-Này! Cô là ai thế hả? Mới đến chưa đầy hai tháng đã khiến Thái Hàn Quân phải đến tận nơi tìm! Ra đi! Đừng để anh ấy phải chờ lâu! Cô gái có mái tóc sư tử đỏ chói khoanh tay trước ngực vẻ ghen tức.
Sao Hàn Quân lại đến tìm cô vào lúc này?...Còn 5 phút nữa là sẽ vào học.
-Gì thế? Linh Linh ngạc nhiên.-Có việc gì à?
-Này! Hàn Quân đưa cho cô một thanh kẹo màu hồng.-Chị cầm lấy! Không phải của em mua đâu, bọn con gái tặng em đấy.
-Chỉ có vậy mà cậu phải…
-Ba em bệnh,em phải về nhà mấy hôm. Chàng trai khẽ thở dài, mái tóc phủ lấy khuôn mặt lãng tử…-Đây là chìa khóa phòng em,chị cầm lấy. Em đi bây giờ luôn,khi nào bà chủ nhà có hỏi thì đưa nhé!
-Có nặng lắm không? Cô hoảng hốt.
Chưa kịp hỏi thêm gì thì Hàn Quân đã quay đi.
-Em đi đây!
Linh Linh quay vào lớp.
Vài tiếng xì xào ,bàn luận vang lên,có vẻ như tất cả đều tập trung sự chú ý về phía cô.
Lại một chút kí ức ùa về…
Cũng những lời bàn tán…những cái chỉ tay…
-Vào học rồi! Thôi nào! Yên lặng đi!
-Cả lớp ! Đứng!
Cô giáo chủ nhiêm bước vào lớp, trông cô hôm nay rạng rỡ hẳn… Cô vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau…
-Lớp chúng ta năm nay được chào đón thêm một bạn học sinh mới nhé….Xin mời..Em vào đi…!
Cô cầm tay người mới vào,đưa lên cao
-Xin giới thiệu với các em đây là Mỹ Đan-đến từ trường X,là một học sinh giỏi đấy.
Mỹ Đan…??? Trường X ???
Quả đất này thật tròn…
-Òa! Xinh quá! Người hay tiên vậy nhỉ?
-Hoa khôi xứ nào ấy?
Một làn sóng dậy lên.
-Em hãy tự chọn chỗ ngồi đi, Mỹ Đan!
Cô gái từ từ đi xuống dãy học… Và dừng lại trước mặt Linh Linh…Ánh mắt ngạc nhiên vô cùng…
-Cậu…ở đây à…Linh Linh?
Cô tròn mắt…cái tên Linh Linh đã khiến mọi học sinh trong lớp ngoảnh lại….
-Xin lỗi! Tớ…Tớ ..tên là Hiểu Minh .
-Ừ!...Mỹ Đan gật gật đầu,xua tay…-Thì là Hiểu Minh…tớ hiểu…
…
Tan giờ học…
Nắng đã lên cao,lúc này đã là gần giữa thu và đông nên cảm giác se lạnh cũng tăng dần.Mấy tia nắng sớm hiếm hoi len lỏi lên cái màu xanh trộn lẫn đỏ của những cái cây.
-Thật hay quá…bây giờ chúng ta là bạn hoc cơ đấy? Mỹ Đan quay lại nhìn Linh Linh.
-Chúng ta…Hình như…
-Cậu chưa bao giờ nói chuyện với mình cả, nhưng tớ quen Tiểu Long .Anh ấy rất hay kể về cậu cho tớ nghe.
Phải rồi,trước đây Mỹ Đan từng một thời bị đồn là một cặp với anh trai cô.
…”-À,mà anh này,nghe nói anh và Mỹ Đan đang cặp đôi hả?Bọn lớp em đồn ầm cả lên. …
-Em ghen hả?Mỹ Đan trông cũng đẹp đấy chứ!Em thấy cô chị dâu đó như thế nào?
-Dạ khiếp!Em gái thì chạm vào cũng không cho,con người ngoài thì…Đúng là đồ háo sắc mà.”
-Tiểu Long rất tốt…Tớ…tớ…rất nhớ anh ấy…
Trong lòng Linh Linh như có thứ gì đó vừa mới vỡ òa…
Vẫn có người nhớ đến Tiểu Long như cô…
Hạnh phúc…mãn nguyện…
Có lẽ bây giờ anh đang cười….
