Type: Mều Không đến một tuần, nhiệt độ ở Bắc Kinh đã giảm xuống mười độ. Mãi mà kí túc xá vẫn chưa lắp hệ thống sưởi, đến khổ cho đám sinh viên, đêm ngủ nằm co ro như cún vì lạnh. Chỉ có Chu Dao hưởng thụ cuộc sống sung sướng bên Lạc Dịch, được ngủ ngon trong căn phòng ấm áp. Nhóm Đường Đóa cứ nghĩ Chu Dao ở nhà nên không để ý. Còn về hôm gặp Lạc Dịch, họ cũng tin lời giải thích của Chu Dao là anh có việc nên tới Bắc Kinh, vô tình gặp mặt thôi. Cả phòng đều nghĩ một người sáng nắng chiều mưa như Chu Dao sao có thể thật sự thích ông chủ khách sạn chứ. Chẳng qua những ngày qua, họ thấy sắc mặt cô tốt lên rõ rệt, mới đầu còn tưởng cô vừa đi spa về. Chu Dao chạy đi chạy lại giữa phòng thí nghiệm và nhà Lạc Dịch một cách tự do thoải mái. Anh đi làm như thường lệ, quản lý mọi chuyện to nhỏ trong khâu mua hàng, thỉnh thoảng phải gặp mặt Hạ tổng. Hạ tổng không thích thú gì anh, song không tìm ra được sai sót nào. Lạc Dịch lật từng trang ghi chép của bộ phận thu mua, cuối cùng cũng tìm được vài manh mối. Lúc này, Lục Tự gọi đến, báo rằng phía bên họ cũng có vài tin tức. Lạc Dịch vốn định hẹn ở quán cà phê nhưng Lục Tự đến thẳng nhà anh. Lạc Dịch không hề bất ngờ, đương nhiên không thể nào giấu nổi cảnh sát chỗ ở hiện tại của anh rồi. Lục Tự vừa vào nhà đã quan sát xung quanh: "Chỗ ở của anh thoải mái quá nhỉ!’’. Lạc Dịch cũng liếc nhìn qua căn phòng, chợt nhận ra sau khi Chu Dao xuất hiện, căn nhà có sự thay đổi rất lớn. Trên bồn rửa, trên bàn ăn đều đặt bình thủy tinh nho nhỏ, nuôi thực vật thủy sinh và vài chú cá cảnh tung tăng bơi lội. Bên cạnh cửa số sát đất đặt cây trầu bà vàng và lục thảo trổ, trên sô pha bày mấy chiếc gối dựa màu xanh màu đỏ. Bức tường ở phòng khách vốn trống trơn, bây giờ cũng bày biện đủ mọi loại đá màu sắc và hàng mỹ nghệ hiện đại. Không gian ảm đạm hiu quạnh trước kia nay đã thay da đổi thịt. "Uống gì?" "Nước lọc là được rồi.” Lạc Dịch rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Lục Tự. Anh ta rút bao thuốc, ngậm một điếu rồi đưa điếu còn lại cho Lạc Dịch, nhưng anh giơ tay từ chối. Dạo gần đây, anh ít hút thuốc đi rồi. Lục Tự tìm khắp người: "Bực thật, quên mang bật lửa rồi". Lạc Dịch ném bật lửa cho anh ta, Lục Tự bắt lấy rồi châm thuốc, hỏi: "Anh vẫn nghi ngờ Yến Lâm là Đan Sơn sao?”. "Ừ." Ở Á Đinh, Lạc Dịch từng phân tích cho Lục Tự một lần, bởi vì thời gian Yến Lâm xuất hiện quá trùng hợp. Chu Dao vốn phải đi khảo sát đường Rock cùng nhóm Lâm Cẩm Viêm, một khi vào sâu trong núi, có đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không một ai có thể kiểm soát được. Nhưng cô thay đổi ý kiến bất thình lình, mà Lâm Cẩm Viêm là đội trường không thể từ chối không đi. Trong núi sâu, điện thoại di động sẽ mất sóng, cậu