Mộ Dung Sở Y phất tay áo, nói: “Ngươi đã có được thứ ngươi muốn, nói đi, Nhạc Thần Tình ở đâu.”
“Nó hả…” Mũi heo của Sơn Cao khụt khịt hai cái: “Hiện giờ nó đang bị nhốt trong phòng tối thứ tư trên đỉnh tòa tháp này, bên ngoài có hai con dơi tinh cấp cao trấn giữ, trên người buộc mười hai dây mây cổ hút máu, chỉ bằng bốn người các ngươi mà muốn cứu nó, ha ha, khó đấy.”
Mộ Dung Sở Y cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là hai con yêu tinh và mười hai sợi dây thừng, cản được cái gì?” Dứt lời vung tay một cái, phất trần trong cổ tay thình lình hóa thành một thanh trường kiếm lấp lánh ánh bạc. Sấm sét lửa điện chạy xèn xẹt trên thân kiếm, Mộ Dung Sở Y khép hai ngón lại, quát: “Chiếu Tuyết, cưỡi gió!”
Trường kiếm Chiếu Tuyết chớp lóe đủ mọi sắc màu, ánh kiếm rọi sáng gương mặt của Mộ Dung Sở Y.
Chiếu Tuyết mỏng nhẹ, thế nên cách ngự kiếm của Mộ Dung Sở Y cũng không giống người khác. Kiếm không bị đạp dưới lòng bàn chân mà biến thành từng cụm ánh kiếm màu bạc, hệt như gió thổi tuyết bay, lượn lờ quanh người Mộ Dung Sở Y, tụ thành kiếm khí giúp hắn cưỡi gió bay lên.
Sơn Cao thấy vậy, cặp mắt đậu đỏ nhất thời trừng to như đậu tương: “Các, các ngươi thế là đi rồi sao? Chẳng lẽ các ngươi không hỏi câu thứ hai thứ ba?!”
“Không cần thiết.”
Sơn Cao nóng nảy: “Các ngươi không muốn biết thằng óc heo đó phạm vào đại kỵ gì sao?”
Mộ Dung Sở Y cứu người nhanh gọn lẹ, dứt khoát nói: “Không có hứng thú biết.”
Ngươi lên đầu ta ngồi luôn đi? Sơn Cao tức thì nổi cáu: “Bà ngoại ngươi! Vậy chẳng phải ông đây lỗ nặng sao? Chỉ ăn ký ức đau khổ của một người, không đủ cho ta nhét kẽ răng nữa! Không được! Các ngươi không được đi! Nhất định phải hỏi cho ta! Không thì ngoan ngoãn dâng cho ta thêm hai phần ký ức, bằng không đại gia ta nhất quyết không tha cho các ngươi!”
Giang Dạ Tuyết kiên nhẫn giải thích: “Tiên sinh làm sao lỗ được? Đã thỏa thuận tối đa hỏi ba câu, chứ đâu có nói nhất định phải hỏi đủ ba câu, bây giờ Sở Y cảm thấy một đáp án đã đủ để cứu người, vậy tất nhiên ——”
Giang Dạ Tuyết còn chưa nói xong, chỉ thấy Sơn Cao vung rìu phá núi, giận không thể át bổ xuống đất, sóng đỏ trong hồ máu tức khắc bắn tung tóe, gió tanh nổi lên khắp bốn phía. Giang Dạ Tuyết đứng gần Sơn Cao nhất, mắt thấy sẽ bị lưỡi rìu gây thương tích, Mặc Tức đang định triệu hồi kết giới Thôn Thiên, chợt nghe nổ “đùng” một tiếng!
Một lá bùa vàng hừng hực linh lực bắn tới trước mặt Giang Dạ Tuyết, tạo ra một lá chắn bảo vệ vững chắc, ngăn cản mọi uy lực từ rìu lớn của Sơn Cao.
Mặc Tức bỗng chốc mở to mắt: “Cố Mang…”
Người ném bùa chú không phải bản thân Giang Dạ Tuyết, cũng chẳng phải là Mộ Dung Sở Y, không ngờ người phản ứng nhanh nhất trong số họ lại là Cố Mang!
Giữa hào quang chói lọi tản ra từ bùa chú bảo vệ, Cố Mang đứng ngược chiều sáng, gió lốc linh lực thổi vạt áo của y bay phần phật. Khoảnh khắc đó đừng nói là Mặc Tức, ngay cả Giang Dạ Tuyết cũng sững sờ nhìn bóng lưng của Cố Mang ——
Ấy vậy mà giống hệt Cố soái nhiều năm trước từng kề vai chiến đấu.
——
“Ngươi cho ta thêm một cơ hội đi.”
“Lần này, ta sẽ không làm ngươi thất vọng nữa.”
Trên đỉnh núi Chiến Hồn, lời khẩn cầu của Cố Mang dành cho hắn vẫn còn văng vẳng bên tai. Mặc Tức nhìn bóng hình Cố Mang giờ đây như hòa với ánh vàng, khí quan trong ngực bất ngờ quặn đau như bị một cái tay đầy gai nhọn bóp chặt.
Cố Mang thật sự vẫn luôn cố gắng về với mình của ngày trước.
Về với Cố soái chưa từng phản bội, đồng sinh cộng tử với bọn họ…
“Heo huynh à, huynh muốn ăn ký ức đau khổ thì nói là được rồi, động thủ làm gì chứ?”
Dứt lời, Cố Mang phất ống tay áo, kết giới vàng rực thình lình tiêu tán.
“Tới đi, của ta cũng cho huynh lấy luôn, vậy chắc được rồi ha.”
Nói đoạn, Cố Mang bước lên vài bước, giẫm lên hòn đá nứt nẻ cạnh hồ máu, nhấc tay chỉ vào đầu mình: “Cứ ăn thỏa thích.”
Sơn Cao lòng tham không đáy rắn đòi nuốt voi, nó lại chỉ vào Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y đứng giữa ánh kiếm: “Vậy bọn họ thì sao? Ta cũng muốn của bọn họ!”
Cố Mang nhướn mày: “Bọn họ thì ta không làm chủ được. Chi bằng huynh tự hỏi đi?”
Hiện giờ bốn người họ ở trên đảo biệt lập, trong tháp toàn là yêu vật, nếu không cần tranh chấp thì tốt nhất là đừng nên tranh chấp. Mộ Dung Sở Y phất tay áo rộng, mặt mày lạnh toát: “Muốn lấy thì lấy đi, mau lên.”
Sợ bọn họ đổi ý, Sơn Cao vội vã hấp thu từ xa, đầu tiên hút khí đen tuôn nhè nhẹ từ lồng ngực của Mộ Dung Sở Y, nuốt vào trong bụng mình, sau đó lại cướp đoạt nỗi đau tích tụ trong lòng Mặc Tức.
