Từ trong sân trường có rất nhiều con đường rẽ đi mọi hướng, mùa hè cây cối um tùm rậm rạp, nên không ai nhìn rõ chúng đổ về đâu, giờ lại thấy chúng kéo dài vô tận, hình như chạy về một nơi thăm thẳm xa xôi.
Cuối đường bao giờ cũng là tòa thư viện được xây dựng bởi rất nhiều tiền của đó/
dღđ☆L☆qღđ
Duy An đột nhiên ngẫm nghĩ rất lâu, cho tới tận khi Cố Mộng Mộng thở dài chạy đi tìm áo ấm, cô mới bừng tỉnh, lau cửa sổ hỏi: “Lạ ở điểm nào?”
Sinh viên ưu tú quyết Chí trở thành nghệ thuật gia chui đầu vào trong chiếc áo len to xụ, nhún vai đáp: “Cứ có cảm giác nó chẳng liên quan gì đến trường của bọn mình, cậu không thấy thế à? Nó đứng đó, nhưng lại như không phải ở mãi đó, cũng có thể....mấy chục năm sau khi bọn mình đều đã già rồi, quay về trường, nó vẫn còn ở đấy”
Duy An bị những lời nói lộn xộn của bạn làm cho ong cả đầu, đành trả lời qua quýt: “Ừ, cậu nhất định sẽ thành nghệ thuật gia, vì cậu đã có logic của một nghệ thuật gia rồi đấy”.
Cố Mộng Mộng rất vui, mặc chiếc áo len bị rút sợi đung đưa đi tới, chân thành hỏi: “Thật à?”
Duy An gật đầu, “Đúng, cậu muốn thành nghệ thuật gia, mình muốn thành giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu, An Ni muốn lấy Kiều Ngư. Mong ước của bọn mình nhất định sẽ trở thành sự thực”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có ước mơ của Trình An Ni là thực tế nhất thôi.
Vào buổi sáng mùa đông lạnh giá ấy, Duy An kéo Cố Mộng Mộng đi tới viết chữ lên tấm cửa kính mở hơi sương, họ viết rất nhiều, viết ra cả mộng tưởng và hy vọng của mười tám năm nay.
Vì Trình An Ni không có ở ký túc, nên Duy An viết giúp bạn. Cô gạt lớp sương mờ đặc bám trên tấm kính đi, từng nét từng nét viết tên Kiều Ngự, phía sau viết: Em muốn lấy anh, nhưng khi kí tên lại ghi tên người bạn thân của mình.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn lấy thư viện làm nền, những mộng tưởng và yêu thương đó xuyên qua thời gian lạnh giá, giống như in lên bức tường của thư viện vậy.
Cuối cùng, nguyện vọng lớn nhất của hai cô gái là được nằm cuộn trong chăn ấm đã bị tiếng chuông đồng hồ phá vỡ.
Học xong đã là ba giờ chiều, quảng trường Vườn hoa chật cứng toàn sinh viên cờ dong trống mở đi tới sân bóng rổ. Duy An ôm chiếc hộp giấy trong tay ra sân vận động phía sau, đột nhiên có người xuất hiện, cười hi hi nói: “Em gái, hôm nay em không đến thư viện đợi bạn à?”
dღđ☆L☆qღđ
Là Trịnh Chí Ma.
Duy An nhìn anh ta từ trên xuống dưới, kinh ngạc: “Không phải anh cũng ở trong đội bóng rổ đấy chứ?” Mùa đông buốt giá mà anh ta chỉ mặc bộ đồ chơi bóng rổ, lạnh tới mức mặt đỏ cả lên.
Trịnh Chí Ma rất tự đắc: “Đương nhiên rồi! Anh là đội trưởng đội bóng rổ mà”.
