Đây rốt cuộc có phải một giấc mơ hay không?
Sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, Duy An nhìn thấy một cảnh tượng không thể giải thích nổi, từ trong khối màu trắng dần xuất hiện ngã tư đường giữa trung tâm thành phố, vẫn là ba người đang đứng giữa dòng xe tấp nập ngược xuôi.
Chỉ có vẻ mặt của họ là không giống nhau mà thôi.
Trình An Ni đứng sau lưng Kiều Ngự, ngẩng đầu kiêu ngạo thị uy, đôi mắt luôn được trang điểm rất kỹ, làm nổi bật đôi con ngươi giảo hoạt, tinh nhanh như mắt mèo.
Cô gái đang cúi đầu đứng đó chính là Duy An, sau khi biết được chân tướng sự việc cô không thể nào khống chế được sự hoảng sợ chấn động của mình, vậy mà Kiều Ngự nhếch miệng nói với vẻ rất thờ ơ: “Đừng có bám lấy tôi nữa.”
Mọi thứ trong câu chuyện từ cảnh tượng đến nhân vật giống y hệt, chỉ có điều kết quả hoàn toàn khác biệt.
Chiếc xe chở hàng mất lái đang điên cuồng lao tới, Kiều Ngự kéo cô gái đứng trước mặt mình tránh ra, hai người họ cùng lùi về phía sau. Duy An đứng đó thẫn thờ trước hành động của Kiều Ngự, ván cờ ba người, nhưng giờ cô đã bị đá ra ngoài.
Tất cả mọi thứ biến thành vọng tưởng, cho tới tận khi bóng đen khổng lồ lao tới, kèm theo đó là tiếng phanh xe rít lên xé tai.
Sau khi tỉnh lại, cô chỉ nhớ có một người, người đó tên Kiều Ngự, anh không giơ tay ra cứu cô, ngoài việc đó ra, cô không còn biết gì nữa.
Và sau đó, cô loáng thoáng nghe thấy có người đang ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng, đánh thức toàn bộ ý thức của cô, giai điệu đó thật thân quen.
Tại sao... tại sao câu chuyện lại có hai cái kết không giống nhau? Cái kết nào mới là thật?
Duy An giật mình bừng tỉnh, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, xung quanh một màu trắng toát, rõ ràng đây là bệnh viện.
Người ngồi bên giường khẽ ngâm nga hát, vẫn là khúc nhạc trong vở nhạc kịch đó, thấy Duy An đã tỉnh, anh vội vàng nắm tay cô, “Annie? Em thấy thế nào?”
Duy An ngẩn người ngắm nhìn anh hồi lâu vẫn không hiểu gì, mắt cô chỉ nhìn thấy những hình ảnh đã bị phai màu. Hình như đang là buổi tối, cô không biết mình đã nằm ngất lịm bao lâu rồi. Bóng người mờ mờ ảo ảo, cô đột nhiên nhớ ra đây là Tống Thư Minh, gắng tìm cách ngồi dậy, anh giơ tay ôm cô vào lòng, hình như anh còn lo lắng hơn cả cô. “Em làm anh sợ quá, tại sao không nghe lời, anh đã nói rồi, hôm nay không được ra ngoài, ngày mùng 10 tháng 5 là khúc ngoặt của vận mệnh, Annie, nhưng em vẫn đi.”
“Nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì? Kiều Ngự đâu? Hôm nay… hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, anh ấy đang ở đâu?” Tư duy của Duy An hoàn toàn hỗn loạn, cô túm lấy Tống Thư Minh hỏi liên tục không ngớt. “Em mơ thấy một chuyện rất lạ, thứ mà em chứng kiến vốn không giống như trong giấc mơ, em mơ mình bị xe đâm... còn anh ấy thì kéo Trình An Ni tránh được...”
Nhưng cô biết rất rõ, mình được Kiều Ngự đẩy ngã, cô nhớ mình còn chạm vào cơ thể đầy máu của anh, những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tống Thư Minh khẽ thở dài, hình như chính anh cũng không ngờ, vỗ vỗ lưng cô giúp cô bình tĩnh trở lại. “Em không nhìn nhầm đâu, chuyện vốn xảy ra như thế mà.”
Duy An sững người, sau khi cô tỉnh tại tất cả mọi thứ trước mắt đều mất đi màu sáng, tất cả mọi màu sắc đều bị bao phủ một lớp sương mù mờ ảo, còn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt ấm áp, anh như luôn ở đây, lại như chưa bao giờ xuất hiện.
Cô bỗng căng thẳng, “... Có ý gì?”
Tống Thư Minh thoáng đau đớn, nhưng vẫn cho cô biết: “Cũng có thể việc anh xuất hiện đã làm thay đổi tất cả, hôm nay là ngày em sẽ bị xe đâm, bởi vì vào giây phút cuối cùng Kiều Ngự đã kéo người khác tránh được, vì vậy anh rất lo lắng, anh không muốn em quá thân thiết gần gũi với cậu ta.” Anh đỡ cô nằm xuống, nói tiếp: “Giờ là lúc có thể nói với em tất cả rồi. Thực ra, anh không nên xuất hiện ở đây, chúng ta vốn gặp nhau và quen nhau trong bệnh viện.”
Duy An rất kinh ngạc, cô không thể nào hiểu nổi.
Anh lại hỏi: “Em còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở nơi nào không?”
Đó chính là thư viện.
Tối hôm ấy, một mình cô chạy lên lầu muốn lấy cuốn nhật ký về, nhưng không ngờ tầng trên cùng không bật đèn, xung quanh tối mù mịt, từ những giá sách bằng gỗ lâu năm đó tỏa ra một thứ mùi phủ bụi năm tháng. Khi ấy cô rất sợ, vịn vào các giá sách đi vào trong, khó khăn lắm mới tìm thấy nơi mà mình giấu cuốn nhật ký nhờ ánh sáng phát ra từ điện thoại di động, cô đang định rút ra, thì Tống Thư Minh cũng cầm đúng cuốn sổ đó.
Sau đấy cô sợ hãi luống cuống, người đứng đằng sau giá sách cũng vỗ cùng kinh ngạc, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, vẻ mặt anh như tìm lại được người mình yêu thương đã đánh mất nhiều năm nay, cảm giác vô cùng thân thuộc.
Lần đầu tiên gặp mặt anh đã nói, anh đến vì em.
Lại sau đó, Tống Thư Minh biết cô không thích ăn ớt xanh, anh nói dối mình là giảng viên ở trường cô, và luôn ở bên cô. Mùa đông năm ấy thành phố Lan lạnh tới mức khiến người ta không thể chịu nổi, anh đã tặng cô một đôi găng tay ấm áp, về sau Duy An nhìn thấy một bộ khăn mũ giống hệt màu đôi găng tay anh tặng cô.
Còn cả một tập bệnh án bên ngoài ghi tên cô nữa.
Còn cả…
Anh không hề hỏi nhưng vẫn biết tình hình gia đình cô, có thể đi từ thành phố Lan về thành phố B tìm cô, rõ ràng anh không phải giảng viên Đại học G, nhưng lại thường xuyên ra vào thư viện.
Quãng thời gian duy nhất mà Tống Thư Minh không xuất hiện, chính là quãng thời gian tầng trên cùng của thư viện trường đóng cửa sửa chữa, cửa bị khóa, một mình Duy An đến đó, và ở đó cô cảm giác mình nhìn thấy ảo ảnh.
Anh từng nói cô rất giống người vợ đã mất của anh: “Anh từng quen một cô gái, cô ấy học tiếng Anh với anh một thời gian, nhưng không giống như bây giờ, khi ấy bọn anh còn ở bệnh viện.”
Tống Thư Minh từng nói, anh tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn ở trên đường, không ngờ lúc đến bệnh viện thăm mẹ lại gặp cô gái nhỏ đơn độc ấy, người thân của cô không ở thành phố Lan, một mình nằm trên giường bệnh, chẳng nhớ gì cả.