Nhưng sau khi nuốt những nỗi đau đó vào bụng, lửa nóng trong lòng Sơn Cao chẳng những không lụi tắt mà đâm ra còn thèm khát hơn —— Vì khế ước của yêu tộc, nó đã cố thủ tòa tháp này mấy ngàn năm. Lúc Dơi Vương đời trước tại vị thường giết chóc ăn người, nó cũng hút ké được không ít nỗi khổ. Nhưng vị Nữ Dơi Vương hiện giờ lại một lòng muốn thoát khỏi xác yêu, phi thăng thành tiên, vì vậy hàng trăm năm qua chưa từng chủ động lấy mạng của người sống. Lâu như vậy rồi, tu sĩ duy nhất mà Sơn Cao từng tiếp xúc trực tiếp chỉ có Nhạc Thần Tình mấy ngày trước chạy tới đây mà thôi.
Nhạc Thần Tình từ nhỏ cơm no áo ấm, tính tình lại phóng khoáng thiện lương, trong đầu thật sự không có thù sâu oán nặng nào, Sơn Cao cắn nuốt cũng chẳng ngon nghẻ gì.
Nhưng hôm nay thì khác.
Sau khi hút nỗi khổ của Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y vào miệng, Sơn Cao hệt như một người nhịn đói lâu ngày đột nhiên nếm được thịt tươi nóng hôi hổi thơm nức mũi, thế mà lại không muốn buông tay.
Có điều nói sao đi nữa nó cũng là linh thú viễn cổ, ít nhiều cũng còn một chút lực khống chế. Nó hạ quyết tâm, dời mắt heo khỏi hai vị này rồi chuyển sang Cố Mang, hùng hổ nói: “Được! Mùi vị không tệ! Cuối cùng ăn thêm ngươi nữa rồi đại gia ta sẽ mặc các ngươi đi!”
Cố Mang cười nói: “Ây chà, vậy đúng là đa tạ huynh đài thủ hạ lưu tình mở một con đường.”
Giọng điệu và thần thái khi y nói câu này thật sự rất giống Cố Mang của quá khứ. Thật ra trong quãng thời gian qua, Mặc Tức vẫn cảm thấy Cố Mang liên tục tiếp cận Cố sư huynh ngày trước, mà giờ phút này đây Cố Mang mỉm cười mặc cả với Sơn Cao, quả thật cứ như năm tháng chảy ngược vậy.
Sơn Cao ngu si không nghe ra được ý mỉa mai, còn tưởng Cố Mang thật lòng thật dạ khen ngợi mình, thế là hợm hĩnh hừ một tiếng, làm bộ cao sang quý phái xua tay với Cố Mang: “Tất nhiên rồi, đại gia ta nói là làm, đã bao giờ nuốt lời đâu?”
Nói xong bắt đầu hấp thu nỗi đau của Cố Mang.
Khí đen tuôn ra từ sâu trong lồng ngực của Cố Mang, hóa thành một luồng khói đen lơ lửng giữa không trung, sau đó chảy vào cái miệng há to của Sơn Cao.
Sơn Cao chỉ hút ngụm thứ nhất rồi đột ngột ngậm miệng, tiếp theo trợn mắt nhìn Cố Mang với vẻ không thể tin, trong cặp mắt đậu đỏ chớp lóe những tia sáng ma mãnh khác thường. Tia sáng ấy cho Cố Mang một cảm giác —— Hình như con heo này muốn ăn tươi nuốt sống mình!
Cố Mang vô thức lùi về sau một bước, cười thăm dò:
“Nghẹn rồi hả?”
Mũi heo của Sơn Cao hộc khí ra ngoài, nó há to miệng, lời còn chưa nói, nước bọt đã chảy ròng ròng.
Làm thế nào nó cũng không ngờ rằng, trong cơ thể của thanh niên thoạt nhìn chỉ tầm hai ba chục tuổi trước mặt lại chất chứa nỗi đau không thua gì hàng ngàn hàng vạn người gộp lại! Nhưng mà kỳ lạ thật, nó không thể nào dò được ký ức hoàn chỉnh của Cố Mang, nó cảm nhận được nỗi khổ của y, nhưng chẳng thể biết được nguyên nhân đằng sau nỗi khổ đó.
Việc này giống như ngửi được mỹ vị thơm ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng cuối cùng vẫn cách một khoảng xa nên không thể ăn được, giày vò đến mức bụng nó sôi ùng ục, tim gan cũng quặn thắt theo dạ dày.
“Ngươi mất đi quá nhiều ký ức…” Sơn Cao lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Ngay cả quên rồi cũng thấy đau đến vậy, nếu ngươi có thể nhớ ra… mùi vị đó, quả thật…”
Nó đột ngột hút nước bọt trở vào, đôi mắt heo lóe sáng.
Thấy nó lộ vẻ hung ác, Mặc Tức bỗng dưng rùng mình, quát lớn: “Suất Nhiên, tới đây!”
Chính trong lúc này, Sơn Cao vứt câu “nói là làm, chưa từng nuốt lời” mà mình vừa tuyên bố ra sau đầu. Nó nhảy khỏi hồ máu như ác thú vồ mồi, mặt mày dữ tợn nước bọt giàn giụa lao về phía Cố Mang!
Mặc Tức nghiêm giọng quát: “Cẩn thận!” Dứt lời ném bùa chú ra, bọc Cố Mang bên trong kết giới, sau đó có ánh lửa “xèn xẹt” phực lên, rọi sáng cả đại sảnh tháp cổ.
Suất Nhiên ngang trời xé gió, Mặc Tức giơ cao roi dài, đứng thẳng trước mặt Sơn Cao, ánh mắt sắc lạnh: “Nghiệt súc, ngươi đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Sơn Cao ngửa đầu cười như điên: “Được một tấc lại muốn tiến một thước? Thì sao nào!”
Nó lia cặp mắt đỏ tươi gian ác qua người Mặc Tức, nhìn chằm chằm Cố Mang đứng sau lưng hắn, liếm môi nói: “Không ngờ lại có người mang oán lệ thượng đẳng như thế đưa đến trước mặt ông! Ông đây trúng nhầm bẫy rập của tộc Dơi, trăm ngàn năm qua buộc phải ở trong hồ máu trấn tháp canh phòng thay Dơi Vương! Nếu ta nghĩ cách giúp ký ức của ngươi lóe về, thừa dịp ngươi đau đớn, ta sẽ xé xác ngươi ra nuốt vào bụng —— Vậy thì ta —— Vậy thì ta… ha ha ha! Ta sẽ được tự do! Ta sẽ được tự do!!!”
(1) Lóe về: ý nói về chớp nhoáng, không lâu dài.
Mặc Tức rùng mình: Ký ức lóe về? Có ý gì, lẽ nào nó có thể… khôi phục ký ức của Cố Mang?
Điều này sao có thể?!
Cố Mang thiếu hai phách, không phải mất trí nhớ bình thường, làm sao…
Hắn còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy Sơn Cao đột nhiên vung cánh tay.
Chỉ nghe nổ “ầm” một tiếng, hồ máu như bị rồng lặn khuấy sóng, cá voi lật nước, sóng máu dâng lên còn dữ dội hơn lúc trước. Giữa trận thế hết sức hung hiểm này, một vật lạ khổng lồ cao cỡ mười người bất ngờ trồi lên từ sâu dưới hồ máu! Theo vật kia nổi lên khỏi mặt nước, sóng máu bốn phía cuộn trào càng mãnh liệt, từng đợt sóng triều tràn lên trên bờ hồ, hệt như hàng vạn bông tuyết vỡ tan trên gạch đá.
