Dạ Lam tung tăng bước ra ngoài, cô nàng chợt sững lại, chạm nhẹ vào môi. Rồi vô thức bật cười :
-Nhìn huynh ấy đơ ra vậy thật có hứng thú!
Rồi sực nhớ ra sự vô lễ của mình, cô nành ái ngại:
-May mà huynh ấy không đuổi theo! Bản cô nương không nhanh chân là rơi đầu rồi!
Rồi nàng ngó ngược ngó xuôi:
-Ủa! Mà Mai Mai! Em ấy đâu rồi!
Hàn Thiên nhìn người đang cúi trước mặt, Chàng phẩy tay ra hiệu:
-Đừng để ta nhắc lại!
Mai Mai vốn đã sợ sệt, không dám ngóc đầu, cô nàng chả dám ngẩng lên.. Lại sợ ăn nói không đúng.. Lý Uy nhìn dc sự lúng túng của cô nàng thì huých tay:
-Đừng sợ! Ngài ấy k có kiên nhẫn đâu!
Mai Mai nắm chặt vạt váy, gật đầu mở miệng :
-Thật ra... Thần muốn nói....
Hàn Thiên nhìn cây nhanh cười khểnh:
-Cây nhanh sắp tàn rồi!
Mai Mai hoảng hốt nhìn lên rồi như có động lực cô nàng bạo dạn:
-Chuyện thần muốn nói là... Dạ Lam tiểu thư, cô ấy vẫn chưa biết mình bị bán đi, chỉ đơn giản là nghĩ mình có giao ước với Hàn gia! Cho nên thần xin...
-Ý ngươi muốn bọn ta giữ bí mật!
Mai Mai gật gật đầu :
-Phải! Thần cầu xin người! Cô ấy rất đơn độc! Chả có ai bên cạnh! Từ nhỏ đã bị đánh chịu cay đắng từ người mẹ kế, lại thêm người cha không quan tâm, chỉ nghe lời mẹ con nhà kia mà lạnh nhạt với cô ấy. Cô ấy đối xử với người thật lòng, mong người đừng để cô ấy một mình... Tuy nói đây là cuộc giao dịch nhưng xin người.... Đừng tạo thêm vết thương cho cô ấy nữa! Và xin người.... hãy giữ chuyện này kín!
Hàn Thiên chú tâm nghe nãy giờ, thấy cô nàng dừng lại thì nhếch mép :
-Ý ngươi là muốn ta quan tâm nàng ta một chút!
Mai Mai gật gật đầu :
-Dạ!
Hàn Thiên đập bàn đứng dậy:
-To gan! Ngươi sao dám ra lệnh cho ta!
Mai Mai sợ hãi quỳ xuống đất :
-Thần Thần chỉ là... Muốn ngài hiểu rõ hơn thôi... Không.. Không có ý gì khác bổn phận!
Hàn Thiên lừ lên khe khẽ.. Lý Uy thấy vậy quỳ theo:
-Ngài bớt giận!
Hàn Thiên chỉ tay ra cửa:
-Ta cơ bản là không có hứng thú về đời riêng tư của nàng ta!!! Ta tự có suy xét! Thời gian đã hết! Biến đi!
Mai mai nhăn mặt.. Vậy là thất bại... Cô nàng thở dài :
-Thần đa tạ người tha mạng, thần xin cáo lui!
Cô nàng lủi thủi đi ra. Hàn Thiên nhìn sang Lý Uy, chàng nghiêng người :
-Lần đầu tiên ta thấy ngươi nói giúp cho người khác! Sao có tư tình với nô tỳ đó à!
Lý Uy cúi đầu lắc lia lịa:
-Bọn thần chỉ là bằng hữu! Thần nào dám có tư tình!
Hàn Thiên động mi hất tay ra vẻ anh đứng dậy:
-Trong thời gian ngắn mà kết bằng hữu! Tốt! Rất thân thiết! Ta vốn không rảnh soi xét đời tư của ngươi, ngươi yêu hay ghét ai! Ta vốn chẳng quản!