Suýt thì Duy An đánh rơi chiếc hộp trên tay xuống đất, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt không tin lắm, lại hỏi: “Vậy hôm nay có phải bọn anh sẽ thi đấu với sinh viên năm nhất để lựa chọn cầu thủ mới không?”
dღđ☆L☆qღđ
Trịnh Chí Ma vừa đi trước dẫn đường vừa gật đầu: “Đúng thế, em xem em xem, ở con đường đằng kia có bao nhiêu là nữ sinh, em biết tại sao họ lại chạy ra sân vận động không?”
Duy An ngây ngốc lắc đầu, Trịnh Chí Ma đấm ngực giậm chân nói: “Thế mà em cũng không biết! Hôm nay Kiều Ngự của Học viện Công nghệ thông tin cũng tới tham gia, họ tới để xem cậu ta chơi bóng rổ”.
Chẳng trách họ lại chọn một ngày lạnh như thế này để ra sân chơi bóng, vì đội trưởng của họ là Trịnh Chí Ma.... bị chập dây.
Cuối cùng Duy An cũng hiểu ra, vội theo anh ta đi về phía trước, đội trưởng đại nhân vừa đi vừa oán than, liên tục hỏi cô: “Em nói xem cái cậu Kiều Ngự ấy có gì hay ho đâu chứ? Cậu ta chỉ hơi đẹp trai, nhà hơi có tiền chút thôi, đúng không? Tính tình có ra gì đâu”.
Duy An nhìn nhìn bàn tay lạnh cứng của Trịnh Chí Ma, chuyển đề tài: “Đội trưởng, anh không mặc thêm áo vào à?”
Trịnh Chí Ma nghe cô hỏi thế thì sắc mặt không vui, khảng khái xua tay, làm bô anh dũng, rồi cứ để cánh tay trần như vậy mà đứng bên sân bóng hét lớn: “Anh là biểu tượng của đội bóng rổ! Mọi người hãy tập trung về phía này! Chúng ta sẽ dồn hết sức mình để Đại học G được vinh quang! Đến đây nào....Các em! Ra trận!”
Duy An giật mình bởi tiếng hét của anh ta, vội giật lùi hai bước, suýt thì đụng phải bức tường người đang dâng lên, lúc này cô mới phát hiện con đường nhỏ sau lưng đã chật ních toàn người là người, đa phần là nữ sinh, thậm Chí có những tốp những nhóm, vừa nhìn đã biết ở cùng một phòng, còn làm cả băng rôn, bên trên viết hai chữ “Kiều Ngự” rất to.
“Đội trưởng, anh nhất định phải nhận Kiều Ngự thiếu của bọn em, như thế sau này cậu ấy mới có thể thường xuyên tham gia thi đấu, tạo phúc cho quần chúng!”
Vô số nữ sinh chạy tới bao vây quanh Trịnh Chí Ma khuyên nhủ, năn nỉ.
Trịnh Chí Ma bĩu bĩu môi, trả lời một cách rất nghiêm túc, “Cái này còn phải xem thực lực”. Nói xong anh ta chạy ra sân, hô hào kêu gọi mấy nam sinh trong đội bóng, trận thi đấu được khai mạc.
Không lâu sau khán giả bắt đầu kêu rú không ngừng, hôm nay Kiều NGự chỉ mặc áo T-shirt dài tay, nhóm người bước ba bước là bóng đã vào rổ đương nhiên nhìn đẹp trai vô cùng, nữ sinh đứng ngoài cổ vũ kích động tới mức túm chặt lấy tấm lưới trên sân mà hò hét.
Duy An đứng đợi một mình dưới gốc cây ngô đồng, trong hộp giấy mà cô đang ôm còn có mấy chai nước, ôm lâu bỗng thấy nặng, cô nhìn nam sinh đi lại trên sân bóng lại nghĩ đến mình hồi trước, cũng từng lén đứng thế này trong sân bóng rổ trường cấp ba để nhìn Kiều Ngự, cảnh tượng rất giống hôm nay, nhưng cũng không còn giống nữa. Ít ra thì khi ấy, cô đứng đó với tư thế của một người con gái mang tình yêu thầm kín, ngắm nhìn người con trai trong lòng mình, nhưng bây giờ, cô chỉ có thể đứng ngắm anh với tư thế là bạn cùng phòng bạn gái anh.
