Edit: Cẩm.
Vốn dĩ ban đầu Cố Ngôn Phong còn cảm thấy buồn cười, nhưng ngay sau đó ý cười đọng lại, bước chân của anh cũng ngập ngừng.
Thời điểm Khương Mịch ngủ say có thể nhận nhầm anh thành ba cô ấy cũng không sao cả, nhưng vấn đề là quan hệ của cô ấy với người nhà đâu có tốt?!
Cô có khi chỉ hận không thể giết chết bọn họ chứ tuyệt đối không có khả năng thân thiết đến mức gọi Khương Thiên Nguyên một tiếng "ba ơi" được, càng không có khả năng nói chuyện với ông ta bằng giọng nũng nịu đó.
Chỉ đơn giản là nằm mơ? Hay là...
Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay trở nên trắng trẻo dưới ánh đèn leo lét, hàng lông mi an tĩnh rung rung, vì dạo gần đây thức đêm quá nhiều nên đã xuất hiện hai quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt.
Cô ngủ thật sự rất sâu, vẻ mặt điềm tĩnh giống như ngủ trong lồng ngực một người đàn ông rất thoải mái vậy. Có thể là do cô đối với anh quá mức tín nhiệm, hoặc cũng có thể có người đã từng ôm cô ấy như vậy ngủ chăng?
Cố Ngôn Phong cẩn thận ôm Khương Mịch trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau Khương Mịch tỉnh lại thì thấy hơi khó chịu.
Tối hôm qua cô mơ thấy mình được quay trở về thế giới thực, ba cô còn khuyên đi ngủ sớm chút, đừng học tập quá nhiều làm gì.
Ba mẹ nhà người ta thì chỉ thiếu nước ép con cái cả ngày ngồi vào bàn học, đằng này ba mẹ Khương lại sợ cô biến thành con mọt sách, suốt khuyên cô phải biết nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mà nhất là ba Khương, hễ cứ có tối nào cô thức muộn thì ông sẽ ở bên cạnh nhắc nhở, nhắc đến khi cô chịu nghe lời mới thôi.
Có đôi khi cô học tập quá mệt mỏi rồi ngủ quên mất, ông sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào phòng ngủ, chưa bao giờ đánh thức cô dậy.
Đó lí do vì sao hôm qua cô nằm mơ thấy ba Khương, bởi vì tối qua Cố Ngôn Phong cứ nhắc mãi chuyện đi ngủ giống hệt ba cô.
Lại nghĩ đến Cố Ngôn Phong, cảm xúc đau thương trong lòng Khương Mịch cuối cùng cũng giảm bớt, bấy giờ cô mới phát hiện mình không còn ở trong thư phòng.
Là anh bế cô về phòng sao?
Cả người vốn đang uề oải trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, vừa mở cửa ra ngoài thì đã ngửi thấy mùi thức ăn toả ra từ phòng bếp, thế là vội vàng chạy đi.
Cố Ngôn Phong đang mặc quần áo ở nhà màu xám, đeo tạp dề nấu cơm.
"Thầy Cố." Khương Mịch nhảy đến trước mặt anh, cười tủm tỉm chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành!"
Cố Ngôn Phong bị cô doạ như thế nhưng bát cháo trong tay vẫn không chao đảo tẹo nào, chứng tỏ tay anh giữ rất tốt: "Ừm, dậy đúng giờ thế, vừa đúng lúc nấu xong!"
Khương Mịch muốn cầm bát hộ anh. Cô theo bản năng duỗi tay tới, nhưng không nghĩ bàn tay vừa chạm vào thành bát thì đã nóng bỏng, doạ cô nhảy dựng.
May mắn là Cố Ngôn Phong cũng chưa buông tay, thấy cô bị vậy thì anh đưa bát về phía mình: "Ngồi đây đi. Chân chưa khỏi thì đừng chạy loạn."
"Đấy là tại tôi chưa tỉnh ngủ hẳn thôi." Khương Mịch xấu hổ xoa xoa các ngón tay, ngoãn ngoãn ngồi vào ghế: "Thầy Cố, tối qua... Thật ngại quá, tôi ngủ quên mất!"
"Không có gì phải ngại. Chỉ là buổi tối đừng ngủ muộn nữa, học tập cũng không có hiệu quả." Anh tỏ vẻ không quan tâm lắm nói.
Khương Mịch lập tức đáp: "Tôi bây giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi mà, cả người rất có tinh thần luôn."
Cố Ngôn Phong biết bây giờ dạy bảo cô cũng vô dụng nên cũng không tốn thời gian nói về chủ đề này nữa.
Khương Mịch miệng lưỡi nói thì trơn tru, kết quả vừa lên xe thì bắt đầu gật ngủ.