ta không thể nào liên lạc với hội Đan Sơn, đồng nghĩa với việc không nắm được động thái của Chu Dao. Mà lúc này, Yến Lâm đột ngột xuất hiện. Không lâu sau khi cô ta tới, Ngô Minh bị giết chết. Lúc Yến Lâm bị nhóm mã tấu bắt đi, Lạc Dịch phát hiện mẩu thuốc bị vò nát trong lùm cây. Anh thừa biết cô ta không phải là dạng người mất hết khả năng phán đoán khi rơi vào trạng thái hoảng loạn, chỉ có một lời giải thích, đó chính là cô ta cố ý châm thuốc, ám hiệu vị trí của mình cho nhóm mã tấu, để "bị bắt làm con tin”. Chuyện "tự vệ chính đáng" sau đó cũng trở thành hợp lý. Còn về vấn đề cưỡng hiếp, Lạc Dịch cho rằng Ngô Minh không có gan để làm chuyện đó. Vốn kế hoạch của Yến Lâm là ngụy tạo hiện trường đánh nhau, giả bộ sắp bị giết rồi giết người tự vệ. Nhưng cô ta không ngờ cảnh sát tới nhanh như vậy, không đủ thời gian sắp đặt chi tiết, lại sợ để lại sơ hở nên cô ta bất đắc dĩ phải dùng hạ sách, ra lệnh cho kẻ thuộc nhóm mã tấu kia cưỡng hiếp mình. Có lẽ phụ nữ bình thường không làm được chuyện như vậy, nhưng Yến Lâm thì khác. Cô ta đủ nhẫn tâm. Tuy Lạc Dịch phán đoán như vậy, nhưng Lục Tự vẫn giữ nguyên quan điểm lúc đầu: "Tôi cho rằng Yến Lâm chỉ là tay chân của Đan Sơn thôi, địa vị không khác gì bọn rắp tâm bắt cóc Chu Dao trong bệnh viện". Lạc Dịch trấn tĩnh lắc đầu. "Anh nghĩ Đan Sơn là phụ nữ ư?" Lục Tự hỏi tiếp: "Anh có chứng cứ gì không?" "Không có chứng cứ. Chỉ dựa vào trực giác." Lục Tự không biết nói sao, nhướng mày: "Trực giác ư?". "Ừ, mới đầu tôi cũng chỉ đoán cô ta là tay chân của Đan Sơn, nhưng sau khi cô ta giết Ngô Minh, tôi đã ngồi trong phòng cô ta nửa buổi tối." Nói đến đây, Lạc Dịch thoáng ngập ngừng. Anh không tài nào miêu tả được bầu không khí quái dị đêm đó. Khi ngồi yên trong bóng tối, đầu anh đột ngột lóe lên một ý nghĩ. "Cô ta không phải thuộc hạ, cô ta chính là Đan Sơn. Cô ta vốn muốn giết tôi nhưng thất bại hết lần này đến lần khác. Mà tôi giăng bẫy tóm được nhóm mã tấu, lại suýt chút nữa bắt sống được Ngô Minh, còn khiến cô ta sứt đầu mẻ trán, phải thay đổi kế hoạch thành "bị cưỡng hiếp". Chính điều này mới khơi dậy hứng thú của cô ta." "Hứng thú ư?” Lục Tự hoang mang. "Yến Lâm là một người rất hiếu thắng, thích đấu với người khác, tôn thờ kẻ mạnh hơn và độc ác hơn mình. Bất kể về mặt tinh thần hay về thân thể..." Lạc Dịch cúi đầu, bẻ ngón tay nói tiếp: "... đều khiến cô ta hưng phấn". Đây cũng là thứ từng khiến anh hưng phấn. Lục Tự cau mày: "Theo cách anh nói...". "Cô ta đã đoán được tôi đang nghi ngờ cô ta có liên qua đến Đan Sơn, chẳng qua vẫn chưa xác định được thân phận cụ thể thôi." Lục Tự khó hiểu: "Nếu cô ta đoán được, tại sao vẫn chưa có hành động gì?". "Ai bảo chưa có hành động gì?" Lạc Dịch nhìn Lục Tự, nở nụ cười