“Ba xem ba xem, tay nhỏ bé của Bán Nguyệt di chuyển kìa!”
“A a, Khanh Khách le lưỡi kìa.”
“Ba, ba xem thử Bán Nguyệt có tiểu không, sáng nay có xem thử nhưng chưa thấy tiểu.”
“Nha, thật đúng là tiểu ướt rồi.”
“Ba, để con thay tả cho Bán Nguyệt.”
“Để ba thay.”
“Ai nha, hình như Khanh Khách cũng tiểu rồi, ba xem xem.”
Ngồi ở trên giường, Cố Khê mỉm cười nhìn vẻ mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc hưng phấn vây quanh hai bé con. Hôm nay, bọn nhỏ đã có thể rời khỏi lồng kính, chính thức hô hấp không khí tự nhiên. Bọn nhỏ nằm trong lồng kính một tháng hai mươi ngày, Cố Khê cũng đã ở cữ một tháng hai mươi ngày. Vốn ở cữ chỉ cần 1 tháng là đủ, nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ép buộc Cố Khê phải ít nhất 2 tháng, cho nên thời gian Cố Khê chính thức rời giường còn đến 10 ngày nữa. Nếu không phải mỗi ngày cậu có thể xuống giường đi tiểu vài lần, thì chắc cậu đã nằm đến mộc nấm.
Ngoài ra, vì để Cố Khê có thể ‘chuyên tâm’ ở cữ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã dọn phòng ngủ của bọn họ lên tuốt lầu 2, như thế Cố Khê tuyệt đối có thể yên tĩnh mà ở cữ, dưỡng tốt thân thể. Hai người coi chuyện Cố Khê ở cữ là một chuyện cực kỳ trọng đại, hai người muốn đem tất cả bệnh tật do lần trước sinh sản không thể ở cữ đã tạo nên giải quyết sạch sẽ.
Tên của bọn nhỏ đã được đặt. Bé trai gọi Triển Kiều Hướng Hoan, nhủ danh Bán Nguyệt; con gái gọi Kiều Triển Hướng Hinh, nhủ danh Khanh Khách. Cố Khê hy vọng bọn nhỏ có thể Khoái Khoái Hoạt Hoạt mà lớn lên, tương tự như hàm nghĩa của Dương Dương và Nhạc Nhạc, ‘Hoan’ của anh ba đại biểu cho sung sướng, ‘Hinh’ của em gái là thông qua ‘Hưng’ của vui vẻ. Cố Khê đúng vào 15 tháng 8 thì đau bụng sinh, nên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lấy nhủ danh cho Hướng Hoan là Bán Nguyệt, còn Hướng Hinh là đứa con gái mà Cố Khê một lòng chờ đợi, cũng là cô công chúa nhỏ quý giá nhất của hai nhà Triển Kiều, nên nhủ danh gọi là Khanh Khách.
Hai đứa nhỏ tựa hồ cũng biết hôm nay là ngày bọn nó rời khỏi lồng kính, nên rất hưng phấn, vẫn luôn ‘y bì bõm nha’ nói chuyện với ba ba và các anh, không chút nào mệt mỏi. Rốt cuộc đã có thể ôm bé con vào trong lòng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm bé con đến không muốn thả xuống, Dương Dương và Nhạc Nhạc chơi đùa với các em cũng cực kỳ vui vẻ. Hai đứa nhỏ nắm bàn tay nhỏ bé của em trai và em gái lắc tới lắc lui, trên mặt nở nụ cười như hoa.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đổi tã cho con gái con trai, Dương Dương và Nhạc Nhạc ở một bên hỗ trợ, vừa lau nước tiểu dính trên mông nhỏ của em trai em gái, vừa thoa phấn trẻ em lên người các em, còn thường thường cúi đầu hôn lên mặt các em một cái. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là có con như có được vàng. Ôm lấy bé con nho nhỏ mềm mềm, bọn họ chỉ cảm thấy tim gan đều muốn tan chảy. Thế nhưng trong lòng bọn họ lại có một tiếc nuối cũng càng thêm mãnh liệt, nếu như có thể trở lại quá khứ, có thể cho bọn họ ôm được Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa sinh ra, thì đời này của bọn họ đã có thể an tâm nhắm mắt.
Nhìn đồng hồ, Cố Khê lên tiếng: “Nên ôm bọn nhỏ đến cho ba mẹ nhìn đi, khẳng định ba mẹ đợi đến sốt ruột rồi.”
Triển Tô Nam hôn hôn bàn tay nhỏ bé của con gái, đầu cũng không nâng lên mà nói: “Không sao, Khanh Khách đang chơi vui với anh mà.”
Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng đông đưa Bán Nguyệt ở trong lòng ngực, cũng không nâng đầu lên mà nói: “Đã chờ nhiều ngày như thế, có chờ thêm một lát cũng không sao.”
Vẫn là Dương Dương và Nhạc Nhạc có lương tâm, mỗi ngày hai đứa nhỏ đều gọi điện thoại cho ông nội, nên tất nhiên sẽ biết ông nội có bao nhiêu mong muốn được thấy em trai và em gái. Dương Dương mở miệng: “Ba, ông nội rất sốt ruột, hay là ôm các em tới cho ông nội nhìn thấy đi. À, các em vừa rời khỏi lồng kính, đêm nay tụi con và các em ngủ cùng nhau được không?”
Tuy rất muốn để bọn nhỏ ngủ với nhau, nhưng Kiều Thiệu Bắc vẫn nói: “Buổi tối các em còn phải uống sữa, thay tã, sẽ làm ồn đến ba ba, vẫn chưa được.”
“Ba, tụi con không sợ ồn, buổi tối con và anh sẽ ngủ cùng các em, tụi con sẽ thay tã và cho các em bú sữa.” Nhạc Nhạc nhấc tay.
“Buổi tối các con ngoan ngoãn ngủ đi, các em đã có người chăm sóc.” Triển Tô Nam buông con gái xuống, hôn lên trán Nhạc Nhạc một cái thật kêu, “Các em rất quan trọng, nhưng con và anh cũng quan trọng không kém, không thể vì các em mà khiến cho tụi con vất vả mệt mỏi. Ngoan, buổi tối cùng anh ngủ thẳng giấc đi, Hử?”
“Ba, tụi con không mệt.” Dương Dương nói.
“Không được, buổi tối các con ngoan ngoãn ngủ đi, nghe lời, bé bảo bối.” Triển Tô Nam xuất ra đòn sát thủ, y tuyệt đối sẽ không vì hai bé con vừa chào đời mà lạnh nhạt với Dương Dương và Nhạc Nhạc.
“Ba, tụi con đã làm anh rồi, không nên gọi tụi con là bé bảo bối.” Dương Dương và Nhạc Nhạc lại một lần nữa kháng nghị.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng cười nói: “Trong mắt ba ba các con vĩnh viễn vẫn là bé bảo bối, trưởng thành thì là bé lớn bảo bối.”
“Ba ——!” Dương Dương và Nhạc Nhạc kêu rên.
Cố Khê ở một bên nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu, bốn cha con nhà này. Sau đó cậu lại thúc giục: “Bồng bé con đi xuống nhà đi, đừng để ba mẹ chờ lâu.”
Cố Khê đã thúc giục hai lần, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không thể kéo dài thêm nữa. Triển Tô Nam ôm lấy con gái, Kiều Thiệu Bắc nói với Cố Khê: “Tiểu Hà, em đừng đi theo, hôm nay trời mưa, dưới lầu có gió, sẽ thổi trúng em.”
