Đêm khuya ở Á Đinh, mưa gió phủ mờ dãy núi chập chùng, cả thế giới chìm trong đêm đen như mực, chỉ có góc phía tây của nhà nghỉ lập loè loé sáng.
Căn bếp sạch sẽ hơn Chu Dao tưởng tượng nhiều. Cô quan sát xung quanh, Lạc Dịch lấy một gói mỳ trong tủ ra. Chu Dao hạch sách: “Sao anh không hỏi tôi muốn ăn gì đã tự ý làm thế? Lỡ như tôi muốn ăn cơm chiên trứng thì sao?”.
Lạc Dịch hỏi vặn: “Cô có đói không?”.
Chu Dao thật thà đáp: “Đói”.
Lạc Dịch: “Đói bụng mà còn kén chọn à?”.
Chu Dao á khẩu. Cô khẽ lườm anh rồi vừa quay đầu vừa vụng trộm cười một mình.
Cả ngọn núi đã chìm vào giấc nồng, chỉ có anh và cô còn thức.
Anh cầm nồi lấy nước, đặt lên lò rồi bật bếp. Ban đêm nhiệt độ thấp, nước không sôi nhanh được. Anh không chờ nổi bèn lấy điếu thuốc ra hút, giữa chừng nghe thấy tiếng máy sấy vang lên. Nhìn về phía phát ra tiếng động, cách anh không xa, Chu Dao đang nghiêng đầu, mái tóc đen như thác đổ. Một tay cô cầm máy sấy, một tay phe phẩy tóc, thỉnh thoảng vung nhẹ, mái tóc dài bay lượn phất phơ. Cô còn vô thức chu môi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ và thuần khiết.
Một ngụm khói quay vòng trong khoang phổi anh rồi được nhả ra ngoài.
Lạc Dịch đi đến, rút đầu dây cắm máy sấy ra. Chu Dao bị cắt ngang, sững sờ ngẩng đầu.
“Anh làm gì thế?”
“Chỗ nấu ăn mà sấy tóc cái gì?” Lạc Dịch mắng cô, giọng điệu hơi khó chịu.
Chu Dao giật mình, cảnh giác nhìn anh rồi nhanh chóng kháng nghị: “Tôi đâu có sấy tóc trong bếp”.
“Còn cãi cố à?” Lạc Dịch cau mày, lạnh lùng nói. “Phòng ăn cũng không được. Ra khu sinh hoạt chung đi”.
“Tôi không đi.”
“Vậy thì đừng sấy nữa.”
“Không sấy thì thôi.” Chu Dai cuộn dây máy sấy lại, bướng bỉnh hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
“...”
Lạc Dịch nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, nhất thời không biết nói gì. Anh cũng mặc kệ, quay trở lại phòng bếp, mở nắp nồi ra xem, nước đã sôi rồi. Anh bỏ mỳ vào nồi, đảo vài lượt. Ở đây khí áp thấp, nước sôi nhưng nhiệt độ vẫn không cao, muốn mỳ mềm phải để thêm một lúc nữa. Anh đậy nắp nồi lại, nhìn ra ngoài đại sảnh. Chu Dao không sấy tóc mà ngồi bên bàn, chống cằm trừng mắt nhìn vào khoảng không.
Lạc Dịch mặc kệ cô.
Đêm dài đằng đẵng lại yên ả quá mức khiến người ta cảm thấy mỏi mệt. Anh xoa mắt, dựa vào tường châm thêm một điếu thuốc, thỉnh thoảng nhìn về phía cô. Cô vẫn lẳng lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên ngoài gió táp mưa xa, trong nhà nước sôi sùng sục. Chỉ chốc lát sau, chiếc nồi bắt đầu kêu leng keng, mùi mỳ chín dần dần lan toả. Chu Dao ngửi thấy, khi nãy nói dối rằng đói bụng nhưng giờ lại thấy đói thật. Cô quên hết chuyện vặt vãnh lúc trước, ánh mắt sáng lấp lánh chạy về phía anh hỏi: “Xong chưa?”.
Lạc Dịch dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, ném vào thùng rác, đứng thẳng dậy đi đến bồn rửa tay. Anh mở nắp nồi, cầm đũa gắp một sợi mì kẹp chặt lại, sợi mì đứt lìa.
Anh vừa gắp mì vào bát vừa hỏi: “Thêm trứng không?”.
Chu Dao tinh ranh hỏi ngay: “Thêm trứng có thêm tiền không?”.
Lạc Dịch: “Dĩ nhiên”.
Chu Dao: “Bao nhiêu?”.
Lạc Dịch: “Năm đồng”.
Chu Dao kêu gào: “Đắt thế?”.
Lạc Dịch hờ hững: “Có thêm không?”.
Chu Dao dẩu môi: “Không cần”.
Lạc Dịch tiếp tục gắp mì, vẻ mặt như cố lén cười.
Chu Dao nhăn mày, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ông chủ Lạc, tôi là khách quen, anh làm ăn thế là không được đâu”.
Lạc Dịch chợt hiểu ra: “Vậy... bớt cho cô một ít nhé?”.
Chu Dao hắng giọng hỏi: “Bớt bao nhiêu?”.