Nước máu chảy ồ ạt, vật khổng lồ đó lộ rõ nguyên hình giữa một vùng đỏ thẫm. Mặc Tức thoáng chốc sửng sốt, sau đó máu toàn thân như đông lại tức thì ——
“Gương Thời Gian?!!”
Sau khi sắc đỏ tan mất, tấm gương đẫm máu này tỏa ánh vàng chói lọi, rìa gương dùng cách khắc chìm khắc phù văn thượng cổ. Mặt gương không phản chiếu bất kỳ bóng người nào, chỉ phủ một lớp sương mù mịt, trong sương lấp lóe ánh sáng chập chờn của thời không.
Đúng thật là… gương Thời Gian…
Mặc Tức chỉ từng đọc về tấm gương này trong các bộ sách ở học cung, nó liên quan đến tam đại cấm thuật lưu truyền trong đại lục tu chân, tam đại cấm thuật đó theo thứ tự là: Thuật Trùng Sinh, ván cờ Trân Lung và cửa Thời Không Sinh Tử. Trong suốt tháng năm mênh mông đằng đẵng, truyền thuyết liên quan đến thuật Trùng Sinh có ở khắp mọi nơi, ván cờ Trân Lung xếp thứ hai, còn cửa Thời Không Sinh Tử chính là thứ thần bí nhất trong tam đại cấm thuật.
Tương truyền chỉ cần có người nắm giữ cấm thuật này, tất sẽ có thể xé rách thời không, trở về quá khứ, nghịch chuyển tương lai. Thế nhưng cách này thật sự quá tà đạo, tài liệu về nó còn thất lạc hư hỏng, chỉ có ghi chép rải rác đứt đoạn nên cũng khó phân biệt thật giả. Hơn nữa nghe nói kẻ dám cả gan thi hành cấm thuật cửa Thời Không Sinh Tử, kết cục cuối cùng thường là chết bất đắc kỳ tử, hài cốt không còn, không được chết tử tế. Vì vậy ngoại trừ kẻ điên cực kỳ cá biệt chấp niệm quá mạnh, chẳng ai sẽ hứng thú với cấm thuật này cả.
Nhưng mà gương Thời Gian thì khác.
Trong các loại sách cổ ở đại lục Cửu Châu đều có dấu vết của gương Thời Gian, nghe đồn nó là di vật mà thượng thần Phục Hy để lại khi chế tạo cửa Thời Không Sinh Tử, hiệu quả cũng tương tự cửa Thời Không Sinh Tử, có thể dẫn người quay trở về quá khứ. Có điều do nó chỉ là nguyên mẫu ban đầu, thế nên tuy nó có thể tái tạo ảo ảnh của quá khứ, nó lại không thể thật sự thay đổi được điều gì.
Nói cách khác, sau khi tu sĩ tiến vào thế giới gương, mặc dù có thể sửa chữa tiếc nuối dành cho quá khứ, nhưng loại sửa chữa này đã định sẵn sẽ như công dã tràng. Ngay khi tu sĩ rời khỏi thế giới gương, tất cả thay đổi mà người đó làm trong quá khứ đều sẽ bị xóa bỏ, quá khứ trong gương tựa như một kiếp phù du, sau khi tỉnh mộng, hiện thực vẫn là hiện thực, sẽ không có gì thay đổi.
Vì vậy tấm gương này còn có một cái tên phù hợp với nó hơn:
Gương hoàng lương.
(2) Hoàng lương: Hạt kê màu vàng. Ví một giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi.
Những chuyện của hôm qua, chỉ tựa bao giấc mộng hoàng lương.
Thân là đại sư luyện khí, Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y tất nhiên đã sớm biết về gương Thời Gian. Ngay cả người điềm tĩnh bạc tình như Mộ Dung Sở Y cũng hơi biến sắc: “Gương Thời Gian là bảo khí thần tộc… sao lại ở chỗ này?”
Giang Dạ Tuyết nói: “Chỉ sợ không phải là gương hoàn chỉnh, nhìn bên trái của nó kìa.”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn về bên trái của gương Thời Gian, quả nhiên thấy được vết nứt gãy rõ ràng —— Không ngờ tấm gương cao cỡ mười người này chỉ là một mảnh vỡ nhỏ của gương Thời Gian!
Nhưng dù là mảnh vỡ, sức mạnh cũng đủ khiếp người, chỉ nghe Sơn Cao nhe răng rống một tiếng: “Khổ hận nhập huyết cốt, tuyền hạ bất đắc tiêu (Khổ hận đã nhập vào xương máu, xuống suối vàng cũng không thể tiêu tan) —— Mở trận!” Rìu phá núi chỉ một cái, luồng khí đen vừa rồi hút ra từ ngực của Cố Mang bay thẳng vào mặt gương!
Theo luồng khí đen chảy vào trong gương, làn sương mịt mờ tuôn ồ ạt như suối, tưởng đâu năm tháng đang nổi gió giục mây. Ngay sau đó, một luồng ánh vàng chói mắt toát ra từ trong gương. Sơn Cao quát: “Khổ chủ rơi vào!”
Tiếng quát ấy chẳng khác nào gọi hồn, người không liên quan đến ký ức đau khổ này không bị ảnh hưởng gì, chỉ có Cố Mang hét lên một tiếng, bỗng dưng quỳ xuống đất, sặc ra một búng máu.
Mặc Tức hoảng hốt gọi: “Cố Mang?!”
Cố Mang như bị mấy ngàn dây rối vô hình trói chặt tứ chi, hai tay của y níu lấy nền gạch xanh, xương cốt và gân mạch gồ lên, nhưng rồi vẫn bị lực hút vô hình đó kéo về phía tấm gương. Đúng lúc này, Sơn Cao lại phát ra vài tiếng rống đinh tai nhức óc.
Mộ Dung Sở Y nhìn quanh bốn phía, nhíu chặt mày kiếm: “Không ổn!”
Chỉ thấy hàng loạt đốm đỏ chi chít sáng lên trong góc tối của tháp cổ, nhìn từ xa cứ như châm vạn ngọn nến giữa đêm dài hoặc ngân hà xán lạn, song cảnh tượng hoa mỹ ấy chẳng nên thơ đến vậy, mà có nghĩa là đám dơi tinh đang ngủ trong tháp cổ đã bị tiếng rống của Sơn Cao đánh thức… Bốn phía bắt đầu vang lên những tiếng rít sột soạt, tiếng rít đó càng lúc càng vang dội càng lúc càng đông đảo, cuối cùng cứ như sóng biển dâng cao xô vào bờ!
Vô số dơi tinh tập kích về phía bọn họ!!
Sát khí lộ rõ trong mắt, Mộ Dung Sở Y nhấc vung tay lên, quát: “Chiếu Tuyết, Tồi Thiên Sơn (phá ngàn núi)!”
Trường kiếm vòng quanh người hắn bất ngờ hóa thành làn sóng linh lực như bông tuyết trào tuôn, đón đầu lũ dơi tinh đầu tiên lao đến! “Ầm” một tiếng, linh lực trắng xóa và biển dơi đen kịt như rồng hổ tranh đấu, quấn chặt lấy nhau, chiến đấu kịch liệt.
