Dạ Lam nhấc đũa bình thản ăn! Rồi quay sang thấy thái độ điềm tĩnh của ai kia thì lắc nhẹ đầu....Giang sơn khó đổi mà bản tính thì nan di!
Hàn Thiên liếc nhìn Lý Uy và Mai Mai, như hiểu ý, chàng đẩy bát canh bí đao cho nàng:
-Của nàng đó!
Dạ Lam nhìn lên cười mãn nguyện, đập nhẹ vào vai chàng:
-Huynh cũng ăn đi! Mời ta sao! Cảm động quá!
Nàng nhấc tay gắp thịt bò vào bát chàng :
-Huynh cũng ăn đi!
Hàn Thiên chặn lại.... Món bí với thịt bò... Chàng chúa ghét...
-Ta không ăn đc!
Dạ Lam xoay miếng thịt thở dài :
-Từ màu sắc và hương vị đều ngon miệng mà nhỉ, Mai Mai!
Mai Mai cặm cụi nhìn lên:
-Dạ vâng!
Lý Uy cười trừ nhìn chàng..... Có người trị đc Hàn thiếu chủ, anh ra vẻ khoái chí! Nhưng k dám thêm muối hay ho he!
-Ta nói không ăn!
-À.... Vậy thôi ta cũng không ăn nữa!
Hàn Thiên thở dài... Chúa cố chấp chàng cầm đũa lên nhắm nhẹ mắt..LÊN giọng:
-Lý Uy!
Dạ Lam cầm tay vào đĩa thịt:
-Huynh định làm gì! Đừng nói là vất nó nhé! Huynh phải ăn!
Hàn Thiên nhàn nhã nhìn lên nghiến răng :
-Ta chỉ muốn mời Lý hộ vệ! Ta ăn ta ăn!
Lý Uy giật mình... Thôi xong... Ban đầu Hàn Thiên kêu anh dọn mâm cơm theo sở thích của nàng... Ai ngờ... Anh lại nhặt ra sở ghét của chàng nữa! Quá ác r ≧﹏≦
-Nàng ăn ngay cho ta! Canh này! Không ai đc động vào! Trừ nàng ấy!
Không gian im lặng hẳn... Dạ Lam tròn mắt nhìn lên:
-Ăn thì ăn! Huynh việc gì phải căng thẳng! Ta ăn huynh cũng phải ăn!
Hàn Thiên gật đầu... Cầm đôi đũa chàng thấy nặng hơn đao! Bất đắc dĩ mở miệng, nhai nhẹ nhàng...... Hàn Thiên ơi Hàn Thiên... Ngươi cũng có ngày khổ như thế này.... Liếc Lý Uy ra vẻ Ngươi đợi đấy
Dạ Lam vừa chan canh vừa tủm tỉm :
-Tài thật! Ta sao có cảm giác canh này quen lắm! Hình như ta từng nấu phải không!
Mai Mai và Hàn Thiên hơi khó chịu...
-Tiểu thư! Chắc người nhớ nhầm! Chỉ là người thích uống canh thôi!
Dạ Lam liếm môi ra vẻ hài lòng:
-Ờ! Nhưng ta lại thấy có cái gì không đúng! Hình như ta quên mất cái gì đó!
-Dạ Lam! Nàng ăn ngay đi cho ta! Có gì không hiểu thì hỏi ta!
Hàn Thiên nhàn nhã phủi tay, mặt vẫn lạnh nhạt...
-Huynh á! Vậy ta thấy ta như bị tẩy não vậy đÓ, cứ mơ màng...
-Đủ rồi! Ta nói nàng ăn đi mà! Sao nàng cứ phải nhớ mấy cái đó chứ!
Hàn Thiên tức giận đứng dậy.... Bỏ đi....
Dạ Lam đơ người không hiểu...
Lý Uy vội đi ra ngoài :
-Ngài ấy..... Chắc bị ép đến giận!
Mai Mai nhìn nàng:
-Chỉ là....
-Chàng ấy sao lại giận! Là ta ép người quá đáng sao! Thôi ta ăn no rồi! Hơi mệt! Ta... Ta đi nghỉ đây!
Nói rồi nàng bỏ về phòng...
-Tên phu quân chết dẫm! Hừ!