Càng nghĩ, càng không muốn ngước mắt lên nhìn, có cảm giác nhìn sẽ thất vọng.
Danh hiệu của Kiều Ngự không phải thêu hoa trên gấm, trận bóng rổ diễn ra vô cùng sôi nổi kịch liệt, tiếng la hét của khán giả cũng mỗi lúc một to.
Bên ngoài sân vận động vào mùa đông là những con đường đá trống trải, cảnh sắc tiêu điều, nhưng vì có trận bóng tuyển chọn này khiến nữ sinh cả trường Đại học G đều vui mừng đi cổ vũ. Thiếu niên anh tuấn và bóng rổ, hai thứ quan trọng đó xưa nay luôn là thứ cảnh sắc không thể bỏ qua, huống hồ, hôm nay chúng lại cùng xuất hiện.
Duy An cảm thấy, sắc trời trở nên sinh động hơn sau mỗi cú ném bóng Chính xác của Kiều Ngự, khuôn mặt nghiêng của anh vẫn có sức hấp dẫn chết người như thế.
Cô thở dài một tiếng rồi quyết định không xem nữa, đi tới chiếc ghế đá ở phía đông ngồi xuống, vừa đúng lúc ấy nhìn thấy Cố Mộng Mộng lưng cõng giá vẽ chậm rãi đi, đúng là cô ấy đến để vẽ phác thảo thật, đáng tiếc hôm nay trong trường rất náo nhiệt, chắc cô ấy bị giật mình, đang lạ lẫm đi xuyên qua đám người đang hò hét kích động kia.
Duy An chạy lại định bảo cô ấy đi chỗ khác, ở đây đông người, không có chỗ cho cô ấy vẽ đâu, nhưng cùng lúc Trịnh Chí Ma cũng đứng ở ngoài sân chấm điểm cho mỗi sinh viên mới vào sân, nên anh ta giật lùi về phía Cố Mộng Mộng hai bước, vậy là Duy An thấy, anh ta vừa lùi đã đâm vào Cố Mộng Mộng.
Có Mộng Mộng “á” một tiếng.
Sau tiếng kêu đó, người ngã đập vào tấm lưới bao quanh sân vận động là Trịnh Chí Ma, lúc này đang trợn mắt há miệng quay người lại, rõ ràng không thể ngờ một cô gái mà lại khỏe như thế.
dღđ☆L☆qღđ
Vậy là, anh ta bắt đầu cười ngây ngốc với Cố Mộng Mộng, người cũng bị va mạnh như mình nhưng vẫn đứng yên, “Chào em, ngại quá, ở đây đông người nên không để ý”.
Cố Mộng Mộng thần chí lơ đễnh, “Ồ, không sao, anh tránh ra một chút đi”. Nói xong, Cố Mộng Mộng định đi ngang qua sân bóng rổ, Trịnh Chí Ma giơ tay ngăn lại: “Đừng đừng, em gái, đội bóng rổ đang chơi mà, em đi bên này đi”.
Cố Mộng Mộng không chịu: “Tại sao? Tôi phải ra sân vận động”.
“Đi qua chỗ này, đi qua thảm cỏ”.
“Mẹ anh không dạy là anh không được giẫm lên cỏ à?”
Trịnh Chí Ma chẳng buồn ngó tới đám sinh viên năm nhất đang thể hiện trên sân nữa, mải nói lí lẽ với Cố Mộng Mộng, nói mãi nói mãi anh ta cuống lên, mở miệng là ngâm thơ. Duy An đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo suýt nữa thì không thở nổi, tính cách của hai người đó quả thật là hợp nhau, cô quyết định không làm phiền họ, để Trịnh Chí Ma dùng thơ của Shakespeare dọa cô bạn cùng phòng Cố Mộng Mộng sợ chết khiếp.
