Dạ Lam mơ hồ tỉnh dậy dụi dụi mắt, nhìn ánh đã lên cao hơn, tiếng chim hót vui vẻ, tiếng nô bậc gọi nhau bận rộn...... Dạ Lam xỏ dép, tiến ra cửa vịn tay vào cánh cửa :
-Mình đang ở đâu?
Bàn tay xoè ra tinh nghịch nhìn mọi thứ:
-Ta là ai?
-Hàn phu nhân! Chào người!
-Hàn.... Hàn.... Cái quái gì vậy! Dạ Lam tròn mắt nhìn đám nô tỳ cúi đầu, mặt nghệt ra... Mai Mai từ đâu chạy lại:
-Tiểu thư tiểu thư!
Dạ Lam nhíu mày rồi day day chán:
-Cô nương là....
-Người thật là... Em... À em là Mai Mai! Người hầu thân cận của người!
Mai Mai nói ngập ngừng như ẩn hiện gì đó!
-À... Mai Mai! Ta không nhớ! Nhưng đây là đâu! Và ta là ai tên gì!
Dạ Lam chỉ xung quanh rồi ngây ngốc chỉ vào mình!
Mai Mai cúi đầu, khoác tay nàng thân thiện:
-Đây là Hàn phủ! Nhà của người! Còn người tên là Dạ Lam! Dạ trong dạ quang, lam trong màu xanh lam của trời đất!
Dạ Lam gật gật gù, cảm giác người bên cạnh vô cùng quen thuộc... Hình như rất thân.. Nhưng mơ hồ không nhớ rõ... Rồi nàng bị cô nàng kia kéo đi:
-Chúng ta đi dạo nào tiểu thư!
-Hả! Dạo! Đi đâu! Khi nãy! Sao bọn họ gọi ta là Hàn phu nhân! Ủa! Ta... Có phu quân rồi à!
Mai Mai bật cười thành tiếng.... Người trước mặt thay đổi nhiều... Hay thuốc của nàng ta quá tác dụng.... Dạ Lam nói câu nào là ngố câu đấy... Cũng tốt! Thay đổi vậy quá tốt!
-Thì... Thì người chính là có phu quân rồi!
-Sao... Ta không nhớ gì vậy!
Mai Mai gãi gãi đầu:
-Rồi người sẽ nhớ, sẽ nhớ mà! Nào... Nào..Chúng ta đi tưới hoa nhé!
Dạ Lam cầm cây tưới... Quen thuộc hình như nàng đã từng làm... Động tác thành thục.....
-Người cẩn thận! Không gai nó đâm vào là có độc đấy!
-À... Ta biết rồi!
Dạ Lam vô thức đánh mắt sang bên phải, nhìn về căn phòng kia... Thấy quen thuộc rồi lại lạ:
-Bên đó là...
-À....là.....
-Nơi ở của chàng trai đẹp à!
-Ơ.... Dạ dạ!
Mai Mai lắc lắc đầu.... Ây da... Xem chừng cô ấy vẫn mê sắc như ngày nào!
Lí Uy vẫy tay với Mai Mai, cô nàng chạy đi mất từ lúc nào... Dạ Lam vẫn ngây ngô đứng tưới hoa.....Hàn Thiên mở cửa, đập vào mắt chàng là bóng dáng nàng đang tưới cây hoa... Chàng từng nói.... Không ai đc động vào vườn hoa,ngay cả lúc ở Hoa Nam.... Mai Mai cũng không dám động vào....
Bóng dáng xinh đẹp của nàng im xuống đất nhẹ nhàng, động tác thành thục, khuôn mặt thoáng nét cười nhẹ... Ngây ngô và vô cùng đáng yêu....
Hàn Thiên ăn mặc chỉnh tề.... Thấy hài lòng vì cảnh trước mặt, vui vẻ tiến lại rất nhẹ, khiên nàng không biết mà cứ lảm nhảm một mình:
-Này Mai Mai! Có khi nào lão chồng của ta là một người già nua, xấu xí, nhiều thê thiếp không! Ta liệu có phải người hầu mang mác phu nhân như chú chim bị giam cầm... Hay là... Con rơi... Bị người ta bán bỏ cũng nên.. Ta chả ấn tượng gì... Ta
Hàn Thiên sững người, đơ ra như tảng đá... Câu chuyện dở hơi này... Chỉ có nàng mới nghĩ ra... Ngu ngốc... Lão chồng... Già nua... Xấu xí.. Con rơi... Hàn Thiên day mày bất lực:
-Để nàng thất vọng rồi!