Lạc Dịch cho phép thương lượng: “Cô muốn bớt bao nhiêu?”.
Chu Dao chắp tay sau lưng, hất cao cằm: “Một đồng một quả thì được”.
Lạc Dịch cười khẩy: “Cô tưởng đang trả giá ở Ngô Ký chắc?”.
Chu Dao nhún vai: “Dù sao không ăn cũng không sao. Không ăn còn giảm cân nữa kìa. Sao nào, anh có bán hay không?”.
Lạc Dịch: “Được”.
Chu Dao xác nhận lại: “Một đồng?”.
“Ừ.”
Chu Dao cười tít mắt ló đầu nhìn anh, giơ hai ngón tay hình chữ V lên, đắc ý yêu cầu: “Tôi muốn hai quả”.
Lạc Dịch nghẹn lời, đập hai quả trứng vào nồi, nêm gia vị vào sợi mì vừa gắp ra khi nãy, sau đó thêm nước, cuối cũng mới vớt trứng ra đặt lên trên.
Chu Dao trợ mắt, đổi ý: “Bát to thế á? Nhiều quá, tôi không ăn hết”.
“Không phải cô kêu đói sao? Chơi tôi à?” Lạc Dịch nheo mắt nhìn cô, có vẻ nguy hiểm.
Chu Dao run run, vội vàng phân bua: “Không phải, tôi đói bụng thật mà. Nhưng có đói cũng không ăn hết nhiều như vậy. Nhiều quá, tôi sợ lãng phí”. Cô đảo mắt gợi ý: “Hay là anh ăn cùng đi”.
Lạc Dịch ngẩn người, nhìn chiếc đũa trong tay cô rồi từ chối: “Tôi không đói”.
“Chia chút ít cho anh nhé, anh cũng mất công nấu khá lâu mà.” Chu Dao đứng dậy lấy bát đũa.
“Không nấu thì lấy tiền sao được?”
“Coi như tôi mời anh ăn khuya.”
“Bữa khuya của cô thịnh soạn quá nhỉ.” Lạc Dịch cất giọng khàn khàn châm chọc.
Chu Dao liếc mắt: “Anh không thể im lặng được hay sao?”.
Lạc Dịch im lặng thật.
Chu Dao cầm bát đũa đến, lơ đãng nhìn vào vết thương nơi lông mày và cổ anh, lòng nhoi nhói. Cô vừa chia mì vừa cười hỏi: “Hồi tối anh đã ăn gì chưa?”.
“Ăn rồi.” Lạc Dịch nhìn hai chiếc bát, vội ngăn lại: “Ít thôi”.
Cô chia cho anh nửa bát mì. Anh giải quyết rất nhanh, lúc ăn xong nhìn lại Chu Dao, cô ăn khá chậm, đến giờ vẫn còn lại hơn nửa bát. Anh nhíu mày hỏi: “Ăn không hết à?”.
“Sắp xong rồi.” Cô ngẩng đầu khỏi bát, môi vẫn còn dính dầu. “Anh đợi tôi một chút”.
Anh gật đầu, chờ chốc lát. Sau khi ăn xong, cơn mệt mỏi liền ùn ùn kéo đến, anh lại châm thêm điếu thuốc nữa.
Chu Dao cằn nhằn: “Anh hút nhiều quá!”.
Lạc Dịch: “Cũng bình thường, hai ba điếu một ngày thôi”.
Chu Dao bất đắc dĩ nhìn anh vạch trần: “Mới có một lúc mà anh đã hút ba điếu rồi đấy”.
Lạc Dịch không thể cãi lại: “Vậy sao?”.
Chu Dao nói: “Phải, anh không biết đếm à? Một, hai, ba...”.
Lạc Dịch đánh trống lảng: “Lo ăn mì của cô đi”.
“Ừm.”
Một lát sau, Lạc Dịch hỏi: “Bình thường các cô đi khảo sát thường ăn gì?”.
“Bánh mì, bánh quy, lương khô.”
“Không nấu cơm à?”
Chu Dao ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Khu Á Đinh không cho nhóm lửa kia mà?”.
Lạc Dịch im lặng giây lát mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi hỏi bình thường ở những nơi khác ấy”.
Chu Dao cau mày: “Đa số đều không chi nhóm lửa, sợ sảy ra bất trắc, gây hoả hoạn phá hoại thảm thực vật, trừ phi là có trạm bảo vệ. Nhưng mang theo máy móc và đá đã nặng lắm rồi, ai còn đủ sức vác thêm cả nồi niêu xoong chảo nữa chứ?”.
Lạc Dịch gật đầu tặc lưỡi: “Làm nghề các cô cực thật”.
Chu Dao không buồn để ý: “Quen rồi sẽ ổn thôi. Có nghề nào mà không cực chứ?”.
“Vậy cũng đúng.” Anh nhìn cô cười cười.
Cô bé này kiêu thì có kiêu nhưng hiểu biết khá sâu rộng.
Cuối cùng Chu Dao cũng ăn hết sạch bát mì của mình, thoả mãn xoa bụng: “Bát mì này ngon thật, đến đây được một tháng rồi mà tôi cảm thấy chỉ có bữa này là ngon nhất”.