Cuối cùng....Trịnh Chí Ma không biết nói gì nữa, cười cười cùng Cố Mộng Mộng đi về phía sân vận động.
Cuối đường bao giờ cũng là tòa thư viện được xây dựng bởi rất nhiều tiền của đó/
dღđ☆L☆qღđ
Duy An đột nhiên ngẫm nghĩ rất lâu, cho tới tận khi Cố Mộng Mộng thở dài chạy đi tìm áo ấm, cô mới bừng tỉnh, lau cửa sổ hỏi: “Lạ ở điểm nào?”
Sinh viên ưu tú quyết Chí trở thành nghệ thuật gia chui đầu vào trong chiếc áo len to xụ, nhún vai đáp: “Cứ có cảm giác nó chẳng liên quan gì đến trường của bọn mình, cậu không thấy thế à? Nó đứng đó, nhưng lại như không phải ở mãi đó, cũng có thể....mấy chục năm sau khi bọn mình đều đã già rồi, quay về trường, nó vẫn còn ở đấy”
Duy An bị những lời nói lộn xộn của bạn làm cho ong cả đầu, đành trả lời qua quýt: “Ừ, cậu nhất định sẽ thành nghệ thuật gia, vì cậu đã có logic của một nghệ thuật gia rồi đấy”.
Cố Mộng Mộng rất vui, mặc chiếc áo len bị rút sợi đung đưa đi tới, chân thành hỏi: “Thật à?”
Duy An gật đầu, “Đúng, cậu muốn thành nghệ thuật gia, mình muốn thành giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu, An Ni muốn lấy Kiều Ngư. Mong ước của bọn mình nhất định sẽ trở thành sự thực”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có ước mơ của Trình An Ni là thực tế nhất thôi.
Vào buổi sáng mùa đông lạnh giá ấy, Duy An kéo Cố Mộng Mộng đi tới viết chữ lên tấm cửa kính mở hơi sương, họ viết rất nhiều, viết ra cả mộng tưởng và hy vọng của mười tám năm nay.
Vì Trình An Ni không có ở ký túc, nên Duy An viết giúp bạn. Cô gạt lớp sương mờ đặc bám trên tấm kính đi, từng nét từng nét viết tên Kiều Ngự, phía sau viết: Em muốn lấy anh, nhưng khi kí tên lại ghi tên người bạn thân của mình.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn lấy thư viện làm nền, những mộng tưởng và yêu thương đó xuyên qua thời gian lạnh giá, giống như in lên bức tường của thư viện vậy.
Cuối cùng, nguyện vọng lớn nhất của hai cô gái là được nằm cuộn trong chăn ấm đã bị tiếng chuông đồng hồ phá vỡ.
Học xong đã là ba giờ chiều, quảng trường Vườn hoa chật cứng toàn sinh viên cờ dong trống mở đi tới sân bóng rổ. Duy An ôm chiếc hộp giấy trong tay ra sân vận động phía sau, đột nhiên có người xuất hiện, cười hi hi nói: “Em gái, hôm nay em không đến thư viện đợi bạn à?”
dღđ☆L☆qღđ
Là Trịnh Chí Ma.
Duy An nhìn anh ta từ trên xuống dưới, kinh ngạc: “Không phải anh cũng ở trong đội bóng rổ đấy chứ?” Mùa đông buốt giá mà anh ta chỉ mặc bộ đồ chơi bóng rổ, lạnh tới mức mặt đỏ cả lên.
Trịnh Chí Ma rất tự đắc: “Đương nhiên rồi! Anh là đội trưởng đội bóng rổ mà”.
Suýt thì Duy An đánh rơi chiếc hộp trên tay xuống đất, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt không tin lắm, lại hỏi: “Vậy hôm nay có phải bọn anh sẽ thi đấu với sinh viên năm nhất để lựa chọn cầu thủ mới không?”
dღđ☆L☆qღđ
Trịnh Chí Ma vừa đi trước dẫn đường vừa gật đầu: “Đúng thế, em xem em xem, ở con đường đằng kia có bao nhiêu là nữ sinh, em biết tại sao họ lại chạy ra sân vận động không?”
