Nếu thiếu chủ xảy ra chuyện, cả phủ chắc chắn loạn lên. Nhất là khi anh lên tiếng. Kẻ nội gián không thể qua khỏi.... Nhưng với võ công của chàng thì bất kể kẻ thù ra sao, mặc kệ có mục đích gì, đều không qua khỏi.....
Mai Mai ngóng ngóng phía bên ngoài phòng cách xa xa, mọi thứ vẫn yên tĩnh như không có gì xảy ra... Cô thường nghe người ta nói Hàn thiếu chủ lạnh lùng, vô cảm, tuy nhiên có lý,công tư rõ ràng, mặc dù chẳng phải kẻ máu lạnh nhưng cũng không thể không đề phòng... Cô đã quá sơ ý khi để tiểu thư vào.... Bên trong yên tĩnh không có nghĩa chẳng có gì xảy ra.... Không đc! Cô phải vào giúp nàng,,,,
-Này!
Lý Uy kéo cô nàng lại. Mai Mai quay lại bắt gặp anh thì hơi ngạc nhiên :
-Lý hộ vệ!
Anh gật đầu với cô nàng:
-Ừ! Đừng nói cô nương định xông vào đó nhé!
Mai Mai lắc lắc rồi lại gật:
-Thần lo cho Dạ Lam tiểu thư!
Lý Uy có ý buồn cười, anh xoa xoa đầu cô nàng:
-Hahaaha! Ta e rằng cô nương vào chẳng làm đc gì! Dạ Lam tiểu thư đã khó qua huống chi người như cô chứ!
Mai Mai thẹn trước hành động của anh, cô lùi lại cười trừ:
-Vậy... Cô ấy không sao chứ!
Lý Uy bật cười hẳn, anh khoái chí cười :
-Nếu là thích khách! E rằng bây giờ đã thấy xác rồi! Dạ Lam tiểu thư mạng lớn... Ta cam đoan thiếu chủ sẽ không ra tay với cô ấy!
Mai Mai tròn mắt:
-Tại sao người biết! Thần nghe nói ngài ấy lạnh lùng lắm mà!
Lý Uy cười ha hả, anh chỉ tay lên kiếm:
-Bởi! Ngài ấy không thèm ra tay với phụ nữ bao giờ!
Mai Mai nghe lọt tai, gật đầu tin tưởng :
-Vậy giờ chắc tiểu thư....
Lý Uy đứng bên cô nàng, dõi theo vào phòng:
-Cô ấy bị lừa! Chắc sẽ hoảng hốt!
Mai Mai nhìn sang, vẻ mặt không hiểu:
-Bị lừa! Ý người là sao!
Lý Uy ghé sang tai cô nàng giọng nói nhỏ:
-Lệnh bài không trên người thiếu chủ! Nó ở chỗ ta!
Mai Mai giật mình, chỉ tay :
-Vậy... Người lừa nô tỳ rồi!
Lý Uy cười mỉm:
-Đúng thế! Ta chỉ là muốn xem phản ứng của thiếu chủ thôi! Cơ mà cô nương lại tin thật!
Mai Mai gõ vào đầu:
-Thần thật ngốc mà!
Lý Uy lắc lắc đầu :
-Không sao! Sau lần này, ta coi như để hai họ gặp nhau, còn duyên phận ra sao! Ta cũng không thể quản và ta tin thiếu chủ chắc chắn sẽ nhận ra trò của ta! Sau vụ này! Ta e mình chẳng sống nổi!
Mai Mai quay sang vẻ lo lắng :
-Người.... Không sao chứ!
Lý Uy lắc lắc đầu :
-Ta không biết nữa! Nhưng mà để thay đổi đc thiếu chủ, để ngài ấy có tc ta nguyện chịu tội! Ta tin Dạ Lam tiểu thư sẽ giúp ta!
Mai mai gật đầu :
-Người thật tình nghĩa! Thần cũng vậy! Chỉ mong cô ấy sẽ đc hạnh phúc! Bản thân thần đã mang ơn nàng quá nhiều!
Lý Uy gật đầu, anh nhìn cô nô tỳ, bây giờ nhìn nàng vô cùng đáng yêu, có chút thẹn thùng, lời nói nhẹ nhàng êm tai. Lý Uy lắc đầu.... Không cho phép nghĩ nhiều thêm.... Mai Mai cũng vậy, chẳng hiểu sao khi gần Lý Uy, trái tim lại thổn thức, lời nói không đc tự nhiên, hình như cô cũng lỡ thích anh... Hai người đứng bên ngoài, cùng nhìn về phía phòng, mơ hồ về tc cia bản thân...
