Chương 1
Edit: ChieuNinh
Trình Y nhận được một cuộc điện thoại làm cho cô phải vội vã chạy đi, tình huống này thường xuyên phát sinh. Cô đang công tác tại một phòng khám của tiểu khu, bởi vì y thuật không tệ nên có vài khách hàng quen thuộc. Có đôi khi thân thể đối phương không thuận tiện đi tới hoặc quá vội vàng thì cô sẽ tới tận nhà để chữa bệnh. Lần này người gọi điện thoại muốn cô đến xem cũng là một khách quen. Bởi vì là tên côn đồ nên sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống bị chém đả thương. Vì vậy, vì muốn né tránh cảnh sát truy cứu, thường xuyên gọi điện thoại kêu cô qua đó khâu vết thương cho hắn.
Cấm lấy túi đựng dụng cụ y tế bình thường luôn được chuẩn bị tốt, Trình Y vội vàng rời khỏi phòng khám bệnh, sau khi khóa chặt cửa liền bước nhanh đi tới nơi đã định. Nhà bệnh nhân này ở khu trung tâm, phải đi qua một tiểu khu và hoa viên nhỏ. Bởi vì người nọ hối thúc nên cô đi rất nhanh.
Hiện tại là đầu mùa đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Trình Y bao bọc mình thật kín kẽ. Quần jean dài màu tím, áo lông cao cổ màu trắng, bên ngoài khoát chiếc áo choàng mỏng màu nâu cổ áo lông tơ màu xám bạc, chân mang giày thể thao bằng vải.
Tuy rằng Trình Y có chút hướng nội, không nói lời tùy ý nhưng nhân duyên không tệ lắm. Người trong tiểu khu nhìn thấy cô cơ bản đều chủ động chào hỏi, cô cũng một đường mỉm cười đáp lại. Ngày hôm đó vừa lúc nhiệt độ bên ngoài tăng trở lại, bên ngoài có nhiều người hơn, cô ngoái lại nói chuyện với người ta không chú ý cách đó không xa có một vỏ chuối. Không ngờ giẫm lên sau đó bi kịch xảy ra, khi cô ý thức được chuyện gì thì cả người đã té ngã xuống đất, cái ót bị đập rồi. Cũng may áo lông có mũ trùm đầu phía sau nên đầu không có bị đập phải đồ cứng nhọn gì đó, nếu không sẽ rất đau.
“A.” Trình Y bụm cái ót ngồi dậy, ngã chổng vó lên trời trước mặt bao người thật là mất thể diện, có chút ngượng ngùng ngẩng mắt lên nhìn chung quanh. Vốn đang nghĩ trăm ngàn lần đừng để mấy đứa nhỏ nhìn thấy, nếu không bọn nó sẽ không kiêng nể gì mà lớn tiếng cười cô, nếu vậy cô chết mất. Ai ngờ cái nhìn này làm cho cô lập tức choáng váng.
“Đây là đâu?” Trình Y gần như hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt. Đây là mảnh rừng rậm, chung quanh đều là đại thụ cao chọc trời, cô đang ngồi trên thảm cỏ mới mọc, bốn phía im ắng. Bầu trời màu xanh lam hiếm thấy giống như chưa từng bị ô nhiễm qua, không có một đám mây, không khí cũng cực kỳ tươi mát.
Rõ ràng đang ở trong tiểu khu, ngã một cái không hiểu sao lại xuất hiện ở địa phương rất quỷ dị này. Trình Y xoa đầu mơ hồ còn có chút đau, hoài nghi cái mông ngã đến nỗi mình xuất hiện ảo giác. Nếu không thì chính là cô đang nằm mộng . . . . .
Chống tay muốn đứng lên, kết quả chạm được thứ gì đó, nhìn sang thì phát hiện đó là túi đựng dụng cụ y tế của cô. Tranh thủ thời gian nhặt lên lau sạch đất, sau đó đứng dậy, cô muốn rời khỏi cánh rừng rậm này, chỉ là không biết phải đi hướng nào. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này chẳng khác gì mê cung, sợ chọn nhằm đường thì kết quả càng đi càng không thể nào thoát ra được.
Hôm nay thật vừa vặn rồi, người sốt ruột thúc giục nàng không thể ngờ là bị cô cho leo cây. Không còn cách nào khác vì nơi này không có tín hiệu nên không thể gọi điện được, trên cổ tay cô có cái đồng hồ cơ học hiện tại hiển thị là mười giờ rưỡi sáng. Ở cái nơi xa lạ này, không thể nào phân biệt được đông tây nam bắc, vì vậy cũng không xác định được nơi này có phải mười giờ rưỡi giống như thời gian nơi cô đã sinh hoạt không.