Bây giờ, đúng là Duy An đang nằm trên giường bệnh, lúc này đây cô lại đưa ra một kết luận giả tưởng. Giả dụ, câu chuyện đúng như những gì cô nằm mơ, vậy có phải bây giờ cô sẽ mất trí nhớ vì bị đụng xe không, còn người ngồi bên cạnh cô là Tống Thư Minh vừa về nước, anh tốt bụng chăm sóc cô, sau đó hai người yêu nhau, và cô đã lấy anh.
Từ đó, cả đời cô chỉ có thể nhớ được khoảnh khắc thê thảm ấy, ở ngã tư trung tâm thành phố, cô tận mắt chứng kiến người con trai đó vứt bỏ mình, và cô chỉ nhớ anh tên Kiều Ngự, những người khác, những chuyện xảy ra trước kia, thậm chí cả tuổi thanh xuân của mình, cô đều quên hết.
Tất cả những manh mối và ký ức bị chôn giấu sâu trong trái tim giống như bị người khác vạch trần, lớp vải trắng phủ trên đó bị người ta giật ra, chân tướng sự việc mà cô thấy thật khiến người ta chấn động.
Duy An bỗng ôm lấy mặt anh, xác nhận anh có hơi ấm, “Thầy ơi, rốt cuộc thầy là ai? Sao thầy lại biết những chuyện chưa xảy ra?”
Anh cười cười, từng chút từng chút vuốt lại mái tóc rối bời của cô, “Rất khó tưởng tượng phải không? Thực ra anh không phải người ở thế giới này, nói thế nào nhỉ... vì em nên anh mới quay lại nơi này.”
Tống Thư Minh ngồi bên cửa sổ gọt táo, nhẫn nại kể cho cô nghe. Lúc đầu, ngay bản thân anh cũng không dám tin, trong mười năm qua họ từng tìm rất nhiều cách để giúp Annie khôi phục lại trí nhớ, nhưng không đạt được hiệu quả mong muốn, cô chỉ có thể nhớ được vài việc vụn vặt, cô nhớ mình từng giấu cuốn nhật ký, vì vậy lúc nào cũng đòi Tống Thư Minh đi lấy về.
Anh quay lại thư viện Đại học G, nơi đó vẫn không có gì thay đổi, không ngờ anh lại gặp Duy An của mười năm về trước trong tầng trên cùng của thư viện.
Khi tất cả quay lại điểm khởi đầu, Tống Thư Minh quyết định không để bi kịch diễn ra.
Vì vậy, dù Duy An làm gì, dù cô có bình thường tới đâu, dù cô do dự không quyết, ngay từ ngày anh xuất hiện anh đã dùng tình yêu và sự bao dung của mình, lúc nào cũng đứng sau cô, là đại dương của cô, là nơi cuối cùng để cô quay về.
Nếu anh có thể quay về mười năm trước, anh muốn thay đổi điều gì?
Câu trả lời của Tống Thư Minh là, anh muốn bảo vệ cô bình an trải qua quãng thời gian thanh xuân của mình.
Chàng trai có tên Kiều Ngự kia, chính là nguyên nhân gây ra đau khổ cho Duy An, nhưng giờ tất cả đều đã thay đổi.
Duy An dùng tay chắn trước mắt mình, “Anh ấy đẩy em ra, em nhìn thấy anh ấy ngã dưới đất... toàn là máu, toàn máu là máu, thầy ơi, anh ấy đang ở đâu... anh ấy đã cứu em!”
Tâm trạng của cô lại bắt đầu kích động.
Tống Thư Minh ôm cô khẽ nói: “Đúng vậy, Kiều Ngự đã cứu em, cũng có thể sự lo lắng của anh là thừa, sự xuất hiện của anh đã thay đổi diễn biến câu chuyện, anh biết, bởi vì anh đã khiến cậu ta nhìn rõ tình cảm của mình, vì vậy người gặp nạn đổi lại thành cậu ta.”
Ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân dồn dập, bác sĩ và y tá lo lắng chạy qua, còn cả những tiếng khóc nức nở thê thảm.
Duy An càng căng thẳng, “Em muốn đi thăm anh ấy.” Trên tay cô vẫn cắm kim truyền dịch, lúc đứng dậy không cẩn thận làm rách cả da.
Tống Thư Minh thấy sắc mặt cô rất xấu, vội giơ tay ngăn cô lại: “Annie, em đừng đi, bố mẹ cậu ấy vừa tới, hiện giờ đang rất loạn...” Anh ngập ngừng định nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu thở dài, không nói gì nữa.
Cô nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối, nhưng tiếng khóc ngoài hành lang mỗi lúc mỗi to, màn đêm ập xuống, dự cảm rất tệ, “Thầy ơi, mau cho em biết, Kiều Ngự sao rồi?”
“Em hãy bình tĩnh lại đã được không, tình hình của em bây giờ, anh sợ sẽ khiến em...”
“Cho em biết đi!” Cô đột nhiên hét lên, nhìn thấy vẻ mặt đầy bao dung của Tống Thư Minh cô lại thấy hối hận, cô hoảng loạn nhìn xung quanh. “Còn nữa, mắt em nhìn không rõ, không... là không có màu sắc nữa, rất tối, tại sao không bật đèn?” Cô lo lắng lần sờ lên tường tìm công tắc, nhưng thấy rõ ràng công tắc đang bật mà. Cô đã không còn nhìn thấy màu sắc nữa rồi, tất cả đều xám xịt.
Anh bổ quả táo đã gọt xong vỏ thành những miếng nhỏ, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, là do thần kinh bị kích động gây ra, sẽ khỏi thôi. Annie, em vừa trải qua một vụ tai nạn nên quá sợ hãi, sau khi bình tĩnh trở lại anh sẽ cho em biết, được không?”
Nhưng cô không thể khống chế được sự sợ hãi của mình, cô dụi dụi vào khóe mắt mình, hỏi không ngừng: “Không được! Anh ấy thế nào rồi, Kiều Ngự rốt cuộc thế nào rồi?”
Tống Thư Minh chẳng còn cách nào khác, đứng dậy đỡ cô, khẽ nói: “Lúc đưa đến bệnh viện vẫn còn ý thức, nhưng sau đó... không thể cứu được.”
Màu máu đáng sợ đó cuối cùng đã bao phủ mọi cảm quan, Duy An thấy đây đúng là một trò đùa nực cười.
“Cậu ấy chết rồi.”
Ma quỷ có tên Kiều Ngự đó, tính khí lạnh lùng như núi băng, vẽ rồi lại xé, nhưng vẫn gửi chuyển phát nhanh đến cho cô, ngượng ngùng và kiêu ngạo, mấy tiếng trước anh còn đứng ở ngã tư đường giống như một hoàng tử bay hồn bạt vía, thẳng thắn bày tỏ tình cảm và sự ích kỷ của mình, sao có thể... chết rồi chứ?
Giây phút cuối cùng anh đã đẩy cô ra, người ngã xuống dưới bánh xe tải không phải là cô.
Duy An sụp đổ, lao ra khỏi phòng như người điên, hành lang chật ních những người là người. Trình An Ni khóc không đứng nổi, được hai y tá đỡ hai bên, ánh đèn màu trắng lạnh lẽo vô tình.
Duy An đẩy hết tất cả những người đang định ngăn mình ra, cô nhất định phải nhìn thấy Kiều Ngự.
Gương mặt nghiêng của chàng trai ấy từng là phong cảnh đẹp nhất trong mắt cô, vẻ mặt anh khi đang ngủ, vẻ mặt anh khi tức giận, vẻ mặt anh khi chán ghét cô, ngay cả vẻ mặt anh khi làm hại cô...
Khi ấy sắc trời rất xanh, chàng trai đứng đối diện với cô hơi nhướng mày, cười xấu xa hỏi ngược lại: “Em không phải là tôi, sao biết tôi thích ai, không thích ai?”
Đúng thế, Duy An chẳng hề biết gì.
Đúng là Kiều Ngự đã làm chuyện sai trái, nhưng không nên dùng cái chết để trừng phạt anh.
Tống Thư Minh khuyên những người khác, anh không ngăn cản cô, cùng cô đi tới chỗ Kiều Ngự.
Cuối cùng Duy An thấy Kiều Ngự được đẩy ra, vẻ mặt kiêu ngạo bất cần của anh được một tấm vải trắng phủ lên, từ nay về sau, không bao giờ Duy An nhìn thấy nữa.
