Thời tiết tháng ba, ánh nắng tươi sáng, Lâm Huyên ngồi ở trong nhà ăn chờ bạn trai lại đến muộn lần nữa.
Cô chán đến chết nhìn bối cảnh bên trong, nghĩ đến người kia, nghĩ có nên quên đi chạy lấy người hay không, người kia mỗi lần đều bắt cô chờ nửa giờ, không bằng cô đi làm công, kiếm thêm trăm mấy đồng.
Lúc này cô nhìn ra cửa thấy hai cha con, tầm mắt không khỏi di động theo bọn họ, người cha kia tương đối anh tuấn, mà cậu bé trên người anh thì trắng nõn xinh đẹp như con lai.
Lâm Huyên nhìn bọn họ đi đến quầy tính tiền, kỳ thật không chỉ có cô, người quanh cô nhìn lại cũng không ít.
Người đàn ông kia chỉ đến mua đồ, cho nên mười phút sau bọn họ liền rời đi. Mà lúc ấy cô không biết nghĩ như thế nào, lại đứng dậy đi theo ra ngoài.
Lâm Huyên đi theo xuyên qua một khu phố, cậu bé trên đường tỉnh lại, kêu một tiếng ”Ba ba”, cô nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của người đàn ông kia: “Về đến nhà ngủ tiếp, được chứ?”
“Ma ma nói ban ngày không thể ngủ nhiều lắm, buổi tối sẽ ngủ không được.” Tiếng nói của bé trai kia ngọt ngào nhu nhu làm cho người ta thích.
Người đàn ông kia nở nụ cười, “Nếu ma ma nói thế, vậy con phải nghe lời của ma ma.”
Lâm Huyên nhìn thấy chiếc xe màu đen của bọn họ dừng lại trên đường, nhìn thấy nó nghênh ngang mà đi, đứng hồi lâu, cuối cùng nhịn không được cảm khái: mẹ của bé trai là người như thế nào, sao sinh đứa nhỏ ra xinh đẹp như vậy?
An Kiệt hắt xì hai tiếng, sau khi về nước liền bị cảm, nhưng may không nghiêm trọng, nếu không lại bị mang đi bệnh viện .
Cô đang suy nghĩ liền nghe được thanh âm của động cơ trong hoa viên, biết hai người đã trở lại, cô cầm chén gốm sứ đi đến cửa sổ, nhìn thấy một lớn một nhỏ xuống xe, cục cưng tinh mắt, lập tức liền thấy cô, vui vẻ kêu một tiếng ”Ma ma”, hướng cô chạy vội lại.
An Kiệt mở cửa sổ sát đất ra, ngồi xổm xuống, tiếp được người, dịu dàng nói: “Đừng chạy nhanh quá.”
Người ở đằng sau đi lên đến, nhận lấy cái chén trong tay cô.
An Kiệt đứng lên, nắm tay cậu bé hỏi: “Thần Thần hôm nay chơi cả ngày, có mệt hay không?”
“Không ạ, nhưng con nhớ mẹ.” Cậu bé mới vừa tròn bốn tuổi, bình thường nhu thuận nghe lời, là một quý ông, nhưng đối với mẹ vẫn thích làm nũng.
Cậu bé hôm nay đi chỗ bà dì chơi một ngày, lúc Tịch Si Thần tới đón thì nó đang ở trong phòng ngủ với con của Phác Tranh, nguyên bản nghĩ đến một hồi về đến nhà phải dính giường tiếp, kết quả nhìn thấy mẹ lại tinh thần phấn chấn. Thanh âm ấm áp của cậu bé vang lên trong phòng kể lại những chuyện mới mẻ trong một ngày.
Tịch Si Thần nhìn thấy, trên mặt hiện ra tươi cười thản nhiên.
Bữa tối ăn thật nhẹ, ở bên ngoài Si Thần đã mua về một phần súp. Cổ họng An Kiệt khó chịu, nhưng ăn uống còn được, ăn hơn phân nửa bát.
Cơm nước xong, Tịch Si Thần thu thập bàn ăn cùng phòng bếp, An Kiệt mang con đi tắm sạch, cùng anh nói chút chuyện thú vị, cậu bé kia rất nhanh liền ngủ.
Si thần tựa vào cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, An Kiệt xuống giường, đi tới nắm cánh tay anh, cười nói: “Thằng bé về đến nhà thì tình thần rất phấn chấn.”
Tịch si thần đóng lại cửa phòng cho con, hai người trở lại nằm, An Kiệt ngồi ở trên sô pha cạnh giường, ngửa đầu nhìn anh: “Hôm nay ngủ cả ngày, hiện tại không buồn ngủ chút gì.”
“Nếu không ngủ thì làm cái g đó vậy?”