…
-Chúng ta có duyên thật, Cậu biết ông Trần không?
Im lặng…
-Là ba mình đó! Thế nên chuyện giữa cậu và K.E.S.T,tớ biết nhưng yên tâm đi,tớ sẽ không nói cho ai rằng cậu ở đây đâu!
-Sao cậu đến đây?
- Tớ cũng không khác cậu là mấy !Thôi để sau đi!
Đằng xa có tiếng xe ô tô vọng lại.
-Cô chủ! Về thôi!
Mỹ Đan mỉm cười vẫy tay chào Linh Linh rồi bước lên xe.
-Tớ đi nhé! Mai gặp lại!
Cứ thế…vụt mất trong dòng người hối hả…
…
Quẳng chiếc cặp xuống giường, thường ngày giờ này toàn bị Hàn Quân làm phiền nhưng hôm nay…
Sự im ắng làm cô sợ…
Im lặng sẽ khiến người ta có nhiều thời gian hơn để nghĩ…
Điện thoại trong túi vang lên …giai điệu quen thuộc…
Là Hàn Quân!
-Chị Hiểu Minh!
-Sao? Ba cậu không sao chứ?
-Ừ! Mai em sẽ lên!
…
Lại im lặng…
…Vì đơn giản cô không biết nói gì nữa…
-Ủa? Sao lại không nói gì nữa cả…Ví như em có mệt không? Có say xe không? Hay có…bị cô nào liếc mắt không?Chị thật là…
-Sao gọi cho tôi? Câu hỏi bật ra …vô thức…
…
Tiếng đồng hồ kêu nghe rõ từng giây một…
Có vẻ như cả hai đều đang rất bối rối…
-Ừ…Cũng không biết nữa…chị là người duy nhất em thân mà…Với lại … Đầu dây bên kia nghe có tiếng ngáp ngủ, vươn mình uể oải.-Em đi ngủ đây!Chúc chị ngủ ngon và mơ thấy em nhé!
“Tút…tút …tút…”
Không gian lại trở lại như cũ,Linh Linh với tay bật tivi lên.
“Theo tin mới nhất của chúng tôi vừa nhận được thì K.E.S.T –Kẻ mà ai cũng biết vừa mới được đưa vào bệnh viện sau vụ đâm xe, người thứ hai bị nạn là người của Cao Vũ.
Cao cũng đã xin lỗi K.E.S.T trên web NI…”
K.E.S.T! Tai nạn…???
Trái tim cô nghẹn lại…một chút khó thở…
Những người con trai bên cô … chẳng lẽ đó là kết cục chung?
Linh Linh vội vàng cầm điện thoại…nhấn số…
Số mà từ lâu cô đã dặn lòng phải quên đi…nhưng không thể…
Đầu dây bên kia nhấc máy…nhưng không nói gì…
Chuyện gì đang xảy ra?...
Những nhịp thở hồi hộp nén cả vào không gian…
Một cơn gió nhẹ thổi vào …mơn man…
-Linh Linh ! Là em phải không?
…
Nước mắt lăn dài trên gò má của cô…
Yếu ớt…bé nhỏ…
Không thể dừng lại, kìm nén được…
Cô cúp máy và òa khóc…
Nước mắt trao ra với nỗi nhớ nhung ,sự đau khổ và sợ hãi đến tột cùng…
Ngay lập tức…chuông điện thoại réo lên liên hồi…
…
- Linh Linh! À! Hiểu Minh !lại đây nhanh lên! Mỹ Đan vừa đến lớp đã hét lớn…
-Sao thế?
-Cậu biết tin K.E.S.T bị tai nạn chưa?
Linh Linh gật đầu,thở dài.
- Cậu lo lắng à? Mỹ Đan nghiêng người nhìn cô.-Anh ấy không sao? Ba mình nói thế nên…
- THôi đi! Cậu đừng nói nữa được không,tớ…không muốn nghe…
-Vậy thì thôi …Mỹ Đan cười…-Đừng buồn nữa nhé!
…
Vừa về đến nhà thì thấy Hàn Quân đã mang balo ngồi trước cửa,cười vẩn vơ…
-Chị Hiểu Minh! Em về rồi này,đợi chị mãi…
Cậu đứng bắt tay lên cửa.