Khuôn mặt của chàng trai ấy, cuối cùng cũng bị xé rách một cách tàn nhẫn.
Ngay cả hơi thở cũng bị chặn lại.
Cô run rẩy nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên, Kiều Ngự nhắm mắt nằm đó, giống như những lần lên lớp do buồn ngủ quá mà ngủ gật thôi.
Tống Thư Minh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, giọng có chút xúc động, anh nói: “Lúc đến bệnh viện cậu ấy vẫn còn ý thức, bác sĩ nói, câu cuối cùng mà cậu ấy nhắc đi nhắc lại là, lấy giác mạc của cậu ấy cho em.”
Duy An không thể kìm được nữa, đau khổ khóc không thành tiếng.
Từ phía sau có ai đó đang đi tới, giọng nói sắc lẹm, cô ta phá lên cười ha hả chỉ vào Duy An hét lên: “Anh ấy muốn tặng mắt của mình cho cô, anh ấy thấy có lỗi vì chuyện đó, ha ha ha ha! Anh ấy cũng biết cảm thấy có lỗi!” Duy An nhìn ánh mắt đờ đẫn của Trình An Ni như mắt quỷ, nhưng vẫn nói những lời kiểu như thế, cô tức giận lao tới, Tống Thư Minh giữ chặt cô, “Cô ta điên rồi, em nhìn bộ dạng của cô ta mà xem, đừng đến đó.”
Trình An Ni tiếp tục phá lên cười, Duy An định khuyên cô ta, nhưng cô ta đẩy hết những người bên cạnh ra, đi thẳng tới trước mặt Duy An, trầm giọng nói: “Cô tự cho là mình thông minh, tưởng mắt mình là do anh ấy hủy hoại phải không? Sai rồi! Là tôi! Tất cả là do tôi! Anh ấy chỉ bảo đám người ở đường Trường Thạch đến đó làm bộ làm tịch thôi, tôi đã nghe thấy, vì vậy tôi không hài lòng, tôi đích thân đến đó bảo chúng ra tay. Ha ha ha, cái đồ ngốc nhà cô đáng chết! Dựa vào cái gì mà hại anh ấy! Duy An! Tại sao người chết không phải là cô!” Trình An Ni lao tới giật tóc Duy An như một kẻ điên, “Trả anh ấy lại cho tôi!”
Tống Thư Minh đẩy Trình An Ni ra, ngăn Duy An lại và kéo cô về phòng.
Duy An nằm cứng đờ trên giường, bên tai vẫn vang lên giọng Kiều Ngự nói khi thân mình đẫm máu: “Lấy mắt của anh… cho em.”
Thế giới u ám chẳng chút ánh sáng. Duy An từ từ nhắm mắt lại, từ nay về sau cô không bao giờ nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào nữa.
Một tuần sau, Kiều Ngự được an táng.
Báo chí toàn thành phố đều đăng tin in đậm, tin tức liên quan tới việc con trai duy nhất của Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Liên Phong bất hạnh qua đời sau tai nạn.
Duy An giam mình trong phòng bệnh, không nói chuyện với bất kỳ ai. Cô vẫn không nhìn thấy màu sắc, nhưng từ chối việc hiến tặng giác mạc của Kiều Ngự. Tống Thư Minh biết cô muốn Kiều Ngự rời khỏi thế giới này trong cơ thể lành lặn hoàn chỉnh, cô muốn Kiều Ngự biết rằng, cô đã không trách gì anh nữa.
Tống Thư Minh khuyên nhủ cô rất nhiều, nhẫn nại bón cho cô ăn, chỉ những lúc ở bên anh cô mới có chút phản ứng, thỉnh thoảng cô đột nhiên bật khóc, hỏi anh có phải mình đã làm sai điều gì không.
Anh sẽ lau nước mắt cho cô, “Không phải lỗi của em, nếu chuyện hôm nay nhất định phải trách tội một ai đó, thì người ấy nên là anh, nếu anh không quay lại, Kiều Ngự sẽ không chết.”
Số mệnh thật nực cười, cho họ một cơ hội, nhưng lại thay đổi tình tiết của câu chuyện.
Nếu là thế, cô thà không cần, cô không muốn dùng sinh mệnh của bất kỳ ai đổi lấy tuổi thanh xuân vô tội của mình.
Duy An bị ảnh hưởng thần kinh nên gần như mất khả năng nói, cô không nói được, chỉ biết khóc và lắc đầu. Tống Thư Minh ôm cô gật đầu, “Anh biết, anh hiểu lòng em, nhưng đừng làm khó bản thân mình, em quá căng thẳng rồi, hãy thả lỏng, đừng như thế.”
Có Tống Thư Minh ở đây, dù là bất cứ lúc nào, anh cũng đều nắm chặt tay cô.
Nhưng càng như thế Duy An càng tự trách mình, cô có gì tốt, đáng để họ hi sinh tất cả, thậm chí bỏ mạng để bảo vệ cô?
Ngày cô ra viện, Tống Thư Minh mặc áo khoác cho cô, “Anh đi làm thủ tục, em hãy ngoan ngoãn ở đây đợi đừng nghĩ lung tung, anh sẽ quay lại ngay.”
Duy An nhìn anh gật đầu, hôm nay hình như cô đã nghĩ thông rồi, suốt một tuần nay thần kinh của cô quá đỗi căng thẳng, khiến cô không nói được, hôm nay lúc dậy có khá hơn một chút, cô lên tiếng nói muốn ăn táo.
Tống Thư Minh nắm tay cô, khẽ nói: “Anh quyết định ở lại thế giới này, làm lại từ đầu, Annie, sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau, chúng ta còn cả đời phía trước. Rất nhiều người cho tới tận giây phút nhắm mắt xuôi tay vẫn hối hận tại sao không được làm lại từ đầu, giờ chúng ta có thể, vì vậy đừng để cuộc sống của mình chìm đắm trong đau khổ.”
Cô im lặng, ngồi ăn từng miếng từng miếng táo.
Y tá gõ cửa đi vào, sau khi kiểm tra xong ra hiệu cô không sao nữa, nhìn sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Tống Thư Minh lúc này mới yên tâm thu dọn, rồi đi xuống lầu làm thủ tục xuất viện.
Duy An thấy anh đã ra ngoài, nhẹ nhàng xuống giường tìm giấy bút.
Thành phố Lan đã vào hạ, cô mở cửa sổ, dựa vào cửa kính viết, thế giới bên ngoài vẫn bình thường, tin tức rợp trời cũng chỉ là tư liệu cho người ta bàn tán, chẳng bao lâu sau, mọi thứ liên quan tới người thiếu niên ấy sẽ bị xóa sạch trong thế giới này.
Cô bắt đầu hối hận vì mình đã xé hết những lá thư tình đi, đó là chứng chứ cho việc Kiều Ngự từng tồn tại, ít ra anh cũng đã từng cho cô niềm khao khát tốt đẹp nhất. Những buổi sáng sớm sương mù giăng giăng, anh đứng dựa vào bức tượng thầy Hiệu trưởng già hút thuốc, nhìn cô đi qua, sẽ trêu chọc vài câu: “Chim cánh cụt.”
Bây giờ, tất cả đều biến thành tấm ảnh nhỏ đóng trong chiếc khung màu đen.
Chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng cô cũng không thể cứ thế mà thản nhiên quay lại cuộc sống cũ, cô không thể giả vờ rằng trên thế giới này không hề có bi thương.
Cô nhẹ nhàng viết lên tờ giấy, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, đi ra ngoài
Tống Thư Minh làm xong thủ tục quay về phòng, Duy An đã không còn ở đó nữa.
Cô không hứa sẽ về nhà cùng anh, không nói muốn cùng anh làm lại mười năm đã qua.
Trên bàn vẫn còn quả táo anh vừa gọt cho cô, cô mới chỉ ăn một nửa, đặt ở đó mới một lúc mà đã bắt đầu ngả vàng vì phơi ra trong không khí.
Dưới nửa quả táo là một tờ giấy, là thư Duy An để lại cho anh.