An Kiệt cười nói: “Không cần.” Sau đó thân thủ nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của anh, hương vị trên người anh rất dễ chịu, làm cho cô cảm thấy an nhàn thư thái. Bọn họ kết hôn bảy năm, bốn năm trước cô sinh cục cưng, một năm đó anh một chút cũng không rời cô, thẳng đến ngày sinh sản mẹ con bình an anh mới trút được gánh nặng, che mặt an ủi. Sự yếu ớt của người đàn ông này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người cô, làm cho cô cảm thấy đau lòng.
“Ngày mai cùng bọn Phác Tranh du lịch, cục cưng phỏng chừng lại chơi đùa điên cuồng.”
Tay Tịch Si Thần phủ trên mặt của cô, cười nói: “Tính tình này của nó cũng không biết giống ai hơn?”
“Giống anh, cũng giống em.”
An Kiệt cảm thấy được giờ khắc này cô thực hạnh phúc. Chồng của cô yêu cô, con trai của cô khỏe mạnh vui vẻ. Con người khi còn sống còn có cái gì trân quý hơn những thứ này đây.
Hôm sau du lịch, vợ chồng Phác Tranh đúng chín giờ đã đến cửa nhà bọn họ, cậu bé vừa nghe đến tiếng ô tô trong vườn hoa hứng thú bừng bừng: “Mẹ, mẹ.”
Từ khi về nước cậu bé đối với mọi việc đều rất hứng thú. An Kiệt cười nói: “Đừng nóng vội, dù sao cũng phải mặc quần áo vào.” Cô gài cúc áo khoác tây màu đen cho đứa con, cậu bé kia tuy rằng nóng vội nhưng vẫn như cũ thực ngoan bắt tay phối hợp, An Kiệt bảo cậu nâng chân lên, giúp cậu bé mặc mang giày, cậu bé môi hồng răng trắng lập tức trở thành anh chàng cao bồi miền tây.
An Kiệt xoa xoa guơng mặt đỏ bừng của cậu bé, nói :“Tốt lắm, đi thôi.”
Cậu bé vui vẻ gật đầu, hôn người mẹ mà nóyêu nhất, chạy đi ra ngoài.
Khi An Kiệt đem thức ăn và thuốc ngày hôm qua đã chuẩn bị thỏa đáng đi ra ngoài thì Tịch Si Thần vừa vặn lái xe trở về, buổi sáng anh đi đón Giản Ngọc Lân.
Ngọc Lân hiện giờ mười ba tuổi, đã trưởng thành thành tiểu thiếu niên tuấn tú, tính tình cũng lại săn sóc dịu dàng, Thần Thần vừa thấy anh liền thân thiết kêu một tiếng “Anh”, lẽ ra phải gọi là cậu, nhưng, ý của Tịch Si Thần là tuổi kém không nhiều, gọi vậy cũng được.
Giản Ngọc Lân đối Thần Thần quan tâm che chở vô cùng, luôn luôn mang bộ dáng của người lớn, nhìn đến em trai liền thành người bảo mẫu. Anh hỏi Thần Thần, “Em có lạnh không? Ăn sáng chưa?”
Thần Thần cao hứng lắc đầu lại gật đầu.
Con của Phác tranh kêu Gia Cánh, năm nay bảy tuổi, mới vừa học lớp một, cũng nghịch muốn chết, lúc này cũng chạy lên, “Thần Thần, anh Ngọc Lân, chúng ta đợi lát nữa đi bắt thỏ hoang nhé?”
Phác tranh vỗ vỗ ót của con, “ Có tiền đồ a.” Khiến cho mọi người đều cười.
Tịch Si Thần chạy xe leo núi ở phía trước, xe của Phác Tranh theo ở phía sau. Chiếc xe này của Si Thần tính năng thật tốt, hoàn cảnh dã ngoại ác liệt cỡ nào cơ hồ đều có thể ứng phó, cho nên ba cạu bé đều ngồi ở trên chiếc xe này, mang dây an toàn, trên đường tâm tình sung sướng.
Lúc này, An Kiệt ngồi ở phía trước kế ghế người lái, nhìn con nghe Ngọc Lân nói làm sao đến đây sinh động như thật, núi bên ngoài gọi là gì, cũng không nhịn được cười.
Cô nghiêng đầu nói: “Nếu đói bụng, trong thùng bên cạnh có sữa cùng bánh bích quy, có thể ăn trước chút.”
Ngọc Lân ngại ngùng cười nói: “vâng.” Sau đó hỏi Thần Thần cùng Gia Cánh: “Muốn uống sữa không? Anh lấy cho các em.”
Thần Thần nghe được hưng trí, nói: “Không cần. anh cứ nói tiếp.”
Trong xe thường thường phát ra thanh âm thuyết minh cẩn thận của thiếu niên cùng với tiếng cười của hai bạn nhỏ.
Tịch si thần chú ý tình hình gi¬ao thông, bọn họ không chạy vội, cho nên đi được thập phần thong dong.
