Mĩ Lam nhìn cảnh vật qua một lượt rồi nhận đc cái nắm chặt tay của Lương Anh.....
-Lam nhi! Nàng sao vậy?
-Ta...... Cẩn thận!
Nàng bất giác xoay người đẩy Lương Anh ra, một người Áo đen giơ kiếm trước mặt họ, đường khá vắng nên chẳng mấy ai để tâm.... Tên Áo đen giơ kiếm trước Lương Anh:
-Tên họ Lương kia! Ngươi nghĩ mọi chuyện sẽ xong rồi sao! Còn dám bước chân sang Giang Nam!
Lương Anh đẩy Mĩ Lam sang đằng sau nhẹ nhàng nói:
-Nàng đứng yên đây cho ta! Dù thế nào cũng không đc sử dụng công phu đó! Ta điểm nguyệt toàn bộ kinh mạch của nàng rồi! Nhớ đó!
Rồi hắn ngạo nghễ bước lên:
-Nói đến kẻ thù thì Lương Anh ta không thiếu! Các ngươi muốn trả thù hay giết thì cứ tìm ta!
Nói rồi hắn tung kiếm đón lấy, xông lên đỡ đòn kẻ Áo đen...... Mĩ Lam lùi về đằng sau, rõ ràng nàng ta không có sức mà tiến lên.... Nàng ta trơ mắt nhìn họ đánh nhau còn mình thì đứng nép bên đường..... Người Áo đen võ công cao cường nên hai bên giằng co khá lâu, bất ngờ một bé trai khóc lóc từ đâu chạy tới...
-Mẹ... Mẹ đâu rồi!
Ra là bé đi lạc.... Tên Áo đen liếc đứa nhỏ sau đó lao kiếm về phía đứa nhóc..... Lương Anh nhất thời sảy tay... Mĩ Lam lao người ra vung tay lên, móng tay sắc nhọn đỡ lấy kiếm của hắn cắt thanh kiếm thành từng mảnh nhỏ, sau đó vung tay cào một đường trên mặt tên Áo đen, tên Áo đen hừ lạnh rồi vung chuôi kiếm về phía Lương Anh rồi bỏ chạy.... Mĩ Lam bay lên đón lấy đứa bé ôm vào người rồi đỡ đứa nhóc tiếp đất an toàn... Một người phụ nữ bước đến ôm chặt đứa nhỏ... Ra là mẹ đứa bé.... Rồi hai người cúi người bỏ đi.... Lương Anh nhíu mày k vui :
-Sao nàng dại vậy chứ rõ ràng ta nói đừng dùng tay nữa mà!
-Ta...... Khụ khụ!
Mĩ Lam quả nhiên thổ huyết, nàng ta hết sức lực, bàn tay thâm đen lại, mắt nặng trĩu, từ từ ngã vào người Lương Anh.....
Dạ Lam tỉ mỉ quan sát người trước mặt đang nhắm mắt cầu nguyện... Vẻ mặt chàng nghiêm túc nhưng mãn nguyện... Dạ Lam không biết mình đang có cảm xúc gì! Không dễ chịu, không vui vẻ nhưng rất mơ hồ..... Xâu chuỗi lại mọi việc, Dạ Lam không trách chàng, càng k trách Mai Mai thông đồng gạt nàng.... Nhưng..... Nàng biết mình nên làm sao cho phải phép... Chàng là thật lòng???
-Dạ Lam! Sao lại trầm mặc thế nhìn xem bầu trời nhiều đèn lồng hi vọng!
Dạ Lam nhìn lên, nở nụ cười hoà nhã rồi nhẹ nhàng nói:
-Hy vọng??? Hi vọng của huynh là gì!
Hàn Thiên nghiêm túc đứng bên nàng nắm chặt tay nàng:
-Nàng bên ta, vui vẻ! Vậy thôi!
Dạ Lam thấy ấm áp trong người, cảm nhận đc tình thân như ngày xưa, nàng mở miệng :
-Vậy sao! Huynh thấy ta giờ rất vui vẻ sao!
Hàn Thiên gật đầu rồi nhìn sang nàng, chợt giật mình, kéo tay nàng lại:
-Nàng nhớ lại rồi!
Hàn Thiên cẩn trọng xem xét nét mặt nàng..... Chàng sớm đã nhận ra điều bất thường....
