Đi vào khu nhà chính, Chu Dao liếc thấy Lạc Dịch đang bận rộn phía sau quầy bar liền gạ mọi người: Đến khu sinh hoạt ngồi chút không?
Lâm Cẩm Viêm nói: Sau này còn nhiều thời gian mà. Bọn anh trở về kiểm tra máy móc thiết bị đã. Họ không ở cùng khu nên đi về theo đường cũ.
Bốn cô gái tìm một chiếc sô pha ngồi xuống, Chu Dao lật xem thực đơn nước, hỏi: Uống gì nào? Mình mời.
Hạ Vận nói: Mình không uống đâu, mới vừa rồi ăn no quá.
Tô Lâm Lâm và Đường Đóa chọn trà bưởi nóng, Chu Dao hô phục vụ đến gọi nước, ung dung chọn cho mình vài thứ.
Bàn gỗ bên cạnh có hai nhóm người đang tán gẫu, đa số kể về những điều họ từng trải trên đường đi du lịch, trò chuyện một hồi lại ghép bàn ngồi chung. Nam nữ bắt đầu gõ ly rượu ca hát, hát được một lát thấy mấy cô gái bên này nhìn ngó lại mời các cô gia nhập.
Đường Đóa ngại ngùng chỉ cười cười. Tô Lâm Lâm bị không khí vui vẻ hấp dẫn nên muốn tham gia. Cuối cùng, Hạ Vận đứng dậy trước tiên, ba người qua gia nhập với nhóm kia.
Chu Dao nói: Mấy cậu chơi đi, mình đi gửi bưu thiếp.
Cô đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, nói với Lạc Dịch: Hi!
Lạc Dịch vẫn bận việc của mình, chỉ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Chu Dao cười: Cho tôi một ly sữa nóng, cảm ơn.
Lạc Dịch quay người lấy một hộp sữa bên cạnh tủ rượu, cắt miệng hộp, rót sữa vào chiếc nồi nhỏ, rồi đặt lên bếp cồn đun nóng.
Không gian quầy bar chật hẹp, anh thong thả làm việc. Phía trên là một chiếc đèn treo màu trắng sữa, ánh đèn soi xuống đỉnh đầu anh, tạo nên một vầng sáng.
Chu Dao chống má, đung đưa chân, thưởng lãm khuôn mặt đẹp trai của anh không chớp mắt, đến tận khi anh quay đầu lại, ánh mắt hai người mới khẽ giao nhau.
Chu Dao nhoẻn môi cười: Bao nhiêu tiền?
15 tệ. Anh vẫn ra vẻ lãnh đạm.
Chu Dao lấy ví tiền ra, lại chỉ lên hộp bưu thiếp trên quầy, giống như người mù không nhìn thấy bên trên có ghi 3 tệ/tấm, 5 tệ/tấm , hỏi: Bao nhiêu tiền một tấm bưu thiếp?
3 tệ.
Tem thì sao?
1 tệ.
Cho tôi chín tấm bưu thiếp và tem. Chu dao đưa tiền cho anh, anh thối lại.
Nồi sữa mãi mới sôi lên sùng sục, dần dần mùi sữa lan tỏa khắp xung quanh. Anh rót sữa vào cốc thủy tinh, đặt lên quầy. Chu Dao sờ cốc, nhiệt độ ấm áp vừa phải, không phỏng tay. Cô uống một hớp lớn, cố ý để dính lại một chút sữa trên môi, sau đó bắt đầu chọn bưu thiếp.
Cô chậm chạp chọn xong tám tấm, tấm cuối cùng khó mà quyết định, thế là giơ hai tấm lên hỏi Lạc Dịch: Tấm nào đẹp?
Lạc Dịch ngẩng đầu nhìn hai tấm, chỉ bên phải: Tấm này.
Chu Dao lật lại xem, cười nói: Tôi cũng thích tấm này.
Nhưng anh không hề nhắc cô, môi cô dính sữa.
Chu Dao cũng không nản lòng, hỏi: Anh có bút không?
Anh đưa một cây bút cho cô.
Cảm ơn. Cô vui vẻ viết bưu thiếp. Viết chốc lát mới ngẩng đầu lên, trong quầy bar đã không còn ai cả, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Lạc Dịch đâu.
