Edit: Cẩm.
Xe chạy đến cửa một bệnh viện tư nhân, Cố Ngôn Phong là người đầu tiên bước xuống xe, anh quay đầu lại như muốn ôm Khương Mịch xuống.
"Tôi... tôi tự đi được." Cô không khỏi xấu hổ xua tay.
"Tình trạng này của em còn có thể tự đi được à?" Cố Ngôn Phong rũ mắt nhìn cô.
Khương Mịch: "..."
Đúng là không đi được thật.
Cố Ngôn Phong không thèm quan tâm đến cô nữa. Anh khom lưng, cầm lấy mắt cá chân của Khương Mịch, tự nhiên cởi giày cao gót ra giúp cô.
Khương Mịch: "!!!"
Cô khiếp sợ đến mức không nói nên lời, dù biết Cố Ngôn Phong rất "men" đi chăng nữa, nhưng dù sao hai người cũng tính là xa lạ, sao có thể để anh cởi giày hộ cô, động tác còn thân mật như vậy... Chẳng lẽ các vị ảnh đế bây giờ đều tốt bụng như vậy sao?
Đợi đến khi Khương Mịch hoàn hồn lại, cô đã bị Cố Ngôn Phong ôm vào bệnh viện mất rồi, xung quanh một bóng người đều không có. Ánh mắt cô lạ lẫm nhìn quanh một hồi, phát hiện ngoài cửa đề một bảng chữ "VIP".
Cố Ngôn Phong hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp đem người bước vào một căn phòng đang khép hờ cánh cửa.
Trong phòng, một nam bác sĩ đeo kính đang nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, anh ta nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Đây là bị làm sao vậy?"
"Trẹo chân, có khả năng bị thương đến gân cốt." Anh đem Khương Mịch đặt ở trên giường, vén nhẹ làn váy lên, lộ ra mắt cá chân bị sưng đỏ.
Nghe thấy thế, nam bác sĩ kia ngay lập tức đi tới kiểm tra, sau đó nói: "Chắc là không có vấn đề gì đâu, nhưng để đảm bảo vẫn nên đi chụp chiếu xem thế nào đi."
Kết quả kiểm tra rất nhanh có, xương cốt xác thực không có vấn đề gì.
Vị bác sĩ một bên kê đơn thuốc, một bên không nhịn được trêu ghẹo: "Cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, hôm nay vừa mới đính hôn đã khiến con gái người ta bị thương rồi."
Cố Ngôn Phong nhàn nhã dựa vào giường bệnh, một tay đút túi, nghe thấy lời trêu đùa liền cúi đầu liếc nhìn Khương Mịch một cái, lại cười nói: "Bác sĩ Lâm nói đúng, là tôi không biết thương hoa tiếc ngọc, tối nay về sẽ chủ động quỳ bàn phím."
Khương Mịch: "..."
Bác sĩ Lâm kê đơn thuốc, lại dặn dò những việc cần chú ý rồi mới để Cố Ngôn Phong ôm Khương Mịch rời đi.
Sau khi gửi đi hai tin nhắn, Cố Ngôn Phong nhìn về phía Khương Mịch nói: "Bây giờ muộn rồi, tôi sẽ đưa em về nhà, nhà em ở đâu?"
Khương Mịch nhìn theo sườn mặt của anh, gọi một tiếng: "Thầy Cố."
Cố Ngôn Phong nghe thấy giọng cô, nghi hoặc nhìn qua, thái độ vẫn ôn hoà như cũ: "Làm sao vậy?"
Khương Mịch đè nén tâm tình đang nhiễu loạn của mình, trực tiếp hỏi: "Tối nay tôi có thể đến nhà anh không?"
Cố Ngôn Phong hơi kinh ngạc, anh không từ chối cũng chẳng cự tuyệt, chỉ dịu dàng hỏi: "Em gặp vấn đề gì sao? Nếu không ngại thì nói cho tôi biết."
"Đúng là có chút vấn đề." Nếu đã mở miệng rồi thì Khương Mịch cũng không ngại gì nữa, nói thẳng: "Ba mẹ tôi nói, nếu tối nay tôi không đến nhà anh, họ sẽ không cho tôi tiếp tục đi học nữa."
Cố Ngôn Phong nghe vậy híp mắt, không đáp lại. Khương Mịch cũng không biết rốt cuộc anh ta có tin hay không.
Vài phút qua đi, anh nói với tài xế: "Về Lệ Uyển."
Khương Mịch biết là anh ta đã đồng ý với yêu cầu của mình, vội vàng kích động nói lời cảm ơn: "Cảm ơn thầy Cố."