Lạc Dịch thoáng nhìn cô: “Ý cô là đầu bếp nhà tôi nấu ăn tệ lắm à?”.
“Không phải.” Chu Dao lau miệng, cười phân bua: “Nhóm chúng tôi đông người mà, lúc nào ăn cũng phải giành giật nhau. Mỗi lần món ăn được bê lên, bảy đôi đũa lao đến, nháy mắt đã hết sạch sành sanh”.
Lạc Dịch bật cười: “Nghe nói nhóm các cô đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ”.
“Có là giáo sư thì cũng phải ăn cơm chứ!” Chu Dao phản bác. “Mọi người luôn cho rằng làm nghiên cứu luôn cao quý lạnh lùng, tránh xa thói đời trần tục mới tốt. Nhưng khi tách khỏi công việc, tất cả mọi người đều là thanh niên, con gái thì vẫn thích ăn ngon mặc đẹp, con trai cũng thích chơi game, mô hình, thích bóng rổ như bao người khác thôi”.
Lạc Dịch cười nhạt, cầm bát đến bồn rửa.
Chu Dao khá bất ngờ: “Ông chủ mà phải rửa bát à? Để đó ngày mai nhân viên rửa không được sao?”.
Lạc Dịch nói bâng quơ: “Nếu là tôi, tối qua đã dọn dẹp bếp núc sạch sẽ, sáng hôm sau đi làm thấy trong bồn còn bát bẩn, tôi sẽ lấy bát vào mặt ông chủ ngay và luôn”.
Chu Dao không nhịn cười nổi. Nước trong vòi chảy ào ào, tay áo gió hơi dài, anh đưa tay định kéo lên nhưng chỉ vớt vát được chút ít. Chu Dao tự nhiên đi đến giúp anh. Anh hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng Chu Dao không nhìn anh, chỉ giúp xắn tay áo lên từng nấc, rồi lại cuộn tay áo len mỏng bên trong lên. Nước chảy róc rách vào bồn, cô tiếp tục với bên còn lại, đầu ngón tay cô vô ý lướt trên cơ bắp rắn chắc ấm áp của anh.
Cô làm xong liền lùi về sau một bước, nhìn bóng lưng cao lớn của Lạc Dịch.
Anh tiếp tục rửa bát.
Ánh đèn trong phòng bếp mờ tối, tiếng gió rít gào bên ngoài bất chợt dữ dội hơn, những hạt mưa dày và nặng tạt rào rào vào cửa sổ, như thể toàn bộ thế giới lung lay sắp đổ vậy. Ánh đèn chao nghiêng, còn hai người thì im lặng.
Lạc Dịch rửa xong bát đũa, rửa tay bằng xà phòng xong mới dẫn cô rời khỏi nhà bếp.
Chu Dao trở về phòng, đến tận khi nằm trên giường, cô vẫn cảm thấy ngón tay khi nãy chạm vào da thịt anh vẫn còn nóng hôi hổi.
Lạc Dịch đẩy cửa phòng ra, cơn mệt mỏi muộn màng ập đến. Ngước mắt lên, anh thấy một người đột nhiên xuất hiện trên sô pha.
Anh đóng cửa lại, đi vào phòng: “Đến đây khi nào?”.
“Lúc chạng vạng.” Lục Tự bổ sung: “Ở kế bên phòng anh”.
Lúc Chu Dao gõ cửa đã đánh thức anh ta.
Lục Tự đang hút thuốc, Lạc Dịch đi đến ngồi xuống đối diện anh ta. Lục Tự đưa cho anh một điếu thuốc nhưng anh xua tay từ chối: “Tôi không hút”.
Lục Tự cất điếu thuốc đi, lướt mắt nhìn vết thương trên xương mày và cổ Lạc Dịch, điều này đã đủ nói rõ tất cả.
“Anh nói có người muốn giết anh là sao?”
“Có người tiết lộ tin tức của tôi cho kẻ thù, muốn mượn dao giết người.” Giọng Lạc Dịch hơi khàn, quay đầu đi, khẽ ho một tiếng.
“Ai thế?”
“Ông chủ Ngô Ký.”
Lục Tự im lìm nhìn chằm chằm vào Lạc Dịch trong chốc lát, tựa như đang phán đoán điều gì, sau đó khuôn mặt anh ta dần hiện lên nụ cười nhạt: “Để tôi đoán xem tiếp theo anh định nói gì nhé? Tại sao hắn muốn giết anh, bởi vì hắn có liên quan đến cái Phật tháp giả kia, hắn phát hiện ra anh đang điều tra về hắn, vì tự vệ nên giết người diệt khẩu trước?”.
Đầu mày Lạc Dịch khẽ chau lại, bình tĩnh hỏi: “Anh không tin à?”.
Lục Tự cười: “Tại sao tôi phải tin anh?”.
Lạc Dịch nhìn thẳng vào anh ta, đôi môi mím nhẹ.
Lục Tự nói: “Hai chúng ta cũng quen biết nhau khá lâu rồi, anh tưởng tôi là thằng đần à? Tại sao lần trước anh đi ra ngoài chưa được hai tháng đã đột ngột quay về? Theo những gì tôi điều tra được, anh lục đục với Đan Sơn, hắn muốn bắt anh nên anh không thể tiếp tục ở Vân Nam nữa, nhưng anh cũng không thể ở nơi này được. Quả nhiên, anh vừa trở lại được một tháng đã tìm tôi ‘hợp tác’. Anh tưởng tôi sẽ bị anh lợi dụng sao?”.
