Mắt thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chỉ lo hút thuốc, không có ý giải thích, ông Triển và ông Kiều ngồi không yên. Hai người dộng cây gậy lên trên sàn nhà ‘cộp cộp’, tạo ra một chút tiếng vang, thúc giục hai người kia trả lời.
Triển Tô Nam dụi tàn thuốc trong tay, lại lấy ra một điếu khác, châm lửa, hút một hơi, rồi mở miệng: “Đúng vậy. Con và Thiệu Bắc không nói cho các người biết là vì bọn con oán trách các người. Oán các người làm cho cha con bọn con phải chia lìa 11 năm, oán các người làm cho con trai ruột của bọn con phải lưu lạc bên ngoài, chịu khổ chịu tội, cho nên sau khi biết tồn tại của bọn nhỏ, bọn con liền quyết định không nói cho các người biết. Bọn nhỏ họ Cố, không liên quan gì đến họ Kiều hay họ Triển.”
“Các ngươi!” Trái tim ông Triển và ông Kiều co rút đau đớn, bước chân lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngã xuống trên ghế sa lon. Ngụy Hải Trung nhanh tay tìm thuốc trợ tim đút vào miệng bọn họ. Hai ông cụ cũng biết đã đến lúc tính toán nợ nần của 13 năm trước, bọn họ ăn mấy viên thuốc trợ tim. Mặc kệ con trai trách bọn họ oán bọn họ thế nào, bọn họ đều phải tranh thủ lấy được cơ hội quen biết với cháu nội.
Sau khi sắc mặt hai ông cụ ổn định lại, Triển Tô Nam mở miệng lần nữa: “Bởi vì có Tiểu Hà, con và Thiệu Bắc mới có thể đón được con trai trở về, mới có thể lấy lại được quyền lợi làm cha mà bọn con đã mất trong 11 năm; cũng bởi vì có Tiểu Hà, con và Thiệu Bắc mới không muốn nói cho các người biết, bởi vì bọn con không muốn Tiểu Hà và con trai phải chịu thiệt thòi nữa.”
“Chúng ta…” Triển Khôn và Kiều Tác Hành muốn nói một cái gì đó để biện bạch, nhưng lại bi ai phát hiện tất cả ngôn ngữ của bọn họ đều là vô nghĩa.
Triển Tô Nam nhắm mắt lại: “Ba, Chú Kiều… Các người trách con và Thiệu Bắc giấu các người chuyện đứa nhỏ, thế nhưng các người không biết, cháu nội mà các người luôn miệng nói muốn đó, thiếu chút nữa đã chết ở trên tay các người.”
Tiếng hít khí truyền đến, sắc mặt Triển Khôn và Kiều Tác Hành trắng bệch. Còn Triển Tô Phàm nghĩ tới cái gì đó liền tê liệt ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.
Kiều Thiệu Bắc đặt tay lên bả vai Triển Tô Nam, bóp mạnh. Nhớ đến chuyện 13 năm trước, Triển Tô Nam không thể bình tĩnh. Y nắm chặt bàn tay phải của mình, bàn tay này đã từng đánh qua Cố Khê, mi tâm nhíu chặt.
“Ngày đó… Tiểu Hà mang thai đứa nhỏ…”
“A!”
“Ầm!”
Gậy chống trong tay ông Triển và ông Kiều rớt xuống mặt đất, ngay cả Ngụy Hải Trung cũng té khỏi ghế ngồi.
Triển Tô Nam cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay.
“Ngày đó… con đánh Tiểu Hà … con bảo em ấy đi khỏi Doanh Hải, vĩnh viễn không được phép trở về…” Triển Tô Nam cúi đầu, áp chế đau nhức đang dâng trào lên trong lòng, “Giữa tình thân và tình yêu, con đã làm như các người mong muốn, lựa chọn tình thân, nhưng không hề biết, chính mình đã phạm vào lỗi lầm to lớn thế nào … Con, đánh mẹ của con con … Con, bức em ấy phải rời đi, để em ấy phải chịu đựng vất vả mang thai một mình, để em ấy chỉ có thể một mình thuê một căn hầm nhỏ, không dám để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện, một mình sinh đứa nhỏ ra…”
Bốn người kia hầu như á khẩu, trong đầu còn không thể chấp nhận chuyện bọn họ vừa nghe là sự thật. Lúc này Kiều Thiệu Bắc mới mở miệng, hắn vẫn nắm chặt lấy bả vai Triển Tô Nam như trước, hai người chống đỡ cho nhau.
“Như các người mong muốn, con và Tô Nam đuổi Tiểu Hà đi.” Đem tàn thuốc đã hút xong ấn mạnh vào trong gạt tàn thuốc, giữa mi tâm của Kiều Thiệu Bắc cũng giống Triển Tô Nam, tràn ngập thống khổ.
“Vốn Tiểu Hà định nói cho bọn con biết chuyện mang thai, nhưng … em ấy lại không có cơ hội nói cho bọn con biết …” Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía Triển Tô Phàm, đối phương đã choáng váng. “Tô Phàm, cậu chớ trách bọn anh không tha thứ cho cậu. Ngày đó, nếu không phải anh Hải Trung đến kịp, Tiểu Hà và bọn nhỏ thực sự có thể vì thế mà chết ở trên tay cậu. Cậu thiếu chút nữa đã đánh chết con của bọn anh!”
“Anh hai … anh Thiệu Bắc …” nước mắt hối hận của Triển Tô Phàm tuôn trào, hắn phủ phục trên mặt đất, khóc ồ lên.
Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía hai ông cụ: “Ba, chú Triển, các người nói bọn con không nên giấu các người. Vậy các người nói cho con biết, bọn con làm thế nào mở miệng với các người đây? Làm thế nào mở miệng với bọn nhỏ? Làm thế nào mở miệng với ‘Tiểu Hà’?!” Kiều Thiệu Bắc nhấn mạnh giọng nói ở câu nói cuối cùng.