Cô ngủ một mạch từ nhà đến trường học, lúc xuống xe còn mơ mơ màng màng, thế nên khi thấy Ngu Bạch đứng ngay bên cạnh, cô sợ tới mức cả người chao đảo, thiếu chút nữa lại bị trẹo chân, hại người tài xế toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Cậu bị điên à?" Cô tức giận bảo Ngu Bạch: "Đứng trước cửa xe tôi làm gì?"
Ngu Bạch không nhìn cô mà nhìn người tài xế: "Con người khi thiếu thốn cái gì liền thích khoe ra cái đó quả nhiên không sai mà. Cậu khoe khoang trước mặt người khác chỉ khiến họ thêm khinh thường cậu thôi. Khương Mịch, cậu không cần làm vậy nữa đâu, thật đấy!"
Trong truyện, tác giả miêu tả Ngu Bạch là người dám yêu dám hận, miệng lưỡi sắc bén. Mà điểm này trong mắt các nhân vật lại là mạnh mẽ, đáng yêu, nhưng đối với Khương Mịch lúc này, cô ta chẳng khác gì đang làm trò hề cả.
"Cùng lắm cũng chỉ có người đưa kẻ rước mà thôi, hơn tám mươi phần trăm các bạn học đều như thế cả. Ngu đại tiểu thư rốt cuộc nghèo khó đến cỡ nào mà bảo tôi đây là đang khoe khoang?" Khương Mịch không chút khách khí mà đáp trả lại cô ta.
Gia đình nhà Ngu Bạch đương nhiên không nghèo, chẳng qua cô ta không thích nhờ tài xế đưa rước mà thôi. Rõ ràng cô ta thành tích tốt nhưng lại thích ngồi hàng sau, lúc nào cũng thích hành xử khác người để được chú ý tới.
"Đúng là lì lợm mà!" Ngu Bạch hừ một tiếng.
Khương Mịch lười chẳng muốn phản ứng với cô ta, xoay người đi về lớp học.
Chân cô còn hơi đau nên không thể dùng quá sức, đi đường rất chậm.
"Đứng lại!" Ngu Bạch cố tình không bỏ qua, gọi cô lại.
Khương Mịch quay đầu, thật sự rất mất kiên nhẫn: "Cậu muốn cái gì đây?"
"Hôm qua là cậu cố ý đúng không?" Ngu Bạch lạnh mặt nói.
Khương Mịch sửng sốt vài giây mới hiểu cô ta đang nói đến chuyện của Bách Mặc, không nhịn được bật cười: "Cậu đang giúp Bách Mặc đòi lại công bằng đấy à?"
"Đừng tưởng là tôi không biết cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Cậu muốn mượn cơ hội này hấp dẫn sự chú ý của Bách Mặc, đúng không?" Ngu Bạch căm tức nói: "Tôi nói cho cậu biết, vô ích thôi, nhân lúc còn sớm hãy thu hồi mấy cái suy nghĩ đó đi."
Nhìn cô ta cáu giận thành như vậy, Khương Mịch nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: "Vô ích ư, cậu sợ à?"
"Vớ vẩn! Tôi mà sợ?" Ngu Bạch cực kì tức giận: "Cậu không phải thích Bách Mặc ư? Sao lại nỡ làm cậu ấy mất mặt trước mặt mọi người được?"
Khương Mịch đúng là không thích Bách Mặc, Ngu Bạch có hào quang của nữ chính nên cô cũng chẳng muốn tranh giành với cô ta làm gì, thế nên cô ngập ngừng một lát rồi nói thẳng: "Cậu yên tâm đi, tôi không thích Bách Mặc nữa rồi."
Ngu Bạch khinh thường hừ mũi: "Cậu lừa tôi chắc? Cậu nghĩ cậu nói không thích là tôi sẽ tin à?"
Đúng vậy, nguyên chủ say mê Bách Mặc chẳng khác nào bị tẩu hoả nhập ma, bây giờ nếu nói không thích nữa thì chẳng ai tin nổi.
Chuyện này nếu nói ra rất dài, Khương Mịch cũng lười phải giải thích: "Tin hay không tuỳ cậu."
"Đợi đã." Thấy cô lại chuẩn bị bỏ đi, Ngu Bạch tiếp tục gọi giật lại: "Tại sao cậu lại không thíchh Bách Mặc nữa?"
Khương Mịch nghĩ ngợi rồi đáp: "Chuyện tôi đính hôn chắc hẳn cậu cũng biết nhỉ? Quan hệ giữa tôi và vị hôn phu bây giờ rất tốt, tôi không nghĩ sẽ đội nón xanh* cho anh ấy."
(*Đội nón xanh = cắm sừng.)
"Khương Mịch!" Ngu Bạch bỗng nhiên bùng nổ: "Cậu cố ý khinh thường tôi đúng không? Cậu chờ đó, tôi sẽ không để cậu sống yên đâu!"
Cô ta nói xong thì nổi giận đùng đùng chạy trước.
Khương Mịch: "..."
Cô nghiêm túc tự hỏi xem mình đã làm gì nào?
