Chương 7: Chiến tranh lạnh
"Nha đầu, ăn cơm." Thẩm Phượng vén màn lên, giọng nói vang dội.
"Không có khẩu vị." Giọng nói mơ hồ truyền từ trên giường đến, giống như đang nằm mơ.
"Con đứng lên cho ta." Thẩm Phượng nâng gương mặt nhỏ nhắn chôn ở trong tấm chăn lên, lông mày không vui dựng thẳng lên. "Con muốn trốn tránh tới khi nào?"
Đôi mắt phượng từ từ mở ra, ánh mắt lại hoàn toàn không phải ánh mắt lim dim vừa mới tỉnh ngủ, ngược lại mang theo mệt mỏi.
"Con ăn, được chưa." Vị Vãn mở miệng, giọng nói khàn khàn miễn cưỡng.
"Đã ba ngày rồi, con thật sự định cả đời không quay về gặp y sao?" Thẩm Phượng thăm dò nàng.
"Gặp ai?" Vị Vãn hời hợt nâng cái bát dựa vào cạnh cửa sổ, trên người tùy ý khoác một cái áo khoác xanh thẫm, có một cảm giác khí khái anh hùng không kém nam nhi chút nào.
Thẩm Phượng chán nản, liếc nhìn nàng một cái.
"Con định tức giận bao lâu nữa." Bà ngồi xuống chỗ đối diện Vị Vãn. "Cũng không phải do con chọc y trước hay sao?"
"Con khó chịu." Vẻ mặt lạnh lùng.
"Cần gì phải như thế, kết quả là chính mình tức giận." Thẩm Phượng ý vị thâm trường than nhẹ. "Không có ai có thể thương hại bất kỳ kẻ nào, trừ khi người kia nguyện ý bị đối phương thương hại."
Tay cầm đôi đũa hơi cứng lại, Vị Vãn trầm mặt xuống không nói gì.
Đáng chết, đúng vậy - cho dù không thừa nhận, trong lòng nàng cũng rõ ràng, nàng cảm thấy bị thương hại.
Mỗi khi nhớ đến ánh mắt xa cách lúc đó của y, giọng điệu không kiên nhẫn, ngực nàng đều rất khó chịu, giống như có vô số con sâu đang cắn vậy.
"Không sao cả, dù sao cũng ăn nhờ ở đậu, xứng đáng nhìn sắc mặt người khác." Nàng rầu rĩ lên tiếng.
"Ăn nhờ ở đâu?" Thẩm Phượng kinh ngạc cười ra tiếng. "Cuộc sống của con như vậy mà gọi là ăn nhờ ở đậu? Làm ơn, nha đầu, cho dù con là người thảnh thơi không làm gì, nên cũng không hiểu được đầu năm nay có bao nhiêu người đứng, quỳ, y đối xử với con thế nào tất cả mọi người đều nhìn thấy cả, con đừng ở trong phúc mà không biết phúc nghe không?"
truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Vị Vãn mấp máy môi, nhìn bà một lúc lâu mới thấp giọng đáp lại: "Phượng Nương, có phải con thật sự điêu ngoa tùy hứng theo như lời y nói không?"
"Điêu ngoa tùy hứng? Đương nhiên không phải." Thẩm Phượng trào phúng cười: "Muốn ta nói thì quả thật bướng bỉnh không chịu nổi, ta muốn có một nữ nhi như muội vậy, đừng nói là nhận nuôi, chính là cha mẹ ruột cũng hầu hạ gậy gộc vô số lần, sao lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu như vậy, hơn nữa vài năm nay đều như vậy một lần?"
"Phượng Nương!" Vị Vãn vừa thẹn vừa cáu, biểu cảm kỳ quái nhìn bà.
"Nha đầu, thực ra tâm sự của con ta hiểu, dù sao cũng chỉ là tư tình nhi nữ, trò đoán trái tim mà thôi."Thẩm Phượng nắm tay nàng khuyên bảo an ủi. "Nhưng làm nữ nhân, dù thông minh cũng phải học mở một con mắt nhắm một con mắt, nhìn phải hiểu biết, càng so đo nhiều càng dễ bị thương. Ngẫu nhiên làm nũng trêu chọc người trong tim yêu thương, sẽ làm kích thích niềm vui hơn. Đương nhiên không phải ta trách cứ con, chỉ là tính tình của con quá cao ngạo, hơn nữa Tuyên Dương cũng không phải nam tử tầm thường, con càng nên dùng nhiều tâm tư để suy nghĩ hơn, nhẫn nại nhiều hơn một chút, con đã cơ hội gần bên cạnh, nên quý trọng nên tiến hành cẩn thận, mà không phải làm cho cục diện càng thêm bế tắc."
