Trời khuya man mát, trăng sáng vằng vặc làm nổi bật quả đầu nhầy nhầy nhơn nhớt chỗ trắng chỗ xám của ba Hến. Mẹ Sò đứng từ xa mím môi nhịn cười mà đỏ bừng hết cả mặt, chồng chị ngược lại giận sôi máu lầm ba lầm bầm.
- Mấy cái con ranh con mắt trợn ngược hết lên trời à mà không nhìn thấy bố mày?
Vẫn biết ông xã nóng tính nhưng đôi co cả với chim thì vợ cũng xin thua.
- Mình làm gì mà ngơ ngơ như con ất ơ thế? Hến Sò còn ở trên nhà không ai trông đấy.
Chị Hà nghe chồng nhắc mới giật mình vội vã chạy về với con. Cũng may hai cục bông nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon lành, cái miệng chúm chím yêu ơi là yêu ý. Mẹ thơm các em chùn chụt rồi kéo chăn chui rúc cùng luôn.
Khổ nỗi mới gà gà gật gật được một chút đã có người hắng giọng nơi đầu giường.
- Mình sao không về phòng?
- Đêm nay em ngủ với con.
Vợ trả lời nhỏ nhẹ rồi quay vào ôm tụi nhỏ, chồng không chịu níu áo hỏi han.
- Giường bé xíu như này ba mẹ con nằm sao được? Đau lưng lắm, rồi mai sau chưa già nó đã còng đấy.
- Mặc kệ em.
- Hay mình sợ hôi à? Đừng lo, anh tắm gội sạch sẽ rồi mà, không tin mình ngửi kiểm tra thử đi?
Anh Hậu mặt dày dí cả bộ tóc ướt vào mặt vợ. Chị Hà thấy phiền phức khó chịu lắm, mà sợ ba Hến chơi lầy quá nhỡ làm hai đứa thức giấc thì khổ nên mẹ đành phải nhượng bộ ngoan ngoãn nghe lời chồng trở về phòng.
Kể cũng lạ, bên kia thoải mái bao nhiêu thì về đây không khí ngột ngạt bức bối bấy nhiêu, lăn qua lăn lại mãi mà chẳng thể nào chợp mắt nổi. Chồng chị bên cạnh cũng chưa ngủ, anh ngập ngừng mở lời.
- Thôi thì mình đàn bà nông nổi, chuyện hôm nay anh tha thứ. Đừng bao giờ nhắc lại nữa.
Đêm muộn rồi xảy ra xung đột lần nữa thì cũng chẳng hay ho gì nên mẹ Sò nhịn ba Hến, không tranh luận ầm ĩ mà chỉ nói nhỏ.
- Em quyết rồi mình à, sáng mai em sẽ gửi mail mình xem giùm em, có chỗ nào chưa hợp lý thì chúng ta thảo luận sau.
Anh Hậu nghe vợ trình bày mà ruột gan sôi sùng sục. Từ xa xưa các cụ đã có câu dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về, ấy thế mà anh lại không nghe.
Âu cũng là do anh chiều bà xã quá, để bây giờ chị kiêu căng vênh váo quá rồi, nào có cái thể loại đàn bà con gái ương bướng ngang ngạnh đến thế là cùng?
- Mình trèo lên đầu anh mà ngồi luôn đi này.
Ai đó mỉa mai xỉa xói, có người lặng thinh chẳng thèm nói gì cả.
Vợ coi khinh mình làm chồng tức gần chết, anh kéo chị vào lòng, gác chân ghì tay siết chặt thật chặt. Tụi nhóc nhà anh thì chỉ cần trừng mắt đã sợ xoắn cả quẩy rồi, nhưng mẹ tụi nhóc thì khác, bị cắn bầm cả vai mà vẫn rất cứng đầu.
Dù nước mắt có chảy, nhưng nhất định không mở miệng van xin. Quả thật loại người thường ngày hiền hiền trầm trầm thì đến lúc điên lên đáng sợ gấp trăm vạn lần kẻ nóng tính, ba Hến chấp nhận đầu hàng, hôn miết từ xương quai xanh ngược lên cổ rồi mặc cho bà xã giãy giụa vẫn vừa mơn trớn nhẹ nhàng nơi vành tai vừa thủ thỉ.
- Mai anh bay vào Nam, thứ bảy tuần sau về hứa sẽ nói chuyện nghiêm túc với mình.
Chị Hà tưởng ông xã đùa thôi, ai ngờ sáng ra thấy anh cuống cuồng chuẩn bị vali thật. Mọi khi vợ sắp xếp đâu ra đấy nên quen rồi, bây giờ có mấy cái áo sơ mi thôi cũng lộn xộn hết cả.
Mẹ Sò nhìn ngứa mắt quá đành quay vào gấp hộ, ba Hến tranh thủ cơ hội nhảy vào phòng con gái cưng nựng dặn dò đủ điều. Các nàng biết sắp phải xa ba yêu nên mặt nghệt hết cả ra, mắt rơm rớm suýt nữa thì khóc. Ba thấy thế lại càng chẳng muốn rời con, thơm thơm hôn hôn mãi mới dứt được.
Cuộc sống của chị Hà mấy hôm ấy nhẹ nhõm thấy lạ. Cái dự án với anh Thanh không những đã hoàn thành thuận lợi mà nộp lên còn được cấp trên khen tới tấp. Bây giờ dạy xong mẹ Sò cũng chẳng vội vội vàng vàng về nhà mà hay xuống phòng hội đồng chơi với mọi người.
- Ớ bác Hà dạo này bắt đầu có thói quen ngồi lê đôi mách với bọn em rồi hả?
Dì Hợi troll đểu, cô Thư bên tổ Địa véo dì một phát rồi hớn hở kể lể.