-Nếu ta không nhớ lại thì có lẽ mỗi ngày đều bị huynh tẩy não bằng canh bí rồi! Ta vốn mù độc dược nhưng trực giác của ta vô cùng tốt! Huynh nghĩ mình sẽ lừa ta đến bao giờ!
Dạ Lam ý tứ trách móc nhưng giọng nói vẫn âm trầm...
-Ta xin lỗi! Ta chính là sợ nàng không chịu đc! Điều cuối cùng là ta chỉ quan tâm nàng thôi!
-Không chịu đc? Quan tâm? Huynh nghĩ ta yếu đuối vậy sao? Đc rồi! Hôm nay chúng ta nói vậy thôi!
Hàn Thiên gật đầu rồi theo chân nàng về phủ..... Dạ Lam bất giác hối hận những lời nói khi nãy.... Nàng là xúc động nên mới nói vậy thôi.... Quay sang thấy Hàn Thiên vẫn mặt lạnh bên cạnh, bước chân nhẹ nhàng, không có ý mở miệng ...Chàng thở dài một hơi... Biết nàng rất giận, vô cùng giận, nên k dám giải thích thêm điều gì... Bởi theo tính nàng, giải thích là ngụy biện.... Chàng nắm chặt tay... Nghĩ họ có thể đi đến nước này là mãn nguyện ai ngờ, sợi dây tơ hồng càng giỡ, càng rối....
Mai Mai nhanh chân đến gần Dạ Lam :
-Hai người về rồi!
Dạ Lam gật đầu rồi quay lưng đi về phía phòng... Hàn Thiên bất ngờ lên tiếng:
-Dạ Lam..... Dù nói thế nào, những việc ta đã làm, điều không hối hận, nếu đc làm lại, ta vẫn sẽ chọn cách để nàng quên mọi thứ, không bao giờ nhớ lại nữa! Có điều, xin nàng đừng tự làm khổ bản thân, tự dày vò mình nữa!
Dạ Lam dừng chân, tiếng chàng vọng trong đêm, lời nói ngọt ngào ân tình... Dạ Lam sớm đã rơi nước mắt, mím môi :
-Đc rồi! Chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa! Ta cần thời gian nghỉ ngơi suy nghĩ! Huynh yên tâm! Ta sẽ k hại bản thân! Cũng như có ý nghĩ rời khỏi đây đâu!
Nói rồi nàng quay lưng bước chậm chạp bề phía phòng mình... Mai Mai như hiểu chuyện, thở dài chạy theo... Lý Uy nhìn Hàn Thiên, anh biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu:
-Thần sẽ để ý thiếu phu nhân! Thiếu chủ! Người nghỉ sớm đi! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! Tấm lòng của người thiếu phu nhân sẽ nhận ra và cảm thông!
Hàn Thiên đến bên lí Uy giọng bất lực:
-Lý Uy! Ngươi không hiểu! Nàng ấy chính là muốn trốn tránh ta! Ta.... Không biết mình nên làm sao nữa! Nàng ấy càng bình tĩnh thì càng mệt mỏi thôi!
Nói rồi chàng phất Áo bỏ về phòng, về đến phòng, buông thanh kiếm ngang lưng, tháo bỏ Áo khoác ngoài, chàng bước ra cửa phụ, lặng ngắm những bông hoa Lan Tường.....
Trời về đêm dịu nhẹ, tiếng ồn ào bên ngoài chưa ngớt... Cơn bão trong lòng chàng như xôn xao... Chàng bất giác cười nhạt một tiếng.... Mùi vị tình yêu... Chàng chưa bao giờ nếm thử... Thử qua rồi mới biết lắm mùi vị đến vậy.... Trách sao số phận hai người họ long đong, dập dềnh, mãi như chỉ bị rối... Chàng càng gỡ, tơ càng rối... Hàn Thiên rơi vào trầm mặc.... Nàng vẫn là đang giận, ghét bỏ chàng...
-Có lẽ! Hàn Thiên ta, cả đời đều không thể yêu đc nàng ấy!
Tiếng chàng nhỏ nhẹ tan dần trong đêm, Hàn Thiên cứ vậy, cô độc ngồi góc cửa, nhàn nhã nhìn xung quanh rồi trầm mặc, thở dài.....