“Tiểu Hà mang một thân tổn thương đi khỏi Doanh Hải. Lúc đó em ấy đã mang thai, trên người chỉ có 500 đồng, mua vé tàu xong, em ấy không còn tiền để thuê phòng trọ. Em ấy bị thương, lại tìm không được việc làm, chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, dựa vào lượm rác rưởi để nuôi sống bản thân. Có một bà thím nhìn em ấy đáng thương, cưu mang em ấy, đến lúc này Tiểu Hà mới có chỗ cư trú. Sau đó, bụng càng ngày càng lớn, em ấy không dám để người ta phát hiện, chỉ có thể trộm rời đi. Em ấy phải chôn tên dấu vết, thậm chí phải ngụy trang thành phụ nữ, Tiểu Hà đến một chỗ khác bày bán hoa giấy vỉa hè để duy trì cuộc sống, bởi vì em ấy không thể đi làm công. Các người muốn cháu nội, vậy các người có biết thời điểm Tiểu Hà mang thai bọn nó ngay cả ăn một con cá cũng là chuyện xa xỉ hay không? Mỗi ngày em ấy đều phải tính toán tỉ mỉ, ăn thêm một quả trứng gà hay một miếng thịt heo đều phải đắn đo do dự nhiều lần. Em ấy phải tiết kiếm để mua sữa bộ, mua quần áo cho đứa nhỏ, thậm chí còn phải tồn tiền để mua sách y, bởi vì em ấy không thể đi bệnh viện sinh con, em ấy chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Ngay cả Ngụy Hải Trung cũng phải chảy nước mắt, thì hai ông cụ đã sớm khóc như mưa, thất thần mà nhìn vào con trai của bọn họ.
Kiều Thiệu Bắc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, che dấu sự thất lễ của mình. Triển Tô Nam rút một điếu thuốc, cố ổn định cảm xúc một chút, rồi mở miệng: “Thời điểm Tiểu Hà sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc có để lại di thư. Em ấy đem bọn nhỏ gửi gắm cho anh Hải Trung, sợ bọn nhỏ phải chịu thiệt thòi chịu kỳ thị, thậm chí em ấy còn yêu cầu anh Hải Trung giấu đi thân thế của bọn nhỏ, bởi vì em ấy không tin các người sẽ chấp nhận em ấy sinh con cho con và Thiệu Bắc.”
“Ta, ta…” Triển Khôn và Kiều Tác Hành đánh mạnh lên chân mình, hối hận, hối hận a.
Còn Ngụy Hải Trung, khi nghe đến chuyện di thư đã không còn khống chế được nữa, hai tay che lấy mặt, khóc òa lên. Anh không xứng làm anh của Cố Khê, không xứng.
Bật lửa châm điếu thuốc, Triển Tô Nam phun ra một vòng khói: “Tiểu Hà sinh con một mình, không có ai chăm sóc, lại cũng không thể ở cữ, nên tích lũy một thân bệnh tật. Khi em ấy mang bọn nhỏ đến Phổ Hà là vừa qua đầy tháng, gặp được người nhà họ Từ. Người nhà họ Từ thấy em ấy và bọn nhỏ quá đáng thương, cưu mang bọn họ, lúc này bọn họ mới có chỗ để sống yên ổn. Tiểu Hà không có bằng cấp, tiền trên người rất ít, mà em ấy cần phải nuôi bọn nhỏ. Em ấy đi bán dạo bắp nướng, khoai lang nướng, gõ cửa từng nhà để bán sủi cảo, bán bánh bao. Sau đó, bác trai bác gái nhìn không được, nên giúp Tiểu Hà chăm sóc bọn nhỏ, tiếp đến, bọn họ nhận Tiểu Hà làm con trai, nếu không có bác trai bác gái, Tiểu Hà chưa chắc đã có thể chống đỡ được đến lúc bọn con tìm ra em ấy. Bọn nhỏ rất thông minh, lúc bọn nó 2 tuổi đã có trí khôn. Bọn nó nhớ rõ vất vả của ba ba, nhớ rõ ba ba phải đi sớm về khuya, phải bày quán vỉa hè để kiếm tiền, nhớ rõ ba ba vất vả thế nào để nuôi nấng bọn nó. Tuy Tiểu Hà được nhà họ Từ nhận làm con nuôi, thế nhưng em ấy là nhận ân tình của họ, lại ăn nhờ ở đậu, mười mấy năm qua sao có thể không có thiệt thòi. Bọn nhỏ đau lòng ba ba, mới có tí tuổi đã học cách làm việc nhà, phụ giúp ba ba bày quán vỉa hè, còn phải bảo vệ ba ba không bị người ta ức hiếp. Bọn nhỏ 11 tuổi … ngày mùa đông khắc nghiệt mà phải ở bên ngoài phụ giúp ba ba bán sủi cảo, tết đến còn muốn đi bán mứt quả chỉ vì có thể kiếm thêm một chút tiền cho ba ba. Trên mặt, trên tay, trên chân của bọn nhỏ đều là nứt da.”
Triển Tô Nam nắm tay nắm lại, nhìn về phía Triển Tô Phàm vẫn còn đang phủ phục trên mặt đất, cắn răng: “Tô Phàm, anh thật sự hận không thể giết chết cậu. Hành vi lúc đó của cậu đã làm Tiểu Hà bị thương cả đời! xương ngực của em ấy bởi vì bị cậu đánh mà biến dạng, làm cho em ấy vừa đến mùa đông là bị ho khan. Hiện tại trên trán của em ấy vẫn còn vết sẹo do cậu lưu lại. Lúc em ấy mệt mỏi thì đầu sẽ đau rất dử dội, đây đều là kiệt tác của cậu. Hai đứa con trai của anh cũng thiếu chút nữa đã chết ở trên tay cậu, cậu nói đi, sao anh có thể không hận cậu cho được.”
“Anh hai … Thực xin lỗi … Thực xin lỗi…” Triển Tô Phàm khóc đến không ra tiếng.
Triển Tô Nam nhìn về phía hai ông cụ đang ôm ngực, hô hấp vô cùng khó khăn, lời muốn nói ra bị y cưỡng ép nuốt trở lại, cuối cùng, y bi thương hỏi: “Ba, chú Kiều, con và Thiệu Bắc phải trả tội mà bọn con gây ra, các người cũng phải đền bù cho nghiệp chướng mà các người gây ra. 12 năm… tổn thương mà chúng ta gây ra cho Tiểu Hà và bọn nhỏ không phải chỉ nói một câu ‘thực xin lỗi’ là có thể tan thành mây khói. Ở trong trí nhớ của Dương Dương và Nhạc Nhạc, ông bà của bọn nó chỉ có ông bà Từ, con và Thiệu Bắc phải làm thế nào để nói cho bọn nó biết ông nội ruột của bọn nó đang ở Doanh Hải? Đang ở ngay tại đây? Ba, chú Kiều, nếu như không có Dương Dương và Nhạc Nhạc, các người có thể giống như bây giờ chấp nhận Tiểu Hà không?”
