Dạ Lam thong dong chắp tay chỉ từng loại vải của tân lang tân nương.... Mai Mai lóc cóc chạy theo...
-Tiểu thư! Người đừng chạy bên nọ bên kia như thế! Em không theo kịp!
Dạ Lam phủi tay, quay lại nàng cười nhẹ, chỉ tay phía trước :
-Mai Mai! Ta phải nài nỉ mãi Hàn Thiên mới cho ta đi ,em mà không nhanh thì bọn họ tới kìa!
Mai Mai đần mặt không hiểu:
-Bọn họ! Bọn họ nào!
Mai Mai ngó xung quanh rồi giật mình khi thấy một đám nô tài đằng sau ôm đồ theo họ.... Dạ Lam hừ lạnh một tiếng, chỉ là đi mua chút đồ, mà Hàn Thiên còn cho người bám theo nàng với lí do tiện sai bảo.... Nhưng xem chừng họ theo sát nàng thì đúng hơn...
-Mai Mai! Em xem! Chúng ta nên đi ăn kẹo hải đường, bánh bao, và vịt quay đúng không!!
Dạ Lam cười khểnh, vung dải lụa, bay lên, kéo Mai Mai theo:
-Vậy chúng ta đi thôii!
Đám nô bậc của Hàn phủ thở một hơi, lấy sức, mắt tái đi hét lớn:
-Thiếu phu nhân! Người cứ vậy mà đi sao! Bọn nô tài biết nói thế nào với Hàn thiếu chủ đây!
Dạ Lam vẫy tay, lè lưỡi nhìn bọn họ:
-Các ngươi về trước đi! Ta phải đi thưởng thức mĩ vị Giang Nam! Ăn xong ta tự về!
Mai Mai gật gù, chân vẫn cố theo sát nàng:
-Nhưng tiểu thư! Chúng ta cứ đi lung tung như vậy không hay đâu! Nãy giờ cả người dân đều nhìn chúng ta với ánh mắt quái dị!
Dạ Lam ôm bụng no , hất mặt tỏ vẻ oai phong:
-Điều đó không quan trọng! Quan trọng là em có mang tiền không!
Mai Mai bỏ đũa xuống giật mình lắc lắc đầu :
-Em không!
Dạ Lam ngây người nhìn Mai Mai
Vị tiểu nhị nhíu mày nhìn hai cô nương trước mặt, tỏ vẻ tức giận:
-Hai cô nương nãy giờ ăn toàn sơn hào hải vị! Chẳng lẽ hai người muốn quỵt sao!
Dạ Lam cười trừ nhìn tiểu nhị, gãi nhẹ cái đầu:
-Cho ta ghi nợ được không! Muốn đòi tiền! Đến Hàn phủ! Ta sẽ trả đủ!
Nghe tới Hàn phủ mặt tiểu nhị tái mét....
Hàn Thiên uy nghiêm ngồi soạn hoá đớn, tay dừng bút lại:
-Ngươi muốn hôn lễ sao!
Lý Uy đang mài mực, bỗng dừng động tác, miệng mở có phần e dè:
-Thiếu chủ! Thần nghĩ là người nên thành thân trước! Người đứng đầu cả Giang Nam! Ai lại thành thân cùng với thần, vậy không hay! Huống chi người và thiếu phu nhân lại là bề trên, bọn thần...
Hàn Thiên mở miệng lạnh ngắt:
-Người thấy không thoải mái sao!
Lý Uy gãi đầu, đưa bút lại cho chàng:
-Không ý thần là.... Người sẽ...
Hàn Thiên giật cây bút, tay uyển chuyển kí nhận trên tờ giấy:
-Xem ra ngươi vẫn xem Hàn phủ như người ngoài! Ta không sợ dị nghị! Ngươi sợ cái gì!
Lý Uy cúi mặt, hốt hoảng nói:
-Thần không dám! Tùy người sắp xếp ạ! Nhưng xem lại thì thành thân chỉ có một lần! Người nên xem xét lại!
