Hàn Thiên kịp kéo Dạ Lam sang một bên, chiếc lá bay xuống nước mất hút... Dạ Lam tròn mắt nhìn theo dáng người nàng ta, rồi quay sang Hàn Thiên như không hiểu gì...
Hàn Thiên rõ ràng không vui... Ám sát công khai ư... Lại còn nhắm vào Dạ Lam nữa.. Ánh mắt sắc bén liếc bóng hình nữ kia nhíu mày:
-Cô lại đến làm gì??
Ảnh nữ mặc chiếc váy màu hường, nét thanh tú sắc sảo, trên mặt nàng ta che một lớp khăn mỏng, miệng nhếch lên giòn giã:
-Hàn Thiếu chủ thông minh chắc chắn là biết!!
Hàn Thiên như biết trước điều gì, đứng lên chắn trước Dạ Lam:
-Có gì chúng ta tự nói! Ảnh Mĩ! Cô đừng động vào nàng ấy!!
*Ảnh Mĩ* Dạ Lam mơ hồ nhìn người con gái trước mặt... Cái tên này sao lạ vậy, trước nay nàng chưa nghe Lý Uy hay Hàn Thiên đề cập... Thậm chí còn không biết vì sao cô gái này xuất hiện nơi đây... Tuy rằng chàng làm ăn kinh doanh nhưng đâu phải giống thương nhân, huống chi cách gọi có chút nhẹ nhàng... Mà trước nay, chàng chưa từng làm với bất kì nữ nhân nào...Hàn Thiên thấy được sự tò mò của nàng thì thở một hơi ghé tai nàng :
-Ta sẽ giải thích sau!!
Bất ngờ người con gái kia vung phi tiêu về phía họ, Hàn Thiên theo phản xạ lấy kiếm gạt ra:
-Ta nói đừng động vào nàng ấy!
Ảnh Mĩ nhếch mép giọng giễu cợt, cánh váy nàng ta xoè ra, tay vung ta phi tiêu cơ lớn, tiến về phía chàng:
-Thiếu chủ! Người cần gì phải mất bình tĩnh như vậy!
Hàn Thiên xoay người rút kiếm chĩa về phía nàng ta:
-Cô có mục đích gì!
Hai người đấu với nhau,rất quyết liệt... Dạ Lam vung tay định giúp thì, nàng ta lướt qua :
-Dạ tiểu thư tốt nhất nên đứng đó đừng xen vào!!!
Hàn Thiên gật đầu ra hiệu nàng đừng tiến lại..... Dạ Lam đành đứng quan sát... Người con gái này, từ chiêu thức vô cùng tàn độc, cái phi tiêu nàng t sử dụng đa phần sắc bén, ánh mắt đùa cợt, đôi khi lại lạnh lẽo.... Rốt cuộc nàng ta là ai... Sao lại biết rõ Hàn Phủ này mà lẻn vào quỷ không biết... Dạ Lam tâm trạng phức tạp...
Ảnh Mĩ vừa tiến tới vừa nói nhẹ nhàng:
-Thiếu chủ! Người nên biết! Có một số chuyện ngài đừng nên xen vào! Nhất là truyện của triều phủ!
Hàn Thiên vừa đỡ chiêu thức, chàng dường như không muốn đả thương người con gái này, giọng nghiêm nghị:
-Bọn ta chỉ là làm ăn! Không hơn!
Ảnh mĩ cười nhạt vung mạnh tay, miệng cười nhẹ:
-Làm ăn! Thiếu chủ nên biết, động vào Ảnh Nữ! Kết cục sẽ thê thảm mà thôi! Huống chi! Bọn ta rất rõ điểm yếu của ngài!
*Keng* tiếng va chạm của vũ khí.. Hàn Thiên nhíu mày, khẽ liếc Dạ Lam:
-Ảnh Nữ! Cô ta nhằm vào cả bọn ta!
Ảnh Mĩ đỡ đòn, kiếm chàng nhẹ nhàng vòng tay hất chiếc phi tiêu của ả đi. Ảnh Mĩ mất đà ngã xuống, miệng phun ra máu, chiếc kiếm của chàng chỉ thẳng vào hầu của nàng ta:
-Ta vốn không muốn giết ngươi!
Dạ Lam thờ thẫn tiến lại đứng bên chàng, cất tiếng nhẹ:
-Cô rốt cuộc là ai??
Ảnh Mĩ nhìn chàng rồi nhìn Dạ Lam một lượt, bất giác cười vang:
-Hahahhaha! Đúng là tuyệt sắc! Dạ Lam tiểu thư cuối cùng cũng là người đầu tiên để Hàn Thiếu chủ mất bình tĩnh!
Hàn Thiên tay nắm chặt kiếm, giọng lạnh nhạt:
-Đừng nói nhiều! Nói mục đích của cô đi!