Duy An ngây ngốc lắc đầu, Trịnh Chí Ma đấm ngực giậm chân nói: “Thế mà em cũng không biết! Hôm nay Kiều Ngự của Học viện Công nghệ thông tin cũng tới tham gia, họ tới để xem cậu ta chơi bóng rổ”.
Chẳng trách họ lại chọn một ngày lạnh như thế này để ra sân chơi bóng, vì đội trưởng của họ là Trịnh Chí Ma.... bị chập dây.
Cuối cùng Duy An cũng hiểu ra, vội theo anh ta đi về phía trước, đội trưởng đại nhân vừa đi vừa oán than, liên tục hỏi cô: “Em nói xem cái cậu Kiều Ngự ấy có gì hay ho đâu chứ? Cậu ta chỉ hơi đẹp trai, nhà hơi có tiền chút thôi, đúng không? Tính tình có ra gì đâu”.
Duy An nhìn nhìn bàn tay lạnh cứng của Trịnh Chí Ma, chuyển đề tài: “Đội trưởng, anh không mặc thêm áo vào à?”
Trịnh Chí Ma nghe cô hỏi thế thì sắc mặt không vui, khảng khái xua tay, làm bô anh dũng, rồi cứ để cánh tay trần như vậy mà đứng bên sân bóng hét lớn: “Anh là biểu tượng của đội bóng rổ! Mọi người hãy tập trung về phía này! Chúng ta sẽ dồn hết sức mình để Đại học G được vinh quang! Đến đây nào....Các em! Ra trận!”
Duy An giật mình bởi tiếng hét của anh ta, vội giật lùi hai bước, suýt thì đụng phải bức tường người đang dâng lên, lúc này cô mới phát hiện con đường nhỏ sau lưng đã chật ních toàn người là người, đa phần là nữ sinh, thậm Chí có những tốp những nhóm, vừa nhìn đã biết ở cùng một phòng, còn làm cả băng rôn, bên trên viết hai chữ “Kiều Ngự” rất to.
“Đội trưởng, anh nhất định phải nhận Kiều Ngự thiếu của bọn em, như thế sau này cậu ấy mới có thể thường xuyên tham gia thi đấu, tạo phúc cho quần chúng!”
Vô số nữ sinh chạy tới bao vây quanh Trịnh Chí Ma khuyên nhủ, năn nỉ.
Trịnh Chí Ma bĩu bĩu môi, trả lời một cách rất nghiêm túc, “Cái này còn phải xem thực lực”. Nói xong anh ta chạy ra sân, hô hào kêu gọi mấy nam sinh trong đội bóng, trận thi đấu được khai mạc.
Không lâu sau khán giả bắt đầu kêu rú không ngừng, hôm nay Kiều NGự chỉ mặc áo T-shirt dài tay, nhóm người bước ba bước là bóng đã vào rổ đương nhiên nhìn đẹp trai vô cùng, nữ sinh đứng ngoài cổ vũ kích động tới mức túm chặt lấy tấm lưới trên sân mà hò hét.
Duy An đứng đợi một mình dưới gốc cây ngô đồng, trong hộp giấy mà cô đang ôm còn có mấy chai nước, ôm lâu bỗng thấy nặng, cô nhìn nam sinh đi lại trên sân bóng lại nghĩ đến mình hồi trước, cũng từng lén đứng thế này trong sân bóng rổ trường cấp ba để nhìn Kiều Ngự, cảnh tượng rất giống hôm nay, nhưng cũng không còn giống nữa. Ít ra thì khi ấy, cô đứng đó với tư thế của một người con gái mang tình yêu thầm kín, ngắm nhìn người con trai trong lòng mình, nhưng bây giờ, cô chỉ có thể đứng ngắm anh với tư thế là bạn cùng phòng bạn gái anh.