Lý Uy đứng dậy chàng im ắng lại.... Hàn Thiên nhỏ giọng lại:
-Ngươi nghĩ sao?
Lý Uy nhìn lên:
-Ý người là chuyện vừa nãy!
Hàn Thiên gật đầu :
-Phải!
Lý Uy dõng dạc nói:
-Thần thấy có lẽ đáng tin! Nếu quả thực như vậy thì thật bất công với Dạ Lam tiểu thư!
Hàn Thiên cầm lý trà nhấp một ngụm:
-Là nàng ta đáng thương!
Lý Uy gật đầu... Hàn Thiên bỏ ly trà xuống, chàng tiến ra cửa sổ không biết nghĩ gì nhưng trong giây lát, lại nói với Lý Uy:
-Xã hội này! Kẻ nào ta cũng gặp qua! Có người giả bộ đáng thương mong lợi dụng kẻ quyền thế, kẻ thì tham lam ích kỷ, nhìn con mắt bằng tiền..... Kẻ nào ta chẳng gặp qua!
Lý Uy gật gật đầu :
-Thần biết! Người vốn cẩn thận! Nhưng có lẽ lần này! Là thật!
Hàn Thiên lắc lắc đầu:
-Ta không biết mình đang nghĩ gì nữa! Để xác minh! Ngươi đi điều tra về nàng ta!
Lý Uy gật đầu, rồi hỏi nhiệm vụ :
-Người muốn biết gì về tiểu thư ạ!
Hàn Thiên mở nhẹ môi:
-Tất cả!
Lý Uy tuân lệnh lui ra.. Còn chàng một mình đứng ở cửa phụ nhìn ra xa....Cũng lại là cô độc... Nếu quả thực là vậy.. Chàng có nên suy nghĩ lại một chút.... Có... nên...Chàng lắc lắc đầu... Cô gái này đúng là nhọc lòng... Chàng đủ loại cảm xúc... Đôi khi thấy phiền, nhưng thi thoảng nghe nàng lẩm bẩm thì không khỏi căng não... Có lẽ nàng là duy nhất đến thời điểm hiện tại khiến chàng lay động.... Có lẽ là nên thương hại.!
Dạ Lam thấy Mai Mai lủi thủi đi về thì bực mình, nàng hét lên:
-Mai Mai đáng ghét! Em đi đâu mà giờ mới về làm ta tìm em suốt!
Mai Mai nhìn lên cười trừ:
-Em.. Em đi lạc!
Dạ Lam hừ mạnh, cô nàng nhăn nhó :
-Ta đói rồi!
Mai Mai gật đầu cười trừ:
-Vậy để em đi lấy thức ăn cho người!
Dạ Lam gật gật:
-Mau lên đi! Ta đói chết rồi!!!!
Nhìn Dạ Lam ngon lành ăn trước mặt, Mai Mai hỏi khẽ:
-Người thấy cuộc sống nơi đây thế nào!
Dạ Lam vừa tỏm tẻm ăn vừa nói:
-Cũng đc! Bọn họ không có thái độ miệt thị chúng ta! Đối xử dù lạnh nhạt nhưng cũng không tệ bạc!
Mai Mai hỏi tiếp:
-Vậy... Người có muốn ở đây không?
Dạ Lam đơ ra nàng dừng động tác:
-Ta........ Mà em hỏi làm gì!
Mai Mai thở dài:
-Chỉ là.... À không người ăn tiếp đi!
Dạ Lam cười khì khì :
-Hay ý em muốn ta ở lại để có ý với ai kia!
Mai Mai giật mình, lắp bắp :
-Người nghĩ lung tung vậy! Không không có chuyện đó!
Dạ Lam càng cười to:
-Thế sao em thẹn thùng vậy chứ!
Mai Mai thở dài cô nàng cười trừ:
-Người định... Làm gì tiếp theo!
Dạ Lam hất cằm lên tự hào:
-Thì vẫn cũ thôi! Làm chàng ấy thua! Lấy lệnh bài rồi chuồn!
-Người thật sự không có tình cảm với ngài ấy sao!