- Chị Hà ơi còn quên chưa cảm ơn chị, em nghe lời chị không mặt nặng mày nhẹ với chồng nữa, xin xỏ cái gì là ngọt ngào nhẹ nhàng, từ lâu rồi gia đình cứ như có gió mới vậy á.
- Nói thừa, bác Hà quân sư là chỉ có chuẩn thôi, mình cũng thế, thỉnh thoảng khen lão nhà vài câu, ối dồi ôi lão sướng phát rồ, đàn ông đúng là cái bọn ưa ngọt.
- Ừ đúng, nhiều khi mấy lão trong lòng mừng bỏ xừ đi được nhưng ngoài miệng vẫn anh đâu thế đâu, mình cứ nói quá.
- Không, nhà tớ thì không màu mè như vậy. Hắn lúc nào cũng vênh mặt lên bảo sao dạo này vợ mình nhận xét chuẩn thế chứ nị, nghe thốn cực các mẹ ạ.
Mấy cô cười rúc ra rúc rích. Các thầy đi qua cũng chẳng vừa, nhảy vào chọc ngoáy bọn bà nào có tốt đẹp hơn mấy đâu, nịnh cho một chút có mà phởn cả sáng ấy chứ.
Chị thuộc dạng ít nói nhưng nghe các cô các cậu chém gió cũng thấy vui đáo để. Nhìn mọi người, rồi nhìn lại chính bản thân mình, tới giờ phút này mẹ Sò mới thấm, nhiều khi không quan trọng người phụ nữ đó nết na hoàn hảo như thế nào, mà cái quan trọng là vị trí của cô ấy trong trái tim người đàn ông lớn bao nhiêu?
- Bác Hà ơi cái con nặc nô lại tìm bác kìa.
Tiếng dì Hợi lanh lảnh vọng vào, dì khá khó tính, ghét rất nhiều người, trong danh sách dài dằng dặc đó có cả bác Thơm cô Thắm nhà ba Hải.
Cô giáo Hà vội vàng ra cổng trường gặp em chồng, cái cô này mãi vẫn chẳng lớn được, gặp chị dâu mà chưa chào hỏi gì đã hất hàm ra lệnh.
- Rút tôi 70 triệu.
- Cô làm gì mà cần lắm tiền như vậy?
- Cái bà này, thọc mạch hỏi nhiều, tôi bảo rút thì cứ rút đi, tiền của anh tôi chứ của bà à mà lắm mồm.
Cô Thắm cáu bẳn định giật túi xách của mẹ Sò, tiếc rằng người đối diện cũng chẳng phải dạng vừa, chị chậm rãi bảo.
- Cho dù cô đoán được mật khẩu thì thẻ của anh chị không thể rút được 70 triệu tiền mặt ở ATM trong một ngày. Cho nên cô không nói lý do thì chị cũng sẽ không ra ngân hàng lấy tiền đâu.
- Tôi là em gái thì tôi lấy tiền của anh trai có gì là sai? Bà đúng là cái loại khốn nạn...bà...với bà Vân đốn mạt không kém gì nhau cả...tôi sẽ mách anh Hậu...
- Được, cô thoải mái, mách luôn cả ba Hải nữa nhé.
Cô Thắm nghe tên ba thì sợ xanh mặt, ba mà biết chắc ba đập cô lên bờ xuống ruộng mất. Thế nên sau một hồi suy tính thiệt hơn cô đành xuống nước.
- Sắp tới sinh nhật người yêu tôi rồi, anh ấy bảo ước vọng duy nhất là được đổi xe mới.
Mẹ Hến nhìn cô em chồng lắc đầu thở dài, người ta thì được moi tiền của trai đây cô nhà này ăn gì mà ngốc quá thể đáng. Nghĩ đi nghĩ lại thôi thì cũng là em gái anh nên chị mở lời khuyên nhủ.
- Cô cẩn thận không gặp phải thằng họ Đào tên Mỏ đấy. Ngoài kia còn nhiều trai tốt, cứ xem xét kỹ lưỡng đi kẻo sau này lún sâu lại thiệt thòi.
Ở đời nhiều khi làm phúc phải tội, chị Hà hôm đó mà không phản xạ nhanh chắc ăn luôn cái vả của em chồng rồi cũng nên. Cô Thắm thì dại, đi xin tiền ngọt nhạt nhẹ nhàng còn chưa ăn ai đằng này lại cứ sồn sồn lên thế thì giải quyết được cái gì.
Rốt cuộc cô đành rút kinh nghiệm dịu dàng hiền thục đến xin chị Vân, khổ nỗi bà này còn phũ hơn cả bà Hà. Gọi điện cho ông Đăng ông Hậu thì không ông nào thèm bắt máy hại cô bị người yêu giận không thèm nhìn mặt, đến là khổ.
Nịnh hết hơi anh mới mủi lòng tha thứ cho Thắm, nhưng anh bảo anh muốn đi Hạ Long ăn chả mực. Thắm đường cùng hết cách đành phải mò tới trường cấp ba tìm gặp thằng cháu tự kỷ, lèo nhèo nhí nhéo mãi may mà nó còn thương tình vứt cho mấy triệu lẻ không thì toi mất.
Nói chung cháu ông Hải đứa nào chả ngoan. Anh Khôi dù không thích cô Thắm lắm nhưng vẫn giúp, Hến Sò thì ngày nào cũng như ngày nào, hễ rảnh ra một cái là kéo mẹ Hà lại gần mồm năm miệng mười.
- Ba Hậu đẹp trai nhất hệ mặt trời á.
- Vâng vâng, chị Hến nói đúng rồi mẹ ạ, ba Hậu phong độ nè, biết lo cho vợ cho con xong lại kiếm tiền giỏi nữa, ai lấy được ba Hậu là người sung sướng nhất thế gian này nha.