Càng nghĩ, càng không muốn ngước mắt lên nhìn, có cảm giác nhìn sẽ thất vọng.
Danh hiệu của Kiều Ngự không phải thêu hoa trên gấm, trận bóng rổ diễn ra vô cùng sôi nổi kịch liệt, tiếng la hét của khán giả cũng mỗi lúc một to.
Bên ngoài sân vận động vào mùa đông là những con đường đá trống trải, cảnh sắc tiêu điều, nhưng vì có trận bóng tuyển chọn này khiến nữ sinh cả trường Đại học G đều vui mừng đi cổ vũ. Thiếu niên anh tuấn và bóng rổ, hai thứ quan trọng đó xưa nay luôn là thứ cảnh sắc không thể bỏ qua, huống hồ, hôm nay chúng lại cùng xuất hiện.
Duy An cảm thấy, sắc trời trở nên sinh động hơn sau mỗi cú ném bóng Chính xác của Kiều Ngự, khuôn mặt nghiêng của anh vẫn có sức hấp dẫn chết người như thế.
Cô thở dài một tiếng rồi quyết định không xem nữa, đi tới chiếc ghế đá ở phía đông ngồi xuống, vừa đúng lúc ấy nhìn thấy Cố Mộng Mộng lưng cõng giá vẽ chậm rãi đi, đúng là cô ấy đến để vẽ phác thảo thật, đáng tiếc hôm nay trong trường rất náo nhiệt, chắc cô ấy bị giật mình, đang lạ lẫm đi xuyên qua đám người đang hò hét kích động kia.
Duy An chạy lại định bảo cô ấy đi chỗ khác, ở đây đông người, không có chỗ cho cô ấy vẽ đâu, nhưng cùng lúc Trịnh Chí Ma cũng đứng ở ngoài sân chấm điểm cho mỗi sinh viên mới vào sân, nên anh ta giật lùi về phía Cố Mộng Mộng hai bước, vậy là Duy An thấy, anh ta vừa lùi đã đâm vào Cố Mộng Mộng.
Có Mộng Mộng “á” một tiếng.
Sau tiếng kêu đó, người ngã đập vào tấm lưới bao quanh sân vận động là Trịnh Chí Ma, lúc này đang trợn mắt há miệng quay người lại, rõ ràng không thể ngờ một cô gái mà lại khỏe như thế.
dღđ☆L☆qღđ
Vậy là, anh ta bắt đầu cười ngây ngốc với Cố Mộng Mộng, người cũng bị va mạnh như mình nhưng vẫn đứng yên, “Chào em, ngại quá, ở đây đông người nên không để ý”.
Cố Mộng Mộng thần chí lơ đễnh, “Ồ, không sao, anh tránh ra một chút đi”. Nói xong, Cố Mộng Mộng định đi ngang qua sân bóng rổ, Trịnh Chí Ma giơ tay ngăn lại: “Đừng đừng, em gái, đội bóng rổ đang chơi mà, em đi bên này đi”.
Cố Mộng Mộng không chịu: “Tại sao? Tôi phải ra sân vận động”.
“Đi qua chỗ này, đi qua thảm cỏ”.
“Mẹ anh không dạy là anh không được giẫm lên cỏ à?”
Trịnh Chí Ma chẳng buồn ngó tới đám sinh viên năm nhất đang thể hiện trên sân nữa, mải nói lí lẽ với Cố Mộng Mộng, nói mãi nói mãi anh ta cuống lên, mở miệng là ngâm thơ. Duy An đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo suýt nữa thì không thở nổi, tính cách của hai người đó quả thật là hợp nhau, cô quyết định không làm phiền họ, để Trịnh Chí Ma dùng thơ của Shakespeare dọa cô bạn cùng phòng Cố Mộng Mộng sợ chết khiếp.
Cuối cùng....Trịnh Chí Ma không biết nói gì nữa, cười cười cùng Cố Mộng Mộng đi về phía sân vận động.
/40
|