Triển Khôn và Kiều Tác Hành không trả lời được.
“Các người sẽ không.” Triển Tô Nam trả lời thay cho hai ông cụ, y dụi tàn thuốc đi, hít một hơi thật sau, nói: “13 năm trước, bọn con lựa chọn tình thân, nhưng lúc này, bọn con lựa chọn tình yêu. Con sẽ không để cho Tiểu Hà bị bất kỳ thiệt thòi nào nữa. Còn chuyện bọn nhỏ, nếu không được Tiểu Hà đồng ý, con và Thiệu Bắc sẽ không nói ra, cho dù Tiểu Hà đồng ý, chúng ta cũng phải hỏi ý bọn nhỏ trước, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép bọn nó.”
“Tô Nam.” Ông Triển và ông Kiều khẩn cầu, “Chúng ta sai rồi, muốn chúng ta phải trả giá thế nào đều được, chỉ cần cho chúng ta trông thấy cháu nội. Để cho chúng ta nói một tiếng xin lỗi với Cố Khê.” Hai ông cụ tính tình cứng rắn cả đời, vào giờ khắc này mềm xuống hoàn toàn. Chẳng bận tâm mất mặt hay không mất mặt, hai ông cụ cường thế cả đời ở trước mặt con trai than thở khóc lóc, hối hận không thôi.
Đối mặt với cha của lúc này, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất khổ sở. Thấy hai người không có ý định mở lòng, Ông Triển hoảng hốt năn nỉ: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chúng ta là ông già hồ đồ, chúng ta có lỗi với các ngươi và Cố Khê, có lỗi với bọn nhỏ… Cầu các ngươi cho chúng ta một cơ hội sửa sai, ta, chúng ta sẽ thương yêu Cố Khê như con trai ruột, cho chúng ta một cơ hội đi.”
Kiều Tác Hành ở một bên gật đầu liên tục: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chúng ta sai rồi, xem ở phần chúng ta đã bước một chân vào quan tài, các ngươi hãy cho chúng ta một cơ hội sửa sai đi.”
Có bao giờ hai ông cụ lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục qua như thế? Khớp hàm của Triển Tô Nam buột chặt, nói không ra lời đồng ý. Đây không phải là chuyện cứ cho một cơ hội là có thể xong việc. Bọn họ thật vất vả mới có thể khiến cho Cố Khê một lần nữa tiếp nhận bọn họ, lỡ như Cố Khê nhìn thấy ông cụ lại nhớ tới chuyện thương tâm thì phải làm sao? Còn bọn nhỏ nữa. Bọn nhỏ rất mẫn cảm, rất thông minh, một khi làm không tốt sẽ thương tổn đến bọn nhỏ thì phải làm sao?
Thấy hai người vẫn không mở miệng, Ông Triển và ông Kiều đứng lên, khom người về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cúi đầu xin lỗi.
Lúc này, Kiều Thiệu Bắc lên tiếng: “Bây giờ còn chưa đến lúc.”
Hai ông cụ mới vừa khom lưng xuống đã bật người đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng: “Cái gì kêu là chưa đến lúc?” Sợ con trai tức giận, ông Kiều nhanh chóng đổi sắc mặt, rồi lại nhanh chóng nói: “Chúng ta nguyện ý chờ, bao lâu cũng chờ.”
Triển Khôn cũng gật mạnh đầu: “Chúng ta chờ, chúng ta chờ.”
Hai ông cụ cả đời rắn rỏi, vào lúc này lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp. Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng làm.
Trong lòng thở dài một hơi, Kiều Thiệu Bắc không e dè mà nói: “Dạo này Tiểu Hà đang điều trị thân thể, phải bảo trì tâm tình vui vẻ và bình thản, tuyệt đối không thể bị kích thích hay lo lắng. Ngoài ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thông minh, một chút dấu vết là có thể khiến cho bọn nó tra ra được chân tướng. Tiểu Hà không muốn để bọn nhỏ biết chuyện lúc đó, em ấy đặt tên cho bọn nhỏ là Triêu Dương Triêu Nhạc chính là hy vọng bọn nó có thể vui vẻ bình an. Nếu để bọn nó biết ông nội ruột của bọn nó –ngay từ đầu đã không thích bọn nó, thậm chí trước đây còn thương tổn ba ba của bọn nó, bọn nó sẽ rất thương tâm, sẽ bị việc này thương tổn tâm hồn. Huống chi hiện tại Dương Dương đang bị thương, cũng không phải là thời điểm tốt.”
“Vậy, vậy, chúng ta phải làm sao đây?” Kiều Tác Hành hoang mang lo sợ.
Triển Khôn lại hỏi: “Tại sao Cố Khê cần phải điều trị thân thể? Có phải không thoải mái hay không?”
Triển Khôn vừa hỏi xong, Kiều Tác Hành mới kịp phản ứng, cũng thực sự lo lắng hỏi: “Thân thể Cố Khê không khỏe sao? Sao các ngươi không dẫn cậu ấy đi bệnh viện khám xem? Bệnh cũ rất hại người, ngàn vạn lần không thể lơ là.”
Kiều Thiệu Bắc liếc nhìn Triển Tô Nam một cái, mặt không chút thay đổi mà quăng ra một quả bom nặng ký: “Tiểu Hà muốn sinh em bé giống Tô Nam, nhưng mà thân thể của em ấy không tốt, thân mình cũng không dễ mang thai, cho nên cần phải điều trị thân thể.”
“Cái gì?!”
Ông Triển và ông Kiều nhảy dựng lên, Triển Tô Phàm ngừng khóc, Ngụy Hải Trung cũng buông tay xuống.
“Cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa, Cố Khê xảy ra chuyện gì?!”
Triển Tô Nam không vui mà ‘hừ’ một tiếng, lặp lại: “Tiểu Hà muốn sinh em bé giống con, nên vẫn đang điều trị thân thể.”
“Cái gì?!” Triển Khôn phóng tới túm lấy cổ áo Triển Tô Nam, “Ngươi lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa! Cố Khê, Cố Khê không phải, là đàn ông sao? Sao có thể sinh em bé?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu ta kỳ thật là đàn bà?!”