Cục bông nhỏ chu choa, cục bông lớn ôm em gái cưng một cái rồi gật gù thêm nếm.
- Mẹ Hà lấy được ba Hậu đấy, suy ra mẹ Hà sướng ơi là sướng ý. Mẹ Hà nhớ ba Hậu không mẹ Hà? Nhớ nhỉ mẹ nhỉ? Có ba Hậu ở nhà vui phải biết ấy, Hến thích ở với ba Hậu hơn là bác Thanh, em Sò cũng thế. Ba Hậu đi làm vất vả lắm ý, nên mẹ Hà với Hến Sò ở nhà phải ngoan ngoãn. Mới cả mẹ Hà này, có những chuyện trong cuộc sống cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, nhiều khi đi một bước sai rồi là có hối cũng không kịp đâu.
Chị Hến nói một hơi mệt quá phải ăn tạm một quả táo lấy sức, em Sò bên cạnh hí hửng chen vào bổ trợ.
- Còn nữa mà...còn cái bát nước ý...bát nước...bát nước...à bát nước hắt đi, xong cái bát bị vỡ tan tành thành nhiều mảnh đó...rồi...rồi...rồi vỡ...rồi...
- Rồi nước trong bát không lấy lại được. Sò ngốc quá à, có câu đó cũng không nhớ.
Bé em bị chê thì hơi dỗi, tạm thời cắt xoẹt chị Hến. Mẹ em mấy hôm đầu còn kìm nén được nhưng dần dần cứ hễ hai con vẹt con mở miệng là chị thấy nhức hết cả đầu, chịu không nổi đành gọi bọn chúng vào đàm phán.
Hến Sò nghe mẹ phân tích thì dạ dạ vâng vâng ngọt xớt, tối hôm ấy ba gọi về các nàng tranh nhau nói.
- Ba Hậu khỏe không? Ba Hậu ăn mấy bát cơm? Sò ăn hai bát...mẹ Hà ăn nửa bát...chị Hến ăn ba bát...
- Không phải đâu con ăn tận ba bát rưỡi cơ, à ba Hậu ơi mẹ Hà bảo không cần pi a nữa đâu ạ, mẹ thuộc hết rồi. À ba ơi ba có biết câu kẻ nào xui dại trẻ con là kẻ tiểu nhân không ba?
Ba già ở đầu dây bên kia điếng cả người, Hến nhỏ xíu à, hiểu cái quái gì chứ. Chắc chắn là mẹ Hà xui rồi, nhưng thôi nội bộ đang lục đục anh cũng chẳng muốn thêm dầu vào lửa làm gì, chỉ nhờ các nàng bảo mẹ Hà tối nay đừng vội đi ngủ sớm.
Hến Sò ngoan ngoãn nghe lời, gác máy một cái là chạy vào nhà tắm khoe rối rít. Nhưng mẹ chẳng hào hứng gì cả, mặt mẹ Hà xanh lắm, mẹ Hà nôn rất nhiều, em Sò nhìn thấy máu thì khóc thét. Chị Hến đang định quay lại gọi điện mách ba Hậu thì bị mẹ kéo lại, mẹ bảo không sao đâu, chắc do bị dị ứng thức ăn thôi.
Bọn trẻ mếu máo đứa chạy ra rót nước đứa kiễng chân lên giật khăn mặt đưa cho mẹ lau miệng. Mẹ Hà nhìn gái yêu mà rơm rớm, quả thật tới giờ phút này, ngoài hai cục bông nhỏ xinh thì đời mẹ chẳng cần gì hết nữa cả.
Đúng mười hai giờ đêm có người bấm chuông, mẹ Hà nhận được hộp quà thắt nơ to bự của ba Hậu, trong đó có đôi giày cao gót màu hồng đính kim cương đẹp lung linh nha. Em Sò mải ngủ tít mít, chỉ có chị Hến chồm dậy lượm tấm thiệp của mẹ lên hóng hớt.
- Uầy, mẹ Hà ơi chữ C nè, chữ H nữa nè, chữ U, lại chữ C nữa, chữ M...trong đó viết cái gì thế mẹ?
Chị Hà xoa đầu con, dịu dàng đọc cho bé.
- Chúc mừng sinh nhật vợ yêu.
- Eo, eo...mẹ Hà đấy...mẹ Hà là vợ yêu của ba Hậu đấy...ớ...nhưng mẹ Hà ơi...sinh nhật mẹ Hà sau sinh nhật em Sò cơ mà...còn lâu lẩu lầu lâu mới đến ý...với cả chỗ này sai rồi...chỗ này không phải số 5 đâu ạ...
Hến được các cô dạy nên nhận được mặt số rồi á, kể cả số điện thoại ba mẹ với anh Khôi bé cũng thuộc vanh cách ấy. Nhóc con ngây thơ chất vấn hoài làm mẹ lại phải giải thích rằng đấy ba tặng quà sớm cho bất ngờ, với cả trên thiệp ghi ngày nhận nên số 5 là đúng rồi.
Bé nghe thấy có lý nên thôi không thắc mắc, ngáp ngắn ngáp dài chẳng mấy chốc đã ngủ ngon lành trong lòng mẹ.
Thấm thoát cũng tới ngày ông xã về, chị Hà lo con còn nhỏ thấy ba mẹ tranh luận thì không hay nên gửi hết sang ông bà ngoại. Ban đầu chị định ngồi ngoài phòng khách đợi chồng, mà sau bụng lại cứ đau râm ran, người ngợm cũng chuyếnh choáng nhức nhối thì đành vào giường nằm.