Trái lại nhóm Tô Lâm Lâm trò chuyện rất hăng say với đám người kia, tiếng cười không ngớt. Vang lên vài ba câu nói, có người kể trên đường gặp cô dân phượt đi nhờ xe, mang thân báo đáp, anh ta tốt bụng không lợi dụng người ta. Có người kể mình mở công ty, năm ngoái phát hành cổ phiếu kiếm được không ít tiền. Có người nói bản thân mình đã đi nhiều nơi ở nước ngoài...
Lúc Chu Dao viết đến tấm bưu thiếp thứ Tư thì Lạch Dịch trở lại đặt chín con tem lên bưu thiếp của cô. Chu Dao ngẩng đầu, Lạc Dịch đang nhìn chữ cô viết trên bưu thiếp, chỉ liếc mắt rồi dời đi ngay, cũng không có vẻ hứng thú.
Chu Dao lại hỏi: Ở đây anh có dấu không?
Anh đưa con dấu cho cô.
Nước đâu? Tôi cần dán tem.
Anh cầm chiếc đĩa nhỏ, rót chút nước đưa cho cô.
Cuối cùng cũng viết xong những chiếc bưu thiếp, Chu Dao đóng dấu côm cốp, dán tem lên, rồi gom chín tấm lại đưa cho anh: Xong rồi.
Lạc Dịch nhận bưu thiếp, quay người vứt vào trong sọt mây, vừa quay lại thấy ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của Chu Dao, bèn hỏi: Sao thế?
Chu Dao chỉ vào sọt giấy trên mặt đất: Vứt vào đó thế sao?
Ừ, lúc đi lên trấn tôi sẽ mang đến bưu điện.
Anh sẽ mang đến bưu điện... thật chứ?
Anh cảm thấy buồn cười: Tôi lấy bưu thiếp này để làm gì? Xé tem ra bán lại à?
Tem có thể xé ra nguyên vẹn á? Chu Dao vô cùng ngạc nhiên.
Lạc Dịch: ...
Anh nói lại lần nữa: Cô yên tâm, tôi sẽ gửi chúng mà.
Được rồi.
Sữa đã uống xong, bưu thiếp cũng đã gửi xong, Chu Dao vẫn ở lì không đi, cô ngồi trên chiếc ghế cao xoay vòng vòng.
Ồ! Chu Dao nhìn kệ gỗ bên trái quầy ba, nào là đá Bích Tì, Mắt Mèo, Thanh Kim, Mặc Ngọc... đủ mọi màu sắc, Anh cũng sưu tầm đá à?
Ừ. Anh đang pha chế ngước mắt nhìn cô, ... Cô cũng sưu tầm hả?
Có chứ. Nhà tôi toàn là... Mấy viên này của anh chưa bị gia công nhiều nhỉ.
Nhặt được lúc đi chơi, mang về tự gọt giũa bừa thôi.
Giống tôi. Chu Dao cười nói, Anh thường đi ra ngoài lắm sao? Tôi thấy khách sạn anh có rất nhiều thứ ở những nơi khác.
Một năm tôi chỉ ở khách sạn bốn năm tháng.
Đa phần đều ở ngoài à? Lần này gặp được anh thật là trùng hợp.
Anh không tiếp lời, Chu Dao nghiêng đầu ngắm nhìn vật trên kệ, đột nhiên nhìn thấy một viên đá màu lam, hỏi: Anh từng đi đến Bolivia á?
Anh hơi giật mình, nhìn sang theo ánh mắt cô.
Chu Dao không phát hiện ra ánh mắt anh có sự thay đổi, vẫn nói: Nếu không nhìn lầm, viên đá Sodalite kia được sản sinh tại Bolivia.
Ừ. Lạc Dịch quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt dần sâu hút, nói, Cô giỏi thật đấy.
Chu Dao cười: Từ bé tôi đã tiếp xúc với đất đá, xem ra anh cũng thích đá nhỉ.
Không phải chuyên nghiệp. Anh vội vàng kết thúc đề tài này.
Dường như anh không thích nói nhiều về bất cứ chuyện gì. Chu Dao đang nghĩ có nên chuyển đề tài khác không thì Lạc Dịch khẽ nheo mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa, bất chợt lạnh lùng nói: Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi.