Dạ Lam giật mình chiếc bình tưới rơi xuống đất mất đà súyt nằm hôn đất, tiếc là bàn tay ai kia đã mau chóng tóm lấy nàng khiến nàng không bị ngã... Dạ Lam đỏ mặt.... Rồi ngây ngốc khi biết mình nói lảm nhảm lại bị người khác nghe thấy, Mai Mai chuồn đâu mất để mình nàng bị quê mặt trước chàng trai đẹp không góc chết...
-Huynh là....
Vẫn chưa định hình đc tình huống! Dạ Lam ngây ngô nhìn lên toe toét :
-Huynh đẹp trai thật đấy!
Hàn Thiên đơ người, chàng cứng lại, giọng nói lạnh nhạt :
-Vẫn là háo sắc như xưa!
Rồi chàng buông tay để nàng đứng vững.... Dạ Lam xách bình nước lon ton chạy theo chàng:
-Nói cho ta biết huynh tên gì! Làm nô bậc hay lính canh!
Hàn Thiên sớm bị nàng làm cho đen mặt, tức giận không nói lời nào..
-Này..!
Dạ Lam vươn tấm lụa chặn trước chàng:
-Huynh là ai! Sao lại ở đây!
Hàn thiên chắp tay đằng sau miễn cưỡng lạnh lùng:
-Ta không phải lính canh mà càng không phải nô bậc!
-Ồ... Vậy huynh là... Không lẽ là khách qua đường!
Hàn Thiên bất đắc dĩ xoa trán.. Chắc chàng điên đầu vì nàng mất, chiếc chuông gió kêu leng keng :
-Ta chính là lão chồng già nua xấu xí khi nãy mà nàng nói đó!
-Hả hả...
-Là là phu quân của nàng... Hàn Thiên... Cũng chính là chủ của cái hàn phủ này!
Dạ Lam sửng sốt đứng lại... Vẫn ngu ngốc đứng lại... Hàn.... Thiên... Sao nghe quen tai mà lại xa lạ vậy...
-A! Ta nhớ rồi! Huynh là chồng của ta là chủ của Hàn Phủ! Chúng ta từng gặp nhau rồi!
Hàn Thiên búng vào trán nàng vài cái bất đắc dĩ thở dài:
-Hình như thông tin ấy ta vừa mới nói mà! Chúng ta mới quen nhau sao?
Dạ Lam gãi đầu, cười trừ:
-Không đúng !Rõ ràng chúng ta quen từ trước! Rất quen!
Hàn Thiên hơi nghiêng người, sợ nàng nhớ ra điều gì, nhưng câu nói tiếp theo của nàng khiến chàng phải phủ nhận suy nghĩ :
-Đó là ta đoán thế! Chứ ta thấy huynh quen nhưng chưa gặp bao giờ thì phải!
Haizzzz.... Hết nói nổi... Hàn Thiên lắc lắc đầu :
-Xem ra khái niệm quen của nàng là gặp trai tuấn tú đều quen hết!
-Ta... Ai bảo... Mà đúng là như thế!
Hàn Thiên có chút bức xúc trong lòng, giận, phải giận, chàng cứ thế đi tong để nàng phải đuổi theo:
-Ơ! Sao huynh đi nhanh vậy chờ ta với!
Im lặng...
-Huynh giận ta nói mình già nua xấu xí sao!
-Hay lại giận ta mê sắc...
-Ơ! Huynh nói gì đi! Ta.. Ta sai rồi mà! Phu quân! Chàng chờ ta với!
Hàn Thiên nghe đc tiếng gọi trong lòng vui thầm, đột nhiên dừng lại khiến nàng cứ thế đâm vào lưng chàng... Hàn quay lại giọng vẫn không vui:
-Nàng nói xem ta có nên giận không? Hả! Trừng phạt sao!