“Mấy cái chuyện vớ vẩn do Ngô Minh phát tán mà anh cũng tin được. Đây là thành quả điều tra của anh sao? Lạc Dịch nhếch môi cười khẩy, không biết là bất đắc dĩ hay là vì gì khác, nhưng khi anh thốt lên câu nói tiếp theo, ánh mắt đã trở lên lạnh lẽo. “Sếp Lục, tôi trở lại là vì lưới thả ra có thể thu được rồi. Nhưng...” Anh thoáng ngừng lại, cảm thấy chán nản. “Năng lực của tôi có hạn. Phía Đan Sơn sai khiến Ngô Minh tung tin giả để ly gián tôi và anh, chỉ vì một lý do là càng lúc tôi càng đến gần sự thật, nhưng cũng càng lúc càng rơi vào vòng nguy hiểm. Anh điều tra lâu như vậy không thu hoạch được gì, chi bằng chúng ta cùng nhau đi bắt cá đi”.
Lạc Dịch chăm chú nhìn Lục Tự, đợi câu trả lời từ anh ta. Tuy nhiên, gương mặt Lục Tự vẫn đầy nghi ngờ, thậm chí mang theo chút châm biếm.
“Tôi theo dõi anh đã lâu mà vẫn chưa thu hoạch được gì. Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ cuộc vào thời khắc cuối cùng này ư?” Lục Tự vẫn lặp lại câu nói trước kia. “Tại sao tôi phải tin tưởng anh?”.
Lạc Dịch: “Tôi có thể chứng minh...”.
“Tôi chỉ tin tưởng anh một điểm, anh có khả năng nguỵ tạo chứng cứ, bất luận là người hay sự việc nào đi chăng nữa.” Lục Tự ngắt lời anh. “Huống chi... ly gián à? Cần gì phải ly gián chúng ta chứ? Tôi và anh vốn đối địch”.
Lạc Dịch khẽ lắc đầu, dường như đang tự cười nhạo mình.
Những lời tiếp theo của Lục Tự càng châm chọc hơn: “Anh biết hiện giờ tôi đánh giá thế nào về anh không? Là kẻ thất bại trong cuộc nội chiến. Anh có tư cách gì hợp tác với tôi hả La Dịch?”.
Trong tiếng mưa rơi rung chuyển cả đất trời, cái tên “La Dịch” này lại vang lên hết sức rõ ràng.
Mắt Lạc Dịch ánh nét cười, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn của ghế.
“Hiện giờ anh đã đến bước đường cùng rồi, đến khi mạng sống khó bảo toàn mới đến nói chuyện hợp tác với tôi à? Được, tôi ra điều kiện, chỉ có duy nhất một kiểu hợp tác.” Lục Tự gạt tàn thuốc, đặt đề nghị: “Anh đi tự thú, khai hết quá trình anh và Đan Sơn cấu kết với nhau. Đây chính là thành ý hợp tác của anh. Chỉ có vậy, tôi mới ra tay bảo vệ tính mạng anh được. Dù sao cũng quen biết nhau lâu rồi, tôi không hề muốn nhặt xác giúp anh”.
Lạc Dịch bình thản nhìn anh ta nói xong mới cụp mắt, môi khẽ cong lên: “Lục Tự, anh còn ngu xuẩn hơn tôi tưởng tượng nhiều”.
“Anh đừng khinh thường người khác.” Lục Tự bị chọc giận, đứng bật dậy, nhìn xuống Lạc Dịch, trong mắt hiện lên vẻ oán giận. “La Dịch, trong việc này, anh có hai vấn đề cơ bản không thể nào trốn tránh. Đó là nhóm của anh không thể giám định sai, còn em trai anh bởi vì biết sự thật nên tự sát”.
Anh ta vừa dứt câu nói buột ra trong cơn giận dữ, căn phòng chợt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn tiếng mưa gió gào thét ngoài trời.
Lạc Dịch bình tĩnh nhướng mắt, lạnh giọng đuổi khách: “Ra ngoài!”.
Gió rít từng hồi như hồn ai đang khóc lóc thở than. Đèn tắt, căn phòng mịt mùng, chỉ còn nền trời thỉnh thoảng xuất hiện vài tia chớp loé ngoài cửa sổ. Lạc Dịch ngồi trên ghế nhìn cánh cửa đang đóng kia. Trận gió táp mưa sa mang theo sức mạnh huỷ diệt, như thể chỉ một giây sau sẽ thổi bật cả nhà nghỉ, xé tan thành mảnh vụn.
Lạc Dịch ngồi trong ánh sáng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt như muốn hoà vào đêm tối. Anh cảm thấy mỏi mệt, chống khuỷu tay lên ghế dựa, bàn tay che kín đôi mắt, đầu cúi gằm.
La Dự, nếu cuối cùng anh không thể giữ được thứ mà em đã từng bảo vệ thì cũng đừng trách anh, anh đã cố hết sức rồi. Anh thật sự đã dốc mọi khả năng rồi, nhưng không ai chịu tin tưởng anh.