Cố Ngôn Phong quay đầu nhìn Khương Mịch, ngữ khí mềm mỏng: "Cùng tôi đính hôn, chắc cũng không phải do em tự nguyện nhỉ?"
Khương Mịch chần chừ không dám trả lời.
Cái này không phải anh đã biết quá rõ rồi sao?
Bỏ ra 500 vạn để cưới được vợ, biểu hiện của nguyên chủ trong buổi tiệc đính hôn lại như thế, có phải tự nguyện hay không còn không rõ ràng?
Nhưng vẻ mặt kia của Cố Ngôn Phong giống như anh ta thật sự không biết gì vậy.
Người này quá dịu dàng, Khương Mịch thật sự không có cách nào đánh giá xem anh ta là người tốt hay không tốt, chỉ có thể suy đoán mọi việc là do ba mẹ của nguyên chủ sắp đặt.
"Tôi trước đó đúng là không phải tự nguyện, bởi vì hôm nay là sinh nhật tròn mười tám tuổi của tôi, tôi không nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như thế. Nhưng thời khắc kia nhìn thấy thầy Cố, lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn ba mẹ mình, cảm kích vì họ đã bán tôi cho anh. Nếu trước kia hai chúng ta có hiểu nhầm thì rất xin lỗi anh, thầy Cố, nếu anh không thích thì đánh hay mắng tôi cũng được, chỉ mong anh đừng mặc kệ tôi."
Nói xong, cô liền nắm chặt lấy lớp váy cưới. Những lời này nói ra đến chính cô còn cảm thấy quá phận, nhưng sự thật là thế, nếu bây giờ nói dối, sau này Cố Ngôn Phong phát hiện ra sẽ chỉ khiến cho hai người nảy sinh mâu thuẫn thôi, chi bằng ngay bây giờ nói thật.
Cố Ngôn Phong vốn không có biểu hiện gì, ngược lại còn bị tính tình trẻ con của cô làm cho bật cười, hỏi: "Nói vậy hôm nay là sinh nhật em?"
"Ừm." Dù không biết tại sao anh lại cười nhưng theo bản năng, Khương Mịch vẫn gật đầu.
Cố Ngôn Phong an ủi cô: "Em không cần lo lắng. Bây giờ em là vợ sắp cưới của tôi, trách nhiệm của tôi là bảo vệ em. Cho dù gặp phải khó khăn gì em đều phải nói cho tôi biết. Đương nhiên, nếu em cho rằng chúng ta kết hôn như vậy là quá sớm, có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ nghe theo em."
Xem ra anh ta vẫn còn nghi ngờ những gì cô nói. Kể ra cũng đúng thôi, Cố Ngôn Phong là bậc ảnh đế có hàng vạn hàng nghìn fans, phải kết hôn với một đứa con gái nghèo kiết xác như cô đã là bất đắc dĩ lắm rồi. Kết quả chưa kết hôn đã bị đối tượng là cô đây ghét bỏ, anh ta làm sao vui cho nổi. Từ việc không những không tức giận mà còn đối xử tốt như vậy với cô, đủ để thấy nhân phẩm anh ta như thế nào.
Đối với những suy nghĩ trong lòng Cố Ngôn Phong, Khương Mịch dù có giải thích thế nào cũng vô dụng. Cô cũng không nói quá lên cái gì, chỉ nói: "Cảm ơn thầy Cố, anh thật sự quá tốt. Tôi có thể... nhờ anh giúp tôi thêm một việc nữa không?"
"Em nói đi." Cố Ngôn Phong rất kiên nhẫn.
Khương Mịch: " Nói thật, hai người kia không phải bố mẹ ruột của tôi. Sổ hộ khẩu của tôi còn đang ở trong tay bọn họ, hiện tại bất kể tôi làm gì đều phải nghe theo lời họ nói. Anh có thể giúp tôi lấy sổ hộ khẩu về không?"
Ai ngờ lần này Cố Ngôn Phong không trực tiếp đồng ý: "Chờ em thi đỗ đại học là có thể tách rời sổ hộ khẩu được rồi."
"Tôi biết, nhưng bọn họ chắc chắn không đồng ý." Không nói thì thôi, chứ Khương Mịch vừa nhắc đến hai người kia liền ghê tởm: "Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi đâu, thậm chí, khả năng tôi được học tiếp đại học là rất thấp."
Cố Ngôn Phong nghe vậy cũng không từ chối nữa: "Được, ngày mai tôi sẽ đi."
