Trong phút chốc, Lạc Dịch đã nhanh chóng lục tìm khuôn mặt xứng với giọng nói kia trong trí nhớ.
Là gã đàn ông ở căn phòng bảy người 305 một tháng trước. Đêm Hạ Vận xảy ra chuyện, sắc mặt mọi người hoặc kinh hoàng thất sắc, hoặc nổi giận đùng đùng, chỉ có vẻ mặt hắn mơ hồ như đang đứng ngoài bàng quan. Đêm Chu Dao và cô ả tóc xoăn xảy ra xung đột, người trong phòng mang vẻ mặt phức tạp, lo lắng nan giải thì chỉ có hắn ngồi xem trò vui.
Mãi sau hắn mới nói một câu điều đình: Chuyện này đến đây xem như chấm dứt được chưa?
...
Là anh à.
Bên đầu kia điện thoại không trả lời, dường như đang đợi Lạc Dịch xác định.
Lạc Dịch cố gắng nhớ lại, lúc đăng ký thủ tục, hắn từng đưa giấy chứng minh, địa chỉ là thành phố C. Lạc Dịch nói: Anh tên là Khương Bằng.
Trí nhớ của ông chủ Lạc tốt thật đấy. Đối phương cười, giọng trầm đục.
Có chuyện gì không? Lạc Dịch hờ hững hỏi, lại lấy một điếu thuốc từ gói thuốc lá ra.
Khương Bằng nói: Mời ông chủ Lạc đến đây uống trà thôi.
Lạc Dịch nói: Tôi không uống trà.
Ông chủ Lạc không đến à?
Không đến.
Điều này ngoài dự tính của đối phương, bên kia điện thoại hơi khựng lại.
Trước khi gã lên tiếng, Lạc Dịch lại thờ ơ nói: Tôi kinh doanh khách sạn, không phải là bảo mẫu nhà trẻ, cô gái kia có xảy ra chuyện gì thì bạn bè của cô ấy tự sẽ nghĩ cách cứu. Mà có thật sự xảy ra chuyện đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn tôi cả.
Khương Bằng im lặng vài giây mới cười ha ha: Ông chủ Lạc, con người anh thú vị thật. Được thôi, được thôi, nghe anh, uống trà xong sẽ để cô ta đi. Rồi hắn chợt đổi giọng, Có điều vùng đất này một năm có mấy du khách lạc, không biết là bị người ta lừa hay bị sói tha mất nữa.
Lạc Dịch cầm điếu thuốc chưa châm, môi mỏng mím lại.
Ông chủ Lạc, hiện giờ trước cửa có một chiếc xe đang đỗ, anh em của tôi không kiên nhẫn lắm đâu, nếu một phút anh không ra họ sẽ đi đấy.
Lạc Dịch châm thuốc, điềm tĩnh hút vài hơi, tuy bề ngoài thản nhiên nhưng đầu óc anh lại nhanh chóng xoay chuyển, tìm kiếm nhân vật có liên quan đến cái tên Khương Bằng này. Cuối cùng đã có kết quả. Lạc Dịch có biết một người ở cùng quận, cùng thành phố với địa chỉ trong giấy chứng minh nhân dân kia, vừa hay anh ta cũng họ Khương, tên là Khương Hồng, có quan hệ khá thân thiết với anh.
Khương Hồng từng là ông chủ phòng bán đấu giá, bị vật đấu giá giả ảnh hưởng dẫn đến việc kinh doanh ế ẩm, tài chính kiệt quệ, sau khi phá sản liền nhảy lầu tự sát. Lạc Dịch và Khương Hồng là bạn thân, anh biết anh ta có một người anh trai, nhưng chỉ biết trong giới hạn vậy thôi.
Anh suy đoán rất có khả năng đối phương là anh trai của Khương Hồng. Nếu chỉ tìm anh trả thù cho hả giận thì Chu Dao hẳn không có nguy hiểm gì nhiều. Có điều, anh đột nhiên nhớ đến khuôn mặt Chu Dao, không biết lúc này cô có sợ hãi đến mức mắt đỏ hoe không nữa.
Hơn nửa phút sau, lúc chiếc xe kia sắp đề máy, Lạc Dịch đứng dậy, lấy mấy tờ tiền trong túi dằn lại trên bàn, ra khỏi quán ăn. Trước khi lên xe, anh nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, thế nhưng Lục Tự không ở gần đây. Thế mà anh lại kỳ vọng Lục Tự theo dõi cơ đấy, Lạc Dịch lạnh nhạt nhếch môi.
