Edit: Cẩm.
"Thầy Cố, anh nói xem, tôi làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?" Khương Mịch ngồi đối diện với Cố Ngôn Phong, sắc mặt thoạt nhìn tiều tuỵ: "Tôi biết rõ là ghế hỏng, nhưng vẫn cố tình để thầy Vương động vào nó."
Đừng nhìn lúc cô đối phó thuần thục với Chu Hạo và Lư Duệ Hỉ mà nhầm cô là người tàn nhẫn, kỳ thực từ trước tới nay cô chưa từng trải qua loại chuyện như thế này.
Khương Mịch sinh ra đã là tiểu thư nhà hào môn, ba mẹ đối với cô chỉ thiếu mức sủng lên tận trời, thành tích của cô lại còn rất tốt, thầy cô bạn bè đều yêu thích nên căn bản chưa bao giờ xung đột với ai.
Vậy mà vừa mới xuyên đến đây, vừa mới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì cô đã phải nghĩ cách làm sao để những tên hỗn đản kia chết không được tử tế rồi.
Nhưng mà cô bản chất cũng không phải lòng dạ độc ác, Chu Hạo là người thiếu đòn thì không nói làm gì, nhưng Vương Hãn Trì chưa từng cư xử quá đáng với cô, lại là thầy giáo của cô nữa.
Từ trước đến nay cô luôn tôn kính nghề giáo, thấy Vương Hãn Trì bị thương như vậy thì không khỏi áy náy.
"Nếu em không nói thì chẳng ai biết em đã biết trước chiếc ghế đó có vấn đề cả." Cố Ngôn Phong không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Sao lại muốn nói cho tôi biết?"
Khương Mịch sửng sốt: "Vì sao tôi lại nói cho anh biết?"
Giọng cô lạc cả đi, như cũng bị chính mình doạ sợ.
Nghiêm túc mà nói, cô quen biết Cố Ngôn Phong mới được có mấy ngày.
Nhưng cô vậy mà tín nhiệm anh, chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nỗi rồi sao?
Nhưng suy nghĩ kĩ lại thì, cô cảm thấy Cố Ngôn Phong tốt như vậy, tín nhiệm anh cũng đáng mà?!
Cô bởi vì lớn lên trong giàu sang phú quý, thân là đại tiểu thư nhưng lại có ký ức của nguyên chủ cho nên mới cùng ba mẹ nuôi và trường học có thái độ đối địch, không dễ đang tin tưởng bọn họ. Nhưng thời điểm cô vừa tới thì Cố Ngôn Phong đã cho cô sự ấm áp, giúp đỡ cô, giải quyết nhiều vấn đề cho cô, cô thật tìm không ra được anh không tốt ở điểm nào.
Cố Ngôn Phong nói: "Không nên tin tưởng bất kì ai, đặc biệt là những người đối xử tốt với em, bởi họ càng đối tốt với em thì khả năng mưu đồ của họ lại càng lớn."
Khương Mịch gật đầu: "Ừ, tôi nhớ rồi. Ở bên ngoài tôi sẽ cảnh giác, nếu không phân biệt được người tốt người xấu thì sẽ về hỏi anh, anh giúp tôi phân biệt nhé."
Cô hoàn toàn không nghĩ tới lời Cố Ngôn Phong nói là ám chỉ anh.
Anh nhìn Khương Mịch, thấy đáy mắt cô loé lên tia cười sủng nịnh, cho thấy người trước mặt cô hoàn toàn đáng tin cậy.
Vì sao cô lại không đề phòng mình?
Anh tự hỏi.
"Thầy Cố, anh sao vậy?" Khương Mịch bị anh nhìn chằm chằm đến mức không tự nhiên: "Trên mặt tôi dính cái gì sao?"
Lúc này Cố Ngôn Phong mới hồi thần lại, hỏi cô: "Ghế là em làm hỏng à?"
Khương Mịch sửng sốt đáp: "Đương nhiên không phải rồi."
"Vậy em cố ý muốn cho thầy Vương bị thương?"
"Cũng không phải."
"Nếu đã như vậy thì em quá đáng chỗ nào?" Anh nhẹ giọng giải thích: "Em có từng nghĩ chưa? Nếu không phải em cảnh giác, người bị ngã chính là em. Mà nếu em bị thương, kì thi đại học sắp tới em phải làm thế nào? Em bị như vậy sẽ có người đứng ra xử lý công bằng cho em sao?"
Dựa vào những chuyện xảy ra trước kia với nguyên chủ, nếu không có Cố Ngôn Phong ra mặt, Vương Hãn Trì truyệt đối sẽ không vì cô đòi lại công bằng, Tần Đồng cũng sẽ không bị đuổi học.
Nghĩ như vậy, cô lắc lắc đầu.
Cố Ngôn Phong lại hỏi: "Vậy tầm tình của em đã tốt lên chưa?"