Dạ Lam xoa xoa tay cười nhẹ:
- Cùng lắm huynh phạt ta tưới hoa mỗi ngày! Hay huynh phạt ta ăn đi! Ta hứa sẽ ngoan ngoãn!
-Cái đấy đc phạt thì thế gian này ai sợ Hàn Thiên ta nữa! Thật là..
Hàn Thiên vung tay lên... Dạ Lam nhắm mắt chịu đòn....
-Ây da... Đau... Huynh sao cứ búng trán ta vậy!
-Ta thích!
Rồi chàng xoay người bỏ đi với ý cười cười...
Buổi sáng Hàn phủ trở nên vui vẻ sôi động như thế... Sự thay đổi của nàng bước đầu là tốt! Nguyên nhân từ đâu! Có thật sẽ như vậy... Phép màu có làm thay đổi thế giới của nàng và chàng hay không???
-LÝ Uy huynh xem! Liệu ổn không?
-Thực tế là ổn! Còn thời gian ta không biết!
Mai Mai khoác tay anh thở dài :
-Chúng ta làm vậy liệu có tốt! Dù biết tiểu thư tạm thời quên nhưng đc bao lâu chứ! Sau này nhỡ cô ấy nhớ lại, liệu co giận chúng ta không!
Lý Uy xoa vai cô nàng cười nhẹ:
-Mai Mai! Muội nghĩ nhiều rồi! Trong hoàn cảnh này! Nàng muốn thấy một người cả ngày như xác chết hay một Hàn phu nhân vui vẻ như hiện tại!
-Muội! Muội chọn hiện tại! Trong hoàn cảnh này chỉ có thể như vậy! Lý Uy... Muội thấy bất lực! Muội thân là nha hoàn bên cạnh mà chẳng làm gì đc cho cô ấy!
-Như hiện tại là tốt rồi! Muội đừng nghĩ nhiều nữa! Mau chuẩn bị cơm trưa đi! Chúng ta sẽ ăn tập thể!
-Hả... Tập thể!
-Hàn Thiếu chủ dặn mà! Làm đi! Ta phụ muội!
-Đc! Vậy cùng chuẩn bị!
-Mình đang ở đâu?
Bàn tay xoè ra tinh nghịch nhìn mọi thứ:
-Ta là ai?
-Hàn phu nhân! Chào người!
-Hàn.... Hàn.... Cái quái gì vậy! Dạ Lam tròn mắt nhìn đám nô tỳ cúi đầu, mặt nghệt ra... Mai Mai từ đâu chạy lại:
-Tiểu thư tiểu thư!
Dạ Lam nhíu mày rồi day day chán:
-Cô nương là....
-Người thật là... Em... À em là Mai Mai! Người hầu thân cận của người!
Mai Mai nói ngập ngừng như ẩn hiện gì đó!
-À... Mai Mai! Ta không nhớ! Nhưng đây là đâu! Và ta là ai tên gì!
Dạ Lam chỉ xung quanh rồi ngây ngốc chỉ vào mình!
Mai Mai cúi đầu, khoác tay nàng thân thiện:
-Đây là Hàn phủ! Nhà của người! Còn người tên là Dạ Lam! Dạ trong dạ quang, lam trong màu xanh lam của trời đất!
Dạ Lam gật gật gù, cảm giác người bên cạnh vô cùng quen thuộc... Hình như rất thân.. Nhưng mơ hồ không nhớ rõ... Rồi nàng bị cô nàng kia kéo đi:
-Chúng ta đi dạo nào tiểu thư!
-Hả! Dạo! Đi đâu! Khi nãy! Sao bọn họ gọi ta là Hàn phu nhân! Ủa! Ta... Có phu quân rồi à!
Mai Mai bật cười thành tiếng.... Người trước mặt thay đổi nhiều... Hay thuốc của nàng ta quá tác dụng.... Dạ Lam nói câu nào là ngố câu đấy... Cũng tốt! Thay đổi vậy quá tốt!
-Thì... Thì người chính là có phu quân rồi!
-Sao... Ta không nhớ gì vậy!