Căn bếp sạch sẽ hơn Chu Dao tưởng tượng nhiều. Cô quan sát xung quanh, Lạc Dịch lấy một gói mỳ trong tủ ra. Chu Dao hạch sách: “Sao anh không hỏi tôi muốn ăn gì đã tự ý làm thế? Lỡ như tôi muốn ăn cơm chiên trứng thì sao?”.
Lạc Dịch hỏi vặn: “Cô có đói không?”.
Chu Dao thật thà đáp: “Đói”.
Lạc Dịch: “Đói bụng mà còn kén chọn à?”.
Chu Dao á khẩu. Cô khẽ lườm anh rồi vừa quay đầu vừa vụng trộm cười một mình.
Cả ngọn núi đã chìm vào giấc nồng, chỉ có anh và cô còn thức.
Anh cầm nồi lấy nước, đặt lên lò rồi bật bếp. Ban đêm nhiệt độ thấp, nước không sôi nhanh được. Anh không chờ nổi bèn lấy điếu thuốc ra hút, giữa chừng nghe thấy tiếng máy sấy vang lên. Nhìn về phía phát ra tiếng động, cách anh không xa, Chu Dao đang nghiêng đầu, mái tóc đen như thác đổ. Một tay cô cầm máy sấy, một tay phe phẩy tóc, thỉnh thoảng vung nhẹ, mái tóc dài bay lượn phất phơ. Cô còn vô thức chu môi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ và thuần khiết.
Một ngụm khói quay vòng trong khoang phổi anh rồi được nhả ra ngoài.
Lạc Dịch đi đến, rút đầu dây cắm máy sấy ra. Chu Dao bị cắt ngang, sững sờ ngẩng đầu.
“Anh làm gì thế?”
“Chỗ nấu ăn mà sấy tóc cái gì?” Lạc Dịch mắng cô, giọng điệu hơi khó chịu.
Chu Dao giật mình, cảnh giác nhìn anh rồi nhanh chóng kháng nghị: “Tôi đâu có sấy tóc trong bếp”.
“Còn cãi cố à?” Lạc Dịch cau mày, lạnh lùng nói. “Phòng ăn cũng không được. Ra khu sinh hoạt chung đi”.
“Tôi không đi.”
“Vậy thì đừng sấy nữa.”
“Không sấy thì thôi.” Chu Dai cuộn dây máy sấy lại, bướng bỉnh hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
“...”
Lạc Dịch nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, nhất thời không biết nói gì. Anh cũng mặc kệ, quay trở lại phòng bếp, mở nắp nồi ra xem, nước đã sôi rồi. Anh bỏ mỳ vào nồi, đảo vài lượt. Ở đây khí áp thấp, nước sôi nhưng nhiệt độ vẫn không cao, muốn mỳ mềm phải để thêm một lúc nữa. Anh đậy nắp nồi lại, nhìn ra ngoài đại sảnh. Chu Dao không sấy tóc mà ngồi bên bàn, chống cằm trừng mắt nhìn vào khoảng không.
Lạc Dịch mặc kệ cô.
Đêm dài đằng đẵng lại yên ả quá mức khiến người ta cảm thấy mỏi mệt. Anh xoa mắt, dựa vào tường châm thêm một điếu thuốc, thỉnh thoảng nhìn về phía cô. Cô vẫn lẳng lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên ngoài gió táp mưa xa, trong nhà nước sôi sùng sục. Chỉ chốc lát sau, chiếc nồi bắt đầu kêu leng keng, mùi mỳ chín dần dần lan toả. Chu Dao ngửi thấy, khi nãy nói dối rằng đói bụng nhưng giờ lại thấy đói thật. Cô quên hết chuyện vặt vãnh lúc trước, ánh mắt sáng lấp lánh chạy về phía anh hỏi: “Xong chưa?”.
Lạc Dịch dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, ném vào thùng rác, đứng thẳng dậy đi đến bồn rửa tay. Anh mở nắp nồi, cầm đũa gắp một sợi mì kẹp chặt lại, sợi mì đứt lìa.
Anh vừa gắp mì vào bát vừa hỏi: “Thêm trứng không?”.
Chu Dao tinh ranh hỏi ngay: “Thêm trứng có thêm tiền không?”.
Lạc Dịch: “Dĩ nhiên”.
Chu Dao: “Bao nhiêu?”.
Lạc Dịch: “Năm đồng”.
Chu Dao kêu gào: “Đắt thế?”.
Lạc Dịch hờ hững: “Có thêm không?”.
Chu Dao dẩu môi: “Không cần”.
Lạc Dịch tiếp tục gắp mì, vẻ mặt như cố lén cười.
Chu Dao nhăn mày, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ông chủ Lạc, tôi là khách quen, anh làm ăn thế là không được đâu”.
Lạc Dịch chợt hiểu ra: “Vậy... bớt cho cô một ít nhé?”.
Chu Dao hắng giọng hỏi: “Bớt bao nhiêu?”.
Lạc Dịch cho phép thương lượng: “Cô muốn bớt bao nhiêu?”.