Ảnh Mĩ đột nhiên đứng lên, chàng xoay kiếm kề cổ cô ta, cô ta cười nhẹ nhàng:
-Trước nay Ảnh Thiên bọn ta hành động sẽ diệt gọn! Nể ân tình ngài nên ta đã chuyển lời! Còn ngài định làm sao! Xử lí thế nào thì tùy vậy!
Dạ Lam ngớ ngẩn nãy giờ... Nàng căn bản không hiểu....
Hàn Thiên thở dài :
-Chuyển lời tới ảnh nữ! Là ta đã hiểu! Những chuyện giang hồ ta sẽ không xen vào!
Ảnh Mĩ tay ôm ngực, dường như bị thương, ánh mắt nàng ta sắc lạnh trở nên dịu dàng :
-Coi như đã trở ơn cứu mạng! Hàn Thiếu Chủ ta không nợ người nữa!
Hàn Thiên lạnh mặt:
-Đa tạ! Cô đi đi!
Dạ Lam hơi nghiêng người ngạc nhiên.... Tha mạng cho nữ nhân... Nhìn Hàn Thiên khó hiểu... Là tình nhân cũ sao!! Cô gái này tướng mạo mĩ nhân, thảo nào, thảo nào...
Ảnh Mĩ cười tà mị ngón tay vuốt nhẹ thanh kiếm:
-Ngài vẫn nhân tình như thế!
Dạ Lam nắm chặt tay... Nhân tình... Thôi đúng rồi là tình nhân.. Thảo nào nàng ta nhìn mình chán ghét như thế nhưng nhìn sang Hàn Thiên lại dịu dàng, họ đánh nhau mà nhìn như luyện vậy..... Tên đầu đá này...
-Thiếu chủ! Ngài không sao chứ! Thích khách!
Ảnh Mĩ xoay người nhìn sang lý uy và toán quân, bất ngờ cười giật lại, tay đột nhiên xuất hiện phi tiêu vung kiếm chàng ra phi về phía Hàn Thiên... Dạ Lam nhất thời phản ứng:
-Cô...
Rồi xoay người đỡ trước Hàn Thiên:
-Cẩn thận!
Phi tiêu sượt qua vai nàng. Dạ Lam nhíu mày một cái... Hàn Thiên giật mình.... Rõ là chàng có thể tránh được, nàng xông vào làm gì chứ..
-Dạ Lam... Nàng không sao chứ!
Ảnh Mĩ vung người bay lên nóc nhà, nghiêng người xuống... Dạ Lam nằm trọn trong vòm ngực của chàng :
-Ta không sao!!
Lý Uy liếc mắt quát lên:
-Ảnh Mĩ! Cô làm vậy là sao!!
Ảnh Mị cười vang nhếch mép:
-Quy tắc!
Lý Uy lớn tiếng, bị Hàn Thiên gạt sang:
-Quay đầu đi! Ảnh Thiên không phải nơi cô nên gia nhập!
Ảnh Mĩ cười vang dội, giọng giật nhẹ, quát lên:
-Không phải ư! Ngài thì biết gì chứ! Khi ta biết thân phận Hà gia ,ta đã không còn đường lui! Hàn Thiếu chủ! Người vĩ đại như vậy nhưng làm ta chán ghét! Cuộc đời ta! Ngài đừng có quản!
Dạ Lam yếu ớt nhìn lên, biểu hiện trầm mặc của chàng là sao... Chưa bao giờ nàng thấy như vậy..
Lý Uy nhìn lên, giọng đanh thép:
-Ảnh Mĩ! Cô đừng quá đáng! Ngài ấy đã chiếu cố cô! Chỉ khuyên cô như vậy!
Ảnh Mĩ cười khổ, nhìn xung quanh:
-Chiếu cố! Hahahah! Được! Ta cảm tạ ngài! Công việc đã xong ta sẽ đi ngay! Nợ ân tình! Ảnh Mĩ coi như trả xong! Sống chết của ta tự ta quyết định! Hàn Thiếu chủ! Người nếu muốn sống yên lành thì nên thông minh! Chúc ngài bình an vui vẻ!
Hàn Thiên nhìn lên, miệng mở nhẹ:
-Được!
Ảnh mĩ cười khổ, rồi nhìn xuống Dạ Lam:
-Dạ Tiểu thư! Xin đừng phụ ngài ấy!Hàn Thiếu chủ! Lý Uy! Tạm biệt! Chúng ta từ biệt tại đây!
Nói rồi, tấm lụa hường bay lên, nàng ta chỉ cười tà mị rồi biến mất, nhẹ nhàng như khi đến... Dạ Lam nhìn lờ mờ, thấy được sự đau khổ của người khi, nhưng nàng bất ngờ lịm đi...