Bị bà phân tích tâm tư rõ ràng như thế, mặt Vị Vãn hơi đỏ lên, co quắp gật đầu, làm bộ như đang chuyên tâm ăn cơm trưa, rõ ràng trái tim đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy có chút lạnh. Thời tiết cuối tháng ba có chút mát, hơi lạnh gió xuân khẽ lạnh lẽo.
Gió đột nhiên ngừng lại, rèm cửa sổ như bị người kéo lên, tiếp đó xúc cảm ấm áp từ giữa trán lưu luyến đến gò má, lại giống như có ai đó ở bên tai nàng khẽ thở dài, cúi đầu gọi một tiếng, "Vãn Nhi."
Giọng nói quá mức quen thuộc, đã có cảm giác buồn bã nặng nề không còn sức lực, cho dù ở trong giấc ngủ, nàng vẫn cảm thấy đau xót trong lòng.
Nỗ lực mở mắt ra, kết quả thấy rõ ai ở bên cạnh, đỉnh đầu bỗng nhiên tên rần, ý thức của nàng lại lâm vào bên trong bóng tối một lần nữa.
Khi tỉnh lại, rèm cửa sổ thật sự bị kéo lên.
Trong lòng có chút phiền muộn khác thường, vén một góc màn tơ lên theo bản năng, mặt trời chiều đã ngã về Tây, sương chiều nặng nề. Hơi nước mặt hồ thật dày, núi xa lâm vào bên trong mờ tối chiều hôm, chỉ còn hình dáng lờ mờ, có vẻ đặc biệt thê lương.
Ngọn đèn ở con đê chiếu xuống chút ánh sáng, quán rượu ven đường phố dần dần náo nhiệt, người đi đường nối liền không dứt.
Mộ bóng dáng màu trắng quen thuộc bỗng dưng lọt vào mắt, trên bến tàu một bóng dáng thon dài lẳng lặng đứng im, phong thái tuyệt vời.
Nàng đột nhiên ngồi dậy chạy tới đầu thuyền - nhưng không có người.
Chỉ một cái chớp mắt, vị trí này không có một bóng người, giống như cảnh vừa mới thấy chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt trong lòng nói cho nàng biết, bóng dáng nàng nhìn thấy kia nhất định là Tuyên Dương, hơn nữa y đã đứng ở nơi đó, từ xa đứng ngắm nhìn về chỗ nàng.
Trái tim bỗng đập dữ dội, nàng lớn tiếng gọi: "Phượng Nương!"
"Làm sao vậy?" Thẩm Phượng kinh ngạc nhìn sắc mặt nàng tái nhợt.
"Vừa rồi có người đến không?" Nàng nắm chặt bàn tay theo bản năng, nín thở chờ câu trả lời của bà.
"À, là Tuyên Dương." Thẩm Phượng cười đáp. "Y nhìn thấy con rồi lập tức đi, còn bảo ta đừng đánh thức con, ta nghĩ y không bỏ được con, con nên trở về nói lời xin lỗi, rồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Đừng đánh thức con?" Vị Vãn lúng ta lúng túng nhớ lại, nhớ đến cảm giác tê rần trên đỉnh đầu ở trong mộng, không khỏi hơi giật mình - là y điểm huyệt ngủ của nàng sao?"
"Ừ, ta nghĩ y tạm thời cũng không biết nên đối mặt với con thế nào."
Vị Vãn do dự nhìn bà một cái, không nói gì - vì sao trong lòng nàng có một cảm giác bất an mãnh liệt? Mới vừa rồi, trong giây lát bóng dáng kia biến mất trong tầm mắt nàng, làm nàng cảm thấy không yên, giống như, y thật sự muốn như vậy mà biến mất trong sinh mệnh nàng.
/92
|