Thời buổi bây giờ không ít mấy kiểu liên hôn giữa các gia tộc lớn với nhau, thậm chí hứa hôn từ khi còn nhỏ cũng có, cho nên việc Khương Mịch mới mười tám tuổi đã đính hôn không có gì là lạ cả, trong trường học những trường hợp như thế có không ít.
Ngu Bạch cũng đã có hôn ước.
Nhà vị hôn phu của Ngu Bạch gia thế rất lớn, nhưng cô ta lại không thích, vẫn luôn kháng cự. Bởi vì cô ta cho rằng hôn ước này sẽ cản trở mối quan hệ giữa cô ta cùng Bách Mặc.
Vừa rồi khi Khương Mịch nhắc tới ba chữ "vị hôn phu" kia, hiển nhiên trong lòng Ngu Bạch không thoải mái, cho rằng cô đang cố tình khiêu khích cô ta.
Đúng là trớ trêu mà!
Khương Mịch bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, tiếp tục đi về lớp học, ai ngờ mới đi được vài bước chuông học đã reo lên.
Thời điểm vào lớp thì giáo viên cũng đã tới, không may tiết buổi sáng hôm nay là môn của thầy Triệu.
Thầy Triệu đối với học sinh chưa bao giờ phân biệt đối xử, thấy Khương Mịch đến muộn liền phê bình: "Các em không được vì mình tiến bộ mà kiêu ngạo, thái độ không tốt, đừng nghĩ làm việc gì cũng thành công..."
Vốn dĩ Khương Mịch cũng không định cãi lại, đến muộn chính là đến muộn, đáng bị phê bình. Nhưng vào lúc cô thấy vẻ mặt đắc ý của Ngu Bạch thì không nhịn nổi nữa, khiêu khích nhìn lại cô ta.
"Em xin lỗi thầy Triệu." Khương Mịch sẽ để mình bị oan ức: "Em muốn giải thích một chút ạ. Hôm nay em đến muộn là vì vừa nãy ở dưới sân trường Ngu Bạch lôi kéo em nói chuyện với bạn ấy tận hơn mười phút. Đương nhiên trong chuyện này cũng có lỗi của em, vì chân em bị thương nên không thể đi quá nhanh, biết vậy em nên tới sớm hơn nữa. Em bảo đảm lần sau sẽ không đi học muộn nữa đâu ạ."
Lần này thì ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Ngu Bạch.
Chuyện Ngu Bạch và Khương Mịch không ưa nhau cả khối đều biết, trong tình huống bình thường thì hẳn không ai chịu nói chuyện với ai.
Hơn nữa mọi người đều thấy hôm nay Ngu Bạch là chạy đến lớp học, còn Khương Mịch bởi vì chân đau nên không thể đi nhanh được, vì vậy mới đến trễ.
Sự việc đã rõ ràng như thế thì ai cũng cho rằng Ngu Bạch cố ý.
Giò phút này trong mắt các bạn học có đủ loại sắc thái phức tạp, khinh thường có, thất vọng có, kinh ngạc có... nói chung là vô cùng nhiều.
Ngu Bạch cũng không phải cố ý để Khương Mịch đến muộn, nhưng sự việc đã đến nước này cô ta căn bản không thể giải thích.
Hơn nữa trong lời giải thích kia của Khương Mịch có khác nào đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta đâu.
"Thôi được rồi, về chỗ đi." Thầy Triệu là nói với Khương Mịch nhưng ánh mắt lại nhìn sang Ngu Bạch: "Bây giờ đang là giai đoạn cuối rồi, tôi hy vọng các em để hết tâm tư lên học tập, không quan tâm cái khác..."
Ngu Bạch giấu bàn tay dưới bàn, tức giận bẻ gãy một chiếc bút.
"Khương Mịch, Ngu Bạch nói gì với cậu thế?" Sau khi tan học Ngô Phi Vũ liền quay xuống hỏi chuyện với cô.
Khương Mịch không biết ý đồ của cậu ta là gì, chỉ thấy hơi phiền: "Cậu ta không nói gì cả, tâm sự vớ vẩn thôi."
"À." Ngô Phi Vũ đúng là không ngại thái độ đáp cho có của Khương Mịch, cậu ta lại chuyển sang chủ đề khác: "Đúng rồi, cuối tuần này mọi người muốn đi chùa Thanh Linh thắp hương, cậu muốn đi không?"
"Thắp hương?" Khương Mịch ngẩn người, lắc đầu: "Tôi không tin vào mấy thứ đó, không đi đâu."
Ở thế giới của cô cũng có rất nhiều chùa miếu linh thiêng, nhiều người hằng năm đều đi thắp hương ở đó.
Duy chỉ có Khương Mịch không tin vào mấy thứ gọi là thần linh này, gia đình cô cũng chẳng ai tin cả.
Cơ mà trước kia khi cô thi đại học, ba mẹ cô vẫn đi thắp hương một chuyến.