“Không có việc gì, đã hơn một tháng rồi, em đã sớm không có việc gì.” Cố Khê thực sự muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
“Không được!” Bốn người trăm miệng một lời.
Tiếp theo:
“Ba, dưới lầu đều mở hết cửa sổ, gió sẽ thổi vào, ba nên ở trong phòng đừng đi ra ngoài.” —— Dương Dương.
“Ba, hôm nay trời mưa, không khí hơi ẩm.” —— Nhạc Nhạc.
“Hôm nay, bọn Sophie sẽ đến đây, dưới lầu rất nhiều người, lỡ như có ai bị cảm rồi lây cho em thì sao. Chờ hôm nào thời tiết tốt thì em lại xuống.” —— Triển Tô Nam.
“Tiểu Hà, em cố gắng chịu đựng một chút, chờ qua 2 tháng thì tụi anh sẽ không ngăn cản em.” —— Kiều Thiệu Bắc.
4 đấu với 1, Cố Khê hoàn toàn không có cơ hội thắng. Thở dài, Cố Khê gật gật đầu: “Được rồi, em sẽ ở trong phòng, vậy các anh mau đi xuống đi.”
“Được.”
Lại dặn dò Cố Khê không được đi ra ngoài, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm con trai con gái, dẫn theo Dương Dương và Nhạc Nhạc rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, Cố Khê lập tức bước xuống giường, cậu thật sự ngồi không yên.
Đi vào phòng tắm, Cố Khê mở vòi nước, nước ấm chảy xuống. Cố Khê vừa rửa rửa tay, vừa nhìn chính mình trong gương. Một tháng hai mươi ngày được mọi người hầu hạ – cơm nước đến há mồm, quần áo đến đưa tay – kết quả cậu béo lên, béo một cách rõ ràng. Tuy chưa đến nỗi có 2 cằm, nhưng gương mặt so với lúc cậu mang thai còn có thịt thà hơn. Sắc mặt rất hồng nhuận, làn da đều trắng lên rất nhiều, Cố Khê cười khổ, bốn “người đàn ông” kia tính đem mình thành thú cưng mà nuôi dưỡng sao?
Sờ sờ bụng bằng phẳng, Cố Khê thoáng thở nhẹ ra. Sau cái hôm sinh bé con ra, Angela đã nịt bụng cho cậu, tuy cậu không giống phụ nữ sẽ dễ dàng lưu trữ mỡ, nhưng dù sao cũng là mang thai, nên bụng rất dễ có mỡ thừa. May mắn may mắn, bụng đã khôi phục lại như cũ. Cố Khê hy vọng mình béo một chút, như vậy thân thể của cậu sẽ được khỏe mạnh, nhưng hơn một tháng này đã khiến cho cậu cảm thấy sợ, sợ hai người sẽ nuôi cậu thành người đàn ông béo phì. Bất quá nếu cậu cứ tiếp tục như thế, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gia nhập vào đội ngũ béo phì.
Chờ trở về Doanh Hải mình sẽ khôi phục lại những hoạt động trước kia đi, Cố Khê nghĩ như thế. Người vẫn nên bận rộn một chút, cả ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn thật sự quá đáng sợ.
Ra khỏi phòng tắm, Cố Khê cũng không quay lại giường, mà đi đến bên cửa sổ làm vài động tác thể dục. Xoay xoay thắt lưng, duỗi duỗi cánh tay, đá đá chân, thắt lưng của cậu đã hết đau, xương cốt cũng không còn đau nhức nữa, được người hầu hạ hơn một tháng, hiện tại cậu có thể cảm giác rất rõ ràng thân thể so với trước kia thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả lúc hít thở ngực cũng không tắt nghẽn giống như trước. Lần ở cữ này, hai người kia rất tận tâm tận lực mà hầu hạ cậu, chăm sóc cậu, nên hai người kia gầy đi rất nhiều.
Trong cửa kiếng hiện lên một giương mặt tươi sáng phấn chấn, Cố Khê tự cười cười một mình, chờ sau khi cậu có thể “đi ra ngoài”, chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là gói sủi cảo, làm thêm vài món ngon nữa để bồi bổ cho 4 người kia cùng với cám ơn cả nhà Angela và Rex, hơn một tháng này mọi người đã rất vất vả rồi. Nghĩ đến con trai và con gái, Cố Khê thở hắt ra một hơi, đáy lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, sau khi trở về Doanh Hải không biết hai bé con sẽ được cưng chiều thành cái dạng gì nữa, nhiệm vụ của người làm ba như cậu thật gian nan.
Lo lắng của Cố Khê không phải không có đạo lý. Giờ phút này, trong phòng giải trí ở tầng trệt, có hai cặp ông bà ở trước màn hình lớn vừa kêu vừa cười với hai bé con vừa chào đời, hận sao không thể đi xuyên qua màn hình để ôm cháu nội. Hai bé con cũng không sợ người lạ, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt ông bà, bọn nó cũng thật biết điều mà ngoan ngoãn chào hỏi ông bà —— y bì bõm, y bì bõm. Ngẫu nhiên, Khanh Khách sẽ cười một cái, tiếp theo sẽ nghe được ở bên kia màn hình vang lên tiếng động của trái tim vỡ nát.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, các ngươi định thời gian quay về chưa?” Ông Triển hỏi lần thứ N, ông rất nóng ruột nóng gan để được ôm cháu trai và cháu gái.
Triển Tô Nam trả lời: “Tiểu Hà còn mười ngày nữa mới ở cữ xong, sau đó sẽ ở lại đây 2 ngày rồi trở về. Tiểu Hà cũng muốn sớm một chút ôm Bán Nguyệt và Khanh Khách về cho các người ôm.”
“Nghĩa là còn nữa tháng nữa thì các người sẽ trở về?” Ông Triển và ông Kiều vừa nghe thế liền cực kỳ kích động.
“Cũng gần gần như thế.”
“A a a, thật tốt quá, thật tốt quá!” Hai ông cụ vui đến nỗi thiếu chút nữa ôm lấy nhau.
Nhưng hai bà cụ bên cạnh lại lo lắng: “Bé con nhỏ như vậy có thể đi máy bay sao?” Hai bà cụ đã biết rõ chân tướng, bất quá sau khi các bà khiếp sợ vì biết được chân tướng thì các bà lựa chọn giống như chồng của mình, vui vẻ mà chấp nhận.
“La Kiệt và Angela đã kiểm tra cẩn thận cho Bán Nguyệt và Khanh Khách, đi máy bay không thành vấn đề. Dù sao là phi cơ tư nhân, rộng rãi thoáng mát, sẽ không để cho bọn nó khó chịu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ông Kiều nói: “Thiệp mời 100 ngày của Bán Nguyệt và Khanh Khách chúng ta đã gửi đi hết rồi, các ngươi muốn mời ai thì lên kế hoạch đi, trở về thì nhanh chóng gửi thiệp mời, còn nữa, các ngươi muốn bao nhiêu bàn thì mau nói cho chúng ta biết, phải đặt bàn ở khách sạn trước thì mới tốt.”
Triển Tô Nam gật gật đầu: “Dạ, đêm nay tụi con sẽ tính bao nhiêu người, ngày mai sẽ gọi điện thoại cho các người.” Ít nhất cũng phải sáu bảy trăm bàn a.
Dương Dương mở miệng: “Ông nội, tụi con sắp về rồi, hai ông đón ông bà từ Phổ Hà lên đi.”