Hàn Thiên ôm chặt nàng:
-Dạ Lam.....hừ... Phi tiêu có độc! Mau gọi Mai Mai!
Hàn Thiên rõ ràng không vui... Ám sát công khai ư... Lại còn nhắm vào Dạ Lam nữa.. Ánh mắt sắc bén liếc bóng hình nữ kia nhíu mày:
-Cô lại đến làm gì??
Ảnh nữ mặc chiếc váy màu hường, nét thanh tú sắc sảo, trên mặt nàng ta che một lớp khăn mỏng, miệng nhếch lên giòn giã:
-Hàn Thiếu chủ thông minh chắc chắn là biết!!
Hàn Thiên như biết trước điều gì, đứng lên chắn trước Dạ Lam:
-Có gì chúng ta tự nói! Ảnh Mĩ! Cô đừng động vào nàng ấy!!
*Ảnh Mĩ* Dạ Lam mơ hồ nhìn người con gái trước mặt... Cái tên này sao lạ vậy, trước nay nàng chưa nghe Lý Uy hay Hàn Thiên đề cập... Thậm chí còn không biết vì sao cô gái này xuất hiện nơi đây... Tuy rằng chàng làm ăn kinh doanh nhưng đâu phải giống thương nhân, huống chi cách gọi có chút nhẹ nhàng... Mà trước nay, chàng chưa từng làm với bất kì nữ nhân nào...Hàn Thiên thấy được sự tò mò của nàng thì thở một hơi ghé tai nàng :
-Ta sẽ giải thích sau!!
Bất ngờ người con gái kia vung phi tiêu về phía họ, Hàn Thiên theo phản xạ lấy kiếm gạt ra:
-Ta nói đừng động vào nàng ấy!
Ảnh Mĩ nhếch mép giọng giễu cợt, cánh váy nàng ta xoè ra, tay vung ta phi tiêu cơ lớn, tiến về phía chàng:
-Thiếu chủ! Người cần gì phải mất bình tĩnh như vậy!
Hàn Thiên xoay người rút kiếm chĩa về phía nàng ta:
-Cô có mục đích gì!
Hai người đấu với nhau,rất quyết liệt... Dạ Lam vung tay định giúp thì, nàng ta lướt qua :
-Dạ tiểu thư tốt nhất nên đứng đó đừng xen vào!!!
Hàn Thiên gật đầu ra hiệu nàng đừng tiến lại..... Dạ Lam đành đứng quan sát... Người con gái này, từ chiêu thức vô cùng tàn độc, cái phi tiêu nàng t sử dụng đa phần sắc bén, ánh mắt đùa cợt, đôi khi lại lạnh lẽo.... Rốt cuộc nàng ta là ai... Sao lại biết rõ Hàn Phủ này mà lẻn vào quỷ không biết... Dạ Lam tâm trạng phức tạp...
Ảnh Mĩ vừa tiến tới vừa nói nhẹ nhàng:
-Thiếu chủ! Người nên biết! Có một số chuyện ngài đừng nên xen vào! Nhất là truyện của triều phủ!
Hàn Thiên vừa đỡ chiêu thức, chàng dường như không muốn đả thương người con gái này, giọng nghiêm nghị:
-Bọn ta chỉ là làm ăn! Không hơn!
Ảnh mĩ cười nhạt vung mạnh tay, miệng cười nhẹ:
-Làm ăn! Thiếu chủ nên biết, động vào Ảnh Nữ! Kết cục sẽ thê thảm mà thôi! Huống chi! Bọn ta rất rõ điểm yếu của ngài!
*Keng* tiếng va chạm của vũ khí.. Hàn Thiên nhíu mày, khẽ liếc Dạ Lam:
-Ảnh Nữ! Cô ta nhằm vào cả bọn ta!
Ảnh Mĩ đỡ đòn, kiếm chàng nhẹ nhàng vòng tay hất chiếc phi tiêu của ả đi. Ảnh Mĩ mất đà ngã xuống, miệng phun ra máu, chiếc kiếm của chàng chỉ thẳng vào hầu của nàng ta:
-Ta vốn không muốn giết ngươi!
Dạ Lam thờ thẫn tiến lại đứng bên chàng, cất tiếng nhẹ:
-Cô rốt cuộc là ai??
Ảnh Mĩ nhìn chàng rồi nhìn Dạ Lam một lượt, bất giác cười vang:
-Hahahhaha! Đúng là tuyệt sắc! Dạ Lam tiểu thư cuối cùng cũng là người đầu tiên để Hàn Thiếu chủ mất bình tĩnh!
Hàn Thiên tay nắm chặt kiếm, giọng lạnh nhạt:
-Đừng nói nhiều! Nói mục đích của cô đi!