Anh Hậu từ lúc xuống máy bay lòng đã vui khấp khởi rồi. Đôi giày đó là hàng thiết kế độc quyền đặt từ bên Pháp, cũng chính là mơ ước bao lâu nay của chị Liên. Một người sành điệu như mẹ Bi còn mê mẩn nữa là người cổ hủ như mẹ Sò, thời khắc nhìn thấy chắc sướng phát rồ lên mất.
Ai đó trộm nghĩ đợt này nếu vợ biết điều nhận lỗi xin xỏ chắc anh cũng bỏ qua thôi chứ cũng chẳng chấp đàn bà làm gì. Nào đâu ngờ về tới nhà bà xã còn không thèm ra mở cửa, quà sinh nhật đặt nguyên trong hộp chưa động, đơn xin ly hôn vẫn ngay ngắn trên bàn.
Ba Hến điên cả tiết, hầm hầm lao vào phòng ngủ quát tháo inh ỏi. Mẹ Sò đầu óc ù ù như có cả đàn ong bay qua lượn lại nhưng vẫn cố gượng dậy nhỏ nhẹ.
- Mình hứa sẽ nói chuyện nghiêm túc bình tĩnh mà?
- Anh hứa...ừ thì anh hứa...nhưng anh không nhịn được. Mình bị dở người à? Hay uống lộn thuốc? Chẳng nhìn ở đâu xa, nhìn ngay Liên kia kìa, một thân một mình nuôi con khổ biết bao. Còn mình, sướng quá rửng mỡ hả? Anh lo cho mình còn thiếu cái gì nữa thì mình nói anh nghe xem nào?
Vợ chán chẳng muốn đôi co nữa, chỉ đơn giản nhìn chồng rồi chua xót hỏi.
- Em thích màu gì nhất hả mình?
- Vàng...xanh...à không hồng...mà tự dưng mình hỏi linh tinh vậy?
- Còn nữa, em thích ăn món gì nhất? Em thích làm việc gì nhất vào lúc rảnh rỗi? Em thích nghe loại nhạc nào? Bộ phim yêu thích nhất mọi thời đại của em là gì? Em thích được tặng cái gì nhân dịp sinh nhật hoặc các ngày lễ đặc biệt? Em đi giày cỡ bao nhiêu? Năm nay em dạy Toán khối mấy? Hiện tại trong trường em có chủ nhiệm lớp nào không? Mình trả lời được bao nhiêu câu?
Ai đó đột nhiên bị đơ, có những chuyện tưởng dễ mà lại như đánh đố không bằng. Có ông chồng tới giờ mới hiểu hiểu ra vấn đề, khổ nỗi chưa kịp nghĩ gì thì điện thoại kêu réo rắt, lại đành phải khất bà xã giờ anh đi có việc gấp, tối về bọn mình sẽ bàn bạc cụ thể.
Ba Hến đi một lát thì bụng mẹ Sò bắt đầu quặn thắt, tưởng nín một lúc là qua như mọi lần, ai ngờ lần này bị nặng, từng cơn từng cơn đau đến tái tê. Cổ họng bắt đầu nôn nao khó chịu, chị với điện thoại gọi cho chồng mà anh mãi không bắt máy, rốt cuộc không biết làm sao đành nhấn số em gái.
Dì Hợi nghe giọng bác Hà đứt quãng thì hơi hoảng, ba chân bốn cẳng lao chạy xuống lấy xe máy rồi phi như bay đến Royal. Tới nơi thấy bác nằm thở yếu ớt trên nền nhà, xung quanh rất nhiều máu tự dưng người dì cứ bủn rủn hết cả ra, bấm gọi cấp cứu thôi mà run cầm cập luôn.
Trên đường đi bác nôn nhiều lắm, mà công nhận bác này gan chịu đau giỏi. Từ nhỏ đã vậy rồi, cùng bị ngã dì la om sòm lên còn bác thì chỉ cắn răng nín nhịn thôi. Mẹ Tôm xót ruột khóc rưng rức làm mẹ Sò phải nắm tay động viên ngược trở lại mãi mới nguôi.
Cũng may năm ngoái ba làm thẻ VIP cho mấy chị em rồi nên mọi thủ tục đều rất tối giản cộng thêm dịch vụ cực kỳ tốt, xe cứu thương tới cổng bệnh viện là đã có đội ngũ y tá bác sĩ mang xe đẩy cáng ra đón rồi.
Thế nào mà trái đất tròn, dì Hợi vừa cúi xuống tháo cái dép ra để chạy chân đất cho tiện thì ngẩng lên đã thấy bóng dáng anh rể ôm người phụ nữ khác trong lòng tình cảm lắm, còn hối hả hỏi các y tá xem đau bụng kinh thì tới khoa nào.
Cớ sao dì chỉ là người ngoài cuộc thôi mà cũng thấy nghẹn đắng thế này?
Mẹ Tôm chẳng rõ bác Hà có nhìn thấy cảnh ấy không? Chỉ biết rằng từ nãy tới giờ bác kiên cường là vậy mà nay nước mắt lại lặng lẽ chảy. Nhìn chị gái mà lòng thấy nhói, định ghé tai an ủi vài câu mà đột nhiên thấy má bác trắng bệch, rồi sờ chân tay cũng thấy lạnh toát theo.
Có vẻ mọi người xung quanh cũng thấy sự bất thường của mẹ Sò nên vị bác sĩ lớn tuổi nhất ngap lập tức vỗ nhẹ hai má chị rồi thực hiện mấy động tác sơ cứu đơn giản. Dì Hợi lo quá luôn mồm hỏi thăm loạn hết cả lên, bác Hà thì mãi không có động tĩnh gì cả.
Một lát sau dì nghe bập bõm người ta bảo bệnh nhân mất ý thức rồi giờ phải chuyển gấp sang phòng cấp cứu số ba thì sợ đến nghẹt thở, nín không được thành ra oà khóc nức nở. Dì chỉ có mỗi bác Hà là chị gái thôi, hôm nay bác làm sao thì chắc dì băm vằm thằng anh rể khốn nạn với con mắm kia thành trăm ngàn mảnh mất.