Ông Triển lập tức nói: “Được được, ngày mai ông nội sẽ cho người đi Phổ Hà đón bọn họ lên. A, cũng phải đón cả bác cả và bác hai của các con, làm 100 ngày cho các em của các con cũng nên mời cả bọn họ.”
Nhạc Nhạc cười nói: “Không cần sớm như vậy a, trước hai ngày mở tiệc 100 ngày cho các em thì gọi bác cả và bác hai lên là được, ông nội đón ông bà lên trước đi, ông bà ở Phổ Hà sẽ không nhìn thấy được em trai và em gái của con.”
“Được được, ngày mai ông nội sẽ đón bọn họ lên.” Ông Triển đối với yêu cầu của cháu nội là – tuyệt đối xin gì cho nấy, đương nhiên ông Kiều cũng thế.
Hai ông cụ một bên gọi tên cháu trai cháu gái, hy vọng cháu trai cháu gái có thể liếc nhìn bọn họ một cái; một bên thảo luận chuyện sắp xếp tiệc 100 ngày cho bọn nhỏ với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc. Tiệc 100 ngày lần này có ý nghĩa rất lớn, thứ nhất là chúc mừng hai bảo bối nhỏ vừa chào đời, thứ hai là muốn chính thức giới thiệu Dương Dương và Nhạc Nhạc cho thế lực hai nhà Triển Kiều cùng với bên trong vòng lẩn quẩn. Dương Dương và Nhạc Nhạc là người thừa kế đầu tiên của hai nhà Triển Kiều, tương lai cũng sẽ nắm hết tất cả sản nghiệp của hai nhà Triển Kiều, cho dù bọn nó khác họ, nhưng không hề gây trở ngại cho địa vị của bọn nó ở tại hai nhà Triển Kiều.
Thân phận của Cố Khê không thể công khai, đây là tiếc nuối của Triển Tô Nam, và Kiều Thiệu Bắc, cũng là tiếc nuối của hai ông cụ. Tiệc 100 ngày lần này còn có một mục đích – đó chính là cho thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã kết hôn. Tuy không thể công khai bạn đời của bọn họ là ai, nhưng người có tâm chỉ cần chú ý một chút là biết, bây giờ ông Triển và ông Kiều đâu thèm quan tâm cái gì hợp lý hay không hợp lý, bọn họ cho rằng hợp lý là được. Hôn nhân của hai người và Cố Khê sẽ không được pháp luật thừa nhận, nhưng cái này chẳng có gì quan trọng, hai nhà Triển Kiều thừa nhận là được rồi. Từ nay trở đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là người đã có gia đình, bất kỳ ai cũng đừng hòng mong nhớ nữa.
Hai bé con đã mệt mỏi, Bán Nguyệt ngáp một cái thật to, rồi nhắm hai mắt lại, Khanh Khách nắm một ngón tay của Dương Dương đã ngủ say. Ông Kiều và ông Triển nhìn gương mặt ngủ ngây thơ đáng yêu của cháu nội mà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, bây giờ đã có thể hạnh phúc ngậm kẹo đùa cháu rồi.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, đừng quên cho Tiểu Hà một thân phận a.”
“Yên tâm đi, ba, trong lòng tụi con đã có kế hoạch.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bé con đã ngủ, nên ôm bọn nó lên lầu. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lắc lắc nhẹ tay nhỏ bé của bé con để tạm biệt ông bà nội. Nhiều nhất là nửa tháng nữa, bọn nó đã có thể nhìn thấy ông bà nội.
“Ba, chờ Bán Nguyệt và Khanh Khách lớn lên một chút thì nói cho bọn nó biết bọn nó là do ba ba sinh ra.” Dương Dương nói rất trịnh trọng, Nhạc Nhạc ở một bên gật mạnh đầu ủng hộ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa cười vừa xoa đầu con trai: “Tất nhiên rồi.”
※
Cố Khê không hề hay biết hai ông cụ cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang tính toán tổ chức một buổi tiệc 100 ngày cực kỳ long trọng cho hai bé con, sau khi hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà ở cữ suốt 2 tháng, rốt cuộc cậu đã có thể bước ra khỏi phòng ngủ, đi khắp mọi nơi trong nhà để hít thở không khí. Nhìn thấy Cố Khê, Angela liền nói một tiếng ‘chúc mừng’, cậu tất nhiên là biết Cố Khê đã nhẫn nhịn biết bao nhiêu.
“Angela, có thể mua cây tể thái không? Tôi muốn làm sủi cảo.”
Angela nở nụ cười: “Vừa nghe đã muốn chảy nước miếng.”
“Ha hả…”
Cuối cùng cũng được “ra khỏi cửa”, Cố Khê liếc nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ một cái, trái tim tung cánh bay ra ngoài, bay về phía Doanh Hải. Cậu, nhớ nhà.
※
‘Chặt chặt chặt’, hai con dao phay trong tay Cố Khê phanh phanh trên mặt thớt gỗ. Cả người như tràn đầy sức sống, giờ khắc này Cố Khê mới phát hiện mình có bao nhiêu nhớ nhà bếp, có bao nhiêu nhớ dao phay.
“Ba, để con vằm cho, ba đi nghỉ ngơi đi.” Nhạc Nhạc đã chạy tới.
“Không cần, ba ba muốn tự vằm nhân bánh, con đi ra ngoài đi.”
“Ba, để cho làm cho, ba nghỉ ngơi đi.” Dương Dương cũng đã chạy tới.
“Ba ba đã ở cữ xong rồi.”
“Tiểu Hà, cứ để cho anh, em mới ở cũ xong, đừng làm việc nặng.”
“Em muốn hoạt động gân cốt.”
“Tiểu Hà, để anh vằm cho, hiện tại em nên cẩn thận một chút, thắt lưng của em còn chưa khỏe lắm đâu.”
“Các người đều đi ra ngoài hết đi, em muốn tự mình vằm nhân bánh.”
Cố Khê đã hạ quyết tâm phải ăn vạ luôn trong nhà bếp. Cảm giác có thể tự do hoạt động quả thực cực kỳ tốt đẹp.
Angela ngồi ở bàn bếp, mỉm cười nhìn Cố Khê vằm nhân bánh, bất quá nụ cười của cậu mang theo vài phần mệt mỏi. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn đang tiếp tục quấy rầy Cố Khê, Angela nhìn một lúc cũng không nhịn được nữa.
“Các người đi tới phòng khách đi, Cố Khê phải vận động nhiều thì mới có lợi, tôi ở đây trông coi là được rồi.”
“Các người đều đi ra ngoài đi, đừng ở chỗ này cản trở.” Cố Khê cũng đã có chút phiền.
Hai mắt Rex nhìn chăm chú vào sắc mặt của Angela, rồi xích đến gần, hỏi nhỏ: “Bé bảo bối, hôm nay sắc mặt của em không được tốt, muốn lên lầu ngủ thêm một chút nữa không?”
Angela thuận thế tựa vào vai Rex, thều thào nói: “Hôm nay thân thể có chút nặng nề, tinh thần cứ uể oải.”
“Không thoải mái?!” Rex vội vàng sờ sờ trán Angela, sao hắn lại cảm thấy có chút hơi nóng?
Cố Khê xoay người lại, những người khác cũng nhìn về phía Angela, Rex liền ôm lấy Angela: “Cha ôm em lên lầu.”
“Nhưng muốn ăn sủi cảo.” Angela liếm liếm miệng, chỉ cảm thấy cực kỳ thèm ăn.