Đêm lễ hoa đăng.... Không khí bỗng trở nên trầm mặc, bế tắc đến thế!!!
-Lam nhi! Nàng sao vậy?
-Ta...... Cẩn thận!
Nàng bất giác xoay người đẩy Lương Anh ra, một người Áo đen giơ kiếm trước mặt họ, đường khá vắng nên chẳng mấy ai để tâm.... Tên Áo đen giơ kiếm trước Lương Anh:
-Tên họ Lương kia! Ngươi nghĩ mọi chuyện sẽ xong rồi sao! Còn dám bước chân sang Giang Nam!
Lương Anh đẩy Mĩ Lam sang đằng sau nhẹ nhàng nói:
-Nàng đứng yên đây cho ta! Dù thế nào cũng không đc sử dụng công phu đó! Ta điểm nguyệt toàn bộ kinh mạch của nàng rồi! Nhớ đó!
Rồi hắn ngạo nghễ bước lên:
-Nói đến kẻ thù thì Lương Anh ta không thiếu! Các ngươi muốn trả thù hay giết thì cứ tìm ta!
Nói rồi hắn tung kiếm đón lấy, xông lên đỡ đòn kẻ Áo đen...... Mĩ Lam lùi về đằng sau, rõ ràng nàng ta không có sức mà tiến lên.... Nàng ta trơ mắt nhìn họ đánh nhau còn mình thì đứng nép bên đường..... Người Áo đen võ công cao cường nên hai bên giằng co khá lâu, bất ngờ một bé trai khóc lóc từ đâu chạy tới...
-Mẹ... Mẹ đâu rồi!
Ra là bé đi lạc.... Tên Áo đen liếc đứa nhỏ sau đó lao kiếm về phía đứa nhóc..... Lương Anh nhất thời sảy tay... Mĩ Lam lao người ra vung tay lên, móng tay sắc nhọn đỡ lấy kiếm của hắn cắt thanh kiếm thành từng mảnh nhỏ, sau đó vung tay cào một đường trên mặt tên Áo đen, tên Áo đen hừ lạnh rồi vung chuôi kiếm về phía Lương Anh rồi bỏ chạy.... Mĩ Lam bay lên đón lấy đứa bé ôm vào người rồi đỡ đứa nhóc tiếp đất an toàn... Một người phụ nữ bước đến ôm chặt đứa nhỏ... Ra là mẹ đứa bé.... Rồi hai người cúi người bỏ đi.... Lương Anh nhíu mày k vui :
-Sao nàng dại vậy chứ rõ ràng ta nói đừng dùng tay nữa mà!
-Ta...... Khụ khụ!
Mĩ Lam quả nhiên thổ huyết, nàng ta hết sức lực, bàn tay thâm đen lại, mắt nặng trĩu, từ từ ngã vào người Lương Anh.....
Dạ Lam tỉ mỉ quan sát người trước mặt đang nhắm mắt cầu nguyện... Vẻ mặt chàng nghiêm túc nhưng mãn nguyện... Dạ Lam không biết mình đang có cảm xúc gì! Không dễ chịu, không vui vẻ nhưng rất mơ hồ..... Xâu chuỗi lại mọi việc, Dạ Lam không trách chàng, càng k trách Mai Mai thông đồng gạt nàng.... Nhưng..... Nàng biết mình nên làm sao cho phải phép... Chàng là thật lòng???
-Dạ Lam! Sao lại trầm mặc thế nhìn xem bầu trời nhiều đèn lồng hi vọng!
Dạ Lam nhìn lên, nở nụ cười hoà nhã rồi nhẹ nhàng nói:
-Hy vọng??? Hi vọng của huynh là gì!
Hàn Thiên nghiêm túc đứng bên nàng nắm chặt tay nàng:
-Nàng bên ta, vui vẻ! Vậy thôi!
Dạ Lam thấy ấm áp trong người, cảm nhận đc tình thân như ngày xưa, nàng mở miệng :
-Vậy sao! Huynh thấy ta giờ rất vui vẻ sao!
Hàn Thiên gật đầu rồi nhìn sang nàng, chợt giật mình, kéo tay nàng lại:
-Nàng nhớ lại rồi!
Hàn Thiên cẩn trọng xem xét nét mặt nàng..... Chàng sớm đã nhận ra điều bất thường....
