.
Cố soái, Cố soái.
Huynh đã nói, chúng ta gọi huynh một tiếng Cố soái, huynh sẽ đưa chúng ta rời khỏi địa ngục.
Huynh sẽ dẫn chúng ta về nhà… sẽ cho chúng ta một cái tên…
Nhưng huynh nói dối.
Ngay cả chính huynh cũng không nhớ chúng ta tên gì, ngay cả huynh cũng không nhớ chúng ta là ai… Chi gãy đã thối rữa, máu đào đã cạn khô… chẳng còn gì sót lại.
Có một chiếc đèn chứa hồn nào thuộc về liệt sĩ vô danh không? Dẫn dắt chúng ta trở về đất mẹ từng bảo vệ, nhìn xem cố nhân nơi đâu, sông núi chở che.
Cố soái… Cố soái…
Ta tên… tên ta là…
Tai kêu “ong ong”, vành mắt gần như sắp đỏ lên. Cố Mang thở không ra hơi, trong lúc thần trí rối loạn, y nhìn thấy vô số người chết trèo lên từ dưới vực sâu, những gương mặt mơ hồ đó lao nhanh về phía y.
“Cố Mang?” Ấn tượng cuối cùng chính là đội trưởng đội hộ vệ đứng bên cạnh hốt hoảng kêu một tiếng.
Cố Mang muốn trả lời, nhưng cổ họng nghẹn cứng không thốt được tiếng nào, chính những cái tên không thể nhớ nổi ấy tắc đầy trong cổ họng, đang đòi y trả mạng.
Trong lúc đầu óc choáng váng, Cố Mang thật sự nghe được một tiếng rống giận khiến người tỉnh ngộ, là giọng của mình xé trời truyền đến từ khói lửa chiến trường năm nào đó ——
“Đi nào!! Chưa chết thì bò dậy cho ta!!!”
“Các ngươi gọi ta một tiếng Cố soái, chết thì ông đây lập bia cho các ngươi, sống thì ông đây đưa các ngươi về nhà!!!”
“Đi nào!!!”
Giọng nói đó đầm đìa máu tươi, đâm vào đáy lòng của Cố Mang, y hổ thẹn, y buồn khổ, y dằn vặt và không cam lòng vì không thể thực hiện được lời hứa.
Cố Mang đau đớn nâng tay đỡ trán, tai cứ kêu “ong ong”, đầu đau như sắp nứt, cuối cùng ngã phịch xuống đất.
Cố Mang đột ngột mở mắt ra. Con ngươi xanh thẳm tỏa ánh sáng ướt át giữa đêm tối.
Trong lều lặng ngắt như tờ, lồng ngực Cố Mang phập phồng kịch liệt, lưng bị mồ hôi nóng thấm ướt. Y nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình vang vọng trong bóng đêm dằng dặc.
Cố Mang nuốt nước miếng —— Vừa rồi mình mơ thấy gì thế?
Hình ảnh cuối cùng là Mặc Tức cúi xuống ngậm lấy môi mình, thân nhiệt nóng hừng hực khác xa vẻ lạnh lùng mọi ngày, Cố Mang gần như có thể cảm nhận được tình cảm quá đỗi nồng nhiệt đó tuôn chảy trong giấc mộng, che trời rợp đất vùi lấp mình.
Nhưng loại tình cảm đó là gì? Cố Mang không hiểu nổi. Y chỉ cảm thấy nó mang nhiệt độ khiếp người và độ bền đáng sợ, có thể vượt qua ranh giới tỉnh và mộng, khiến cho tim mình đập như trống dồn, máu nóng sục sôi không tắt.
Quá ngọt ngào, cũng quá nguy hiểm.
Cố Mang vô thức nâng tay sờ môi mình, sau đó xoay người qua.
Y trông thấy Mặc Tức ngồi trên chiếc ghế đặt bên giường mình, nghiêng đầu ngủ say, gương mặt có khác biệt rõ ràng với chàng trai trong mộng.
Không còn ngây thơ như thế nữa. Không còn lỗ mãng như thế nữa.
Thậm chí là, không còn thiết tha như thế nữa.