Bọn họ vì muốn tốt cho cô, cái gì cũng nguyện ý làm. Thậm chí sau lần thắp hương đó còn mang về cho cô một lá bùa nữa cơ.
Khương Mịch vì muốn cho họ an tâm nên dù không tin cũng luôn mang lá bùa đó bên người.
Sau đó, cô xuyên qua...
Khoan đã, chuyện cô xuyên qua sẽ không phải liên quan đến lá bùa đó chứ?
Khương Mịch quả quyết lắc đầu, suy nghĩ này cũng quá mức buồn cười rồi.
"Chùa Thanh Linh thiêng lắm, trước đó hình như cậu còn bảo hàng xóm nhà cậu được sư thầy chùa Thanh Linh chữa khỏi cơ mà?" Ngô Phi Vũ tận tình rủ rê: "Đi đi, cầu cho may mắn."
"Tôi không đi." Khương Mịch cười cười: "Bồ tát ở đó muốn chữa bệnh thì thôi đi, đằng này còn muốn xem vào kì thi đại học?! Cầu thần linh còn không bằng tự cầu mình."
Ngô Phi Vũ thấy thái độ cô kiên quyết như vậy thì không rủ nữa.
Khương Mịch vốn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, ai ngờ tiết tự học buổi tối cuối tuần Ngô Phi Vũ lại thần bí mà đưa cho cô một cái túi nhỏ màu đỏ.
"Gì đây?" Khương Mịch chẳng hiểu gì.
"Chúng tớ đi chùa Thanh Linh cầu nguyện." Ngô Phi Vũ cười lấy lòng nói: "Tớ biết chân cậu không tiện leo núi nên đưa cho cậu đấy."
Cậu ta tốt bụng như vậy khiến cô không quen, nhíu mày cự tuyệt: "Cậu cứ giữ lại đi, tôi đã bảo là không tin mấy thứ này mà."
"Tin hay không không quan trọng, quan trọng là không tốn thời gian của cậu, cầm lấy đi." Ngô Phi Vũ nói: "Nghe bảo sư thầy lần này người thường còn không mời đến được đâu."
Khương Mịch nhìn cậu ta: "Cậu lấy bùa này cho tôi, vậy muốn tôi báo đáp thế nào đây?"
"Đều là bạn học cả mà, báo đáp cái gì mà báo đáp, khách khí quá rồi." Ngô Phi Vũ cười giả lảng.
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của cậu, cái này tôi không nhận được." Khương Mịch đẩy thứ màu đỏ kia trở về.
Ngô Phi Vũ mấp máy miệng, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn cầm lấy đồ rời đi.
Buổi tối khi về nhà Khương Mịch lấy bài thi ra thì trong cặp không biết từ lúc nào xuất hiện nhiều hơn một thứ màu đỏ, chính là lá bùa Ngô Phi Vũ đã đưa cho cô.
Khương Mịch quả thực bị phiền đến chết, không nhịn được mắng: "Cậu ta bị điên à!"
"Sao thế?" Cố Ngôn Phong nhìn qua.
Thế là Khương Mịch phải kể lại chuyện của Ngô Phi Vũ cho anh nghe, sau đó lại giơ cái túi đỏ ra cho anh xem: "Tôi đã từ chối rồi mà cậu ta còn dám nhét vào cặp tôi, đúng là phiền phức mà."
"Có thể cậu ta thích em?" Cố Ngôn Phong nghi ngờ hỏi.
"Tuyệt đối không!" Cô lắc mạnh đầu khẳng định: "Cậu ta thích Ngu Bạch, còn thiếu điều muốn hại tôi kia kìa. Để đảm bảm an toàn, tôi cứ vứt cái này đi vậy."
Cô nói rồi giơ tay lên, chuẩn bị vứt nó đi thì Cố Ngôn Phong theo bản năng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên mở miệng: "Khoan đã, để tôi xem."
"Anh xem có hiểu không?"
Cô nghe lời đưa thứ đó qua cho anh.
"Tôi nói rồi, nghề tay trái của tôi là đoán số mệnh, đối với mấy loại bùa chú này thì ít nhiều cũng biết."
Cố Ngôn Phong nhận lấy lá bùa, mở ra, sau đó sắc mặt hơi đổi.
Khương Mịch thấy anh như vậy thì không khỏi khẩn trương: "Sao thế?"
"Bạn học của em nói là lấy được cái này ở chùa Thanh Linh?" Anh xác nhận lại một lần nữa.
Khương Mịch gật đầu: "Ừ, cậu ta nói lấy từ một vị hoà thượng, có vấn đề gì sao?"
"Chùa Thanh Linh là miếu của hoà thượng, mà bút tích này lại là của Đạo gia pháp." Cố Ngôn Phong lại nghiêm túc nhìn một hồi, khẽ lắc đầu: "Tôi không chắc chắn lắm... Nhưng cứ tạm đưa thứ này cho tôi đã, ngày mai nếu bạn học em có hỏi thì hãy nói rằng em để nó ở nhà."