nhạt. "Ngay sau buổi tối hôm đó, bọn người bắt cóc Chu Dao đã tới rồi, còn mang theo cả súng". "Cảnh sát Lục, phải nói Chu Dao số đỏ. Hôm đấy vừa hay ở bệnh viện, có thể trụ được đến khi Khương Bằng tới cứu trọ. Nếu đêm đó Chu Dao nằm ngủ ở phòng khách sạn thì hiện tại anh cũng không được ngồi yên ở đây đâu." Lục Tự nhớ tới chuyện xảy ra ở bệnh viện, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Đối phương đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Trong trận lũ quét đó, họ chờ Chu Dao trôi theo dòng nước sẽ bắt cô ấy đi mà không một ai hay biết, thậm chí cảnh sát cũng không thể nghi ngờ". Lạc Dịch lắc đầu: "Nhóm người ở bệnh viện không đến Á Đinh chỉ để bắt cóc Chu Dao thôi đâu". "Nghĩa là sao?" "Toán mã tấu đêm hôm đó đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng cuối cùng lại thất bại vì có tôi ở đấy. Trong vòng một ngày ngắn ngủi mà lại có thêm một toán người nữa đến bệnh viện, mà còn là thủ lĩnh cấp cao đích thân xuất hiện. Anh không thấy điều động người kiểu này gấp rút quá sao? Sếp Lục, phạm vi hoạt động của Đan Sơn vốn chỉ ở Vân Nam thôi." Lục Tự sửng sốt. "Mục đích chuyến đi của chúng là để bảo vệ Đan Sơn." Lac Dịch nói chắc chắn. "Yến Lâm chính là Đan Sơn". "Suy đoán của anh rất hợp lý, nhung không phải tuyệt đối. Hơn nữa..." Lục Tự suy tư vài giây, cuối cùng tiết lộ. "Lạc Dịch, nói thật cho anh biết cũng được. Đồng nghiệp của tôi điều tra ra tin tức tin cậy ở Vân Nam: Đan Sơn là đàn ông". Lần này đến lượt Lạc Dịch sửng sốt. "Anh chắc chắn chứ?". Lục Tự thở dài: "Tôi cũng mới được biết thôi. Có cảnh sát nằm vùng bên cạnh Đan Sơn, khi đó hắn ta chỉ là tên buôn lậu ngọc mới khai thác, sau này đồng nghiệp tôi bị bại lộ nên rút lui". "Sau đó thì sao?” "Nhắc đến mới cảm thấy thật kì quái, về sau không còn nghe thấy tin tức cụ thể nào về Đan Sơn nữa." Đàn ông ư? Lạc Dịch bặm môi, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Chuyện ấy từ khi nào rồi?". "Cách đây ba năm." Lục Tự nói tiếp. “Trong ba năm đó, bên phía cảnh sát không tiếp cận được Đan Sơn, chỉ nghe nói từ bên hội buôn lậu ngọc thôi chứ cũng chưa được gặp người thật". Lạc Dịch cau mày, vẻ mặt nặng nề. Lục Tự: "Vì thế, về phía Yến Lâm, anh cũng nên làm theo những gì tôi đã nói ở Á Đinh, cứ biến cô ta thành mồi nhử, đừng hành động bồng bột. Chỉ sợ đầu mối từ phía cô ta bị đứt thì sẽ không bao giờ tìm được Đan Sơn nữa". Lạc Dịch không biết phải nói gì, mối nghi ngờ trĩu nặng trong lòng anh, có vuốt cũng không xuôi được. Lục Tự hỏi tiếp: "Gần đây, phía bên anh có động tĩnh nào không?". Lạc Dịch ngước mắt: "Chờ mọi chuyện chắc chắn sẽ nói cho anh biết. Hai ngày nữa, tôi phải theo Hạ tổng đi Tây Song Bản Nạp một chuyến". "Hội nghị thu mua ngọc thô gì đó