- Mấy cái con ranh con mắt trợn ngược hết lên trời à mà không nhìn thấy bố mày?
Vẫn biết ông xã nóng tính nhưng đôi co cả với chim thì vợ cũng xin thua.
- Mình làm gì mà ngơ ngơ như con ất ơ thế? Hến Sò còn ở trên nhà không ai trông đấy.
Chị Hà nghe chồng nhắc mới giật mình vội vã chạy về với con. Cũng may hai cục bông nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon lành, cái miệng chúm chím yêu ơi là yêu ý. Mẹ thơm các em chùn chụt rồi kéo chăn chui rúc cùng luôn.
Khổ nỗi mới gà gà gật gật được một chút đã có người hắng giọng nơi đầu giường.
- Mình sao không về phòng?
- Đêm nay em ngủ với con.
Vợ trả lời nhỏ nhẹ rồi quay vào ôm tụi nhỏ, chồng không chịu níu áo hỏi han.
- Giường bé xíu như này ba mẹ con nằm sao được? Đau lưng lắm, rồi mai sau chưa già nó đã còng đấy.
- Mặc kệ em.
- Hay mình sợ hôi à? Đừng lo, anh tắm gội sạch sẽ rồi mà, không tin mình ngửi kiểm tra thử đi?
Anh Hậu mặt dày dí cả bộ tóc ướt vào mặt vợ. Chị Hà thấy phiền phức khó chịu lắm, mà sợ ba Hến chơi lầy quá nhỡ làm hai đứa thức giấc thì khổ nên mẹ đành phải nhượng bộ ngoan ngoãn nghe lời chồng trở về phòng.
Kể cũng lạ, bên kia thoải mái bao nhiêu thì về đây không khí ngột ngạt bức bối bấy nhiêu, lăn qua lăn lại mãi mà chẳng thể nào chợp mắt nổi. Chồng chị bên cạnh cũng chưa ngủ, anh ngập ngừng mở lời.
- Thôi thì mình đàn bà nông nổi, chuyện hôm nay anh tha thứ. Đừng bao giờ nhắc lại nữa.
Đêm muộn rồi xảy ra xung đột lần nữa thì cũng chẳng hay ho gì nên mẹ Sò nhịn ba Hến, không tranh luận ầm ĩ mà chỉ nói nhỏ.
- Em quyết rồi mình à, sáng mai em sẽ gửi mail mình xem giùm em, có chỗ nào chưa hợp lý thì chúng ta thảo luận sau.
Anh Hậu nghe vợ trình bày mà ruột gan sôi sùng sục. Từ xa xưa các cụ đã có câu dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về, ấy thế mà anh lại không nghe.
Âu cũng là do anh chiều bà xã quá, để bây giờ chị kiêu căng vênh váo quá rồi, nào có cái thể loại đàn bà con gái ương bướng ngang ngạnh đến thế là cùng?
- Mình trèo lên đầu anh mà ngồi luôn đi này.
Ai đó mỉa mai xỉa xói, có người lặng thinh chẳng thèm nói gì cả.
Vợ coi khinh mình làm chồng tức gần chết, anh kéo chị vào lòng, gác chân ghì tay siết chặt thật chặt. Tụi nhóc nhà anh thì chỉ cần trừng mắt đã sợ xoắn cả quẩy rồi, nhưng mẹ tụi nhóc thì khác, bị cắn bầm cả vai mà vẫn rất cứng đầu.
Dù nước mắt có chảy, nhưng nhất định không mở miệng van xin. Quả thật loại người thường ngày hiền hiền trầm trầm thì đến lúc điên lên đáng sợ gấp trăm vạn lần kẻ nóng tính, ba Hến chấp nhận đầu hàng, hôn miết từ xương quai xanh ngược lên cổ rồi mặc cho bà xã giãy giụa vẫn vừa mơn trớn nhẹ nhàng nơi vành tai vừa thủ thỉ.
- Mai anh bay vào Nam, thứ bảy tuần sau về hứa sẽ nói chuyện nghiêm túc với mình.
Chị Hà tưởng ông xã đùa thôi, ai ngờ sáng ra thấy anh cuống cuồng chuẩn bị vali thật. Mọi khi vợ sắp xếp đâu ra đấy nên quen rồi, bây giờ có mấy cái áo sơ mi thôi cũng lộn xộn hết cả.
Mẹ Sò nhìn ngứa mắt quá đành quay vào gấp hộ, ba Hến tranh thủ cơ hội nhảy vào phòng con gái cưng nựng dặn dò đủ điều. Các nàng biết sắp phải xa ba yêu nên mặt nghệt hết cả ra, mắt rơm rớm suýt nữa thì khóc. Ba thấy thế lại càng chẳng muốn rời con, thơm thơm hôn hôn mãi mới dứt được.
Cuộc sống của chị Hà mấy hôm ấy nhẹ nhõm thấy lạ. Cái dự án với anh Thanh không những đã hoàn thành thuận lợi mà nộp lên còn được cấp trên khen tới tấp. Bây giờ dạy xong mẹ Sò cũng chẳng vội vội vàng vàng về nhà mà hay xuống phòng hội đồng chơi với mọi người.
- Ớ bác Hà dạo này bắt đầu có thói quen ngồi lê đôi mách với bọn em rồi hả?
Dì Hợi troll đểu, cô Thư bên tổ Địa véo dì một phát rồi hớn hở kể lể.
- Chị Hà ơi còn quên chưa cảm ơn chị, em nghe lời chị không mặt nặng mày nhẹ với chồng nữa, xin xỏ cái gì là ngọt ngào nhẹ nhàng, từ lâu rồi gia đình cứ như có gió mới vậy á.