Chu Dao chắp tay sau lưng, hất cao cằm: “Một đồng một quả thì được”.
Lạc Dịch cười khẩy: “Cô tưởng đang trả giá ở Ngô Ký chắc?”.
Chu Dao nhún vai: “Dù sao không ăn cũng không sao. Không ăn còn giảm cân nữa kìa. Sao nào, anh có bán hay không?”.
Lạc Dịch: “Được”.
Chu Dao xác nhận lại: “Một đồng?”.
“Ừ.”
Chu Dao cười tít mắt ló đầu nhìn anh, giơ hai ngón tay hình chữ V lên, đắc ý yêu cầu: “Tôi muốn hai quả”.
Lạc Dịch nghẹn lời, đập hai quả trứng vào nồi, nêm gia vị vào sợi mì vừa gắp ra khi nãy, sau đó thêm nước, cuối cũng mới vớt trứng ra đặt lên trên.
Chu Dao trợ mắt, đổi ý: “Bát to thế á? Nhiều quá, tôi không ăn hết”.
“Không phải cô kêu đói sao? Chơi tôi à?” Lạc Dịch nheo mắt nhìn cô, có vẻ nguy hiểm.
Chu Dao run run, vội vàng phân bua: “Không phải, tôi đói bụng thật mà. Nhưng có đói cũng không ăn hết nhiều như vậy. Nhiều quá, tôi sợ lãng phí”. Cô đảo mắt gợi ý: “Hay là anh ăn cùng đi”.
Lạc Dịch ngẩn người, nhìn chiếc đũa trong tay cô rồi từ chối: “Tôi không đói”.
“Chia chút ít cho anh nhé, anh cũng mất công nấu khá lâu mà.” Chu Dao đứng dậy lấy bát đũa.
“Không nấu thì lấy tiền sao được?”
“Coi như tôi mời anh ăn khuya.”
“Bữa khuya của cô thịnh soạn quá nhỉ.” Lạc Dịch cất giọng khàn khàn châm chọc.
Chu Dao liếc mắt: “Anh không thể im lặng được hay sao?”.
Lạc Dịch im lặng thật.
Chu Dao cầm bát đũa đến, lơ đãng nhìn vào vết thương nơi lông mày và cổ anh, lòng nhoi nhói. Cô vừa chia mì vừa cười hỏi: “Hồi tối anh đã ăn gì chưa?”.
“Ăn rồi.” Lạc Dịch nhìn hai chiếc bát, vội ngăn lại: “Ít thôi”.
Cô chia cho anh nửa bát mì. Anh giải quyết rất nhanh, lúc ăn xong nhìn lại Chu Dao, cô ăn khá chậm, đến giờ vẫn còn lại hơn nửa bát. Anh nhíu mày hỏi: “Ăn không hết à?”.
“Sắp xong rồi.” Cô ngẩng đầu khỏi bát, môi vẫn còn dính dầu. “Anh đợi tôi một chút”.
Anh gật đầu, chờ chốc lát. Sau khi ăn xong, cơn mệt mỏi liền ùn ùn kéo đến, anh lại châm thêm điếu thuốc nữa.
Chu Dao cằn nhằn: “Anh hút nhiều quá!”.
Lạc Dịch: “Cũng bình thường, hai ba điếu một ngày thôi”.
Chu Dao bất đắc dĩ nhìn anh vạch trần: “Mới có một lúc mà anh đã hút ba điếu rồi đấy”.
Lạc Dịch không thể cãi lại: “Vậy sao?”.
Chu Dao nói: “Phải, anh không biết đếm à? Một, hai, ba...”.
Lạc Dịch đánh trống lảng: “Lo ăn mì của cô đi”.
“Ừm.”
Một lát sau, Lạc Dịch hỏi: “Bình thường các cô đi khảo sát thường ăn gì?”.
“Bánh mì, bánh quy, lương khô.”
“Không nấu cơm à?”
Chu Dao ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Khu Á Đinh không cho nhóm lửa kia mà?”.
Lạc Dịch im lặng giây lát mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi hỏi bình thường ở những nơi khác ấy”.
Chu Dao cau mày: “Đa số đều không chi nhóm lửa, sợ sảy ra bất trắc, gây hoả hoạn phá hoại thảm thực vật, trừ phi là có trạm bảo vệ. Nhưng mang theo máy móc và đá đã nặng lắm rồi, ai còn đủ sức vác thêm cả nồi niêu xoong chảo nữa chứ?”.
Lạc Dịch gật đầu tặc lưỡi: “Làm nghề các cô cực thật”.
Chu Dao không buồn để ý: “Quen rồi sẽ ổn thôi. Có nghề nào mà không cực chứ?”.
“Vậy cũng đúng.” Anh nhìn cô cười cười.
Cô bé này kiêu thì có kiêu nhưng hiểu biết khá sâu rộng.
Cuối cùng Chu Dao cũng ăn hết sạch bát mì của mình, thoả mãn xoa bụng: “Bát mì này ngon thật, đến đây được một tháng rồi mà tôi cảm thấy chỉ có bữa này là ngon nhất”.
Lạc Dịch thoáng nhìn cô: “Ý cô là đầu bếp nhà tôi nấu ăn tệ lắm à?”.