À, ngủ ngon.
Thấy anh nhíu mày, Chu Dao không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sao đột nhiên thay đổi thế chứ? Mới vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ mà. Cô trượt xuống ghế, quay đầu tìm bọn Tô Lâm Lâm, phát hiện ra không còn ai ở đó cả. Trên bàn ly tách lộn xộn.
Lạc Dịch nói: Bạn cô đi chung với đám người kia rồi.
Chu Dao trở về phòng, Tô Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: Chu Dao, miệng cậu dính sữa kìa.
Lúc này Chu Dao mới nhớ đến, chán nản lau đi rồi đáp lại một câu: Tô Lâm Lâm, cậu phiền quá.
Đường Đóa đang tắm, Chu Dao lại hỏi: Hạ Vận đâu?
Tô Lâm Lâm tháo tai nghe ra: Mình và Đường Đóa về trước, Hạ Vận nói chờ cậu cùng về mà.
Chu Dao sửng sốt: Lúc mình quay lại chỗ đó đã không còn ai hết.
Sao lại như vậy?
Trong đầu cô bỗng hiện lên vẻ mặt nhíu mày và đột ngột lạnh nhạt của Lạc Dịch: Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi... Bạn của cô đi cùng với đám người kia rồi. Anh nói là bạn chứ không phải là mấy bạn . Chu Dao lập tức gọi vào điện thoại Hạ Vận, điện thoại đang sạc pin trên bàn rung lên. Cô toát mồ hôi lạnh.
Tô Lâm Lâm, cậu mau đi theo mình.
Đường Đóa đang tắm sợ hãi hô lên: Xảy ra chuyện gì thế?
...
Chu Dao nhớ được từng gặp đám người kia ở cầu thang, khách sạn chỉ có ba tầng, họ nhất định ở tầng ba.
Tô Lâm Lâm: Hình như là nam nữ ở chung, phòng bảy người.
Chu Dao gõ mạnh vào cửa phòng 305.
Hạ Vận! Hạ Vận!
Bên trong tối đen như mực, không có động tĩnh.
Bọn họ đi ra ngoài rồi. Tô Lâm Lâm vội vã đi ra khỏi phòng, chỉ mặc một chiếc áo gió, lạnh đến phát run, Lạnh thế này lại chạy đi đâu? Gần đây đâu có chỗ nào vui chơi.
Chu Dao lập tức chạy xuống tầng một, Lạc Dịch đứng sau quầy bar, đang cầm khăn lau khô cốc thủy tinh.
Không thấy bạn tôi đâu cả!
...
Nhóm Lâm Cẩm Viên chia làm hai, một tốp chạy đi tìm dọc theo con đường chính ngoài khách sạn, một tốp đi ra phía sau núi. Nửa chừng Lạc Dịch dừng lại, châm thuốc hút, mày càng cau chặt, mắt sáng lành lạnh trong đêm tối tựa như sói. Anh đột nhiên quay về khách sạn, Chu Dao chạy theo anh.
Hình như bọn họ đã đi ra ngoài rồi. Hành lang gió thổi lạnh buốt, Chu Dao run rẩy nhìn anh.
Lạc Dịch gõ cửa phòng 305. Đùng, đùng.” Cửa sổ tối đen, bên trong không có ai đáp lời.
Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, phả ra một hơi, gằn từng chữ một: Tôi cảnh cáo các người, mở cửa ra.
Vẫn không ai trả lời, căn phòng vừa tối vừa yên tĩnh. Trong màn đêm, dường như anh cười lạnh, rồi đột nhiên dùng sức đạp mạnh vào cửa phòng. Ầm một tiếng, dây khóa sắt phòng trộm đứt đoạn, cánh cửa bật tung.
Anh đẩy cửa ra, bên trong phòng bảy chiếc giường hợp lại với nhau, đám nam nữ chen chúc không mảnh vải che thân, nhanh chóng tản ra tìm vật che mình, giống như đám sâu bọ ngọ nguậy khi lá rau bị vạch ra.
Hạ Vận tránh được bàn tay đang bịt mặt mình, thét lên lăn xuống giường. Chu Dao xông đến mặc áo khoác giúp cô ấy, thấy cô ấy sợ đến mức toàn thân run bần bật liền giận đến mất khống chế, cầm lấy dây nịt trên mặt đất đánh kẻ bịt mặt Hạ Vận kia.