Vốn dĩ ban đầu Cố Ngôn Phong còn cảm thấy buồn cười, nhưng ngay sau đó ý cười đọng lại, bước chân của anh cũng ngập ngừng.
Thời điểm Khương Mịch ngủ say có thể nhận nhầm anh thành ba cô ấy cũng không sao cả, nhưng vấn đề là quan hệ của cô ấy với người nhà đâu có tốt?!
Cô có khi chỉ hận không thể giết chết bọn họ chứ tuyệt đối không có khả năng thân thiết đến mức gọi Khương Thiên Nguyên một tiếng "ba ơi" được, càng không có khả năng nói chuyện với ông ta bằng giọng nũng nịu đó.
Chỉ đơn giản là nằm mơ? Hay là...
Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay trở nên trắng trẻo dưới ánh đèn leo lét, hàng lông mi an tĩnh rung rung, vì dạo gần đây thức đêm quá nhiều nên đã xuất hiện hai quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt.
Cô ngủ thật sự rất sâu, vẻ mặt điềm tĩnh giống như ngủ trong lồng ngực một người đàn ông rất thoải mái vậy. Có thể là do cô đối với anh quá mức tín nhiệm, hoặc cũng có thể có người đã từng ôm cô ấy như vậy ngủ chăng?
Cố Ngôn Phong cẩn thận ôm Khương Mịch trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau Khương Mịch tỉnh lại thì thấy hơi khó chịu.
Tối hôm qua cô mơ thấy mình được quay trở về thế giới thực, ba cô còn khuyên đi ngủ sớm chút, đừng học tập quá nhiều làm gì.
Ba mẹ nhà người ta thì chỉ thiếu nước ép con cái cả ngày ngồi vào bàn học, đằng này ba mẹ Khương lại sợ cô biến thành con mọt sách, suốt khuyên cô phải biết nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mà nhất là ba Khương, hễ cứ có tối nào cô thức muộn thì ông sẽ ở bên cạnh nhắc nhở, nhắc đến khi cô chịu nghe lời mới thôi.
Có đôi khi cô học tập quá mệt mỏi rồi ngủ quên mất, ông sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào phòng ngủ, chưa bao giờ đánh thức cô dậy.
Đó lí do vì sao hôm qua cô nằm mơ thấy ba Khương, bởi vì tối qua Cố Ngôn Phong cứ nhắc mãi chuyện đi ngủ giống hệt ba cô.
Lại nghĩ đến Cố Ngôn Phong, cảm xúc đau thương trong lòng Khương Mịch cuối cùng cũng giảm bớt, bấy giờ cô mới phát hiện mình không còn ở trong thư phòng.
Là anh bế cô về phòng sao?
Cả người vốn đang uề oải trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, vừa mở cửa ra ngoài thì đã ngửi thấy mùi thức ăn toả ra từ phòng bếp, thế là vội vàng chạy đi.
Cố Ngôn Phong đang mặc quần áo ở nhà màu xám, đeo tạp dề nấu cơm.
"Thầy Cố." Khương Mịch nhảy đến trước mặt anh, cười tủm tỉm chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành!"
Cố Ngôn Phong bị cô doạ như thế nhưng bát cháo trong tay vẫn không chao đảo tẹo nào, chứng tỏ tay anh giữ rất tốt: "Ừm, dậy đúng giờ thế, vừa đúng lúc nấu xong!"
Khương Mịch muốn cầm bát hộ anh. Cô theo bản năng duỗi tay tới, nhưng không nghĩ bàn tay vừa chạm vào thành bát thì đã nóng bỏng, doạ cô nhảy dựng.
May mắn là Cố Ngôn Phong cũng chưa buông tay, thấy cô bị vậy thì anh đưa bát về phía mình: "Ngồi đây đi. Chân chưa khỏi thì đừng chạy loạn."
"Đấy là tại tôi chưa tỉnh ngủ hẳn thôi." Khương Mịch xấu hổ xoa xoa các ngón tay, ngoãn ngoãn ngồi vào ghế: "Thầy Cố, tối qua... Thật ngại quá, tôi ngủ quên mất!"
"Không có gì phải ngại. Chỉ là buổi tối đừng ngủ muộn nữa, học tập cũng không có hiệu quả." Anh tỏ vẻ không quan tâm lắm nói.
Khương Mịch lập tức đáp: "Tôi bây giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi mà, cả người rất có tinh thần luôn."
Cố Ngôn Phong biết bây giờ dạy bảo cô cũng vô dụng nên cũng không tốn thời gian nói về chủ đề này nữa.
Khương Mịch miệng lưỡi nói thì trơn tru, kết quả vừa lên xe thì bắt đầu gật ngủ.
Cô ngủ một mạch từ nhà đến trường học, lúc xuống xe còn mơ mơ màng màng, thế nên khi thấy Ngu Bạch đứng ngay bên cạnh, cô sợ tới mức cả người chao đảo, thiếu chút nữa lại bị trẹo chân, hại người tài xế toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Cậu bị điên à?" Cô tức giận bảo Ngu Bạch: "Đứng trước cửa xe tôi làm gì?"