“Không phải.” Chu Dao lau miệng, cười phân bua: “Nhóm chúng tôi đông người mà, lúc nào ăn cũng phải giành giật nhau. Mỗi lần món ăn được bê lên, bảy đôi đũa lao đến, nháy mắt đã hết sạch sành sanh”.
Lạc Dịch bật cười: “Nghe nói nhóm các cô đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ”.
“Có là giáo sư thì cũng phải ăn cơm chứ!” Chu Dao phản bác. “Mọi người luôn cho rằng làm nghiên cứu luôn cao quý lạnh lùng, tránh xa thói đời trần tục mới tốt. Nhưng khi tách khỏi công việc, tất cả mọi người đều là thanh niên, con gái thì vẫn thích ăn ngon mặc đẹp, con trai cũng thích chơi game, mô hình, thích bóng rổ như bao người khác thôi”.
Lạc Dịch cười nhạt, cầm bát đến bồn rửa.
Chu Dao khá bất ngờ: “Ông chủ mà phải rửa bát à? Để đó ngày mai nhân viên rửa không được sao?”.
Lạc Dịch nói bâng quơ: “Nếu là tôi, tối qua đã dọn dẹp bếp núc sạch sẽ, sáng hôm sau đi làm thấy trong bồn còn bát bẩn, tôi sẽ lấy bát vào mặt ông chủ ngay và luôn”.
Chu Dao không nhịn cười nổi. Nước trong vòi chảy ào ào, tay áo gió hơi dài, anh đưa tay định kéo lên nhưng chỉ vớt vát được chút ít. Chu Dao tự nhiên đi đến giúp anh. Anh hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng Chu Dao không nhìn anh, chỉ giúp xắn tay áo lên từng nấc, rồi lại cuộn tay áo len mỏng bên trong lên. Nước chảy róc rách vào bồn, cô tiếp tục với bên còn lại, đầu ngón tay cô vô ý lướt trên cơ bắp rắn chắc ấm áp của anh.
Cô làm xong liền lùi về sau một bước, nhìn bóng lưng cao lớn của Lạc Dịch.
Anh tiếp tục rửa bát.
Ánh đèn trong phòng bếp mờ tối, tiếng gió rít gào bên ngoài bất chợt dữ dội hơn, những hạt mưa dày và nặng tạt rào rào vào cửa sổ, như thể toàn bộ thế giới lung lay sắp đổ vậy. Ánh đèn chao nghiêng, còn hai người thì im lặng.
Lạc Dịch rửa xong bát đũa, rửa tay bằng xà phòng xong mới dẫn cô rời khỏi nhà bếp.
Chu Dao trở về phòng, đến tận khi nằm trên giường, cô vẫn cảm thấy ngón tay khi nãy chạm vào da thịt anh vẫn còn nóng hôi hổi.
Lạc Dịch đẩy cửa phòng ra, cơn mệt mỏi muộn màng ập đến. Ngước mắt lên, anh thấy một người đột nhiên xuất hiện trên sô pha.
Anh đóng cửa lại, đi vào phòng: “Đến đây khi nào?”.
“Lúc chạng vạng.” Lục Tự bổ sung: “Ở kế bên phòng anh”.
Lúc Chu Dao gõ cửa đã đánh thức anh ta.
Lục Tự đang hút thuốc, Lạc Dịch đi đến ngồi xuống đối diện anh ta. Lục Tự đưa cho anh một điếu thuốc nhưng anh xua tay từ chối: “Tôi không hút”.
Lục Tự cất điếu thuốc đi, lướt mắt nhìn vết thương trên xương mày và cổ Lạc Dịch, điều này đã đủ nói rõ tất cả.
“Anh nói có người muốn giết anh là sao?”
“Có người tiết lộ tin tức của tôi cho kẻ thù, muốn mượn dao giết người.” Giọng Lạc Dịch hơi khàn, quay đầu đi, khẽ ho một tiếng.
“Ai thế?”
“Ông chủ Ngô Ký.”
Lục Tự im lìm nhìn chằm chằm vào Lạc Dịch trong chốc lát, tựa như đang phán đoán điều gì, sau đó khuôn mặt anh ta dần hiện lên nụ cười nhạt: “Để tôi đoán xem tiếp theo anh định nói gì nhé? Tại sao hắn muốn giết anh, bởi vì hắn có liên quan đến cái Phật tháp giả kia, hắn phát hiện ra anh đang điều tra về hắn, vì tự vệ nên giết người diệt khẩu trước?”.
Đầu mày Lạc Dịch khẽ chau lại, bình tĩnh hỏi: “Anh không tin à?”.
Lục Tự cười: “Tại sao tôi phải tin anh?”.
Lạc Dịch nhìn thẳng vào anh ta, đôi môi mím nhẹ.
Lục Tự nói: “Hai chúng ta cũng quen biết nhau khá lâu rồi, anh tưởng tôi là thằng đần à? Tại sao lần trước anh đi ra ngoài chưa được hai tháng đã đột ngột quay về? Theo những gì tôi điều tra được, anh lục đục với Đan Sơn, hắn muốn bắt anh nên anh không thể tiếp tục ở Vân Nam nữa, nhưng anh cũng không thể ở nơi này được. Quả nhiên, anh vừa trở lại được một tháng đã tìm tôi ‘hợp tác’. Anh tưởng tôi sẽ bị anh lợi dụng sao?”.