Con khốn kia mày đánh ở đâu vậy hả? Gã kia đứng bật dậy, giơ tay đánh về phía đầu Chu Dao nhưng đã bị Lạc Dịch chặn lại. Anh cầm cổ tay đối phương, chỉ đẩy nhẹ một cái, gã đã ngã xuống giường.
Một người đàn ông khác đứng dậy, hất cằm khiêu khích: Mày mở khách sạn này là giỏi lắm hả, có tin tao làm cho mày đóng cửa hay không? Nói xong gã đẩy Lạc Dịch.
Nhưng Lạc Dịch lại sừng sững bất động, anh bễ nghễ nhìn xuống gã, như thể đối phương chỉ là một đứa trẻ yếu ớt. Trong lúc nhất thời đám nam nữ không ai dám lên tiếng. Có lẽ họ đã lờ mờ hiểu ra, một người từ nơi khác dám đến mở khách sạn to thế này ở khu chưa được khai thác hoàn toàn làm sao không có lai lịch lớn cơ chứ.
Lúc Lạc Dịch dẫn Chu Dao và Hạ Vận rời đi, có một người nữ bị đẩy đến nhỏ giọng hỏi: Ông chủ Lạc, cửa này...
Nhân viên đã tan làm, ngày mai sửa.
Vậy tối nay...
Tự mà nghĩ biện pháp.
...
Hạ Vận co ro khóc nức nở ở cầu thang, hối hận mình đã quá ngu ngốc tin chúng. Chúng rủ cô đi chơi bài, cô lại tin thật, không ngờ lại biến thành trò quan hệ tập thể, còn không cho cô đi nữa.
Tôi đề nghị báo cảnh sát. Lạc Dịch nói.
Đừng. Hạ Vận lên tiếng phản đối.
Chu Dao khuyên: Hạ Vận, mình cũng thấy nên báo cảnh sát.
Mình nói là không cần. Cảnh sát đến mình cũng không khai báo đâu. Bọn chúng đông người, đến lúc đó bị cắn trả, không ai có thể chứng minh giúp mình được. Với lại mình chưa bị làm sao hết, may là hai người đến cứu kịp thời.
Chu Dao nhất thời nghẹn lời, liếc nhìn Lạc Dịch. Anh im lặng hút thuốc, chắc hẳn cũng biết rõ, không có nhân chứng, không có vật chứng, cảnh sát đến cũng không giải quyết được gì.
Hạ Vận nhòe nhoẹt nước mắt nhìn Chu Dao: Chu Dao, cảm ơn cậu. Nhưng cậu đừng nói với nhóm Đường Đóa, đừng nói với ai cả. Đây mới là cách giải quyết mình muốn, được không?
Chu Dao suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gật đầu.
Lạc Dịch nói: Tôi đi trước đây.
Anh là chủ nơi này sao? Hạ Vận nhìn về phía Lạc Dịch, Anh có thể đuổi bọn chúng đi được không?
Lạc Dịch nhướng mày, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi: Tại sao?
Hạ Vận gay gắt: Anh không thấy chúng đều là đám cặn bã sao?
Lạc Dịch thản nhiên hỏi ngược lại: Tôi mở khách sạn còn phải lựa chọn đạo đức phẩm giá của khách trọ à?
Chu Dao kéo Hạ Vận lại nhưng vô ích, tâm trạng Hạ Vận đã mất khống chế: Nhưng anh đã thấy bọn chúng ghê tởm cỡ nào rồi đấy! Anh không hề có đạo đức quan hay sao? Thương nhân coi trọng lợi ích vô tình à? Anh nên đuổi bọn chúng đi, tôi không muốn thấy chúng nữa.
Cô không muốn thấy bọn chúng, được thôi. Lạc Dịch gật đầu nói, Nhưng mười mấy nhân viên khách sạn đều phải ăn cơm. Bảy người, mỗi giường 60 tệ. Một đêm 420, họ đặt phòng bốn ngày, tiền phòng là 1680. Cô trả à?
Hạ Vận ngây dại, nước mắt ngừng chảy, giọng cũng nhỏ đi: Tôi không có nhiều tiền như vậy.
