“Rắc. . . Phịch. . . .”
Lam Nguyệt bi thảm ngã xuống dưới đất, trên tay vẫn còn ôm chặt cành cây kia.
Á. . . . Mẹ nó. . . Cái lưng của cô. . . . Ngã từ trên cao như vậy, Lam Nguyệt nhếch nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Diego số 2 đã tắt thở, ngửa đầu nhìn lên trên cây, thầm than ngã từ trên cao như vậy mà không có chuyện gì thì đúng là không phải người, đại thụ viễn cổ này đúng là mẹ nó hại người* quá.
*Nguyên văn là 坑爹– một từ lóng thường dùng trong game online, để biểu lộ cảm xúc bất mãn
Cô à, nếu không có cây đại thụ này, chỉ sợ cô đã bị nghiền nát trong miệng Diego số 2 rồi, chứ không chỉ bị ngã đau thế này đâu.
Người viễn cổ cũng nhảy từ trên cây xuống, đi tới phía trước chỗ Diego số 2 đang nằm, bước lên, thấy nó không phản ứng, đã an toàn, bèn đi về phía Lam Nguyệt.
“$£¥℃¤¢”
Hắn nhìn về phía Lam Nguyệt nói ra một chuỗi âm thanh gì đó, nói rất lâu, Lam Nguyệt ngơ ngác lắc đầu, người viễn cổ có lẽ cũng phát hiện bọn họ không thể giao tiếp được, im lặng nhìn cô một lát, rồi đi tới bên cạnh con hổ răng kiếm.
Lam Nguyệt nhìn người viễn cổ đi tới bên cạnh con hổ răng kiếm, hắn đứng ở đó một lúc, sau đó chạy đi.
Hả. . . Chạy đi? Khó khăn lắm mới nhìn thấy loài người, còn chưa kịp hỏi hắn cách thoát ra khỏi rừng rậm mà, sao đã bỏ chạy mất rồi?
Lam Nguyệt không biết vì sao người viễn cổ lại bỏ đi, híp mắt nhìn theo hướng hắn rời đi, nghĩ xem có nên đuổi theo hay không.
Chỉ chốc lát sau, người viễn cổ đã trở lại, trên tay cầm búa đá, một loại đồ đá không lớn giống như rìu hay dao, đi về phía Diego số 2, sau khi rạch rạch một chút thì bắt đầu lột da hổ.
Ha. . . Còn tưởng là bỏ chạy mất rồi, hóa ra là đi lấy vũ khí để xử lý con mồi, Lam Nguyệt không còn gì để nói.
Nhân lúc người viễn cổ đang xử lý Diego số 2, Lam Nguyệt bắt đầu lén quan sát hắn.
Người viễn cổ này không giống với di chỉ người tiền sử ở trong bảo tàng, nhìn rất giống con người, chắc là đã tiến hóa tương đối hoàn toàn, hơn nữa vừa rồi hắn còn phát ra một chuỗi tiếng nói để giao tiếp với Lam Nguyệt, xem ra trí lực đã tiến hóa hoàn toàn, đã sử dụng thuần thục hệ thống tiếng nói, còn chữ viết thì chưa biết. Mắt rất sâu, sống mũi thẳng, tay và ngực đều rất vạm vỡ, ngực và lưng có lông màu đen khá thô và nhìn rất rõ, lông màu đen không nhiều lắm. Da đen, nhưng không đen giống như da của người châu Phi, cảm giác như màu vàng óng có chút đen, Lam Nguyệt nhìn màu da thì biết đây là do cuộc sống nhiều năm trong tự nhiên mà thành, khi Lam Nguyệt nhìn đến đôi chân: Mẹ nó, . . . Vẫn chưa tiến hóa xong sao? Lông rậm rạp như vậy, lại còn có màu đen, *lau mồ hôi*. . . .