Dạ Lam dừng động tác, nàng đơ ra một chút... Có lẽ lệnh bài chỉ là cái cớ... Nhưng...
-Em cũng ăn đi! Chỉ là lệnh bài thôi!
Mai Mai gật gật đầu, cô nàng cặm cụi ăn. Bất giác lại nhìn lên tiểu thư.... Cô thật tội nghiệp... Có lẽ người sẽ chẳng đc tự do.. Thần đã nói vậy mà ngài ấy vẫn tỉnh bơ... Xem ra.. Người chỉ là hôn thê hờ, chỉ là một vật mua bán, vậy mà người còn hào hứng như vậy nữa! Có lẽ cả đời người sẽ có nổi một hôn lễ như ý hay không? Thần không dám chắc! Chỉ mong ngài ấy sẽ nghĩ lại... Chỉ mong người đừng cô độc một mình cả đời ở nơi không tình thương này!!!!
Mai Mai tự nhủ.. Cô phải bên tiểu thư... Cô ấy có hạnh phúc thì cô mới nghĩ đến bản thân bởi cô ấy là ân nhân là người thân thiết vs cô....
Lý Uy bước vào, vẫn điềm đạm:
-Đã có tin tức!
Hàn Thiên gật đầu, chàng vẫn tiếp tục viết:
-Nói đi!
Lý Uy bắt đầu nói toàn bộ sự việc.... Chỉ là nghe xong Hàn Thiên chỉ khẽ nhíu mày không có cảm xúc nào cả! Lý Uy nhìn chàng có phần khó hiểu. Chưa biết thì còn có cảm xúc, biết rồi.. Sao ngài ấy lại vô cảm luôn..
-Ngươi nghỉ đi! Mai gặp lại!
Lý Uy không hỏi nhiều, anh bước ra rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại:
-Vâng! Người ngủ ngon!
Cánh cửa khép lại... Hàn Thiên lặng người.... Nhìn sang cửa phụ, có lẽ đây là thói quen chàng hay làm mỗi khi suy nghĩ điều gì! Dừng cây bút lại.... Chàng bước ra ngoài cửa phụ nhìn ánh trăng rọi vào hồ.... Khuôn mặt có phần cảm xúc, là sự cảm thông đồng cảm.. Hoàn cảnh của nàng, có nét tương đồng với chàng, nhưng có phận lạ hơn, chàng vốn rất nhạy cảm với trường hợp như vậy! Lúc nào cũng vậy, nghe hoàn cảnh dù đau thương thảm hại ra sao, chàng vẫn chả để lộ cảm xúc gì cả, với người ngoài và ngay cả Lý Uy, bởi chàng k muốn ai thấy đc nội tâm mình và quan trọng là không để kẻ thù nắm điểm yếu.... Chàng nhìn ra xa thở dài, đêm tĩnh lặng, một mình chàng nhìn ra hồ nước, ttong lòng có phần lăn tăn :
-Phải chăng! Mình đã quá đề phòng! Trên đời này... chưa ai là chưa cô độc sao?
Nhớ lại sự hồn nhiên vui vẻ của nàng, nàng lúc nào cũng cười, tự tạo ra niềm vui cho mình, chẳng thấy nàng khóc ngay cả khi bị lạnh nhạt, bị xua đuổi vẫn quyế tâm đứng dậy mà tiến hành tới.. Hình như chàng rung động, rung động vì sụ mạnh mẽ ấy. Nếu nàng lấy nụ cười sự mạnh mẽ để xoa dịu sự đơn độc thì chàng lại thấy sự lạnh giá để vô cảm mọi thứ. Họ vẫn là điểm chung!!!!
Có lẽ. ....Câu nói nhẹ vào đêm khuya, vang nhẹ rồi biến mất! Câu nói như trả lời sẵn, ngụ ý, có lẽ bản thân người đọc không cảm nhận đc, mà tác giả cũng vậy, bởi chỉ có chàng, mới hiểu hết, nó là ý nghĩa ra sao!!!
Đêm buông.. Bóng chàng im trên vạch tường, vẫn là bóng dáng cô độc, nhưng hôm nay lại có thêm một loại tình thương mới len lỏi trong tâm trí chàng....