Trải qua một giờ lộ trình, phong cảnh xinh đẹp hiện ra đối diện. Cục cưng ghé vào cửa sổ vui vẻ cực kỳ, “Mẹ, đó là trâu phải không?”
“Uh.” An Kiệt cười, cậu bé chưa thấy qua con trâu thật, trước kia đều là xem ở trên Ti vi, hoặc là lúc vẽ tranh nói qua với anh, cô nghĩ nghĩ quay đầu nói với Si Thần: “ Chúng ta dừng ở bên cạnh một chút đi, đi xuống đi một chút. Em cùng gọi điện thoại cho Phác Tranh.”
“Được.”
Rất nhanh, hai chiếc xe ở bên đường dừng lại, vợ chồng Phác Tranh hưng phấn đi lên, “Nơi này phong cảnh thật đẹp!”
Bốn phía đều là đồng cỏ xanh và núi xanh, xa xa có một dòng suối trong suốt chảy xuôi quanh chân núi, đối diện là thôn trang, những căn nhà màu trắng ngói đỏ loáng thoáng làm đẹp sườn núi.
Tịch Si Thần thấy đứa con nhanh như chớp muốn đi vào ruộng, nhanh tay ôm lấy nó, cậu bé giả bộ đáng yêu, hướng mẹ xin giúp đỡ, miệng thật ngọt, “mẹ, mẹ, con muốn đi bên kia.”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Thần Thần ở nước ngoài lâu như vậy, ngược lại càng thích đón gió đồng ruộng trong nước?
Phác Tranh nói: “Thần Thần nhà chúng ta thật yêu nước.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Nhóm cậu bé vừa được người lớn đồng ý đã chạy về phái đồng ruộng, bà xã của Phác Tranh nói: “Tôi đi theo chúng, miễn cho Tiểu Cánh kích động đến muốn cưỡi trâu.” Phác Tranh vừa nghe cưỡi trâu cũng hứng thú, bật cười đi theo bà xã qua đó.
Bên cạnh xe chỉ còn lại Si Thần và An Kiệt, người sau tựa vào cửa xe, nhìn bầu trời xanh lam, nhịn không được hít sâu, “Thật là thoải mái.”
Si thần nắm tay cô, “Đi với anh một chút?”
An Kiệt cười gật đầu.
Hai người đi đến dòng suối trong suốt, những ngọn núi thay nhau nổi lên ở xa xa, xanh um tươi tốt, An Kiệt không khỏi nghĩ đến trước kia cùng anh đi Nê-pan, “Kỳ thật,phong cảnh tự nhiên trong nước so ra cũng không kém nước ngoài."
Si thần nghe xong, mỉm cười, hai người lướt qua sườn núi nhỏ, đi đến bên bờ suối, An Kiệt nhịn không được ngồi xuống múc nước, trừng mắt nhìn: “Lại có chút ấm.”
“Uh.” Tịch Si Thần dịu dàng nói, “Đại khái là do phơi dưới ánh mặt trời.”
“. . . . .” Không biết nên phản bác như thế nào.
Lúc này, cách đó không xa có người gọi bọn họ, “Ba ba, mẹ!”
Hai người nhìn nhau cười, hướng nơi đó nhìn lại, cậu bé chạy tới hướng bọn họ cầm trên tay một bó hoa cho mẹ, cười đến thực vui vẻ, xinh đẹp giống tiểu thiên sứ.
Tất cả mọi người nhất trí dừng lại ở trong này, bọn họ đến ngọn núi có người làm thủ tục nhà nghỉ, sau đó đến một nhà hàng của người dân tộc ở đó giải quyết cơm trưa.
Cơm trưa thực phong phú, đại bộ phận là thực vật trong núi, những loài nấm, còn có cả hải sản, hương vị cực ngon, ăn uống cũng không tồi, Thần Thần không cần đút cũng tự mình ăn không ít.
Ông chủ nhà hàng này thấy khách hàng đều là những người ưu tú, ngay cả mấy cậu bé cũng tuấn tú, xinh đẹp, nhịn không được nói giỡn: “Mọi người thoạt nhìn như ngôi sao (diễn viên, ca sĩ...). Đến ngọn núi của chúng tôi nghỉ phép sao?”
Phác Tranh cười nói: “Đúng vậy. Quay phim xong, đến nghỉ chút.”
Vợ Phác Tranh cười đánh anh, “Chỉ giỏi nói dối.” Sau đó nói với ông chủ: “Không phải, chúng tôi chính là đi ngang qua, bị phong cảnh nơi này nơi này hấp dẫn, liền ở lại chơi chút.”