Điện thoại nhanh chóng bị thu mất, tầm mắt cũng dần mơ hồ.
...
Đây là một gian nhà kiểu Trung Quốc có sô pha và bàn trà gỗ vàng, trong kệ âm tường đặt đủ loại chậu cảnh lớn nhỏ, thương tùng, cây khô vân vân... Bên cạnh kệ là chiếc đồng hồ gỗ đứng, quả lắc dao động qua lại. Trên tường treo tranh thủy mặc, một bên là cửa kéo kiểu Nhật, trên cửa còn dán bức vẽ Tuế Hàn Tam Hữu (1).
(1) Tuế Hàn Tam Hữu là cây tùng, trúc, mai, ba loại thực vật có sức sống ngoan cường trong cả tiết trời giá rét, tượng trưng cho nhân cách cao thượng trong văn hóa Trung Quốc và ở Nhật Bản là có thêm ý nghĩa trường thọ.
Trên bàn có bày biện cốc trà, lò hương nhang bốc khói lượn lờ, mùi đàn hương thoang thoảng.
Chu Dao nghĩ đến chuyện xảy ra khi nãy, một người đàn ông thình lình bóp chặt cổ cô từ phía sau, tay cầm dao nhọn uy hiếp cô đứng dậy đi ra cửa lên xe, rồi áp giải cô đến đây suốt cả quãng đường một tiếng đồng hồ.
Một giờ ngồi xe, cô đã đến chỗ nào thế này?
Dọc đường cô đều cố gắng ghi nhớ lộ trình, nghe thấy tiếng gió rất lớn, chạy đến giữa chừng thì xe rời khỏi đường cái, chuyển sang đường đất. Có tiếng bò rống và ngựa hí. Đáng tiếc cô không hề quen thuộc khu này, không thể nào phán đoán được.
Vốn cô hơi sợ nhưng bây giờ ngồi đây nhìn người trước mặt, ngược lại cô đã trấn tĩnh.
Trước đây Chu Dao không quan sát kỹ mấy người đàn ông phòng 305, trong số ba người từng gặp qua hai lần xung đột, chỉ mình gã này có ấn tượng mờ nhạt nhất. Bây giờ đối mặt, cô cảm thấy hắn khác hẳn với dáng vẻ trầm tĩnh khi ở khách sạn.
Vóc dáng Khương Bằng vô cùng cường tráng, đoan chính, nhìn thêm vài lần còn toát lên vẻ nam tính. Hắn ngồi vắt chéo chân, hai tay giang rộng khoác trên sô pha, vẻ ngang ngược và thù hằn không hề che giấu trên gương mặt. Ngay cả hai gã lực lưỡng vẻ mặt lạnh tanh đứng phía sau cũng bị hắn lấn át.
Cả quãng đường đến đây Chu Dao đều căng thẳng, cổ họng khát khô bèn nâng chung trà lên uống một hớp.
Khương Bằng thấy thế, hàng mày rậm nhíu lại, nói: Không sợ tôi bỏ thuốc độc vào trà à?
Chu Dao mỉm cười, rất lịch sự: Anh hai Khương và tôi không thù không oán, hại đứa sinh viên cỏn con như tôi làm gì?
Cô đang lặng lẽ làm thân với gã, thuận tiện tỏ ra yếu thế.
Khương Bằng cười xòa, ánh mắt mang thâm ý: Tôi đã sớm nhìn ra, cô gái như cô có chút can đảm. Gã nâng chung trà lên uống một hớp, Lần trước bẻ ngón tay người ta để hù dọa người cả phòng. Tôi chưa từng thấy ai cố tỏ vẻ như cô vậy.
Chu Dao bị gã vạch trần, lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, cười tiếp lời gã: Anh hai Khương quả nhiên có ánh mắt tinh tường mà, vừa liếc nhìn đã biết tôi có bao nhiêu cân lượng rồi. Cảm ơn anh lúc ấy đã không vạch trần tôi, thả cho con bé như tôi một con đường sống, để tôi tiếp tục giả bộ oai phong.