-Nhìn huynh ấy đơ ra vậy thật có hứng thú!
Rồi sực nhớ ra sự vô lễ của mình, cô nành ái ngại:
-May mà huynh ấy không đuổi theo! Bản cô nương không nhanh chân là rơi đầu rồi!
Rồi nàng ngó ngược ngó xuôi:
-Ủa! Mà Mai Mai! Em ấy đâu rồi!
Hàn Thiên nhìn người đang cúi trước mặt, Chàng phẩy tay ra hiệu:
-Đừng để ta nhắc lại!
Mai Mai vốn đã sợ sệt, không dám ngóc đầu, cô nàng chả dám ngẩng lên.. Lại sợ ăn nói không đúng.. Lý Uy nhìn dc sự lúng túng của cô nàng thì huých tay:
-Đừng sợ! Ngài ấy k có kiên nhẫn đâu!
Mai Mai nắm chặt vạt váy, gật đầu mở miệng :
-Thật ra... Thần muốn nói....
Hàn Thiên nhìn cây nhanh cười khểnh:
-Cây nhanh sắp tàn rồi!
Mai Mai hoảng hốt nhìn lên rồi như có động lực cô nàng bạo dạn:
-Chuyện thần muốn nói là... Dạ Lam tiểu thư, cô ấy vẫn chưa biết mình bị bán đi, chỉ đơn giản là nghĩ mình có giao ước với Hàn gia! Cho nên thần xin...
-Ý ngươi muốn bọn ta giữ bí mật!
Mai Mai gật gật đầu :
-Phải! Thần cầu xin người! Cô ấy rất đơn độc! Chả có ai bên cạnh! Từ nhỏ đã bị đánh chịu cay đắng từ người mẹ kế, lại thêm người cha không quan tâm, chỉ nghe lời mẹ con nhà kia mà lạnh nhạt với cô ấy. Cô ấy đối xử với người thật lòng, mong người đừng để cô ấy một mình... Tuy nói đây là cuộc giao dịch nhưng xin người.... Đừng tạo thêm vết thương cho cô ấy nữa! Và xin người.... hãy giữ chuyện này kín!
Hàn Thiên chú tâm nghe nãy giờ, thấy cô nàng dừng lại thì nhếch mép :
-Ý ngươi là muốn ta quan tâm nàng ta một chút!
Mai Mai gật gật đầu :
-Dạ!
Hàn Thiên đập bàn đứng dậy:
-To gan! Ngươi sao dám ra lệnh cho ta!
Mai Mai sợ hãi quỳ xuống đất :
-Thần Thần chỉ là... Muốn ngài hiểu rõ hơn thôi... Không.. Không có ý gì khác bổn phận!
Hàn Thiên lừ lên khe khẽ.. Lý Uy thấy vậy quỳ theo:
-Ngài bớt giận!
Hàn Thiên chỉ tay ra cửa:
-Ta cơ bản là không có hứng thú về đời riêng tư của nàng ta!!! Ta tự có suy xét! Thời gian đã hết! Biến đi!
Mai mai nhăn mặt.. Vậy là thất bại... Cô nàng thở dài :
-Thần đa tạ người tha mạng, thần xin cáo lui!
Cô nàng lủi thủi đi ra. Hàn Thiên nhìn sang Lý Uy, chàng nghiêng người :
-Lần đầu tiên ta thấy ngươi nói giúp cho người khác! Sao có tư tình với nô tỳ đó à!
Lý Uy cúi đầu lắc lia lịa:
-Bọn thần chỉ là bằng hữu! Thần nào dám có tư tình!
Hàn Thiên động mi hất tay ra vẻ anh đứng dậy:
-Trong thời gian ngắn mà kết bằng hữu! Tốt! Rất thân thiết! Ta vốn không rảnh soi xét đời tư của ngươi, ngươi yêu hay ghét ai! Ta vốn chẳng quản!
Lý Uy đứng dậy chàng im ắng lại.... Hàn Thiên nhỏ giọng lại:
-Ngươi nghĩ sao?
