Dạ Lam cười nhạt:
-Người bán con vậy mà!
Dạ Lão gia đụng trúng vết thương lòng, cúi đầu hối hận:
-Ta là ta có lỗi! Ta nghe họ mà mu muội! Dạ Lam! Ta có lỗi vs con, vs mẹ của con!
Dân tình xì xào, hết nhìn nàng rồi nhìn Dạ Lão gia, ánh mắt khó hiểu....
Hoàng Liên nhếch mép:
-Xem ra ngươi biết sự thật rồi! Vậy mà định cứu ông ấy luôn sao! Hiếu thảo thật
-Cứu! Hahaa! Phải ta chính là người ngu ngốc vậy đó! Thế ms đến đây theo kế hoạch các ngươi!
-Dạ Lam! Con đi đi! Ta k muốn liên lụy con! Ta có chết cũng là báo ứng!
Dạ Lam nhìn ông, xót thuong, mắt ông nhìn k thấy nữa, nét đau khổ trên mặt hiện lên, nàng thở dài:
-Người nghĩ vậy sao! Vậy là người đã nhận lỗi, rằng mẹ con vì người ép mà tự vẫn! Rằng người đang hối lỗi!
-Phải! Ta sai rồi! Ta chết sẽ tạ tội vs bà ấy!
Dạ Lam nhìn lên, nhếch mép nhìn Hoàng Liên:
-Muốn giết ông ấy sao!
-Cứu đi! Cứu đi! Ta xem mày làm sao cứu ông ta đc
Dạ Lam vung lục đạp ngã mấy tên nô bậc, vừa đến chỗ ông
-Phụ thân! Con k bỏ người đâu!
Vừa nói hết câu, nàng đã bị trói gọn lại, ra là mưu kế của mẹ con ả, Dạ Tuyết nhếch mép:
-Ha haha! Đâu dễ cứu vậy!
Dạ Lem cười nhạt... Lần này khó thoát rồi! Lương Anh bên cạnh nhìn nàng cười... Dạ Lam nhìn hắn nói:
-Ngài cũng có ngày này sao!
-Có chứ! Kẻ thù ta k ít! Đam sau lưng như vậy chẳng lạ gì! Nàng cũng bị lừa à!
Dạ Lam thở dài nhìn xuống:
-Phải! Ta sơ suất quá!
-Đừng lo! Hắn sẽ đến cứu nàng thôi!
-Ngài Nói Hàn Thiên!
Dạ Lam cười chua chát, nhắc đến chàng nàng thấy buồn lòng, bản thân vốn k giá trị, hôm qua lại quá nặng lời, chàng e là đã tức giận về Giang Nam rồi!
-Hahaha! Huynh ấy sẽ k cứu ta đâu! Ngài k biết ta vs Chàng đã mâu thuẫn sao đâu!vs lại ta đến đây! K nói chàng biết!
Lương Anh lắc đầu :
-Vậy sao! Nhưng ta thấy! Hắn sẽ đến đc thôi! Nhất định thế, còn ta cũng đang đợi nàng ấy! Nếu nàng đến! Ta k phải diễn như vậy nữa!
-Diễn! Diễn... Ngài định đánh cược bản thân sao!
Lương Anh gật đầu nhìn xa xăm:
-Phải! Nhìn xem! Kẻ thù ta tập trung đây hết! Họ chỉ chờ ta bị xé xác thôi! Ta làm nhiều tội! Hôm nay là phải báo rồi!
Dạ Lam thở dài, tên này có vấn đề đầu óc... Xem ra mẹ con ả vẫn bị hắn lợi dụng...
-Dạ Lam! Ta ns con ngốc quá! Đi đi lại qua đây làm gì!
Dạ Lam quay sang, giọng yếu lại:
-Người thấy rồi đấy! Cin vẫn giữ đúng lời hứa vs mẫu thân bảo vệ người, hôm nay có chết! Gia đình ta cũng đoàn tụ!
Dạ Lão gia thở dài, ông đành im lặng...
Hoàng Liên nhếch mép:
-Lẽ ra là nên xử mày vs lão luôn, để Dạ Gia mãi về tay bọn tao nhưng! Ta lại muốn hành hạ mày một chút!
Xì xèo tăng cao, ai nấy nhìn bà ta đã em đăm. DẠ tuyết quát:
-Im lặng! Việc phủ ta! Các ngươi im lặng xem, k xem thì cút! Ta k gia Lương Anh cho các ngươi nữa!
Ai nấy im bặt, phải! Người họ cần Là lương Anh.....
-Bắt nó lên đây!