Khương Mịch gật mạnh đầu, cười cười: "Tốt lên rồi, cảm ơn thầy Cố."
"Ngày em tôi sẽ đưa em đi học." Đợi đến khi tâm tình cô ổn định rồi anh mới nói.
Khương Mịch sửng sốt: "Vậy ngộ nhỡ bị người ta chụp được thì làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Anh vẫn rất kiên trì: "Cứ quyết định như vậy đi."
Cô khẽ cắn môi, cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Tuy rằng cô không nghĩ mình sẽ gây phiền phức cho anh, nhưng cô vẫn phải thừa nhận khi nghe anh yêu cầu như vậy, nội tâm cô cực kỳ vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Khương Mịch lại không biết Cố Ngôn Phong có còn nhớ chuyện hôm qua anh nói không.
Nhưng xuất phát từ tâm lý, cô cũng không hỏi, vào lúc ăn sáng rốt cuộc không nhịn được trộm ngắm Cố Ngôn Phong vài lần.
"Đi thôi." Sau khi ăn cơm xong, Cố Ngôn Phong liền tự giác dẩy xe lăn của Khương Mịch ra cửa.
Cô nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cúi đầu cắn khoé môi, cố không để nụ cười của mình hiện lên quá rõ.
Dọc theo đường đi Khương Mịch giống như nổi lên hứng thú nghịch ngợm, hết chỗ này lại nhìn chỗ kia, đến nỗi nhìn thấy mấy bông hoa ven đường đang nở cũng chỉ cho Cố Ngôn Phong xem. Thời điểm lái xe đến cổng trường, bỗng nhiên có chiếc xe con màu trắng đi sượt qua bên cạnh làm Khương Mịch tức muốn mắng người, sau đó nhìn kĩ mới phát hiện là xe của người quen.
"Vừa rồi là xe của Lư Duệ Hỉ, tôi nhớ rõ biển số xe ông ta." Cô nói với Cố Ngôn Phong: "Quả nhiên ông ta vẫn chứng nào tật nấy."
"Là tổng phụ trách trường em?" Vẻ mặt Cố Ngôn Phong hơi biến đổi, nói với tài xế: "Đi theo đi."
Tại bãi đỗ xe trường học.
Lư Duệ Hỉ vừa mới xuống xe liền nhìn thấy chiếc xe Bentley bên cạnh mở cửa, mắt ông ta không khỏi tò mò liếc nhìn một cái.
Sau đó, chân ông ta như hoá đá, điên cuồng dụi hai bên mắt mình.
Khương Mịch cùng Cố Ngôn Phong mở cửa xuống xe, giả vờ như mới phát hiện ra Lư Duệ Hỉ, mỉm cười chào hỏi: "Thầy Lư buổi sáng tốt lành."
"Tốt, tốt..." Ông ta không dám tin mà nhìn Cố Ngôn Phong: "Cố..."
Anh bấy giờ mới ném cho Lư Duệ Hỉ một cái liếc mắt: "Chào thầy Lư."
Anh cũng không đợi ông ta trả lời mà nói với Khương Mịch: "Em đi học đi, tôi tìm hiệu trưởng nói chuyện trước đã."
Cô không rõ Cố Ngôn Phong có quan hệ như thế nào với hiệu trưởng, dù anh nói gì thì cô làm cái đó, cười tủm tỉm nghe lời anh.
Còn anh cũng khách khí hướng Lư Duệ Hỉ gật đầu, sau đó liền rời đi.
Lư Duệ Hỉ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sải hai ba bước đuổi theo Khương Mịch hỏi: "Cố ảnh đế là gì của em?"
Cô ngừng một chút, trả lời: "Vị hôn phu."
Lư Duệ Hỉ: "... Khụ khụ khụ."
Chờ ông ta ho xong thì cô đã đi xa rồi.
Ông ta suy nghĩ, lại tiếp tục đuổi theo hướng mà Cố Ngôn Phong vừa rời đi.
Khi Khương Mịch bước vào lớp học, không gian nhuốm đượm một màu yên tĩnh.
Có thể là do có người nói gì đó, cũng có thể là do sự việc hôm qua để lại ám ảnh với mọi người cho nên trong lòng các bạn học vẫn luôn bất an.
Cô cũng không rảnh mà đi quản bọn họ nghĩ gì, suy nghĩ của cô bây giờ chỉ thuộc về một mình Cố Ngôn Phong.
Khương Mịch biết rõ anh đích thân đưa cô đến đây mục đích là muốn chống lưng cho mình, muốn cho mọi người biết cô không dễ chọc.
Vậy lát nữa anh sẽ đến phòng học sao?
Việc đính hôn hôm đó là Viên Tắc không cho phép ai truyền ra ngoài, nhưng một bên Cố Ngôn Phong lại nói, anh chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì, đều là do Viên Tắc tự chủ trương.
