Dạ Lam bị nắm chặt cổ tay, nàng có phần sợ sệt, nàng càng ngày càng lùi lại đến mép bàn không thể lùi nữa nàng hơi cúi đầu, im lặng không nói. Hàn Thiên hừ nhẹ, nàng lúc nào cũng có thể chọc chàng điên lên, Dạ Lam thấy chàng không có phản ứng thì nhìn lên:
-Ta ta nói có gì sai đâu!
Hàn Thiên nhíu mày, chàng siết chặt tay hơn nhấn mạnh:
-Không sai ư!
Dạ Lam nghiêng người, nàng nhìn lên:
-Huynh không nỡ để ta rời xa à!
Hàn Thiên cứ nhìn nàng chăm chú không nói lời nào, Dạ Lam thất vọng, nàng thở dài:
-Vậy huynh tốt nhất là nên bỏ ta mà đi lấy Phương tài nữ kia đi! Cô ấy vừa xinh đẹp lại giỏi giang.... Ưm... Hàn Thiên kéo nàng lại đặt một nụ hôn ngọt ngào, rất nhanh khiến Dạ Lam chỉ đần người, con mắt căng nên, nàng không tin được, nàng chỉ tay còn lại:
-Huynh.. Huynh vừa làm gì vậy!
Hàn Thiên lắc lắc đầu:
-Chẳng ra sao!
Nàng cười nhẹ,kễnh nhẹ chân, hôn lên má chàng, Hàn Thiên cười nhẹ:
-Cô nương lại làm gì vậy!
Dạ Lam chu chu mỏ:
-Ta chỉ có đi có lại thôi!
Hàn Thiên bật cười, chàng lắc lắc đầu. Dạ Lam hừ nhẹ:
-Huynh cười cái gì! Ta ta bị đau tay!
Hàn Thiên đơ người, chàng buông tay ra, Dạ Lam xoa tay, nàng bị đau, chàng dùng lực khiến tay nàng lằn, nàng ngồi xuống, xoa tay.... Hàn Thiên nhìn xuống tay nàng, chàng thở dài, chàng ngồi xuống kéo tay nàng vào lòng:
-Đưa đây!
Nàng rụt lại:
-Không sao! Ta.. Ta không có gì....
-Ngồi yên!
Dạ Lam im bặt, Hàn Thiên bỏ thuốc ra, chàng nhẹ nhàng nâng tay, bôi thuốc:
-Xin lỗi! Ta không cố ý!
Dạ Lam nhìn chàng cười nhẹ:
-Hàn Thiên!
-Sao!
Hàn Thiên nhìn lên.. Nàng cười nhẹ... Rồi lắc đầu :
-Huynh hôm nay uống nhầm gì à!
Hàn Thiên nhíu mày:
-Cái gì!Chàng bực mình đứng lên, chàng cầm lọ thuốc đứng ra ngoài cửa, Dạ Lam nhìn lên, nàng ngớ người... Mình nói sai gì sao... Quá sai nàng ơi.. Người ta dịu dàng như thế, cách nói nhẹ nhàng như thế, vậy mà chốt câu kia... Hàn Thiên thở dài... Thì ra với nàng chàng lại lạnh nhạt như vậy, chàng bám vào cửa với lực mạnh.... Chàng sai rồi, cách chàng áp dụng đã thất bại, nàng đã không cảm nhận được nó mà lại hiểu sai... Chàng nghĩ mình quan tâm nàng để nàng cảm nhận, đáng tiếc nó lại trở thành trò đùa.... Thấy Hàn Thiên đứng vậy, Dạ Lam giơ chuông gió lắc trước mặt chàng:
-Ngủ thôi!
Hàn Thiên nhìn sáng thấy sự toe toét của nàng, chàng cười nhẹ, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng:
-Ừ! Muộn rồi! Ngủ ngon!
Chàng tiến lại lấy gối, rồi xoay người....Dạ Lam tiến lại, mặt hơi hồng:
-Huynh muốn ngủ cùng ta à!
Dạ Lam luống cuống, nàng xua tay:
-Không không... Ta... Ta..
Chàng ghé nàng sang một bên, với lấy chăn:
-Cô nương muốn vậy à
Nàng đỏ bừng mặt lên, im bặt. Rồi chàng lắc lắc đầu :
-Ta sẽ nằm ở phía dưới! Nhưng...
Chàng ghé sát tai nàng:
-Ta hình như có phản ứng!
Dạ Lam vẫn đơ người, nàng nhìn trộm chàng:
-Huynh nói gì cơ!
Hàn Thiên lắc đầu :
-Ngủ đi!
Dạ Lam gật đầu, nàng ngồi lên giường, chọc ghẹo :
-Thật ngại! Thiếu chủ mà nằm đất vậy mà truyền ra ngoài chắc ta không còn mặt mũi!
Hàn Thiên mở mắt, chàng cười nhạt:
-Nếu là nhường cho phu nhân, chắc ta sẽ đc Vinh danh!
-Hả! Huynh nói gì cơ!
Hàn Thiên gắt lên:
-Ngủ đi!
Dạ Lam ậm ờ, nàng cười trộm, thấy Hàn Thiên đã nhắm mắt, nàng khóc, nước mắt rơi xuống đất liên tục, nàng thở dài:
-Hàn Thiên! Phải chăng đây là sự chia tay ngọt ngào huynh giành cho ta!
Hàn Thiên mở mắt, nghe rõ, chàng nắm chặt chuông gió:
-Dạ Lam! Nàng yên tâm! Ta sẽ không để nàng phải dời xa ta! Lần này nguy hiểm nhưng ta sẽ không để nàng bị thương! Hàn Thiên ta! Hứa sẽ không để nàng buồn như vậy nữa! Thật xin lỗi!