Được rồi, cũng không đến nỗi khó coi lắm, dù sao so với các “Hoa mỹ nam”, “Con hát”, “Tiểu bạch kiểm” ở hiện đại thì đẹp trai hơn không biết bao nhiêu lần, ngời ngời vẻ nam tính. Phía ngoài chân được phủ một lớp lông mịn màng, giống như loài người, năm ngón chân rất có lực phân bố ở bàn chân trước, bàn chân không có lông, nhìn người viễn cổ đi qua đi lại ở bên kia, có thể thấy bàn chân không có lông, nhưng nhìn lại thấy giống như được phủ một lớp da rất dày.
Cô ơi, đó là lớp da chai ạ, người ta không đeo giày có phải không? Không có lớp chai da đó thì lòng bàn chân đã sớm bị đâm thủng rồi.
Đến khi Lam Nguyệt hiểu ra thì hơi bị đả kích một chút, lớp da kia chắc phải dày lắm đấy? Dùng da để làm đế giày, thật là hâm mộ. Nhưng cũng xác định được đây là tổ tiên của loài người, ngoại trừ lớp lông còn chưa trút bỏ hoàn toàn thì những phần khác đều đã tiến hóa xong.
Mặt trời đã ngả về phía tây, sắc trời dần tối, người viễn cổ đã làm xong nhiệm vụ lột da hổ, ôm da của Diego số 2 thình lình xuất hiện trước mặt Lam Nguyệt.
Oa. . . Chiều cao chắc phải tầm 1m9 hay gần 2m gì đó, thật là cao quá.
Lam Nguyệt đứng lên, nhìn thẳng chỉ có thể nhìn thấy ngực của người viễn cổ, đau lòng~. ..
Người viễn cổ nhìn Lam Nguyệt một lúc lâu, sau đó dẫn đầu đi về phía bờ sông, đi được vài bước lại quay lại nhìn Lam Nguyệt.
“Chắc là bảo mình đi theo” Lam Nguyệt cũng đi cùng về phía bờ sông, nhìn người viễn cổ đang ở đó rửa da hổ, Lam Nguyệt chạy đến bụi cây thấp để hái quả sơn trà tím, người viễn cổ nhìn liếc nhìn cô mấy cái, rồi lại tiếp tục rửa da hổ.
Lam Nguyệt bi thảm ngã xuống dưới đất, trên tay vẫn còn ôm chặt cành cây kia.
Á. . . . Mẹ nó. . . Cái lưng của cô. . . . Ngã từ trên cao như vậy, Lam Nguyệt nhếch nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Diego số 2 đã tắt thở, ngửa đầu nhìn lên trên cây, thầm than ngã từ trên cao như vậy mà không có chuyện gì thì đúng là không phải người, đại thụ viễn cổ này đúng là mẹ nó hại người* quá.
*Nguyên văn là 坑爹– một từ lóng thường dùng trong game online, để biểu lộ cảm xúc bất mãn
Cô à, nếu không có cây đại thụ này, chỉ sợ cô đã bị nghiền nát trong miệng Diego số 2 rồi, chứ không chỉ bị ngã đau thế này đâu.
Người viễn cổ cũng nhảy từ trên cây xuống, đi tới phía trước chỗ Diego số 2 đang nằm, bước lên, thấy nó không phản ứng, đã an toàn, bèn đi về phía Lam Nguyệt.
“$£¥℃¤¢”
Hắn nhìn về phía Lam Nguyệt nói ra một chuỗi âm thanh gì đó, nói rất lâu, Lam Nguyệt ngơ ngác lắc đầu, người viễn cổ có lẽ cũng phát hiện bọn họ không thể giao tiếp được, im lặng nhìn cô một lát, rồi đi tới bên cạnh con hổ răng kiếm.
Lam Nguyệt nhìn người viễn cổ đi tới bên cạnh con hổ răng kiếm, hắn đứng ở đó một lúc, sau đó chạy đi.
Hả. . . Chạy đi? Khó khăn lắm mới nhìn thấy loài người, còn chưa kịp hỏi hắn cách thoát ra khỏi rừng rậm mà, sao đã bỏ chạy mất rồi?
Lam Nguyệt không biết vì sao người viễn cổ lại bỏ đi, híp mắt nhìn theo hướng hắn rời đi, nghĩ xem có nên đuổi theo hay không.