Quả thật là dẻo mồm dẻo miệng, tùy cơ ứng biến, khiến người ta không thể nào nổi giận được. Hễ cô mở miệng là gọi anh hai ngọt xớt, sắc mặt Khương Bằng thay đổi không ngừng, cuối cùng vẫn hòa nhã đi một chút.
Chu Dao thấy thế, tính toán một chốc rồi thử nhỏ giọng thăm dò: Anh hai Khương, anh và ông chủ Lạc có ân oán à?
Ánh mắt Khương Bằng ngước khỏi chung trà, liếc cô sắc lẻm.
Chu Dao giật mình nhưng vẫn giữ nụ cười, ra vẻ tiếc nuối nói: Nhưng mà tôi chỉ là khách ở trọ thôi, không có qua lại với ông chủ Lạc nhiều. Lần này sợ là anh đã phí công bắt người rồi, ông chủ Lạc không đến đâu.
Ánh mắt đối diện ẩn chứa nụ cười, Khương Bằng đặt chung trà xuống, nói: Hắn đã đến rồi. Tôi không nhìn lầm đâu.
Nháy mắt Chu Dao đắm chìm vào nỗi khiếp sợ vì câu nói trước của hắn, hoàn toàn không để ý đến câu sau.
Anh ấy đến rồi hả? Chu Dao khó che giấu vẻ kinh ngạc, ngón tay run run chỉ xuống mặt đất, Đến đây á?
Khương Bằng cười u ám: Cách cô một cánh cửa thôi.
Chu Dao trợn to mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ dán tranh tùng, trúc, mai kia. Nhưng bên này sáng quá, cô không nhìn thấy bên đối diện có cảnh tượng thế nào, dù chỉ là một bóng mờ.
Vừa nghĩ đến mấy lời nói khi nãy vì muốn an toàn mà phải ân cần, nịnh nọt Khương Bằng bị Lạc Dịch nghe thấy hết, mặt Chu Dao đỏ gay. Nhưng nghĩ đến giờ đây anh đang cách cô một cánh cửa, không chỉ có mình cô đơn độc, nỗi sợ hãi và ấm ức dần dần dâng trào, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cổ họng đau đớn, im lặng rất lâu mới khẽ hỏi: Anh... không nói chuyện với ông chủ Lạc sao?
Tôi và hắn không có gì để nói. Khương Bằng cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự tàn độc.
Lòng bàn tay Chu Dao lạnh toát, tuy không hiểu ân oán của bọn họ nhưng cũng không khó nhận ra vẻ chết chóc kia.
Anh... Cô định nói gì đó thì Khương Bằng đã cất lời trước, Nhưng mà cô em à, nói chuyện với cô lý thú hơn, hai chúng ta trò chuyện nhiều một chút nào.
Chu Dao cố ổn định tinh thần, nhếch môi: Nói chuyện gì?
Khương Bằng bóp trán, nhớ lại: Lúc tôi ở khách sạn nghe người ta nói bọn cô đến tìm bảo vật à?
Không phải, là khảo sát địa chất, không phải tìm bảo vật.
Cô rất rành về đá quý hả?
Cũng tạm, có gì không? Chu Dao hơi cảnh giác.
Nếu vậy thì giúp tôi một việc. Khương Bằng búng tay giữa không trung.
Hai người đàn ông phía sau lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong ngăn kệ, đặt chính giữa bàn.
Chu Dao nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn Khương Bằng. Khóe môi hắn nhếch lên, hất cằm ra hiệu cô mở chiếc hộp ra. Cô cầm hộp lên mở, một tia sáng khúc xạ óng ánh lóe lên làm chói mắt cô. Bên trong có khối đá quý màu xanh biếc trong veo. Chu Dao yên lặng chốc lát rồi nói: Ngọc phỉ thúy, khoảng chừng ba carat... Thế nào? Cô ngước mắt nhìn Khương Bằng.
Khương Bằng truy vấn: Trị giá cỡ này không? Gã giơ tay ra số, nói Người tặng cho tôi nói đây là ngọc phỉ thúy Colombia, là loại tốt nhất, có giá trị ngần này.
Chu Dao cau mày Trong xanh ngả vàng... Cô giơ khối đá quý kia lên, nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu, Không phải ở Colombia, loại ở đấy thiên về màu xanh lam hơn.
Phải không? Cô chắc chứ? Khương Bằng nheo mắt nhìn cô chằm chằm.