“Ba!” Dùng sức gỡ bàn tay của cha ra, Triển Tô Nam sửa lại áo, nhíu mi: “Tiểu Hà là đàn ông, chỉ là thân thể em ấy tương đối đặc thù, có năng lực sinh dục. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng được sinh ra như thế.”
Miệng Triển Khôn há to đến nổi có thể nhét vào một quả trứng gà, hôm nay chịu kích thích đã thật sự vượt quá mức chịu đựng của ông. Triển Khôn đè lên trái tim của mình, suy yếu mà kêu to: “Hải Trung, thuốc, thuốc.”
Ngụy Hải Trung nhanh chống đổ ra hai viên thuốc, tay cầm ly nước run rẩy đưa cho ông cụ, lại đưa tới hai viên thuốc trợ tim. Anh vừa đút thuốc cho bên này xong, bên kia ông Kiều cũng suy yếu mà kêu to: “Hải Trung, cũng đưa cho ta hai viên thuốc.”
Ngụy Hải Trung lại nhanh chóng đút cho ông Kiều hai viên thuốc. Trái tim trở về nhịp đập bình thường, ánh mắt Ông Triển tỏa sáng hỏi Triển Tô Nam: “Cố Khê, thật sự muốn sinh em bé, cho ngươi?” Lúc này ông chẳng còn tâm tư nào đi quản Cố Khê là đàn ông hay là đàn bà.
Triển Tô Nam thực tàn khốc mà gật gật đầu, rồi thực không khách khí mà nói: “Ba đừng mơ nghĩ tới chuyện nhận cháu nội. Tiểu Hà chịu khổ cực, bọn nhỏ chịu khổ, ba định xử lý thế nào? Nhất là Tiểu Hà. Ba đừng nghĩ chỉ nói một câu xin lỗi là xong. Tiểu Hà có bỏ qua, thì con vẫn cứ mang thù.”
Con trai nói đúng. Không bồi thường cho “Con dâu” trước, ông cũng đừng nghĩ ôm cháu nội. Nhưng mà … Triển Khôn thực khó xử: “Chúng ta phải làm sao đây? Chuyện lúc đó chúng ta đã làm rất quá đáng… Tựa như các ngươi nói, không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết.” Bộ dáng vô cùng yếu thế, làm gì còn có bóng dáng oai hùng của anh lớn Triển trong thế giới đen. Bất quá loại thời điểm này còn quản cái gì oai hùng hay không oai hùng.
Kiều Tác Hành cũng đáng thương như vậy mà xông tới: “Tô Nam, Thiệu Bắc, các ngươi nói xem chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta sai rồi, chúng ta thiệt tình hối cải. Lúc đó là do chúng ta hồ đồ, làm chuyện có lỗi với Cố Khê và bọn nhỏ. Chúng ta sửa đổi, thật sự sửa đổi. Chỉ cần có được sự tha thứ của Cố Khê và bọn nhỏ, muốn chúng ta làm cái gì cũng được. Nhưng đừng không cho bọn nhỏ quen biết với chúng ta. Chúng ta già rồi, còn sống không được bao nhiêu ngày.”
Ngụy Hải Trung cũng đi đến gần: “Tô Nam, Thiệu Bắc, anh cũng muốn bù đắp, anh có lỗi với Tiểu Hà và bọn nhỏ, nếu không phải do anh, thì Tiểu Hà cũng sẽ không nản lòng thoái chí.”
“Anh hai, anh Thiệu Bắc, còn có em nữa.” Triển Tô Phàm quỳ gối đi tới, trên mặt vẫn đông đầy nước mắt, “Cả câu chuyện này đều do một mình em gây ra, em là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.”
Triển Tô Nam hút điếu thuốc, không hé răng, Kiều Thiệu Bắc mở miệng: “Phải làm thế nào thì chúng ta phải trở về suy nghĩ đã. Các người cũng nên suy nghĩ đi.”
“Ừ, chúng ta sẽ suy nghĩ, sẽ suy nghĩ.” Bốn người gật đầu liên tục.
Kiều Thiệu Bắc nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta cần phải trở về, trời lạnh, xương cốt Tiểu Hà sẽ bị đau, lại ho khan, chúng ta phải trở về sớm một chút.”
“Xương cốt đau? Bị sao vậy?” Bốn người cùng quan tâm mà hỏi thăm.
Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhìn hai ông cụ lập tức mang theo bất mãn, Kiều Thiệu Bắc trả lời: “Không được ở cữ, xương cốt bị phong, sau khi sinh lại phải chịu vất vả mệt nhọc.”
“A!” Ông Triển và ông Kiều co rúm người lại một chút, bọn họ nhất định sẽ suy nghĩ kỹ, nhất định sẽ suy nghĩ kỹ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng lên, chuẩn bị trở về. Giờ phút này, bọn họ rất muốn hôn Cố Khê, rất muốn rất muốn. Tuy Ông Kiều và Ông Triển còn có rất nhiều lời muốn hỏi hai người, bất quá cũng không dám cản trở bọn họ.
“Vậy hai ngươi trở về sớm một chút đi, ách, cố gắng, chăm sóc cho Cố Khê.”
“Vâng.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mở cửa phòng sách ra, Kiều Tác Hành nói với theo: “Nhìn xem trong nhà có gì thích hợp cho Cố Khê dùng không, các ngươi lấy về cho cậu ta dùng. Tết năm nay các ngươi cũng đừng trở lại, ở nhà chăm sóc cho Cố Khê đi.”
“Trong nhà vẫn còn, không có con sẽ tới lấy. Chuyện năm mới thì đến lúc đó rồi nói.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam quay đầu lại, “Những lời nói trong phòng sách ngày hôm nay …”
Bốn người lập tức hiểu rõ mà gật mạnh đầu: “Tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài!”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam hơi vừa lòng một chút, quay đầu rời đi. Bốn người đưa hai người ra tới tận cửa, đưa lên xe, nhìn bọn họ rời đi. Hai ông cụ lau lau khóe mắt, trong mắt chứa đầy sầu lo, bọn họ phải làm thế nào mới được Cố Khê và bọn nhỏ tha thứ đây?
Lái xe chạy về ngôi nhà thân yêu, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy sầu lo. Con trai của bọn họ cứu người thân của bọn họ … mà người đó lại là ông nội ruột hàng thật giá thật của bọn nhỏ … Bọn họ phải làm thế nào để mở miệng với Cố Khê và bọn nhỏ đây?