Nói vậy, tức là anh cũng không sợ người khác biết tin tức mình đã đính hôn đúng không?
Về mối quan hệ giữa hai người, trước đó cô cũng chưa hỏi qua ý kiến của anh. Ban nãy khi Lư Duệ Hỉ hỏi, cô không ngần ngại nói anh là vị hôn phu của mình, không biết anh có giận không nữa?!
Khương Mịch cứ thế mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an suốt hai tiết, trái lại Cố Ngôn Phong không tới lớp mà người tới là Lư Duệ Hỉ.
Ông ta mang theo khuôn mặt nghiêm túc đi vào lớp học, hai ngày nay thị phi quá nhiều, học sinh cũng không dám đùa nghịch mà nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ta đi thẳng đến trước mặt Khương Mịch, trên mặt không tự chủ hiện lên ý cười lấy lòng: "Bạn học Khương Mịch, em xem phía trước có chỗ nào thích ngồi không, chuyển lên bàn trên ngồi đi!"
Khương Mịch: "..."
Cô cứ tưởng ông ta tới đây sinh sự với cô, nhưng không ngờ là... Thật làm cho người khác không biết nên nói gì mà.
Sau khi Tần Đồng chuyển đi, chỗ ngồi cùng với Ngu Bạch cũng trở nên trống không, hai người ngồi một mình một bàn trông cũng kì lạ.
Đúng là Lư Duệ Hỉ biết Khương Mịch thường xuyên bị khinh dễ, có lẽ cũng biết cô thích Bách Mặc nhưng lại không biết Ngu Bạch cùng Khương Mịch là hai đối thủ một mất một còn. Ông ta chỉ nghĩ thành tích của Ngu Bạch tốt như vậy, có thể giúp đỡ Khương Mịch học tập, đôi lúc có thể cho cô chép bài, như vậy cô chắc hẳn sẽ vui vẻ.
Khi Ngu Bạch nghe thấy những lời này thì cô ta đang vùi đầu làm bài tập, cả người thoáng chốc cứng đờ.
Tần Đồng bị đuổi học, cô ta đã sớm đổ hết nỗi hận lên đầu Khương Mịch rồi, nếu bây giờ hai người còn ngồi cùng bàn, cô ta khẳng định sẽ tức chết.
Nhưng may mắn là Khương Mịch cũng chẳng muốn ngồi với cô ta.
"Cảm ơn thầy Lư, nhưng em không có thói quen ngồi chung bàn với ai cả, em có thể tự do chọn chỗ ngồi không?" Cô không đợi Lư Duệ Hỉ trả lời đã chỉ vào một cái bàn trong góc: "Em muốn ngồi chỗ đó."
Lư Duệ Hỉ không hiểu sao Khương Mịch lại chọn chỗ ngồi như vậy, nhương dù sao ông ta cũng vui sướng vì cô đồng ý: "Được thôi, em..."
"Bang!" Ngu Bạch ngồi trước quả thực không nhịn được nữa, cô đột nhiên bẻ gãy chiếc bút trong tay, đập nó xuống bàn: "Thầy Lư, tại sao Khương Mịch lại được tự do chọn chỗ ngồi?"
Lư Duệ Hỉ ngàn vạn lần không ngờ tới con nhóc Ngu Bạch EQ cao này sẽ đột nhiên nhảy ra, sửng sốt ba giây, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào: "Bởi vì... là vì..."
"Nếu không có lý do gì khác thì có phải bọn em cũng được tự do chọn chỗ ngồi không?" Ngu Bạch không biết nặng nhẹ hùng hổ nói.
Có rất nhiều người không hài lòng về chỗ ngồi của mình cũng nhao nhao hết cả lên.
"Đúng vậy, em muốn đổi chỗ!"
"Em cũng muốn đổi!"
.....
"Khương Mịch có tư cách chọn chỗ ngồi là vì thành tích thi thử lần này của em ấy có tiến bộ rất lớn." Ngay trong lúc Lư Duệ Hỉ đang khó xử thì giọng nói thầy Triệu bỗng nhiên vang lên.
Khương Mịch lúc này mới phát hiện, thầy Triệu không biết đã vào lớp từ khi nào, tay ôm còn ôm một chồng bài kiểm tra lần trước.
"Các em lần sau thi thử có thành tích tiến bộ như vậy thì tôi cũng có thể cho các em chuyển chỗ được." Thầy Triệu liếc mặt nhìn Lư Duệ Hỉ một cái, rất không khách khí đuổi người: "Đến giờ học rồi, thầy Lư mời đi cho."
Lư Duệ Hỉ mang theo bộ mặt xám xịt ra khỏi lớp.
Ngu Bạch vẫn không cam chịu thua trận: "Khương Mịch tiến bộ như thế nào hả thầy?"