à?" "Tin tức của anh cũng nhạy đấy!" "Quản lý của công ty Yến Lâm cũng đi." Lạc Dịch lắc đầu: “Yến Lâm sẽ đích thân đi". "Vì sao?" Lạc Dịch liếc anh ta: "Bời vì có tôi ở đó". Lục Tự chỉ biết im lặng, lát sau mới thăm dò: "Lần này anh đi là do công ty quyết định hay vẫn còn mục đích gì khác?" Lạc Dịch không giấu anh ta: "Tôi đã điều tra kế hoạch thu mua của Âu Á mấy năm trước, có vài điểm đáng nghi ngờ. Tôi sẽ trực tiếp đi gặp những nhà cung cấp đó". "Có cần tôi cử người..." "Khương Bằng sẽ trợ giúp. Người của anh ta sẽ phối hợp chặt chẽ." Lục Tự dặn anh chú ý an toàn rồi ra về. Trước khi đi, Lạc Dịch nhắc nhở anh ta một câu: "Muốn làm cho đối phương mau chóng bại lộ bí mật thì chờ Yến Lâm đến đó rồi bắt giữ Lâm Cẩm Viêm, cắt đứt mọi liên lạc giữa hắn ta và Đan Sơn". Cuối tháng Mười một, thử nghiệm dự án LAND giai đoạn Chín kỳ Một thành công. Giáo sư Chu cùng nhóm nhân viên nghiên cứu đã được chứng kiến thời khắc đó: Kết quả phân tích số liệu lấy được từ những chuyến khảo sát trên mọi miền đất nước và kết quả phân tích số liệu từ hình ảnh viễn thám phản hồi từ LAND có mức độ ăn khớp lên đến 99,1%. Dự án LAND kì Một đã thành công xuất sắc. Chu Dao hưng phấn không thôi, muốn báo tin này cho Lạc Dịch đầu tiên rồi cùng anh ăn mừng, nhưng giáo sư Chu muốn mời nhân viên về nhà liên hoan trước. Chu Dao đi theo mọi người ra khỏi tòa nhà thí nghiệm liền thấy Lạc Dịch đứng cạnh bồn hoa chờ cô trong bóng đêm. Chu Dao theo mọi người đến gần chỗ anh, ngại ngùng xin lỗi rồi nở nụ cười tươi tắn, giơ ngón tay cái lên với anh. Lạc Dịch liền hiểu dự án LAND đã thành công rồi. Lúc nhóm người vừa đi qua, Lạc Dịch mỉm cười với Chu Dao. Về đến nhà, cô mới có thời gian đọc tin nhắn chỉ vẻn vẹn hai chữ của Lạc Dịch: "Cảm ơn". Tuy Chu Dao chỉ là chân chạy vặt nhưng cô vẫn cực kì phấn khích. Vất vả bao ngày, kế tiếp sẽ là thời gian nghỉ xả hơi, giáo sư Chu phải báo cáo thành quả dự án cho lãnh đạo. Lúc Chu Dao ngồi trên bàn ăn cơm, cô vui vẻ lắc lư cái đầu. Hạ Minh Chân liếc mắt qua, Chu Dao đành ngồi im. Cô ở nhà Lạc Dịch thoải mái đã quen, nhất thời không thể nề nếp như cũ được. Giáo sư Chu nói cười trò chuyện rôm rả cùng mọi người, Chu Dao yên lặng ngồi bên cạnh Hạ Minh Chân vùi đầu ăn cơm. Dì giúp việc đi đến, báo với mẹ cô rằng trợ lý Nguyễn gọi điện tới hỏi chuyện đặt vé máy bay đi Bản Nạp. Chu Dao nghe thấy tên Lạc Dịch liền vểnh tai lên bắt sóng, hóa ra đi dự hội nghị ở Tây Song Bản Nạp, lập tức hào hứng: "Mẹ, con cũng muốn đi!". Hạ Minh Chân thoáng nhìn cô. "Dạo này Bắc Kinh lạnh quá, cho con đi với. Đúng dịp con được nghỉ.” Thế mà mẹ cô lại đồng ý. Chu Dao đang sung sướng thì nghe bà dặn: "Hỏi Tưởng Hàn xem có muốn đến Bản Nạp chơi hai ngày không". Chu Dao cạn lời. Sau