Năm tháng không lấy đi ngũ quan anh tuấn nhã nhặn của hắn, nhưng lại tước mất tuổi trẻ bồng bột và ngây ngô chân chất. Cố Mang nhìn Mặc Tức, nhớ lại lần đầu tiên gặp mình, Mặc Tức đã nói “chúng ta từng quen nhau.”
Lúc trước Cố Mang không để bụng câu này, nhưng giờ đây y bỗng thấy hoang mang —— Bọn họ thật sự từng quen nhau phải không?
Hai người có vẻ thân thiết lắm, sẽ ôm nhau cười đùa, sẽ lăn lộn trên một chiếc giường, Mặc Tức của khi đó cũng như Túi Cơm vậy, không hề chê mình bẩn.
Những điều này là thật ư…
Còn có cảnh cuối cùng —— Môi chạm môi hết sức thân mật.
Cố Mang không biết hành động này nói lên điều gì, nhưng vừa nghĩ đến cảm giác đó, lòng y đã nóng như thiêu đốt, dù rằng cái nóng đó còn lẫn với đớn đau. Y thật sự rất tò mò cảm giác đó là gì, sau khi hai người chạm môi sẽ xảy ra những gì.
Y khát khao muốn biết, nhưng tỉnh mộng rồi lại không nhớ tiếp được.
Cố Mang chớp cặp mắt xanh veo vắt, y thật sự không tài nào hiểu được những cảm xúc quá đỗi tinh tế này, cuối cùng y vươn tay, nhích qua bên kia.
Do dự một thoáng, cuối cùng vẫn tò mò dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi mỏng nhạt màu của Mặc Tức.
Lạ thật, sao lại lạnh ngắt, chẳng nóng như trong mộng.
Hoặc biết đâu mộng là giả?
Còn chưa suy ngẫm xong, chỉ thấy dưới ánh nến sắp tắt, Mặc Tức bị cái chạm của y đánh thức, run rẩy hàng mi hé mắt ra.
Có lẽ do ngủ say chưa tỉnh, ánh mắt của Mặc Tức nhất thời không có tiêu cự. Hắn ngơ ngẩn nhìn Cố Mang một hồi, thấy Cố Mang đang chạm vào môi mình, thế là càng cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.
Hắn thở dài một tiếng gần như là bi thương, sau đó nắm lấy tay Cố Mang, đưa lên môi dịu dàng hôn mấy cái.
“Sư huynh… ta lại mơ thấy huynh nữa rồi…”
“Cũng chỉ có trong mộng, huynh mới không chọc ta giận, mới ngoan ngoãn ở bên ta thế này…”
Môi mềm lành lạnh sượt qua mu bàn tay, Mặc Tức cúi đầu, có vẻ hơi nghẹn ngào.
Cố Mang sững sờ nhìn hắn, từ khi đôi bên gặp nhau đến nay, người này đã bao giờ có lúc tháo giáp nhu hòa thế này đâu. Nhìn hắn như vậy, chẳng hiểu sao Cố Mang bỗng thấy lòng mình xót xa.
Cớ sao lại đau đớn đến thế?
Rõ ràng hôm qua người này vừa đánh mình, đuổi mình đi, chê mình bẩn.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm thấy nỗi lòng thật sự của bọn họ không phải là thế này. Bọn họ… không nên… không nên là thế này…
Chần chừ một hồi, Cố Mang nhẹ giọng nói: “Ta mơ thấy ngươi.”
“…” Mặc Tức sửng sốt, chậm rãi ngước mắt lên.
Cảm giác mông lung mà ánh nến và đêm dài mang đến cho bọn họ đang tan dần, tròng mắt đen ngơ ngác của Mặc Tức từ từ có tiêu điểm, từ từ trở nên rõ ràng.
Cố Mang ngẩn người nhìn mê man và nhu tình trong mắt hắn rút dần, để lộ vô vàn ngạc nhiên và đau khổ.
Mặc Tức thình lình buông tay Cố Mang ra.
Hắn tỉnh rồi.
Mặc Tức đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Cố Mang một hồi, sắc mặt kỳ lạ khó tả, nhưng hắn không mở miệng ngay mà nhắm mắt day trán, lát sau mới cắn răng nói: “Xin lỗi, huynh đừng xem là thật. Vừa rồi đầu óc của ta không tỉnh táo, ta…”
Cố Mang cắt lời hắn: “Ta mơ thấy ngươi.”