"Bài thi lần này, em ấy làm được 60 điểm." Thầy Triệu trả lời: "Quả thật 60 điểm không phải điểm cao, nhưng so sánh với thành tích bài thi lần trước của em ấy thì đây là tiến bộ vượt bậc, có ai có ý kiến gì không?"
Từ 18 điểm mà lên được 60 điểm quả thực là tiến bộ rất lớn, đa số mọi người đều đáp lại: "Không có ý kiến gì ạ."
"Nhưng biết được đấy có phải điểm thật hay không?" Ngu Bạch bật thốt lên.
"Tôi tự mình coi thi, ngồi ngay bên cạnh em, chẳng lẽ em không biết? Khương Mịch nếu mà không tự làm bài thì em đưa đáp án cho em ấy chép à?" Vẻ mặt thầy Triệu hơi trầm xuống: "Ngu Bạch, đây không phải thái độ mà bạn học nên có, em mau xin lỗi Khương Mịch đi."
Ngu Bạch thấy được sự thất vọng nặng nề trong mắt thầy Triệu, đáy lòng cô ta khỏi khỏi thoát ra một trận mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Sau đó cô ta ghé sát mặt vào bàn, chẳng dám nhìn ai cả.
"Được rồi." Dù sao cũng là học bá, thầy Triệu vẫn là thương tiếc cho học sinh của mình: "Duyên phận bạn học rất khó nói đến, các em phải cùng nhau thông cảm... Bạn học Lý, em giúp Khương Mịch chuyển chỗ ngồi đi."
Đợi đến khi nam sinh kia giúp Khương Mịch chuyển chỗ ngồi xong mới bắt đầu vào học.
Khương Mịch nhìn bài thi được chấm 60 điểm đỏ tươi của mình, trâm trạng tốt đến mức bay lên.
Cái gì mà Ngu Bạch với cả ngu đen, cô đã sớm quẳng ra sau đầu.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, cô liền cấp tốc thu dọn sách vở vào cặp sách.
Bài thi Vật lý lần này không tính là dễ, cô có thể đạt được 60 điểm đều là nhờ Cố Ngôn Phong dạy học cho cô, cô muốn nhanh chóng chia sẻ tin tốt này với anh.
Nhưng lúc về đến nhà lại chẳng thấy anh đâu.
Cô phát hiện cửa thư phòng đã mở một nửa, muốn doạ anh một trận nên bước đi không gây tiếng động, từ từ dịch qua.
Thư phòng vậy mà có hai người, trong đó một người chính là người đàn ông trẻ tuổi lần trước, là người đại diện mới của Cố Ngôn Phong, tên Trác Tuấn.
Hai người bọn họ thoạt nhìn giống như đang nói chuyện nói chính sự. Cô không dám làm phiền nên định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy tên của mình.
"Từ giờ đến lúc Khương Mịch thi xong đại học, trong khoảng thời gian này đừng nhận thêm việc cho tôi." Giọng nói này là của Cố Ngôn Phong: "Việc nào đang làm huỷ bỏ hết. Nếu như xử lý tốt thì đợi sau khi cô ấy thi xong đại học cũng được, còn không được thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
Trác Tuấn vô cùng bất đắc dĩ: "Như vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào về anh chứ, thi đại học thôi mà, có cần khoa trường vậy không? Hơn nữa, thành tích của cô ấy... cũng chẳng tốt lành gì, anh thấy như thế mà đậu được đại học?"
Cố Ngôn Phong nói: "Lúc trước là do cô ấy không có cơ hội học tập thôi, mấy ngày tôi đều thấy cô ấy đều học đến một hai giờ đêm mới ngủ. Làm được hay không đều do người, còn có thời gian, tôi tin cô ấy có thể. Còn nữa, thi không đậu đại học thì làm sao? Quá trình quan trọng hơn kết quả."
Khương Mịch lặng lẽ đi ra phòng khách, sau đó cố tình la lớn lên: "Thầy Cố! Em* về rồi nè!"
Cố Ngôn Phong nghe thấy tiếng gọi liền đi ra, ngay sau đó anh thấy Khương Mịch cười lộ ra núm đồng tiền nho nhỏ. Cô như con chim vừa bay ra khỏi lồng, chân trước chân sau chạy nhào vào lòng anh.
Cố Ngôn Phong hoảng sợ, sợ cô lại bị thương nên vội vàng tiến lên hai bước, giang hai tay cánh tay đỡ cô vào lòng.
Khương Mịch ôm chặt lấy Cố Ngôn Phong, đem đầu chôn ở hõm vai anh, vui vẻ mà nói: "Thầy Cố, em được 60 điểm Vật lý rồi đó!"