“Angela, cậu lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào sủi cảo chính thì tôi sẽ bưng lên.”
“Bé bảo bối, cha ôm em lên lầu, rồi cha sẽ trở lại đây chờ sủi cảo chính.”
Rex cũng không dài dòng, trực tiếp ôm Angela rời đi. Cố Khê rất lo lắng, cũng rất áy náy, từ khi cậu mang thai đến giờ Angela đã phải vất vả rất nhiều.
“Các người đừng quấy rầy nữa.” Lấy khửu tay đẩy bốn người ra, Cố Khê đẩy nhanh động tác vằm nhân bánh.
Thân thể Angela khó chịu, lại rất muốn ăn sủi cảo, nên bốn người cảm thấy tiếp tục ngăn cản Cố Khê thì cũng không tốt lắm. Bất quá bọn họ cũng không rời đi, mà ngồi ở bàn bếp nhìn Cố Khê ( ba ba).
‘Chặt chặt chặt’, trong nhà bếp chỉ có âm thanh Cố Khê vằm nhân bánh. Qua vài phút, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Rex: “Cố Khê! Cứu mạng! Cứu mạng a!”
“Rex?!”
Cố Khê bỏ dao phay xuống, chạy ra ngoài, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vội vàng chạy theo, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng giật mình sợ hãi. Cố Khê chạy ra, cũng vừa lúc đụng trúng Rex chạy vào, nên bị Rex ôm chầm lấy.
“Cố Khê! Cứu mạng!”
“Xảy ra chuyện gì! Xảy ra chuyện gì!”
Khuôn mặt Rex trắng bệch, hai tay phát run: “Bé bảo bối, bé bảo bối mang thai!”
“A?!” Toàn bộ người trong phòng nháy mắt hóa đá
“Cố Khê… tôi cần cậu, bé bảo bối mang thai, phải làm sao đây phải làm sao đây…” Rex sắp khóc luôn rồi, bé bảo bối lại phải chịu đắng cay rồi.
“…” Cái này còn hỏi phải làm sao đây?
“Cố Khê, tôi muốn dẫn bé bảo bối quay về Doanh Hải với cậu, bé bảo bối muốn ăn sủi cảo, nhưng tôi không biết làm, Cố Khê, tôi cần cậu.”
Cố Khê mở to hai mắt, tiếp theo nở nụ cười: “Này thật sự quá tốt.”
“Nam, Bắc, chúng ta sẽ đi cùng với các người, trước khi bé bảo bối sinh con, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Cố Khê.” Hướng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn còn đang sững sờ nói một câu, Rex buông Cố Khê ra, xoay người, chạy vội lên lầu. Trên lầu truyền đến tiếng bước chân của Rex, Cố Khê ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy vui sướng. Thật tốt quá, rốt cuộc Angela cũng đã mang thai.
Hít thật sâu một hơi, Cố Khê xoay người đẩy hai người vẫn còn đang đứng hình ra, bước nhanh vào nhà bếp, Angela muốn ăn sủi cảo, cậu cần phải nhanh chóng làm xong.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, tới giúp em làm sủi cảo.”
“…” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hoàn hồn, hai người nhìn nhìn lẫn nhau, rồi nở nụ cười, “Đến đây.”
“Tiểu Hà, xem ra tết năm nay nhà của chúng ta sẽ rất náo nhiệt. Phải gọi anh cả và anh hai tới luôn, năm nay chúng ta sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên cùng tất niên thật náo nhiệt, cũng tổ chức cho Dương Dương và Nhạc Nhạc một bữa sinh nhật thật sôi động, đương nhiên, còn có hai bé bảo bối nhỏ của chúng ta nữa.”
“Dạ, cũng nên mời ba mẹ đến nữa, không có bọn họ sẽ chẳng náo nhiệt được đâu.”
“Tất nhiên rồi.”
“Ba! Chú Angela mang thai?” đến giờ phút này Dương Dương và Nhạc Nhạc mới kịp phản ứng.
Triển Tô Nam nhìn bọn nó gật gật đầu: “Đúng vậy a, chú Angela đã mang thai.”
“A a a a!!” Dương Dương và Nhạc Nhạc thét chói tai, rồi hai đứa vọt nhanh ra ngoài, “Tụi con phải đi nói cho Tom và Thomas biết, hai người còn đang ngủ a!”
Hai đứa nhỏ phóng nhanh lên lầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, Cố Khê cũng cười.
“Gọi điện thoại báo cho ba biết sẽ có vài người khách tới nhà ở lại.”
“Ok.”
“Tiểu Hà.”
“Dạ?”
“Anh phát hiện đã rất lâu anh chưa nói với em một câu.”
“Câu gì?”
Triển Tô Nam nhìn nhìn Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc nhìn y nháy mắt, hai người cùng lúc mở miệng: “Tiểu Hà, bọn anh yêu em.”
Dao phay trong tay Cố Khê hơi khựng lại, qua một lúc, cậu lại một lần nữa nâng dao lên, nhẹ giọng đáp lại một tiếng “Dạ”. Ba chữ kia chạy quanh miệng một vòng, nhưng vẫn không thể nào nói ra được. Lần sau, lần sau mình nhất định phải nói ra.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không hỏi Cố Khê có yêu bọn họ hay không, cũng không vì Cố Khê không nói mà thất vọng. Cố Khê có yêu bọn họ hay không, bọn họ không cần phải hỏi nhiều.
Cả nhà Angela và Rex sẽ đi theo bọn họ quay về Doanh Hải, sau khi trở về là tiệc 100 ngày của hai bé con, vậy sự kiện kia nên làm vào lúc nào thì tốt nhỉ? Hay là thừa dịp trong nhà có đông đủ người thân và bạn bè là tốt nhất, nhiều người chứng kiến thì người này sẽ càng an âm và hạnh phúc hơn đi.
“Tô Nam, Thiệu Bắc.”
“Hử?”
“Chờ bụng của Angela hơi nhô lên, em muốn đến Seattle để chăm sóc cho cậu ấy.”
“Được, chúng ta sẽ cùng nhau đến đây, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng nên đến Mỹ học tập.”
Cố Khê dừng động tác lại, quay đầu hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”
“Bốn ngày sau.”
“Dạ.”
※
Doanh Hải, ông Triển và ông Kiều, bà Triển và bà Kiều, cùng với ông bà Từ vừa mới đến đang ngồi ở trước màn hình lớn, nhìn chăm chú vào đồng hồ treo ở trên tường, sao thời gian chạy chậm như vậy? Sao Tô Nam và Thiệu Bắc phải đúng giờ như vậy chứ? Không thể ưu tiên cho bọn họ nhìn thấy hai bé con sao?
“Tích tích tích…”
Tín hiệu kết nối ngoại tuyến vang lên, Ông Triển nhanh chóng ấn nút kết nối, màn hình lóe sáng, nhân vật chính xuất hiện.
“Ông bà.”
“Dương Dương, Nhạc Nhạc!”
“Y bì bõm nha.”
“A a a…”
“Ba, mẹ.”
Ánh mắt của sáu người già trừng lớn, bên kia màn hình – một người đàn ông ngồi ở phía sau bé con, bên cạnh cậu là hai người đàn ông cao to vạm vỡ, trong lòng ngực của một người cũng ôm một bé con.
Môi của sáu người già giật giật, rồi cùng hô lên: “Tiểu Hà …”
“Ba mẹ, thực xin lỗi, hiện tại mới có thể gặp các người.”
Bà Từ khóc lên: “Tiểu Hà a, khi nào thì các con mới trở về, mẹ nhớ con.”