Hàn Thiên gật đầu:
-Ta tự suy xét!
Chàng vốn không đồng ý việc thành thân chung, ai ngờ Dạ Lam đòi sống đòi chết muốn Mai Mai cùng làm tân nương với nàng... Hàn Thiên đành lặng người gật đầu đồng ý... Suy cho cùng Lý Uy tựa như huynh đệ với chàng, chàng chẳng so bề cao thấp, nhưng hôn nhân là chuyện của phu thê, chung như vậy, có phần không thoả đáng...
Đám nô bậc thở một hơi cúi đầu tiến vào:
-Thiếu chủ! Thiếu phu nhân và Mai Mai cô nương đi mất rồi!
Hàn Thiên và Lý Uy đồng loạt nhìn lên, Hàn Thiên nhíu mày sâu, tay bẻ gãy cây bút, quăng về phía cửa :
-Khốn khiếp! Có một nữ nhân cũng không coi chừng xong! Các ngươi đáng tội gì!
Cả đám run lẩy bẩy sợ hãy, một vài tên lắp bắp:
-Thiếu phu nhân, sau khi mua vải đỏ, liền kéo theo Mai Mai cô nương đi theo ạ!
-Đúng vậy! Người nói phải đi thưởng thức mĩ vị Giang Nam!
-Còn nói khi ăn xong sẽ tự động về! Bọn thần sẽ phái người đi tìm thiếu phu nhân!
Hàn Thiên tức giận, nắm chặt tay:
-Để nàg ấy tự về!
Hàn Thiên như hiểu vấn đề ngớ người ra, đường đường là thiếu chủ Hàn phủ mà phải chạy đi để ăn uống....Vậy còn ra thể thống gì nữa! Hàn Thiên tức giận liếc cả đám người, mặt lạnh:
-Các ngươi ở đó quỳ cho ta! Nàng ấy mà không về! Ta treo đầu các ngươi! Cả ngươi nữa! LÝ uy! Nương tử của ngươi đồng phạm, phạt theo!
Lý Uy bên cạnh mặt tái mét..... Thiếu phu nhân ơi.. Người hại bọn thần thảm rồi... Lắc đầu tỏ vẻ đáng thương...
Rất lâu sau Dạ Lam tung tăng bay về, nàng một tay ôm đồ ăn một tay điều chỉnh dải lụa đang quấn lấy Mai Mai:
-Tiểu thư! Em sợ độ cao! Nãy giờ sao chúng ta không về được Hàn phủ vậy!
Dạ Lam lắc đầu nhìn xung quanh... Đi vòng mãi mới phát hiện chuông nhỏ của mình vang lên... Dạ Lam khúc khích cười... Xem ra lần này về được rồi!
Hàn Thiên đứng ngoài cửa, liên tục dùng võ công truyền âm..... Cái chàng sợ là Dạ Lam lạc đường ,nàng vốn chẳng ra ngoài nhiều, xã hội loạn lạc, nguy hiểm đe doạ... May sao chiếc chuông phản ứng... Xem ra.. Nàng đã biết đường về rồi.. Hàn Thiên nhàn nhã ngồi xuống, lòng có phần dịu nhẹ hơn....
Dạ Lam bay thẳng vào sảnh thấy đám nô tài và lý Uy quỳ ở đó thì như hiểu vấn đề....
-Mai Mai, cầm giúp ta!
Mai Mai nhìn Lý Uy tỏ vẻ hối lỗi, rồi kéo tay, ghé sát nàng:
-Thôi rồi! Lần này chúng thần khó sống rồi!
Dạ Lam vỗ vai trấn an cô nàng rồi nghiên ngang bước vào.. Đám nô tài quay ra thấy bóng dáng nàng thì ai nấy nháo nhào lên, cúi đầu :
-May người còn về! Người mà không về thì bọn nô tài chắc mất hết đầu rồi
-Từ lúc người đi thưởng mĩ vị, bọn thần đều quỳ đợi người về đó!