Trong lòng vài người đầy tâm sự, tối nay nhất định không thể ngủ.
Triển Tô Nam dụi tàn thuốc trong tay, lại lấy ra một điếu khác, châm lửa, hút một hơi, rồi mở miệng: “Đúng vậy. Con và Thiệu Bắc không nói cho các người biết là vì bọn con oán trách các người. Oán các người làm cho cha con bọn con phải chia lìa 11 năm, oán các người làm cho con trai ruột của bọn con phải lưu lạc bên ngoài, chịu khổ chịu tội, cho nên sau khi biết tồn tại của bọn nhỏ, bọn con liền quyết định không nói cho các người biết. Bọn nhỏ họ Cố, không liên quan gì đến họ Kiều hay họ Triển.”
“Các ngươi!” Trái tim ông Triển và ông Kiều co rút đau đớn, bước chân lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngã xuống trên ghế sa lon. Ngụy Hải Trung nhanh tay tìm thuốc trợ tim đút vào miệng bọn họ. Hai ông cụ cũng biết đã đến lúc tính toán nợ nần của 13 năm trước, bọn họ ăn mấy viên thuốc trợ tim. Mặc kệ con trai trách bọn họ oán bọn họ thế nào, bọn họ đều phải tranh thủ lấy được cơ hội quen biết với cháu nội.
Sau khi sắc mặt hai ông cụ ổn định lại, Triển Tô Nam mở miệng lần nữa: “Bởi vì có Tiểu Hà, con và Thiệu Bắc mới có thể đón được con trai trở về, mới có thể lấy lại được quyền lợi làm cha mà bọn con đã mất trong 11 năm; cũng bởi vì có Tiểu Hà, con và Thiệu Bắc mới không muốn nói cho các người biết, bởi vì bọn con không muốn Tiểu Hà và con trai phải chịu thiệt thòi nữa.”
“Chúng ta…” Triển Khôn và Kiều Tác Hành muốn nói một cái gì đó để biện bạch, nhưng lại bi ai phát hiện tất cả ngôn ngữ của bọn họ đều là vô nghĩa.
Triển Tô Nam nhắm mắt lại: “Ba, Chú Kiều… Các người trách con và Thiệu Bắc giấu các người chuyện đứa nhỏ, thế nhưng các người không biết, cháu nội mà các người luôn miệng nói muốn đó, thiếu chút nữa đã chết ở trên tay các người.”
Tiếng hít khí truyền đến, sắc mặt Triển Khôn và Kiều Tác Hành trắng bệch. Còn Triển Tô Phàm nghĩ tới cái gì đó liền tê liệt ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.
Kiều Thiệu Bắc đặt tay lên bả vai Triển Tô Nam, bóp mạnh. Nhớ đến chuyện 13 năm trước, Triển Tô Nam không thể bình tĩnh. Y nắm chặt bàn tay phải của mình, bàn tay này đã từng đánh qua Cố Khê, mi tâm nhíu chặt.
“Ngày đó… Tiểu Hà mang thai đứa nhỏ…”
“A!”
“Ầm!”
Gậy chống trong tay ông Triển và ông Kiều rớt xuống mặt đất, ngay cả Ngụy Hải Trung cũng té khỏi ghế ngồi.
Triển Tô Nam cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay.
“Ngày đó… con đánh Tiểu Hà … con bảo em ấy đi khỏi Doanh Hải, vĩnh viễn không được phép trở về…” Triển Tô Nam cúi đầu, áp chế đau nhức đang dâng trào lên trong lòng, “Giữa tình thân và tình yêu, con đã làm như các người mong muốn, lựa chọn tình thân, nhưng không hề biết, chính mình đã phạm vào lỗi lầm to lớn thế nào … Con, đánh mẹ của con con … Con, bức em ấy phải rời đi, để em ấy phải chịu đựng vất vả mang thai một mình, để em ấy chỉ có thể một mình thuê một căn hầm nhỏ, không dám để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện, một mình sinh đứa nhỏ ra…”
Bốn người kia hầu như á khẩu, trong đầu còn không thể chấp nhận chuyện bọn họ vừa nghe là sự thật. Lúc này Kiều Thiệu Bắc mới mở miệng, hắn vẫn nắm chặt lấy bả vai Triển Tô Nam như trước, hai người chống đỡ cho nhau.
“Như các người mong muốn, con và Tô Nam đuổi Tiểu Hà đi.” Đem tàn thuốc đã hút xong ấn mạnh vào trong gạt tàn thuốc, giữa mi tâm của Kiều Thiệu Bắc cũng giống Triển Tô Nam, tràn ngập thống khổ.
“Vốn Tiểu Hà định nói cho bọn con biết chuyện mang thai, nhưng … em ấy lại không có cơ hội nói cho bọn con biết …” Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía Triển Tô Phàm, đối phương đã choáng váng. “Tô Phàm, cậu chớ trách bọn anh không tha thứ cho cậu. Ngày đó, nếu không phải anh Hải Trung đến kịp, Tiểu Hà và bọn nhỏ thực sự có thể vì thế mà chết ở trên tay cậu. Cậu thiếu chút nữa đã đánh chết con của bọn anh!”
“Anh hai … anh Thiệu Bắc …” nước mắt hối hận của Triển Tô Phàm tuôn trào, hắn phủ phục trên mặt đất, khóc ồ lên.
Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía hai ông cụ: “Ba, chú Triển, các người nói bọn con không nên giấu các người. Vậy các người nói cho con biết, bọn con làm thế nào mở miệng với các người đây? Làm thế nào mở miệng với bọn nhỏ? Làm thế nào mở miệng với ‘Tiểu Hà’?!” Kiều Thiệu Bắc nhấn mạnh giọng nói ở câu nói cuối cùng.