Ông chủ nghe cô nói như vậy, cao hứng nói: “Nơi này của chúng tôi tuy không tính là điểm du lịch cấp quốc gia, nhưng phong cảnh tự nhiên cũng không kém những danh lam tanhg cảnh kia.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Sau đó, vợ của Phác Tranh hưng trí cùng ông chủ bình luận cái gì mà Ô trấn, Hoàng Sơn, đều là tuyên truyền quá mức, khai phá quá mức, ngược lại thiếu vài phần phong vị thanh mát nguyên thủy.
Sau đó ông chủ kia lại hỏi vợ Phác Tranh: “bạn bè kia của các người, là vợ chồng phải không, trông rất đẹp đôi.”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Đúng, vợ chồng, thực ân ái.”
Lão bản nói: “Nhìn đẹp như vậy, tôi còn thực sự nghĩ là ngôi sao. Nguyên bản muốn chụp hình, về sau khách hàng đến đây tôi sẽ nói có ngôi sao đến tiệm chúng tôi ăn cơm.”
Vợ Phác Tranh cười ha ha, không hề nhiều lời. Thân phận chồng của An Kiệt không chỉ là ngôi sao đơn giản như vậy. Nói thực ra, cô không thể nào quen thuộc với Tịch Si Thần, tuy rằng ngày lễ ngày tết đều gặp mặt ăn cơm, nhưng Tịch tiên sinh này ngoài vợ của anh, đối mặt người phụ nữ khác đều giữ khoảng cách, nếu không thân thích phỏng chừng cô đời này đều không tiếp xúc được đến loại người đứng trên đám mây này.
Vợ Phác Tranh nhìn đến An Kiệt đang giúp đứa con lau tay, Tịch Si Thần ngồi bên cạnh cô, tuy rằng không có nhìn cô, nhưng cảnh tượng như vậy lại làm cho người ta có một loại cảm giác dài đằng đẵng, vợ Phác Tranh thầm nghĩ rằng, năm tháng yên tĩnh, đại khái chính là như thế .
Ngày đó ăn xong cơm trưa mọi người liền đi lên núi, đợi cho mặt trời chiều ngã về tây, mới tiếc nuối đi xuống. Ăn cơm chiều, mọi người trở về khách sạn, Thần Thần một ngày đều thực vui vẻ, buổi tối lúc đi ngủ còn muốn cùng các anh ngủ chung, An Kiệt bất đắc dĩ, vợ Phác Tranh nói: “Để chị trông bọn chúng cho, phòng kia có hai giường, chị ngủ cùng Thần Thần, để cho Ngọc Lân ngủ với Tiểu Cánh.”
An Kiệt không có biện pháp, dặn dò cậu bé kia vài câu, mới cùng Si Thần đến phòng khác.
Hôm nay cô cũng vui vẻ, sau khi tắm xong, ngồi ở mép giường xem Ti vi, Tịch Si Thần từ phòng tắm đi ra, rót một chút nước ấm đưa cho cô, còn mình thì pha một ly trà xanh.
Trong Ti vi đang phát một bộ phim tình cảm ở nước Anh.
An Kiệt đắm chìm trong chuyện xưa, thẳng đến phim chấm dứt, kết cục bi thương, cô tắt TV nói: “Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, phải không?”
Si thần không nói chuyện, đem hai cái ly trong tay hai người đặt nhẹ lên chiếc tủ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cô qua, hôn lên môi của cô.
An Kiệt sửng sốt, sau đó hai tay chậm rãi ôm cổ anh, anh cô ôm đến trên giường, yêu quý nhìn cô một lát, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa. Động tác của anh mềm nhẹ, đầu lưỡi tham lam tiến vào cùng cô lưu luyến. Khi quần áo hai người được thoát hết, thẳng tanh thành khẩn ôm nhau đều cảm thấy mãnh liệt. Tịch Si Thần thật cẩn thận tiến nhập. Mỗi một lần làm anh đều vạn phần cẩn thận, sợ thương tổn cô, nhưng mỗi một lần đều có điểm chật vật không thể khống chế được mình.
Khi hết thảy gió êm sóng lặng, nhiệt độ không khí bên trong chậm rãi giảm xuống, mặt Si Thần dán tại cổ của cô, hai thân thể ôm nhau nghe được tiếng tim đập của nhau. An Kiệt từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được Tịch Si Thần ở trên người cô cọ xát.
Hai người lại tắm rửa xong, trở lại trên giường, đã là hơn mười một giờ. An Kiệt cảm thấy được có chút mệt, cũng thực thoải mái, ôm anh rất nhanh đi vào vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi An Kiệt mở to mắt, trời đã rất sáng.
Cô mặc chỉnh tề ra cửa, ở trên hành lang liền thấy cảnh tượng, dưới lầu, Tịch Si Thần ôm cậu bé bốn tuổi, đút cho nó ăn, vẻ mặt dịu dàng mềm nhẹ.
An Kiệt nhìn thấy, đột nhiên có chút mê muội.
Trên thế giới này làm cho anh dịu dàng chỉ có hai người, một người là cô, một người là đứa nhỏ của bọn họ.