Lạc Dịch gạt tàn thuốc, nói: Không có tiền thì cô nói làm quái gì.
Lâm Cẩm Viêm nói: Sau này còn nhiều thời gian mà. Bọn anh trở về kiểm tra máy móc thiết bị đã. Họ không ở cùng khu nên đi về theo đường cũ.
Bốn cô gái tìm một chiếc sô pha ngồi xuống, Chu Dao lật xem thực đơn nước, hỏi: Uống gì nào? Mình mời.
Hạ Vận nói: Mình không uống đâu, mới vừa rồi ăn no quá.
Tô Lâm Lâm và Đường Đóa chọn trà bưởi nóng, Chu Dao hô phục vụ đến gọi nước, ung dung chọn cho mình vài thứ.
Bàn gỗ bên cạnh có hai nhóm người đang tán gẫu, đa số kể về những điều họ từng trải trên đường đi du lịch, trò chuyện một hồi lại ghép bàn ngồi chung. Nam nữ bắt đầu gõ ly rượu ca hát, hát được một lát thấy mấy cô gái bên này nhìn ngó lại mời các cô gia nhập.
Đường Đóa ngại ngùng chỉ cười cười. Tô Lâm Lâm bị không khí vui vẻ hấp dẫn nên muốn tham gia. Cuối cùng, Hạ Vận đứng dậy trước tiên, ba người qua gia nhập với nhóm kia.
Chu Dao nói: Mấy cậu chơi đi, mình đi gửi bưu thiếp.
Cô đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, nói với Lạc Dịch: Hi!
Lạc Dịch vẫn bận việc của mình, chỉ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Chu Dao cười: Cho tôi một ly sữa nóng, cảm ơn.
Lạc Dịch quay người lấy một hộp sữa bên cạnh tủ rượu, cắt miệng hộp, rót sữa vào chiếc nồi nhỏ, rồi đặt lên bếp cồn đun nóng.
Không gian quầy bar chật hẹp, anh thong thả làm việc. Phía trên là một chiếc đèn treo màu trắng sữa, ánh đèn soi xuống đỉnh đầu anh, tạo nên một vầng sáng.
Chu Dao chống má, đung đưa chân, thưởng lãm khuôn mặt đẹp trai của anh không chớp mắt, đến tận khi anh quay đầu lại, ánh mắt hai người mới khẽ giao nhau.
Chu Dao nhoẻn môi cười: Bao nhiêu tiền?
15 tệ. Anh vẫn ra vẻ lãnh đạm.
Chu Dao lấy ví tiền ra, lại chỉ lên hộp bưu thiếp trên quầy, giống như người mù không nhìn thấy bên trên có ghi 3 tệ/tấm, 5 tệ/tấm , hỏi: Bao nhiêu tiền một tấm bưu thiếp?
3 tệ.
Tem thì sao?
1 tệ.
Cho tôi chín tấm bưu thiếp và tem. Chu dao đưa tiền cho anh, anh thối lại.
Nồi sữa mãi mới sôi lên sùng sục, dần dần mùi sữa lan tỏa khắp xung quanh. Anh rót sữa vào cốc thủy tinh, đặt lên quầy. Chu Dao sờ cốc, nhiệt độ ấm áp vừa phải, không phỏng tay. Cô uống một hớp lớn, cố ý để dính lại một chút sữa trên môi, sau đó bắt đầu chọn bưu thiếp.
Cô chậm chạp chọn xong tám tấm, tấm cuối cùng khó mà quyết định, thế là giơ hai tấm lên hỏi Lạc Dịch: Tấm nào đẹp?
Lạc Dịch ngẩng đầu nhìn hai tấm, chỉ bên phải: Tấm này.
Chu Dao lật lại xem, cười nói: Tôi cũng thích tấm này.
Nhưng anh không hề nhắc cô, môi cô dính sữa.
Chu Dao cũng không nản lòng, hỏi: Anh có bút không?
Anh đưa một cây bút cho cô.
Cảm ơn. Cô vui vẻ viết bưu thiếp. Viết chốc lát mới ngẩng đầu lên, trong quầy bar đã không còn ai cả, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Lạc Dịch đâu.