“Tiểu Hà mang một thân tổn thương đi khỏi Doanh Hải. Lúc đó em ấy đã mang thai, trên người chỉ có 500 đồng, mua vé tàu xong, em ấy không còn tiền để thuê phòng trọ. Em ấy bị thương, lại tìm không được việc làm, chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, dựa vào lượm rác rưởi để nuôi sống bản thân. Có một bà thím nhìn em ấy đáng thương, cưu mang em ấy, đến lúc này Tiểu Hà mới có chỗ cư trú. Sau đó, bụng càng ngày càng lớn, em ấy không dám để người ta phát hiện, chỉ có thể trộm rời đi. Em ấy phải chôn tên dấu vết, thậm chí phải ngụy trang thành phụ nữ, Tiểu Hà đến một chỗ khác bày bán hoa giấy vỉa hè để duy trì cuộc sống, bởi vì em ấy không thể đi làm công. Các người muốn cháu nội, vậy các người có biết thời điểm Tiểu Hà mang thai bọn nó ngay cả ăn một con cá cũng là chuyện xa xỉ hay không? Mỗi ngày em ấy đều phải tính toán tỉ mỉ, ăn thêm một quả trứng gà hay một miếng thịt heo đều phải đắn đo do dự nhiều lần. Em ấy phải tiết kiếm để mua sữa bộ, mua quần áo cho đứa nhỏ, thậm chí còn phải tồn tiền để mua sách y, bởi vì em ấy không thể đi bệnh viện sinh con, em ấy chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Ngay cả Ngụy Hải Trung cũng phải chảy nước mắt, thì hai ông cụ đã sớm khóc như mưa, thất thần mà nhìn vào con trai của bọn họ.
Kiều Thiệu Bắc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, che dấu sự thất lễ của mình. Triển Tô Nam rút một điếu thuốc, cố ổn định cảm xúc một chút, rồi mở miệng: “Thời điểm Tiểu Hà sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc có để lại di thư. Em ấy đem bọn nhỏ gửi gắm cho anh Hải Trung, sợ bọn nhỏ phải chịu thiệt thòi chịu kỳ thị, thậm chí em ấy còn yêu cầu anh Hải Trung giấu đi thân thế của bọn nhỏ, bởi vì em ấy không tin các người sẽ chấp nhận em ấy sinh con cho con và Thiệu Bắc.”
“Ta, ta…” Triển Khôn và Kiều Tác Hành đánh mạnh lên chân mình, hối hận, hối hận a.
Còn Ngụy Hải Trung, khi nghe đến chuyện di thư đã không còn khống chế được nữa, hai tay che lấy mặt, khóc òa lên. Anh không xứng làm anh của Cố Khê, không xứng.
Bật lửa châm điếu thuốc, Triển Tô Nam phun ra một vòng khói: “Tiểu Hà sinh con một mình, không có ai chăm sóc, lại cũng không thể ở cữ, nên tích lũy một thân bệnh tật. Khi em ấy mang bọn nhỏ đến Phổ Hà là vừa qua đầy tháng, gặp được người nhà họ Từ. Người nhà họ Từ thấy em ấy và bọn nhỏ quá đáng thương, cưu mang bọn họ, lúc này bọn họ mới có chỗ để sống yên ổn. Tiểu Hà không có bằng cấp, tiền trên người rất ít, mà em ấy cần phải nuôi bọn nhỏ. Em ấy đi bán dạo bắp nướng, khoai lang nướng, gõ cửa từng nhà để bán sủi cảo, bán bánh bao. Sau đó, bác trai bác gái nhìn không được, nên giúp Tiểu Hà chăm sóc bọn nhỏ, tiếp đến, bọn họ nhận Tiểu Hà làm con trai, nếu không có bác trai bác gái, Tiểu Hà chưa chắc đã có thể chống đỡ được đến lúc bọn con tìm ra em ấy. Bọn nhỏ rất thông minh, lúc bọn nó 2 tuổi đã có trí khôn. Bọn nó nhớ rõ vất vả của ba ba, nhớ rõ ba ba phải đi sớm về khuya, phải bày quán vỉa hè để kiếm tiền, nhớ rõ ba ba vất vả thế nào để nuôi nấng bọn nó. Tuy Tiểu Hà được nhà họ Từ nhận làm con nuôi, thế nhưng em ấy là nhận ân tình của họ, lại ăn nhờ ở đậu, mười mấy năm qua sao có thể không có thiệt thòi. Bọn nhỏ đau lòng ba ba, mới có tí tuổi đã học cách làm việc nhà, phụ giúp ba ba bày quán vỉa hè, còn phải bảo vệ ba ba không bị người ta ức hiếp. Bọn nhỏ 11 tuổi … ngày mùa đông khắc nghiệt mà phải ở bên ngoài phụ giúp ba ba bán sủi cảo, tết đến còn muốn đi bán mứt quả chỉ vì có thể kiếm thêm một chút tiền cho ba ba. Trên mặt, trên tay, trên chân của bọn nhỏ đều là nứt da.”
Triển Tô Nam nắm tay nắm lại, nhìn về phía Triển Tô Phàm vẫn còn đang phủ phục trên mặt đất, cắn răng: “Tô Phàm, anh thật sự hận không thể giết chết cậu. Hành vi lúc đó của cậu đã làm Tiểu Hà bị thương cả đời! xương ngực của em ấy bởi vì bị cậu đánh mà biến dạng, làm cho em ấy vừa đến mùa đông là bị ho khan. Hiện tại trên trán của em ấy vẫn còn vết sẹo do cậu lưu lại. Lúc em ấy mệt mỏi thì đầu sẽ đau rất dử dội, đây đều là kiệt tác của cậu. Hai đứa con trai của anh cũng thiếu chút nữa đã chết ở trên tay cậu, cậu nói đi, sao anh có thể không hận cậu cho được.”
“Anh hai … Thực xin lỗi … Thực xin lỗi…” Triển Tô Phàm khóc đến không ra tiếng.
Triển Tô Nam nhìn về phía hai ông cụ đang ôm ngực, hô hấp vô cùng khó khăn, lời muốn nói ra bị y cưỡng ép nuốt trở lại, cuối cùng, y bi thương hỏi: “Ba, chú Kiều, con và Thiệu Bắc phải trả tội mà bọn con gây ra, các người cũng phải đền bù cho nghiệp chướng mà các người gây ra. 12 năm… tổn thương mà chúng ta gây ra cho Tiểu Hà và bọn nhỏ không phải chỉ nói một câu ‘thực xin lỗi’ là có thể tan thành mây khói. Ở trong trí nhớ của Dương Dương và Nhạc Nhạc, ông bà của bọn nó chỉ có ông bà Từ, con và Thiệu Bắc phải làm thế nào để nói cho bọn nó biết ông nội ruột của bọn nó đang ở Doanh Hải? Đang ở ngay tại đây? Ba, chú Kiều, nếu như không có Dương Dương và Nhạc Nhạc, các người có thể giống như bây giờ chấp nhận Tiểu Hà không?”
