3. -Hu ra, chiếc giường xinh đẹp ấm áp của tôi, Cục Xương đẹp trai và chu đáo của chị, chị về rồi, cả Nhật Thần đại nhân mà tôi yêu nhất nữa, nụ hôn độc quyền của thiếu nữ Tây Mễ tặng cho anh, ha ha, xấu hổ quá...
Tôi hơi đổ người về phía trước, dành tặng cho bức tượng Nhật Thần đại nhân một nụ hôn.
-Buồn nôn.
Thằng tiểu quỷ khoanh hai tay dựa vào tường, khóe miệng co giật.
Hừ! Ranh con còn thích giả bộ!
-Này này, cậu em phải hiểu rõ tình hình đấy. Đây là địa bàn của chị, tốt nhất là cậu em nghe lời một chút, nếu không Cục Xương nhà chị sẽ nổi giận đấy nhé.
Gâu gâu, gâu gâu... . Cục Xương ở trong nhà nghe thấy tiếng của tôi bèn lên tiếng đáp.
Quả nhiên chỉ có Cục Xương là trung thành nhất.
-Bà thím ơi, mở cửa mau đi! Nóng chết mất!
Thánh Y Đằng lau mồ hôi, bắt đầu mất kiên nhẫn.
-Này, cậu phải gọi chị là chị, hoặc là chị Tây Mễ. Làm ơn đi, em còn là một thằng bé, đừng có lạnh lùng ra vẻ trưởng thành như thế, cẩn thận kẻo có tóc bạc và nếp nhăn, lão hóa sớm đấy... Ấy? Chìa khóa đâu nhỉ?
Tôi vừa thò tay vào cái ba lô con gấu tìm chìa khóa, vừa dạy bảo thằng tiểu quỷ, nhưng tìm thế nào tôi cũng không thấy chìa khóa đâu.
-Mất chìa khóa rồi!
Tôi bắt đầu sốt ruột.
Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại.
Tôi ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó dốc ngược cái ba lô con gấu ra. Lạch cạch, mấy món đồ trong đó rơi đầy mặt đất, tôi lẩm bẩm như đọc thần chú:
-Chìa khóa ơi chì khóa, đừng chơi trò trốn tìm với tao nữa, mau ra đây đi.
Gương mặt thành tiểu quỷ đã đen lại càng đen hơn.
-Ha ha, hình như chị quên chìa khóa trong nhà rồi. Ha ha, em không phải lo, chuyện này thường xảy ra lắm, chỉ có cách giải quyết, thế nên chúng ta phải bình tĩnh.
Tôi mỉm cười đứng lên, quay người đi xuống dưới nhà, gọi vọng lên tầng hai:
-Cục Xương, Cục Xương đẹp trai ơi, chị Tây Mễ xinh đẹp quên mang chìa khóa rồi, làm phiền chú chó đẹp nhất thế giới nhé!
Gâu gâu! .
Cục Xương đẹp trai sủa một tràng dài về phía tôi.
-Bà thím đừng nói với tôi là bà nhờ con chó lông trắng đó ném chìa khóa xuống nhé.
A, a...
Cậu ta mắc bệnh gì hả? Sao miệng cứ co giật thế kia?
-Cái gì mà chó lông trắng, Cục Xương của chị là chú chó đẹp trai nhất, thông minh nhất đấy. Hừ, lát nữa em sẽ biết nó lợi hại thế nào!
Cục Xương đi vòng quanh ban công một vòng, rồi lại vào trong phòng. Tôi nghe thấy trong nhà vang lên tiếng mở ngăn kéo tủ, tiếng gõ bình bịch, vừa nghe vừa giật mình thon thót, ôi, xem ra lại phải dọn nhà rồi.
Tinh tong, tinh tong...
Trên ban công, Cục Xương ngậm chiếc chìa khóa thong thả đi ra, ánh mặt trời rọi lên chiếc chìa khóa sáng lấp lánh, khiến tôi vui như hoa.
-Nhìn đi, Cục Xương nhà chị có phải là giở lắm không?
-Quả nhiên là giỏi, lần đầu tiên tôi thấy có con chó biết tán gái...
Tán gái?
Cảnh tượng lần trước lập tức xuất hiện trong đầu tô, từ sau khi Cục Xương gặp cô nàng chó Giai Giai xinh đẹp nhà hàng xóm và trúng tiếng sét ái tình, cứ dăm bữa nửa tháng nó lại gặm đồ trong nhà đem ra ban công, sau đó tặng tín vật cho con chó ở bên kia lan can, bao gồm cả búp bê đồ chơi, móc khóa điện thoại,nắo chai, hạt táo,...
Chẳng lẽ lần này, thấy Cục Xương đang vẫy đuôi, sau đó ném chiếc chìa khóa đi, chiếc chìa khóa bay thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống ban công nhà bên cạnh.