Lý Uy nhìn lên:
-Ý người là chuyện vừa nãy!
Hàn Thiên gật đầu :
-Phải!
Lý Uy dõng dạc nói:
-Thần thấy có lẽ đáng tin! Nếu quả thực như vậy thì thật bất công với Dạ Lam tiểu thư!
Hàn Thiên cầm lý trà nhấp một ngụm:
-Là nàng ta đáng thương!
Lý Uy gật đầu... Hàn Thiên bỏ ly trà xuống, chàng tiến ra cửa sổ không biết nghĩ gì nhưng trong giây lát, lại nói với Lý Uy:
-Xã hội này! Kẻ nào ta cũng gặp qua! Có người giả bộ đáng thương mong lợi dụng kẻ quyền thế, kẻ thì tham lam ích kỷ, nhìn con mắt bằng tiền..... Kẻ nào ta chẳng gặp qua!
Lý Uy gật gật đầu :
-Thần biết! Người vốn cẩn thận! Nhưng có lẽ lần này! Là thật!
Hàn Thiên lắc lắc đầu:
-Ta không biết mình đang nghĩ gì nữa! Để xác minh! Ngươi đi điều tra về nàng ta!
Lý Uy gật đầu, rồi hỏi nhiệm vụ :
-Người muốn biết gì về tiểu thư ạ!
Hàn Thiên mở nhẹ môi:
-Tất cả!
Lý Uy tuân lệnh lui ra.. Còn chàng một mình đứng ở cửa phụ nhìn ra xa....Cũng lại là cô độc... Nếu quả thực là vậy.. Chàng có nên suy nghĩ lại một chút.... Có... nên...Chàng lắc lắc đầu... Cô gái này đúng là nhọc lòng... Chàng đủ loại cảm xúc... Đôi khi thấy phiền, nhưng thi thoảng nghe nàng lẩm bẩm thì không khỏi căng não... Có lẽ nàng là duy nhất đến thời điểm hiện tại khiến chàng lay động.... Có lẽ là nên thương hại.!
Dạ Lam thấy Mai Mai lủi thủi đi về thì bực mình, nàng hét lên:
-Mai Mai đáng ghét! Em đi đâu mà giờ mới về làm ta tìm em suốt!
Mai Mai nhìn lên cười trừ:
-Em.. Em đi lạc!
Dạ Lam hừ mạnh, cô nàng nhăn nhó :
-Ta đói rồi!
Mai Mai gật đầu cười trừ:
-Vậy để em đi lấy thức ăn cho người!
Dạ Lam gật gật:
-Mau lên đi! Ta đói chết rồi!!!!
Nhìn Dạ Lam ngon lành ăn trước mặt, Mai Mai hỏi khẽ:
-Người thấy cuộc sống nơi đây thế nào!
Dạ Lam vừa tỏm tẻm ăn vừa nói:
-Cũng đc! Bọn họ không có thái độ miệt thị chúng ta! Đối xử dù lạnh nhạt nhưng cũng không tệ bạc!
Mai Mai hỏi tiếp:
-Vậy... Người có muốn ở đây không?
Dạ Lam đơ ra nàng dừng động tác:
-Ta........ Mà em hỏi làm gì!
Mai Mai thở dài:
-Chỉ là.... À không người ăn tiếp đi!
Dạ Lam cười khì khì :
-Hay ý em muốn ta ở lại để có ý với ai kia!
Mai Mai giật mình, lắp bắp :
-Người nghĩ lung tung vậy! Không không có chuyện đó!
Dạ Lam càng cười to:
-Thế sao em thẹn thùng vậy chứ!
Mai Mai thở dài cô nàng cười trừ:
-Người định... Làm gì tiếp theo!
Dạ Lam hất cằm lên tự hào:
-Thì vẫn cũ thôi! Làm chàng ấy thua! Lấy lệnh bài rồi chuồn!
-Người thật sự không có tình cảm với ngài ấy sao!
Dạ Lam dừng động tác, nàng đơ ra một chút... Có lẽ lệnh bài chỉ là cái cớ... Nhưng...