Ai Nấy thở than, nhìn nhau buồn rượi
Dạ Lam gãi đầu, tỏ vẻ như không phải nghiêm trọng vậy chứ... Rồi nàng kêu Mai Mai, phát đồ ăn cho đám nô bậc:
-Đứng lên cả đi! Mỗi người cầm một chút, ăn rồi lui cả đi!
Ai nấy nhìn nhau rồi nhìn vào người phía trong, không dám đứng lên:
-Sao..... À...
Nàng quay vào nhìn bức tượng băng trong nhà mới hiểu:
-Là ta sai! Huynh! Có gì phạt ta! Nếu không để họ đi! Ta có lỗi! Ta quỳ theo họ!
Dạ Lam vừa mở miệng, Hàn Thiên xem chừng phản ứng, hất tay:
-Lui hết cho ta!
Dạ Lam được thế cười nhẹ, chống tay:
-Mau... Đồ ăn rất nhiều.. Ăn rồi hãy đi...!
Ai nấy lấy rồi mê mải tản đi hết... Trong sảnh chỉ còn bốn người.... Mai Mai run sợ nhìn người trước mặt, tay vẫn xách đồ đứng cạnh Lý Uy, giọng hối lỗi:
-Muội xin lỗi!
Lý Uy ghé tai cô nàng nói nhỏ:
-Về là tốt rồi! Lần này! May chúng ta được cứu rồi!
Dạ Lam vẫy tay với đám nô bậc rồi phủi váy, bước vào trong sảnh, liếc qua mai Mai và Lý Uy giật đồ ăn từ Mai Mai, cười tủm tỉm nhìn chàng:
-Huynh ăn không! Vịt quay thơm ngon nhât Giang Nam đó!
Hàn Thiên liếc nhìn nàng, ánh mắt có phần giận dữ :
-Ta đùa với nàng sao!
Mai Mai run nhẹ... Xong rồi xong rồi... Dạ Lam mà không qua... Cô và lý Uy đừng mong yên ổn... Dạ Lam bĩu môi, tiến lại chỗ chàng, nhón chân, hôn nhẹ lên má:
-Đừng căng thẳng!!
-Tiểu thư! Người đừng chạy bên nọ bên kia như thế! Em không theo kịp!
Dạ Lam phủi tay, quay lại nàng cười nhẹ, chỉ tay phía trước :
-Mai Mai! Ta phải nài nỉ mãi Hàn Thiên mới cho ta đi ,em mà không nhanh thì bọn họ tới kìa!
Mai Mai đần mặt không hiểu:
-Bọn họ! Bọn họ nào!
Mai Mai ngó xung quanh rồi giật mình khi thấy một đám nô tài đằng sau ôm đồ theo họ.... Dạ Lam hừ lạnh một tiếng, chỉ là đi mua chút đồ, mà Hàn Thiên còn cho người bám theo nàng với lí do tiện sai bảo.... Nhưng xem chừng họ theo sát nàng thì đúng hơn...
-Mai Mai! Em xem! Chúng ta nên đi ăn kẹo hải đường, bánh bao, và vịt quay đúng không!!
Dạ Lam cười khểnh, vung dải lụa, bay lên, kéo Mai Mai theo:
-Vậy chúng ta đi thôii!
Đám nô bậc của Hàn phủ thở một hơi, lấy sức, mắt tái đi hét lớn:
-Thiếu phu nhân! Người cứ vậy mà đi sao! Bọn nô tài biết nói thế nào với Hàn thiếu chủ đây!
Dạ Lam vẫy tay, lè lưỡi nhìn bọn họ:
-Các ngươi về trước đi! Ta phải đi thưởng thức mĩ vị Giang Nam! Ăn xong ta tự về!
Mai Mai gật gù, chân vẫn cố theo sát nàng:
-Nhưng tiểu thư! Chúng ta cứ đi lung tung như vậy không hay đâu! Nãy giờ cả người dân đều nhìn chúng ta với ánh mắt quái dị!
Dạ Lam ôm bụng no , hất mặt tỏ vẻ oai phong:
-Điều đó không quan trọng! Quan trọng là em có mang tiền không!