Chu Dao khẻ cụp mắt, nói: Không tin anh có thể mang kính hiển vi xem những tạp chất trong khối đá.
Hả?
Trong ngọc phỉ thúy Colombia có nham thạch, thạch anh và đá Felspat (2) tạo thành ba tầng bao phủ. Chu Dao liếc nhìn về phía cánh cửa kia, có chút bất an, vội vàng nói, Nếu là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn bên ngoài đã biết được, khối đá này của anh thật sự không phải đá Colombia, có thể là từ Brazil. Rẻ hơn cái giá anh vừa nói 30 - 40%.
(2) Felspat, còn gọi là tràng thạch hay đá bồ tát, là tên gọi của một nhóm khoáng vật tạo đá cấu thành nên 60% vỏ trái đất.
À. Khương Bằng gật đầu, đôi mắt đen sâu hút nhìn Chu Dao nói, Cô em à, cô lợi hại lắm đấy.
Chu Dao hoàn toàn không rảnh rỗi để ý đến lời tán thưởng của gã, chỉ muốn hỏi gã sẽ đối xử với Lạc Dịch thế nào, nhưng sợ nếu hỏi sẽ làm tình hình tệ thêm. Lúc đang khó xử thì Khương Bằng lên tiếng lần nữa: Vậy tôi lại nhờ cô giúp một chuyện nhỏ nữa.
Nói xong, mấy người mang bốn khối đá thô đến.
Chu Dao vừa nhìn đã hiểu gã muốn cô giúp gã đoán bên trong cái nào có ngọc phỉ thúy rồi. Cô nhất thời không tài nào tỉnh táo, cũng không hiểu rõ tình thế trước mắt. Rõ ràng là gã tìm Lạc Dịch thanh toán ân oán, sao lại biến thành tìm cô giúp đỡ hết lần này đến lần khác chứ. Nhưng một khi đã vậy...
Chu Dao nắm chặt quả đấm, cắn răng, ngước mắt nhìn gã, lấy hết can đảm đưa ra yêu cầu: Tôi giúp anh, nhưng đáp lại có phải anh cũng nên...
Thả người à? Được thôi.
Vẻ mặt Chu Dao lập tức ổn định, hỏi: Có đèn pin và kính lúp không?
Có.
Là gã đàn ông ở căn phòng bảy người 305 một tháng trước. Đêm Hạ Vận xảy ra chuyện, sắc mặt mọi người hoặc kinh hoàng thất sắc, hoặc nổi giận đùng đùng, chỉ có vẻ mặt hắn mơ hồ như đang đứng ngoài bàng quan. Đêm Chu Dao và cô ả tóc xoăn xảy ra xung đột, người trong phòng mang vẻ mặt phức tạp, lo lắng nan giải thì chỉ có hắn ngồi xem trò vui.
Mãi sau hắn mới nói một câu điều đình: Chuyện này đến đây xem như chấm dứt được chưa?
...
Là anh à.
Bên đầu kia điện thoại không trả lời, dường như đang đợi Lạc Dịch xác định.
Lạc Dịch cố gắng nhớ lại, lúc đăng ký thủ tục, hắn từng đưa giấy chứng minh, địa chỉ là thành phố C. Lạc Dịch nói: Anh tên là Khương Bằng.
Trí nhớ của ông chủ Lạc tốt thật đấy. Đối phương cười, giọng trầm đục.
Có chuyện gì không? Lạc Dịch hờ hững hỏi, lại lấy một điếu thuốc từ gói thuốc lá ra.
Khương Bằng nói: Mời ông chủ Lạc đến đây uống trà thôi.
Lạc Dịch nói: Tôi không uống trà.
Ông chủ Lạc không đến à?
Không đến.
Điều này ngoài dự tính của đối phương, bên kia điện thoại hơi khựng lại.
Trước khi gã lên tiếng, Lạc Dịch lại thờ ơ nói: Tôi kinh doanh khách sạn, không phải là bảo mẫu nhà trẻ, cô gái kia có xảy ra chuyện gì thì bạn bè của cô ấy tự sẽ nghĩ cách cứu. Mà có thật sự xảy ra chuyện đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn tôi cả.
Khương Bằng im lặng vài giây mới cười ha ha: Ông chủ Lạc, con người anh thú vị thật. Được thôi, được thôi, nghe anh, uống trà xong sẽ để cô ta đi. Rồi hắn chợt đổi giọng, Có điều vùng đất này một năm có mấy du khách lạc, không biết là bị người ta lừa hay bị sói tha mất nữa.
