Tôi có thể nói ngắn gọn thế này. Cuộc sống của tôi những ngày tháng gần đây cứ bị tên Vũ Thiên Bảo quấy rầy. Thấy bóng dáng hắn là bản thân tôi phải xách dép chạy tám ngàn dặm, trốn trốn, núp núp không khác một con trốn trại tâm thần sợ bị bác sĩ phát hiện là bao.
Chưa dừng lại ở việc quấy rầy tôi, hắn còn mặt dày đến tận nhà tôi ăn chè miễn phí. Đã ăn miễn phí thì thôi đi, còn bắt tôi đèo về. Quái gì thế này? Tôi không quan tâm hắn đến bằng gì, nhưng đến bằng gì thì về bằng đó chứ! Sao cứ thích hành hạ người khác.
Tóm lại là tôi rất tức, rất bực. Cũng chẳng biết trút giận đi đâu, nên đành ấm ức mà ngửa mặt lên kêu trời, than rằng sao ông thật bấc công. Nhưng trời xanh có thấu, có mà giúp tôi đâu chứ! Thế là tôi vẫn phải bị áp bức. Tựa như giai cấp tư sản áp bức giai cấp nông nô trong lịch sử nước nhà. Haizzz...
___________
Bối Diệp Hân
Tiếng kêu thân thương, tiếng kêu quen thuộc, tiếng kêu mang đầy sự bỡn cợt. Không nhìn cũng biết nó phát ra từ cái mồm thối của tên tiểu tử nào đó rồi.
Tôi quay lại, miễn cưỡng nở nụ cười.
- Đại Thiếu Gia, cậu gọi tôi?
- Không gọi cậu chẳng nhẽ tôi gọi cún?
Quác quác
Tôi nghe được tiếng quạ kêu. Hắn nói tên tôi, rồi ví với cún. Ý hắn là nói tôi là cún. Cún ư? Là cún? Mà cún là chó đó! Á hóa ra là Chó!
Tôi trừng mắt
- Cậu nói tôi là chó?
Hắn lè lưỡi
- Cái đó là cậu tự nói nhé! Tôi không nói à nha!
Nham nhở. Tên khốn nạn này. Tôi không có lời để cãi vã với hắn nữa! Bao ngày qua tôi đã đuối sức lắm rồi!
Tôi nghĩ là mình cũng nên đấu tranh công bằng rồi! Không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa! Ba mẹ tôi có quý hắn ra sao thì tôi cũng làm theo ý mình, không có chuyện là ba mẹ tôi không đồng ý được. Dù gì đó cũng là quyết định của tôi. Họ cũng nên tôn trọng.
Tôi hít hà lấy hơi. Noí dõng dạc.
- Này! Tôi nói cậu nghe nhé! Mong cậu đồng ý. Thiên Bảo này! nhà tôi không có giàu như cậu nên không được xe đưa đón, ngày ngày tôi phải đạp xe rất xa để đến trường. Cậu có thể đừng tự đến nhà tôi rồi bắt tôi đưa về được không? Sức tôi cũng là sức con gái, đạp xe nhiều tôi cũng đâm ra rất mệt mỏi. Huống hồ gì cậu nặng như con heo.
Nói xong, tôi đứng im chờ phản ứng.
Hắn gật gật đầu Miệng nói nhỏ.
- Cũng đúng ha.
Tôi có chút vui vui, hóa ra hắn cũng đồng ý, tên này dễ thương lượng ấy chứ.
Đang sung sướng như trên mây thì tiếng hắn dong dỏng bên tai.
- Cậu cũng có công đưa tôi về sau những buổi ăn chè nên tôi quyết định thế này! Mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau đi học. Tôi sẽ kêu tài xế qua đón cậu đi đón cậu luôn. Vậy nhé!
Xong, hắn nháy mắt rời đi. Tôi thì đứng như trời trồng.
Á! Tôi còn chưa kịp từ chối. Thú thật thì tôi đạp xe cũng quen rồi nên không mệt. Chỉ là cái cớ để tránh hắn. Nhưng sao... nhưng sao... Chúa ơi! Trời ơi! Phật Tổ Như Lai ơi! Quán Thế Âm Bồ Tát ơi! Cuộc đời con... sao không ai cứu vớt vầy nè! Khóc không ra nước mắt mà! Những ngày tháng hạnh phúc của tôi ơi! Các cậu đang ở đâu? Hãy Quay về đi, quay về đi những ngày tháng hỡi!!!