khi về phòng, cô bèn gọi điện thoại hỏi Lục Tự, anh ta bảo có thể đi. Chu Dao lại gọi điện thoại cho Tưởng Hàn, cảnh cáo cậu ta không được phép theo đuôi. Tưởng Hàn cười ha hả: "Chu Dao, giờ đến lượt cậu ghét tôi rồi à. Chu Dao vừa định quạt cho cậu ta một trận thì thấy Hạ Minh Chân hơi cau mày liếc cô, vì thế đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ. Hạ Minh Chân quay đầu lại, trông thấy ánh mắt của Lạc Dịch thì cười hờ hững: "Hai đứa trẻ này đấu võ mồm từ bé rồi, thật ngại quá!". Lạc Dịch hơi nhếch khóe môi. Giải quyết thủ tục nhập cảnh, sắp xếp qua loa đồ đạc xong thì cũng đã đến giờ ăn tối. Chu Dao thay bộ váy hoa nền trắng, trang điểm cho mình thật tươi tắn, vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay Tưởng Hàn. "Đi xem mặt chắc?” Chu Dao lười đáp lời cậu ta, lại thấy Lạc Dịch, Hạ Minh Chân và trợ lý Nguyễn cùng ra khỏi phòng. Chu Dao thoáng nhìn Lạc Dịch với ánh mắt tha thiết rồi quay về phía mẹ mình. Có vẻ bà rất hài lòng với cách ăn mặc xinh xắn của con gái, vừa đi về phía thang máy vừa nói với Tưởng Hàn bên cạnh: "Tưởng Hàn, Dao Dao mặc bộ này có đẹp không?". "Đẹp ạ!" Tưởng Hàn đáp, cúi mắt thấy thắt lưng váy Chu Dao bị vặn bèn đưa tay chỉnh lại giúp cô. Chu Dao lui người giữ khoảng cách với anh ta: "Cứ để tôi tự làm". Tưởng Hàn cau mày: "Cậu nghĩ tôi muốn giúp cậu lắm chắc?". Chu Dao sờ thắt lưng, quay đầu len lén nhìn Lạc Dịch, nhưng anh không buồn nhìn cô lấy một lần, cứ thế đi thẳng vào thang máy. Thang máy chầm chậm đưa họ xuống nhà hàng, năm người đều không lên tiếng. Lạc Dịch đứng ở trong cùng, liếc nhìn chiếc váy Chu Dao đang mặc. Anh điềm tĩnh giơ tay mò cực kì chính xác tới nơi mềm mại phía dưới của cô, nhẹ nhàng xoa nắn. "Á!" Chu Dao bủn rủn cả người, kích thích nhảy dựng lên. Thang máy cũng rung theo, Lạc Dịch bình tĩnh nhìn về phía trước. Ha tổng quay đầu nhìn cô con gái có hành động bất lịch sự, trừng mắt tỏ ý không vui: "Sao vậy Chu Dao?". Chu Dao sờ sau lưng: “Có con gì đó đốt con". Hạ Minh Chân dời mắt. Chu Dao nghiến chặt răng, hận không thể xử lý Lạc Dịch ngay tại chỗ. Mãi đến khi ra khỏi thang máy, cô mới có cơ hội quay đầu trợn mắt cảnh cáo anh. Trợ lý Nguyễn đặt bàn gần cửa sổ. Lúc ăn cơm, Hạ tổng không thích nói chuyện, trợ lý Nguyễn bị ảnh hưởng từ bà nên cũng lặng im, trên bàn ăn chỉ còn Tưởng Hàn thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với Chu Dao. Họ đang ăn giữa chừng thì đột nhiên có một bé trai nhào đến ôm lấy chân Lạc Dịch: "Chú!". Lạc Dịch cúi đầu chào cậu bé: "Đào Đào à?". Chu Dao ngẩng đầu trông thấy một người phụ nữ xa lạ đi tới, bên cạnh cô ta là... Yến Lâm. Yến Lâm mặc một bộ váy màu đen thướt tha dài quá gối, làm nổi bật thân hình với đường cong nóng bỏng hơn hồi