Dạ Lão gia xúc động :
-Đừng động vào nó! Đừng động vào Con gái ta!
-Nhét cho lão im đi! Lo thân mk đi! Ông đc chết sớm thôi!
Dạ Tuyết cầm cây gậy to, đến bên nàng:
-Tỷ Tỷ! Đắc tội!
Dạ Lam cười nhạt, nhìn ả:
-Muốn làm thì làm! Đừng nhiều lời!
Dạ Tuyết giơ gậy lên đập xuống:
-Bất công của tao cũng do mày! Tao hôm nay đánh mày đến chết!
Ả đập mạnh xuống lưng nàng, nàng cắn răng.. Đau quá, như có gì đó đâm xuyên lưng vậy, quá ê buốt!
Hoàng Liên phất tay:
-Lấy Kim đi! Chứ gậy k ăn thua! Tao muốn nó phải đau đớn gấp bội!
Dạ Tuyết đc bưng kim, giơ kim lên:
-Thấy sợ không? Khóc đi!
-Hahaha! Ta sẽ k khóc, chết cũng thế! Ta chủ khóc trước người yêu thương, cac ngươi, không xứng!
-Hừ! Mày còn thái độ đó sao! Chết đi!
Ả lấy kim đâm vào lưng nàng, gằn giọng :
-Tao phải trả lại nỗi nhục nhã mày tạo nên!
-sao! Định chờ Hàn Thiên sao! Hắn sẽ k đến đâu! Vì sao ư! Điện giản! Mày chủ là món hàng! Vất đi có tiếc gì!
Dạ Lam đau, nhưng nàng thấy tim mình thắt lại, đau thể xác k bằng trong tim.. Nàng nhìn ra xa, bất lực rồi cúi xuống... Phải! Nàng cũng chỉ là món hàng!
-Huynh chờ đấy! Có ngày huynh sẽ rung động vì ta!
-Hàn Thiên!Huynh ăn hết rồi ta sẽ đi!
-Huynh cười trông rất đẹp! Ta muốn huynh cười nhiều như thế!
-Đồ háo sắc!
Kí ức ùa về, nàng thấy ấm áp. Nàng nhận thấy bản tgaan k hối hận một điều gì..
-Hàn Thiên! Tất cả những điều ta làm cho huynh, bao gồm yêu huynh! Ta đều k hối hận
Chiếc kim giáng xuống nàng nhanh như chớp... Lương Anh nhìn lên, vốn hơi xót, nhưng hắn k thể làm gì, bởi bản tgaan vẫn nhiều ánh mắt thù đang nhìn
-Dạ Lam! Ta tin hắn sẽ đến!
Dạ Lão gia miệng cử động, ông cảm nhận đc chuyện xảy ra đau lòng...
Hàn Thiên gọi nàng k động tĩnh, đạp cửa vào nhận bức thư
*Hàn Thiên! Ta đi đây! Chúng ta kết thúc rồi! Là ta không xứng với huynh! Nhưng ta thật lòng chúc huynh đc vui vẻ như bây giờ! Và sớm tìm đc hp*
Hàn Thiên bóp chặt thư, gừ lạnh:
-Chúc cái gì mà chúc! Nàng dám dời đi vậy sao! Dạ Lam! Ta sẽ tìm nàng!
Hàn Thiên bước ra ngoài, quát:
-Lục tung Hoa Nam cũng phải tìm nàng ấy! Mau lên!
Rồi chàng cầm chiếc chuông tâm linh:
-Dạ Lam! Muội lại vậy nữa! Trên dowdi này thứ ta sợ mât chỉ có muội! Sao lại nghĩ như vậy chứ! Tình yêu của ta k giữ chân muội đc sao!
Mĩ Lam(tg gọi nàng ta tên thật nhé) xoay người đi đã lâu, vốn định đi, nàng ta lại nghe tin, hắn bị mọi người sắp hành hình, chạnh lòng..
-Người nghĩ xem! Lương Anh ngài ấy, lần này nhiều kẻ thù, e là lành ít dữ nhiều! Mĩ Lam thở dài, nàng ta nắm ngọc bội:
-Huynh ấy sẽ tổn thương, ta biết! Nhưng sao huynh ấy lại nghĩ quarn vậy chứ!
-Ý người là... À phải! Với ngài ấy việc này k xảy ra! Vậy giờ chúng ta nên bỏ đi hay là....
-Ta.. Không biết! Ta...
Nàng ta thở dài, đứng lại nhìn xa xăm:
-Lương Anh! Huynh vẫn để bụng chuyện ta nói sao!