Trái lại nhóm Tô Lâm Lâm trò chuyện rất hăng say với đám người kia, tiếng cười không ngớt. Vang lên vài ba câu nói, có người kể trên đường gặp cô dân phượt đi nhờ xe, mang thân báo đáp, anh ta tốt bụng không lợi dụng người ta. Có người kể mình mở công ty, năm ngoái phát hành cổ phiếu kiếm được không ít tiền. Có người nói bản thân mình đã đi nhiều nơi ở nước ngoài...
Lúc Chu Dao viết đến tấm bưu thiếp thứ Tư thì Lạch Dịch trở lại đặt chín con tem lên bưu thiếp của cô. Chu Dao ngẩng đầu, Lạc Dịch đang nhìn chữ cô viết trên bưu thiếp, chỉ liếc mắt rồi dời đi ngay, cũng không có vẻ hứng thú.
Chu Dao lại hỏi: Ở đây anh có dấu không?
Anh đưa con dấu cho cô.
Nước đâu? Tôi cần dán tem.
Anh cầm chiếc đĩa nhỏ, rót chút nước đưa cho cô.
Cuối cùng cũng viết xong những chiếc bưu thiếp, Chu Dao đóng dấu côm cốp, dán tem lên, rồi gom chín tấm lại đưa cho anh: Xong rồi.
Lạc Dịch nhận bưu thiếp, quay người vứt vào trong sọt mây, vừa quay lại thấy ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của Chu Dao, bèn hỏi: Sao thế?
Chu Dao chỉ vào sọt giấy trên mặt đất: Vứt vào đó thế sao?
Ừ, lúc đi lên trấn tôi sẽ mang đến bưu điện.
Anh sẽ mang đến bưu điện... thật chứ?
Anh cảm thấy buồn cười: Tôi lấy bưu thiếp này để làm gì? Xé tem ra bán lại à?
Tem có thể xé ra nguyên vẹn á? Chu Dao vô cùng ngạc nhiên.
Lạc Dịch: ...
Anh nói lại lần nữa: Cô yên tâm, tôi sẽ gửi chúng mà.
Được rồi.
Sữa đã uống xong, bưu thiếp cũng đã gửi xong, Chu Dao vẫn ở lì không đi, cô ngồi trên chiếc ghế cao xoay vòng vòng.
Ồ! Chu Dao nhìn kệ gỗ bên trái quầy ba, nào là đá Bích Tì, Mắt Mèo, Thanh Kim, Mặc Ngọc... đủ mọi màu sắc, Anh cũng sưu tầm đá à?
Ừ. Anh đang pha chế ngước mắt nhìn cô, ... Cô cũng sưu tầm hả?
Có chứ. Nhà tôi toàn là... Mấy viên này của anh chưa bị gia công nhiều nhỉ.
Nhặt được lúc đi chơi, mang về tự gọt giũa bừa thôi.
Giống tôi. Chu Dao cười nói, Anh thường đi ra ngoài lắm sao? Tôi thấy khách sạn anh có rất nhiều thứ ở những nơi khác.
Một năm tôi chỉ ở khách sạn bốn năm tháng.
Đa phần đều ở ngoài à? Lần này gặp được anh thật là trùng hợp.
Anh không tiếp lời, Chu Dao nghiêng đầu ngắm nhìn vật trên kệ, đột nhiên nhìn thấy một viên đá màu lam, hỏi: Anh từng đi đến Bolivia á?
Anh hơi giật mình, nhìn sang theo ánh mắt cô.
Chu Dao không phát hiện ra ánh mắt anh có sự thay đổi, vẫn nói: Nếu không nhìn lầm, viên đá Sodalite kia được sản sinh tại Bolivia.
Ừ. Lạc Dịch quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt dần sâu hút, nói, Cô giỏi thật đấy.
Chu Dao cười: Từ bé tôi đã tiếp xúc với đất đá, xem ra anh cũng thích đá nhỉ.
Không phải chuyên nghiệp. Anh vội vàng kết thúc đề tài này.
Dường như anh không thích nói nhiều về bất cứ chuyện gì. Chu Dao đang nghĩ có nên chuyển đề tài khác không thì Lạc Dịch khẽ nheo mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa, bất chợt lạnh lùng nói: Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi.
À, ngủ ngon.