Mai Mai gãi gãi đầu:
-Rồi người sẽ nhớ, sẽ nhớ mà! Nào... Nào..Chúng ta đi tưới hoa nhé!
Dạ Lam cầm cây tưới... Quen thuộc hình như nàng đã từng làm... Động tác thành thục.....
-Người cẩn thận! Không gai nó đâm vào là có độc đấy!
-À... Ta biết rồi!
Dạ Lam vô thức đánh mắt sang bên phải, nhìn về căn phòng kia... Thấy quen thuộc rồi lại lạ:
-Bên đó là...
-À....là.....
-Nơi ở của chàng trai đẹp à!
-Ơ.... Dạ dạ!
Mai Mai lắc lắc đầu.... Ây da... Xem chừng cô ấy vẫn mê sắc như ngày nào!
Lí Uy vẫy tay với Mai Mai, cô nàng chạy đi mất từ lúc nào... Dạ Lam vẫn ngây ngô đứng tưới hoa.....Hàn Thiên mở cửa, đập vào mắt chàng là bóng dáng nàng đang tưới cây hoa... Chàng từng nói.... Không ai đc động vào vườn hoa,ngay cả lúc ở Hoa Nam.... Mai Mai cũng không dám động vào....
Bóng dáng xinh đẹp của nàng im xuống đất nhẹ nhàng, động tác thành thục, khuôn mặt thoáng nét cười nhẹ... Ngây ngô và vô cùng đáng yêu....
Hàn Thiên ăn mặc chỉnh tề.... Thấy hài lòng vì cảnh trước mặt, vui vẻ tiến lại rất nhẹ, khiên nàng không biết mà cứ lảm nhảm một mình:
-Này Mai Mai! Có khi nào lão chồng của ta là một người già nua, xấu xí, nhiều thê thiếp không! Ta liệu có phải người hầu mang mác phu nhân như chú chim bị giam cầm... Hay là... Con rơi... Bị người ta bán bỏ cũng nên.. Ta chả ấn tượng gì... Ta
Hàn Thiên sững người, đơ ra như tảng đá... Câu chuyện dở hơi này... Chỉ có nàng mới nghĩ ra... Ngu ngốc... Lão chồng... Già nua... Xấu xí.. Con rơi... Hàn Thiên day mày bất lực:
-Để nàng thất vọng rồi!
Dạ Lam giật mình chiếc bình tưới rơi xuống đất mất đà súyt nằm hôn đất, tiếc là bàn tay ai kia đã mau chóng tóm lấy nàng khiến nàng không bị ngã... Dạ Lam đỏ mặt.... Rồi ngây ngốc khi biết mình nói lảm nhảm lại bị người khác nghe thấy, Mai Mai chuồn đâu mất để mình nàng bị quê mặt trước chàng trai đẹp không góc chết...
-Huynh là....
Vẫn chưa định hình đc tình huống! Dạ Lam ngây ngô nhìn lên toe toét :
-Huynh đẹp trai thật đấy!
Hàn Thiên đơ người, chàng cứng lại, giọng nói lạnh nhạt :
-Vẫn là háo sắc như xưa!
Rồi chàng buông tay để nàng đứng vững.... Dạ Lam xách bình nước lon ton chạy theo chàng:
-Nói cho ta biết huynh tên gì! Làm nô bậc hay lính canh!
Hàn Thiên sớm bị nàng làm cho đen mặt, tức giận không nói lời nào..
-Này..!
Dạ Lam vươn tấm lụa chặn trước chàng:
-Huynh là ai! Sao lại ở đây!
Hàn thiên chắp tay đằng sau miễn cưỡng lạnh lùng:
-Ta không phải lính canh mà càng không phải nô bậc!
-Ồ... Vậy huynh là... Không lẽ là khách qua đường!
Hàn Thiên bất đắc dĩ xoa trán.. Chắc chàng điên đầu vì nàng mất, chiếc chuông gió kêu leng keng :
-Ta chính là lão chồng già nua xấu xí khi nãy mà nàng nói đó!
-Hả hả...
-Là là phu quân của nàng... Hàn Thiên... Cũng chính là chủ của cái hàn phủ này!