Cùng lúc đó, lực hút của gương Thời Gian đối với Cố Mang lại mạnh hơn mấy phần. Cố Mang nằm bò dưới đất, nắm chặt trụ tháp xương trắng bên tay, vậy mà vẫn chịu thua lực triệu hoán đáng sợ của mặt gương.
Xưa nay người lọt vào gương đều cửu tử nhất sinh, Giang Dạ Tuyết vốn đang giúp Mộ Dung Sở Y ngăn chặn bầy dơi, nhưng quay đầu thấy Cố Mang chống cự vất vả như thế, hắn định dành sức giúp Cố Mang một tay.
Nào ngờ Giang Dạ Tuyết còn chưa kịp ra tay, Suất Nhiên của Mặc Tức đã phóng tới, quấn chặt lấy Cố Mang. Mặc Tức nói với Giang Dạ Tuyết: “Đừng lo, có ta!”
Dứt lời, hắn kéo xà tiên Suất Nhiên trở về, ôm Cố Mang vào ngực. Ngay khi ôm lấy Cố Mang, Mặc Tức đã biết lực triệu hoán của gương Thời Gian đáng sợ cỡ nào —— Lực hút vô hình đến từ tấm gương do thần linh chế tạo, thân xác người phàm tuyệt nhiên không chống được quá lâu. Mặc Tức ôm Cố Mang nên cũng bị lôi về phía gương chung với Cố Mang.
Giang Dạ Tuyết gọi: “Mặc huynh ——! Cố huynh!!”
Đây từng là cách Giang Dạ Tuyết gọi bọn họ khi cùng sánh vai chinh phạt nơi sa trường. Về sau Giang Dạ Tuyết què chân, không tiện viễn chinh nữa, cuối cùng một người trở thành Hi Hòa quân, một người trở thành Thanh Húc trưởng lão, dần dà đã quen gọi nhau bằng quan hàm xa lạ phải phép ấy.
Nhưng vào giờ phút nguy cấp này, Giang Dạ Tuyết lại gọi xưng hô thời còn trẻ…
Ánh vàng càng lúc càng chói lóa, lực hút cũng càng lúc càng lớn, mắt thấy sắp bị kéo vào trong gương, trở về một đoạn quá khứ cực kỳ đau khổ của Cố Mang —— Cửu tử nhất sinh, cửu tử nhất sinh.
Bao nhiêu người lọt vào tấm gương này mà còn lành lặn trở ra được?!
Tuy Cố Mang không hiểu gì về gương Thời Gian, nhưng dù sao y cũng từng bị nước Liệu tôi luyện lại, trên người có trực giác bản năng của loài thú. Hai người ngày càng gần tấm gương, Cố Mang giãy dụa trong ngực của Mặc Tức: “Buông tay!”
Mặc Tức không hé răng, ngược lại lệnh cho Suất Nhiên quấn hai người chặt hơn.
Cố Mang đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt toả ánh sáng khác thường, y nghiêm giọng nói: “Ngươi ở lại bên ngoài có thể giúp đỡ cho bọn họ! Buông ra!”
Mặc Tức cắn răng nói: “Huynh im miệng… cho ta!”
“Buông ra —— Ngươi không cần theo ta ——!”
Mặc Tức giận dữ quát: “Im miệng!!”
Ánh vàng lại chói hơn mấy phần, lần này ngay cả Suất Nhiên quấn cột đá cũng không thể cản được uy lực của gương Thời Gian. Suất Nhiên bỗng chốc vỡ thành những đốm sáng đỏ, hệt như mây đỏ bay lượn, trở vào trong cơ thể của Mặc Tức, biến mất không thấy gì nữa.
Mất đi sự bảo vệ của Suất Nhiên, hai người lập tức bị gương Thời Gian kéo mạnh qua. Gần như cùng lúc đó, hàng vạn dơi tinh bay khỏi bóng tối đánh bại thần võ Chiếu Tuyết của Mộ Dung Sở Y. Thấy vậy, Mộ Dung Sở Y bèn rút dao găm ra, lưỡi dao sáng lóa chiếu rọi mắt phượng quyết tuyệt của hắn, hắn không chút do dự rạch vào lòng bàn tay của mình, sau đó giơ tay vẩy máu vào không trung.
Mộ Dung Sở Y đang dùng linh huyết thu hút lũ dơi khát máu này, dùng chính mình làm mồi…
Giang Dạ Tuyết kêu thất thanh: “Sở Y!!”
Mộ Dung Sở Y vẽ một kết giới, bọc chính mình trong đó, linh huyết mạnh mẽ thu hút toàn bộ bầy dơi, chẳng mấy chốc kết giới đã bị chúng bao vây và tấn công dồn dập. Bóng hình trắng muốt lẫn kết giới bị nuốt trọn, chỉ nghe tiếng hét của Mộ Dung Sở Y truyền ra từ bên trong: “Giang Dạ Tuyết! Nghĩ cách làm cái gương mẻ đó dừng lại đi, nhanh lên! Ta không chống được quá lâu đâu!”
Một trước một sau, một bên là Mộ Dung Sở Y bị biển dơi hút máu vây công, kết giới phòng hộ duy nhất sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào. Một bên là Mặc Tức và Cố Mang đã bị gương Thời Gian kéo đến sát rìa, mắt thấy sẽ cùng nhau rớt vào gương thần thượng cổ này.
Mặt mũi Giang Dạ Tuyết trắng bệch như tờ giấy, Mặc Tức quát lớn: “Làm sao dễ dàng như thế được?! Giúp Mộ Dung đẩy lùi dơi lửa và Sơn Cao đi! Sau đó hẵng nghĩ cách quay về giải quyết tấm gương này!”
Nói xong câu đó, hai người không thể chống được nữa, bị lực hút kéo mạnh vào tháng năm quay cuồng trong gương ——
Trước khi bị tấm gương cắn nuốt, hình ảnh cuối cùng mà Mặc Tức trông thấy là Giang Dạ Tuyết điều khiển xe lăn gỗ chạy đến bên Mộ Dung Sở Y, mở túi Càn Khôn ra, vài chục người máy gỗ rơi xuống đất, hóa thành những võ sĩ cầm đao đứng thẳng.
Sau đó trước mắt hắn tối đen, cùng Cố Mang ngã vào vực sâu của thời không, không còn ý thức được gì nữa.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi tới rồi ~~ Lên ngồi cỗ máy thời gian của Doraemon, mở ra hành trình máy thời gian ~~ ha ha ha ~~ Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!
《Đây là tiểu kịch trường chỉ những em từng chơi Kiếm Tam mới đọc hiểu》
Cố Mang Mang: Buông ra! Tự ta rơi vào gương là được rồi!!
Tức muội: Huynh tỉnh lại cho ta ngoan ngoãn theo ta đi!
Cố Mang Mang: Hổng muốn!
Tức muội: Ta biết huynh không muốn liên lụy ta, nhưng mà…
Cố Mang Mang: Nói bậy! Ta không muốn đệ giành trang bị với ta thì có! Hai ta đều là quân gia! Đệ đừng cướp thẻ bài Thiên Sách của ta!!! Ông đây nghèo lắm rồi đập trang bị cũng đập không bằng đệ!! Đệ dang ra!!!!