Dạ Lam bị sặc nước đôi chút, nàng phát hiện mình ướt sũng cả thân, vội vàng đứng lên :
-Tên khốn nạn!
Nàng lơ lễnh nhìn lên bắt mặt ánh mắt tối sầm của ai kia. Chàng lừ nhẹ, đúng là lơ đễnh, bản thân bị làm thành trò, vẻ mặt tức giận nhưng không nói lời nào... Nàng đơ người nhìn người bên cạnh
Một giây... Hai giây... Ba giây.. Thời gian trôi qua, cả phòng mù hơi nước, nóng bốc lên.... Nàng tiến lại, chỉ tay vào vào chàng:
-Ơ! Ơ! Ơ! Sao huynh lại ở đây!
Hàn Thiên nhìn vẻ ngơ ngác của nàng thì đứng lên ra khỏi bồn, mặt lạnh tanh:
-Phủ của ta! Ta không ở đây thì ở đâu !
Dạ Lam tròn mắt, nàng xâu chuỗi mọi việc, như ngộ ra... Nàng bước lên vui vẻ:
-Thì ra chành chính là thiếu chủ Hàn Thiên, hôn phu của ta, ta lại cứ tưởng, hắn là tên lão già cơ!
Hàn thiên biến sắc,mặt hằn lại:
-Để cô nương thất vọng rồi!
Dạ Lam lắc lắc đầu, nàng vui vẻ tiến lại:
-Vậy ta khỏi phải đi lấy lệnh bài rồi!
Hàn Thiên cười nhạt:
-Ai nói lệnh bài ở chỗ ta!
Dạ Lam đơ ra:
-Chẳng phải Mai Mai điều tra ở chỗ huynh sao!
Hàn Thiên lừ lên:
-Bị lừa!
Dạ Lam ngộ ra nhưng sau đó nàng tiến lại gần chàng hơn:
-Ta đổi ý rồi! Ta sẽ không đi nữa!
Hàn Thiên vớ lấy quần Áo:
-Ta không quan tâm!
Dạ Lam cầm tay chành, cười nhạt:
-Nghe nói Hàn thiếu chủ đây không có cảm xúc với phụ nữ! Ta không tin chàng sẽ không có hứng với ta!
Hàn Thiên lừ lên hất tay nàng:
-Ta ghét phụ nữ chạm vào!
Dạ Lam cười ha hả, nàng cố ý chạm nhẹ vào má chàng:
-Đúng là điệu bộ này! Nhưng ta đâu phải phụ nữ! Ta là thiếu nữ mà! Hay chàng muốn biến ta thành phụ nữ!
Nành càng ghé lại gần hơn! Hàn Thiên cười nhếch mép:
-Chẳng ra thể thống gì! Cô nương đúng là dễ dãi!
Bị bôi đen mặt, Dạ Lam lùi lại, cười to:
-Ta chỉ dễ dãi với chàng thôi!
Hàn Thiên lắc lắc đầu.. Chàng đúng là không đấu nổi võ miệng với nàng. Chẳng thèm nói... Dạ lam hơi run vì lạnh, nàng kéo kéo Áo chàng giọng ngọt sớt:
-Phu phân! Thiếp lạnh!
Hàn Thiên bị kéo vạt Áo! Lơ đễnh quay lại, nhìn nàng ướt sũng nãy giờ, có ý... Chết tiệt... Mặc xác nàng ta..
-Nếu cô nương còn chạm tay chạm chân vậy! Ta không khách khí đâu!
Dạ Lam bị giọng nói làm hoảng loạn, nghĩ hành động vừa rồi của nàng không khỏi rùng mình.. Nàng bỏ tay lùi lại:
-Vậy thôi ta về trước! Chàng nghỉ ngơi sớm đi!Dành sức ngày mai đấu khẩu với ta! Tạm biệt!
Nàng nhón nhón chân lên, chỉ vào chiếc Áo chàng chưa cài hết:
-Chàng yên tâm! Ta sẽ chịu trách nhiệm cho đời chàng!
Hàn Thiên đờ người, nhìn chiếc Áo chưa cài xong, rủa thầm, nhìn lên nàng đã chạy mất:
-Đúng là trơ trẽn! Nàng ta hết cách!
Rồi ngây ra... Chàng lại có phản ứng với nàng ta, ở ngoài, chàng, chẳng nói với phụ nữ nổi nhiều câu như thế. Bởi họ thấy chàng là xa, sợ mang hoạ, vậy mà nàng ta lại khác, mặt dày nói năng... Hàn thiên nắm chặt tay, như ngộ ra:
-Lý Uy! Ngươi xuất hiện ngay cho ta! Chàng quát lên khiên một bóng người lủi thủi bước vào!!!!