Trước đó Khương Mịch đã ôm hy vọng rất lớn, nhưng tai vừa nghe thấy anh sảng khoái đồng ý thì lại không dám tin, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Phong, ngay cả câu nói "cảm ơn" cũng quên mất.
Không biết bao lâu sau, Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Tới rồi."
Khương Mịch ngơ ngác nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa xe. Bên ngoài là một biệt thự sang trọng được xây độc lập, ngoài cổng có mấy tảng đá lớn cùng khóm hoa tươi thi nhau khoe sắc.
"Chào mừng em về nhà." Cố Ngôn Phong khom lưng xuống bế Khương Mịch lên, trực tiếp đi thẳng vào phòng khách.
Hai chữ "về nhà" này làm cho trái tim Khương Mịch vô thức nhảy lên.
Cố Ngôn Phong đặt cô ngồi xuống trên sô pha: "Chờ tôi một lát."
Sau đó anh lại đi ra ngoài, nói với tài xế điều gì đó, tài xế nhanh chóng rời đi.
Khi Cố Ngôn Phong trở lại, anh đổ đi chén nước trên bàn, rửa sạch trái cây, lấy chút đồ ăn vặt bày lên đĩa, dặn dò: "Em ngồi tạm ở đây đã, tôi giúp em đi dọn phòng. Nếu chán có thể bật tivi lên xem."
"Cảm ơn anh."
Ngoài cảm ơn ra, Khương Mịch thật sự không biết nói cái gì.
Chờ đến lúc Cố Ngôn Phong dọn dẹp phòng ốc xong, vị tài xế kia cũng đã trở lại, còn mang theo một cô gái xinh đẹp chừng hai lăm hai sáu tuổi, tay cầm túi ni lông cỡ lớn.
"Đây là trợ lý của tôi, em cứ gọi cô ấy là Song tỷ*." Cố Ngôn Phong nhìn về phía Khương Mịch giới thiệu.
(*Chỗ này tớ định để là chị Song nghe cho nó thuần Việt, nhưng như thế nghe không ổn cho lắm, thôi thì giữ nguyên là Song tỷ vậy. Ai bảo cái tên bà này kì thế =))
"Chào Song tỷ." Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Người được gọi là Song tỷ cười cười: "Em dâu chịu khổ rồi."
Khương Mịch: "..."
Cố Ngôn Phong tiến lên trước lấy đồ mà Song tỷ đang cầm trong tay, ôm Khương Mịch bước vào căn phòng anh vừa dọn dẹp.
"Cứ mặc lễ phục sẽ không thoải mái, em thay quần áo ở nhà đi. Vì không biết em thích mặc kiểu dáng nào nên tôi mua đại, em cứ tạm mặc đã."
Nói xong, anh dặn dò Song tỷ: "Chân cô ấy bị thương, chị chiếu cố một chút."
Song tỷ gật đầu.
Người đàn ông này quả thật vô cùng cẩn thận, Khương Mịch rất cảm kích, đang muốn nói lời cảm ơn thì thấy anh xua tay: "Đừng nói cảm ơn. Đã đến đây rồi thì cứ xem như đây là nhà của em, không cần khách sáo."
Ngoài cảm ơn ra thì cô còn có gì để nói nữa, chỉ đành gật đầu.
Cố Ngôn Phong lúc này mới đi ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.
"Em dâu, muốn thay quần áo không?" Song tỷ hỏi.
"Chị đừng gọi em như vậy, gọi Mịch Mịch là ổn rồi." Cô đối với cách gọi "em dâu" thân mật này không thể nào thích ứng được.
"Ok, vậy Mịch Mịch nhìn xem trong chỗ này em muốn mặc cái nào?" Song tỷ đem túi quần áo mở ra.
Vừa liếc qua một cái đã thấy ít nhất có mười bộ quần áo, đủ loại phong cách, từ chất liệu vải có thể thấy giá cả của chúng đắt đến cỡ nào.
Khương Mịch tự chọn cho mình một bộ quần áo có mũ tai thỏ. Song tỷ thấy thế liền liếc nhìn bộ váy cưới phức tạp trên người cô: "Em tự mặc được không?"
Khi thấy Khương Mịch gật đầu, cô liền chủ động xoay người đi. Chờ cô thay quần áo xong, Song tỷ lại đem cái túi khác đựng vật dụng hàng ngày đến, đưa hết cho Khương Mịch: "Không quấy rầy em nữa, có gì gọi chị một tiếng là được."