“A a, Khanh Khách le lưỡi kìa.”
“Ba, ba xem thử Bán Nguyệt có tiểu không, sáng nay có xem thử nhưng chưa thấy tiểu.”
“Nha, thật đúng là tiểu ướt rồi.”
“Ba, để con thay tả cho Bán Nguyệt.”
“Để ba thay.”
“Ai nha, hình như Khanh Khách cũng tiểu rồi, ba xem xem.”
Ngồi ở trên giường, Cố Khê mỉm cười nhìn vẻ mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc hưng phấn vây quanh hai bé con. Hôm nay, bọn nhỏ đã có thể rời khỏi lồng kính, chính thức hô hấp không khí tự nhiên. Bọn nhỏ nằm trong lồng kính một tháng hai mươi ngày, Cố Khê cũng đã ở cữ một tháng hai mươi ngày. Vốn ở cữ chỉ cần 1 tháng là đủ, nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ép buộc Cố Khê phải ít nhất 2 tháng, cho nên thời gian Cố Khê chính thức rời giường còn đến 10 ngày nữa. Nếu không phải mỗi ngày cậu có thể xuống giường đi tiểu vài lần, thì chắc cậu đã nằm đến mộc nấm.
Ngoài ra, vì để Cố Khê có thể ‘chuyên tâm’ ở cữ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã dọn phòng ngủ của bọn họ lên tuốt lầu 2, như thế Cố Khê tuyệt đối có thể yên tĩnh mà ở cữ, dưỡng tốt thân thể. Hai người coi chuyện Cố Khê ở cữ là một chuyện cực kỳ trọng đại, hai người muốn đem tất cả bệnh tật do lần trước sinh sản không thể ở cữ đã tạo nên giải quyết sạch sẽ.
Tên của bọn nhỏ đã được đặt. Bé trai gọi Triển Kiều Hướng Hoan, nhủ danh Bán Nguyệt; con gái gọi Kiều Triển Hướng Hinh, nhủ danh Khanh Khách. Cố Khê hy vọng bọn nhỏ có thể Khoái Khoái Hoạt Hoạt mà lớn lên, tương tự như hàm nghĩa của Dương Dương và Nhạc Nhạc, ‘Hoan’ của anh ba đại biểu cho sung sướng, ‘Hinh’ của em gái là thông qua ‘Hưng’ của vui vẻ. Cố Khê đúng vào 15 tháng 8 thì đau bụng sinh, nên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lấy nhủ danh cho Hướng Hoan là Bán Nguyệt, còn Hướng Hinh là đứa con gái mà Cố Khê một lòng chờ đợi, cũng là cô công chúa nhỏ quý giá nhất của hai nhà Triển Kiều, nên nhủ danh gọi là Khanh Khách.
Hai đứa nhỏ tựa hồ cũng biết hôm nay là ngày bọn nó rời khỏi lồng kính, nên rất hưng phấn, vẫn luôn ‘y bì bõm nha’ nói chuyện với ba ba và các anh, không chút nào mệt mỏi. Rốt cuộc đã có thể ôm bé con vào trong lòng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm bé con đến không muốn thả xuống, Dương Dương và Nhạc Nhạc chơi đùa với các em cũng cực kỳ vui vẻ. Hai đứa nhỏ nắm bàn tay nhỏ bé của em trai và em gái lắc tới lắc lui, trên mặt nở nụ cười như hoa.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đổi tã cho con gái con trai, Dương Dương và Nhạc Nhạc ở một bên hỗ trợ, vừa lau nước tiểu dính trên mông nhỏ của em trai em gái, vừa thoa phấn trẻ em lên người các em, còn thường thường cúi đầu hôn lên mặt các em một cái. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là có con như có được vàng. Ôm lấy bé con nho nhỏ mềm mềm, bọn họ chỉ cảm thấy tim gan đều muốn tan chảy. Thế nhưng trong lòng bọn họ lại có một tiếc nuối cũng càng thêm mãnh liệt, nếu như có thể trở lại quá khứ, có thể cho bọn họ ôm được Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa sinh ra, thì đời này của bọn họ đã có thể an tâm nhắm mắt.
Nhìn đồng hồ, Cố Khê lên tiếng: “Nên ôm bọn nhỏ đến cho ba mẹ nhìn đi, khẳng định ba mẹ đợi đến sốt ruột rồi.”
Triển Tô Nam hôn hôn bàn tay nhỏ bé của con gái, đầu cũng không nâng lên mà nói: “Không sao, Khanh Khách đang chơi vui với anh mà.”
Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng đông đưa Bán Nguyệt ở trong lòng ngực, cũng không nâng đầu lên mà nói: “Đã chờ nhiều ngày như thế, có chờ thêm một lát cũng không sao.”
Vẫn là Dương Dương và Nhạc Nhạc có lương tâm, mỗi ngày hai đứa nhỏ đều gọi điện thoại cho ông nội, nên tất nhiên sẽ biết ông nội có bao nhiêu mong muốn được thấy em trai và em gái. Dương Dương mở miệng: “Ba, ông nội rất sốt ruột, hay là ôm các em tới cho ông nội nhìn thấy đi. À, các em vừa rời khỏi lồng kính, đêm nay tụi con và các em ngủ cùng nhau được không?”
Tuy rất muốn để bọn nhỏ ngủ với nhau, nhưng Kiều Thiệu Bắc vẫn nói: “Buổi tối các em còn phải uống sữa, thay tã, sẽ làm ồn đến ba ba, vẫn chưa được.”
“Ba, tụi con không sợ ồn, buổi tối con và anh sẽ ngủ cùng các em, tụi con sẽ thay tã và cho các em bú sữa.” Nhạc Nhạc nhấc tay.
“Buổi tối các con ngoan ngoãn ngủ đi, các em đã có người chăm sóc.” Triển Tô Nam buông con gái xuống, hôn lên trán Nhạc Nhạc một cái thật kêu, “Các em rất quan trọng, nhưng con và anh cũng quan trọng không kém, không thể vì các em mà khiến cho tụi con vất vả mệt mỏi. Ngoan, buổi tối cùng anh ngủ thẳng giấc đi, Hử?”
“Ba, tụi con không mệt.” Dương Dương nói.
“Không được, buổi tối các con ngoan ngoãn ngủ đi, nghe lời, bé bảo bối.” Triển Tô Nam xuất ra đòn sát thủ, y tuyệt đối sẽ không vì hai bé con vừa chào đời mà lạnh nhạt với Dương Dương và Nhạc Nhạc.
“Ba, tụi con đã làm anh rồi, không nên gọi tụi con là bé bảo bối.” Dương Dương và Nhạc Nhạc lại một lần nữa kháng nghị.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng cười nói: “Trong mắt ba ba các con vĩnh viễn vẫn là bé bảo bối, trưởng thành thì là bé lớn bảo bối.”
“Ba ——!” Dương Dương và Nhạc Nhạc kêu rên.
Cố Khê ở một bên nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu, bốn cha con nhà này. Sau đó cậu lại thúc giục: “Bồng bé con đi xuống nhà đi, đừng để ba mẹ chờ lâu.”
Cố Khê đã thúc giục hai lần, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không thể kéo dài thêm nữa. Triển Tô Nam ôm lấy con gái, Kiều Thiệu Bắc nói với Cố Khê: “Tiểu Hà, em đừng đi theo, hôm nay trời mưa, dưới lầu có gió, sẽ thổi trúng em.”