ở Á Đinh. Chu Dao nhìn lại Lạc Dịch, đứa bé tên Đào Đào kia đang chỉ vào khay thức ăn của anh, bảo anh gắp cho nó. Cô ngồi đây, cảm thấy mình như một kẻ xa lạ. Yến Lầm bước đến chào Hạ Minh Chân: "Hạ tổng, đã lâu không gặp". Âu Á và Yến Ni là đối thủ cạnh tranh. Hồi Âu Á rơi vào tình trạng khủng hoảng, Yến Ni là lính mới nổi lên, tất nhiên trong lòng Hạ Minh Chân đã rõ mười mươi kẻ giở trò sau lưng là ai, nhung không có chứng cứ nên ngoài mặt vẫn phải tươi cười. "Xin chào Yến tổng!" Hạ Minh Chân cười đáp lại. "Không ngờ Hạ tổng lại đích thân tới đây, còn có cả trợ lý Nguyễn và thiếu gia của Tưởng gia nữa..." Ánh mắt Yến Lâm rơi trên người Chu Dao. Chu Dao nín thở. Nếu Yến Lâm nói quen biết cô, lại còn nhắc đến chuyện cô từng ở khách sạn của Lạc Dịch, có lẽ Hạ Minh Chân sẽ giận đến tím mặt mất. Chu Dao vội liếc về phía Lạc Dịch, nhưng ai đó lại chỉ biết vuốt đầu Đào Đào, hoàn toàn không để ý đến cô. "Cô gái này..." Yến Lâm nhìn Hạ Minh Chân. "Tồi đoán là con gái Hạ tổng". Hạ Minh Chân khẽ cười, Chu Dao cũng gật nhẹ đầu chào lại: "Chào cô". Yến Lâm mỉm cười nhìn Chu Dao đầy ẩn ý. Bấy giờ, Chu Dao mới ý thức được Yến Lâm không thèm giờ trò vạch mạch khiến người chán ghét trước mặt Lạc Dịch, mà Lạc Dịch cũng thừa biết tính tình cô ta thế nào, vì thế anh vẫn bình thản đối mặt. Đây là một sự ăn ý cực kì chết tiệt mà cô không tài nào xen vào được. Chu Dao cúi đầu dùng bữa nhưng không cảm nhận được bất cứ hương vị gì hết. Yến Lâm chào hỏi xong định đi, nhưng em gái cô ta lại lấy ra một tấm ảnh từ trong túi: "Anh Dịch, đây là ảnh chụp chung của anh và Đào Đào, hai năm trước định đưa cho anh mà vẫn chưa có dịp. Lần này tiện thể mang cho anh". "Cảm ơn." Lạc Dịch tự nhiên nhận lấy. Chu Dao liếc trộm tấm hình kia, Lạc Dịch mỉm cười bế một đứa bé trai nho nhỏ. Mà hiện giờ, Đào Đào này có vẻ rất thân thiết với anh, chắc chắn không phải chỉ là cuộc gặp mặt đầu tiên sau hai năm xa cách. Sau khi anh về Bắc Kinh đã từng đến thăm Đào Đào, và cùng từng gặp Yến Lâm. Ngón tay đang nắm lấy chiếc đũa của Chu Dao dần mất đi cảm giác. Yến Lâm cười, khẽ gật đầu, thanh tao nói lời tạm biệt. Mà không chỉ có mình Chu Dao bị chọc tức. Bên kia, Hạ tổng vẫn giữ nét mặt bình thản, nhìn Lạc Dịch hỏi, lời nói giấu kim: "Cậu Lạc, bạn gái cũ của cậu tài giỏi thật đấy!”. Lạc Dịch chỉ cười trừ: "Điều này tôi tán thành". Hạ Minh Chân không nói nữa, nhưng trong lòng anh đã thừa hiểu. Lần này, bà không cần đích thân đến đây, chẳng qua vẫn chưa tin tưởng anh hoàn toàn. Thật tình cờ ở chỗ, bạn gái cũ của anh cũng tới, trái ngược với lời hứa giữa hai người. Ăn xong, đối tác ở Bản Nạp mời Hạ tổng ra ngoài ngắm cảnh đêm, Chu Dao viện cớ nhức đầu muốn về phòng nghỉ ngơi. Lạc Dịch cũng không đi. Chu