Ngu Bạch không nhìn cô mà nhìn người tài xế: "Con người khi thiếu thốn cái gì liền thích khoe ra cái đó quả nhiên không sai mà. Cậu khoe khoang trước mặt người khác chỉ khiến họ thêm khinh thường cậu thôi. Khương Mịch, cậu không cần làm vậy nữa đâu, thật đấy!"
Trong truyện, tác giả miêu tả Ngu Bạch là người dám yêu dám hận, miệng lưỡi sắc bén. Mà điểm này trong mắt các nhân vật lại là mạnh mẽ, đáng yêu, nhưng đối với Khương Mịch lúc này, cô ta chẳng khác gì đang làm trò hề cả.
"Cùng lắm cũng chỉ có người đưa kẻ rước mà thôi, hơn tám mươi phần trăm các bạn học đều như thế cả. Ngu đại tiểu thư rốt cuộc nghèo khó đến cỡ nào mà bảo tôi đây là đang khoe khoang?" Khương Mịch không chút khách khí mà đáp trả lại cô ta.
Gia đình nhà Ngu Bạch đương nhiên không nghèo, chẳng qua cô ta không thích nhờ tài xế đưa rước mà thôi. Rõ ràng cô ta thành tích tốt nhưng lại thích ngồi hàng sau, lúc nào cũng thích hành xử khác người để được chú ý tới.
"Đúng là lì lợm mà!" Ngu Bạch hừ một tiếng.
Khương Mịch lười chẳng muốn phản ứng với cô ta, xoay người đi về lớp học.
Chân cô còn hơi đau nên không thể dùng quá sức, đi đường rất chậm.
"Đứng lại!" Ngu Bạch cố tình không bỏ qua, gọi cô lại.
Khương Mịch quay đầu, thật sự rất mất kiên nhẫn: "Cậu muốn cái gì đây?"
"Hôm qua là cậu cố ý đúng không?" Ngu Bạch lạnh mặt nói.
Khương Mịch sửng sốt vài giây mới hiểu cô ta đang nói đến chuyện của Bách Mặc, không nhịn được bật cười: "Cậu đang giúp Bách Mặc đòi lại công bằng đấy à?"
"Đừng tưởng là tôi không biết cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Cậu muốn mượn cơ hội này hấp dẫn sự chú ý của Bách Mặc, đúng không?" Ngu Bạch căm tức nói: "Tôi nói cho cậu biết, vô ích thôi, nhân lúc còn sớm hãy thu hồi mấy cái suy nghĩ đó đi."
Nhìn cô ta cáu giận thành như vậy, Khương Mịch nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: "Vô ích ư, cậu sợ à?"
"Vớ vẩn! Tôi mà sợ?" Ngu Bạch cực kì tức giận: "Cậu không phải thích Bách Mặc ư? Sao lại nỡ làm cậu ấy mất mặt trước mặt mọi người được?"
Khương Mịch đúng là không thích Bách Mặc, Ngu Bạch có hào quang của nữ chính nên cô cũng chẳng muốn tranh giành với cô ta làm gì, thế nên cô ngập ngừng một lát rồi nói thẳng: "Cậu yên tâm đi, tôi không thích Bách Mặc nữa rồi."
Ngu Bạch khinh thường hừ mũi: "Cậu lừa tôi chắc? Cậu nghĩ cậu nói không thích là tôi sẽ tin à?"
Đúng vậy, nguyên chủ say mê Bách Mặc chẳng khác nào bị tẩu hoả nhập ma, bây giờ nếu nói không thích nữa thì chẳng ai tin nổi.
Chuyện này nếu nói ra rất dài, Khương Mịch cũng lười phải giải thích: "Tin hay không tuỳ cậu."
"Đợi đã." Thấy cô lại chuẩn bị bỏ đi, Ngu Bạch tiếp tục gọi giật lại: "Tại sao cậu lại không thíchh Bách Mặc nữa?"
Khương Mịch nghĩ ngợi rồi đáp: "Chuyện tôi đính hôn chắc hẳn cậu cũng biết nhỉ? Quan hệ giữa tôi và vị hôn phu bây giờ rất tốt, tôi không nghĩ sẽ đội nón xanh* cho anh ấy."
(*Đội nón xanh = cắm sừng.)
"Khương Mịch!" Ngu Bạch bỗng nhiên bùng nổ: "Cậu cố ý khinh thường tôi đúng không? Cậu chờ đó, tôi sẽ không để cậu sống yên đâu!"
Cô ta nói xong thì nổi giận đùng đùng chạy trước.
Khương Mịch: "..."
Cô nghiêm túc tự hỏi xem mình đã làm gì nào?