“Không có việc gì, đã hơn một tháng rồi, em đã sớm không có việc gì.” Cố Khê thực sự muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
“Không được!” Bốn người trăm miệng một lời.
Tiếp theo:
“Ba, dưới lầu đều mở hết cửa sổ, gió sẽ thổi vào, ba nên ở trong phòng đừng đi ra ngoài.” —— Dương Dương.
“Ba, hôm nay trời mưa, không khí hơi ẩm.” —— Nhạc Nhạc.
“Hôm nay, bọn Sophie sẽ đến đây, dưới lầu rất nhiều người, lỡ như có ai bị cảm rồi lây cho em thì sao. Chờ hôm nào thời tiết tốt thì em lại xuống.” —— Triển Tô Nam.
“Tiểu Hà, em cố gắng chịu đựng một chút, chờ qua 2 tháng thì tụi anh sẽ không ngăn cản em.” —— Kiều Thiệu Bắc.
4 đấu với 1, Cố Khê hoàn toàn không có cơ hội thắng. Thở dài, Cố Khê gật gật đầu: “Được rồi, em sẽ ở trong phòng, vậy các anh mau đi xuống đi.”
“Được.”
Lại dặn dò Cố Khê không được đi ra ngoài, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm con trai con gái, dẫn theo Dương Dương và Nhạc Nhạc rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, Cố Khê lập tức bước xuống giường, cậu thật sự ngồi không yên.
Đi vào phòng tắm, Cố Khê mở vòi nước, nước ấm chảy xuống. Cố Khê vừa rửa rửa tay, vừa nhìn chính mình trong gương. Một tháng hai mươi ngày được mọi người hầu hạ – cơm nước đến há mồm, quần áo đến đưa tay – kết quả cậu béo lên, béo một cách rõ ràng. Tuy chưa đến nỗi có 2 cằm, nhưng gương mặt so với lúc cậu mang thai còn có thịt thà hơn. Sắc mặt rất hồng nhuận, làn da đều trắng lên rất nhiều, Cố Khê cười khổ, bốn “người đàn ông” kia tính đem mình thành thú cưng mà nuôi dưỡng sao?
Sờ sờ bụng bằng phẳng, Cố Khê thoáng thở nhẹ ra. Sau cái hôm sinh bé con ra, Angela đã nịt bụng cho cậu, tuy cậu không giống phụ nữ sẽ dễ dàng lưu trữ mỡ, nhưng dù sao cũng là mang thai, nên bụng rất dễ có mỡ thừa. May mắn may mắn, bụng đã khôi phục lại như cũ. Cố Khê hy vọng mình béo một chút, như vậy thân thể của cậu sẽ được khỏe mạnh, nhưng hơn một tháng này đã khiến cho cậu cảm thấy sợ, sợ hai người sẽ nuôi cậu thành người đàn ông béo phì. Bất quá nếu cậu cứ tiếp tục như thế, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gia nhập vào đội ngũ béo phì.
Chờ trở về Doanh Hải mình sẽ khôi phục lại những hoạt động trước kia đi, Cố Khê nghĩ như thế. Người vẫn nên bận rộn một chút, cả ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn thật sự quá đáng sợ.
Ra khỏi phòng tắm, Cố Khê cũng không quay lại giường, mà đi đến bên cửa sổ làm vài động tác thể dục. Xoay xoay thắt lưng, duỗi duỗi cánh tay, đá đá chân, thắt lưng của cậu đã hết đau, xương cốt cũng không còn đau nhức nữa, được người hầu hạ hơn một tháng, hiện tại cậu có thể cảm giác rất rõ ràng thân thể so với trước kia thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả lúc hít thở ngực cũng không tắt nghẽn giống như trước. Lần ở cữ này, hai người kia rất tận tâm tận lực mà hầu hạ cậu, chăm sóc cậu, nên hai người kia gầy đi rất nhiều.
Trong cửa kiếng hiện lên một giương mặt tươi sáng phấn chấn, Cố Khê tự cười cười một mình, chờ sau khi cậu có thể “đi ra ngoài”, chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là gói sủi cảo, làm thêm vài món ngon nữa để bồi bổ cho 4 người kia cùng với cám ơn cả nhà Angela và Rex, hơn một tháng này mọi người đã rất vất vả rồi. Nghĩ đến con trai và con gái, Cố Khê thở hắt ra một hơi, đáy lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, sau khi trở về Doanh Hải không biết hai bé con sẽ được cưng chiều thành cái dạng gì nữa, nhiệm vụ của người làm ba như cậu thật gian nan.
Lo lắng của Cố Khê không phải không có đạo lý. Giờ phút này, trong phòng giải trí ở tầng trệt, có hai cặp ông bà ở trước màn hình lớn vừa kêu vừa cười với hai bé con vừa chào đời, hận sao không thể đi xuyên qua màn hình để ôm cháu nội. Hai bé con cũng không sợ người lạ, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt ông bà, bọn nó cũng thật biết điều mà ngoan ngoãn chào hỏi ông bà —— y bì bõm, y bì bõm. Ngẫu nhiên, Khanh Khách sẽ cười một cái, tiếp theo sẽ nghe được ở bên kia màn hình vang lên tiếng động của trái tim vỡ nát.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, các ngươi định thời gian quay về chưa?” Ông Triển hỏi lần thứ N, ông rất nóng ruột nóng gan để được ôm cháu trai và cháu gái.
Triển Tô Nam trả lời: “Tiểu Hà còn mười ngày nữa mới ở cữ xong, sau đó sẽ ở lại đây 2 ngày rồi trở về. Tiểu Hà cũng muốn sớm một chút ôm Bán Nguyệt và Khanh Khách về cho các người ôm.”
“Nghĩa là còn nữa tháng nữa thì các người sẽ trở về?” Ông Triển và ông Kiều vừa nghe thế liền cực kỳ kích động.
“Cũng gần gần như thế.”
“A a a, thật tốt quá, thật tốt quá!” Hai ông cụ vui đến nỗi thiếu chút nữa ôm lấy nhau.
Nhưng hai bà cụ bên cạnh lại lo lắng: “Bé con nhỏ như vậy có thể đi máy bay sao?” Hai bà cụ đã biết rõ chân tướng, bất quá sau khi các bà khiếp sợ vì biết được chân tướng thì các bà lựa chọn giống như chồng của mình, vui vẻ mà chấp nhận.
“La Kiệt và Angela đã kiểm tra cẩn thận cho Bán Nguyệt và Khanh Khách, đi máy bay không thành vấn đề. Dù sao là phi cơ tư nhân, rộng rãi thoáng mát, sẽ không để cho bọn nó khó chịu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ông Kiều nói: “Thiệp mời 100 ngày của Bán Nguyệt và Khanh Khách chúng ta đã gửi đi hết rồi, các ngươi muốn mời ai thì lên kế hoạch đi, trở về thì nhanh chóng gửi thiệp mời, còn nữa, các ngươi muốn bao nhiêu bàn thì mau nói cho chúng ta biết, phải đặt bàn ở khách sạn trước thì mới tốt.”
Triển Tô Nam gật gật đầu: “Dạ, đêm nay tụi con sẽ tính bao nhiêu người, ngày mai sẽ gọi điện thoại cho các người.” Ít nhất cũng phải sáu bảy trăm bàn a.
Dương Dương mở miệng: “Ông nội, tụi con sắp về rồi, hai ông đón ông bà từ Phổ Hà lên đi.”