Mà cô, thương anh biết bao.
Cô chán đến chết nhìn bối cảnh bên trong, nghĩ đến người kia, nghĩ có nên quên đi chạy lấy người hay không, người kia mỗi lần đều bắt cô chờ nửa giờ, không bằng cô đi làm công, kiếm thêm trăm mấy đồng.
Lúc này cô nhìn ra cửa thấy hai cha con, tầm mắt không khỏi di động theo bọn họ, người cha kia tương đối anh tuấn, mà cậu bé trên người anh thì trắng nõn xinh đẹp như con lai.
Lâm Huyên nhìn bọn họ đi đến quầy tính tiền, kỳ thật không chỉ có cô, người quanh cô nhìn lại cũng không ít.
Người đàn ông kia chỉ đến mua đồ, cho nên mười phút sau bọn họ liền rời đi. Mà lúc ấy cô không biết nghĩ như thế nào, lại đứng dậy đi theo ra ngoài.
Lâm Huyên đi theo xuyên qua một khu phố, cậu bé trên đường tỉnh lại, kêu một tiếng ”Ba ba”, cô nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của người đàn ông kia: “Về đến nhà ngủ tiếp, được chứ?”
“Ma ma nói ban ngày không thể ngủ nhiều lắm, buổi tối sẽ ngủ không được.” Tiếng nói của bé trai kia ngọt ngào nhu nhu làm cho người ta thích.
Người đàn ông kia nở nụ cười, “Nếu ma ma nói thế, vậy con phải nghe lời của ma ma.”
Lâm Huyên nhìn thấy chiếc xe màu đen của bọn họ dừng lại trên đường, nhìn thấy nó nghênh ngang mà đi, đứng hồi lâu, cuối cùng nhịn không được cảm khái: mẹ của bé trai là người như thế nào, sao sinh đứa nhỏ ra xinh đẹp như vậy?
An Kiệt hắt xì hai tiếng, sau khi về nước liền bị cảm, nhưng may không nghiêm trọng, nếu không lại bị mang đi bệnh viện .
Cô đang suy nghĩ liền nghe được thanh âm của động cơ trong hoa viên, biết hai người đã trở lại, cô cầm chén gốm sứ đi đến cửa sổ, nhìn thấy một lớn một nhỏ xuống xe, cục cưng tinh mắt, lập tức liền thấy cô, vui vẻ kêu một tiếng ”Ma ma”, hướng cô chạy vội lại.
An Kiệt mở cửa sổ sát đất ra, ngồi xổm xuống, tiếp được người, dịu dàng nói: “Đừng chạy nhanh quá.”
Người ở đằng sau đi lên đến, nhận lấy cái chén trong tay cô.
An Kiệt đứng lên, nắm tay cậu bé hỏi: “Thần Thần hôm nay chơi cả ngày, có mệt hay không?”
“Không ạ, nhưng con nhớ mẹ.” Cậu bé mới vừa tròn bốn tuổi, bình thường nhu thuận nghe lời, là một quý ông, nhưng đối với mẹ vẫn thích làm nũng.
Cậu bé hôm nay đi chỗ bà dì chơi một ngày, lúc Tịch Si Thần tới đón thì nó đang ở trong phòng ngủ với con của Phác Tranh, nguyên bản nghĩ đến một hồi về đến nhà phải dính giường tiếp, kết quả nhìn thấy mẹ lại tinh thần phấn chấn. Thanh âm ấm áp của cậu bé vang lên trong phòng kể lại những chuyện mới mẻ trong một ngày.
Tịch Si Thần nhìn thấy, trên mặt hiện ra tươi cười thản nhiên.
Bữa tối ăn thật nhẹ, ở bên ngoài Si Thần đã mua về một phần súp. Cổ họng An Kiệt khó chịu, nhưng ăn uống còn được, ăn hơn phân nửa bát.
Cơm nước xong, Tịch Si Thần thu thập bàn ăn cùng phòng bếp, An Kiệt mang con đi tắm sạch, cùng anh nói chút chuyện thú vị, cậu bé kia rất nhanh liền ngủ.
Si thần tựa vào cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, An Kiệt xuống giường, đi tới nắm cánh tay anh, cười nói: “Thằng bé về đến nhà thì tình thần rất phấn chấn.”
Tịch si thần đóng lại cửa phòng cho con, hai người trở lại nằm, An Kiệt ngồi ở trên sô pha cạnh giường, ngửa đầu nhìn anh: “Hôm nay ngủ cả ngày, hiện tại không buồn ngủ chút gì.”
“Nếu không ngủ thì làm cái g đó vậy?”