“Nó hả…” Mũi heo của Sơn Cao khụt khịt hai cái: “Hiện giờ nó đang bị nhốt trong phòng tối thứ tư trên đỉnh tòa tháp này, bên ngoài có hai con dơi tinh cấp cao trấn giữ, trên người buộc mười hai dây mây cổ hút máu, chỉ bằng bốn người các ngươi mà muốn cứu nó, ha ha, khó đấy.”
Mộ Dung Sở Y cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là hai con yêu tinh và mười hai sợi dây thừng, cản được cái gì?” Dứt lời vung tay một cái, phất trần trong cổ tay thình lình hóa thành một thanh trường kiếm lấp lánh ánh bạc. Sấm sét lửa điện chạy xèn xẹt trên thân kiếm, Mộ Dung Sở Y khép hai ngón lại, quát: “Chiếu Tuyết, cưỡi gió!”
Trường kiếm Chiếu Tuyết chớp lóe đủ mọi sắc màu, ánh kiếm rọi sáng gương mặt của Mộ Dung Sở Y.
Chiếu Tuyết mỏng nhẹ, thế nên cách ngự kiếm của Mộ Dung Sở Y cũng không giống người khác. Kiếm không bị đạp dưới lòng bàn chân mà biến thành từng cụm ánh kiếm màu bạc, hệt như gió thổi tuyết bay, lượn lờ quanh người Mộ Dung Sở Y, tụ thành kiếm khí giúp hắn cưỡi gió bay lên.
Sơn Cao thấy vậy, cặp mắt đậu đỏ nhất thời trừng to như đậu tương: “Các, các ngươi thế là đi rồi sao? Chẳng lẽ các ngươi không hỏi câu thứ hai thứ ba?!”
“Không cần thiết.”
Sơn Cao nóng nảy: “Các ngươi không muốn biết thằng óc heo đó phạm vào đại kỵ gì sao?”
Mộ Dung Sở Y cứu người nhanh gọn lẹ, dứt khoát nói: “Không có hứng thú biết.”
Ngươi lên đầu ta ngồi luôn đi? Sơn Cao tức thì nổi cáu: “Bà ngoại ngươi! Vậy chẳng phải ông đây lỗ nặng sao? Chỉ ăn ký ức đau khổ của một người, không đủ cho ta nhét kẽ răng nữa! Không được! Các ngươi không được đi! Nhất định phải hỏi cho ta! Không thì ngoan ngoãn dâng cho ta thêm hai phần ký ức, bằng không đại gia ta nhất quyết không tha cho các ngươi!”
Giang Dạ Tuyết kiên nhẫn giải thích: “Tiên sinh làm sao lỗ được? Đã thỏa thuận tối đa hỏi ba câu, chứ đâu có nói nhất định phải hỏi đủ ba câu, bây giờ Sở Y cảm thấy một đáp án đã đủ để cứu người, vậy tất nhiên ——”
Giang Dạ Tuyết còn chưa nói xong, chỉ thấy Sơn Cao vung rìu phá núi, giận không thể át bổ xuống đất, sóng đỏ trong hồ máu tức khắc bắn tung tóe, gió tanh nổi lên khắp bốn phía. Giang Dạ Tuyết đứng gần Sơn Cao nhất, mắt thấy sẽ bị lưỡi rìu gây thương tích, Mặc Tức đang định triệu hồi kết giới Thôn Thiên, chợt nghe nổ “đùng” một tiếng!
Một lá bùa vàng hừng hực linh lực bắn tới trước mặt Giang Dạ Tuyết, tạo ra một lá chắn bảo vệ vững chắc, ngăn cản mọi uy lực từ rìu lớn của Sơn Cao.
Mặc Tức bỗng chốc mở to mắt: “Cố Mang…”
Người ném bùa chú không phải bản thân Giang Dạ Tuyết, cũng chẳng phải là Mộ Dung Sở Y, không ngờ người phản ứng nhanh nhất trong số họ lại là Cố Mang!
Giữa hào quang chói lọi tản ra từ bùa chú bảo vệ, Cố Mang đứng ngược chiều sáng, gió lốc linh lực thổi vạt áo của y bay phần phật. Khoảnh khắc đó đừng nói là Mặc Tức, ngay cả Giang Dạ Tuyết cũng sững sờ nhìn bóng lưng của Cố Mang ——
Ấy vậy mà giống hệt Cố soái nhiều năm trước từng kề vai chiến đấu.
——
“Ngươi cho ta thêm một cơ hội đi.”
“Lần này, ta sẽ không làm ngươi thất vọng nữa.”
Trên đỉnh núi Chiến Hồn, lời khẩn cầu của Cố Mang dành cho hắn vẫn còn văng vẳng bên tai. Mặc Tức nhìn bóng hình Cố Mang giờ đây như hòa với ánh vàng, khí quan trong ngực bất ngờ quặn đau như bị một cái tay đầy gai nhọn bóp chặt.
Cố Mang thật sự vẫn luôn cố gắng về với mình của ngày trước.
Về với Cố soái chưa từng phản bội, đồng sinh cộng tử với bọn họ…
“Heo huynh à, huynh muốn ăn ký ức đau khổ thì nói là được rồi, động thủ làm gì chứ?”
Dứt lời, Cố Mang phất ống tay áo, kết giới vàng rực thình lình tiêu tán.
“Tới đi, của ta cũng cho huynh lấy luôn, vậy chắc được rồi ha.”
Nói đoạn, Cố Mang bước lên vài bước, giẫm lên hòn đá nứt nẻ cạnh hồ máu, nhấc tay chỉ vào đầu mình: “Cứ ăn thỏa thích.”
Sơn Cao lòng tham không đáy rắn đòi nuốt voi, nó lại chỉ vào Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y đứng giữa ánh kiếm: “Vậy bọn họ thì sao? Ta cũng muốn của bọn họ!”
Cố Mang nhướn mày: “Bọn họ thì ta không làm chủ được. Chi bằng huynh tự hỏi đi?”
Hiện giờ bốn người họ ở trên đảo biệt lập, trong tháp toàn là yêu vật, nếu không cần tranh chấp thì tốt nhất là đừng nên tranh chấp. Mộ Dung Sở Y phất tay áo rộng, mặt mày lạnh toát: “Muốn lấy thì lấy đi, mau lên.”
Sợ bọn họ đổi ý, Sơn Cao vội vã hấp thu từ xa, đầu tiên hút khí đen tuôn nhè nhẹ từ lồng ngực của Mộ Dung Sở Y, nuốt vào trong bụng mình, sau đó lại cướp đoạt nỗi đau tích tụ trong lòng Mặc Tức.
Nhưng sau khi nuốt những nỗi đau đó vào bụng, lửa nóng trong lòng Sơn Cao chẳng những không lụi tắt mà đâm ra còn thèm khát hơn —— Vì khế ước của yêu tộc, nó đã cố thủ tòa tháp này mấy ngàn năm. Lúc Dơi Vương đời trước tại vị thường giết chóc ăn người, nó cũng hút ké được không ít nỗi khổ. Nhưng vị Nữ Dơi Vương hiện giờ lại một lòng muốn thoát khỏi xác yêu, phi thăng thành tiên, vì vậy hàng trăm năm qua chưa từng chủ động lấy mạng của người sống. Lâu như vậy rồi, tu sĩ duy nhất mà Sơn Cao từng tiếp xúc trực tiếp chỉ có Nhạc Thần Tình mấy ngày trước chạy tới đây mà thôi.