-Chìa khóa của cậu đây! Vùa nói Linh Linh vừa lôi trong túi ra chùm chìa khóa nhỏ.
-Trả chị cái máy tính!...Trông chị không ổn lắm ?
-Không sao!
Cậu nhìn cô một thoáng rồi mở cửa đi vào trong phòng lắc lư theo một điệu nhạc nào đó.
Cuộc sống của cậu luôn đẹp lạ thường…
Cô cũng định quay vào thì Hàn Quân lại mở cửa.
-Khoan đã! Chị Hiểu Minh ! trên tay cậu là một đùm bánh.-Mẹ bảo đưa cho chị! Đưa xong cho cô,cánh cửa lại được đóng sầm lại.
…
-Sao lại còn chưa đi học? Linh Linh bước ra cửa thấy Hàn Quân đang ngồi đọc sách.
-Em đợi chị!Nụ cười cậu như làm màn sương nhạt đi.-Sao nhìn em thế? Hôm Nay em sẽ chở chị đi học.
Cậu nháy mắt.
…
Gió hơi se lạnh…
Một chàng trai đẹp như thiên sứ trong tranh vẽ chở cô gái …
Chiếc khăn mỏng dài nhẹ bay bay…
Đôi mắt cô gái lặng nhìn vào dòng người…
-Cậu biết Cao Vũ không?
Chiếc xe ngắt lại…hơi đột ngột .
-Cao vũ….Em đã từng nghe…
-Vậy sao cậu ngạc nhiên thế?
-À…Thấy dạo này đai báo toàn đưa tin nên …Mà sao chị lại hỏi vậy?
-Không sao…
…
-Linh Linh ! Chết rồi!Tớ chẳng biết phải làm sao đây? Mỹ Đan xoay xoay trước cửa lớp.
Linh Linh nhìn cô bạn …Ngạc nhiên…
-Cậu giữ bình tĩnh khi nghe tớ nói nhé! K.E.S.T sẽ đến đây,không biết có việc gì nhưng còn đến đúng ngôi trường này nữa.
Có lẽ…một khi càng trốn chạy lại là khi càng gần nhất.
Có lẽ …đối mặt sẽ tốt hơn…
Điều gì đến cũng sẽ đến…
Sao Hàn Quân lại đến tìm cô vào lúc này?...Còn 5 phút nữa là sẽ vào học.
-Gì thế? Linh Linh ngạc nhiên.-Có việc gì à?
-Này! Hàn Quân đưa cho cô một thanh kẹo màu hồng.-Chị cầm lấy! Không phải của em mua đâu, bọn con gái tặng em đấy.
-Chỉ có vậy mà cậu phải…
-Ba em bệnh,em phải về nhà mấy hôm. Chàng trai khẽ thở dài, mái tóc phủ lấy khuôn mặt lãng tử…-Đây là chìa khóa phòng em,chị cầm lấy. Em đi bây giờ luôn,khi nào bà chủ nhà có hỏi thì đưa nhé!
-Có nặng lắm không? Cô hoảng hốt.
Chưa kịp hỏi thêm gì thì Hàn Quân đã quay đi.
-Em đi đây!
Linh Linh quay vào lớp.
Vài tiếng xì xào ,bàn luận vang lên,có vẻ như tất cả đều tập trung sự chú ý về phía cô.
Lại một chút kí ức ùa về…
Cũng những lời bàn tán…những cái chỉ tay…
-Vào học rồi! Thôi nào! Yên lặng đi!
-Cả lớp ! Đứng!
Cô giáo chủ nhiêm bước vào lớp, trông cô hôm nay rạng rỡ hẳn… Cô vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau…
-Lớp chúng ta năm nay được chào đón thêm một bạn học sinh mới nhé….Xin mời..Em vào đi…!
Cô cầm tay người mới vào,đưa lên cao
-Xin giới thiệu với các em đây là Mỹ Đan-đến từ trường X,là một học sinh giỏi đấy.
Mỹ Đan…??? Trường X ???
Quả đất này thật tròn…
-Òa! Xinh quá! Người hay tiên vậy nhỉ?
-Hoa khôi xứ nào ấy?
Một làn sóng dậy lên.