“Mấy cái chuyện vớ vẩn do Ngô Minh phát tán mà anh cũng tin được. Đây là thành quả điều tra của anh sao? Lạc Dịch nhếch môi cười khẩy, không biết là bất đắc dĩ hay là vì gì khác, nhưng khi anh thốt lên câu nói tiếp theo, ánh mắt đã trở lên lạnh lẽo. “Sếp Lục, tôi trở lại là vì lưới thả ra có thể thu được rồi. Nhưng...” Anh thoáng ngừng lại, cảm thấy chán nản. “Năng lực của tôi có hạn. Phía Đan Sơn sai khiến Ngô Minh tung tin giả để ly gián tôi và anh, chỉ vì một lý do là càng lúc tôi càng đến gần sự thật, nhưng cũng càng lúc càng rơi vào vòng nguy hiểm. Anh điều tra lâu như vậy không thu hoạch được gì, chi bằng chúng ta cùng nhau đi bắt cá đi”.
Lạc Dịch chăm chú nhìn Lục Tự, đợi câu trả lời từ anh ta. Tuy nhiên, gương mặt Lục Tự vẫn đầy nghi ngờ, thậm chí mang theo chút châm biếm.
“Tôi theo dõi anh đã lâu mà vẫn chưa thu hoạch được gì. Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ cuộc vào thời khắc cuối cùng này ư?” Lục Tự vẫn lặp lại câu nói trước kia. “Tại sao tôi phải tin tưởng anh?”.
Lạc Dịch: “Tôi có thể chứng minh...”.
“Tôi chỉ tin tưởng anh một điểm, anh có khả năng nguỵ tạo chứng cứ, bất luận là người hay sự việc nào đi chăng nữa.” Lục Tự ngắt lời anh. “Huống chi... ly gián à? Cần gì phải ly gián chúng ta chứ? Tôi và anh vốn đối địch”.
Lạc Dịch khẽ lắc đầu, dường như đang tự cười nhạo mình.
Những lời tiếp theo của Lục Tự càng châm chọc hơn: “Anh biết hiện giờ tôi đánh giá thế nào về anh không? Là kẻ thất bại trong cuộc nội chiến. Anh có tư cách gì hợp tác với tôi hả La Dịch?”.
Trong tiếng mưa rơi rung chuyển cả đất trời, cái tên “La Dịch” này lại vang lên hết sức rõ ràng.
Mắt Lạc Dịch ánh nét cười, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn của ghế.
“Hiện giờ anh đã đến bước đường cùng rồi, đến khi mạng sống khó bảo toàn mới đến nói chuyện hợp tác với tôi à? Được, tôi ra điều kiện, chỉ có duy nhất một kiểu hợp tác.” Lục Tự gạt tàn thuốc, đặt đề nghị: “Anh đi tự thú, khai hết quá trình anh và Đan Sơn cấu kết với nhau. Đây chính là thành ý hợp tác của anh. Chỉ có vậy, tôi mới ra tay bảo vệ tính mạng anh được. Dù sao cũng quen biết nhau lâu rồi, tôi không hề muốn nhặt xác giúp anh”.
Lạc Dịch bình thản nhìn anh ta nói xong mới cụp mắt, môi khẽ cong lên: “Lục Tự, anh còn ngu xuẩn hơn tôi tưởng tượng nhiều”.
“Anh đừng khinh thường người khác.” Lục Tự bị chọc giận, đứng bật dậy, nhìn xuống Lạc Dịch, trong mắt hiện lên vẻ oán giận. “La Dịch, trong việc này, anh có hai vấn đề cơ bản không thể nào trốn tránh. Đó là nhóm của anh không thể giám định sai, còn em trai anh bởi vì biết sự thật nên tự sát”.
Anh ta vừa dứt câu nói buột ra trong cơn giận dữ, căn phòng chợt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn tiếng mưa gió gào thét ngoài trời.
Lạc Dịch bình tĩnh nhướng mắt, lạnh giọng đuổi khách: “Ra ngoài!”.
Gió rít từng hồi như hồn ai đang khóc lóc thở than. Đèn tắt, căn phòng mịt mùng, chỉ còn nền trời thỉnh thoảng xuất hiện vài tia chớp loé ngoài cửa sổ. Lạc Dịch ngồi trên ghế nhìn cánh cửa đang đóng kia. Trận gió táp mưa sa mang theo sức mạnh huỷ diệt, như thể chỉ một giây sau sẽ thổi bật cả nhà nghỉ, xé tan thành mảnh vụn.
Lạc Dịch ngồi trong ánh sáng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt như muốn hoà vào đêm tối. Anh cảm thấy mỏi mệt, chống khuỷu tay lên ghế dựa, bàn tay che kín đôi mắt, đầu cúi gằm.
La Dự, nếu cuối cùng anh không thể giữ được thứ mà em đã từng bảo vệ thì cũng đừng trách anh, anh đã cố hết sức rồi. Anh thật sự đã dốc mọi khả năng rồi, nhưng không ai chịu tin tưởng anh.
/47
|