(*Chỗ này tạm thời thay đổi cách xưng hô của chị nhà vì chị đang xúc động + sung sướng nên Cẩm muốn xưng hô anh - em cho nó ngọt ngào với anh nhà nha. •3•)
"Thầy Cố, anh nói xem, tôi làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?" Khương Mịch ngồi đối diện với Cố Ngôn Phong, sắc mặt thoạt nhìn tiều tuỵ: "Tôi biết rõ là ghế hỏng, nhưng vẫn cố tình để thầy Vương động vào nó."
Đừng nhìn lúc cô đối phó thuần thục với Chu Hạo và Lư Duệ Hỉ mà nhầm cô là người tàn nhẫn, kỳ thực từ trước tới nay cô chưa từng trải qua loại chuyện như thế này.
Khương Mịch sinh ra đã là tiểu thư nhà hào môn, ba mẹ đối với cô chỉ thiếu mức sủng lên tận trời, thành tích của cô lại còn rất tốt, thầy cô bạn bè đều yêu thích nên căn bản chưa bao giờ xung đột với ai.
Vậy mà vừa mới xuyên đến đây, vừa mới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì cô đã phải nghĩ cách làm sao để những tên hỗn đản kia chết không được tử tế rồi.
Nhưng mà cô bản chất cũng không phải lòng dạ độc ác, Chu Hạo là người thiếu đòn thì không nói làm gì, nhưng Vương Hãn Trì chưa từng cư xử quá đáng với cô, lại là thầy giáo của cô nữa.
Từ trước đến nay cô luôn tôn kính nghề giáo, thấy Vương Hãn Trì bị thương như vậy thì không khỏi áy náy.
"Nếu em không nói thì chẳng ai biết em đã biết trước chiếc ghế đó có vấn đề cả." Cố Ngôn Phong không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Sao lại muốn nói cho tôi biết?"
Khương Mịch sửng sốt: "Vì sao tôi lại nói cho anh biết?"
Giọng cô lạc cả đi, như cũng bị chính mình doạ sợ.
Nghiêm túc mà nói, cô quen biết Cố Ngôn Phong mới được có mấy ngày.
Nhưng cô vậy mà tín nhiệm anh, chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nỗi rồi sao?
Nhưng suy nghĩ kĩ lại thì, cô cảm thấy Cố Ngôn Phong tốt như vậy, tín nhiệm anh cũng đáng mà?!
Cô bởi vì lớn lên trong giàu sang phú quý, thân là đại tiểu thư nhưng lại có ký ức của nguyên chủ cho nên mới cùng ba mẹ nuôi và trường học có thái độ đối địch, không dễ đang tin tưởng bọn họ. Nhưng thời điểm cô vừa tới thì Cố Ngôn Phong đã cho cô sự ấm áp, giúp đỡ cô, giải quyết nhiều vấn đề cho cô, cô thật tìm không ra được anh không tốt ở điểm nào.
Cố Ngôn Phong nói: "Không nên tin tưởng bất kì ai, đặc biệt là những người đối xử tốt với em, bởi họ càng đối tốt với em thì khả năng mưu đồ của họ lại càng lớn."
Khương Mịch gật đầu: "Ừ, tôi nhớ rồi. Ở bên ngoài tôi sẽ cảnh giác, nếu không phân biệt được người tốt người xấu thì sẽ về hỏi anh, anh giúp tôi phân biệt nhé."
Cô hoàn toàn không nghĩ tới lời Cố Ngôn Phong nói là ám chỉ anh.
Anh nhìn Khương Mịch, thấy đáy mắt cô loé lên tia cười sủng nịnh, cho thấy người trước mặt cô hoàn toàn đáng tin cậy.
Vì sao cô lại không đề phòng mình?
Anh tự hỏi.
"Thầy Cố, anh sao vậy?" Khương Mịch bị anh nhìn chằm chằm đến mức không tự nhiên: "Trên mặt tôi dính cái gì sao?"
Lúc này Cố Ngôn Phong mới hồi thần lại, hỏi cô: "Ghế là em làm hỏng à?"
Khương Mịch sửng sốt đáp: "Đương nhiên không phải rồi."
"Vậy em cố ý muốn cho thầy Vương bị thương?"
"Cũng không phải."
"Nếu đã như vậy thì em quá đáng chỗ nào?" Anh nhẹ giọng giải thích: "Em có từng nghĩ chưa? Nếu không phải em cảnh giác, người bị ngã chính là em. Mà nếu em bị thương, kì thi đại học sắp tới em phải làm thế nào? Em bị như vậy sẽ có người đứng ra xử lý công bằng cho em sao?"
Dựa vào những chuyện xảy ra trước kia với nguyên chủ, nếu không có Cố Ngôn Phong ra mặt, Vương Hãn Trì truyệt đối sẽ không vì cô đòi lại công bằng, Tần Đồng cũng sẽ không bị đuổi học.
Nghĩ như vậy, cô lắc lắc đầu.
Cố Ngôn Phong lại hỏi: "Vậy tầm tình của em đã tốt lên chưa?"