-Em hãy tự chọn chỗ ngồi đi, Mỹ Đan!
Cô gái từ từ đi xuống dãy học… Và dừng lại trước mặt Linh Linh…Ánh mắt ngạc nhiên vô cùng…
-Cậu…ở đây à…Linh Linh?
Cô tròn mắt…cái tên Linh Linh đã khiến mọi học sinh trong lớp ngoảnh lại….
-Xin lỗi! Tớ…Tớ ..tên là Hiểu Minh .
-Ừ!...Mỹ Đan gật gật đầu,xua tay…-Thì là Hiểu Minh…tớ hiểu…
…
Tan giờ học…
Nắng đã lên cao,lúc này đã là gần giữa thu và đông nên cảm giác se lạnh cũng tăng dần.Mấy tia nắng sớm hiếm hoi len lỏi lên cái màu xanh trộn lẫn đỏ của những cái cây.
-Thật hay quá…bây giờ chúng ta là bạn hoc cơ đấy? Mỹ Đan quay lại nhìn Linh Linh.
-Chúng ta…Hình như…
-Cậu chưa bao giờ nói chuyện với mình cả, nhưng tớ quen Tiểu Long .Anh ấy rất hay kể về cậu cho tớ nghe.
Phải rồi,trước đây Mỹ Đan từng một thời bị đồn là một cặp với anh trai cô.
…”-À,mà anh này,nghe nói anh và Mỹ Đan đang cặp đôi hả?Bọn lớp em đồn ầm cả lên. …
-Em ghen hả?Mỹ Đan trông cũng đẹp đấy chứ!Em thấy cô chị dâu đó như thế nào?
-Dạ khiếp!Em gái thì chạm vào cũng không cho,con người ngoài thì…Đúng là đồ háo sắc mà.”
-Tiểu Long rất tốt…Tớ…tớ…rất nhớ anh ấy…
Trong lòng Linh Linh như có thứ gì đó vừa mới vỡ òa…
Vẫn có người nhớ đến Tiểu Long như cô…
Hạnh phúc…mãn nguyện…
Có lẽ bây giờ anh đang cười….
…
-Chúng ta có duyên thật, Cậu biết ông Trần không?
Im lặng…
-Là ba mình đó! Thế nên chuyện giữa cậu và K.E.S.T,tớ biết nhưng yên tâm đi,tớ sẽ không nói cho ai rằng cậu ở đây đâu!
-Sao cậu đến đây?
- Tớ cũng không khác cậu là mấy !Thôi để sau đi!
Đằng xa có tiếng xe ô tô vọng lại.
-Cô chủ! Về thôi!
Mỹ Đan mỉm cười vẫy tay chào Linh Linh rồi bước lên xe.
-Tớ đi nhé! Mai gặp lại!
Cứ thế…vụt mất trong dòng người hối hả…
…
Quẳng chiếc cặp xuống giường, thường ngày giờ này toàn bị Hàn Quân làm phiền nhưng hôm nay…
Sự im ắng làm cô sợ…
Im lặng sẽ khiến người ta có nhiều thời gian hơn để nghĩ…
Điện thoại trong túi vang lên …giai điệu quen thuộc…
Là Hàn Quân!
-Chị Hiểu Minh!
-Sao? Ba cậu không sao chứ?
-Ừ! Mai em sẽ lên!
…
Lại im lặng…
…Vì đơn giản cô không biết nói gì nữa…
-Ủa? Sao lại không nói gì nữa cả…Ví như em có mệt không? Có say xe không? Hay có…bị cô nào liếc mắt không?Chị thật là…
-Sao gọi cho tôi? Câu hỏi bật ra …vô thức…
…
Tiếng đồng hồ kêu nghe rõ từng giây một…
Có vẻ như cả hai đều đang rất bối rối…
-Ừ…Cũng không biết nữa…chị là người duy nhất em thân mà…Với lại … Đầu dây bên kia nghe có tiếng ngáp ngủ, vươn mình uể oải.-Em đi ngủ đây!Chúc chị ngủ ngon và mơ thấy em nhé!
“Tút…tút …tút…”
Không gian lại trở lại như cũ,Linh Linh với tay bật tivi lên.
“Theo tin mới nhất của chúng tôi vừa nhận được thì K.E.S.T –Kẻ mà ai cũng biết vừa mới được đưa vào bệnh viện sau vụ đâm xe, người thứ hai bị nạn là người của Cao Vũ.