Thầy,
Kiều Ngự từng làm em tổn thương, nhưng cuối cùng lại dùng tính mạng để cứu em.
Em xin lỗi, tiểu Annie của thầy vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, lần này em muốn biến mất một thời gian, xin thầy hãy cho em một thời gian, để em lấy lại dũng khí, được không?
Em biết, để không từ bỏ một người nhất định là sự gian khổ không thể tưởng tượng, cũng may thầy chưa bao giờ buông tay em.
Cảm ơn anh yêu của em, em biết, anh đến vì em.
Duy An, 25 tháng 5 năm 2011.
Lần này, cô muốn vì anh mà cố gắng kiên cường hơn.
Tống Thư Minh khẽ mỉm cười, anh cầm tờ giấy đi đến bên cửa sổ, cả thành phố như đang ở dưới chân, ánh mặt trời rạng rỡ, anh hôn lên tên cô, “Được.”
Mùa đông ở thành phố Lan luôn khiến người ta vừa yêu vừa ghét, nó quá lạnh, vì vậy nó khiến chút ấm áp rời rạc trở nên hiếm hoi và đáng quý.
Tin tức trên báo gần đây đều đăng tin về một vị luật sư nổi tiếng vừa từ nước ngoài trở về, hoàn cảnh gia thế của người đó tốt tới không thể tốt hơn, từng đảm nhận chức vụ trong một văn phòng luật sư có tiếng ở nước ngoài, sự nghiệp vô cùng rạng rỡ, lập tức trở thành đối tượng mơ ước của rất nhiều cô gái.
Còn cuộc sống ở trường học vẫn vừa đơn giản vừa phức tạp như nó vốn thế, danh tiếng thư viện của Đại học G ngày một lan rộng, bởi vì khuôn viên rộng lớn, lại mang phong cách lãng mạn kiểu châu Âu, vì vậy sinh viên của các trường xung quanh gần đây thường thích đến mượn sách.
Tầng trên cùng được sơn lại, về cơ bản không có gì thay đổi, cho dù những tầng bên dưới có sửa chữa cải tạo nâng cấp thế nào, thì tầng trên cùng vẫn giữ nguyên.
Dần dần trong trường có lời đồn: “Này, cậu đã nghe chuyện ma trên tầng trên cùng của thư viện trường chưa?”
Cô gái có mái tóc dài đeo kính, mỗi lúc nghe thấy sinh viên thì thầm với nhau như thế, đều lén bật cười.
Thứ Sáu, cô ôm giá vẽ tới thư viện một mình, dưới cây ngô đồng trước cửa thư viện có người đang cầm tập thơ ngâm nga:
“Tôi lại nghĩ rằng bề ngoài đẹp đẽ
Mà nay anh đang có sẽ mất dần
Như bông hoa đang héo tàn - tuy thế
Bông hoa còn sống lại với mùa xuân…”(*)
(*) Bài thơ Sonnet 12 của William Shakespeare do Thái Bá Tân dịch.
Người ngâm thơ đó đột nhiên mở to hai mắt, bỏ tập thơ xuống ra sức vẫy tay: “Duy An! Em về rồi à?”
Người ôm giá vẽ gật đầu, nhìn anh ta mỉm cười.
“Tại sao em lại đột nhiên xin nghỉ học?” Trịnh Chí Ma kích động chạy tới, chỉ muốn kéo cô tới gốc cây để trò chuyện, thấy cô không có ý định giải thích, đành đứng nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên nói rất chân thành: “Một năm không gặp, em xinh đẹp hơn đấy.”
“Cảm ơn anh.” Hình như cô thoải mái, vui vẻ hơn trước rất nhiều, lúc cười cô dựng giá vẽ, bắt đầu phác thảo những đường nét của thư viện.
Trịnh Chí Ma ngồi xổm xuống nhìn dụng cụ vẽ của cô, bỗng thấy lạ, “Em không mang màu à?”
“Ừm, giờ em chỉ vẽ chì thôi.”
Dù không có sự trợ giúp của màu sắc, nhưng cô vẫn dùng đường nét để lột tả cảnh vật. Trịnh Chí Ma nhìn một lúc thì chạy đến gốc cây nhặt cuốn thơ lên, sau đó nghĩ ra điều gì, lại gọi với về phía Duy An: “Anh nhớ lần đầu tiên gặp em là ở đây.”
“Đúng thế.” Duy An gật đầu.
Trịnh Chí Ma vô cùng cảm khái: “Anh nhớ khi ấy người mà em đợi... à, đội bóng rổ giờ chẳng thú vị gì cả, Kiều Ngự vừa mất...”
Anh ta không nói tiếp, lén nhìn vẻ mặt Duy An.
Cô vẫn lặng lẽ vẽ tranh của mình, rất lâu sau mới nói: “Em đã đi thăm anh ấy, ở bên cạnh mộ anh ấy có rất nhiều hoa oải hương, đẹp lắm.”
Thực ra chúng là do cô trồng, mắt của Duy An đã không thể nhìn được màu sắc sau vụ tai nạn đó, cô đã thay đổi cách khác để tiếp tục vẽ tranh, cô trả lại cho anh khuôn mặt thiếu niên đầy đủ nhất.
Trịnh Chí Ma không hiểu, thấy tình trạng hiện giờ của cô thì có chút vui mừng, “Em không tự trách cứ bản thân nữa thì tốt rồi. Khi ấy anh nghe Mộng Mộng nói, em không thể đối diện với hiện thực, luôn cho rằng đó là lỗi của em, thực ra chuyện ấy... Haiz, thôi không nói nữa, Duy An, em nghĩ thông là tốt rồi.”
Anh ta đứng dưới gốc cây ngô đồng tiếp tục vẫy tay với cô, từ xa hét với tới: “Bọn anh đều đang đợi em. Nếu muốn quay về, nhất định đều phải tới tìm anh và Mộng Mộng đấy!”
Duy An cười rất chân thành, cũng vẫy tay với anh ta, “Được.”
Chúng ta đều phải nhìn về phía trước, quãng thời gian thanh xuân mới có thế mãi mãi không hạ màn.
Mùa đông rất lạnh, đứng ngoài trời vẽ một lúc các ngón tay đã lạnh cứng, Duy An ngẩng đầu lên bóp bóp tay, nhưng không cẩn thận làm rơi bút chì, cô cúi người định nhặt, thì chiếc bút đó lăn tít ra xa.
Cô đứng dậy đuổi theo, trên thảm cỏ đều là lá vàng rụng, giẫm lên phát ra những tiếng lạo xạo.
Có người đã nhặt cây bút chì lên trước cô, tay mang găng da màu đen.
Anh ung dung gạt những lá cỏ khô bám trên thân bút, sau đó rút găng tay ra đẩy đẩy gọng kính, nhìn Duy An mỉm cười nói: “Annie, lâu rồi không gặp.”
Duy An nhìn thấy Tống Thư Minh, cô đứng đó và hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ mỉm cười với anh, trên mũi là gọng kính nhỏ xíu màu hồng, cô đã lớn rồi, nhưng vẫn giống một cô gái nhỏ thông minh, xinh đẹp.
Cô ngẩng cao đầu nói: “Em quay về rồi.”
Anh cười cười dang rộng vòng tay, như muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng tiểu Annie lại đứng im bất động, cô nghịch ngợm bĩu môi, giơ tay về phía anh: “Thầy, thầy phải trả bút lại cho em trước đã.”
Tống Thư Minh bất lực, đành đưa cho cô, tiện thể ôm chặt lấy cô, vuốt tóc cô nói: “Được rồi, chúng ta về nhà.” Duy An vẽ nốt nét cuối cùng trên bức tranh, nhìn anh thu dọn đồ cho mình, giống như trước kia, anh luôn là đại dương ấm áp sau lưng cô.
Mặc dù đang mùa đông, cây cỏ tiêu điều, nhưng may thay tất cả vẫn còn kịp, những cơn gió lạnh buốt trở nên dịu dàng hơn, trong lớp sương mù mỏng, anh dắt tay cô rời đi, bóng lưng anh tạo thành mười năm hoàn toàn mới.
Cô nhẹ nhàng nhón chân hôn vào má anh, “Cũng may, anh đã đến vì em.”