Thời buổi bây giờ không ít mấy kiểu liên hôn giữa các gia tộc lớn với nhau, thậm chí hứa hôn từ khi còn nhỏ cũng có, cho nên việc Khương Mịch mới mười tám tuổi đã đính hôn không có gì là lạ cả, trong trường học những trường hợp như thế có không ít.
Ngu Bạch cũng đã có hôn ước.
Nhà vị hôn phu của Ngu Bạch gia thế rất lớn, nhưng cô ta lại không thích, vẫn luôn kháng cự. Bởi vì cô ta cho rằng hôn ước này sẽ cản trở mối quan hệ giữa cô ta cùng Bách Mặc.
Vừa rồi khi Khương Mịch nhắc tới ba chữ "vị hôn phu" kia, hiển nhiên trong lòng Ngu Bạch không thoải mái, cho rằng cô đang cố tình khiêu khích cô ta.
Đúng là trớ trêu mà!
Khương Mịch bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, tiếp tục đi về lớp học, ai ngờ mới đi được vài bước chuông học đã reo lên.
Thời điểm vào lớp thì giáo viên cũng đã tới, không may tiết buổi sáng hôm nay là môn của thầy Triệu.
Thầy Triệu đối với học sinh chưa bao giờ phân biệt đối xử, thấy Khương Mịch đến muộn liền phê bình: "Các em không được vì mình tiến bộ mà kiêu ngạo, thái độ không tốt, đừng nghĩ làm việc gì cũng thành công..."
Vốn dĩ Khương Mịch cũng không định cãi lại, đến muộn chính là đến muộn, đáng bị phê bình. Nhưng vào lúc cô thấy vẻ mặt đắc ý của Ngu Bạch thì không nhịn nổi nữa, khiêu khích nhìn lại cô ta.
"Em xin lỗi thầy Triệu." Khương Mịch sẽ để mình bị oan ức: "Em muốn giải thích một chút ạ. Hôm nay em đến muộn là vì vừa nãy ở dưới sân trường Ngu Bạch lôi kéo em nói chuyện với bạn ấy tận hơn mười phút. Đương nhiên trong chuyện này cũng có lỗi của em, vì chân em bị thương nên không thể đi quá nhanh, biết vậy em nên tới sớm hơn nữa. Em bảo đảm lần sau sẽ không đi học muộn nữa đâu ạ."
Lần này thì ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Ngu Bạch.
Chuyện Ngu Bạch và Khương Mịch không ưa nhau cả khối đều biết, trong tình huống bình thường thì hẳn không ai chịu nói chuyện với ai.
Hơn nữa mọi người đều thấy hôm nay Ngu Bạch là chạy đến lớp học, còn Khương Mịch bởi vì chân đau nên không thể đi nhanh được, vì vậy mới đến trễ.
Sự việc đã rõ ràng như thế thì ai cũng cho rằng Ngu Bạch cố ý.
Giò phút này trong mắt các bạn học có đủ loại sắc thái phức tạp, khinh thường có, thất vọng có, kinh ngạc có... nói chung là vô cùng nhiều.
Ngu Bạch cũng không phải cố ý để Khương Mịch đến muộn, nhưng sự việc đã đến nước này cô ta căn bản không thể giải thích.
Hơn nữa trong lời giải thích kia của Khương Mịch có khác nào đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta đâu.
"Thôi được rồi, về chỗ đi." Thầy Triệu là nói với Khương Mịch nhưng ánh mắt lại nhìn sang Ngu Bạch: "Bây giờ đang là giai đoạn cuối rồi, tôi hy vọng các em để hết tâm tư lên học tập, không quan tâm cái khác..."
Ngu Bạch giấu bàn tay dưới bàn, tức giận bẻ gãy một chiếc bút.
"Khương Mịch, Ngu Bạch nói gì với cậu thế?" Sau khi tan học Ngô Phi Vũ liền quay xuống hỏi chuyện với cô.
Khương Mịch không biết ý đồ của cậu ta là gì, chỉ thấy hơi phiền: "Cậu ta không nói gì cả, tâm sự vớ vẩn thôi."
"À." Ngô Phi Vũ đúng là không ngại thái độ đáp cho có của Khương Mịch, cậu ta lại chuyển sang chủ đề khác: "Đúng rồi, cuối tuần này mọi người muốn đi chùa Thanh Linh thắp hương, cậu muốn đi không?"
"Thắp hương?" Khương Mịch ngẩn người, lắc đầu: "Tôi không tin vào mấy thứ đó, không đi đâu."
Ở thế giới của cô cũng có rất nhiều chùa miếu linh thiêng, nhiều người hằng năm đều đi thắp hương ở đó.
Duy chỉ có Khương Mịch không tin vào mấy thứ gọi là thần linh này, gia đình cô cũng chẳng ai tin cả.
Cơ mà trước kia khi cô thi đại học, ba mẹ cô vẫn đi thắp hương một chuyến.