Khương Mịch nói tiếng cảm ơn, cô ấy liền rời đi.
Sau khi tháo hết đồ trang sức xuống, Khương Mịch đánh giá một chút căn phòng này. Phòng rất lớn, có cả ánh sáng và gió hắt từ bên ngoài vào, được trang trí đơn giản, không có bất kì đồ vật trang trí dư thừa nào.
Cô ngồi trong phòng một lát, sau đó chậm rãi chống tường đi ra khỏi phòng.
Phòng khách không có người, nhưng trong bếp lại có động tĩnh.
Lúc này cô mới chú ý đến đã đến giờ cơm tối, thế là lại đi vào bếp.
Song tỷ hình như đã đi, trong bếp chỉ còn Cố Ngôn Phong một thân mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, đang đeo tạp dề nấu cơm.
Anh dường như không chú ý tới trong bếp vừa xuất hiện thêm một người, vẫn chuyên chú nhìn miếng bò bít tết trong nồi.
Sườn mặt anh trông rất tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, lông mi dài cong vút, ngón tay thon dài còn đang cầm cái kẹp, quả thật trông không khác gì bức tượng điêu khắc mỹ nam đang nấu cơm.
Trên đời còn có người hoàn hảo như thế ư?
Đợi đến khi đem đĩa bò bít tết đặt lên bàn, khoé mắt Cố Ngôn Phong bấy giờ mới nhìn thấy Khương Mịch, anh vội nghiêng đầu nhìn qua, quan tâm hỏi: "Sao lại đi ra đây rồi? Chân có đau không?"
"Không đau." Khương Mịch lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Thơm quá."
Cố Ngôn Phong cười: "Ngồi xuống đi, có thể ăn rồi."
Khương Mịch nghe lời anh ngồi xuống.
Cố Ngôn Phong rất nhanh bưng món bò bít tết lại đây, vừa nhìn qua là đã thấy thèm.
"Sáng và trưa này em đều chưa ăn gì, chắc là đói lả." Anh nói: "Không biết có hợp khẩu vị của em không. Nếu không ăn được thì vứt sang một bên, tôi gọi cơm hộp đến."
Khương Mịch cắt miếng bò bít tết ra nếm thử, mùi vị rất ngon, không thua kém gì so với các đầu bếp bên ngoài.
"Rất ngon luôn." Cô không tiếc buông lời khích lệ: "Thầy Cố, sao anh có thể giỏi đến vậy? Thật khiến người khác ghen tị."
Cố Ngôn Phong buồn cười: "Em ghen tị cái gì?"
"Tôi không ghen tị." Khương Mịch nói: "Ý tôi là sẽ có người khác ghen tị với anh... cũng sẽ có người ghen tị với tôi."
Không biết Cố Ngôn Phong có nghe ra lời ám chỉ của cô hay không, anh chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Em đừng quá chú ý đến ưu điểm bề ngoài, về sau em sẽ nhận ra con người tôi cũng có khuyết điểm, không ai là hoàn hảo cả, đến lúc đó muốn trốn cũng không được."
"Không phải chỉ có một cái ưu điểm thôi đâu, anh có rất nhiều, nhiều đến nỗi cơ thể lấp la lấp lánh." Khương Mịch vẫn cố chấp.
Cố Ngôn Phong cười cười không nói gì nữa.
Hai người ăn cơm giữa một bầu không khí hài hoà, Khương Mịch vì bị thương nên không thể đi rửa bát, chỉ có thể ngồi không ma sát với cái bàn.
"Chờ đã." Cố Ngồn Phong ngăn cản cô đang định bỏ đi, sau đó quay lại phòng bếp.
Khương Mịch rất tò mò chờ đợi, không nghĩ anh sẽ cầm theo một cái hộp đi ra. Lúc anh mở hộp ra, cô nhìn thấy bên trong là một chiếc bánh sinh nhật.
"Sinh nhật năm mười tám tuổi rất quan trọng, không giống các sinh nhật trước đó. Bởi vì không biết hôm nay là sinh nhật em nên tôi không kịp đặt làm, chỉ có thể mua tạm một cái." Cố Ngôn Phong vừa châm nến tắt đèn vừa nói: "Em ước đi."
Trong bóng đêm, Khương Mịch không nhịn được đỏ mắt.
Ở thế giới thực của cô, hôm nay là ngày 6 tháng 8, cũng là ngày cô sinh nhật.
Thậm chí buổi sáng trước khi rời nhà đi, ba cô còn mời rất nhiều bạn bè thân thích, nói muốn cho cô một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt nhất.