- Nói thừa, bác Hà quân sư là chỉ có chuẩn thôi, mình cũng thế, thỉnh thoảng khen lão nhà vài câu, ối dồi ôi lão sướng phát rồ, đàn ông đúng là cái bọn ưa ngọt.
- Ừ đúng, nhiều khi mấy lão trong lòng mừng bỏ xừ đi được nhưng ngoài miệng vẫn anh đâu thế đâu, mình cứ nói quá.
- Không, nhà tớ thì không màu mè như vậy. Hắn lúc nào cũng vênh mặt lên bảo sao dạo này vợ mình nhận xét chuẩn thế chứ nị, nghe thốn cực các mẹ ạ.
Mấy cô cười rúc ra rúc rích. Các thầy đi qua cũng chẳng vừa, nhảy vào chọc ngoáy bọn bà nào có tốt đẹp hơn mấy đâu, nịnh cho một chút có mà phởn cả sáng ấy chứ.
Chị thuộc dạng ít nói nhưng nghe các cô các cậu chém gió cũng thấy vui đáo để. Nhìn mọi người, rồi nhìn lại chính bản thân mình, tới giờ phút này mẹ Sò mới thấm, nhiều khi không quan trọng người phụ nữ đó nết na hoàn hảo như thế nào, mà cái quan trọng là vị trí của cô ấy trong trái tim người đàn ông lớn bao nhiêu?
- Bác Hà ơi cái con nặc nô lại tìm bác kìa.
Tiếng dì Hợi lanh lảnh vọng vào, dì khá khó tính, ghét rất nhiều người, trong danh sách dài dằng dặc đó có cả bác Thơm cô Thắm nhà ba Hải.
Cô giáo Hà vội vàng ra cổng trường gặp em chồng, cái cô này mãi vẫn chẳng lớn được, gặp chị dâu mà chưa chào hỏi gì đã hất hàm ra lệnh.
- Rút tôi 70 triệu.
- Cô làm gì mà cần lắm tiền như vậy?
- Cái bà này, thọc mạch hỏi nhiều, tôi bảo rút thì cứ rút đi, tiền của anh tôi chứ của bà à mà lắm mồm.
Cô Thắm cáu bẳn định giật túi xách của mẹ Sò, tiếc rằng người đối diện cũng chẳng phải dạng vừa, chị chậm rãi bảo.
- Cho dù cô đoán được mật khẩu thì thẻ của anh chị không thể rút được 70 triệu tiền mặt ở ATM trong một ngày. Cho nên cô không nói lý do thì chị cũng sẽ không ra ngân hàng lấy tiền đâu.
- Tôi là em gái thì tôi lấy tiền của anh trai có gì là sai? Bà đúng là cái loại khốn nạn...bà...với bà Vân đốn mạt không kém gì nhau cả...tôi sẽ mách anh Hậu...
- Được, cô thoải mái, mách luôn cả ba Hải nữa nhé.
Cô Thắm nghe tên ba thì sợ xanh mặt, ba mà biết chắc ba đập cô lên bờ xuống ruộng mất. Thế nên sau một hồi suy tính thiệt hơn cô đành xuống nước.
- Sắp tới sinh nhật người yêu tôi rồi, anh ấy bảo ước vọng duy nhất là được đổi xe mới.
Mẹ Hến nhìn cô em chồng lắc đầu thở dài, người ta thì được moi tiền của trai đây cô nhà này ăn gì mà ngốc quá thể đáng. Nghĩ đi nghĩ lại thôi thì cũng là em gái anh nên chị mở lời khuyên nhủ.
- Cô cẩn thận không gặp phải thằng họ Đào tên Mỏ đấy. Ngoài kia còn nhiều trai tốt, cứ xem xét kỹ lưỡng đi kẻo sau này lún sâu lại thiệt thòi.
Ở đời nhiều khi làm phúc phải tội, chị Hà hôm đó mà không phản xạ nhanh chắc ăn luôn cái vả của em chồng rồi cũng nên. Cô Thắm thì dại, đi xin tiền ngọt nhạt nhẹ nhàng còn chưa ăn ai đằng này lại cứ sồn sồn lên thế thì giải quyết được cái gì.
Rốt cuộc cô đành rút kinh nghiệm dịu dàng hiền thục đến xin chị Vân, khổ nỗi bà này còn phũ hơn cả bà Hà. Gọi điện cho ông Đăng ông Hậu thì không ông nào thèm bắt máy hại cô bị người yêu giận không thèm nhìn mặt, đến là khổ.
Nịnh hết hơi anh mới mủi lòng tha thứ cho Thắm, nhưng anh bảo anh muốn đi Hạ Long ăn chả mực. Thắm đường cùng hết cách đành phải mò tới trường cấp ba tìm gặp thằng cháu tự kỷ, lèo nhèo nhí nhéo mãi may mà nó còn thương tình vứt cho mấy triệu lẻ không thì toi mất.
Nói chung cháu ông Hải đứa nào chả ngoan. Anh Khôi dù không thích cô Thắm lắm nhưng vẫn giúp, Hến Sò thì ngày nào cũng như ngày nào, hễ rảnh ra một cái là kéo mẹ Hà lại gần mồm năm miệng mười.
- Ba Hậu đẹp trai nhất hệ mặt trời á.
- Vâng vâng, chị Hến nói đúng rồi mẹ ạ, ba Hậu phong độ nè, biết lo cho vợ cho con xong lại kiếm tiền giỏi nữa, ai lấy được ba Hậu là người sung sướng nhất thế gian này nha.
Cục bông nhỏ chu choa, cục bông lớn ôm em gái cưng một cái rồi gật gù thêm nếm.