Dao ngả người xuống giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Cô lại chuyển sang nhìn điện thoại di động hết lần này đến lần khác. Tám giờ, chín giờ rồi tới mười giờ, Lạc Dịch vẫn chưa gọi cho cô. Anh đang làm gì trong phòng vậy? Xem ti vi, nghịch máy tính thì có vẻ không giống anh lắm. Ra ngoài thăm Đào Đào ư? Yến Lâm cũng ở đây, phải chăng cô ta cũng đi tìm anh? Cô tin Lạc Dịch, nhưng cô không thể nào chịu nổi dáng vẻ của Yến Lâm mỗi khi xuất hiện trước mặt anh. Chu Dao phiền não vuốt mái tóc, đột nhiên cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cái cảm giác bị anh nắm giữ. Thời gian dần trôi, Hạ tổng đã trở lại khách sạn và đi ngủ rồi. Mười một giờ đêm. Chu Dao trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, hết nhìn đồng hồ treo tường lại ngắm chiếc điện thoại không có một tin tức, cuối cùng không nhịn nổi lao ra khỏi phòng. Phòng của Lạc Dịch nằm ở phía bên kia hành lang nên không lo bị ai phát hiện. Chu Dao thấp thỏm gõ hai tiếng, cửa được mở ra rất nhanh, Lạc Dịch nhìn cô: "Vẫn chưa ngủ à?". "Trời nóng quá!" Chu Dao bước vào ngó nghiêng, va li để mở đặt trên tủ, quần áo bên trong được gấp gọn gàng. Trên giường có nếp nhàu vừa mới nằm, chỉ có một người. Chu Dao thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hỏi anh: "Cả buổi tối anh làm gì thế?". Lạc Dịch hất cằm về phía bàn làm việc, chiếc notebook vẫn đang bật. Chu Dao cười: "Bận việc à?". Cô bước qua bên đó, hạ tầm mắt nhìn giấy gói kẹo hoa quả và vỏ bánh bích quy nho nhỏ. Đào Đào đã đến đây. Nụ cười trên mặt Chu Dao tắt ngúm. Cô quay lưng về phía Lạc Dịch nên anh không trông thấy biểu cảm của cô. Cô im lặng ngồi lên giường anh, tay chống mép giường, nhẹ nhàng lắc lư đôi bàn chân. Lạc Dịch kéo ghế đến ngồi đối diện cô, khuỷu tay chống trên đùi, nghiêng người kề sát cô, khẽ khàng hỏi: "Không ngủ được à?". Chu Dao ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh: "Ông chủ Lạc, em muốn ngủ cùng anh". Lạc Dịch cười nhẹ, xoa đầu cô: "Không sợ bị mẹ em phát hiện à?". "Mẹ em ngủ rồi." Chu Dao vừa dứt lời, lại mím môi nói tiếp. "Em mặc kệ". "Vậy..." Lạc Dịch vừa cất lời thì điện thoại di động vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, ngón tay lập tức vuốt màn hình. Chu Dao kịp thấy tên "Yến Lâm". Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, còn Chu Dao chỉ đành im lặng nhìn chiếc ghế trống không trước mặt mình. Lạc Dịch đóng cửa phòng tắm, cau mày bắt máy, hạ giọng hỏi: "Em có thôi...". "Dịch, em đoán anh không thể hẹn được Cao tổng đúng không?" Yến Lâm cười khẽ. "Thực ra, có liên quan đến em đấy!". Lạc Dịch ra khỏi phòng tắm, Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh. "Em về phòng nghỉ ngơi trước đi. Bây giờ, anh phải