Nhạc Thần Tình từ nhỏ cơm no áo ấm, tính tình lại phóng khoáng thiện lương, trong đầu thật sự không có thù sâu oán nặng nào, Sơn Cao cắn nuốt cũng chẳng ngon nghẻ gì.
Nhưng hôm nay thì khác.
Sau khi hút nỗi khổ của Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y vào miệng, Sơn Cao hệt như một người nhịn đói lâu ngày đột nhiên nếm được thịt tươi nóng hôi hổi thơm nức mũi, thế mà lại không muốn buông tay.
Có điều nói sao đi nữa nó cũng là linh thú viễn cổ, ít nhiều cũng còn một chút lực khống chế. Nó hạ quyết tâm, dời mắt heo khỏi hai vị này rồi chuyển sang Cố Mang, hùng hổ nói: “Được! Mùi vị không tệ! Cuối cùng ăn thêm ngươi nữa rồi đại gia ta sẽ mặc các ngươi đi!”
Cố Mang cười nói: “Ây chà, vậy đúng là đa tạ huynh đài thủ hạ lưu tình mở một con đường.”
Giọng điệu và thần thái khi y nói câu này thật sự rất giống Cố Mang của quá khứ. Thật ra trong quãng thời gian qua, Mặc Tức vẫn cảm thấy Cố Mang liên tục tiếp cận Cố sư huynh ngày trước, mà giờ phút này đây Cố Mang mỉm cười mặc cả với Sơn Cao, quả thật cứ như năm tháng chảy ngược vậy.
Sơn Cao ngu si không nghe ra được ý mỉa mai, còn tưởng Cố Mang thật lòng thật dạ khen ngợi mình, thế là hợm hĩnh hừ một tiếng, làm bộ cao sang quý phái xua tay với Cố Mang: “Tất nhiên rồi, đại gia ta nói là làm, đã bao giờ nuốt lời đâu?”
Nói xong bắt đầu hấp thu nỗi đau của Cố Mang.
Khí đen tuôn ra từ sâu trong lồng ngực của Cố Mang, hóa thành một luồng khói đen lơ lửng giữa không trung, sau đó chảy vào cái miệng há to của Sơn Cao.
Sơn Cao chỉ hút ngụm thứ nhất rồi đột ngột ngậm miệng, tiếp theo trợn mắt nhìn Cố Mang với vẻ không thể tin, trong cặp mắt đậu đỏ chớp lóe những tia sáng ma mãnh khác thường. Tia sáng ấy cho Cố Mang một cảm giác —— Hình như con heo này muốn ăn tươi nuốt sống mình!
Cố Mang vô thức lùi về sau một bước, cười thăm dò:
“Nghẹn rồi hả?”
Mũi heo của Sơn Cao hộc khí ra ngoài, nó há to miệng, lời còn chưa nói, nước bọt đã chảy ròng ròng.
Làm thế nào nó cũng không ngờ rằng, trong cơ thể của thanh niên thoạt nhìn chỉ tầm hai ba chục tuổi trước mặt lại chất chứa nỗi đau không thua gì hàng ngàn hàng vạn người gộp lại! Nhưng mà kỳ lạ thật, nó không thể nào dò được ký ức hoàn chỉnh của Cố Mang, nó cảm nhận được nỗi khổ của y, nhưng chẳng thể biết được nguyên nhân đằng sau nỗi khổ đó.
Việc này giống như ngửi được mỹ vị thơm ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng cuối cùng vẫn cách một khoảng xa nên không thể ăn được, giày vò đến mức bụng nó sôi ùng ục, tim gan cũng quặn thắt theo dạ dày.
“Ngươi mất đi quá nhiều ký ức…” Sơn Cao lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Ngay cả quên rồi cũng thấy đau đến vậy, nếu ngươi có thể nhớ ra… mùi vị đó, quả thật…”
Nó đột ngột hút nước bọt trở vào, đôi mắt heo lóe sáng.
Thấy nó lộ vẻ hung ác, Mặc Tức bỗng dưng rùng mình, quát lớn: “Suất Nhiên, tới đây!”
Chính trong lúc này, Sơn Cao vứt câu “nói là làm, chưa từng nuốt lời” mà mình vừa tuyên bố ra sau đầu. Nó nhảy khỏi hồ máu như ác thú vồ mồi, mặt mày dữ tợn nước bọt giàn giụa lao về phía Cố Mang!
Mặc Tức nghiêm giọng quát: “Cẩn thận!” Dứt lời ném bùa chú ra, bọc Cố Mang bên trong kết giới, sau đó có ánh lửa “xèn xẹt” phực lên, rọi sáng cả đại sảnh tháp cổ.
Suất Nhiên ngang trời xé gió, Mặc Tức giơ cao roi dài, đứng thẳng trước mặt Sơn Cao, ánh mắt sắc lạnh: “Nghiệt súc, ngươi đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Sơn Cao ngửa đầu cười như điên: “Được một tấc lại muốn tiến một thước? Thì sao nào!”
Nó lia cặp mắt đỏ tươi gian ác qua người Mặc Tức, nhìn chằm chằm Cố Mang đứng sau lưng hắn, liếm môi nói: “Không ngờ lại có người mang oán lệ thượng đẳng như thế đưa đến trước mặt ông! Ông đây trúng nhầm bẫy rập của tộc Dơi, trăm ngàn năm qua buộc phải ở trong hồ máu trấn tháp canh phòng thay Dơi Vương! Nếu ta nghĩ cách giúp ký ức của ngươi lóe về, thừa dịp ngươi đau đớn, ta sẽ xé xác ngươi ra nuốt vào bụng —— Vậy thì ta —— Vậy thì ta… ha ha ha! Ta sẽ được tự do! Ta sẽ được tự do!!!”
(1) Lóe về: ý nói về chớp nhoáng, không lâu dài.
Mặc Tức rùng mình: Ký ức lóe về? Có ý gì, lẽ nào nó có thể… khôi phục ký ức của Cố Mang?
Điều này sao có thể?!
Cố Mang thiếu hai phách, không phải mất trí nhớ bình thường, làm sao…
Hắn còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy Sơn Cao đột nhiên vung cánh tay.
Chỉ nghe nổ “ầm” một tiếng, hồ máu như bị rồng lặn khuấy sóng, cá voi lật nước, sóng máu dâng lên còn dữ dội hơn lúc trước. Giữa trận thế hết sức hung hiểm này, một vật lạ khổng lồ cao cỡ mười người bất ngờ trồi lên từ sâu dưới hồ máu! Theo vật kia nổi lên khỏi mặt nước, sóng máu bốn phía cuộn trào càng mãnh liệt, từng đợt sóng triều tràn lên trên bờ hồ, hệt như hàng vạn bông tuyết vỡ tan trên gạch đá.