Xe chạy đến cửa một bệnh viện tư nhân, Cố Ngôn Phong là người đầu tiên bước xuống xe, anh quay đầu lại như muốn ôm Khương Mịch xuống.
"Tôi... tôi tự đi được." Cô không khỏi xấu hổ xua tay.
"Tình trạng này của em còn có thể tự đi được à?" Cố Ngôn Phong rũ mắt nhìn cô.
Khương Mịch: "..."
Đúng là không đi được thật.
Cố Ngôn Phong không thèm quan tâm đến cô nữa. Anh khom lưng, cầm lấy mắt cá chân của Khương Mịch, tự nhiên cởi giày cao gót ra giúp cô.
Khương Mịch: "!!!"
Cô khiếp sợ đến mức không nói nên lời, dù biết Cố Ngôn Phong rất "men" đi chăng nữa, nhưng dù sao hai người cũng tính là xa lạ, sao có thể để anh cởi giày hộ cô, động tác còn thân mật như vậy... Chẳng lẽ các vị ảnh đế bây giờ đều tốt bụng như vậy sao?
Đợi đến khi Khương Mịch hoàn hồn lại, cô đã bị Cố Ngôn Phong ôm vào bệnh viện mất rồi, xung quanh một bóng người đều không có. Ánh mắt cô lạ lẫm nhìn quanh một hồi, phát hiện ngoài cửa đề một bảng chữ "VIP".
Cố Ngôn Phong hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp đem người bước vào một căn phòng đang khép hờ cánh cửa.
Trong phòng, một nam bác sĩ đeo kính đang nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, anh ta nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Đây là bị làm sao vậy?"
"Trẹo chân, có khả năng bị thương đến gân cốt." Anh đem Khương Mịch đặt ở trên giường, vén nhẹ làn váy lên, lộ ra mắt cá chân bị sưng đỏ.
Nghe thấy thế, nam bác sĩ kia ngay lập tức đi tới kiểm tra, sau đó nói: "Chắc là không có vấn đề gì đâu, nhưng để đảm bảo vẫn nên đi chụp chiếu xem thế nào đi."
Kết quả kiểm tra rất nhanh có, xương cốt xác thực không có vấn đề gì.
Vị bác sĩ một bên kê đơn thuốc, một bên không nhịn được trêu ghẹo: "Cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, hôm nay vừa mới đính hôn đã khiến con gái người ta bị thương rồi."
Cố Ngôn Phong nhàn nhã dựa vào giường bệnh, một tay đút túi, nghe thấy lời trêu đùa liền cúi đầu liếc nhìn Khương Mịch một cái, lại cười nói: "Bác sĩ Lâm nói đúng, là tôi không biết thương hoa tiếc ngọc, tối nay về sẽ chủ động quỳ bàn phím."
Khương Mịch: "..."
Bác sĩ Lâm kê đơn thuốc, lại dặn dò những việc cần chú ý rồi mới để Cố Ngôn Phong ôm Khương Mịch rời đi.
Sau khi gửi đi hai tin nhắn, Cố Ngôn Phong nhìn về phía Khương Mịch nói: "Bây giờ muộn rồi, tôi sẽ đưa em về nhà, nhà em ở đâu?"
Khương Mịch nhìn theo sườn mặt của anh, gọi một tiếng: "Thầy Cố."
Cố Ngôn Phong nghe thấy giọng cô, nghi hoặc nhìn qua, thái độ vẫn ôn hoà như cũ: "Làm sao vậy?"
Khương Mịch đè nén tâm tình đang nhiễu loạn của mình, trực tiếp hỏi: "Tối nay tôi có thể đến nhà anh không?"
Cố Ngôn Phong hơi kinh ngạc, anh không từ chối cũng chẳng cự tuyệt, chỉ dịu dàng hỏi: "Em gặp vấn đề gì sao? Nếu không ngại thì nói cho tôi biết."
"Đúng là có chút vấn đề." Nếu đã mở miệng rồi thì Khương Mịch cũng không ngại gì nữa, nói thẳng: "Ba mẹ tôi nói, nếu tối nay tôi không đến nhà anh, họ sẽ không cho tôi tiếp tục đi học nữa."
Cố Ngôn Phong nghe vậy híp mắt, không đáp lại. Khương Mịch cũng không biết rốt cuộc anh ta có tin hay không.
Vài phút qua đi, anh nói với tài xế: "Về Lệ Uyển."
Khương Mịch biết là anh ta đã đồng ý với yêu cầu của mình, vội vàng kích động nói lời cảm ơn: "Cảm ơn thầy Cố."