Tùy tiện chọn một phương hướng đi tới, đi được vài bước cô càng khẳng định mình không phải nằm mơ, hiện tượng kinh dị có thể nghĩ đến là mình xuyên qua. Ngoại trừ cổ thụ rậm rạp che kín bầu trời còn có cỏ dại không biết tên, cô chưa từng nhìn thấy qua bọn chúng bao giờ. Cô thật sự không rõ mình rốt cuộc chạy tới cái địa phương nào, cô lạc quan suy nghĩ có lẽ chỉ là thay đổi địa phương, chỉ cần hỏi thăm là có thể quay về.
Trong rừng rậm rất yên tĩnh, kể cả tiếng chim hót cũng không có, loại yên tĩnh này không duy trì được bao lâu. Khoảng chừng năm phút sau, đột nhiên một tiếng dã thú rống truyền đến, âm thanh truyền tới từ bên trái của cô khoảng cách chừng hơn hai mươi mét xa xa vọng lại.
Đi kèm với tiếng dã thú hưng phấn kêu to vì phát hiện con mồi là âm thanh ‘lộc cộc lộc cộc’ tứ chi dẫm nát trên mặt đất ngày càng gần. Trình Y sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng lên, trái tim suýt chút nữa là vọt ra khỏi cổ họng.
Nguy hiểm ngay trước mắt, đầu óc còn chưa phục hồi mà hoạt động thì thân thể đã phản ứng rồi, Trình Y ôm chặt túi y tế chạy thục mạng. Sợ dã thú bổ nhào tới, cô thông minh không có lựa chọn chạy theo đường thẳng mà chạy như điên theo lộ trình hình chử S. Cảm giác sau lưng dã thú cách mình càng ngày càng gần, lông tóc đều dựng lên, cô không dám quay đầu lại.
“Ngao ~” âm thanh rống to của dã thú cơ hồ là vang lên ở bên tai Trình Y, Trình Y cảm thấy hai lỗ tai ong ong chấn động như muốn điếc luôn. Cô sợ tới mức muốn khóc rống, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi cái mũ trên chiếc áo lông của cô bị chụp được, âm thanh xé rách chói tai vang lên, nón của áo lông ngay lập tức phân thây rồi.
“Cứu mạng, a . . .!” Trình Y sợ tới mức hồn phách muốn bay đi, mũ bị cắn rách rơi ở phía sau, tốc độ chạy trốn nhanh hơn cô lớn tiếng kêu cứu, âm thanh hoảng sợ gào thét từ trong rừng vang vọng truyền ra bên ngoài.
Dã thú chạy tới cái mũ thì dừng lại, dùng móng vuốt lay lay cái mũ dưới đất hai cái nhưng không nghiên cứu ra được là cái gì. Chung quy là đói bụng, vì vậy buông tha cho việc nghiên cứu cái vật không biết tên này, lại một lần nữa truy đuổi theo con mồi.
Dã thú nhảy mấy cái chạy đuổi theo, ngay tại lúc Trình Y suýt chút nữa thành mỹ thực trong miệng dã thú, phía trước đột nhiên có tiếng quát tháo hùng hậu của nam tử xa xa truyền đến. Hai người đàn ông lao tới cực nhanh, cơ hồ là tới ngay lập tức, nhìn qua rất là cao lớn uy mãnh. Người đàn ông phải nói là dã nhân cầm trường mâu làm bằng xương cốt động vật làm vũ khí ngay lập tức xông vào trong tầm mắt của Trình Y.
Hai người đàn ông cao chừng hai thước, cơ bắp đầy người, nước da ngâm đen, tóc đen rối tung hơi có vẻ lộn xộn ở sau người, thân trên để trần, thân dưới có một tấm da thú quấn quanh che chắn bộ vị trọng điểm, trên chân mang giày rơm làm từ hàng mây tre lá. Hai người nhìn thấy dã thú khổng lồ đuổi theo nữ nhân ăn mặc quái dị thì tru lên một tiếng, cầm lấy vũ khí liền xông lên phía trước chiến đấu với Bodo.
Có hai người này chiến đấu với dã thú, Trình Y rốt cuộc cũng có thể thở một hơi rồi. Cắn răng sử dụng chút sức lực
/51
|