Nước máu chảy ồ ạt, vật khổng lồ đó lộ rõ nguyên hình giữa một vùng đỏ thẫm. Mặc Tức thoáng chốc sửng sốt, sau đó máu toàn thân như đông lại tức thì ——
“Gương Thời Gian?!!”
Sau khi sắc đỏ tan mất, tấm gương đẫm máu này tỏa ánh vàng chói lọi, rìa gương dùng cách khắc chìm khắc phù văn thượng cổ. Mặt gương không phản chiếu bất kỳ bóng người nào, chỉ phủ một lớp sương mù mịt, trong sương lấp lóe ánh sáng chập chờn của thời không.
Đúng thật là… gương Thời Gian…
Mặc Tức chỉ từng đọc về tấm gương này trong các bộ sách ở học cung, nó liên quan đến tam đại cấm thuật lưu truyền trong đại lục tu chân, tam đại cấm thuật đó theo thứ tự là: Thuật Trùng Sinh, ván cờ Trân Lung và cửa Thời Không Sinh Tử. Trong suốt tháng năm mênh mông đằng đẵng, truyền thuyết liên quan đến thuật Trùng Sinh có ở khắp mọi nơi, ván cờ Trân Lung xếp thứ hai, còn cửa Thời Không Sinh Tử chính là thứ thần bí nhất trong tam đại cấm thuật.
Tương truyền chỉ cần có người nắm giữ cấm thuật này, tất sẽ có thể xé rách thời không, trở về quá khứ, nghịch chuyển tương lai. Thế nhưng cách này thật sự quá tà đạo, tài liệu về nó còn thất lạc hư hỏng, chỉ có ghi chép rải rác đứt đoạn nên cũng khó phân biệt thật giả. Hơn nữa nghe nói kẻ dám cả gan thi hành cấm thuật cửa Thời Không Sinh Tử, kết cục cuối cùng thường là chết bất đắc kỳ tử, hài cốt không còn, không được chết tử tế. Vì vậy ngoại trừ kẻ điên cực kỳ cá biệt chấp niệm quá mạnh, chẳng ai sẽ hứng thú với cấm thuật này cả.
Nhưng mà gương Thời Gian thì khác.
Trong các loại sách cổ ở đại lục Cửu Châu đều có dấu vết của gương Thời Gian, nghe đồn nó là di vật mà thượng thần Phục Hy để lại khi chế tạo cửa Thời Không Sinh Tử, hiệu quả cũng tương tự cửa Thời Không Sinh Tử, có thể dẫn người quay trở về quá khứ. Có điều do nó chỉ là nguyên mẫu ban đầu, thế nên tuy nó có thể tái tạo ảo ảnh của quá khứ, nó lại không thể thật sự thay đổi được điều gì.
Nói cách khác, sau khi tu sĩ tiến vào thế giới gương, mặc dù có thể sửa chữa tiếc nuối dành cho quá khứ, nhưng loại sửa chữa này đã định sẵn sẽ như công dã tràng. Ngay khi tu sĩ rời khỏi thế giới gương, tất cả thay đổi mà người đó làm trong quá khứ đều sẽ bị xóa bỏ, quá khứ trong gương tựa như một kiếp phù du, sau khi tỉnh mộng, hiện thực vẫn là hiện thực, sẽ không có gì thay đổi.
Vì vậy tấm gương này còn có một cái tên phù hợp với nó hơn:
Gương hoàng lương.
(2) Hoàng lương: Hạt kê màu vàng. Ví một giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi.
Những chuyện của hôm qua, chỉ tựa bao giấc mộng hoàng lương.
Thân là đại sư luyện khí, Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y tất nhiên đã sớm biết về gương Thời Gian. Ngay cả người điềm tĩnh bạc tình như Mộ Dung Sở Y cũng hơi biến sắc: “Gương Thời Gian là bảo khí thần tộc… sao lại ở chỗ này?”
Giang Dạ Tuyết nói: “Chỉ sợ không phải là gương hoàn chỉnh, nhìn bên trái của nó kìa.”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn về bên trái của gương Thời Gian, quả nhiên thấy được vết nứt gãy rõ ràng —— Không ngờ tấm gương cao cỡ mười người này chỉ là một mảnh vỡ nhỏ của gương Thời Gian!
Nhưng dù là mảnh vỡ, sức mạnh cũng đủ khiếp người, chỉ nghe Sơn Cao nhe răng rống một tiếng: “Khổ hận nhập huyết cốt, tuyền hạ bất đắc tiêu (Khổ hận đã nhập vào xương máu, xuống suối vàng cũng không thể tiêu tan) —— Mở trận!” Rìu phá núi chỉ một cái, luồng khí đen vừa rồi hút ra từ ngực của Cố Mang bay thẳng vào mặt gương!
Theo luồng khí đen chảy vào trong gương, làn sương mịt mờ tuôn ồ ạt như suối, tưởng đâu năm tháng đang nổi gió giục mây. Ngay sau đó, một luồng ánh vàng chói mắt toát ra từ trong gương. Sơn Cao quát: “Khổ chủ rơi vào!”
Tiếng quát ấy chẳng khác nào gọi hồn, người không liên quan đến ký ức đau khổ này không bị ảnh hưởng gì, chỉ có Cố Mang hét lên một tiếng, bỗng dưng quỳ xuống đất, sặc ra một búng máu.
Mặc Tức hoảng hốt gọi: “Cố Mang?!”
Cố Mang như bị mấy ngàn dây rối vô hình trói chặt tứ chi, hai tay của y níu lấy nền gạch xanh, xương cốt và gân mạch gồ lên, nhưng rồi vẫn bị lực hút vô hình đó kéo về phía tấm gương. Đúng lúc này, Sơn Cao lại phát ra vài tiếng rống đinh tai nhức óc.
Mộ Dung Sở Y nhìn quanh bốn phía, nhíu chặt mày kiếm: “Không ổn!”
Chỉ thấy hàng loạt đốm đỏ chi chít sáng lên trong góc tối của tháp cổ, nhìn từ xa cứ như châm vạn ngọn nến giữa đêm dài hoặc ngân hà xán lạn, song cảnh tượng hoa mỹ ấy chẳng nên thơ đến vậy, mà có nghĩa là đám dơi tinh đang ngủ trong tháp cổ đã bị tiếng rống của Sơn Cao đánh thức… Bốn phía bắt đầu vang lên những tiếng rít sột soạt, tiếng rít đó càng lúc càng vang dội càng lúc càng đông đảo, cuối cùng cứ như sóng biển dâng cao xô vào bờ!
Vô số dơi tinh tập kích về phía bọn họ!!
Sát khí lộ rõ trong mắt, Mộ Dung Sở Y nhấc vung tay lên, quát: “Chiếu Tuyết, Tồi Thiên Sơn (phá ngàn núi)!”
Trường kiếm vòng quanh người hắn bất ngờ hóa thành làn sóng linh lực như bông tuyết trào tuôn, đón đầu lũ dơi tinh đầu tiên lao đến! “Ầm” một tiếng, linh lực trắng xóa và biển dơi đen kịt như rồng hổ tranh đấu, quấn chặt lấy nhau, chiến đấu kịch liệt.