-----HẾT-----
Sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, Duy An nhìn thấy một cảnh tượng không thể giải thích nổi, từ trong khối màu trắng dần xuất hiện ngã tư đường giữa trung tâm thành phố, vẫn là ba người đang đứng giữa dòng xe tấp nập ngược xuôi.
Chỉ có vẻ mặt của họ là không giống nhau mà thôi.
Trình An Ni đứng sau lưng Kiều Ngự, ngẩng đầu kiêu ngạo thị uy, đôi mắt luôn được trang điểm rất kỹ, làm nổi bật đôi con ngươi giảo hoạt, tinh nhanh như mắt mèo.
Cô gái đang cúi đầu đứng đó chính là Duy An, sau khi biết được chân tướng sự việc cô không thể nào khống chế được sự hoảng sợ chấn động của mình, vậy mà Kiều Ngự nhếch miệng nói với vẻ rất thờ ơ: “Đừng có bám lấy tôi nữa.”
Mọi thứ trong câu chuyện từ cảnh tượng đến nhân vật giống y hệt, chỉ có điều kết quả hoàn toàn khác biệt.
Chiếc xe chở hàng mất lái đang điên cuồng lao tới, Kiều Ngự kéo cô gái đứng trước mặt mình tránh ra, hai người họ cùng lùi về phía sau. Duy An đứng đó thẫn thờ trước hành động của Kiều Ngự, ván cờ ba người, nhưng giờ cô đã bị đá ra ngoài.
Tất cả mọi thứ biến thành vọng tưởng, cho tới tận khi bóng đen khổng lồ lao tới, kèm theo đó là tiếng phanh xe rít lên xé tai.
Sau khi tỉnh lại, cô chỉ nhớ có một người, người đó tên Kiều Ngự, anh không giơ tay ra cứu cô, ngoài việc đó ra, cô không còn biết gì nữa.
Và sau đó, cô loáng thoáng nghe thấy có người đang ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng, đánh thức toàn bộ ý thức của cô, giai điệu đó thật thân quen.
Tại sao... tại sao câu chuyện lại có hai cái kết không giống nhau? Cái kết nào mới là thật?
Duy An giật mình bừng tỉnh, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, xung quanh một màu trắng toát, rõ ràng đây là bệnh viện.
Người ngồi bên giường khẽ ngâm nga hát, vẫn là khúc nhạc trong vở nhạc kịch đó, thấy Duy An đã tỉnh, anh vội vàng nắm tay cô, “Annie? Em thấy thế nào?”
Duy An ngẩn người ngắm nhìn anh hồi lâu vẫn không hiểu gì, mắt cô chỉ nhìn thấy những hình ảnh đã bị phai màu. Hình như đang là buổi tối, cô không biết mình đã nằm ngất lịm bao lâu rồi. Bóng người mờ mờ ảo ảo, cô đột nhiên nhớ ra đây là Tống Thư Minh, gắng tìm cách ngồi dậy, anh giơ tay ôm cô vào lòng, hình như anh còn lo lắng hơn cả cô. “Em làm anh sợ quá, tại sao không nghe lời, anh đã nói rồi, hôm nay không được ra ngoài, ngày mùng 10 tháng 5 là khúc ngoặt của vận mệnh, Annie, nhưng em vẫn đi.”
“Nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì? Kiều Ngự đâu? Hôm nay… hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, anh ấy đang ở đâu?” Tư duy của Duy An hoàn toàn hỗn loạn, cô túm lấy Tống Thư Minh hỏi liên tục không ngớt. “Em mơ thấy một chuyện rất lạ, thứ mà em chứng kiến vốn không giống như trong giấc mơ, em mơ mình bị xe đâm... còn anh ấy thì kéo Trình An Ni tránh được...”
Nhưng cô biết rất rõ, mình được Kiều Ngự đẩy ngã, cô nhớ mình còn chạm vào cơ thể đầy máu của anh, những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tống Thư Minh khẽ thở dài, hình như chính anh cũng không ngờ, vỗ vỗ lưng cô giúp cô bình tĩnh trở lại. “Em không nhìn nhầm đâu, chuyện vốn xảy ra như thế mà.”
Duy An sững người, sau khi cô tỉnh tại tất cả mọi thứ trước mắt đều mất đi màu sáng, tất cả mọi màu sắc đều bị bao phủ một lớp sương mù mờ ảo, còn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt ấm áp, anh như luôn ở đây, lại như chưa bao giờ xuất hiện.
Cô bỗng căng thẳng, “... Có ý gì?”
Tống Thư Minh thoáng đau đớn, nhưng vẫn cho cô biết: “Cũng có thể việc anh xuất hiện đã làm thay đổi tất cả, hôm nay là ngày em sẽ bị xe đâm, bởi vì vào giây phút cuối cùng Kiều Ngự đã kéo người khác tránh được, vì vậy anh rất lo lắng, anh không muốn em quá thân thiết gần gũi với cậu ta.” Anh đỡ cô nằm xuống, nói tiếp: “Giờ là lúc có thể nói với em tất cả rồi. Thực ra, anh không nên xuất hiện ở đây, chúng ta vốn gặp nhau và quen nhau trong bệnh viện.”
Duy An rất kinh ngạc, cô không thể nào hiểu nổi.
Anh lại hỏi: “Em còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở nơi nào không?”
Đó chính là thư viện.
Tối hôm ấy, một mình cô chạy lên lầu muốn lấy cuốn nhật ký về, nhưng không ngờ tầng trên cùng không bật đèn, xung quanh tối mù mịt, từ những giá sách bằng gỗ lâu năm đó tỏa ra một thứ mùi phủ bụi năm tháng. Khi ấy cô rất sợ, vịn vào các giá sách đi vào trong, khó khăn lắm mới tìm thấy nơi mà mình giấu cuốn nhật ký nhờ ánh sáng phát ra từ điện thoại di động, cô đang định rút ra, thì Tống Thư Minh cũng cầm đúng cuốn sổ đó.
Sau đấy cô sợ hãi luống cuống, người đứng đằng sau giá sách cũng vỗ cùng kinh ngạc, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, vẻ mặt anh như tìm lại được người mình yêu thương đã đánh mất nhiều năm nay, cảm giác vô cùng thân thuộc.
Lần đầu tiên gặp mặt anh đã nói, anh đến vì em.
Lại sau đó, Tống Thư Minh biết cô không thích ăn ớt xanh, anh nói dối mình là giảng viên ở trường cô, và luôn ở bên cô. Mùa đông năm ấy thành phố Lan lạnh tới mức khiến người ta không thể chịu nổi, anh đã tặng cô một đôi găng tay ấm áp, về sau Duy An nhìn thấy một bộ khăn mũ giống hệt màu đôi găng tay anh tặng cô.
Còn cả một tập bệnh án bên ngoài ghi tên cô nữa.
Còn cả…
Anh không hề hỏi nhưng vẫn biết tình hình gia đình cô, có thể đi từ thành phố Lan về thành phố B tìm cô, rõ ràng anh không phải giảng viên Đại học G, nhưng lại thường xuyên ra vào thư viện.
Quãng thời gian duy nhất mà Tống Thư Minh không xuất hiện, chính là quãng thời gian tầng trên cùng của thư viện trường đóng cửa sửa chữa, cửa bị khóa, một mình Duy An đến đó, và ở đó cô cảm giác mình nhìn thấy ảo ảnh.
Anh từng nói cô rất giống người vợ đã mất của anh: “Anh từng quen một cô gái, cô ấy học tiếng Anh với anh một thời gian, nhưng không giống như bây giờ, khi ấy bọn anh còn ở bệnh viện.”
Tống Thư Minh từng nói, anh tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn ở trên đường, không ngờ lúc đến bệnh viện thăm mẹ lại gặp cô gái nhỏ đơn độc ấy, người thân của cô không ở thành phố Lan, một mình nằm trên giường bệnh, chẳng nhớ gì cả.
Bây giờ, đúng là Duy An đang nằm trên giường bệnh, lúc này đây cô lại đưa ra một kết luận giả tưởng. Giả dụ, câu chuyện đúng như những gì cô nằm mơ, vậy có phải bây giờ cô sẽ mất trí nhớ vì bị đụng xe không, còn người ngồi bên cạnh cô là Tống Thư Minh vừa về nước, anh tốt bụng chăm sóc cô, sau đó hai người yêu nhau, và cô đã lấy anh.