-Cục Xương! Mày dám mang chìa khóa nhà mình tặng cho Giai Giai hả, mày chán sống rồi sao?Mày có thấy chủ nhân thân yêu của mày đang phải dầm nắng, sắp biến thành than không hả?
Phẫn nộ!
Tuy rằng tôi biết tình yêu có thể khiến người ta mất đi lý trí, nhưng chủ nhân gặp nạn, sao nó có thể mang chùm chìa khóa cứu mạng đi tán gái được?
-Mày... là con chó trọng sắc quên chủ nhân, vào nhà tao sẽ chặt đôi mày ra. Tức chết đi mà, mất mặt quá!
Gương mặt thằng tiểu quỷ bên cạnh đầy vẻ khinh bỉ khiến tôi càng điên tiết hơn.
Những tia lửa xẹt ngang qua đầu tôi, tôi hét lơn rồi leo lên đường ống nước sát tường như một con khỉ, tôi leo mãi, leo mãi, leo được một nửa thì có một sinh vật vẫn thường được gọi là con gián bò ngang qua tay tôi, thế là...
-Á...
Tôi rơi từ trên cao xuống.
Trời ơi, mẹ ơi, tôi ngã nhào vào thằng tiểu quỷ như một gã biến thái, mà đôi môi tôi lại chạm đúng vào đôi môi bé xíu của nó!
Hai mắt thằng tiểu quỷ trợn tròn như quả trứng gà, nhìn tôi trân trối.
Tích tắc, tích tắc...
10 giây sau, cuối cùng tôi cũng sực tỉnh, bò dậy khỏi người thằng tiểu quỷ, bật khóc lớn:
-Hu hu hu, thằng tiểu quỷ này sàm sỡ tôi. Nếu người ta biết đối tượng có được nụ hôn đầu của tôi là một thằng nhóc tám tuổi thì tôi sẽ bị người ta cười chết mất...
Hu hu...
Tôi khóc đến muốn chết cho xong.
-Bà thím ơi, bà nên giảm cân đi thôi.
Gương mặt lạnh lùng của thằng tiểu quỷ chết tiệt thoáng đỏ bừng đáng nghi, nhưng nó biến mất chỉ một giây sau đó. Nó phủi bụi trên người, đi lên lầu như thể không có việc gì xảy ra.
Có phải ban nãy nó đỏ mặt không nhỉ?
Biểu cảm thiếu tự nhiên của thằng tiểu quye khiến tâm trạng buồn thương vì đánh mất nụ hôn đầu của tôi trở nên tốt hơn. Hừ, bị một thằng nhỏ hôn thì có là gì.
Mấy mẹ ở nhà trẻ cũng thường hôn môi bọn trẻ con đó thôi!
Nghĩ thế, tôi thấy được giải phóng, thấy thằng tiểu quỷ lên lầu, tôi cũng lên theo.
-Này này, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng có gọi tôi là bà thím, nếu không tôi trở mặt đấy nhé. Này, cậu có nghe tôi nói không? Này...
Tức chết đi mất! Nó bị điếc à?
Tôi đi theo nó lên tầng hai, thằng tiểu quỷ cúi đầu nhìn chiếc khóa trên cửa, rồi móc một chiếc chìa khóa trong túi ra, cắm vào ổ khóa.
-Cậu định làm gì...
Còn chưa nói xong, cạch một tiếng, cánh cửa đã mở ra.
-Có nhầm không vậy? Sao em mở ra được? Chẳng lẽ ông bố thối của chị đưa chìa khóa cho em? Không đúng, cả bố với mẹ đều không có chìa khóa mà, lần nào về mình cũng phải ra mở cửa!
Trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
-Đây là chìa khóa vạn năng.
Thằng tiểu quỷ đút hai tay vào túi quần, thong thả đi vào nhà, bật điều hòa, rồi còn đi về phía tủ lạnh.
Nó thực sự coi đây là nhà nó à?
-Chờ chút! Chìa khóa vạn năng? Sao em lại có thứ đó, á... chẳng nhẽ... - Trong đầu tôi lướt qua một ý nghĩ đáng sợ, tôi giận dữ nhìn thằng tiểu quỷ đang lôi chai trà chanh trong tủ lạnh ra uống.
-Cái chìa khóa này có phải là em chuyên dùng để mở cửa nhà người khác rồi chui vào đó lấy trộm đồ không? Á... em mói 8 tuổi mà, sao có thể làm chuyện xấu xa như thế được, thật là quá đáng.
Phụt! ...
Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại, sau đó phun ngụm trà chanh ra ngoài.
-Bà thím, sức tưởng tượng của bà phong phú qua rồi đấy!