Mai Mai thấy Dạ Lam đi ra thì chạy lại:
-Sao người ướt vậy!
Dạ Lam hừ nhẹ nhìn Mai Mai:
-Chẳng phải tại em sao! Em dám lừa ta! Lệnh bài có ở chỗ hắn đâu!
Mai Mai gãi gãi đầu :
-Em xin lỗi! Là em xem tin không chính xác! Nhưng hai vị không xảy ra chuyện gì chứ!
Dạ lam bước vào phòng thay y phục, nàng thở than:
-Em nghĩ đi đâu vậy! May ta khôn khéo không đã tử trong tay chàng rồi!
Nàng đưa Áo ướt cho Mai Mai miệng cười cười:
-Nhưng sau vụ này ta mới biết! Hàn Thiếu chủ chính là người ta gặp ở cổng nhiều ngày trước! Thật là nhân duyên!
Mai Mai cầm quần Áo thở dài :
-Em định nói với người rồi!
-Hả!
Dạ Lam tròn mắt nhìn cô nàng:
-sao không nói sớm!
Mai Mai lắc đầu :
-Em tưởng người không quan tâm!
-Ta nào biết! Còn gì nữa! Tóm lại là sao!!!
Dạ Lam lừ mạnh, cô bực bội :
-Thì ra em và tên Lý thông đồng!
Mai Mai lắc đầu :
-Em... Em...
Dạ Lam đẩy cô nàng ra:
-hừ hù! Mai nói sau! Ta không muốn thấy em!
Mai mai bị đẩy ra bất đắc dĩ ôm quần Áo bỏ đi... Dạ Lam thở dài ngồi xuống giường.. Nàng thấy bản thân thật vui tươi.. Hình như nàng không muốn đi nữa. Nhìn bản mặt không quan tâm phụ nữ của chàng nàng có phần thích thú, kéo chăn lên người nàng cười nhẹ:
-Hàn thiếu chủ! Ta sẽ cho chàng biết đc! Thiếu nữ! Phải đc quan tâm như thế nào! Trái tim chàng sẽ sớm tan vì Dạ Lam ta thôi!
Giọng nói có phần tự tin nhưng nó lại mở ra trang sử cho nàng tiểu thư và chàng thiếu chủ với phương châm
Không quan tâm phụ nữ
Mai Mai ngóng ngóng phía bên ngoài phòng cách xa xa, mọi thứ vẫn yên tĩnh như không có gì xảy ra... Cô thường nghe người ta nói Hàn thiếu chủ lạnh lùng, vô cảm, tuy nhiên có lý,công tư rõ ràng, mặc dù chẳng phải kẻ máu lạnh nhưng cũng không thể không đề phòng... Cô đã quá sơ ý khi để tiểu thư vào.... Bên trong yên tĩnh không có nghĩa chẳng có gì xảy ra.... Không đc! Cô phải vào giúp nàng,,,,
-Này!
Lý Uy kéo cô nàng lại. Mai Mai quay lại bắt gặp anh thì hơi ngạc nhiên :
-Lý hộ vệ!
Anh gật đầu với cô nàng:
-Ừ! Đừng nói cô nương định xông vào đó nhé!
Mai Mai lắc lắc rồi lại gật:
-Thần lo cho Dạ Lam tiểu thư!
Lý Uy có ý buồn cười, anh xoa xoa đầu cô nàng:
-Hahaaha! Ta e rằng cô nương vào chẳng làm đc gì! Dạ Lam tiểu thư đã khó qua huống chi người như cô chứ!
Mai Mai thẹn trước hành động của anh, cô lùi lại cười trừ:
-Vậy... Cô ấy không sao chứ!
Lý Uy bật cười hẳn, anh khoái chí cười :
-Nếu là thích khách! E rằng bây giờ đã thấy xác rồi! Dạ Lam tiểu thư mạng lớn... Ta cam đoan thiếu chủ sẽ không ra tay với cô ấy!
Mai Mai tròn mắt:
-Tại sao người biết! Thần nghe nói ngài ấy lạnh lùng lắm mà!
Lý Uy cười ha hả, anh chỉ tay lên kiếm:
-Bởi! Ngài ấy không thèm ra tay với phụ nữ bao giờ!
Mai Mai nghe lọt tai, gật đầu tin tưởng :
-Vậy giờ chắc tiểu thư....
Lý Uy đứng bên cô nàng, dõi theo vào phòng:
-Cô ấy bị lừa! Chắc sẽ hoảng hốt!