-Em cũng ăn đi! Chỉ là lệnh bài thôi!
Mai Mai gật gật đầu, cô nàng cặm cụi ăn. Bất giác lại nhìn lên tiểu thư.... Cô thật tội nghiệp... Có lẽ người sẽ chẳng đc tự do.. Thần đã nói vậy mà ngài ấy vẫn tỉnh bơ... Xem ra.. Người chỉ là hôn thê hờ, chỉ là một vật mua bán, vậy mà người còn hào hứng như vậy nữa! Có lẽ cả đời người sẽ có nổi một hôn lễ như ý hay không? Thần không dám chắc! Chỉ mong ngài ấy sẽ nghĩ lại... Chỉ mong người đừng cô độc một mình cả đời ở nơi không tình thương này!!!!
Mai Mai tự nhủ.. Cô phải bên tiểu thư... Cô ấy có hạnh phúc thì cô mới nghĩ đến bản thân bởi cô ấy là ân nhân là người thân thiết vs cô....
Lý Uy bước vào, vẫn điềm đạm:
-Đã có tin tức!
Hàn Thiên gật đầu, chàng vẫn tiếp tục viết:
-Nói đi!
Lý Uy bắt đầu nói toàn bộ sự việc.... Chỉ là nghe xong Hàn Thiên chỉ khẽ nhíu mày không có cảm xúc nào cả! Lý Uy nhìn chàng có phần khó hiểu. Chưa biết thì còn có cảm xúc, biết rồi.. Sao ngài ấy lại vô cảm luôn..
-Ngươi nghỉ đi! Mai gặp lại!
Lý Uy không hỏi nhiều, anh bước ra rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại:
-Vâng! Người ngủ ngon!
Cánh cửa khép lại... Hàn Thiên lặng người.... Nhìn sang cửa phụ, có lẽ đây là thói quen chàng hay làm mỗi khi suy nghĩ điều gì! Dừng cây bút lại.... Chàng bước ra ngoài cửa phụ nhìn ánh trăng rọi vào hồ.... Khuôn mặt có phần cảm xúc, là sự cảm thông đồng cảm.. Hoàn cảnh của nàng, có nét tương đồng với chàng, nhưng có phận lạ hơn, chàng vốn rất nhạy cảm với trường hợp như vậy! Lúc nào cũng vậy, nghe hoàn cảnh dù đau thương thảm hại ra sao, chàng vẫn chả để lộ cảm xúc gì cả, với người ngoài và ngay cả Lý Uy, bởi chàng k muốn ai thấy đc nội tâm mình và quan trọng là không để kẻ thù nắm điểm yếu.... Chàng nhìn ra xa thở dài, đêm tĩnh lặng, một mình chàng nhìn ra hồ nước, ttong lòng có phần lăn tăn :
-Phải chăng! Mình đã quá đề phòng! Trên đời này... chưa ai là chưa cô độc sao?
Nhớ lại sự hồn nhiên vui vẻ của nàng, nàng lúc nào cũng cười, tự tạo ra niềm vui cho mình, chẳng thấy nàng khóc ngay cả khi bị lạnh nhạt, bị xua đuổi vẫn quyế tâm đứng dậy mà tiến hành tới.. Hình như chàng rung động, rung động vì sụ mạnh mẽ ấy. Nếu nàng lấy nụ cười sự mạnh mẽ để xoa dịu sự đơn độc thì chàng lại thấy sự lạnh giá để vô cảm mọi thứ. Họ vẫn là điểm chung!!!!
Có lẽ. ....Câu nói nhẹ vào đêm khuya, vang nhẹ rồi biến mất! Câu nói như trả lời sẵn, ngụ ý, có lẽ bản thân người đọc không cảm nhận đc, mà tác giả cũng vậy, bởi chỉ có chàng, mới hiểu hết, nó là ý nghĩa ra sao!!!
Đêm buông.. Bóng chàng im trên vạch tường, vẫn là bóng dáng cô độc, nhưng hôm nay lại có thêm một loại tình thương mới len lỏi trong tâm trí chàng....
/80
|