Cố Ngôn Phong quay đầu nhìn Khương Mịch, ngữ khí mềm mỏng: "Cùng tôi đính hôn, chắc cũng không phải do em tự nguyện nhỉ?"
Khương Mịch chần chừ không dám trả lời.
Cái này không phải anh đã biết quá rõ rồi sao?
Bỏ ra 500 vạn để cưới được vợ, biểu hiện của nguyên chủ trong buổi tiệc đính hôn lại như thế, có phải tự nguyện hay không còn không rõ ràng?
Nhưng vẻ mặt kia của Cố Ngôn Phong giống như anh ta thật sự không biết gì vậy.
Người này quá dịu dàng, Khương Mịch thật sự không có cách nào đánh giá xem anh ta là người tốt hay không tốt, chỉ có thể suy đoán mọi việc là do ba mẹ của nguyên chủ sắp đặt.
"Tôi trước đó đúng là không phải tự nguyện, bởi vì hôm nay là sinh nhật tròn mười tám tuổi của tôi, tôi không nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như thế. Nhưng thời khắc kia nhìn thấy thầy Cố, lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn ba mẹ mình, cảm kích vì họ đã bán tôi cho anh. Nếu trước kia hai chúng ta có hiểu nhầm thì rất xin lỗi anh, thầy Cố, nếu anh không thích thì đánh hay mắng tôi cũng được, chỉ mong anh đừng mặc kệ tôi."
Nói xong, cô liền nắm chặt lấy lớp váy cưới. Những lời này nói ra đến chính cô còn cảm thấy quá phận, nhưng sự thật là thế, nếu bây giờ nói dối, sau này Cố Ngôn Phong phát hiện ra sẽ chỉ khiến cho hai người nảy sinh mâu thuẫn thôi, chi bằng ngay bây giờ nói thật.
Cố Ngôn Phong vốn không có biểu hiện gì, ngược lại còn bị tính tình trẻ con của cô làm cho bật cười, hỏi: "Nói vậy hôm nay là sinh nhật em?"
"Ừm." Dù không biết tại sao anh lại cười nhưng theo bản năng, Khương Mịch vẫn gật đầu.
Cố Ngôn Phong an ủi cô: "Em không cần lo lắng. Bây giờ em là vợ sắp cưới của tôi, trách nhiệm của tôi là bảo vệ em. Cho dù gặp phải khó khăn gì em đều phải nói cho tôi biết. Đương nhiên, nếu em cho rằng chúng ta kết hôn như vậy là quá sớm, có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ nghe theo em."
Xem ra anh ta vẫn còn nghi ngờ những gì cô nói. Kể ra cũng đúng thôi, Cố Ngôn Phong là bậc ảnh đế có hàng vạn hàng nghìn fans, phải kết hôn với một đứa con gái nghèo kiết xác như cô đã là bất đắc dĩ lắm rồi. Kết quả chưa kết hôn đã bị đối tượng là cô đây ghét bỏ, anh ta làm sao vui cho nổi. Từ việc không những không tức giận mà còn đối xử tốt như vậy với cô, đủ để thấy nhân phẩm anh ta như thế nào.
Đối với những suy nghĩ trong lòng Cố Ngôn Phong, Khương Mịch dù có giải thích thế nào cũng vô dụng. Cô cũng không nói quá lên cái gì, chỉ nói: "Cảm ơn thầy Cố, anh thật sự quá tốt. Tôi có thể... nhờ anh giúp tôi thêm một việc nữa không?"
"Em nói đi." Cố Ngôn Phong rất kiên nhẫn.
Khương Mịch: " Nói thật, hai người kia không phải bố mẹ ruột của tôi. Sổ hộ khẩu của tôi còn đang ở trong tay bọn họ, hiện tại bất kể tôi làm gì đều phải nghe theo lời họ nói. Anh có thể giúp tôi lấy sổ hộ khẩu về không?"
Ai ngờ lần này Cố Ngôn Phong không trực tiếp đồng ý: "Chờ em thi đỗ đại học là có thể tách rời sổ hộ khẩu được rồi."
"Tôi biết, nhưng bọn họ chắc chắn không đồng ý." Không nói thì thôi, chứ Khương Mịch vừa nhắc đến hai người kia liền ghê tởm: "Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi đâu, thậm chí, khả năng tôi được học tiếp đại học là rất thấp."
Cố Ngôn Phong nghe vậy cũng không từ chối nữa: "Được, ngày mai tôi sẽ đi."