Mai Mai nhìn sang, vẻ mặt không hiểu:
-Bị lừa! Ý người là sao!
Lý Uy ghé sang tai cô nàng giọng nói nhỏ:
-Lệnh bài không trên người thiếu chủ! Nó ở chỗ ta!
Mai Mai giật mình, chỉ tay :
-Vậy... Người lừa nô tỳ rồi!
Lý Uy cười mỉm:
-Đúng thế! Ta chỉ là muốn xem phản ứng của thiếu chủ thôi! Cơ mà cô nương lại tin thật!
Mai Mai gõ vào đầu:
-Thần thật ngốc mà!
Lý Uy lắc lắc đầu :
-Không sao! Sau lần này, ta coi như để hai họ gặp nhau, còn duyên phận ra sao! Ta cũng không thể quản và ta tin thiếu chủ chắc chắn sẽ nhận ra trò của ta! Sau vụ này! Ta e mình chẳng sống nổi!
Mai Mai quay sang vẻ lo lắng :
-Người.... Không sao chứ!
Lý Uy lắc lắc đầu :
-Ta không biết nữa! Nhưng mà để thay đổi đc thiếu chủ, để ngài ấy có tc ta nguyện chịu tội! Ta tin Dạ Lam tiểu thư sẽ giúp ta!
Mai mai gật đầu :
-Người thật tình nghĩa! Thần cũng vậy! Chỉ mong cô ấy sẽ đc hạnh phúc! Bản thân thần đã mang ơn nàng quá nhiều!
Lý Uy gật đầu, anh nhìn cô nô tỳ, bây giờ nhìn nàng vô cùng đáng yêu, có chút thẹn thùng, lời nói nhẹ nhàng êm tai. Lý Uy lắc đầu.... Không cho phép nghĩ nhiều thêm.... Mai Mai cũng vậy, chẳng hiểu sao khi gần Lý Uy, trái tim lại thổn thức, lời nói không đc tự nhiên, hình như cô cũng lỡ thích anh... Hai người đứng bên ngoài, cùng nhìn về phía phòng, mơ hồ về tc cia bản thân...
Dạ Lam bị sặc nước đôi chút, nàng phát hiện mình ướt sũng cả thân, vội vàng đứng lên :
-Tên khốn nạn!
Nàng lơ lễnh nhìn lên bắt mặt ánh mắt tối sầm của ai kia. Chàng lừ nhẹ, đúng là lơ đễnh, bản thân bị làm thành trò, vẻ mặt tức giận nhưng không nói lời nào... Nàng đơ người nhìn người bên cạnh
Một giây... Hai giây... Ba giây.. Thời gian trôi qua, cả phòng mù hơi nước, nóng bốc lên.... Nàng tiến lại, chỉ tay vào vào chàng:
-Ơ! Ơ! Ơ! Sao huynh lại ở đây!
Hàn Thiên nhìn vẻ ngơ ngác của nàng thì đứng lên ra khỏi bồn, mặt lạnh tanh:
-Phủ của ta! Ta không ở đây thì ở đâu !
Dạ Lam tròn mắt, nàng xâu chuỗi mọi việc, như ngộ ra... Nàng bước lên vui vẻ:
-Thì ra chành chính là thiếu chủ Hàn Thiên, hôn phu của ta, ta lại cứ tưởng, hắn là tên lão già cơ!
Hàn thiên biến sắc,mặt hằn lại:
-Để cô nương thất vọng rồi!
Dạ Lam lắc lắc đầu, nàng vui vẻ tiến lại:
-Vậy ta khỏi phải đi lấy lệnh bài rồi!
Hàn Thiên cười nhạt:
-Ai nói lệnh bài ở chỗ ta!
Dạ Lam đơ ra:
-Chẳng phải Mai Mai điều tra ở chỗ huynh sao!
Hàn Thiên lừ lên:
-Bị lừa!
Dạ Lam ngộ ra nhưng sau đó nàng tiến lại gần chàng hơn:
-Ta đổi ý rồi! Ta sẽ không đi nữa!
Hàn Thiên vớ lấy quần Áo:
-Ta không quan tâm!
Dạ Lam cầm tay chành, cười nhạt:
-Nghe nói Hàn thiếu chủ đây không có cảm xúc với phụ nữ! Ta không tin chàng sẽ không có hứng với ta!
Hàn Thiên lừ lên hất tay nàng:
-Ta ghét phụ nữ chạm vào!