-Người bán con vậy mà!
Dạ Lão gia đụng trúng vết thương lòng, cúi đầu hối hận:
-Ta là ta có lỗi! Ta nghe họ mà mu muội! Dạ Lam! Ta có lỗi vs con, vs mẹ của con!
Dân tình xì xào, hết nhìn nàng rồi nhìn Dạ Lão gia, ánh mắt khó hiểu....
Hoàng Liên nhếch mép:
-Xem ra ngươi biết sự thật rồi! Vậy mà định cứu ông ấy luôn sao! Hiếu thảo thật
-Cứu! Hahaa! Phải ta chính là người ngu ngốc vậy đó! Thế ms đến đây theo kế hoạch các ngươi!
-Dạ Lam! Con đi đi! Ta k muốn liên lụy con! Ta có chết cũng là báo ứng!
Dạ Lam nhìn ông, xót thuong, mắt ông nhìn k thấy nữa, nét đau khổ trên mặt hiện lên, nàng thở dài:
-Người nghĩ vậy sao! Vậy là người đã nhận lỗi, rằng mẹ con vì người ép mà tự vẫn! Rằng người đang hối lỗi!
-Phải! Ta sai rồi! Ta chết sẽ tạ tội vs bà ấy!
Dạ Lam nhìn lên, nhếch mép nhìn Hoàng Liên:
-Muốn giết ông ấy sao!
-Cứu đi! Cứu đi! Ta xem mày làm sao cứu ông ta đc
Dạ Lam vung lục đạp ngã mấy tên nô bậc, vừa đến chỗ ông
-Phụ thân! Con k bỏ người đâu!
Vừa nói hết câu, nàng đã bị trói gọn lại, ra là mưu kế của mẹ con ả, Dạ Tuyết nhếch mép:
-Ha haha! Đâu dễ cứu vậy!
Dạ Lem cười nhạt... Lần này khó thoát rồi! Lương Anh bên cạnh nhìn nàng cười... Dạ Lam nhìn hắn nói:
-Ngài cũng có ngày này sao!
-Có chứ! Kẻ thù ta k ít! Đam sau lưng như vậy chẳng lạ gì! Nàng cũng bị lừa à!
Dạ Lam thở dài nhìn xuống:
-Phải! Ta sơ suất quá!
-Đừng lo! Hắn sẽ đến cứu nàng thôi!
-Ngài Nói Hàn Thiên!
Dạ Lam cười chua chát, nhắc đến chàng nàng thấy buồn lòng, bản thân vốn k giá trị, hôm qua lại quá nặng lời, chàng e là đã tức giận về Giang Nam rồi!
-Hahaha! Huynh ấy sẽ k cứu ta đâu! Ngài k biết ta vs Chàng đã mâu thuẫn sao đâu!vs lại ta đến đây! K nói chàng biết!
Lương Anh lắc đầu :
-Vậy sao! Nhưng ta thấy! Hắn sẽ đến đc thôi! Nhất định thế, còn ta cũng đang đợi nàng ấy! Nếu nàng đến! Ta k phải diễn như vậy nữa!
-Diễn! Diễn... Ngài định đánh cược bản thân sao!
Lương Anh gật đầu nhìn xa xăm:
-Phải! Nhìn xem! Kẻ thù ta tập trung đây hết! Họ chỉ chờ ta bị xé xác thôi! Ta làm nhiều tội! Hôm nay là phải báo rồi!
Dạ Lam thở dài, tên này có vấn đề đầu óc... Xem ra mẹ con ả vẫn bị hắn lợi dụng...
-Dạ Lam! Ta ns con ngốc quá! Đi đi lại qua đây làm gì!
Dạ Lam quay sang, giọng yếu lại:
-Người thấy rồi đấy! Cin vẫn giữ đúng lời hứa vs mẫu thân bảo vệ người, hôm nay có chết! Gia đình ta cũng đoàn tụ!
Dạ Lão gia thở dài, ông đành im lặng...
Hoàng Liên nhếch mép:
-Lẽ ra là nên xử mày vs lão luôn, để Dạ Gia mãi về tay bọn tao nhưng! Ta lại muốn hành hạ mày một chút!
Xì xèo tăng cao, ai nấy nhìn bà ta đã em đăm. DẠ tuyết quát:
-Im lặng! Việc phủ ta! Các ngươi im lặng xem, k xem thì cút! Ta k gia Lương Anh cho các ngươi nữa!
Ai nấy im bặt, phải! Người họ cần Là lương Anh.....
-Bắt nó lên đây!