Cao cũng đã xin lỗi K.E.S.T trên web NI…”
K.E.S.T! Tai nạn…???
Trái tim cô nghẹn lại…một chút khó thở…
Những người con trai bên cô … chẳng lẽ đó là kết cục chung?
Linh Linh vội vàng cầm điện thoại…nhấn số…
Số mà từ lâu cô đã dặn lòng phải quên đi…nhưng không thể…
Đầu dây bên kia nhấc máy…nhưng không nói gì…
Chuyện gì đang xảy ra?...
Những nhịp thở hồi hộp nén cả vào không gian…
Một cơn gió nhẹ thổi vào …mơn man…
-Linh Linh ! Là em phải không?
…
Nước mắt lăn dài trên gò má của cô…
Yếu ớt…bé nhỏ…
Không thể dừng lại, kìm nén được…
Cô cúp máy và òa khóc…
Nước mắt trao ra với nỗi nhớ nhung ,sự đau khổ và sợ hãi đến tột cùng…
Ngay lập tức…chuông điện thoại réo lên liên hồi…
…
- Linh Linh! À! Hiểu Minh !lại đây nhanh lên! Mỹ Đan vừa đến lớp đã hét lớn…
-Sao thế?
-Cậu biết tin K.E.S.T bị tai nạn chưa?
Linh Linh gật đầu,thở dài.
- Cậu lo lắng à? Mỹ Đan nghiêng người nhìn cô.-Anh ấy không sao? Ba mình nói thế nên…
- THôi đi! Cậu đừng nói nữa được không,tớ…không muốn nghe…
-Vậy thì thôi …Mỹ Đan cười…-Đừng buồn nữa nhé!
…
Vừa về đến nhà thì thấy Hàn Quân đã mang balo ngồi trước cửa,cười vẩn vơ…
-Chị Hiểu Minh! Em về rồi này,đợi chị mãi…
Cậu đứng bắt tay lên cửa.
-Chìa khóa của cậu đây! Vùa nói Linh Linh vừa lôi trong túi ra chùm chìa khóa nhỏ.
-Trả chị cái máy tính!...Trông chị không ổn lắm ?
-Không sao!
Cậu nhìn cô một thoáng rồi mở cửa đi vào trong phòng lắc lư theo một điệu nhạc nào đó.
Cuộc sống của cậu luôn đẹp lạ thường…
Cô cũng định quay vào thì Hàn Quân lại mở cửa.
-Khoan đã! Chị Hiểu Minh ! trên tay cậu là một đùm bánh.-Mẹ bảo đưa cho chị! Đưa xong cho cô,cánh cửa lại được đóng sầm lại.
…
-Sao lại còn chưa đi học? Linh Linh bước ra cửa thấy Hàn Quân đang ngồi đọc sách.
-Em đợi chị!Nụ cười cậu như làm màn sương nhạt đi.-Sao nhìn em thế? Hôm Nay em sẽ chở chị đi học.
Cậu nháy mắt.
…
Gió hơi se lạnh…
Một chàng trai đẹp như thiên sứ trong tranh vẽ chở cô gái …
Chiếc khăn mỏng dài nhẹ bay bay…
Đôi mắt cô gái lặng nhìn vào dòng người…
-Cậu biết Cao Vũ không?
Chiếc xe ngắt lại…hơi đột ngột .
-Cao vũ….Em đã từng nghe…
-Vậy sao cậu ngạc nhiên thế?
-À…Thấy dạo này đai báo toàn đưa tin nên …Mà sao chị lại hỏi vậy?
-Không sao…
…
-Linh Linh ! Chết rồi!Tớ chẳng biết phải làm sao đây? Mỹ Đan xoay xoay trước cửa lớp.
Linh Linh nhìn cô bạn …Ngạc nhiên…
-Cậu giữ bình tĩnh khi nghe tớ nói nhé! K.E.S.T sẽ đến đây,không biết có việc gì nhưng còn đến đúng ngôi trường này nữa.
Có lẽ…một khi càng trốn chạy lại là khi càng gần nhất.
Có lẽ …đối mặt sẽ tốt hơn…
Điều gì đến cũng sẽ đến…
/10
|