- Mẹ Hà lấy được ba Hậu đấy, suy ra mẹ Hà sướng ơi là sướng ý. Mẹ Hà nhớ ba Hậu không mẹ Hà? Nhớ nhỉ mẹ nhỉ? Có ba Hậu ở nhà vui phải biết ấy, Hến thích ở với ba Hậu hơn là bác Thanh, em Sò cũng thế. Ba Hậu đi làm vất vả lắm ý, nên mẹ Hà với Hến Sò ở nhà phải ngoan ngoãn. Mới cả mẹ Hà này, có những chuyện trong cuộc sống cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, nhiều khi đi một bước sai rồi là có hối cũng không kịp đâu.
Chị Hến nói một hơi mệt quá phải ăn tạm một quả táo lấy sức, em Sò bên cạnh hí hửng chen vào bổ trợ.
- Còn nữa mà...còn cái bát nước ý...bát nước...bát nước...à bát nước hắt đi, xong cái bát bị vỡ tan tành thành nhiều mảnh đó...rồi...rồi...rồi vỡ...rồi...
- Rồi nước trong bát không lấy lại được. Sò ngốc quá à, có câu đó cũng không nhớ.
Bé em bị chê thì hơi dỗi, tạm thời cắt xoẹt chị Hến. Mẹ em mấy hôm đầu còn kìm nén được nhưng dần dần cứ hễ hai con vẹt con mở miệng là chị thấy nhức hết cả đầu, chịu không nổi đành gọi bọn chúng vào đàm phán.
Hến Sò nghe mẹ phân tích thì dạ dạ vâng vâng ngọt xớt, tối hôm ấy ba gọi về các nàng tranh nhau nói.
- Ba Hậu khỏe không? Ba Hậu ăn mấy bát cơm? Sò ăn hai bát...mẹ Hà ăn nửa bát...chị Hến ăn ba bát...
- Không phải đâu con ăn tận ba bát rưỡi cơ, à ba Hậu ơi mẹ Hà bảo không cần pi a nữa đâu ạ, mẹ thuộc hết rồi. À ba ơi ba có biết câu kẻ nào xui dại trẻ con là kẻ tiểu nhân không ba?
Ba già ở đầu dây bên kia điếng cả người, Hến nhỏ xíu à, hiểu cái quái gì chứ. Chắc chắn là mẹ Hà xui rồi, nhưng thôi nội bộ đang lục đục anh cũng chẳng muốn thêm dầu vào lửa làm gì, chỉ nhờ các nàng bảo mẹ Hà tối nay đừng vội đi ngủ sớm.
Hến Sò ngoan ngoãn nghe lời, gác máy một cái là chạy vào nhà tắm khoe rối rít. Nhưng mẹ chẳng hào hứng gì cả, mặt mẹ Hà xanh lắm, mẹ Hà nôn rất nhiều, em Sò nhìn thấy máu thì khóc thét. Chị Hến đang định quay lại gọi điện mách ba Hậu thì bị mẹ kéo lại, mẹ bảo không sao đâu, chắc do bị dị ứng thức ăn thôi.
Bọn trẻ mếu máo đứa chạy ra rót nước đứa kiễng chân lên giật khăn mặt đưa cho mẹ lau miệng. Mẹ Hà nhìn gái yêu mà rơm rớm, quả thật tới giờ phút này, ngoài hai cục bông nhỏ xinh thì đời mẹ chẳng cần gì hết nữa cả.
Đúng mười hai giờ đêm có người bấm chuông, mẹ Hà nhận được hộp quà thắt nơ to bự của ba Hậu, trong đó có đôi giày cao gót màu hồng đính kim cương đẹp lung linh nha. Em Sò mải ngủ tít mít, chỉ có chị Hến chồm dậy lượm tấm thiệp của mẹ lên hóng hớt.
- Uầy, mẹ Hà ơi chữ C nè, chữ H nữa nè, chữ U, lại chữ C nữa, chữ M...trong đó viết cái gì thế mẹ?
Chị Hà xoa đầu con, dịu dàng đọc cho bé.
- Chúc mừng sinh nhật vợ yêu.
- Eo, eo...mẹ Hà đấy...mẹ Hà là vợ yêu của ba Hậu đấy...ớ...nhưng mẹ Hà ơi...sinh nhật mẹ Hà sau sinh nhật em Sò cơ mà...còn lâu lẩu lầu lâu mới đến ý...với cả chỗ này sai rồi...chỗ này không phải số 5 đâu ạ...
Hến được các cô dạy nên nhận được mặt số rồi á, kể cả số điện thoại ba mẹ với anh Khôi bé cũng thuộc vanh cách ấy. Nhóc con ngây thơ chất vấn hoài làm mẹ lại phải giải thích rằng đấy ba tặng quà sớm cho bất ngờ, với cả trên thiệp ghi ngày nhận nên số 5 là đúng rồi.
Bé nghe thấy có lý nên thôi không thắc mắc, ngáp ngắn ngáp dài chẳng mấy chốc đã ngủ ngon lành trong lòng mẹ.
Thấm thoát cũng tới ngày ông xã về, chị Hà lo con còn nhỏ thấy ba mẹ tranh luận thì không hay nên gửi hết sang ông bà ngoại. Ban đầu chị định ngồi ngoài phòng khách đợi chồng, mà sau bụng lại cứ đau râm ran, người ngợm cũng chuyếnh choáng nhức nhối thì đành vào giường nằm.
Anh Hậu từ lúc xuống máy bay lòng đã vui khấp khởi rồi. Đôi giày đó là hàng thiết kế độc quyền đặt từ bên Pháp, cũng chính là mơ ước bao lâu nay của chị Liên. Một người sành điệu như mẹ Bi còn mê mẩn nữa là người cổ hủ như mẹ Sò, thời khắc nhìn thấy chắc sướng phát rồ lên mất.