Lạc Dịch cầm điếu thuốc chưa châm, môi mỏng mím lại.
Ông chủ Lạc, hiện giờ trước cửa có một chiếc xe đang đỗ, anh em của tôi không kiên nhẫn lắm đâu, nếu một phút anh không ra họ sẽ đi đấy.
Lạc Dịch châm thuốc, điềm tĩnh hút vài hơi, tuy bề ngoài thản nhiên nhưng đầu óc anh lại nhanh chóng xoay chuyển, tìm kiếm nhân vật có liên quan đến cái tên Khương Bằng này. Cuối cùng đã có kết quả. Lạc Dịch có biết một người ở cùng quận, cùng thành phố với địa chỉ trong giấy chứng minh nhân dân kia, vừa hay anh ta cũng họ Khương, tên là Khương Hồng, có quan hệ khá thân thiết với anh.
Khương Hồng từng là ông chủ phòng bán đấu giá, bị vật đấu giá giả ảnh hưởng dẫn đến việc kinh doanh ế ẩm, tài chính kiệt quệ, sau khi phá sản liền nhảy lầu tự sát. Lạc Dịch và Khương Hồng là bạn thân, anh biết anh ta có một người anh trai, nhưng chỉ biết trong giới hạn vậy thôi.
Anh suy đoán rất có khả năng đối phương là anh trai của Khương Hồng. Nếu chỉ tìm anh trả thù cho hả giận thì Chu Dao hẳn không có nguy hiểm gì nhiều. Có điều, anh đột nhiên nhớ đến khuôn mặt Chu Dao, không biết lúc này cô có sợ hãi đến mức mắt đỏ hoe không nữa.
Hơn nửa phút sau, lúc chiếc xe kia sắp đề máy, Lạc Dịch đứng dậy, lấy mấy tờ tiền trong túi dằn lại trên bàn, ra khỏi quán ăn. Trước khi lên xe, anh nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, thế nhưng Lục Tự không ở gần đây. Thế mà anh lại kỳ vọng Lục Tự theo dõi cơ đấy, Lạc Dịch lạnh nhạt nhếch môi.
Điện thoại nhanh chóng bị thu mất, tầm mắt cũng dần mơ hồ.
...
Đây là một gian nhà kiểu Trung Quốc có sô pha và bàn trà gỗ vàng, trong kệ âm tường đặt đủ loại chậu cảnh lớn nhỏ, thương tùng, cây khô vân vân... Bên cạnh kệ là chiếc đồng hồ gỗ đứng, quả lắc dao động qua lại. Trên tường treo tranh thủy mặc, một bên là cửa kéo kiểu Nhật, trên cửa còn dán bức vẽ Tuế Hàn Tam Hữu (1).
(1) Tuế Hàn Tam Hữu là cây tùng, trúc, mai, ba loại thực vật có sức sống ngoan cường trong cả tiết trời giá rét, tượng trưng cho nhân cách cao thượng trong văn hóa Trung Quốc và ở Nhật Bản là có thêm ý nghĩa trường thọ.
Trên bàn có bày biện cốc trà, lò hương nhang bốc khói lượn lờ, mùi đàn hương thoang thoảng.
Chu Dao nghĩ đến chuyện xảy ra khi nãy, một người đàn ông thình lình bóp chặt cổ cô từ phía sau, tay cầm dao nhọn uy hiếp cô đứng dậy đi ra cửa lên xe, rồi áp giải cô đến đây suốt cả quãng đường một tiếng đồng hồ.
Một giờ ngồi xe, cô đã đến chỗ nào thế này?
Dọc đường cô đều cố gắng ghi nhớ lộ trình, nghe thấy tiếng gió rất lớn, chạy đến giữa chừng thì xe rời khỏi đường cái, chuyển sang đường đất. Có tiếng bò rống và ngựa hí. Đáng tiếc cô không hề quen thuộc khu này, không thể nào phán đoán được.
Vốn cô hơi sợ nhưng bây giờ ngồi đây nhìn người trước mặt, ngược lại cô đã trấn tĩnh.