Thấy anh nhíu mày, Chu Dao không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sao đột nhiên thay đổi thế chứ? Mới vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ mà. Cô trượt xuống ghế, quay đầu tìm bọn Tô Lâm Lâm, phát hiện ra không còn ai ở đó cả. Trên bàn ly tách lộn xộn.
Lạc Dịch nói: Bạn cô đi chung với đám người kia rồi.
Chu Dao trở về phòng, Tô Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: Chu Dao, miệng cậu dính sữa kìa.
Lúc này Chu Dao mới nhớ đến, chán nản lau đi rồi đáp lại một câu: Tô Lâm Lâm, cậu phiền quá.
Đường Đóa đang tắm, Chu Dao lại hỏi: Hạ Vận đâu?
Tô Lâm Lâm tháo tai nghe ra: Mình và Đường Đóa về trước, Hạ Vận nói chờ cậu cùng về mà.
Chu Dao sửng sốt: Lúc mình quay lại chỗ đó đã không còn ai hết.
Sao lại như vậy?
Trong đầu cô bỗng hiện lên vẻ mặt nhíu mày và đột ngột lạnh nhạt của Lạc Dịch: Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi... Bạn của cô đi cùng với đám người kia rồi. Anh nói là bạn chứ không phải là mấy bạn . Chu Dao lập tức gọi vào điện thoại Hạ Vận, điện thoại đang sạc pin trên bàn rung lên. Cô toát mồ hôi lạnh.
Tô Lâm Lâm, cậu mau đi theo mình.
Đường Đóa đang tắm sợ hãi hô lên: Xảy ra chuyện gì thế?
...
Chu Dao nhớ được từng gặp đám người kia ở cầu thang, khách sạn chỉ có ba tầng, họ nhất định ở tầng ba.
Tô Lâm Lâm: Hình như là nam nữ ở chung, phòng bảy người.
Chu Dao gõ mạnh vào cửa phòng 305.
Hạ Vận! Hạ Vận!
Bên trong tối đen như mực, không có động tĩnh.
Bọn họ đi ra ngoài rồi. Tô Lâm Lâm vội vã đi ra khỏi phòng, chỉ mặc một chiếc áo gió, lạnh đến phát run, Lạnh thế này lại chạy đi đâu? Gần đây đâu có chỗ nào vui chơi.
Chu Dao lập tức chạy xuống tầng một, Lạc Dịch đứng sau quầy bar, đang cầm khăn lau khô cốc thủy tinh.
Không thấy bạn tôi đâu cả!
...
Nhóm Lâm Cẩm Viên chia làm hai, một tốp chạy đi tìm dọc theo con đường chính ngoài khách sạn, một tốp đi ra phía sau núi. Nửa chừng Lạc Dịch dừng lại, châm thuốc hút, mày càng cau chặt, mắt sáng lành lạnh trong đêm tối tựa như sói. Anh đột nhiên quay về khách sạn, Chu Dao chạy theo anh.
Hình như bọn họ đã đi ra ngoài rồi. Hành lang gió thổi lạnh buốt, Chu Dao run rẩy nhìn anh.
Lạc Dịch gõ cửa phòng 305. Đùng, đùng.” Cửa sổ tối đen, bên trong không có ai đáp lời.
Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, phả ra một hơi, gằn từng chữ một: Tôi cảnh cáo các người, mở cửa ra.
Vẫn không ai trả lời, căn phòng vừa tối vừa yên tĩnh. Trong màn đêm, dường như anh cười lạnh, rồi đột nhiên dùng sức đạp mạnh vào cửa phòng. Ầm một tiếng, dây khóa sắt phòng trộm đứt đoạn, cánh cửa bật tung.
Anh đẩy cửa ra, bên trong phòng bảy chiếc giường hợp lại với nhau, đám nam nữ chen chúc không mảnh vải che thân, nhanh chóng tản ra tìm vật che mình, giống như đám sâu bọ ngọ nguậy khi lá rau bị vạch ra.
Hạ Vận tránh được bàn tay đang bịt mặt mình, thét lên lăn xuống giường. Chu Dao xông đến mặc áo khoác giúp cô ấy, thấy cô ấy sợ đến mức toàn thân run bần bật liền giận đến mất khống chế, cầm lấy dây nịt trên mặt đất đánh kẻ bịt mặt Hạ Vận kia.