Có lẽ Mặc Tức cho rằng y đang nói mớ linh tinh gì đó nên cũng không để ý, nhưng thấy y kiên trì muốn nói chuyện này, bèn hỏi: “… Huynh mơ thấy ta cái gì?”
Cố Mang ngồi dậy, y quỳ trên giường, nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều đứng trước mặt. Ánh mắt của y chẳng hề e dè bồi hồi trên môi Mặc Tức, cuối cùng lại nhìn vào mắt Mặc Tức.
“Mơ thấy ngươi ấm nóng, ngươi cũng sẽ cười.”
“…”
“Mơ thấy ngươi không khó chịu như bây giờ.”
“…”
“Ngươi gọi ta là, sư ca.”
Con ngươi của Mặc Tức đột ngột co rút, ngón tay cũng run bần bật, hắn kéo gáy Cố Mang qua, buộc y nhìn thẳng vào mình không được phép quay đầu, buộc y trút hết mọi biểu cảm vào trong mắt của mình.
Giọng hắn run rẩy khản đục: “Huynh nói… cái gì?”
“Ngươi còn trẻ. Ta cũng còn trẻ. Ở bên nhau, trong lều trại.” Cố Mang ngẫm nghĩ, nói khẽ: “Ngươi nhược quán, ta ở với ngươi.”
Mặc Tức tái mặt.
Cố Mang nhỏ giọng nói ra câu mình nhớ: “Cùng đệ tuổi trẻ khinh cuồng, cùng đệ mừng lễ nhược quán.”
Bỗng dưng như bị sét đánh vào người, gân cốt đều run rẩy, máu dồn hết lên não, thủy triều đập cho trước mắt biến thành màu đen, tứ chi lại lạnh như băng đá. Ánh mắt của Mặc Tức sáng ngời, nét mặt lại tối đến phát sợ, tưởng chừng sắp bị dòng nước chảy xiết xé thành những mảnh nhỏ mâu thuẫn.
Cố Mang nhớ lại rồi sao? Đây là luồng ký ức đầu tiên trở về sao?
Nhớ lại đêm nhược quán năm đó, hai người làm chuyện trời đất không dung.
“Ta ở với đệ.”
Mặc Tức lùi về sau một bước, rõ ràng cảm xúc nên có nhất là kinh ngạc, hoặc hẳn là thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hắn thật sự không ngờ mình lại bất ngờ nghe được lời quyến luyến ấm nồng của năm đó.
Hắn cứ ngỡ cả đời này mình cũng không nghe được… hắn cứ ngỡ cả đời này cũng không nghe được nữa! Phải nhờ vào một ít hồi ức đáng thương của mình để xoa dịu nỗi đau kiếp này cầu mà không được.
Sao Cố Mang lại nói ra chứ.
Lời từng là mật ngọt giờ đây như búa tạ nện xuống, nện cho ngực hắn đau buốt nhói. Mặc Tức gần như vô thức khom lưng, người đàn ông không thể bị quật ngã lại bị một câu nói đơn giản đánh cho chẳng thể nào đứng thẳng. Hắn ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay. Một câu cũng không nói nên lời.
Lúc trước hắn tát Cố Mang một cái, mà Cố Mang chỉ nói một câu cũng đủ khiến hắn tan nát cõi lòng.
Cố Mang nhìn Mặc Tức, lẽ ra y định hỏi, đó là mơ thật sao? Hay cuối cùng ta đã nhớ lại một ít quá khứ? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Tức lúc này, cho dù y không hiểu nhân tình, y cũng biết ——
Là thật.
Bọn họ thật sự từng có một đoạn tháng năm như thế, chỉ là đã bị vứt vào quá khứ trẻ dại cuồng si của hai người.
Đêm đó, Mặc Tức hốt hoảng rời khỏi lều trại như chạy trốn.
Mà hai ngày sau, Mặc Tức giống như đang cố tình tránh mặt Cố Mang.