Trước đây Chu Dao không quan sát kỹ mấy người đàn ông phòng 305, trong số ba người từng gặp qua hai lần xung đột, chỉ mình gã này có ấn tượng mờ nhạt nhất. Bây giờ đối mặt, cô cảm thấy hắn khác hẳn với dáng vẻ trầm tĩnh khi ở khách sạn.
Vóc dáng Khương Bằng vô cùng cường tráng, đoan chính, nhìn thêm vài lần còn toát lên vẻ nam tính. Hắn ngồi vắt chéo chân, hai tay giang rộng khoác trên sô pha, vẻ ngang ngược và thù hằn không hề che giấu trên gương mặt. Ngay cả hai gã lực lưỡng vẻ mặt lạnh tanh đứng phía sau cũng bị hắn lấn át.
Cả quãng đường đến đây Chu Dao đều căng thẳng, cổ họng khát khô bèn nâng chung trà lên uống một hớp.
Khương Bằng thấy thế, hàng mày rậm nhíu lại, nói: Không sợ tôi bỏ thuốc độc vào trà à?
Chu Dao mỉm cười, rất lịch sự: Anh hai Khương và tôi không thù không oán, hại đứa sinh viên cỏn con như tôi làm gì?
Cô đang lặng lẽ làm thân với gã, thuận tiện tỏ ra yếu thế.
Khương Bằng cười xòa, ánh mắt mang thâm ý: Tôi đã sớm nhìn ra, cô gái như cô có chút can đảm. Gã nâng chung trà lên uống một hớp, Lần trước bẻ ngón tay người ta để hù dọa người cả phòng. Tôi chưa từng thấy ai cố tỏ vẻ như cô vậy.
Chu Dao bị gã vạch trần, lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, cười tiếp lời gã: Anh hai Khương quả nhiên có ánh mắt tinh tường mà, vừa liếc nhìn đã biết tôi có bao nhiêu cân lượng rồi. Cảm ơn anh lúc ấy đã không vạch trần tôi, thả cho con bé như tôi một con đường sống, để tôi tiếp tục giả bộ oai phong.
Quả thật là dẻo mồm dẻo miệng, tùy cơ ứng biến, khiến người ta không thể nào nổi giận được. Hễ cô mở miệng là gọi anh hai ngọt xớt, sắc mặt Khương Bằng thay đổi không ngừng, cuối cùng vẫn hòa nhã đi một chút.
Chu Dao thấy thế, tính toán một chốc rồi thử nhỏ giọng thăm dò: Anh hai Khương, anh và ông chủ Lạc có ân oán à?
Ánh mắt Khương Bằng ngước khỏi chung trà, liếc cô sắc lẻm.
Chu Dao giật mình nhưng vẫn giữ nụ cười, ra vẻ tiếc nuối nói: Nhưng mà tôi chỉ là khách ở trọ thôi, không có qua lại với ông chủ Lạc nhiều. Lần này sợ là anh đã phí công bắt người rồi, ông chủ Lạc không đến đâu.
Ánh mắt đối diện ẩn chứa nụ cười, Khương Bằng đặt chung trà xuống, nói: Hắn đã đến rồi. Tôi không nhìn lầm đâu.
Nháy mắt Chu Dao đắm chìm vào nỗi khiếp sợ vì câu nói trước của hắn, hoàn toàn không để ý đến câu sau.
Anh ấy đến rồi hả? Chu Dao khó che giấu vẻ kinh ngạc, ngón tay run run chỉ xuống mặt đất, Đến đây á?
Khương Bằng cười u ám: Cách cô một cánh cửa thôi.
Chu Dao trợn to mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ dán tranh tùng, trúc, mai kia. Nhưng bên này sáng quá, cô không nhìn thấy bên đối diện có cảnh tượng thế nào, dù chỉ là một bóng mờ.
Vừa nghĩ đến mấy lời nói khi nãy vì muốn an toàn mà phải ân cần, nịnh nọt Khương Bằng bị Lạc Dịch nghe thấy hết, mặt Chu Dao đỏ gay. Nhưng nghĩ đến giờ đây anh đang cách cô một cánh cửa, không chỉ có mình cô đơn độc, nỗi sợ hãi và ấm ức dần dần dâng trào, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cổ họng đau đớn, im lặng rất lâu mới khẽ hỏi: Anh... không nói chuyện với ông chủ Lạc sao?
Tôi và hắn không có gì để nói. Khương Bằng cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự tàn độc.