Hàn Thiên đập tay xuống bàn:
-Sao lại như thế! Nàng không thể nhớ lại!
Lý Uy bước vào thở dài :
-Thiếu chủ! Như ngài thấy! Thuốc Mai Mai đưa có tác dụng nhưng lại nhất thời! Chỉ cần động vào thứ quen thuộc e rằng...
-Tránh hết cho ta....Ta không muốn nàng nhớ lại! Lý Uy! Mang sổ sách lên đây! Ta phải làm việc!
Chàng bất mãn ngồi xuống, cầm chiếc chuông gió nhỏ quen thuộc :
-Dạ Lam! Ta..... Như vậy nàng liệu có ghét ta khôông!
Dạ Lam tỉnh dậy đã xế chiều nàng lết người ra ngoài tản bộ..... Huynh ấy nóng tính gì chứ... Ta làm vậy chỉ muốn tốt cho chàng thôi...
Đôi chân chả mấy chốc tiến đến trước phòng chàng thì dừng lại:
-Ra là làm việc! Huynh không thèm xin lỗi ta luôn! À... Hay mình vào xin lỗi nhỉ... Biết đâu huynh ấy lại hết giận!
Miệng nàng lẩm bẩm nhưng vẫn quyết định Bỏ đi..... Hàn Thiên duyệt sổ sách thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa thì cười nhẹ, xong lại vụt tắt khi bóng hình đó lướt qua.... Chàng đặt bút nhìn lên, đi ra ngoài...
Dạ Lam ngửi dãy hoa Lan tường, rồi vuốt nhẹ chúng:
-Thật đẹp!
-Này! Nàng làm gì đó!
Dạ Lam giật mình quay lại rụt tay về:
-Ta..... Ta! Chỉ là muốn xin một bông... Huynh hung dữ làm gì! Đồ kẹt sỉ!
Nàng mơ hồ thấy lời nói quen quen, đầu đột nhiên đau dữ dội.... Day day đầu... Hàn Thiên vội đỡ nàng:
-Ta không có ý đó! Nàng... Sao vậy!
Dạ Lam cười nhẹ:
-À.... Không sao! Huynh... Huynh kéo ta đi đâu!
Hàn Thiên bắt nàng ngồi xuống rồi lấy trong Áo ra lọ thuốc :
-Ta nói rồi! Nàng đừng động vào hoa mà! Gai có độc!
Dạ Lam xòe tay thấy bị chảy máu, gãi đầu :
-Ra vậy... Ta tưởng...
Hàn Thiên chăm chú bôi thuốc:
-Tưởng ta kẹt sỉ sao! Nàng đó! Chỉ nhanh nhảu linh tinh! Sau này đừng như thế nữa!
Bỏ tay nàng xuống.... Chàng ngồi điềm tĩnh :
-Sao đến phòng ta lại bỏ đi!
-Ta không có đến!
-Vậy sao! Thế nàng ở đây làm gì!
Dạ Lam lúng túng nhìn xung quanh :
-Đi dạo! Vô tình ngang qua! Sao thế! Huynh mong ta sẽ ghé qua để xin lỗi sao! Đồ nhỏ mọn!
Hàn Thiên nhíu mày nhìn lên:
-Nàng nói cái gì! Ta nhỏ mọn khi nào!
-Rõ ràng huynh vẫn giận ta! Chẳng thèm đến tìm ta! Ta chỉ là muốn huynh bồi dưỡng! Ai ngờ bị ép quá huynh giận luôn!
Hàn Thiên lắc đầu nói:
-Ta có nói giận sao!
Nói rồi chàng ghé sát mặt nàng, kéo nàng lại gần:
-Hay để ta làm lưu manh nhé!
Dạ Lam tròn mắt đứng lên:
-Ta.. Ta về phòng đây! Tạm biệt!
Hàn Thiên cười nhẹ:
-Nàng với ta là phu thê! Nàng định đi đâu nữa!
-Ta... Còn lâu muốn ngủ chung với huynh! Ta đi đây! Gặp lại sau!
Nói rồi nàng bỏ đi... Để lại hàn Thiên vui vẻ ở đằng sau....
Sớm thôi.... Qua lễ hoa đăng.... Họ cũng sẽ thành thân chính thức... Việc chàng nghĩ đã lâu mà chưa thực hiện
-Dạ Lam! Coi như ta tha cho nàng! Đợi sau này! Ta sẽ đòi lại hết!