-Nếu ta không nhớ lại thì có lẽ mỗi ngày đều bị huynh tẩy não bằng canh bí rồi! Ta vốn mù độc dược nhưng trực giác của ta vô cùng tốt! Huynh nghĩ mình sẽ lừa ta đến bao giờ!
Dạ Lam ý tứ trách móc nhưng giọng nói vẫn âm trầm...
-Ta xin lỗi! Ta chính là sợ nàng không chịu đc! Điều cuối cùng là ta chỉ quan tâm nàng thôi!
-Không chịu đc? Quan tâm? Huynh nghĩ ta yếu đuối vậy sao? Đc rồi! Hôm nay chúng ta nói vậy thôi!
Hàn Thiên gật đầu rồi theo chân nàng về phủ..... Dạ Lam bất giác hối hận những lời nói khi nãy.... Nàng là xúc động nên mới nói vậy thôi.... Quay sang thấy Hàn Thiên vẫn mặt lạnh bên cạnh, bước chân nhẹ nhàng, không có ý mở miệng ...Chàng thở dài một hơi... Biết nàng rất giận, vô cùng giận, nên k dám giải thích thêm điều gì... Bởi theo tính nàng, giải thích là ngụy biện.... Chàng nắm chặt tay... Nghĩ họ có thể đi đến nước này là mãn nguyện ai ngờ, sợi dây tơ hồng càng giỡ, càng rối....
Mai Mai nhanh chân đến gần Dạ Lam :
-Hai người về rồi!
Dạ Lam gật đầu rồi quay lưng đi về phía phòng... Hàn Thiên bất ngờ lên tiếng:
-Dạ Lam..... Dù nói thế nào, những việc ta đã làm, điều không hối hận, nếu đc làm lại, ta vẫn sẽ chọn cách để nàng quên mọi thứ, không bao giờ nhớ lại nữa! Có điều, xin nàng đừng tự làm khổ bản thân, tự dày vò mình nữa!
Dạ Lam dừng chân, tiếng chàng vọng trong đêm, lời nói ngọt ngào ân tình... Dạ Lam sớm đã rơi nước mắt, mím môi :
-Đc rồi! Chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa! Ta cần thời gian nghỉ ngơi suy nghĩ! Huynh yên tâm! Ta sẽ k hại bản thân! Cũng như có ý nghĩ rời khỏi đây đâu!
Nói rồi nàng quay lưng bước chậm chạp bề phía phòng mình... Mai Mai như hiểu chuyện, thở dài chạy theo... Lý Uy nhìn Hàn Thiên, anh biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu:
-Thần sẽ để ý thiếu phu nhân! Thiếu chủ! Người nghỉ sớm đi! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! Tấm lòng của người thiếu phu nhân sẽ nhận ra và cảm thông!
Hàn Thiên đến bên lí Uy giọng bất lực:
-Lý Uy! Ngươi không hiểu! Nàng ấy chính là muốn trốn tránh ta! Ta.... Không biết mình nên làm sao nữa! Nàng ấy càng bình tĩnh thì càng mệt mỏi thôi!
Nói rồi chàng phất Áo bỏ về phòng, về đến phòng, buông thanh kiếm ngang lưng, tháo bỏ Áo khoác ngoài, chàng bước ra cửa phụ, lặng ngắm những bông hoa Lan Tường.....
Trời về đêm dịu nhẹ, tiếng ồn ào bên ngoài chưa ngớt... Cơn bão trong lòng chàng như xôn xao... Chàng bất giác cười nhạt một tiếng.... Mùi vị tình yêu... Chàng chưa bao giờ nếm thử... Thử qua rồi mới biết lắm mùi vị đến vậy.... Trách sao số phận hai người họ long đong, dập dềnh, mãi như chỉ bị rối... Chàng càng gỡ, tơ càng rối... Hàn Thiên rơi vào trầm mặc.... Nàng vẫn là đang giận, ghét bỏ chàng...
-Có lẽ! Hàn Thiên ta, cả đời đều không thể yêu đc nàng ấy!
Tiếng chàng nhỏ nhẹ tan dần trong đêm, Hàn Thiên cứ vậy, cô độc ngồi góc cửa, nhàn nhã nhìn xung quanh rồi trầm mặc, thở dài.....
Đêm lễ hoa đăng.... Không khí bỗng trở nên trầm mặc, bế tắc đến thế!!!
/80
|