Khương Mịch gật mạnh đầu, cười cười: "Tốt lên rồi, cảm ơn thầy Cố."
"Ngày em tôi sẽ đưa em đi học." Đợi đến khi tâm tình cô ổn định rồi anh mới nói.
Khương Mịch sửng sốt: "Vậy ngộ nhỡ bị người ta chụp được thì làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Anh vẫn rất kiên trì: "Cứ quyết định như vậy đi."
Cô khẽ cắn môi, cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Tuy rằng cô không nghĩ mình sẽ gây phiền phức cho anh, nhưng cô vẫn phải thừa nhận khi nghe anh yêu cầu như vậy, nội tâm cô cực kỳ vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Khương Mịch lại không biết Cố Ngôn Phong có còn nhớ chuyện hôm qua anh nói không.
Nhưng xuất phát từ tâm lý, cô cũng không hỏi, vào lúc ăn sáng rốt cuộc không nhịn được trộm ngắm Cố Ngôn Phong vài lần.
"Đi thôi." Sau khi ăn cơm xong, Cố Ngôn Phong liền tự giác dẩy xe lăn của Khương Mịch ra cửa.
Cô nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cúi đầu cắn khoé môi, cố không để nụ cười của mình hiện lên quá rõ.
Dọc theo đường đi Khương Mịch giống như nổi lên hứng thú nghịch ngợm, hết chỗ này lại nhìn chỗ kia, đến nỗi nhìn thấy mấy bông hoa ven đường đang nở cũng chỉ cho Cố Ngôn Phong xem. Thời điểm lái xe đến cổng trường, bỗng nhiên có chiếc xe con màu trắng đi sượt qua bên cạnh làm Khương Mịch tức muốn mắng người, sau đó nhìn kĩ mới phát hiện là xe của người quen.
"Vừa rồi là xe của Lư Duệ Hỉ, tôi nhớ rõ biển số xe ông ta." Cô nói với Cố Ngôn Phong: "Quả nhiên ông ta vẫn chứng nào tật nấy."
"Là tổng phụ trách trường em?" Vẻ mặt Cố Ngôn Phong hơi biến đổi, nói với tài xế: "Đi theo đi."
Tại bãi đỗ xe trường học.
Lư Duệ Hỉ vừa mới xuống xe liền nhìn thấy chiếc xe Bentley bên cạnh mở cửa, mắt ông ta không khỏi tò mò liếc nhìn một cái.
Sau đó, chân ông ta như hoá đá, điên cuồng dụi hai bên mắt mình.
Khương Mịch cùng Cố Ngôn Phong mở cửa xuống xe, giả vờ như mới phát hiện ra Lư Duệ Hỉ, mỉm cười chào hỏi: "Thầy Lư buổi sáng tốt lành."
"Tốt, tốt..." Ông ta không dám tin mà nhìn Cố Ngôn Phong: "Cố..."
Anh bấy giờ mới ném cho Lư Duệ Hỉ một cái liếc mắt: "Chào thầy Lư."
Anh cũng không đợi ông ta trả lời mà nói với Khương Mịch: "Em đi học đi, tôi tìm hiệu trưởng nói chuyện trước đã."
Cô không rõ Cố Ngôn Phong có quan hệ như thế nào với hiệu trưởng, dù anh nói gì thì cô làm cái đó, cười tủm tỉm nghe lời anh.
Còn anh cũng khách khí hướng Lư Duệ Hỉ gật đầu, sau đó liền rời đi.
Lư Duệ Hỉ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sải hai ba bước đuổi theo Khương Mịch hỏi: "Cố ảnh đế là gì của em?"
Cô ngừng một chút, trả lời: "Vị hôn phu."
Lư Duệ Hỉ: "... Khụ khụ khụ."
Chờ ông ta ho xong thì cô đã đi xa rồi.
Ông ta suy nghĩ, lại tiếp tục đuổi theo hướng mà Cố Ngôn Phong vừa rời đi.
Khi Khương Mịch bước vào lớp học, không gian nhuốm đượm một màu yên tĩnh.
Có thể là do có người nói gì đó, cũng có thể là do sự việc hôm qua để lại ám ảnh với mọi người cho nên trong lòng các bạn học vẫn luôn bất an.
Cô cũng không rảnh mà đi quản bọn họ nghĩ gì, suy nghĩ của cô bây giờ chỉ thuộc về một mình Cố Ngôn Phong.
Khương Mịch biết rõ anh đích thân đưa cô đến đây mục đích là muốn chống lưng cho mình, muốn cho mọi người biết cô không dễ chọc.
Vậy lát nữa anh sẽ đến phòng học sao?
Việc đính hôn hôm đó là Viên Tắc không cho phép ai truyền ra ngoài, nhưng một bên Cố Ngôn Phong lại nói, anh chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì, đều là do Viên Tắc tự chủ trương.