Triển Khôn và Kiều Tác Hành không trả lời được.
“Các người sẽ không.” Triển Tô Nam trả lời thay cho hai ông cụ, y dụi tàn thuốc đi, hít một hơi thật sau, nói: “13 năm trước, bọn con lựa chọn tình thân, nhưng lúc này, bọn con lựa chọn tình yêu. Con sẽ không để cho Tiểu Hà bị bất kỳ thiệt thòi nào nữa. Còn chuyện bọn nhỏ, nếu không được Tiểu Hà đồng ý, con và Thiệu Bắc sẽ không nói ra, cho dù Tiểu Hà đồng ý, chúng ta cũng phải hỏi ý bọn nhỏ trước, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép bọn nó.”
“Tô Nam.” Ông Triển và ông Kiều khẩn cầu, “Chúng ta sai rồi, muốn chúng ta phải trả giá thế nào đều được, chỉ cần cho chúng ta trông thấy cháu nội. Để cho chúng ta nói một tiếng xin lỗi với Cố Khê.” Hai ông cụ tính tình cứng rắn cả đời, vào giờ khắc này mềm xuống hoàn toàn. Chẳng bận tâm mất mặt hay không mất mặt, hai ông cụ cường thế cả đời ở trước mặt con trai than thở khóc lóc, hối hận không thôi.
Đối mặt với cha của lúc này, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất khổ sở. Thấy hai người không có ý định mở lòng, Ông Triển hoảng hốt năn nỉ: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chúng ta là ông già hồ đồ, chúng ta có lỗi với các ngươi và Cố Khê, có lỗi với bọn nhỏ… Cầu các ngươi cho chúng ta một cơ hội sửa sai, ta, chúng ta sẽ thương yêu Cố Khê như con trai ruột, cho chúng ta một cơ hội đi.”
Kiều Tác Hành ở một bên gật đầu liên tục: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chúng ta sai rồi, xem ở phần chúng ta đã bước một chân vào quan tài, các ngươi hãy cho chúng ta một cơ hội sửa sai đi.”
Có bao giờ hai ông cụ lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục qua như thế? Khớp hàm của Triển Tô Nam buột chặt, nói không ra lời đồng ý. Đây không phải là chuyện cứ cho một cơ hội là có thể xong việc. Bọn họ thật vất vả mới có thể khiến cho Cố Khê một lần nữa tiếp nhận bọn họ, lỡ như Cố Khê nhìn thấy ông cụ lại nhớ tới chuyện thương tâm thì phải làm sao? Còn bọn nhỏ nữa. Bọn nhỏ rất mẫn cảm, rất thông minh, một khi làm không tốt sẽ thương tổn đến bọn nhỏ thì phải làm sao?
Thấy hai người vẫn không mở miệng, Ông Triển và ông Kiều đứng lên, khom người về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cúi đầu xin lỗi.
Lúc này, Kiều Thiệu Bắc lên tiếng: “Bây giờ còn chưa đến lúc.”
Hai ông cụ mới vừa khom lưng xuống đã bật người đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng: “Cái gì kêu là chưa đến lúc?” Sợ con trai tức giận, ông Kiều nhanh chóng đổi sắc mặt, rồi lại nhanh chóng nói: “Chúng ta nguyện ý chờ, bao lâu cũng chờ.”
Triển Khôn cũng gật mạnh đầu: “Chúng ta chờ, chúng ta chờ.”
Hai ông cụ cả đời rắn rỏi, vào lúc này lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp. Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng làm.
Trong lòng thở dài một hơi, Kiều Thiệu Bắc không e dè mà nói: “Dạo này Tiểu Hà đang điều trị thân thể, phải bảo trì tâm tình vui vẻ và bình thản, tuyệt đối không thể bị kích thích hay lo lắng. Ngoài ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thông minh, một chút dấu vết là có thể khiến cho bọn nó tra ra được chân tướng. Tiểu Hà không muốn để bọn nhỏ biết chuyện lúc đó, em ấy đặt tên cho bọn nhỏ là Triêu Dương Triêu Nhạc chính là hy vọng bọn nó có thể vui vẻ bình an. Nếu để bọn nó biết ông nội ruột của bọn nó –ngay từ đầu đã không thích bọn nó, thậm chí trước đây còn thương tổn ba ba của bọn nó, bọn nó sẽ rất thương tâm, sẽ bị việc này thương tổn tâm hồn. Huống chi hiện tại Dương Dương đang bị thương, cũng không phải là thời điểm tốt.”
“Vậy, vậy, chúng ta phải làm sao đây?” Kiều Tác Hành hoang mang lo sợ.
Triển Khôn lại hỏi: “Tại sao Cố Khê cần phải điều trị thân thể? Có phải không thoải mái hay không?”
Triển Khôn vừa hỏi xong, Kiều Tác Hành mới kịp phản ứng, cũng thực sự lo lắng hỏi: “Thân thể Cố Khê không khỏe sao? Sao các ngươi không dẫn cậu ấy đi bệnh viện khám xem? Bệnh cũ rất hại người, ngàn vạn lần không thể lơ là.”
Kiều Thiệu Bắc liếc nhìn Triển Tô Nam một cái, mặt không chút thay đổi mà quăng ra một quả bom nặng ký: “Tiểu Hà muốn sinh em bé giống Tô Nam, nhưng mà thân thể của em ấy không tốt, thân mình cũng không dễ mang thai, cho nên cần phải điều trị thân thể.”
“Cái gì?!”
Ông Triển và ông Kiều nhảy dựng lên, Triển Tô Phàm ngừng khóc, Ngụy Hải Trung cũng buông tay xuống.
“Cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa, Cố Khê xảy ra chuyện gì?!”
Triển Tô Nam không vui mà ‘hừ’ một tiếng, lặp lại: “Tiểu Hà muốn sinh em bé giống con, nên vẫn đang điều trị thân thể.”
“Cái gì?!” Triển Khôn phóng tới túm lấy cổ áo Triển Tô Nam, “Ngươi lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa! Cố Khê, Cố Khê không phải, là đàn ông sao? Sao có thể sinh em bé?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu ta kỳ thật là đàn bà?!”
“Ba!” Dùng sức gỡ bàn tay của cha ra, Triển Tô Nam sửa lại áo, nhíu mi: “Tiểu Hà là đàn ông, chỉ là thân thể em ấy tương đối đặc thù, có năng lực sinh dục. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng được sinh ra như thế.”