Ông Triển lập tức nói: “Được được, ngày mai ông nội sẽ cho người đi Phổ Hà đón bọn họ lên. A, cũng phải đón cả bác cả và bác hai của các con, làm 100 ngày cho các em của các con cũng nên mời cả bọn họ.”
Nhạc Nhạc cười nói: “Không cần sớm như vậy a, trước hai ngày mở tiệc 100 ngày cho các em thì gọi bác cả và bác hai lên là được, ông nội đón ông bà lên trước đi, ông bà ở Phổ Hà sẽ không nhìn thấy được em trai và em gái của con.”
“Được được, ngày mai ông nội sẽ đón bọn họ lên.” Ông Triển đối với yêu cầu của cháu nội là – tuyệt đối xin gì cho nấy, đương nhiên ông Kiều cũng thế.
Hai ông cụ một bên gọi tên cháu trai cháu gái, hy vọng cháu trai cháu gái có thể liếc nhìn bọn họ một cái; một bên thảo luận chuyện sắp xếp tiệc 100 ngày cho bọn nhỏ với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc. Tiệc 100 ngày lần này có ý nghĩa rất lớn, thứ nhất là chúc mừng hai bảo bối nhỏ vừa chào đời, thứ hai là muốn chính thức giới thiệu Dương Dương và Nhạc Nhạc cho thế lực hai nhà Triển Kiều cùng với bên trong vòng lẩn quẩn. Dương Dương và Nhạc Nhạc là người thừa kế đầu tiên của hai nhà Triển Kiều, tương lai cũng sẽ nắm hết tất cả sản nghiệp của hai nhà Triển Kiều, cho dù bọn nó khác họ, nhưng không hề gây trở ngại cho địa vị của bọn nó ở tại hai nhà Triển Kiều.
Thân phận của Cố Khê không thể công khai, đây là tiếc nuối của Triển Tô Nam, và Kiều Thiệu Bắc, cũng là tiếc nuối của hai ông cụ. Tiệc 100 ngày lần này còn có một mục đích – đó chính là cho thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã kết hôn. Tuy không thể công khai bạn đời của bọn họ là ai, nhưng người có tâm chỉ cần chú ý một chút là biết, bây giờ ông Triển và ông Kiều đâu thèm quan tâm cái gì hợp lý hay không hợp lý, bọn họ cho rằng hợp lý là được. Hôn nhân của hai người và Cố Khê sẽ không được pháp luật thừa nhận, nhưng cái này chẳng có gì quan trọng, hai nhà Triển Kiều thừa nhận là được rồi. Từ nay trở đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là người đã có gia đình, bất kỳ ai cũng đừng hòng mong nhớ nữa.
Hai bé con đã mệt mỏi, Bán Nguyệt ngáp một cái thật to, rồi nhắm hai mắt lại, Khanh Khách nắm một ngón tay của Dương Dương đã ngủ say. Ông Kiều và ông Triển nhìn gương mặt ngủ ngây thơ đáng yêu của cháu nội mà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, bây giờ đã có thể hạnh phúc ngậm kẹo đùa cháu rồi.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, đừng quên cho Tiểu Hà một thân phận a.”
“Yên tâm đi, ba, trong lòng tụi con đã có kế hoạch.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bé con đã ngủ, nên ôm bọn nó lên lầu. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lắc lắc nhẹ tay nhỏ bé của bé con để tạm biệt ông bà nội. Nhiều nhất là nửa tháng nữa, bọn nó đã có thể nhìn thấy ông bà nội.
“Ba, chờ Bán Nguyệt và Khanh Khách lớn lên một chút thì nói cho bọn nó biết bọn nó là do ba ba sinh ra.” Dương Dương nói rất trịnh trọng, Nhạc Nhạc ở một bên gật mạnh đầu ủng hộ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa cười vừa xoa đầu con trai: “Tất nhiên rồi.”
※
Cố Khê không hề hay biết hai ông cụ cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang tính toán tổ chức một buổi tiệc 100 ngày cực kỳ long trọng cho hai bé con, sau khi hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà ở cữ suốt 2 tháng, rốt cuộc cậu đã có thể bước ra khỏi phòng ngủ, đi khắp mọi nơi trong nhà để hít thở không khí. Nhìn thấy Cố Khê, Angela liền nói một tiếng ‘chúc mừng’, cậu tất nhiên là biết Cố Khê đã nhẫn nhịn biết bao nhiêu.
“Angela, có thể mua cây tể thái không? Tôi muốn làm sủi cảo.”
Angela nở nụ cười: “Vừa nghe đã muốn chảy nước miếng.”
“Ha hả…”
Cuối cùng cũng được “ra khỏi cửa”, Cố Khê liếc nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ một cái, trái tim tung cánh bay ra ngoài, bay về phía Doanh Hải. Cậu, nhớ nhà.
※
‘Chặt chặt chặt’, hai con dao phay trong tay Cố Khê phanh phanh trên mặt thớt gỗ. Cả người như tràn đầy sức sống, giờ khắc này Cố Khê mới phát hiện mình có bao nhiêu nhớ nhà bếp, có bao nhiêu nhớ dao phay.
“Ba, để con vằm cho, ba đi nghỉ ngơi đi.” Nhạc Nhạc đã chạy tới.
“Không cần, ba ba muốn tự vằm nhân bánh, con đi ra ngoài đi.”
“Ba, để cho làm cho, ba nghỉ ngơi đi.” Dương Dương cũng đã chạy tới.
“Ba ba đã ở cữ xong rồi.”
“Tiểu Hà, cứ để cho anh, em mới ở cũ xong, đừng làm việc nặng.”
“Em muốn hoạt động gân cốt.”
“Tiểu Hà, để anh vằm cho, hiện tại em nên cẩn thận một chút, thắt lưng của em còn chưa khỏe lắm đâu.”
“Các người đều đi ra ngoài hết đi, em muốn tự mình vằm nhân bánh.”
Cố Khê đã hạ quyết tâm phải ăn vạ luôn trong nhà bếp. Cảm giác có thể tự do hoạt động quả thực cực kỳ tốt đẹp.
Angela ngồi ở bàn bếp, mỉm cười nhìn Cố Khê vằm nhân bánh, bất quá nụ cười của cậu mang theo vài phần mệt mỏi. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn đang tiếp tục quấy rầy Cố Khê, Angela nhìn một lúc cũng không nhịn được nữa.
“Các người đi tới phòng khách đi, Cố Khê phải vận động nhiều thì mới có lợi, tôi ở đây trông coi là được rồi.”
“Các người đều đi ra ngoài đi, đừng ở chỗ này cản trở.” Cố Khê cũng đã có chút phiền.
Hai mắt Rex nhìn chăm chú vào sắc mặt của Angela, rồi xích đến gần, hỏi nhỏ: “Bé bảo bối, hôm nay sắc mặt của em không được tốt, muốn lên lầu ngủ thêm một chút nữa không?”
Angela thuận thế tựa vào vai Rex, thều thào nói: “Hôm nay thân thể có chút nặng nề, tinh thần cứ uể oải.”
“Không thoải mái?!” Rex vội vàng sờ sờ trán Angela, sao hắn lại cảm thấy có chút hơi nóng?
Cố Khê xoay người lại, những người khác cũng nhìn về phía Angela, Rex liền ôm lấy Angela: “Cha ôm em lên lầu.”
“Nhưng muốn ăn sủi cảo.” Angela liếm liếm miệng, chỉ cảm thấy cực kỳ thèm ăn.
“Angela, cậu lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào sủi cảo chính thì tôi sẽ bưng lên.”