Dạ Lam cười ha hả, nàng cố ý chạm nhẹ vào má chàng:
-Đúng là điệu bộ này! Nhưng ta đâu phải phụ nữ! Ta là thiếu nữ mà! Hay chàng muốn biến ta thành phụ nữ!
Nành càng ghé lại gần hơn! Hàn Thiên cười nhếch mép:
-Chẳng ra thể thống gì! Cô nương đúng là dễ dãi!
Bị bôi đen mặt, Dạ Lam lùi lại, cười to:
-Ta chỉ dễ dãi với chàng thôi!
Hàn Thiên lắc lắc đầu.. Chàng đúng là không đấu nổi võ miệng với nàng. Chẳng thèm nói... Dạ lam hơi run vì lạnh, nàng kéo kéo Áo chàng giọng ngọt sớt:
-Phu phân! Thiếp lạnh!
Hàn Thiên bị kéo vạt Áo! Lơ đễnh quay lại, nhìn nàng ướt sũng nãy giờ, có ý... Chết tiệt... Mặc xác nàng ta..
-Nếu cô nương còn chạm tay chạm chân vậy! Ta không khách khí đâu!
Dạ Lam bị giọng nói làm hoảng loạn, nghĩ hành động vừa rồi của nàng không khỏi rùng mình.. Nàng bỏ tay lùi lại:
-Vậy thôi ta về trước! Chàng nghỉ ngơi sớm đi!Dành sức ngày mai đấu khẩu với ta! Tạm biệt!
Nàng nhón nhón chân lên, chỉ vào chiếc Áo chàng chưa cài hết:
-Chàng yên tâm! Ta sẽ chịu trách nhiệm cho đời chàng!
Hàn Thiên đờ người, nhìn chiếc Áo chưa cài xong, rủa thầm, nhìn lên nàng đã chạy mất:
-Đúng là trơ trẽn! Nàng ta hết cách!
Rồi ngây ra... Chàng lại có phản ứng với nàng ta, ở ngoài, chàng, chẳng nói với phụ nữ nổi nhiều câu như thế. Bởi họ thấy chàng là xa, sợ mang hoạ, vậy mà nàng ta lại khác, mặt dày nói năng... Hàn thiên nắm chặt tay, như ngộ ra:
-Lý Uy! Ngươi xuất hiện ngay cho ta! Chàng quát lên khiên một bóng người lủi thủi bước vào!!!!
Mai Mai thấy Dạ Lam đi ra thì chạy lại:
-Sao người ướt vậy!
Dạ Lam hừ nhẹ nhìn Mai Mai:
-Chẳng phải tại em sao! Em dám lừa ta! Lệnh bài có ở chỗ hắn đâu!
Mai Mai gãi gãi đầu :
-Em xin lỗi! Là em xem tin không chính xác! Nhưng hai vị không xảy ra chuyện gì chứ!
Dạ lam bước vào phòng thay y phục, nàng thở than:
-Em nghĩ đi đâu vậy! May ta khôn khéo không đã tử trong tay chàng rồi!
Nàng đưa Áo ướt cho Mai Mai miệng cười cười:
-Nhưng sau vụ này ta mới biết! Hàn Thiếu chủ chính là người ta gặp ở cổng nhiều ngày trước! Thật là nhân duyên!
Mai Mai cầm quần Áo thở dài :
-Em định nói với người rồi!
-Hả!
Dạ Lam tròn mắt nhìn cô nàng:
-sao không nói sớm!
Mai Mai lắc đầu :
-Em tưởng người không quan tâm!
-Ta nào biết! Còn gì nữa! Tóm lại là sao!!!
Dạ Lam lừ mạnh, cô bực bội :
-Thì ra em và tên Lý thông đồng!
Mai Mai lắc đầu :
-Em... Em...
Dạ Lam đẩy cô nàng ra:
-hừ hù! Mai nói sau! Ta không muốn thấy em!
Mai mai bị đẩy ra bất đắc dĩ ôm quần Áo bỏ đi... Dạ Lam thở dài ngồi xuống giường.. Nàng thấy bản thân thật vui tươi.. Hình như nàng không muốn đi nữa. Nhìn bản mặt không quan tâm phụ nữ của chàng nàng có phần thích thú, kéo chăn lên người nàng cười nhẹ:
-Hàn thiếu chủ! Ta sẽ cho chàng biết đc! Thiếu nữ! Phải đc quan tâm như thế nào! Trái tim chàng sẽ sớm tan vì Dạ Lam ta thôi!
Giọng nói có phần tự tin nhưng nó lại mở ra trang sử cho nàng tiểu thư và chàng thiếu chủ với phương châm
Không quan tâm phụ nữ
/80
|