Bọn họ vì muốn tốt cho cô, cái gì cũng nguyện ý làm. Thậm chí sau lần thắp hương đó còn mang về cho cô một lá bùa nữa cơ.
Khương Mịch vì muốn cho họ an tâm nên dù không tin cũng luôn mang lá bùa đó bên người.
Sau đó, cô xuyên qua...
Khoan đã, chuyện cô xuyên qua sẽ không phải liên quan đến lá bùa đó chứ?
Khương Mịch quả quyết lắc đầu, suy nghĩ này cũng quá mức buồn cười rồi.
"Chùa Thanh Linh thiêng lắm, trước đó hình như cậu còn bảo hàng xóm nhà cậu được sư thầy chùa Thanh Linh chữa khỏi cơ mà?" Ngô Phi Vũ tận tình rủ rê: "Đi đi, cầu cho may mắn."
"Tôi không đi." Khương Mịch cười cười: "Bồ tát ở đó muốn chữa bệnh thì thôi đi, đằng này còn muốn xem vào kì thi đại học?! Cầu thần linh còn không bằng tự cầu mình."
Ngô Phi Vũ thấy thái độ cô kiên quyết như vậy thì không rủ nữa.
Khương Mịch vốn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, ai ngờ tiết tự học buổi tối cuối tuần Ngô Phi Vũ lại thần bí mà đưa cho cô một cái túi nhỏ màu đỏ.
"Gì đây?" Khương Mịch chẳng hiểu gì.
"Chúng tớ đi chùa Thanh Linh cầu nguyện." Ngô Phi Vũ cười lấy lòng nói: "Tớ biết chân cậu không tiện leo núi nên đưa cho cậu đấy."
Cậu ta tốt bụng như vậy khiến cô không quen, nhíu mày cự tuyệt: "Cậu cứ giữ lại đi, tôi đã bảo là không tin mấy thứ này mà."
"Tin hay không không quan trọng, quan trọng là không tốn thời gian của cậu, cầm lấy đi." Ngô Phi Vũ nói: "Nghe bảo sư thầy lần này người thường còn không mời đến được đâu."
Khương Mịch nhìn cậu ta: "Cậu lấy bùa này cho tôi, vậy muốn tôi báo đáp thế nào đây?"
"Đều là bạn học cả mà, báo đáp cái gì mà báo đáp, khách khí quá rồi." Ngô Phi Vũ cười giả lảng.
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của cậu, cái này tôi không nhận được." Khương Mịch đẩy thứ màu đỏ kia trở về.
Ngô Phi Vũ mấp máy miệng, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn cầm lấy đồ rời đi.
Buổi tối khi về nhà Khương Mịch lấy bài thi ra thì trong cặp không biết từ lúc nào xuất hiện nhiều hơn một thứ màu đỏ, chính là lá bùa Ngô Phi Vũ đã đưa cho cô.
Khương Mịch quả thực bị phiền đến chết, không nhịn được mắng: "Cậu ta bị điên à!"
"Sao thế?" Cố Ngôn Phong nhìn qua.
Thế là Khương Mịch phải kể lại chuyện của Ngô Phi Vũ cho anh nghe, sau đó lại giơ cái túi đỏ ra cho anh xem: "Tôi đã từ chối rồi mà cậu ta còn dám nhét vào cặp tôi, đúng là phiền phức mà."
"Có thể cậu ta thích em?" Cố Ngôn Phong nghi ngờ hỏi.
"Tuyệt đối không!" Cô lắc mạnh đầu khẳng định: "Cậu ta thích Ngu Bạch, còn thiếu điều muốn hại tôi kia kìa. Để đảm bảm an toàn, tôi cứ vứt cái này đi vậy."
Cô nói rồi giơ tay lên, chuẩn bị vứt nó đi thì Cố Ngôn Phong theo bản năng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên mở miệng: "Khoan đã, để tôi xem."
"Anh xem có hiểu không?"
Cô nghe lời đưa thứ đó qua cho anh.
"Tôi nói rồi, nghề tay trái của tôi là đoán số mệnh, đối với mấy loại bùa chú này thì ít nhiều cũng biết."
Cố Ngôn Phong nhận lấy lá bùa, mở ra, sau đó sắc mặt hơi đổi.
Khương Mịch thấy anh như vậy thì không khỏi khẩn trương: "Sao thế?"
"Bạn học của em nói là lấy được cái này ở chùa Thanh Linh?" Anh xác nhận lại một lần nữa.
Khương Mịch gật đầu: "Ừ, cậu ta nói lấy từ một vị hoà thượng, có vấn đề gì sao?"
"Chùa Thanh Linh là miếu của hoà thượng, mà bút tích này lại là của Đạo gia pháp." Cố Ngôn Phong lại nghiêm túc nhìn một hồi, khẽ lắc đầu: "Tôi không chắc chắn lắm... Nhưng cứ tạm đưa thứ này cho tôi đã, ngày mai nếu bạn học em có hỏi thì hãy nói rằng em để nó ở nhà."
/102
|