Con khốn kia mày đánh ở đâu vậy hả? Gã kia đứng bật dậy, giơ tay đánh về phía đầu Chu Dao nhưng đã bị Lạc Dịch chặn lại. Anh cầm cổ tay đối phương, chỉ đẩy nhẹ một cái, gã đã ngã xuống giường.
Một người đàn ông khác đứng dậy, hất cằm khiêu khích: Mày mở khách sạn này là giỏi lắm hả, có tin tao làm cho mày đóng cửa hay không? Nói xong gã đẩy Lạc Dịch.
Nhưng Lạc Dịch lại sừng sững bất động, anh bễ nghễ nhìn xuống gã, như thể đối phương chỉ là một đứa trẻ yếu ớt. Trong lúc nhất thời đám nam nữ không ai dám lên tiếng. Có lẽ họ đã lờ mờ hiểu ra, một người từ nơi khác dám đến mở khách sạn to thế này ở khu chưa được khai thác hoàn toàn làm sao không có lai lịch lớn cơ chứ.
Lúc Lạc Dịch dẫn Chu Dao và Hạ Vận rời đi, có một người nữ bị đẩy đến nhỏ giọng hỏi: Ông chủ Lạc, cửa này...
Nhân viên đã tan làm, ngày mai sửa.
Vậy tối nay...
Tự mà nghĩ biện pháp.
...
Hạ Vận co ro khóc nức nở ở cầu thang, hối hận mình đã quá ngu ngốc tin chúng. Chúng rủ cô đi chơi bài, cô lại tin thật, không ngờ lại biến thành trò quan hệ tập thể, còn không cho cô đi nữa.
Tôi đề nghị báo cảnh sát. Lạc Dịch nói.
Đừng. Hạ Vận lên tiếng phản đối.
Chu Dao khuyên: Hạ Vận, mình cũng thấy nên báo cảnh sát.
Mình nói là không cần. Cảnh sát đến mình cũng không khai báo đâu. Bọn chúng đông người, đến lúc đó bị cắn trả, không ai có thể chứng minh giúp mình được. Với lại mình chưa bị làm sao hết, may là hai người đến cứu kịp thời.
Chu Dao nhất thời nghẹn lời, liếc nhìn Lạc Dịch. Anh im lặng hút thuốc, chắc hẳn cũng biết rõ, không có nhân chứng, không có vật chứng, cảnh sát đến cũng không giải quyết được gì.
Hạ Vận nhòe nhoẹt nước mắt nhìn Chu Dao: Chu Dao, cảm ơn cậu. Nhưng cậu đừng nói với nhóm Đường Đóa, đừng nói với ai cả. Đây mới là cách giải quyết mình muốn, được không?
Chu Dao suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gật đầu.
Lạc Dịch nói: Tôi đi trước đây.
Anh là chủ nơi này sao? Hạ Vận nhìn về phía Lạc Dịch, Anh có thể đuổi bọn chúng đi được không?
Lạc Dịch nhướng mày, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi: Tại sao?
Hạ Vận gay gắt: Anh không thấy chúng đều là đám cặn bã sao?
Lạc Dịch thản nhiên hỏi ngược lại: Tôi mở khách sạn còn phải lựa chọn đạo đức phẩm giá của khách trọ à?
Chu Dao kéo Hạ Vận lại nhưng vô ích, tâm trạng Hạ Vận đã mất khống chế: Nhưng anh đã thấy bọn chúng ghê tởm cỡ nào rồi đấy! Anh không hề có đạo đức quan hay sao? Thương nhân coi trọng lợi ích vô tình à? Anh nên đuổi bọn chúng đi, tôi không muốn thấy chúng nữa.
Cô không muốn thấy bọn chúng, được thôi. Lạc Dịch gật đầu nói, Nhưng mười mấy nhân viên khách sạn đều phải ăn cơm. Bảy người, mỗi giường 60 tệ. Một đêm 420, họ đặt phòng bốn ngày, tiền phòng là 1680. Cô trả à?
Hạ Vận ngây dại, nước mắt ngừng chảy, giọng cũng nhỏ đi: Tôi không có nhiều tiền như vậy.
Lạc Dịch gạt tàn thuốc, nói: Không có tiền thì cô nói làm quái gì.
/49
|