Màn đêm buông đã lâu, sương giăng đầy vùng Hoa Nam, trăng đẹp, gió thổi!
-Ta ta nói có gì sai đâu!
Hàn Thiên nhíu mày, chàng siết chặt tay hơn nhấn mạnh:
-Không sai ư!
Dạ Lam nghiêng người, nàng nhìn lên:
-Huynh không nỡ để ta rời xa à!
Hàn Thiên cứ nhìn nàng chăm chú không nói lời nào, Dạ Lam thất vọng, nàng thở dài:
-Vậy huynh tốt nhất là nên bỏ ta mà đi lấy Phương tài nữ kia đi! Cô ấy vừa xinh đẹp lại giỏi giang.... Ưm... Hàn Thiên kéo nàng lại đặt một nụ hôn ngọt ngào, rất nhanh khiến Dạ Lam chỉ đần người, con mắt căng nên, nàng không tin được, nàng chỉ tay còn lại:
-Huynh.. Huynh vừa làm gì vậy!
Hàn Thiên lắc lắc đầu:
-Chẳng ra sao!
Nàng cười nhẹ,kễnh nhẹ chân, hôn lên má chàng, Hàn Thiên cười nhẹ:
-Cô nương lại làm gì vậy!
Dạ Lam chu chu mỏ:
-Ta chỉ có đi có lại thôi!
Hàn Thiên bật cười, chàng lắc lắc đầu. Dạ Lam hừ nhẹ:
-Huynh cười cái gì! Ta ta bị đau tay!
Hàn Thiên đơ người, chàng buông tay ra, Dạ Lam xoa tay, nàng bị đau, chàng dùng lực khiến tay nàng lằn, nàng ngồi xuống, xoa tay.... Hàn Thiên nhìn xuống tay nàng, chàng thở dài, chàng ngồi xuống kéo tay nàng vào lòng:
-Đưa đây!
Nàng rụt lại:
-Không sao! Ta.. Ta không có gì....
-Ngồi yên!
Dạ Lam im bặt, Hàn Thiên bỏ thuốc ra, chàng nhẹ nhàng nâng tay, bôi thuốc:
-Xin lỗi! Ta không cố ý!
Dạ Lam nhìn chàng cười nhẹ:
-Hàn Thiên!
-Sao!
Hàn Thiên nhìn lên.. Nàng cười nhẹ... Rồi lắc đầu :
-Huynh hôm nay uống nhầm gì à!
Hàn Thiên nhíu mày:
-Cái gì!Chàng bực mình đứng lên, chàng cầm lọ thuốc đứng ra ngoài cửa, Dạ Lam nhìn lên, nàng ngớ người... Mình nói sai gì sao... Quá sai nàng ơi.. Người ta dịu dàng như thế, cách nói nhẹ nhàng như thế, vậy mà chốt câu kia... Hàn Thiên thở dài... Thì ra với nàng chàng lại lạnh nhạt như vậy, chàng bám vào cửa với lực mạnh.... Chàng sai rồi, cách chàng áp dụng đã thất bại, nàng đã không cảm nhận được nó mà lại hiểu sai... Chàng nghĩ mình quan tâm nàng để nàng cảm nhận, đáng tiếc nó lại trở thành trò đùa.... Thấy Hàn Thiên đứng vậy, Dạ Lam giơ chuông gió lắc trước mặt chàng:
-Ngủ thôi!
Hàn Thiên nhìn sáng thấy sự toe toét của nàng, chàng cười nhẹ, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng:
-Ừ! Muộn rồi! Ngủ ngon!
Chàng tiến lại lấy gối, rồi xoay người....Dạ Lam tiến lại, mặt hơi hồng:
-Huynh muốn ngủ cùng ta à!
Dạ Lam luống cuống, nàng xua tay:
-Không không... Ta... Ta..
Chàng ghé nàng sang một bên, với lấy chăn:
-Cô nương muốn vậy à
Nàng đỏ bừng mặt lên, im bặt. Rồi chàng lắc lắc đầu :
-Ta sẽ nằm ở phía dưới! Nhưng...
Chàng ghé sát tai nàng:
-Ta hình như có phản ứng!
Dạ Lam vẫn đơ người, nàng nhìn trộm chàng:
-Huynh nói gì cơ!
Hàn Thiên lắc đầu :
-Ngủ đi!
Dạ Lam gật đầu, nàng ngồi lên giường, chọc ghẹo :
-Thật ngại! Thiếu chủ mà nằm đất vậy mà truyền ra ngoài chắc ta không còn mặt mũi!
Hàn Thiên mở mắt, chàng cười nhạt:
-Nếu là nhường cho phu nhân, chắc ta sẽ đc Vinh danh!
-Hả! Huynh nói gì cơ!
Hàn Thiên gắt lên:
-Ngủ đi!
Dạ Lam ậm ờ, nàng cười trộm, thấy Hàn Thiên đã nhắm mắt, nàng khóc, nước mắt rơi xuống đất liên tục, nàng thở dài:
-Hàn Thiên! Phải chăng đây là sự chia tay ngọt ngào huynh giành cho ta!
Hàn Thiên mở mắt, nghe rõ, chàng nắm chặt chuông gió:
-Dạ Lam! Nàng yên tâm! Ta sẽ không để nàng phải dời xa ta! Lần này nguy hiểm nhưng ta sẽ không để nàng bị thương! Hàn Thiên ta! Hứa sẽ không để nàng buồn như vậy nữa! Thật xin lỗi!
Màn đêm buông đã lâu, sương giăng đầy vùng Hoa Nam, trăng đẹp, gió thổi!
/80
|