An Kiệt cười nói: “Không cần.” Sau đó thân thủ nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của anh, hương vị trên người anh rất dễ chịu, làm cho cô cảm thấy an nhàn thư thái. Bọn họ kết hôn bảy năm, bốn năm trước cô sinh cục cưng, một năm đó anh một chút cũng không rời cô, thẳng đến ngày sinh sản mẹ con bình an anh mới trút được gánh nặng, che mặt an ủi. Sự yếu ớt của người đàn ông này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người cô, làm cho cô cảm thấy đau lòng.
“Ngày mai cùng bọn Phác Tranh du lịch, cục cưng phỏng chừng lại chơi đùa điên cuồng.”
Tay Tịch Si Thần phủ trên mặt của cô, cười nói: “Tính tình này của nó cũng không biết giống ai hơn?”
“Giống anh, cũng giống em.”
An Kiệt cảm thấy được giờ khắc này cô thực hạnh phúc. Chồng của cô yêu cô, con trai của cô khỏe mạnh vui vẻ. Con người khi còn sống còn có cái gì trân quý hơn những thứ này đây.
Hôm sau du lịch, vợ chồng Phác Tranh đúng chín giờ đã đến cửa nhà bọn họ, cậu bé vừa nghe đến tiếng ô tô trong vườn hoa hứng thú bừng bừng: “Mẹ, mẹ.”
Từ khi về nước cậu bé đối với mọi việc đều rất hứng thú. An Kiệt cười nói: “Đừng nóng vội, dù sao cũng phải mặc quần áo vào.” Cô gài cúc áo khoác tây màu đen cho đứa con, cậu bé kia tuy rằng nóng vội nhưng vẫn như cũ thực ngoan bắt tay phối hợp, An Kiệt bảo cậu nâng chân lên, giúp cậu bé mặc mang giày, cậu bé môi hồng răng trắng lập tức trở thành anh chàng cao bồi miền tây.
An Kiệt xoa xoa guơng mặt đỏ bừng của cậu bé, nói :“Tốt lắm, đi thôi.”
Cậu bé vui vẻ gật đầu, hôn người mẹ mà nóyêu nhất, chạy đi ra ngoài.
Khi An Kiệt đem thức ăn và thuốc ngày hôm qua đã chuẩn bị thỏa đáng đi ra ngoài thì Tịch Si Thần vừa vặn lái xe trở về, buổi sáng anh đi đón Giản Ngọc Lân.
Ngọc Lân hiện giờ mười ba tuổi, đã trưởng thành thành tiểu thiếu niên tuấn tú, tính tình cũng lại săn sóc dịu dàng, Thần Thần vừa thấy anh liền thân thiết kêu một tiếng “Anh”, lẽ ra phải gọi là cậu, nhưng, ý của Tịch Si Thần là tuổi kém không nhiều, gọi vậy cũng được.
Giản Ngọc Lân đối Thần Thần quan tâm che chở vô cùng, luôn luôn mang bộ dáng của người lớn, nhìn đến em trai liền thành người bảo mẫu. Anh hỏi Thần Thần, “Em có lạnh không? Ăn sáng chưa?”
Thần Thần cao hứng lắc đầu lại gật đầu.
Con của Phác tranh kêu Gia Cánh, năm nay bảy tuổi, mới vừa học lớp một, cũng nghịch muốn chết, lúc này cũng chạy lên, “Thần Thần, anh Ngọc Lân, chúng ta đợi lát nữa đi bắt thỏ hoang nhé?”
Phác tranh vỗ vỗ ót của con, “ Có tiền đồ a.” Khiến cho mọi người đều cười.
Tịch Si Thần chạy xe leo núi ở phía trước, xe của Phác Tranh theo ở phía sau. Chiếc xe này của Si Thần tính năng thật tốt, hoàn cảnh dã ngoại ác liệt cỡ nào cơ hồ đều có thể ứng phó, cho nên ba cạu bé đều ngồi ở trên chiếc xe này, mang dây an toàn, trên đường tâm tình sung sướng.
Lúc này, An Kiệt ngồi ở phía trước kế ghế người lái, nhìn con nghe Ngọc Lân nói làm sao đến đây sinh động như thật, núi bên ngoài gọi là gì, cũng không nhịn được cười.
Cô nghiêng đầu nói: “Nếu đói bụng, trong thùng bên cạnh có sữa cùng bánh bích quy, có thể ăn trước chút.”
Ngọc Lân ngại ngùng cười nói: “vâng.” Sau đó hỏi Thần Thần cùng Gia Cánh: “Muốn uống sữa không? Anh lấy cho các em.”
Thần Thần nghe được hưng trí, nói: “Không cần. anh cứ nói tiếp.”
Trong xe thường thường phát ra thanh âm thuyết minh cẩn thận của thiếu niên cùng với tiếng cười của hai bạn nhỏ.
Tịch si thần chú ý tình hình gi¬ao thông, bọn họ không chạy vội, cho nên đi được thập phần thong dong.