Hàn Thiên liếc nhìn Lý Uy và Mai Mai, như hiểu ý, chàng đẩy bát canh bí đao cho nàng:
-Của nàng đó!
Dạ Lam nhìn lên cười mãn nguyện, đập nhẹ vào vai chàng:
-Huynh cũng ăn đi! Mời ta sao! Cảm động quá!
Nàng nhấc tay gắp thịt bò vào bát chàng :
-Huynh cũng ăn đi!
Hàn Thiên chặn lại.... Món bí với thịt bò... Chàng chúa ghét...
-Ta không ăn đc!
Dạ Lam xoay miếng thịt thở dài :
-Từ màu sắc và hương vị đều ngon miệng mà nhỉ, Mai Mai!
Mai Mai cặm cụi nhìn lên:
-Dạ vâng!
Lý Uy cười trừ nhìn chàng..... Có người trị đc Hàn thiếu chủ, anh ra vẻ khoái chí! Nhưng k dám thêm muối hay ho he!
-Ta nói không ăn!
-À.... Vậy thôi ta cũng không ăn nữa!
Hàn Thiên thở dài... Chúa cố chấp chàng cầm đũa lên nhắm nhẹ mắt..LÊN giọng:
-Lý Uy!
Dạ Lam cầm tay vào đĩa thịt:
-Huynh định làm gì! Đừng nói là vất nó nhé! Huynh phải ăn!
Hàn Thiên nhàn nhã nhìn lên nghiến răng :
-Ta chỉ muốn mời Lý hộ vệ! Ta ăn ta ăn!
Lý Uy giật mình... Thôi xong... Ban đầu Hàn Thiên kêu anh dọn mâm cơm theo sở thích của nàng... Ai ngờ... Anh lại nhặt ra sở ghét của chàng nữa! Quá ác r ≧﹏≦
-Nàng ăn ngay cho ta! Canh này! Không ai đc động vào! Trừ nàng ấy!
Không gian im lặng hẳn... Dạ Lam tròn mắt nhìn lên:
-Ăn thì ăn! Huynh việc gì phải căng thẳng! Ta ăn huynh cũng phải ăn!
Hàn Thiên gật đầu... Cầm đôi đũa chàng thấy nặng hơn đao! Bất đắc dĩ mở miệng, nhai nhẹ nhàng...... Hàn Thiên ơi Hàn Thiên... Ngươi cũng có ngày khổ như thế này.... Liếc Lý Uy ra vẻ Ngươi đợi đấy
Dạ Lam vừa chan canh vừa tủm tỉm :
-Tài thật! Ta sao có cảm giác canh này quen lắm! Hình như ta từng nấu phải không!
Mai Mai và Hàn Thiên hơi khó chịu...
-Tiểu thư! Chắc người nhớ nhầm! Chỉ là người thích uống canh thôi!
Dạ Lam liếm môi ra vẻ hài lòng:
-Ờ! Nhưng ta lại thấy có cái gì không đúng! Hình như ta quên mất cái gì đó!
-Dạ Lam! Nàng ăn ngay đi cho ta! Có gì không hiểu thì hỏi ta!
Hàn Thiên nhàn nhã phủi tay, mặt vẫn lạnh nhạt...
-Huynh á! Vậy ta thấy ta như bị tẩy não vậy đÓ, cứ mơ màng...
-Đủ rồi! Ta nói nàng ăn đi mà! Sao nàng cứ phải nhớ mấy cái đó chứ!
Hàn Thiên tức giận đứng dậy.... Bỏ đi....
Dạ Lam đơ người không hiểu...
Lý Uy vội đi ra ngoài :
-Ngài ấy..... Chắc bị ép đến giận!
Mai Mai nhìn nàng:
-Chỉ là....
-Chàng ấy sao lại giận! Là ta ép người quá đáng sao! Thôi ta ăn no rồi! Hơi mệt! Ta... Ta đi nghỉ đây!
Nói rồi nàng bỏ về phòng...
-Tên phu quân chết dẫm! Hừ!
Hàn Thiên đập tay xuống bàn:
-Sao lại như thế! Nàng không thể nhớ lại!