Lòng bàn tay Chu Dao lạnh toát, tuy không hiểu ân oán của bọn họ nhưng cũng không khó nhận ra vẻ chết chóc kia.
Anh... Cô định nói gì đó thì Khương Bằng đã cất lời trước, Nhưng mà cô em à, nói chuyện với cô lý thú hơn, hai chúng ta trò chuyện nhiều một chút nào.
Chu Dao cố ổn định tinh thần, nhếch môi: Nói chuyện gì?
Khương Bằng bóp trán, nhớ lại: Lúc tôi ở khách sạn nghe người ta nói bọn cô đến tìm bảo vật à?
Không phải, là khảo sát địa chất, không phải tìm bảo vật.
Cô rất rành về đá quý hả?
Cũng tạm, có gì không? Chu Dao hơi cảnh giác.
Nếu vậy thì giúp tôi một việc. Khương Bằng búng tay giữa không trung.
Hai người đàn ông phía sau lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong ngăn kệ, đặt chính giữa bàn.
Chu Dao nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn Khương Bằng. Khóe môi hắn nhếch lên, hất cằm ra hiệu cô mở chiếc hộp ra. Cô cầm hộp lên mở, một tia sáng khúc xạ óng ánh lóe lên làm chói mắt cô. Bên trong có khối đá quý màu xanh biếc trong veo. Chu Dao yên lặng chốc lát rồi nói: Ngọc phỉ thúy, khoảng chừng ba carat... Thế nào? Cô ngước mắt nhìn Khương Bằng.
Khương Bằng truy vấn: Trị giá cỡ này không? Gã giơ tay ra số, nói Người tặng cho tôi nói đây là ngọc phỉ thúy Colombia, là loại tốt nhất, có giá trị ngần này.
Chu Dao cau mày Trong xanh ngả vàng... Cô giơ khối đá quý kia lên, nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu, Không phải ở Colombia, loại ở đấy thiên về màu xanh lam hơn.
Phải không? Cô chắc chứ? Khương Bằng nheo mắt nhìn cô chằm chằm.
Chu Dao khẻ cụp mắt, nói: Không tin anh có thể mang kính hiển vi xem những tạp chất trong khối đá.
Hả?
Trong ngọc phỉ thúy Colombia có nham thạch, thạch anh và đá Felspat (2) tạo thành ba tầng bao phủ. Chu Dao liếc nhìn về phía cánh cửa kia, có chút bất an, vội vàng nói, Nếu là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn bên ngoài đã biết được, khối đá này của anh thật sự không phải đá Colombia, có thể là từ Brazil. Rẻ hơn cái giá anh vừa nói 30 - 40%.
(2) Felspat, còn gọi là tràng thạch hay đá bồ tát, là tên gọi của một nhóm khoáng vật tạo đá cấu thành nên 60% vỏ trái đất.
À. Khương Bằng gật đầu, đôi mắt đen sâu hút nhìn Chu Dao nói, Cô em à, cô lợi hại lắm đấy.
Chu Dao hoàn toàn không rảnh rỗi để ý đến lời tán thưởng của gã, chỉ muốn hỏi gã sẽ đối xử với Lạc Dịch thế nào, nhưng sợ nếu hỏi sẽ làm tình hình tệ thêm. Lúc đang khó xử thì Khương Bằng lên tiếng lần nữa: Vậy tôi lại nhờ cô giúp một chuyện nhỏ nữa.
Nói xong, mấy người mang bốn khối đá thô đến.
Chu Dao vừa nhìn đã hiểu gã muốn cô giúp gã đoán bên trong cái nào có ngọc phỉ thúy rồi. Cô nhất thời không tài nào tỉnh táo, cũng không hiểu rõ tình thế trước mắt. Rõ ràng là gã tìm Lạc Dịch thanh toán ân oán, sao lại biến thành tìm cô giúp đỡ hết lần này đến lần khác chứ. Nhưng một khi đã vậy...
Chu Dao nắm chặt quả đấm, cắn răng, ngước mắt nhìn gã, lấy hết can đảm đưa ra yêu cầu: Tôi giúp anh, nhưng đáp lại có phải anh cũng nên...
Thả người à? Được thôi.
Vẻ mặt Chu Dao lập tức ổn định, hỏi: Có đèn pin và kính lúp không?
Có.
/49
|