Trước đó Khương Mịch đã ôm hy vọng rất lớn, nhưng tai vừa nghe thấy anh sảng khoái đồng ý thì lại không dám tin, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Phong, ngay cả câu nói "cảm ơn" cũng quên mất.
Không biết bao lâu sau, Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Tới rồi."
Khương Mịch ngơ ngác nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa xe. Bên ngoài là một biệt thự sang trọng được xây độc lập, ngoài cổng có mấy tảng đá lớn cùng khóm hoa tươi thi nhau khoe sắc.
"Chào mừng em về nhà." Cố Ngôn Phong khom lưng xuống bế Khương Mịch lên, trực tiếp đi thẳng vào phòng khách.
Hai chữ "về nhà" này làm cho trái tim Khương Mịch vô thức nhảy lên.
Cố Ngôn Phong đặt cô ngồi xuống trên sô pha: "Chờ tôi một lát."
Sau đó anh lại đi ra ngoài, nói với tài xế điều gì đó, tài xế nhanh chóng rời đi.
Khi Cố Ngôn Phong trở lại, anh đổ đi chén nước trên bàn, rửa sạch trái cây, lấy chút đồ ăn vặt bày lên đĩa, dặn dò: "Em ngồi tạm ở đây đã, tôi giúp em đi dọn phòng. Nếu chán có thể bật tivi lên xem."
"Cảm ơn anh."
Ngoài cảm ơn ra, Khương Mịch thật sự không biết nói cái gì.
Chờ đến lúc Cố Ngôn Phong dọn dẹp phòng ốc xong, vị tài xế kia cũng đã trở lại, còn mang theo một cô gái xinh đẹp chừng hai lăm hai sáu tuổi, tay cầm túi ni lông cỡ lớn.
"Đây là trợ lý của tôi, em cứ gọi cô ấy là Song tỷ*." Cố Ngôn Phong nhìn về phía Khương Mịch giới thiệu.
(*Chỗ này tớ định để là chị Song nghe cho nó thuần Việt, nhưng như thế nghe không ổn cho lắm, thôi thì giữ nguyên là Song tỷ vậy. Ai bảo cái tên bà này kì thế =))
"Chào Song tỷ." Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Người được gọi là Song tỷ cười cười: "Em dâu chịu khổ rồi."
Khương Mịch: "..."
Cố Ngôn Phong tiến lên trước lấy đồ mà Song tỷ đang cầm trong tay, ôm Khương Mịch bước vào căn phòng anh vừa dọn dẹp.
"Cứ mặc lễ phục sẽ không thoải mái, em thay quần áo ở nhà đi. Vì không biết em thích mặc kiểu dáng nào nên tôi mua đại, em cứ tạm mặc đã."
Nói xong, anh dặn dò Song tỷ: "Chân cô ấy bị thương, chị chiếu cố một chút."
Song tỷ gật đầu.
Người đàn ông này quả thật vô cùng cẩn thận, Khương Mịch rất cảm kích, đang muốn nói lời cảm ơn thì thấy anh xua tay: "Đừng nói cảm ơn. Đã đến đây rồi thì cứ xem như đây là nhà của em, không cần khách sáo."
Ngoài cảm ơn ra thì cô còn có gì để nói nữa, chỉ đành gật đầu.
Cố Ngôn Phong lúc này mới đi ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.
"Em dâu, muốn thay quần áo không?" Song tỷ hỏi.
"Chị đừng gọi em như vậy, gọi Mịch Mịch là ổn rồi." Cô đối với cách gọi "em dâu" thân mật này không thể nào thích ứng được.
"Ok, vậy Mịch Mịch nhìn xem trong chỗ này em muốn mặc cái nào?" Song tỷ đem túi quần áo mở ra.
Vừa liếc qua một cái đã thấy ít nhất có mười bộ quần áo, đủ loại phong cách, từ chất liệu vải có thể thấy giá cả của chúng đắt đến cỡ nào.
Khương Mịch tự chọn cho mình một bộ quần áo có mũ tai thỏ. Song tỷ thấy thế liền liếc nhìn bộ váy cưới phức tạp trên người cô: "Em tự mặc được không?"
Khi thấy Khương Mịch gật đầu, cô liền chủ động xoay người đi. Chờ cô thay quần áo xong, Song tỷ lại đem cái túi khác đựng vật dụng hàng ngày đến, đưa hết cho Khương Mịch: "Không quấy rầy em nữa, có gì gọi chị một tiếng là được."
Khương Mịch nói tiếng cảm ơn, cô ấy liền rời đi.