ra ngoài xử lý mấy việc." Chu Dao ngửa đầu nhìn anh dè chừng: "Đã muộn lắm rồi mà”. Lạc Dịch vội cười: "Gặp người quan trọng của bên nhà cung cấp". Nói xong, anh quay người, cầm bao thuốc và bật lửa trên bàn. "Là Yến Lâm sao?" Lạc Dịch khựng lại, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt. Anh đáp: "Không phải đi gặp cô ấy". "Nhưng vẫn phải ở cùng một chỗ với cô ta." Chu Dao bực bội cãi lại. "Đúng vậy." Lạc Dịch quay người, đút đồ trong tay vào túi. "Không cho anh đi!" Chu Dao đột ngột cất lời bướng bỉnh. Lạc Dịch khựng lại giây lát, đi tới ngồi xuống chiếc ghế ngay trước mặt Chu Dao, nhìn thẳng vào mắt cô: "Chu Dao, anh có chuyện rất quan trọng cần phải xử lý. Hơn nữa, giữa anh và Yến Lâm không còn bất kì quan hệ nào". Chu Dao ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy ngỡ ngàng. Nhưng cuối cùng, cô vẫn lắc đầu, bướng bỉnh một cách lạ thường: "Em không muốn để anh đi. Dù anh có làm gì đi nữa". "Chu Dao, nghe lời nào." Giọng Lạc Dịch thoáng vẻ nghiêm khắc, ẩn chứa áp lực vô hình. Môi Chu Dao giần giật, đột nhiên cô như muốn bùng nổ: "Em không muốn nghe lời! Anh đừng nói chuyện với em bằng cái giọng điệu này. Em không thích anh đi gặp cô ta đấy!”. Lạc Dịch nhẫn nhịn cau mày, sắc mặt thay đổi: "Không muốn hiểu phải không?". Chu Dao nhìn anh với ánh mắt trách móc. Anh cũng nhìn cô giây lát, cúi mắt nhìn đồng hồ, giọng nói như ra lệnh: "Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, anh sẽ về ngay", sau đó đứng đậy bước đi. "Óng chủ Lạc!" Giọng Chu Dao nhẹ bẫng như quấn lấy bước chân anh. Anh dừng ngay trước cửa. "Ông chủ Lạc, em rất thích anh." Chu Dao bình thản lạ thường. "Nhưng em không muốn để anh đến gặp cô ta... Em biết em có nói gỉ thì anh cũng không chịu nghe, vì dù sao từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ làm theo ý em cả. Nhưng mà..." Cô tiếp tục cứng cỏi uy hiếp. "Nếu anh bước ra khỏi đây, em sẽ bỏ đi ngay lập tức, biến khỏi tầm mắt anh, không bao giờ xuất hiện nữa". Lạc Dịch nghiến răng, dừng giây lát rồi kéo cửa đi ra ngoài, sau đó đóng sầm lại. Căn phòng vô cùng im ắng, dường như có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường vang lên tích tắc tích tắc. Chu Dao ngồi bần thần trên giường, trái tim như bị trăm nghìn nhát dao băm nát nhưng cô không cảm thấy đau, bởi vì nó đã chết lặng ngay tù giây phút anh sập cửa bỏ đi rồi. Cô cúi đầu, nhìn từng giọt nước mắt rơi tí tách trên bàn tay mình. Cô không hề khóc, chỉ là mắt đang rơi lệ mà thôi. Không biết qua bao lâu, Chu Dao dẩu môi, đưa tay lau sạch nước mắt, vừa vuốt mũi vừa chậm chạp đứng lên đi về. Vừa kéo cửa ra, cô lập tức sững sờ. Lạc Dịch một tay nhét túi quần, tựa vào bức tường đối diện hút thuốc, ánh mắt nhìn cô sâu xa. |
/47
|