Dạ Lam sửng sốt đứng lại... Vẫn ngu ngốc đứng lại... Hàn.... Thiên... Sao nghe quen tai mà lại xa lạ vậy...
-A! Ta nhớ rồi! Huynh là chồng của ta là chủ của Hàn Phủ! Chúng ta từng gặp nhau rồi!
Hàn Thiên búng vào trán nàng vài cái bất đắc dĩ thở dài:
-Hình như thông tin ấy ta vừa mới nói mà! Chúng ta mới quen nhau sao?
Dạ Lam gãi đầu, cười trừ:
-Không đúng !Rõ ràng chúng ta quen từ trước! Rất quen!
Hàn Thiên hơi nghiêng người, sợ nàng nhớ ra điều gì, nhưng câu nói tiếp theo của nàng khiến chàng phải phủ nhận suy nghĩ :
-Đó là ta đoán thế! Chứ ta thấy huynh quen nhưng chưa gặp bao giờ thì phải!
Haizzzz.... Hết nói nổi... Hàn Thiên lắc lắc đầu :
-Xem ra khái niệm quen của nàng là gặp trai tuấn tú đều quen hết!
-Ta... Ai bảo... Mà đúng là như thế!
Hàn Thiên có chút bức xúc trong lòng, giận, phải giận, chàng cứ thế đi tong để nàng phải đuổi theo:
-Ơ! Sao huynh đi nhanh vậy chờ ta với!
Im lặng...
-Huynh giận ta nói mình già nua xấu xí sao!
-Hay lại giận ta mê sắc...
-Ơ! Huynh nói gì đi! Ta.. Ta sai rồi mà! Phu quân! Chàng chờ ta với!
Hàn Thiên nghe đc tiếng gọi trong lòng vui thầm, đột nhiên dừng lại khiến nàng cứ thế đâm vào lưng chàng... Hàn quay lại giọng vẫn không vui:
-Nàng nói xem ta có nên giận không? Hả! Trừng phạt sao!
Dạ Lam xoa xoa tay cười nhẹ:
- Cùng lắm huynh phạt ta tưới hoa mỗi ngày! Hay huynh phạt ta ăn đi! Ta hứa sẽ ngoan ngoãn!
-Cái đấy đc phạt thì thế gian này ai sợ Hàn Thiên ta nữa! Thật là..
Hàn Thiên vung tay lên... Dạ Lam nhắm mắt chịu đòn....
-Ây da... Đau... Huynh sao cứ búng trán ta vậy!
-Ta thích!
Rồi chàng xoay người bỏ đi với ý cười cười...
Buổi sáng Hàn phủ trở nên vui vẻ sôi động như thế... Sự thay đổi của nàng bước đầu là tốt! Nguyên nhân từ đâu! Có thật sẽ như vậy... Phép màu có làm thay đổi thế giới của nàng và chàng hay không???
-LÝ Uy huynh xem! Liệu ổn không?
-Thực tế là ổn! Còn thời gian ta không biết!
Mai Mai khoác tay anh thở dài :
-Chúng ta làm vậy liệu có tốt! Dù biết tiểu thư tạm thời quên nhưng đc bao lâu chứ! Sau này nhỡ cô ấy nhớ lại, liệu co giận chúng ta không!
Lý Uy xoa vai cô nàng cười nhẹ:
-Mai Mai! Muội nghĩ nhiều rồi! Trong hoàn cảnh này! Nàng muốn thấy một người cả ngày như xác chết hay một Hàn phu nhân vui vẻ như hiện tại!
-Muội! Muội chọn hiện tại! Trong hoàn cảnh này chỉ có thể như vậy! Lý Uy... Muội thấy bất lực! Muội thân là nha hoàn bên cạnh mà chẳng làm gì đc cho cô ấy!
-Như hiện tại là tốt rồi! Muội đừng nghĩ nhiều nữa! Mau chuẩn bị cơm trưa đi! Chúng ta sẽ ăn tập thể!
-Hả... Tập thể!
-Hàn Thiếu chủ dặn mà! Làm đi! Ta phụ muội!
-Đc! Vậy cùng chuẩn bị!
/80
|