Lúc trước thì tỏ vẻ ghét bỏ, còn bây giờ hắn không biết làm sao để bình tĩnh đối mặt với Cố Mang. Vài lần Cố Mang ngập ngừng muốn hỏi, ngặt nỗi Mặc Tức không chịu ở riêng với y, cứ thấy y là lủi đi thật xa.
Mặc Tức thật sự không biết nên đối mặt với Cố Mang thế nào —— Hắn không rõ Cố Mang nhớ được cụ thể bao nhiêu, chỉ nhớ đoạn đầu đêm nhược quán hay nhớ cả chuyện hoang đường ở đoạn sau? Hắn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Hơn nữa, hỏi thì có ý nghĩa gì?
Giữa hai người đã nát bét vậy rồi, chẳng thể vá lại nữa. Cần gì phải gom nhặt những mảnh vỡ dịu dàng ấy, chỉ tổ khiến mình đau lòng thêm. Trên đầu hắn còn buộc khăn lụa dành cho con liệt sĩ, sao hắn có thể quên được thù máu giữa Cố Mang và Trọng Hoa.
Cứ thế một đường không nói gì, đến ngày thứ ba, cuối cùng đoàn người đã tới vực Gọi Hồn.
Đó là một vực sâu rạn đất, nhìn không thấy điểm đầu cũng chẳng thấy điểm cuối. Dưới vực có dòng thác chảy xiết, chảy từ hướng Đông sang hướng Tây. Lúc đại quân đến nơi thì trời vừa hửng sáng, ánh bình minh xuyên thủng đêm tối, thái dương mọc lên từ chân trời, ánh vàng sáng loá nhưng không chói mắt rọi khắp đại địa Cửu Châu.
Quân thượng cưỡi một con ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết, tay cầm hai ngọn đèn treo vàng, áo dài trắng hơn tuyết, phóng ngựa ra khỏi vương sư. Phía sau hắn, tất cả hậu duệ quý tộc cũng lục tục xuống ngựa. Ánh ban mai chiếu rọi ống tay áo viền vàng của bọn họ, quả nhiên là hậu duệ hoàng tộc, khí thế ngất trời.
Quan ty lễ hét: “Nâng sen tế ——”
Tùy tùng của mỗi nhà quý tộc trình lên một ngọn đèn Trường Minh đốt bằng dầu cá voi, đưa đến tay chủ thượng nhà mình. Mỗi ngọn đèn lồng đại diện cho liệt sĩ hy sinh anh dũng của từng nhà, do chủ thượng của nhà đó cầm bằng hai tay, theo Quân thượng đến bên vực Gọi Hồn.
Mộ Dung Liên, Nhạc Quân Thiên, Mặc Tức… Các chủ thượng quý tộc của Trọng Hoa lần lượt bước lên, áo bào xanh lam thêu hoa văn hình dơi, áo bào trắng muốt thêu hoa văn rìu răng cưa, áo bào đen tuyền thêu hoa văn đằng xà…
Áo tế tự của mỗi vị chủ thượng đều trang trọng xa hoa, chỉ một loại hoa văn chìm thêu phía sau đã đủ uy nghiêm choáng ngợp, huống chi lúc này các gia tộc nắm giữ quyền lực tối cao còn xếp thành một hàng, áo bào ống rộng bay phần phật trong gió, mép tay áo viền vàng tỏa ánh sáng hoa mỹ.
Không giận mà oai.
Quan ty lễ nói: “Quỳ xuống ——!”
Tùy tùng quỳ xuống sau lưng bọn họ như thủy triều, tạo thành làn sóng đủ màu sắc khác nhau.
“Thả đèn ——!”
Mặc Tức và những người kia thả đèn lồng xuống vực sâu, trên đèn có yểm chú cánh ve, đèn dầu lập lòe rơi rất chậm, từ từ chìm vào nước dưới vực.
Nắng trời bừng sáng, trời đất huy hoàng.
Chủ thượng các nhà cũng lần lượt quỳ một gối xuống, tiếng ca của đại lễ trừ tà vang vọng giữa đất trời mênh mông hoang vắng: “Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm. Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử bất thanh sơn.”
(1) Tạm dịch : Xưa có nam nhi cầm kiếm mà đi, máu đào ngấm vào cát xương cốt khó trả về, năm trước thân này như ngọc ngà, đêm qua xác này như trò cười. Người để lại lòng son ta noi theo, người chừa lại hào khí ta truyền bá, ngày hồn thiêng trở về quê cũ, nhân gian nơi nào cũng ngát xanh.