Dạ Lão gia xúc động :
-Đừng động vào nó! Đừng động vào Con gái ta!
-Nhét cho lão im đi! Lo thân mk đi! Ông đc chết sớm thôi!
Dạ Tuyết cầm cây gậy to, đến bên nàng:
-Tỷ Tỷ! Đắc tội!
Dạ Lam cười nhạt, nhìn ả:
-Muốn làm thì làm! Đừng nhiều lời!
Dạ Tuyết giơ gậy lên đập xuống:
-Bất công của tao cũng do mày! Tao hôm nay đánh mày đến chết!
Ả đập mạnh xuống lưng nàng, nàng cắn răng.. Đau quá, như có gì đó đâm xuyên lưng vậy, quá ê buốt!
Hoàng Liên phất tay:
-Lấy Kim đi! Chứ gậy k ăn thua! Tao muốn nó phải đau đớn gấp bội!
Dạ Tuyết đc bưng kim, giơ kim lên:
-Thấy sợ không? Khóc đi!
-Hahaha! Ta sẽ k khóc, chết cũng thế! Ta chủ khóc trước người yêu thương, cac ngươi, không xứng!
-Hừ! Mày còn thái độ đó sao! Chết đi!
Ả lấy kim đâm vào lưng nàng, gằn giọng :
-Tao phải trả lại nỗi nhục nhã mày tạo nên!
-sao! Định chờ Hàn Thiên sao! Hắn sẽ k đến đâu! Vì sao ư! Điện giản! Mày chủ là món hàng! Vất đi có tiếc gì!
Dạ Lam đau, nhưng nàng thấy tim mình thắt lại, đau thể xác k bằng trong tim.. Nàng nhìn ra xa, bất lực rồi cúi xuống... Phải! Nàng cũng chỉ là món hàng!
-Huynh chờ đấy! Có ngày huynh sẽ rung động vì ta!
-Hàn Thiên!Huynh ăn hết rồi ta sẽ đi!
-Huynh cười trông rất đẹp! Ta muốn huynh cười nhiều như thế!
-Đồ háo sắc!
Kí ức ùa về, nàng thấy ấm áp. Nàng nhận thấy bản tgaan k hối hận một điều gì..
-Hàn Thiên! Tất cả những điều ta làm cho huynh, bao gồm yêu huynh! Ta đều k hối hận
Chiếc kim giáng xuống nàng nhanh như chớp... Lương Anh nhìn lên, vốn hơi xót, nhưng hắn k thể làm gì, bởi bản tgaan vẫn nhiều ánh mắt thù đang nhìn
-Dạ Lam! Ta tin hắn sẽ đến!
Dạ Lão gia miệng cử động, ông cảm nhận đc chuyện xảy ra đau lòng...
Hàn Thiên gọi nàng k động tĩnh, đạp cửa vào nhận bức thư
*Hàn Thiên! Ta đi đây! Chúng ta kết thúc rồi! Là ta không xứng với huynh! Nhưng ta thật lòng chúc huynh đc vui vẻ như bây giờ! Và sớm tìm đc hp*
Hàn Thiên bóp chặt thư, gừ lạnh:
-Chúc cái gì mà chúc! Nàng dám dời đi vậy sao! Dạ Lam! Ta sẽ tìm nàng!
Hàn Thiên bước ra ngoài, quát:
-Lục tung Hoa Nam cũng phải tìm nàng ấy! Mau lên!
Rồi chàng cầm chiếc chuông tâm linh:
-Dạ Lam! Muội lại vậy nữa! Trên dowdi này thứ ta sợ mât chỉ có muội! Sao lại nghĩ như vậy chứ! Tình yêu của ta k giữ chân muội đc sao!
Mĩ Lam(tg gọi nàng ta tên thật nhé) xoay người đi đã lâu, vốn định đi, nàng ta lại nghe tin, hắn bị mọi người sắp hành hình, chạnh lòng..
-Người nghĩ xem! Lương Anh ngài ấy, lần này nhiều kẻ thù, e là lành ít dữ nhiều! Mĩ Lam thở dài, nàng ta nắm ngọc bội:
-Huynh ấy sẽ tổn thương, ta biết! Nhưng sao huynh ấy lại nghĩ quarn vậy chứ!
-Ý người là... À phải! Với ngài ấy việc này k xảy ra! Vậy giờ chúng ta nên bỏ đi hay là....
-Ta.. Không biết! Ta...
Nàng ta thở dài, đứng lại nhìn xa xăm:
-Lương Anh! Huynh vẫn để bụng chuyện ta nói sao!
/80
|