Sau khi tháo hết đồ trang sức xuống, Khương Mịch đánh giá một chút căn phòng này. Phòng rất lớn, có cả ánh sáng và gió hắt từ bên ngoài vào, được trang trí đơn giản, không có bất kì đồ vật trang trí dư thừa nào.
Cô ngồi trong phòng một lát, sau đó chậm rãi chống tường đi ra khỏi phòng.
Phòng khách không có người, nhưng trong bếp lại có động tĩnh.
Lúc này cô mới chú ý đến đã đến giờ cơm tối, thế là lại đi vào bếp.
Song tỷ hình như đã đi, trong bếp chỉ còn Cố Ngôn Phong một thân mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, đang đeo tạp dề nấu cơm.
Anh dường như không chú ý tới trong bếp vừa xuất hiện thêm một người, vẫn chuyên chú nhìn miếng bò bít tết trong nồi.
Sườn mặt anh trông rất tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, lông mi dài cong vút, ngón tay thon dài còn đang cầm cái kẹp, quả thật trông không khác gì bức tượng điêu khắc mỹ nam đang nấu cơm.
Trên đời còn có người hoàn hảo như thế ư?
Đợi đến khi đem đĩa bò bít tết đặt lên bàn, khoé mắt Cố Ngôn Phong bấy giờ mới nhìn thấy Khương Mịch, anh vội nghiêng đầu nhìn qua, quan tâm hỏi: "Sao lại đi ra đây rồi? Chân có đau không?"
"Không đau." Khương Mịch lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Thơm quá."
Cố Ngôn Phong cười: "Ngồi xuống đi, có thể ăn rồi."
Khương Mịch nghe lời anh ngồi xuống.
Cố Ngôn Phong rất nhanh bưng món bò bít tết lại đây, vừa nhìn qua là đã thấy thèm.
"Sáng và trưa này em đều chưa ăn gì, chắc là đói lả." Anh nói: "Không biết có hợp khẩu vị của em không. Nếu không ăn được thì vứt sang một bên, tôi gọi cơm hộp đến."
Khương Mịch cắt miếng bò bít tết ra nếm thử, mùi vị rất ngon, không thua kém gì so với các đầu bếp bên ngoài.
"Rất ngon luôn." Cô không tiếc buông lời khích lệ: "Thầy Cố, sao anh có thể giỏi đến vậy? Thật khiến người khác ghen tị."
Cố Ngôn Phong buồn cười: "Em ghen tị cái gì?"
"Tôi không ghen tị." Khương Mịch nói: "Ý tôi là sẽ có người khác ghen tị với anh... cũng sẽ có người ghen tị với tôi."
Không biết Cố Ngôn Phong có nghe ra lời ám chỉ của cô hay không, anh chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Em đừng quá chú ý đến ưu điểm bề ngoài, về sau em sẽ nhận ra con người tôi cũng có khuyết điểm, không ai là hoàn hảo cả, đến lúc đó muốn trốn cũng không được."
"Không phải chỉ có một cái ưu điểm thôi đâu, anh có rất nhiều, nhiều đến nỗi cơ thể lấp la lấp lánh." Khương Mịch vẫn cố chấp.
Cố Ngôn Phong cười cười không nói gì nữa.
Hai người ăn cơm giữa một bầu không khí hài hoà, Khương Mịch vì bị thương nên không thể đi rửa bát, chỉ có thể ngồi không ma sát với cái bàn.
"Chờ đã." Cố Ngồn Phong ngăn cản cô đang định bỏ đi, sau đó quay lại phòng bếp.
Khương Mịch rất tò mò chờ đợi, không nghĩ anh sẽ cầm theo một cái hộp đi ra. Lúc anh mở hộp ra, cô nhìn thấy bên trong là một chiếc bánh sinh nhật.
"Sinh nhật năm mười tám tuổi rất quan trọng, không giống các sinh nhật trước đó. Bởi vì không biết hôm nay là sinh nhật em nên tôi không kịp đặt làm, chỉ có thể mua tạm một cái." Cố Ngôn Phong vừa châm nến tắt đèn vừa nói: "Em ước đi."
Trong bóng đêm, Khương Mịch không nhịn được đỏ mắt.
Ở thế giới thực của cô, hôm nay là ngày 6 tháng 8, cũng là ngày cô sinh nhật.
Thậm chí buổi sáng trước khi rời nhà đi, ba cô còn mời rất nhiều bạn bè thân thích, nói muốn cho cô một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt nhất.
/102
|