Mai Mai bỏ đũa xuống giật mình lắc lắc đầu :
-Em không!
Dạ Lam ngây người nhìn Mai Mai
Vị tiểu nhị nhíu mày nhìn hai cô nương trước mặt, tỏ vẻ tức giận:
-Hai cô nương nãy giờ ăn toàn sơn hào hải vị! Chẳng lẽ hai người muốn quỵt sao!
Dạ Lam cười trừ nhìn tiểu nhị, gãi nhẹ cái đầu:
-Cho ta ghi nợ được không! Muốn đòi tiền! Đến Hàn phủ! Ta sẽ trả đủ!
Nghe tới Hàn phủ mặt tiểu nhị tái mét....
Hàn Thiên uy nghiêm ngồi soạn hoá đớn, tay dừng bút lại:
-Ngươi muốn hôn lễ sao!
Lý Uy đang mài mực, bỗng dừng động tác, miệng mở có phần e dè:
-Thiếu chủ! Thần nghĩ là người nên thành thân trước! Người đứng đầu cả Giang Nam! Ai lại thành thân cùng với thần, vậy không hay! Huống chi người và thiếu phu nhân lại là bề trên, bọn thần...
Hàn Thiên mở miệng lạnh ngắt:
-Người thấy không thoải mái sao!
Lý Uy gãi đầu, đưa bút lại cho chàng:
-Không ý thần là.... Người sẽ...
Hàn Thiên giật cây bút, tay uyển chuyển kí nhận trên tờ giấy:
-Xem ra ngươi vẫn xem Hàn phủ như người ngoài! Ta không sợ dị nghị! Ngươi sợ cái gì!
Lý Uy cúi mặt, hốt hoảng nói:
-Thần không dám! Tùy người sắp xếp ạ! Nhưng xem lại thì thành thân chỉ có một lần! Người nên xem xét lại!
Hàn Thiên gật đầu:
-Ta tự suy xét!
Chàng vốn không đồng ý việc thành thân chung, ai ngờ Dạ Lam đòi sống đòi chết muốn Mai Mai cùng làm tân nương với nàng... Hàn Thiên đành lặng người gật đầu đồng ý... Suy cho cùng Lý Uy tựa như huynh đệ với chàng, chàng chẳng so bề cao thấp, nhưng hôn nhân là chuyện của phu thê, chung như vậy, có phần không thoả đáng...
Đám nô bậc thở một hơi cúi đầu tiến vào:
-Thiếu chủ! Thiếu phu nhân và Mai Mai cô nương đi mất rồi!
Hàn Thiên và Lý Uy đồng loạt nhìn lên, Hàn Thiên nhíu mày sâu, tay bẻ gãy cây bút, quăng về phía cửa :
-Khốn khiếp! Có một nữ nhân cũng không coi chừng xong! Các ngươi đáng tội gì!
Cả đám run lẩy bẩy sợ hãy, một vài tên lắp bắp:
-Thiếu phu nhân, sau khi mua vải đỏ, liền kéo theo Mai Mai cô nương đi theo ạ!
-Đúng vậy! Người nói phải đi thưởng thức mĩ vị Giang Nam!
-Còn nói khi ăn xong sẽ tự động về! Bọn thần sẽ phái người đi tìm thiếu phu nhân!
Hàn Thiên tức giận, nắm chặt tay:
-Để nàg ấy tự về!
Hàn Thiên như hiểu vấn đề ngớ người ra, đường đường là thiếu chủ Hàn phủ mà phải chạy đi để ăn uống....Vậy còn ra thể thống gì nữa! Hàn Thiên tức giận liếc cả đám người, mặt lạnh:
-Các ngươi ở đó quỳ cho ta! Nàng ấy mà không về! Ta treo đầu các ngươi! Cả ngươi nữa! LÝ uy! Nương tử của ngươi đồng phạm, phạt theo!
Lý Uy bên cạnh mặt tái mét..... Thiếu phu nhân ơi.. Người hại bọn thần thảm rồi... Lắc đầu tỏ vẻ đáng thương...