Ai đó trộm nghĩ đợt này nếu vợ biết điều nhận lỗi xin xỏ chắc anh cũng bỏ qua thôi chứ cũng chẳng chấp đàn bà làm gì. Nào đâu ngờ về tới nhà bà xã còn không thèm ra mở cửa, quà sinh nhật đặt nguyên trong hộp chưa động, đơn xin ly hôn vẫn ngay ngắn trên bàn.
Ba Hến điên cả tiết, hầm hầm lao vào phòng ngủ quát tháo inh ỏi. Mẹ Sò đầu óc ù ù như có cả đàn ong bay qua lượn lại nhưng vẫn cố gượng dậy nhỏ nhẹ.
- Mình hứa sẽ nói chuyện nghiêm túc bình tĩnh mà?
- Anh hứa...ừ thì anh hứa...nhưng anh không nhịn được. Mình bị dở người à? Hay uống lộn thuốc? Chẳng nhìn ở đâu xa, nhìn ngay Liên kia kìa, một thân một mình nuôi con khổ biết bao. Còn mình, sướng quá rửng mỡ hả? Anh lo cho mình còn thiếu cái gì nữa thì mình nói anh nghe xem nào?
Vợ chán chẳng muốn đôi co nữa, chỉ đơn giản nhìn chồng rồi chua xót hỏi.
- Em thích màu gì nhất hả mình?
- Vàng...xanh...à không hồng...mà tự dưng mình hỏi linh tinh vậy?
- Còn nữa, em thích ăn món gì nhất? Em thích làm việc gì nhất vào lúc rảnh rỗi? Em thích nghe loại nhạc nào? Bộ phim yêu thích nhất mọi thời đại của em là gì? Em thích được tặng cái gì nhân dịp sinh nhật hoặc các ngày lễ đặc biệt? Em đi giày cỡ bao nhiêu? Năm nay em dạy Toán khối mấy? Hiện tại trong trường em có chủ nhiệm lớp nào không? Mình trả lời được bao nhiêu câu?
Ai đó đột nhiên bị đơ, có những chuyện tưởng dễ mà lại như đánh đố không bằng. Có ông chồng tới giờ mới hiểu hiểu ra vấn đề, khổ nỗi chưa kịp nghĩ gì thì điện thoại kêu réo rắt, lại đành phải khất bà xã giờ anh đi có việc gấp, tối về bọn mình sẽ bàn bạc cụ thể.
Ba Hến đi một lát thì bụng mẹ Sò bắt đầu quặn thắt, tưởng nín một lúc là qua như mọi lần, ai ngờ lần này bị nặng, từng cơn từng cơn đau đến tái tê. Cổ họng bắt đầu nôn nao khó chịu, chị với điện thoại gọi cho chồng mà anh mãi không bắt máy, rốt cuộc không biết làm sao đành nhấn số em gái.
Dì Hợi nghe giọng bác Hà đứt quãng thì hơi hoảng, ba chân bốn cẳng lao chạy xuống lấy xe máy rồi phi như bay đến Royal. Tới nơi thấy bác nằm thở yếu ớt trên nền nhà, xung quanh rất nhiều máu tự dưng người dì cứ bủn rủn hết cả ra, bấm gọi cấp cứu thôi mà run cầm cập luôn.
Trên đường đi bác nôn nhiều lắm, mà công nhận bác này gan chịu đau giỏi. Từ nhỏ đã vậy rồi, cùng bị ngã dì la om sòm lên còn bác thì chỉ cắn răng nín nhịn thôi. Mẹ Tôm xót ruột khóc rưng rức làm mẹ Sò phải nắm tay động viên ngược trở lại mãi mới nguôi.
Cũng may năm ngoái ba làm thẻ VIP cho mấy chị em rồi nên mọi thủ tục đều rất tối giản cộng thêm dịch vụ cực kỳ tốt, xe cứu thương tới cổng bệnh viện là đã có đội ngũ y tá bác sĩ mang xe đẩy cáng ra đón rồi.
Thế nào mà trái đất tròn, dì Hợi vừa cúi xuống tháo cái dép ra để chạy chân đất cho tiện thì ngẩng lên đã thấy bóng dáng anh rể ôm người phụ nữ khác trong lòng tình cảm lắm, còn hối hả hỏi các y tá xem đau bụng kinh thì tới khoa nào.
Cớ sao dì chỉ là người ngoài cuộc thôi mà cũng thấy nghẹn đắng thế này?
Mẹ Tôm chẳng rõ bác Hà có nhìn thấy cảnh ấy không? Chỉ biết rằng từ nãy tới giờ bác kiên cường là vậy mà nay nước mắt lại lặng lẽ chảy. Nhìn chị gái mà lòng thấy nhói, định ghé tai an ủi vài câu mà đột nhiên thấy má bác trắng bệch, rồi sờ chân tay cũng thấy lạnh toát theo.
Có vẻ mọi người xung quanh cũng thấy sự bất thường của mẹ Sò nên vị bác sĩ lớn tuổi nhất ngap lập tức vỗ nhẹ hai má chị rồi thực hiện mấy động tác sơ cứu đơn giản. Dì Hợi lo quá luôn mồm hỏi thăm loạn hết cả lên, bác Hà thì mãi không có động tĩnh gì cả.
Một lát sau dì nghe bập bõm người ta bảo bệnh nhân mất ý thức rồi giờ phải chuyển gấp sang phòng cấp cứu số ba thì sợ đến nghẹt thở, nín không được thành ra oà khóc nức nở. Dì chỉ có mỗi bác Hà là chị gái thôi, hôm nay bác làm sao thì chắc dì băm vằm thằng anh rể khốn nạn với con mắm kia thành trăm ngàn mảnh mất.
/96
|