Miệng Triển Khôn há to đến nổi có thể nhét vào một quả trứng gà, hôm nay chịu kích thích đã thật sự vượt quá mức chịu đựng của ông. Triển Khôn đè lên trái tim của mình, suy yếu mà kêu to: “Hải Trung, thuốc, thuốc.”
Ngụy Hải Trung nhanh chống đổ ra hai viên thuốc, tay cầm ly nước run rẩy đưa cho ông cụ, lại đưa tới hai viên thuốc trợ tim. Anh vừa đút thuốc cho bên này xong, bên kia ông Kiều cũng suy yếu mà kêu to: “Hải Trung, cũng đưa cho ta hai viên thuốc.”
Ngụy Hải Trung lại nhanh chóng đút cho ông Kiều hai viên thuốc. Trái tim trở về nhịp đập bình thường, ánh mắt Ông Triển tỏa sáng hỏi Triển Tô Nam: “Cố Khê, thật sự muốn sinh em bé, cho ngươi?” Lúc này ông chẳng còn tâm tư nào đi quản Cố Khê là đàn ông hay là đàn bà.
Triển Tô Nam thực tàn khốc mà gật gật đầu, rồi thực không khách khí mà nói: “Ba đừng mơ nghĩ tới chuyện nhận cháu nội. Tiểu Hà chịu khổ cực, bọn nhỏ chịu khổ, ba định xử lý thế nào? Nhất là Tiểu Hà. Ba đừng nghĩ chỉ nói một câu xin lỗi là xong. Tiểu Hà có bỏ qua, thì con vẫn cứ mang thù.”
Con trai nói đúng. Không bồi thường cho “Con dâu” trước, ông cũng đừng nghĩ ôm cháu nội. Nhưng mà … Triển Khôn thực khó xử: “Chúng ta phải làm sao đây? Chuyện lúc đó chúng ta đã làm rất quá đáng… Tựa như các ngươi nói, không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết.” Bộ dáng vô cùng yếu thế, làm gì còn có bóng dáng oai hùng của anh lớn Triển trong thế giới đen. Bất quá loại thời điểm này còn quản cái gì oai hùng hay không oai hùng.
Kiều Tác Hành cũng đáng thương như vậy mà xông tới: “Tô Nam, Thiệu Bắc, các ngươi nói xem chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta sai rồi, chúng ta thiệt tình hối cải. Lúc đó là do chúng ta hồ đồ, làm chuyện có lỗi với Cố Khê và bọn nhỏ. Chúng ta sửa đổi, thật sự sửa đổi. Chỉ cần có được sự tha thứ của Cố Khê và bọn nhỏ, muốn chúng ta làm cái gì cũng được. Nhưng đừng không cho bọn nhỏ quen biết với chúng ta. Chúng ta già rồi, còn sống không được bao nhiêu ngày.”
Ngụy Hải Trung cũng đi đến gần: “Tô Nam, Thiệu Bắc, anh cũng muốn bù đắp, anh có lỗi với Tiểu Hà và bọn nhỏ, nếu không phải do anh, thì Tiểu Hà cũng sẽ không nản lòng thoái chí.”
“Anh hai, anh Thiệu Bắc, còn có em nữa.” Triển Tô Phàm quỳ gối đi tới, trên mặt vẫn đông đầy nước mắt, “Cả câu chuyện này đều do một mình em gây ra, em là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.”
Triển Tô Nam hút điếu thuốc, không hé răng, Kiều Thiệu Bắc mở miệng: “Phải làm thế nào thì chúng ta phải trở về suy nghĩ đã. Các người cũng nên suy nghĩ đi.”
“Ừ, chúng ta sẽ suy nghĩ, sẽ suy nghĩ.” Bốn người gật đầu liên tục.
Kiều Thiệu Bắc nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta cần phải trở về, trời lạnh, xương cốt Tiểu Hà sẽ bị đau, lại ho khan, chúng ta phải trở về sớm một chút.”
“Xương cốt đau? Bị sao vậy?” Bốn người cùng quan tâm mà hỏi thăm.
Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhìn hai ông cụ lập tức mang theo bất mãn, Kiều Thiệu Bắc trả lời: “Không được ở cữ, xương cốt bị phong, sau khi sinh lại phải chịu vất vả mệt nhọc.”
“A!” Ông Triển và ông Kiều co rúm người lại một chút, bọn họ nhất định sẽ suy nghĩ kỹ, nhất định sẽ suy nghĩ kỹ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng lên, chuẩn bị trở về. Giờ phút này, bọn họ rất muốn hôn Cố Khê, rất muốn rất muốn. Tuy Ông Kiều và Ông Triển còn có rất nhiều lời muốn hỏi hai người, bất quá cũng không dám cản trở bọn họ.
“Vậy hai ngươi trở về sớm một chút đi, ách, cố gắng, chăm sóc cho Cố Khê.”
“Vâng.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mở cửa phòng sách ra, Kiều Tác Hành nói với theo: “Nhìn xem trong nhà có gì thích hợp cho Cố Khê dùng không, các ngươi lấy về cho cậu ta dùng. Tết năm nay các ngươi cũng đừng trở lại, ở nhà chăm sóc cho Cố Khê đi.”
“Trong nhà vẫn còn, không có con sẽ tới lấy. Chuyện năm mới thì đến lúc đó rồi nói.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam quay đầu lại, “Những lời nói trong phòng sách ngày hôm nay …”
Bốn người lập tức hiểu rõ mà gật mạnh đầu: “Tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài!”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam hơi vừa lòng một chút, quay đầu rời đi. Bốn người đưa hai người ra tới tận cửa, đưa lên xe, nhìn bọn họ rời đi. Hai ông cụ lau lau khóe mắt, trong mắt chứa đầy sầu lo, bọn họ phải làm thế nào mới được Cố Khê và bọn nhỏ tha thứ đây?
Lái xe chạy về ngôi nhà thân yêu, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy sầu lo. Con trai của bọn họ cứu người thân của bọn họ … mà người đó lại là ông nội ruột hàng thật giá thật của bọn nhỏ … Bọn họ phải làm thế nào để mở miệng với Cố Khê và bọn nhỏ đây?
Trong lòng vài người đầy tâm sự, tối nay nhất định không thể ngủ.
/147
|