Trải qua một giờ lộ trình, phong cảnh xinh đẹp hiện ra đối diện. Cục cưng ghé vào cửa sổ vui vẻ cực kỳ, “Mẹ, đó là trâu phải không?”
“Uh.” An Kiệt cười, cậu bé chưa thấy qua con trâu thật, trước kia đều là xem ở trên Ti vi, hoặc là lúc vẽ tranh nói qua với anh, cô nghĩ nghĩ quay đầu nói với Si Thần: “ Chúng ta dừng ở bên cạnh một chút đi, đi xuống đi một chút. Em cùng gọi điện thoại cho Phác Tranh.”
“Được.”
Rất nhanh, hai chiếc xe ở bên đường dừng lại, vợ chồng Phác Tranh hưng phấn đi lên, “Nơi này phong cảnh thật đẹp!”
Bốn phía đều là đồng cỏ xanh và núi xanh, xa xa có một dòng suối trong suốt chảy xuôi quanh chân núi, đối diện là thôn trang, những căn nhà màu trắng ngói đỏ loáng thoáng làm đẹp sườn núi.
Tịch Si Thần thấy đứa con nhanh như chớp muốn đi vào ruộng, nhanh tay ôm lấy nó, cậu bé giả bộ đáng yêu, hướng mẹ xin giúp đỡ, miệng thật ngọt, “mẹ, mẹ, con muốn đi bên kia.”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Thần Thần ở nước ngoài lâu như vậy, ngược lại càng thích đón gió đồng ruộng trong nước?
Phác Tranh nói: “Thần Thần nhà chúng ta thật yêu nước.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Nhóm cậu bé vừa được người lớn đồng ý đã chạy về phái đồng ruộng, bà xã của Phác Tranh nói: “Tôi đi theo chúng, miễn cho Tiểu Cánh kích động đến muốn cưỡi trâu.” Phác Tranh vừa nghe cưỡi trâu cũng hứng thú, bật cười đi theo bà xã qua đó.
Bên cạnh xe chỉ còn lại Si Thần và An Kiệt, người sau tựa vào cửa xe, nhìn bầu trời xanh lam, nhịn không được hít sâu, “Thật là thoải mái.”
Si thần nắm tay cô, “Đi với anh một chút?”
An Kiệt cười gật đầu.
Hai người đi đến dòng suối trong suốt, những ngọn núi thay nhau nổi lên ở xa xa, xanh um tươi tốt, An Kiệt không khỏi nghĩ đến trước kia cùng anh đi Nê-pan, “Kỳ thật,phong cảnh tự nhiên trong nước so ra cũng không kém nước ngoài."
Si thần nghe xong, mỉm cười, hai người lướt qua sườn núi nhỏ, đi đến bên bờ suối, An Kiệt nhịn không được ngồi xuống múc nước, trừng mắt nhìn: “Lại có chút ấm.”
“Uh.” Tịch Si Thần dịu dàng nói, “Đại khái là do phơi dưới ánh mặt trời.”
“. . . . .” Không biết nên phản bác như thế nào.
Lúc này, cách đó không xa có người gọi bọn họ, “Ba ba, mẹ!”
Hai người nhìn nhau cười, hướng nơi đó nhìn lại, cậu bé chạy tới hướng bọn họ cầm trên tay một bó hoa cho mẹ, cười đến thực vui vẻ, xinh đẹp giống tiểu thiên sứ.
Tất cả mọi người nhất trí dừng lại ở trong này, bọn họ đến ngọn núi có người làm thủ tục nhà nghỉ, sau đó đến một nhà hàng của người dân tộc ở đó giải quyết cơm trưa.
Cơm trưa thực phong phú, đại bộ phận là thực vật trong núi, những loài nấm, còn có cả hải sản, hương vị cực ngon, ăn uống cũng không tồi, Thần Thần không cần đút cũng tự mình ăn không ít.
Ông chủ nhà hàng này thấy khách hàng đều là những người ưu tú, ngay cả mấy cậu bé cũng tuấn tú, xinh đẹp, nhịn không được nói giỡn: “Mọi người thoạt nhìn như ngôi sao (diễn viên, ca sĩ...). Đến ngọn núi của chúng tôi nghỉ phép sao?”
Phác Tranh cười nói: “Đúng vậy. Quay phim xong, đến nghỉ chút.”
Vợ Phác Tranh cười đánh anh, “Chỉ giỏi nói dối.” Sau đó nói với ông chủ: “Không phải, chúng tôi chính là đi ngang qua, bị phong cảnh nơi này nơi này hấp dẫn, liền ở lại chơi chút.”
Ông chủ nghe cô nói như vậy, cao hứng nói: “Nơi này của chúng tôi tuy không tính là điểm du lịch cấp quốc gia, nhưng phong cảnh tự nhiên cũng không kém những danh lam tanhg cảnh kia.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Sau đó, vợ của Phác Tranh hưng trí cùng ông chủ bình luận cái gì mà Ô trấn, Hoàng Sơn, đều là tuyên truyền quá mức, khai phá quá mức, ngược lại thiếu vài phần phong vị thanh mát nguyên thủy.