Cùng lúc đó, lực hút của gương Thời Gian đối với Cố Mang lại mạnh hơn mấy phần. Cố Mang nằm bò dưới đất, nắm chặt trụ tháp xương trắng bên tay, vậy mà vẫn chịu thua lực triệu hoán đáng sợ của mặt gương.
Xưa nay người lọt vào gương đều cửu tử nhất sinh, Giang Dạ Tuyết vốn đang giúp Mộ Dung Sở Y ngăn chặn bầy dơi, nhưng quay đầu thấy Cố Mang chống cự vất vả như thế, hắn định dành sức giúp Cố Mang một tay.
Nào ngờ Giang Dạ Tuyết còn chưa kịp ra tay, Suất Nhiên của Mặc Tức đã phóng tới, quấn chặt lấy Cố Mang. Mặc Tức nói với Giang Dạ Tuyết: “Đừng lo, có ta!”
Dứt lời, hắn kéo xà tiên Suất Nhiên trở về, ôm Cố Mang vào ngực. Ngay khi ôm lấy Cố Mang, Mặc Tức đã biết lực triệu hoán của gương Thời Gian đáng sợ cỡ nào —— Lực hút vô hình đến từ tấm gương do thần linh chế tạo, thân xác người phàm tuyệt nhiên không chống được quá lâu. Mặc Tức ôm Cố Mang nên cũng bị lôi về phía gương chung với Cố Mang.
Giang Dạ Tuyết gọi: “Mặc huynh ——! Cố huynh!!”
Đây từng là cách Giang Dạ Tuyết gọi bọn họ khi cùng sánh vai chinh phạt nơi sa trường. Về sau Giang Dạ Tuyết què chân, không tiện viễn chinh nữa, cuối cùng một người trở thành Hi Hòa quân, một người trở thành Thanh Húc trưởng lão, dần dà đã quen gọi nhau bằng quan hàm xa lạ phải phép ấy.
Nhưng vào giờ phút nguy cấp này, Giang Dạ Tuyết lại gọi xưng hô thời còn trẻ…
Ánh vàng càng lúc càng chói lóa, lực hút cũng càng lúc càng lớn, mắt thấy sắp bị kéo vào trong gương, trở về một đoạn quá khứ cực kỳ đau khổ của Cố Mang —— Cửu tử nhất sinh, cửu tử nhất sinh.
Bao nhiêu người lọt vào tấm gương này mà còn lành lặn trở ra được?!
Tuy Cố Mang không hiểu gì về gương Thời Gian, nhưng dù sao y cũng từng bị nước Liệu tôi luyện lại, trên người có trực giác bản năng của loài thú. Hai người ngày càng gần tấm gương, Cố Mang giãy dụa trong ngực của Mặc Tức: “Buông tay!”
Mặc Tức không hé răng, ngược lại lệnh cho Suất Nhiên quấn hai người chặt hơn.
Cố Mang đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt toả ánh sáng khác thường, y nghiêm giọng nói: “Ngươi ở lại bên ngoài có thể giúp đỡ cho bọn họ! Buông ra!”
Mặc Tức cắn răng nói: “Huynh im miệng… cho ta!”
“Buông ra —— Ngươi không cần theo ta ——!”
Mặc Tức giận dữ quát: “Im miệng!!”
Ánh vàng lại chói hơn mấy phần, lần này ngay cả Suất Nhiên quấn cột đá cũng không thể cản được uy lực của gương Thời Gian. Suất Nhiên bỗng chốc vỡ thành những đốm sáng đỏ, hệt như mây đỏ bay lượn, trở vào trong cơ thể của Mặc Tức, biến mất không thấy gì nữa.
Mất đi sự bảo vệ của Suất Nhiên, hai người lập tức bị gương Thời Gian kéo mạnh qua. Gần như cùng lúc đó, hàng vạn dơi tinh bay khỏi bóng tối đánh bại thần võ Chiếu Tuyết của Mộ Dung Sở Y. Thấy vậy, Mộ Dung Sở Y bèn rút dao găm ra, lưỡi dao sáng lóa chiếu rọi mắt phượng quyết tuyệt của hắn, hắn không chút do dự rạch vào lòng bàn tay của mình, sau đó giơ tay vẩy máu vào không trung.
Mộ Dung Sở Y đang dùng linh huyết thu hút lũ dơi khát máu này, dùng chính mình làm mồi…
Giang Dạ Tuyết kêu thất thanh: “Sở Y!!”
Mộ Dung Sở Y vẽ một kết giới, bọc chính mình trong đó, linh huyết mạnh mẽ thu hút toàn bộ bầy dơi, chẳng mấy chốc kết giới đã bị chúng bao vây và tấn công dồn dập. Bóng hình trắng muốt lẫn kết giới bị nuốt trọn, chỉ nghe tiếng hét của Mộ Dung Sở Y truyền ra từ bên trong: “Giang Dạ Tuyết! Nghĩ cách làm cái gương mẻ đó dừng lại đi, nhanh lên! Ta không chống được quá lâu đâu!”
Một trước một sau, một bên là Mộ Dung Sở Y bị biển dơi hút máu vây công, kết giới phòng hộ duy nhất sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào. Một bên là Mặc Tức và Cố Mang đã bị gương Thời Gian kéo đến sát rìa, mắt thấy sẽ cùng nhau rớt vào gương thần thượng cổ này.
Mặt mũi Giang Dạ Tuyết trắng bệch như tờ giấy, Mặc Tức quát lớn: “Làm sao dễ dàng như thế được?! Giúp Mộ Dung đẩy lùi dơi lửa và Sơn Cao đi! Sau đó hẵng nghĩ cách quay về giải quyết tấm gương này!”
Nói xong câu đó, hai người không thể chống được nữa, bị lực hút kéo mạnh vào tháng năm quay cuồng trong gương ——
Trước khi bị tấm gương cắn nuốt, hình ảnh cuối cùng mà Mặc Tức trông thấy là Giang Dạ Tuyết điều khiển xe lăn gỗ chạy đến bên Mộ Dung Sở Y, mở túi Càn Khôn ra, vài chục người máy gỗ rơi xuống đất, hóa thành những võ sĩ cầm đao đứng thẳng.
Sau đó trước mắt hắn tối đen, cùng Cố Mang ngã vào vực sâu của thời không, không còn ý thức được gì nữa.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi tới rồi ~~ Lên ngồi cỗ máy thời gian của Doraemon, mở ra hành trình máy thời gian ~~ ha ha ha ~~ Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!
《Đây là tiểu kịch trường chỉ những em từng chơi Kiếm Tam mới đọc hiểu》
Cố Mang Mang: Buông ra! Tự ta rơi vào gương là được rồi!!
Tức muội: Huynh tỉnh lại cho ta ngoan ngoãn theo ta đi!
Cố Mang Mang: Hổng muốn!
Tức muội: Ta biết huynh không muốn liên lụy ta, nhưng mà…
Cố Mang Mang: Nói bậy! Ta không muốn đệ giành trang bị với ta thì có! Hai ta đều là quân gia! Đệ đừng cướp thẻ bài Thiên Sách của ta!!! Ông đây nghèo lắm rồi đập trang bị cũng đập không bằng đệ!! Đệ dang ra!!!!
/198
|