Tiếng ca cúng tế du dương quanh quẩn, dưới vực Gọi Hồn có vô số điểm sáng lóng lánh bay lên, theo như truyền thuyết, đó là tàn thức (thần thức còn sót lại) của người chết phiêu đãng ở nhân gian.
Giữa tiếng truy điệu của người xưa, bay về phía hào quang vạn trượng.
Cố Mang nhìn cảnh tượng trước mặt, nghe tiếng tụng kinh dằng dặc mãi không ngừng, lại nhìn những ngọn đèn lồng có tên có họ chìm dần xuống, hồn của nhà học Nhạc, hồn của nhà họ Mặc, hồn của nhà Mộ Dung… Bọn họ đều có người ghi nhớ, được nhớ hoài nhớ mãi, được khắc vào tâm khảm trong khúc ca gọi hồn.
Nhưng lấp kín lòng y, hình như là một vài cái tên khó nghe khác.
Cố Mang nhớ không ra, nhưng giờ phút này chúng lại như sóng triều bào mòn trái tim y —— Những cái tên đó, đa số rất khó nghe, rất đơn giản, có tên thậm chí chỉ là họ gắn kèm một con số (2), vừa nghe là thấy ti tiện rồi.
(2) Ý nói mấy tên giống như Trương Tam, Lý Tứ, chỉ là họ rồi thêm con số vào.
Chúng nhiều vô số kể, bi thương lởn vởn trong tai y, hệt như các tiểu binh vô danh đã chết gọi với lên từ dưới vực sâu, trách móc y, oán hận y.
Cố soái, Cố soái.
Huynh đã nói, chúng ta gọi huynh một tiếng Cố soái, huynh sẽ đưa chúng ta rời khỏi địa ngục.
Huynh sẽ dẫn chúng ta về nhà… sẽ cho chúng ta một cái tên…
Nhưng huynh nói dối.
Ngay cả chính huynh cũng không nhớ chúng ta tên gì, ngay cả huynh cũng không nhớ chúng ta là ai… Chi gãy đã thối rữa, máu đào đã cạn khô… chẳng còn gì sót lại.
Có một chiếc đèn chứa hồn nào thuộc về liệt sĩ vô danh không? Dẫn dắt chúng ta trở về đất mẹ từng bảo vệ, nhìn xem cố nhân nơi đâu, sông núi chở che.
Cố soái… Cố soái…
Ta tên… tên ta là…
Tai kêu “ong ong”, vành mắt gần như sắp đỏ lên. Cố Mang thở không ra hơi, trong lúc thần trí rối loạn, y nhìn thấy vô số người chết trèo lên từ dưới vực sâu, những gương mặt mơ hồ đó lao nhanh về phía y.
“Cố Mang?” Ấn tượng cuối cùng chính là đội trưởng đội hộ vệ đứng bên cạnh hốt hoảng kêu một tiếng.
Cố Mang muốn trả lời, nhưng cổ họng nghẹn cứng không thốt được tiếng nào, chính những cái tên không thể nhớ nổi ấy tắc đầy trong cổ họng, đang đòi y trả mạng.
Trong lúc đầu óc choáng váng, Cố Mang thật sự nghe được một tiếng rống giận khiến người tỉnh ngộ, là giọng của mình xé trời truyền đến từ khói lửa chiến trường năm nào đó ——
“Đi nào!! Chưa chết thì bò dậy cho ta!!!”
“Các ngươi gọi ta một tiếng Cố soái, chết thì ông đây lập bia cho các ngươi, sống thì ông đây đưa các ngươi về nhà!!!”
“Đi nào!!!”
Giọng nói đó đầm đìa máu tươi, đâm vào đáy lòng của Cố Mang, y hổ thẹn, y buồn khổ, y dằn vặt và không cam lòng vì không thể thực hiện được lời hứa.
Cố Mang đau đớn nâng tay đỡ trán, tai cứ kêu “ong ong”, đầu đau như sắp nứt, cuối cùng ngã phịch xuống đất.
/198
|