Từ đó, cả đời cô chỉ có thể nhớ được khoảnh khắc thê thảm ấy, ở ngã tư trung tâm thành phố, cô tận mắt chứng kiến người con trai đó vứt bỏ mình, và cô chỉ nhớ anh tên Kiều Ngự, những người khác, những chuyện xảy ra trước kia, thậm chí cả tuổi thanh xuân của mình, cô đều quên hết.
Tất cả những manh mối và ký ức bị chôn giấu sâu trong trái tim giống như bị người khác vạch trần, lớp vải trắng phủ trên đó bị người ta giật ra, chân tướng sự việc mà cô thấy thật khiến người ta chấn động.
Duy An bỗng ôm lấy mặt anh, xác nhận anh có hơi ấm, “Thầy ơi, rốt cuộc thầy là ai? Sao thầy lại biết những chuyện chưa xảy ra?”
Anh cười cười, từng chút từng chút vuốt lại mái tóc rối bời của cô, “Rất khó tưởng tượng phải không? Thực ra anh không phải người ở thế giới này, nói thế nào nhỉ... vì em nên anh mới quay lại nơi này.”
Tống Thư Minh ngồi bên cửa sổ gọt táo, nhẫn nại kể cho cô nghe. Lúc đầu, ngay bản thân anh cũng không dám tin, trong mười năm qua họ từng tìm rất nhiều cách để giúp Annie khôi phục lại trí nhớ, nhưng không đạt được hiệu quả mong muốn, cô chỉ có thể nhớ được vài việc vụn vặt, cô nhớ mình từng giấu cuốn nhật ký, vì vậy lúc nào cũng đòi Tống Thư Minh đi lấy về.
Anh quay lại thư viện Đại học G, nơi đó vẫn không có gì thay đổi, không ngờ anh lại gặp Duy An của mười năm về trước trong tầng trên cùng của thư viện.
Khi tất cả quay lại điểm khởi đầu, Tống Thư Minh quyết định không để bi kịch diễn ra.
Vì vậy, dù Duy An làm gì, dù cô có bình thường tới đâu, dù cô do dự không quyết, ngay từ ngày anh xuất hiện anh đã dùng tình yêu và sự bao dung của mình, lúc nào cũng đứng sau cô, là đại dương của cô, là nơi cuối cùng để cô quay về.
Nếu anh có thể quay về mười năm trước, anh muốn thay đổi điều gì?
Câu trả lời của Tống Thư Minh là, anh muốn bảo vệ cô bình an trải qua quãng thời gian thanh xuân của mình.
Chàng trai có tên Kiều Ngự kia, chính là nguyên nhân gây ra đau khổ cho Duy An, nhưng giờ tất cả đều đã thay đổi.
Duy An dùng tay chắn trước mắt mình, “Anh ấy đẩy em ra, em nhìn thấy anh ấy ngã dưới đất... toàn là máu, toàn máu là máu, thầy ơi, anh ấy đang ở đâu... anh ấy đã cứu em!”
Tâm trạng của cô lại bắt đầu kích động.
Tống Thư Minh ôm cô khẽ nói: “Đúng vậy, Kiều Ngự đã cứu em, cũng có thể sự lo lắng của anh là thừa, sự xuất hiện của anh đã thay đổi diễn biến câu chuyện, anh biết, bởi vì anh đã khiến cậu ta nhìn rõ tình cảm của mình, vì vậy người gặp nạn đổi lại thành cậu ta.”
Ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân dồn dập, bác sĩ và y tá lo lắng chạy qua, còn cả những tiếng khóc nức nở thê thảm.
Duy An càng căng thẳng, “Em muốn đi thăm anh ấy.” Trên tay cô vẫn cắm kim truyền dịch, lúc đứng dậy không cẩn thận làm rách cả da.
Tống Thư Minh thấy sắc mặt cô rất xấu, vội giơ tay ngăn cô lại: “Annie, em đừng đi, bố mẹ cậu ấy vừa tới, hiện giờ đang rất loạn...” Anh ngập ngừng định nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu thở dài, không nói gì nữa.
Cô nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối, nhưng tiếng khóc ngoài hành lang mỗi lúc mỗi to, màn đêm ập xuống, dự cảm rất tệ, “Thầy ơi, mau cho em biết, Kiều Ngự sao rồi?”
“Em hãy bình tĩnh lại đã được không, tình hình của em bây giờ, anh sợ sẽ khiến em...”
“Cho em biết đi!” Cô đột nhiên hét lên, nhìn thấy vẻ mặt đầy bao dung của Tống Thư Minh cô lại thấy hối hận, cô hoảng loạn nhìn xung quanh. “Còn nữa, mắt em nhìn không rõ, không... là không có màu sắc nữa, rất tối, tại sao không bật đèn?” Cô lo lắng lần sờ lên tường tìm công tắc, nhưng thấy rõ ràng công tắc đang bật mà. Cô đã không còn nhìn thấy màu sắc nữa rồi, tất cả đều xám xịt.
Anh bổ quả táo đã gọt xong vỏ thành những miếng nhỏ, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, là do thần kinh bị kích động gây ra, sẽ khỏi thôi. Annie, em vừa trải qua một vụ tai nạn nên quá sợ hãi, sau khi bình tĩnh trở lại anh sẽ cho em biết, được không?”
Nhưng cô không thể khống chế được sự sợ hãi của mình, cô dụi dụi vào khóe mắt mình, hỏi không ngừng: “Không được! Anh ấy thế nào rồi, Kiều Ngự rốt cuộc thế nào rồi?”
Tống Thư Minh chẳng còn cách nào khác, đứng dậy đỡ cô, khẽ nói: “Lúc đưa đến bệnh viện vẫn còn ý thức, nhưng sau đó... không thể cứu được.”
Màu máu đáng sợ đó cuối cùng đã bao phủ mọi cảm quan, Duy An thấy đây đúng là một trò đùa nực cười.
“Cậu ấy chết rồi.”
Ma quỷ có tên Kiều Ngự đó, tính khí lạnh lùng như núi băng, vẽ rồi lại xé, nhưng vẫn gửi chuyển phát nhanh đến cho cô, ngượng ngùng và kiêu ngạo, mấy tiếng trước anh còn đứng ở ngã tư đường giống như một hoàng tử bay hồn bạt vía, thẳng thắn bày tỏ tình cảm và sự ích kỷ của mình, sao có thể... chết rồi chứ?
Giây phút cuối cùng anh đã đẩy cô ra, người ngã xuống dưới bánh xe tải không phải là cô.
Duy An sụp đổ, lao ra khỏi phòng như người điên, hành lang chật ních những người là người. Trình An Ni khóc không đứng nổi, được hai y tá đỡ hai bên, ánh đèn màu trắng lạnh lẽo vô tình.
Duy An đẩy hết tất cả những người đang định ngăn mình ra, cô nhất định phải nhìn thấy Kiều Ngự.
Gương mặt nghiêng của chàng trai ấy từng là phong cảnh đẹp nhất trong mắt cô, vẻ mặt anh khi đang ngủ, vẻ mặt anh khi tức giận, vẻ mặt anh khi chán ghét cô, ngay cả vẻ mặt anh khi làm hại cô...
Khi ấy sắc trời rất xanh, chàng trai đứng đối diện với cô hơi nhướng mày, cười xấu xa hỏi ngược lại: “Em không phải là tôi, sao biết tôi thích ai, không thích ai?”
Đúng thế, Duy An chẳng hề biết gì.
Đúng là Kiều Ngự đã làm chuyện sai trái, nhưng không nên dùng cái chết để trừng phạt anh.
Tống Thư Minh khuyên những người khác, anh không ngăn cản cô, cùng cô đi tới chỗ Kiều Ngự.
Cuối cùng Duy An thấy Kiều Ngự được đẩy ra, vẻ mặt kiêu ngạo bất cần của anh được một tấm vải trắng phủ lên, từ nay về sau, không bao giờ Duy An nhìn thấy nữa.