Nói vậy, tức là anh cũng không sợ người khác biết tin tức mình đã đính hôn đúng không?
Về mối quan hệ giữa hai người, trước đó cô cũng chưa hỏi qua ý kiến của anh. Ban nãy khi Lư Duệ Hỉ hỏi, cô không ngần ngại nói anh là vị hôn phu của mình, không biết anh có giận không nữa?!
Khương Mịch cứ thế mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an suốt hai tiết, trái lại Cố Ngôn Phong không tới lớp mà người tới là Lư Duệ Hỉ.
Ông ta mang theo khuôn mặt nghiêm túc đi vào lớp học, hai ngày nay thị phi quá nhiều, học sinh cũng không dám đùa nghịch mà nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ta đi thẳng đến trước mặt Khương Mịch, trên mặt không tự chủ hiện lên ý cười lấy lòng: "Bạn học Khương Mịch, em xem phía trước có chỗ nào thích ngồi không, chuyển lên bàn trên ngồi đi!"
Khương Mịch: "..."
Cô cứ tưởng ông ta tới đây sinh sự với cô, nhưng không ngờ là... Thật làm cho người khác không biết nên nói gì mà.
Sau khi Tần Đồng chuyển đi, chỗ ngồi cùng với Ngu Bạch cũng trở nên trống không, hai người ngồi một mình một bàn trông cũng kì lạ.
Đúng là Lư Duệ Hỉ biết Khương Mịch thường xuyên bị khinh dễ, có lẽ cũng biết cô thích Bách Mặc nhưng lại không biết Ngu Bạch cùng Khương Mịch là hai đối thủ một mất một còn. Ông ta chỉ nghĩ thành tích của Ngu Bạch tốt như vậy, có thể giúp đỡ Khương Mịch học tập, đôi lúc có thể cho cô chép bài, như vậy cô chắc hẳn sẽ vui vẻ.
Khi Ngu Bạch nghe thấy những lời này thì cô ta đang vùi đầu làm bài tập, cả người thoáng chốc cứng đờ.
Tần Đồng bị đuổi học, cô ta đã sớm đổ hết nỗi hận lên đầu Khương Mịch rồi, nếu bây giờ hai người còn ngồi cùng bàn, cô ta khẳng định sẽ tức chết.
Nhưng may mắn là Khương Mịch cũng chẳng muốn ngồi với cô ta.
"Cảm ơn thầy Lư, nhưng em không có thói quen ngồi chung bàn với ai cả, em có thể tự do chọn chỗ ngồi không?" Cô không đợi Lư Duệ Hỉ trả lời đã chỉ vào một cái bàn trong góc: "Em muốn ngồi chỗ đó."
Lư Duệ Hỉ không hiểu sao Khương Mịch lại chọn chỗ ngồi như vậy, nhương dù sao ông ta cũng vui sướng vì cô đồng ý: "Được thôi, em..."
"Bang!" Ngu Bạch ngồi trước quả thực không nhịn được nữa, cô đột nhiên bẻ gãy chiếc bút trong tay, đập nó xuống bàn: "Thầy Lư, tại sao Khương Mịch lại được tự do chọn chỗ ngồi?"
Lư Duệ Hỉ ngàn vạn lần không ngờ tới con nhóc Ngu Bạch EQ cao này sẽ đột nhiên nhảy ra, sửng sốt ba giây, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào: "Bởi vì... là vì..."
"Nếu không có lý do gì khác thì có phải bọn em cũng được tự do chọn chỗ ngồi không?" Ngu Bạch không biết nặng nhẹ hùng hổ nói.
Có rất nhiều người không hài lòng về chỗ ngồi của mình cũng nhao nhao hết cả lên.
"Đúng vậy, em muốn đổi chỗ!"
"Em cũng muốn đổi!"
.....
"Khương Mịch có tư cách chọn chỗ ngồi là vì thành tích thi thử lần này của em ấy có tiến bộ rất lớn." Ngay trong lúc Lư Duệ Hỉ đang khó xử thì giọng nói thầy Triệu bỗng nhiên vang lên.
Khương Mịch lúc này mới phát hiện, thầy Triệu không biết đã vào lớp từ khi nào, tay ôm còn ôm một chồng bài kiểm tra lần trước.
"Các em lần sau thi thử có thành tích tiến bộ như vậy thì tôi cũng có thể cho các em chuyển chỗ được." Thầy Triệu liếc mặt nhìn Lư Duệ Hỉ một cái, rất không khách khí đuổi người: "Đến giờ học rồi, thầy Lư mời đi cho."
Lư Duệ Hỉ mang theo bộ mặt xám xịt ra khỏi lớp.
Ngu Bạch vẫn không cam chịu thua trận: "Khương Mịch tiến bộ như thế nào hả thầy?"