Chưa dừng lại ở việc quấy rầy tôi, hắn còn mặt dày đến tận nhà tôi ăn chè miễn phí. Đã ăn miễn phí thì thôi đi, còn bắt tôi đèo về. Quái gì thế này? Tôi không quan tâm hắn đến bằng gì, nhưng đến bằng gì thì về bằng đó chứ! Sao cứ thích hành hạ người khác.
Tóm lại là tôi rất tức, rất bực. Cũng chẳng biết trút giận đi đâu, nên đành ấm ức mà ngửa mặt lên kêu trời, than rằng sao ông thật bấc công. Nhưng trời xanh có thấu, có mà giúp tôi đâu chứ! Thế là tôi vẫn phải bị áp bức. Tựa như giai cấp tư sản áp bức giai cấp nông nô trong lịch sử nước nhà. Haizzz...
___________
Bối Diệp Hân
Tiếng kêu thân thương, tiếng kêu quen thuộc, tiếng kêu mang đầy sự bỡn cợt. Không nhìn cũng biết nó phát ra từ cái mồm thối của tên tiểu tử nào đó rồi.
Tôi quay lại, miễn cưỡng nở nụ cười.
- Đại Thiếu Gia, cậu gọi tôi?
- Không gọi cậu chẳng nhẽ tôi gọi cún?
Quác quác
Tôi nghe được tiếng quạ kêu. Hắn nói tên tôi, rồi ví với cún. Ý hắn là nói tôi là cún. Cún ư? Là cún? Mà cún là chó đó! Á hóa ra là Chó!
Tôi trừng mắt
- Cậu nói tôi là chó?
Hắn lè lưỡi
- Cái đó là cậu tự nói nhé! Tôi không nói à nha!
Nham nhở. Tên khốn nạn này. Tôi không có lời để cãi vã với hắn nữa! Bao ngày qua tôi đã đuối sức lắm rồi!
Tôi nghĩ là mình cũng nên đấu tranh công bằng rồi! Không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa! Ba mẹ tôi có quý hắn ra sao thì tôi cũng làm theo ý mình, không có chuyện là ba mẹ tôi không đồng ý được. Dù gì đó cũng là quyết định của tôi. Họ cũng nên tôn trọng.
Tôi hít hà lấy hơi. Noí dõng dạc.
- Này! Tôi nói cậu nghe nhé! Mong cậu đồng ý. Thiên Bảo này! nhà tôi không có giàu như cậu nên không được xe đưa đón, ngày ngày tôi phải đạp xe rất xa để đến trường. Cậu có thể đừng tự đến nhà tôi rồi bắt tôi đưa về được không? Sức tôi cũng là sức con gái, đạp xe nhiều tôi cũng đâm ra rất mệt mỏi. Huống hồ gì cậu nặng như con heo.
Nói xong, tôi đứng im chờ phản ứng.
Hắn gật gật đầu Miệng nói nhỏ.
- Cũng đúng ha.
Tôi có chút vui vui, hóa ra hắn cũng đồng ý, tên này dễ thương lượng ấy chứ.
Đang sung sướng như trên mây thì tiếng hắn dong dỏng bên tai.
- Cậu cũng có công đưa tôi về sau những buổi ăn chè nên tôi quyết định thế này! Mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau đi học. Tôi sẽ kêu tài xế qua đón cậu đi đón cậu luôn. Vậy nhé!
Xong, hắn nháy mắt rời đi. Tôi thì đứng như trời trồng.
Á! Tôi còn chưa kịp từ chối. Thú thật thì tôi đạp xe cũng quen rồi nên không mệt. Chỉ là cái cớ để tránh hắn. Nhưng sao... nhưng sao... Chúa ơi! Trời ơi! Phật Tổ Như Lai ơi! Quán Thế Âm Bồ Tát ơi! Cuộc đời con... sao không ai cứu vớt vầy nè! Khóc không ra nước mắt mà! Những ngày tháng hạnh phúc của tôi ơi! Các cậu đang ở đâu? Hãy Quay về đi, quay về đi những ngày tháng hỡi!!!
/24
|