Rất lâu sau Dạ Lam tung tăng bay về, nàng một tay ôm đồ ăn một tay điều chỉnh dải lụa đang quấn lấy Mai Mai:
-Tiểu thư! Em sợ độ cao! Nãy giờ sao chúng ta không về được Hàn phủ vậy!
Dạ Lam lắc đầu nhìn xung quanh... Đi vòng mãi mới phát hiện chuông nhỏ của mình vang lên... Dạ Lam khúc khích cười... Xem ra lần này về được rồi!
Hàn Thiên đứng ngoài cửa, liên tục dùng võ công truyền âm..... Cái chàng sợ là Dạ Lam lạc đường ,nàng vốn chẳng ra ngoài nhiều, xã hội loạn lạc, nguy hiểm đe doạ... May sao chiếc chuông phản ứng... Xem ra.. Nàng đã biết đường về rồi.. Hàn Thiên nhàn nhã ngồi xuống, lòng có phần dịu nhẹ hơn....
Dạ Lam bay thẳng vào sảnh thấy đám nô tài và lý Uy quỳ ở đó thì như hiểu vấn đề....
-Mai Mai, cầm giúp ta!
Mai Mai nhìn Lý Uy tỏ vẻ hối lỗi, rồi kéo tay, ghé sát nàng:
-Thôi rồi! Lần này chúng thần khó sống rồi!
Dạ Lam vỗ vai trấn an cô nàng rồi nghiên ngang bước vào.. Đám nô tài quay ra thấy bóng dáng nàng thì ai nấy nháo nhào lên, cúi đầu :
-May người còn về! Người mà không về thì bọn nô tài chắc mất hết đầu rồi
-Từ lúc người đi thưởng mĩ vị, bọn thần đều quỳ đợi người về đó!
Ai Nấy thở than, nhìn nhau buồn rượi
Dạ Lam gãi đầu, tỏ vẻ như không phải nghiêm trọng vậy chứ... Rồi nàng kêu Mai Mai, phát đồ ăn cho đám nô bậc:
-Đứng lên cả đi! Mỗi người cầm một chút, ăn rồi lui cả đi!
Ai nấy nhìn nhau rồi nhìn vào người phía trong, không dám đứng lên:
-Sao..... À...
Nàng quay vào nhìn bức tượng băng trong nhà mới hiểu:
-Là ta sai! Huynh! Có gì phạt ta! Nếu không để họ đi! Ta có lỗi! Ta quỳ theo họ!
Dạ Lam vừa mở miệng, Hàn Thiên xem chừng phản ứng, hất tay:
-Lui hết cho ta!
Dạ Lam được thế cười nhẹ, chống tay:
-Mau... Đồ ăn rất nhiều.. Ăn rồi hãy đi...!
Ai nấy lấy rồi mê mải tản đi hết... Trong sảnh chỉ còn bốn người.... Mai Mai run sợ nhìn người trước mặt, tay vẫn xách đồ đứng cạnh Lý Uy, giọng hối lỗi:
-Muội xin lỗi!
Lý Uy ghé tai cô nàng nói nhỏ:
-Về là tốt rồi! Lần này! May chúng ta được cứu rồi!
Dạ Lam vẫy tay với đám nô bậc rồi phủi váy, bước vào trong sảnh, liếc qua mai Mai và Lý Uy giật đồ ăn từ Mai Mai, cười tủm tỉm nhìn chàng:
-Huynh ăn không! Vịt quay thơm ngon nhât Giang Nam đó!
Hàn Thiên liếc nhìn nàng, ánh mắt có phần giận dữ :
-Ta đùa với nàng sao!
Mai Mai run nhẹ... Xong rồi xong rồi... Dạ Lam mà không qua... Cô và lý Uy đừng mong yên ổn... Dạ Lam bĩu môi, tiến lại chỗ chàng, nhón chân, hôn nhẹ lên má:
-Đừng căng thẳng!!
/80
|