Lý Uy bước vào thở dài :
-Thiếu chủ! Như ngài thấy! Thuốc Mai Mai đưa có tác dụng nhưng lại nhất thời! Chỉ cần động vào thứ quen thuộc e rằng...
-Tránh hết cho ta....Ta không muốn nàng nhớ lại! Lý Uy! Mang sổ sách lên đây! Ta phải làm việc!
Chàng bất mãn ngồi xuống, cầm chiếc chuông gió nhỏ quen thuộc :
-Dạ Lam! Ta..... Như vậy nàng liệu có ghét ta khôông!
Dạ Lam tỉnh dậy đã xế chiều nàng lết người ra ngoài tản bộ..... Huynh ấy nóng tính gì chứ... Ta làm vậy chỉ muốn tốt cho chàng thôi...
Đôi chân chả mấy chốc tiến đến trước phòng chàng thì dừng lại:
-Ra là làm việc! Huynh không thèm xin lỗi ta luôn! À... Hay mình vào xin lỗi nhỉ... Biết đâu huynh ấy lại hết giận!
Miệng nàng lẩm bẩm nhưng vẫn quyết định Bỏ đi..... Hàn Thiên duyệt sổ sách thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa thì cười nhẹ, xong lại vụt tắt khi bóng hình đó lướt qua.... Chàng đặt bút nhìn lên, đi ra ngoài...
Dạ Lam ngửi dãy hoa Lan tường, rồi vuốt nhẹ chúng:
-Thật đẹp!
-Này! Nàng làm gì đó!
Dạ Lam giật mình quay lại rụt tay về:
-Ta..... Ta! Chỉ là muốn xin một bông... Huynh hung dữ làm gì! Đồ kẹt sỉ!
Nàng mơ hồ thấy lời nói quen quen, đầu đột nhiên đau dữ dội.... Day day đầu... Hàn Thiên vội đỡ nàng:
-Ta không có ý đó! Nàng... Sao vậy!
Dạ Lam cười nhẹ:
-À.... Không sao! Huynh... Huynh kéo ta đi đâu!
Hàn Thiên bắt nàng ngồi xuống rồi lấy trong Áo ra lọ thuốc :
-Ta nói rồi! Nàng đừng động vào hoa mà! Gai có độc!
Dạ Lam xòe tay thấy bị chảy máu, gãi đầu :
-Ra vậy... Ta tưởng...
Hàn Thiên chăm chú bôi thuốc:
-Tưởng ta kẹt sỉ sao! Nàng đó! Chỉ nhanh nhảu linh tinh! Sau này đừng như thế nữa!
Bỏ tay nàng xuống.... Chàng ngồi điềm tĩnh :
-Sao đến phòng ta lại bỏ đi!
-Ta không có đến!
-Vậy sao! Thế nàng ở đây làm gì!
Dạ Lam lúng túng nhìn xung quanh :
-Đi dạo! Vô tình ngang qua! Sao thế! Huynh mong ta sẽ ghé qua để xin lỗi sao! Đồ nhỏ mọn!
Hàn Thiên nhíu mày nhìn lên:
-Nàng nói cái gì! Ta nhỏ mọn khi nào!
-Rõ ràng huynh vẫn giận ta! Chẳng thèm đến tìm ta! Ta chỉ là muốn huynh bồi dưỡng! Ai ngờ bị ép quá huynh giận luôn!
Hàn Thiên lắc đầu nói:
-Ta có nói giận sao!
Nói rồi chàng ghé sát mặt nàng, kéo nàng lại gần:
-Hay để ta làm lưu manh nhé!
Dạ Lam tròn mắt đứng lên:
-Ta.. Ta về phòng đây! Tạm biệt!
Hàn Thiên cười nhẹ:
-Nàng với ta là phu thê! Nàng định đi đâu nữa!
-Ta... Còn lâu muốn ngủ chung với huynh! Ta đi đây! Gặp lại sau!
Nói rồi nàng bỏ đi... Để lại hàn Thiên vui vẻ ở đằng sau....
Sớm thôi.... Qua lễ hoa đăng.... Họ cũng sẽ thành thân chính thức... Việc chàng nghĩ đã lâu mà chưa thực hiện
-Dạ Lam! Coi như ta tha cho nàng! Đợi sau này! Ta sẽ đòi lại hết!
/80
|