Sau đó ông chủ kia lại hỏi vợ Phác Tranh: “bạn bè kia của các người, là vợ chồng phải không, trông rất đẹp đôi.”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Đúng, vợ chồng, thực ân ái.”
Lão bản nói: “Nhìn đẹp như vậy, tôi còn thực sự nghĩ là ngôi sao. Nguyên bản muốn chụp hình, về sau khách hàng đến đây tôi sẽ nói có ngôi sao đến tiệm chúng tôi ăn cơm.”
Vợ Phác Tranh cười ha ha, không hề nhiều lời. Thân phận chồng của An Kiệt không chỉ là ngôi sao đơn giản như vậy. Nói thực ra, cô không thể nào quen thuộc với Tịch Si Thần, tuy rằng ngày lễ ngày tết đều gặp mặt ăn cơm, nhưng Tịch tiên sinh này ngoài vợ của anh, đối mặt người phụ nữ khác đều giữ khoảng cách, nếu không thân thích phỏng chừng cô đời này đều không tiếp xúc được đến loại người đứng trên đám mây này.
Vợ Phác Tranh nhìn đến An Kiệt đang giúp đứa con lau tay, Tịch Si Thần ngồi bên cạnh cô, tuy rằng không có nhìn cô, nhưng cảnh tượng như vậy lại làm cho người ta có một loại cảm giác dài đằng đẵng, vợ Phác Tranh thầm nghĩ rằng, năm tháng yên tĩnh, đại khái chính là như thế .
Ngày đó ăn xong cơm trưa mọi người liền đi lên núi, đợi cho mặt trời chiều ngã về tây, mới tiếc nuối đi xuống. Ăn cơm chiều, mọi người trở về khách sạn, Thần Thần một ngày đều thực vui vẻ, buổi tối lúc đi ngủ còn muốn cùng các anh ngủ chung, An Kiệt bất đắc dĩ, vợ Phác Tranh nói: “Để chị trông bọn chúng cho, phòng kia có hai giường, chị ngủ cùng Thần Thần, để cho Ngọc Lân ngủ với Tiểu Cánh.”
An Kiệt không có biện pháp, dặn dò cậu bé kia vài câu, mới cùng Si Thần đến phòng khác.
Hôm nay cô cũng vui vẻ, sau khi tắm xong, ngồi ở mép giường xem Ti vi, Tịch Si Thần từ phòng tắm đi ra, rót một chút nước ấm đưa cho cô, còn mình thì pha một ly trà xanh.
Trong Ti vi đang phát một bộ phim tình cảm ở nước Anh.
An Kiệt đắm chìm trong chuyện xưa, thẳng đến phim chấm dứt, kết cục bi thương, cô tắt TV nói: “Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, phải không?”
Si thần không nói chuyện, đem hai cái ly trong tay hai người đặt nhẹ lên chiếc tủ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cô qua, hôn lên môi của cô.
An Kiệt sửng sốt, sau đó hai tay chậm rãi ôm cổ anh, anh cô ôm đến trên giường, yêu quý nhìn cô một lát, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa. Động tác của anh mềm nhẹ, đầu lưỡi tham lam tiến vào cùng cô lưu luyến. Khi quần áo hai người được thoát hết, thẳng tanh thành khẩn ôm nhau đều cảm thấy mãnh liệt. Tịch Si Thần thật cẩn thận tiến nhập. Mỗi một lần làm anh đều vạn phần cẩn thận, sợ thương tổn cô, nhưng mỗi một lần đều có điểm chật vật không thể khống chế được mình.
Khi hết thảy gió êm sóng lặng, nhiệt độ không khí bên trong chậm rãi giảm xuống, mặt Si Thần dán tại cổ của cô, hai thân thể ôm nhau nghe được tiếng tim đập của nhau. An Kiệt từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được Tịch Si Thần ở trên người cô cọ xát.
Hai người lại tắm rửa xong, trở lại trên giường, đã là hơn mười một giờ. An Kiệt cảm thấy được có chút mệt, cũng thực thoải mái, ôm anh rất nhanh đi vào vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi An Kiệt mở to mắt, trời đã rất sáng.
Cô mặc chỉnh tề ra cửa, ở trên hành lang liền thấy cảnh tượng, dưới lầu, Tịch Si Thần ôm cậu bé bốn tuổi, đút cho nó ăn, vẻ mặt dịu dàng mềm nhẹ.
An Kiệt nhìn thấy, đột nhiên có chút mê muội.
Trên thế giới này làm cho anh dịu dàng chỉ có hai người, một người là cô, một người là đứa nhỏ của bọn họ.
Mà cô, thương anh biết bao.
/26
|