“Bé bảo bối, cha ôm em lên lầu, rồi cha sẽ trở lại đây chờ sủi cảo chính.”
Rex cũng không dài dòng, trực tiếp ôm Angela rời đi. Cố Khê rất lo lắng, cũng rất áy náy, từ khi cậu mang thai đến giờ Angela đã phải vất vả rất nhiều.
“Các người đừng quấy rầy nữa.” Lấy khửu tay đẩy bốn người ra, Cố Khê đẩy nhanh động tác vằm nhân bánh.
Thân thể Angela khó chịu, lại rất muốn ăn sủi cảo, nên bốn người cảm thấy tiếp tục ngăn cản Cố Khê thì cũng không tốt lắm. Bất quá bọn họ cũng không rời đi, mà ngồi ở bàn bếp nhìn Cố Khê ( ba ba).
‘Chặt chặt chặt’, trong nhà bếp chỉ có âm thanh Cố Khê vằm nhân bánh. Qua vài phút, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Rex: “Cố Khê! Cứu mạng! Cứu mạng a!”
“Rex?!”
Cố Khê bỏ dao phay xuống, chạy ra ngoài, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vội vàng chạy theo, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng giật mình sợ hãi. Cố Khê chạy ra, cũng vừa lúc đụng trúng Rex chạy vào, nên bị Rex ôm chầm lấy.
“Cố Khê! Cứu mạng!”
“Xảy ra chuyện gì! Xảy ra chuyện gì!”
Khuôn mặt Rex trắng bệch, hai tay phát run: “Bé bảo bối, bé bảo bối mang thai!”
“A?!” Toàn bộ người trong phòng nháy mắt hóa đá
“Cố Khê… tôi cần cậu, bé bảo bối mang thai, phải làm sao đây phải làm sao đây…” Rex sắp khóc luôn rồi, bé bảo bối lại phải chịu đắng cay rồi.
“…” Cái này còn hỏi phải làm sao đây?
“Cố Khê, tôi muốn dẫn bé bảo bối quay về Doanh Hải với cậu, bé bảo bối muốn ăn sủi cảo, nhưng tôi không biết làm, Cố Khê, tôi cần cậu.”
Cố Khê mở to hai mắt, tiếp theo nở nụ cười: “Này thật sự quá tốt.”
“Nam, Bắc, chúng ta sẽ đi cùng với các người, trước khi bé bảo bối sinh con, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Cố Khê.” Hướng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn còn đang sững sờ nói một câu, Rex buông Cố Khê ra, xoay người, chạy vội lên lầu. Trên lầu truyền đến tiếng bước chân của Rex, Cố Khê ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy vui sướng. Thật tốt quá, rốt cuộc Angela cũng đã mang thai.
Hít thật sâu một hơi, Cố Khê xoay người đẩy hai người vẫn còn đang đứng hình ra, bước nhanh vào nhà bếp, Angela muốn ăn sủi cảo, cậu cần phải nhanh chóng làm xong.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, tới giúp em làm sủi cảo.”
“…” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hoàn hồn, hai người nhìn nhìn lẫn nhau, rồi nở nụ cười, “Đến đây.”
“Tiểu Hà, xem ra tết năm nay nhà của chúng ta sẽ rất náo nhiệt. Phải gọi anh cả và anh hai tới luôn, năm nay chúng ta sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên cùng tất niên thật náo nhiệt, cũng tổ chức cho Dương Dương và Nhạc Nhạc một bữa sinh nhật thật sôi động, đương nhiên, còn có hai bé bảo bối nhỏ của chúng ta nữa.”
“Dạ, cũng nên mời ba mẹ đến nữa, không có bọn họ sẽ chẳng náo nhiệt được đâu.”
“Tất nhiên rồi.”
“Ba! Chú Angela mang thai?” đến giờ phút này Dương Dương và Nhạc Nhạc mới kịp phản ứng.
Triển Tô Nam nhìn bọn nó gật gật đầu: “Đúng vậy a, chú Angela đã mang thai.”
“A a a a!!” Dương Dương và Nhạc Nhạc thét chói tai, rồi hai đứa vọt nhanh ra ngoài, “Tụi con phải đi nói cho Tom và Thomas biết, hai người còn đang ngủ a!”
Hai đứa nhỏ phóng nhanh lên lầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, Cố Khê cũng cười.
“Gọi điện thoại báo cho ba biết sẽ có vài người khách tới nhà ở lại.”
“Ok.”
“Tiểu Hà.”
“Dạ?”
“Anh phát hiện đã rất lâu anh chưa nói với em một câu.”
“Câu gì?”
Triển Tô Nam nhìn nhìn Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc nhìn y nháy mắt, hai người cùng lúc mở miệng: “Tiểu Hà, bọn anh yêu em.”
Dao phay trong tay Cố Khê hơi khựng lại, qua một lúc, cậu lại một lần nữa nâng dao lên, nhẹ giọng đáp lại một tiếng “Dạ”. Ba chữ kia chạy quanh miệng một vòng, nhưng vẫn không thể nào nói ra được. Lần sau, lần sau mình nhất định phải nói ra.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không hỏi Cố Khê có yêu bọn họ hay không, cũng không vì Cố Khê không nói mà thất vọng. Cố Khê có yêu bọn họ hay không, bọn họ không cần phải hỏi nhiều.
Cả nhà Angela và Rex sẽ đi theo bọn họ quay về Doanh Hải, sau khi trở về là tiệc 100 ngày của hai bé con, vậy sự kiện kia nên làm vào lúc nào thì tốt nhỉ? Hay là thừa dịp trong nhà có đông đủ người thân và bạn bè là tốt nhất, nhiều người chứng kiến thì người này sẽ càng an âm và hạnh phúc hơn đi.
“Tô Nam, Thiệu Bắc.”
“Hử?”
“Chờ bụng của Angela hơi nhô lên, em muốn đến Seattle để chăm sóc cho cậu ấy.”
“Được, chúng ta sẽ cùng nhau đến đây, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng nên đến Mỹ học tập.”
Cố Khê dừng động tác lại, quay đầu hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”
“Bốn ngày sau.”
“Dạ.”
※
Doanh Hải, ông Triển và ông Kiều, bà Triển và bà Kiều, cùng với ông bà Từ vừa mới đến đang ngồi ở trước màn hình lớn, nhìn chăm chú vào đồng hồ treo ở trên tường, sao thời gian chạy chậm như vậy? Sao Tô Nam và Thiệu Bắc phải đúng giờ như vậy chứ? Không thể ưu tiên cho bọn họ nhìn thấy hai bé con sao?
“Tích tích tích…”
Tín hiệu kết nối ngoại tuyến vang lên, Ông Triển nhanh chóng ấn nút kết nối, màn hình lóe sáng, nhân vật chính xuất hiện.
“Ông bà.”
“Dương Dương, Nhạc Nhạc!”
“Y bì bõm nha.”
“A a a…”
“Ba, mẹ.”
Ánh mắt của sáu người già trừng lớn, bên kia màn hình – một người đàn ông ngồi ở phía sau bé con, bên cạnh cậu là hai người đàn ông cao to vạm vỡ, trong lòng ngực của một người cũng ôm một bé con.
Môi của sáu người già giật giật, rồi cùng hô lên: “Tiểu Hà …”
“Ba mẹ, thực xin lỗi, hiện tại mới có thể gặp các người.”
Bà Từ khóc lên: “Tiểu Hà a, khi nào thì các con mới trở về, mẹ nhớ con.”
/147
|