"Bài thi lần này, em ấy làm được 60 điểm." Thầy Triệu trả lời: "Quả thật 60 điểm không phải điểm cao, nhưng so sánh với thành tích bài thi lần trước của em ấy thì đây là tiến bộ vượt bậc, có ai có ý kiến gì không?"
Từ 18 điểm mà lên được 60 điểm quả thực là tiến bộ rất lớn, đa số mọi người đều đáp lại: "Không có ý kiến gì ạ."
"Nhưng biết được đấy có phải điểm thật hay không?" Ngu Bạch bật thốt lên.
"Tôi tự mình coi thi, ngồi ngay bên cạnh em, chẳng lẽ em không biết? Khương Mịch nếu mà không tự làm bài thì em đưa đáp án cho em ấy chép à?" Vẻ mặt thầy Triệu hơi trầm xuống: "Ngu Bạch, đây không phải thái độ mà bạn học nên có, em mau xin lỗi Khương Mịch đi."
Ngu Bạch thấy được sự thất vọng nặng nề trong mắt thầy Triệu, đáy lòng cô ta khỏi khỏi thoát ra một trận mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Sau đó cô ta ghé sát mặt vào bàn, chẳng dám nhìn ai cả.
"Được rồi." Dù sao cũng là học bá, thầy Triệu vẫn là thương tiếc cho học sinh của mình: "Duyên phận bạn học rất khó nói đến, các em phải cùng nhau thông cảm... Bạn học Lý, em giúp Khương Mịch chuyển chỗ ngồi đi."
Đợi đến khi nam sinh kia giúp Khương Mịch chuyển chỗ ngồi xong mới bắt đầu vào học.
Khương Mịch nhìn bài thi được chấm 60 điểm đỏ tươi của mình, trâm trạng tốt đến mức bay lên.
Cái gì mà Ngu Bạch với cả ngu đen, cô đã sớm quẳng ra sau đầu.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, cô liền cấp tốc thu dọn sách vở vào cặp sách.
Bài thi Vật lý lần này không tính là dễ, cô có thể đạt được 60 điểm đều là nhờ Cố Ngôn Phong dạy học cho cô, cô muốn nhanh chóng chia sẻ tin tốt này với anh.
Nhưng lúc về đến nhà lại chẳng thấy anh đâu.
Cô phát hiện cửa thư phòng đã mở một nửa, muốn doạ anh một trận nên bước đi không gây tiếng động, từ từ dịch qua.
Thư phòng vậy mà có hai người, trong đó một người chính là người đàn ông trẻ tuổi lần trước, là người đại diện mới của Cố Ngôn Phong, tên Trác Tuấn.
Hai người bọn họ thoạt nhìn giống như đang nói chuyện nói chính sự. Cô không dám làm phiền nên định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy tên của mình.
"Từ giờ đến lúc Khương Mịch thi xong đại học, trong khoảng thời gian này đừng nhận thêm việc cho tôi." Giọng nói này là của Cố Ngôn Phong: "Việc nào đang làm huỷ bỏ hết. Nếu như xử lý tốt thì đợi sau khi cô ấy thi xong đại học cũng được, còn không được thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
Trác Tuấn vô cùng bất đắc dĩ: "Như vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào về anh chứ, thi đại học thôi mà, có cần khoa trường vậy không? Hơn nữa, thành tích của cô ấy... cũng chẳng tốt lành gì, anh thấy như thế mà đậu được đại học?"
Cố Ngôn Phong nói: "Lúc trước là do cô ấy không có cơ hội học tập thôi, mấy ngày tôi đều thấy cô ấy đều học đến một hai giờ đêm mới ngủ. Làm được hay không đều do người, còn có thời gian, tôi tin cô ấy có thể. Còn nữa, thi không đậu đại học thì làm sao? Quá trình quan trọng hơn kết quả."
Khương Mịch lặng lẽ đi ra phòng khách, sau đó cố tình la lớn lên: "Thầy Cố! Em* về rồi nè!"
Cố Ngôn Phong nghe thấy tiếng gọi liền đi ra, ngay sau đó anh thấy Khương Mịch cười lộ ra núm đồng tiền nho nhỏ. Cô như con chim vừa bay ra khỏi lồng, chân trước chân sau chạy nhào vào lòng anh.
Cố Ngôn Phong hoảng sợ, sợ cô lại bị thương nên vội vàng tiến lên hai bước, giang hai tay cánh tay đỡ cô vào lòng.
Khương Mịch ôm chặt lấy Cố Ngôn Phong, đem đầu chôn ở hõm vai anh, vui vẻ mà nói: "Thầy Cố, em được 60 điểm Vật lý rồi đó!"
(*Chỗ này tạm thời thay đổi cách xưng hô của chị nhà vì chị đang xúc động + sung sướng nên Cẩm muốn xưng hô anh - em cho nó ngọt ngào với anh nhà nha. •3•)
/102
|