Khuôn mặt của chàng trai ấy, cuối cùng cũng bị xé rách một cách tàn nhẫn.
Ngay cả hơi thở cũng bị chặn lại.
Cô run rẩy nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên, Kiều Ngự nhắm mắt nằm đó, giống như những lần lên lớp do buồn ngủ quá mà ngủ gật thôi.
Tống Thư Minh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, giọng có chút xúc động, anh nói: “Lúc đến bệnh viện cậu ấy vẫn còn ý thức, bác sĩ nói, câu cuối cùng mà cậu ấy nhắc đi nhắc lại là, lấy giác mạc của cậu ấy cho em.”
Duy An không thể kìm được nữa, đau khổ khóc không thành tiếng.
Từ phía sau có ai đó đang đi tới, giọng nói sắc lẹm, cô ta phá lên cười ha hả chỉ vào Duy An hét lên: “Anh ấy muốn tặng mắt của mình cho cô, anh ấy thấy có lỗi vì chuyện đó, ha ha ha ha! Anh ấy cũng biết cảm thấy có lỗi!” Duy An nhìn ánh mắt đờ đẫn của Trình An Ni như mắt quỷ, nhưng vẫn nói những lời kiểu như thế, cô tức giận lao tới, Tống Thư Minh giữ chặt cô, “Cô ta điên rồi, em nhìn bộ dạng của cô ta mà xem, đừng đến đó.”
Trình An Ni tiếp tục phá lên cười, Duy An định khuyên cô ta, nhưng cô ta đẩy hết những người bên cạnh ra, đi thẳng tới trước mặt Duy An, trầm giọng nói: “Cô tự cho là mình thông minh, tưởng mắt mình là do anh ấy hủy hoại phải không? Sai rồi! Là tôi! Tất cả là do tôi! Anh ấy chỉ bảo đám người ở đường Trường Thạch đến đó làm bộ làm tịch thôi, tôi đã nghe thấy, vì vậy tôi không hài lòng, tôi đích thân đến đó bảo chúng ra tay. Ha ha ha, cái đồ ngốc nhà cô đáng chết! Dựa vào cái gì mà hại anh ấy! Duy An! Tại sao người chết không phải là cô!” Trình An Ni lao tới giật tóc Duy An như một kẻ điên, “Trả anh ấy lại cho tôi!”
Tống Thư Minh đẩy Trình An Ni ra, ngăn Duy An lại và kéo cô về phòng.
Duy An nằm cứng đờ trên giường, bên tai vẫn vang lên giọng Kiều Ngự nói khi thân mình đẫm máu: “Lấy mắt của anh… cho em.”
Thế giới u ám chẳng chút ánh sáng. Duy An từ từ nhắm mắt lại, từ nay về sau cô không bao giờ nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào nữa.
Một tuần sau, Kiều Ngự được an táng.
Báo chí toàn thành phố đều đăng tin in đậm, tin tức liên quan tới việc con trai duy nhất của Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Liên Phong bất hạnh qua đời sau tai nạn.
Duy An giam mình trong phòng bệnh, không nói chuyện với bất kỳ ai. Cô vẫn không nhìn thấy màu sắc, nhưng từ chối việc hiến tặng giác mạc của Kiều Ngự. Tống Thư Minh biết cô muốn Kiều Ngự rời khỏi thế giới này trong cơ thể lành lặn hoàn chỉnh, cô muốn Kiều Ngự biết rằng, cô đã không trách gì anh nữa.
Tống Thư Minh khuyên nhủ cô rất nhiều, nhẫn nại bón cho cô ăn, chỉ những lúc ở bên anh cô mới có chút phản ứng, thỉnh thoảng cô đột nhiên bật khóc, hỏi anh có phải mình đã làm sai điều gì không.
Anh sẽ lau nước mắt cho cô, “Không phải lỗi của em, nếu chuyện hôm nay nhất định phải trách tội một ai đó, thì người ấy nên là anh, nếu anh không quay lại, Kiều Ngự sẽ không chết.”
Số mệnh thật nực cười, cho họ một cơ hội, nhưng lại thay đổi tình tiết của câu chuyện.
Nếu là thế, cô thà không cần, cô không muốn dùng sinh mệnh của bất kỳ ai đổi lấy tuổi thanh xuân vô tội của mình.
Duy An bị ảnh hưởng thần kinh nên gần như mất khả năng nói, cô không nói được, chỉ biết khóc và lắc đầu. Tống Thư Minh ôm cô gật đầu, “Anh biết, anh hiểu lòng em, nhưng đừng làm khó bản thân mình, em quá căng thẳng rồi, hãy thả lỏng, đừng như thế.”
Có Tống Thư Minh ở đây, dù là bất cứ lúc nào, anh cũng đều nắm chặt tay cô.
Nhưng càng như thế Duy An càng tự trách mình, cô có gì tốt, đáng để họ hi sinh tất cả, thậm chí bỏ mạng để bảo vệ cô?
Ngày cô ra viện, Tống Thư Minh mặc áo khoác cho cô, “Anh đi làm thủ tục, em hãy ngoan ngoãn ở đây đợi đừng nghĩ lung tung, anh sẽ quay lại ngay.”
Duy An nhìn anh gật đầu, hôm nay hình như cô đã nghĩ thông rồi, suốt một tuần nay thần kinh của cô quá đỗi căng thẳng, khiến cô không nói được, hôm nay lúc dậy có khá hơn một chút, cô lên tiếng nói muốn ăn táo.
Tống Thư Minh nắm tay cô, khẽ nói: “Anh quyết định ở lại thế giới này, làm lại từ đầu, Annie, sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau, chúng ta còn cả đời phía trước. Rất nhiều người cho tới tận giây phút nhắm mắt xuôi tay vẫn hối hận tại sao không được làm lại từ đầu, giờ chúng ta có thể, vì vậy đừng để cuộc sống của mình chìm đắm trong đau khổ.”
Cô im lặng, ngồi ăn từng miếng từng miếng táo.
Y tá gõ cửa đi vào, sau khi kiểm tra xong ra hiệu cô không sao nữa, nhìn sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Tống Thư Minh lúc này mới yên tâm thu dọn, rồi đi xuống lầu làm thủ tục xuất viện.
Duy An thấy anh đã ra ngoài, nhẹ nhàng xuống giường tìm giấy bút.
Thành phố Lan đã vào hạ, cô mở cửa sổ, dựa vào cửa kính viết, thế giới bên ngoài vẫn bình thường, tin tức rợp trời cũng chỉ là tư liệu cho người ta bàn tán, chẳng bao lâu sau, mọi thứ liên quan tới người thiếu niên ấy sẽ bị xóa sạch trong thế giới này.
Cô bắt đầu hối hận vì mình đã xé hết những lá thư tình đi, đó là chứng chứ cho việc Kiều Ngự từng tồn tại, ít ra anh cũng đã từng cho cô niềm khao khát tốt đẹp nhất. Những buổi sáng sớm sương mù giăng giăng, anh đứng dựa vào bức tượng thầy Hiệu trưởng già hút thuốc, nhìn cô đi qua, sẽ trêu chọc vài câu: “Chim cánh cụt.”
Bây giờ, tất cả đều biến thành tấm ảnh nhỏ đóng trong chiếc khung màu đen.
Chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng cô cũng không thể cứ thế mà thản nhiên quay lại cuộc sống cũ, cô không thể giả vờ rằng trên thế giới này không hề có bi thương.
Cô nhẹ nhàng viết lên tờ giấy, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, đi ra ngoài
Tống Thư Minh làm xong thủ tục quay về phòng, Duy An đã không còn ở đó nữa.
Cô không hứa sẽ về nhà cùng anh, không nói muốn cùng anh làm lại mười năm đã qua.
Trên bàn vẫn còn quả táo anh vừa gọt cho cô, cô mới chỉ ăn một nửa, đặt ở đó mới một lúc mà đã bắt đầu ngả vàng vì phơi ra trong không khí.
Dưới nửa quả táo là một tờ giấy, là thư Duy An để lại cho anh.
Thầy,
Kiều Ngự từng làm em tổn thương, nhưng cuối cùng lại dùng tính mạng để cứu em.