Chỉ chốc lát sau, người viễn cổ đã trở lại, trên tay cầm búa đá, một loại đồ đá không lớn giống như rìu hay dao, đi về phía Diego số 2, sau khi rạch rạch một chút thì bắt đầu lột da hổ.
Ha. . . Còn tưởng là bỏ chạy mất rồi, hóa ra là đi lấy vũ khí để xử lý con mồi, Lam Nguyệt không còn gì để nói.
Nhân lúc người viễn cổ đang xử lý Diego số 2, Lam Nguyệt bắt đầu lén quan sát hắn.
Người viễn cổ này không giống với di chỉ người tiền sử ở trong bảo tàng, nhìn rất giống con người, chắc là đã tiến hóa tương đối hoàn toàn, hơn nữa vừa rồi hắn còn phát ra một chuỗi tiếng nói để giao tiếp với Lam Nguyệt, xem ra trí lực đã tiến hóa hoàn toàn, đã sử dụng thuần thục hệ thống tiếng nói, còn chữ viết thì chưa biết. Mắt rất sâu, sống mũi thẳng, tay và ngực đều rất vạm vỡ, ngực và lưng có lông màu đen khá thô và nhìn rất rõ, lông màu đen không nhiều lắm. Da đen, nhưng không đen giống như da của người châu Phi, cảm giác như màu vàng óng có chút đen, Lam Nguyệt nhìn màu da thì biết đây là do cuộc sống nhiều năm trong tự nhiên mà thành, khi Lam Nguyệt nhìn đến đôi chân: Mẹ nó, . . . Vẫn chưa tiến hóa xong sao? Lông rậm rạp như vậy, lại còn có màu đen, *lau mồ hôi*. . . .
Được rồi, cũng không đến nỗi khó coi lắm, dù sao so với các “Hoa mỹ nam”, “Con hát”, “Tiểu bạch kiểm” ở hiện đại thì đẹp trai hơn không biết bao nhiêu lần, ngời ngời vẻ nam tính. Phía ngoài chân được phủ một lớp lông mịn màng, giống như loài người, năm ngón chân rất có lực phân bố ở bàn chân trước, bàn chân không có lông, nhìn người viễn cổ đi qua đi lại ở bên kia, có thể thấy bàn chân không có lông, nhưng nhìn lại thấy giống như được phủ một lớp da rất dày.
Cô ơi, đó là lớp da chai ạ, người ta không đeo giày có phải không? Không có lớp chai da đó thì lòng bàn chân đã sớm bị đâm thủng rồi.
Đến khi Lam Nguyệt hiểu ra thì hơi bị đả kích một chút, lớp da kia chắc phải dày lắm đấy? Dùng da để làm đế giày, thật là hâm mộ. Nhưng cũng xác định được đây là tổ tiên của loài người, ngoại trừ lớp lông còn chưa trút bỏ hoàn toàn thì những phần khác đều đã tiến hóa xong.
Mặt trời đã ngả về phía tây, sắc trời dần tối, người viễn cổ đã làm xong nhiệm vụ lột da hổ, ôm da của Diego số 2 thình lình xuất hiện trước mặt Lam Nguyệt.
Oa. . . Chiều cao chắc phải tầm 1m9 hay gần 2m gì đó, thật là cao quá.
Lam Nguyệt đứng lên, nhìn thẳng chỉ có thể nhìn thấy ngực của người viễn cổ, đau lòng~. ..
Người viễn cổ nhìn Lam Nguyệt một lúc lâu, sau đó dẫn đầu đi về phía bờ sông, đi được vài bước lại quay lại nhìn Lam Nguyệt.
“Chắc là bảo mình đi theo” Lam Nguyệt cũng đi cùng về phía bờ sông, nhìn người viễn cổ đang ở đó rửa da hổ, Lam Nguyệt chạy đến bụi cây thấp để hái quả sơn trà tím, người viễn cổ nhìn liếc nhìn cô mấy cái, rồi lại tiếp tục rửa da hổ.
/108
|