Ảnh Mĩ đột nhiên đứng lên, chàng xoay kiếm kề cổ cô ta, cô ta cười nhẹ nhàng:
-Trước nay Ảnh Thiên bọn ta hành động sẽ diệt gọn! Nể ân tình ngài nên ta đã chuyển lời! Còn ngài định làm sao! Xử lí thế nào thì tùy vậy!
Dạ Lam ngớ ngẩn nãy giờ... Nàng căn bản không hiểu....
Hàn Thiên thở dài :
-Chuyển lời tới ảnh nữ! Là ta đã hiểu! Những chuyện giang hồ ta sẽ không xen vào!
Ảnh Mĩ tay ôm ngực, dường như bị thương, ánh mắt nàng ta sắc lạnh trở nên dịu dàng :
-Coi như đã trở ơn cứu mạng! Hàn Thiếu Chủ ta không nợ người nữa!
Hàn Thiên lạnh mặt:
-Đa tạ! Cô đi đi!
Dạ Lam hơi nghiêng người ngạc nhiên.... Tha mạng cho nữ nhân... Nhìn Hàn Thiên khó hiểu... Là tình nhân cũ sao!! Cô gái này tướng mạo mĩ nhân, thảo nào, thảo nào...
Ảnh Mĩ cười tà mị ngón tay vuốt nhẹ thanh kiếm:
-Ngài vẫn nhân tình như thế!
Dạ Lam nắm chặt tay... Nhân tình... Thôi đúng rồi là tình nhân.. Thảo nào nàng ta nhìn mình chán ghét như thế nhưng nhìn sang Hàn Thiên lại dịu dàng, họ đánh nhau mà nhìn như luyện vậy..... Tên đầu đá này...
-Thiếu chủ! Ngài không sao chứ! Thích khách!
Ảnh Mĩ xoay người nhìn sang lý uy và toán quân, bất ngờ cười giật lại, tay đột nhiên xuất hiện phi tiêu vung kiếm chàng ra phi về phía Hàn Thiên... Dạ Lam nhất thời phản ứng:
-Cô...
Rồi xoay người đỡ trước Hàn Thiên:
-Cẩn thận!
Phi tiêu sượt qua vai nàng. Dạ Lam nhíu mày một cái... Hàn Thiên giật mình.... Rõ là chàng có thể tránh được, nàng xông vào làm gì chứ..
-Dạ Lam... Nàng không sao chứ!
Ảnh Mĩ vung người bay lên nóc nhà, nghiêng người xuống... Dạ Lam nằm trọn trong vòm ngực của chàng :
-Ta không sao!!
Lý Uy liếc mắt quát lên:
-Ảnh Mĩ! Cô làm vậy là sao!!
Ảnh Mị cười vang nhếch mép:
-Quy tắc!
Lý Uy lớn tiếng, bị Hàn Thiên gạt sang:
-Quay đầu đi! Ảnh Thiên không phải nơi cô nên gia nhập!
Ảnh Mĩ cười vang dội, giọng giật nhẹ, quát lên:
-Không phải ư! Ngài thì biết gì chứ! Khi ta biết thân phận Hà gia ,ta đã không còn đường lui! Hàn Thiếu chủ! Người vĩ đại như vậy nhưng làm ta chán ghét! Cuộc đời ta! Ngài đừng có quản!
Dạ Lam yếu ớt nhìn lên, biểu hiện trầm mặc của chàng là sao... Chưa bao giờ nàng thấy như vậy..
Lý Uy nhìn lên, giọng đanh thép:
-Ảnh Mĩ! Cô đừng quá đáng! Ngài ấy đã chiếu cố cô! Chỉ khuyên cô như vậy!
Ảnh Mĩ cười khổ, nhìn xung quanh:
-Chiếu cố! Hahahah! Được! Ta cảm tạ ngài! Công việc đã xong ta sẽ đi ngay! Nợ ân tình! Ảnh Mĩ coi như trả xong! Sống chết của ta tự ta quyết định! Hàn Thiếu chủ! Người nếu muốn sống yên lành thì nên thông minh! Chúc ngài bình an vui vẻ!
Hàn Thiên nhìn lên, miệng mở nhẹ:
-Được!
Ảnh mĩ cười khổ, rồi nhìn xuống Dạ Lam:
-Dạ Tiểu thư! Xin đừng phụ ngài ấy!Hàn Thiếu chủ! Lý Uy! Tạm biệt! Chúng ta từ biệt tại đây!
Nói rồi, tấm lụa hường bay lên, nàng ta chỉ cười tà mị rồi biến mất, nhẹ nhàng như khi đến... Dạ Lam nhìn lờ mờ, thấy được sự đau khổ của người khi, nhưng nàng bất ngờ lịm đi...
Hàn Thiên ôm chặt nàng:
-Dạ Lam.....hừ... Phi tiêu có độc! Mau gọi Mai Mai!
/80
|