Em xin lỗi, tiểu Annie của thầy vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, lần này em muốn biến mất một thời gian, xin thầy hãy cho em một thời gian, để em lấy lại dũng khí, được không?
Em biết, để không từ bỏ một người nhất định là sự gian khổ không thể tưởng tượng, cũng may thầy chưa bao giờ buông tay em.
Cảm ơn anh yêu của em, em biết, anh đến vì em.
Duy An, 25 tháng 5 năm 2011.
Lần này, cô muốn vì anh mà cố gắng kiên cường hơn.
Tống Thư Minh khẽ mỉm cười, anh cầm tờ giấy đi đến bên cửa sổ, cả thành phố như đang ở dưới chân, ánh mặt trời rạng rỡ, anh hôn lên tên cô, “Được.”
Mùa đông ở thành phố Lan luôn khiến người ta vừa yêu vừa ghét, nó quá lạnh, vì vậy nó khiến chút ấm áp rời rạc trở nên hiếm hoi và đáng quý.
Tin tức trên báo gần đây đều đăng tin về một vị luật sư nổi tiếng vừa từ nước ngoài trở về, hoàn cảnh gia thế của người đó tốt tới không thể tốt hơn, từng đảm nhận chức vụ trong một văn phòng luật sư có tiếng ở nước ngoài, sự nghiệp vô cùng rạng rỡ, lập tức trở thành đối tượng mơ ước của rất nhiều cô gái.
Còn cuộc sống ở trường học vẫn vừa đơn giản vừa phức tạp như nó vốn thế, danh tiếng thư viện của Đại học G ngày một lan rộng, bởi vì khuôn viên rộng lớn, lại mang phong cách lãng mạn kiểu châu Âu, vì vậy sinh viên của các trường xung quanh gần đây thường thích đến mượn sách.
Tầng trên cùng được sơn lại, về cơ bản không có gì thay đổi, cho dù những tầng bên dưới có sửa chữa cải tạo nâng cấp thế nào, thì tầng trên cùng vẫn giữ nguyên.
Dần dần trong trường có lời đồn: “Này, cậu đã nghe chuyện ma trên tầng trên cùng của thư viện trường chưa?”
Cô gái có mái tóc dài đeo kính, mỗi lúc nghe thấy sinh viên thì thầm với nhau như thế, đều lén bật cười.
Thứ Sáu, cô ôm giá vẽ tới thư viện một mình, dưới cây ngô đồng trước cửa thư viện có người đang cầm tập thơ ngâm nga:
“Tôi lại nghĩ rằng bề ngoài đẹp đẽ
Mà nay anh đang có sẽ mất dần
Như bông hoa đang héo tàn - tuy thế
Bông hoa còn sống lại với mùa xuân…”(*)
(*) Bài thơ Sonnet 12 của William Shakespeare do Thái Bá Tân dịch.
Người ngâm thơ đó đột nhiên mở to hai mắt, bỏ tập thơ xuống ra sức vẫy tay: “Duy An! Em về rồi à?”
Người ôm giá vẽ gật đầu, nhìn anh ta mỉm cười.
“Tại sao em lại đột nhiên xin nghỉ học?” Trịnh Chí Ma kích động chạy tới, chỉ muốn kéo cô tới gốc cây để trò chuyện, thấy cô không có ý định giải thích, đành đứng nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên nói rất chân thành: “Một năm không gặp, em xinh đẹp hơn đấy.”
“Cảm ơn anh.” Hình như cô thoải mái, vui vẻ hơn trước rất nhiều, lúc cười cô dựng giá vẽ, bắt đầu phác thảo những đường nét của thư viện.
Trịnh Chí Ma ngồi xổm xuống nhìn dụng cụ vẽ của cô, bỗng thấy lạ, “Em không mang màu à?”
“Ừm, giờ em chỉ vẽ chì thôi.”
Dù không có sự trợ giúp của màu sắc, nhưng cô vẫn dùng đường nét để lột tả cảnh vật. Trịnh Chí Ma nhìn một lúc thì chạy đến gốc cây nhặt cuốn thơ lên, sau đó nghĩ ra điều gì, lại gọi với về phía Duy An: “Anh nhớ lần đầu tiên gặp em là ở đây.”
“Đúng thế.” Duy An gật đầu.
Trịnh Chí Ma vô cùng cảm khái: “Anh nhớ khi ấy người mà em đợi... à, đội bóng rổ giờ chẳng thú vị gì cả, Kiều Ngự vừa mất...”
Anh ta không nói tiếp, lén nhìn vẻ mặt Duy An.
Cô vẫn lặng lẽ vẽ tranh của mình, rất lâu sau mới nói: “Em đã đi thăm anh ấy, ở bên cạnh mộ anh ấy có rất nhiều hoa oải hương, đẹp lắm.”
Thực ra chúng là do cô trồng, mắt của Duy An đã không thể nhìn được màu sắc sau vụ tai nạn đó, cô đã thay đổi cách khác để tiếp tục vẽ tranh, cô trả lại cho anh khuôn mặt thiếu niên đầy đủ nhất.
Trịnh Chí Ma không hiểu, thấy tình trạng hiện giờ của cô thì có chút vui mừng, “Em không tự trách cứ bản thân nữa thì tốt rồi. Khi ấy anh nghe Mộng Mộng nói, em không thể đối diện với hiện thực, luôn cho rằng đó là lỗi của em, thực ra chuyện ấy... Haiz, thôi không nói nữa, Duy An, em nghĩ thông là tốt rồi.”
Anh ta đứng dưới gốc cây ngô đồng tiếp tục vẫy tay với cô, từ xa hét với tới: “Bọn anh đều đang đợi em. Nếu muốn quay về, nhất định đều phải tới tìm anh và Mộng Mộng đấy!”
Duy An cười rất chân thành, cũng vẫy tay với anh ta, “Được.”
Chúng ta đều phải nhìn về phía trước, quãng thời gian thanh xuân mới có thế mãi mãi không hạ màn.
Mùa đông rất lạnh, đứng ngoài trời vẽ một lúc các ngón tay đã lạnh cứng, Duy An ngẩng đầu lên bóp bóp tay, nhưng không cẩn thận làm rơi bút chì, cô cúi người định nhặt, thì chiếc bút đó lăn tít ra xa.
Cô đứng dậy đuổi theo, trên thảm cỏ đều là lá vàng rụng, giẫm lên phát ra những tiếng lạo xạo.
Có người đã nhặt cây bút chì lên trước cô, tay mang găng da màu đen.
Anh ung dung gạt những lá cỏ khô bám trên thân bút, sau đó rút găng tay ra đẩy đẩy gọng kính, nhìn Duy An mỉm cười nói: “Annie, lâu rồi không gặp.”
Duy An nhìn thấy Tống Thư Minh, cô đứng đó và hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ mỉm cười với anh, trên mũi là gọng kính nhỏ xíu màu hồng, cô đã lớn rồi, nhưng vẫn giống một cô gái nhỏ thông minh, xinh đẹp.
Cô ngẩng cao đầu nói: “Em quay về rồi.”
Anh cười cười dang rộng vòng tay, như muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng tiểu Annie lại đứng im bất động, cô nghịch ngợm bĩu môi, giơ tay về phía anh: “Thầy, thầy phải trả bút lại cho em trước đã.”
Tống Thư Minh bất lực, đành đưa cho cô, tiện thể ôm chặt lấy cô, vuốt tóc cô nói: “Được rồi, chúng ta về nhà.” Duy An vẽ nốt nét cuối cùng trên bức tranh, nhìn anh thu dọn đồ cho mình, giống như trước kia, anh luôn là đại dương ấm áp sau lưng cô.
Mặc dù đang mùa đông, cây cỏ tiêu điều, nhưng may thay tất cả vẫn còn kịp, những cơn gió lạnh buốt trở nên dịu dàng hơn, trong lớp sương mù mỏng, anh dắt tay cô rời đi, bóng lưng anh tạo thành mười năm hoàn toàn mới.
Cô nhẹ nhàng nhón chân hôn vào má anh, “Cũng may, anh đã đến vì em.”
-----HẾT-----
/40
|