Lúc này, trong chiếc tivi mà trước khi đi tôi quên tắt vang lên một đoạn đối thoại, đó là một bộ phim truyền hình, gã đại ca bụi đời đang tẩy não cho thằng em mới nhập hội.
-Ranh con, đi theo đại ca thì sau này sẽ có vinh hoa phú quý...
-Đại ca, em sẽ làm thật tốt!
...
Thì ra là thế! Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ?
-Hu hu, cậu bé đáng thương, chắc em là người vô tội, bị người khác làm hư, đúng không? - Máu nóng của tôi bốc lên, tay nắm chặt, sau đó đưa ra một quyết định, - Không sao, tiểu quỷ, chị nhất định sẽ dùng tình yêu của chị, dùng toàn bộ sự nhiệt tình của chị để cảm hóa em, giáo dục gia đình là mấu chốt để một đứa trẻ có thể trưởng thành lành mạnh!
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Một đàn quạ đáng ghét bay qua đầu thằng tiểu quỷ lạnh lùng.
-Bà thím đang diễn kịch à...
-He he, không phải chị đang diễn kịch đâu, chị đang cảm hóa em.
-Sao nhìn bà cười ẩn ý thế, bà định làm gì? - Nãy giờ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thằng tiểu quỷ nhìn tôi đang từng bước tiến lại gần nó, giọng nói đã thay đổi.
-He he!
Tôi sải từng bước rộng rồi giữ thằng tiểu quỷ lại, ôm nó đặt lên đùi mình.
-Bà thím, bà bế tôi làm gì, thả tôi xuống, đồ háo sắc! - Thằng tiểu quỷ ra sức giằng co trong lòng tôi, chỉ tiếc là trước cơ thể cao lớn của tôi, he he, nó chỉ phí công vô ích thôi.
-Ý? Đúng là kỳ tích! Em mà cũng biết đỏ mặt à. Ha ha, đáng yêu quá, nhưng mà... - Tôi quay mặt nó lại, quan sát thật kỹ, - Chị thực sự cảm thấy em rất giống cái gã Dê xồm nhà vệ sinh mà chị gặp ở sân bay hôm nay.
-Thả tôi xuống mau!
Thằng tiểu quỷ dường như đã bình tĩnh lại, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Thật là đáng nghi! Sao nhìn thằng tiểu quỷ này có vẻ căng thẳng thế nhỉ?
Tôi hơi đổ người về phía trước, dành tặng cho bức tượng Nhật Thần đại nhân một nụ hôn.
-Buồn nôn.
Thằng tiểu quỷ khoanh hai tay dựa vào tường, khóe miệng co giật.
Hừ! Ranh con còn thích giả bộ!
-Này này, cậu em phải hiểu rõ tình hình đấy. Đây là địa bàn của chị, tốt nhất là cậu em nghe lời một chút, nếu không Cục Xương nhà chị sẽ nổi giận đấy nhé.
Gâu gâu, gâu gâu... . Cục Xương ở trong nhà nghe thấy tiếng của tôi bèn lên tiếng đáp.
Quả nhiên chỉ có Cục Xương là trung thành nhất.
-Bà thím ơi, mở cửa mau đi! Nóng chết mất!
Thánh Y Đằng lau mồ hôi, bắt đầu mất kiên nhẫn.
-Này, cậu phải gọi chị là chị, hoặc là chị Tây Mễ. Làm ơn đi, em còn là một thằng bé, đừng có lạnh lùng ra vẻ trưởng thành như thế, cẩn thận kẻo có tóc bạc và nếp nhăn, lão hóa sớm đấy... Ấy? Chìa khóa đâu nhỉ?
Tôi vừa thò tay vào cái ba lô con gấu tìm chìa khóa, vừa dạy bảo thằng tiểu quỷ, nhưng tìm thế nào tôi cũng không thấy chìa khóa đâu.
-Mất chìa khóa rồi!
Tôi bắt đầu sốt ruột.
Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại.
Tôi ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó dốc ngược cái ba lô con gấu ra. Lạch cạch, mấy món đồ trong đó rơi đầy mặt đất, tôi lẩm bẩm như đọc thần chú:
-Chìa khóa ơi chì khóa, đừng chơi trò trốn tìm với tao nữa, mau ra đây đi.
Gương mặt thành tiểu quỷ đã đen lại càng đen hơn.
-Ha ha, hình như chị quên chìa khóa trong nhà rồi. Ha ha, em không phải lo, chuyện này thường xảy ra lắm, chỉ có cách giải quyết, thế nên chúng ta phải bình tĩnh.
Tôi mỉm cười đứng lên, quay người đi xuống dưới nhà, gọi vọng lên tầng hai:
-Cục Xương, Cục Xương đẹp trai ơi, chị Tây Mễ xinh đẹp quên mang chìa khóa rồi, làm phiền chú chó đẹp nhất thế giới nhé!
Gâu gâu! .
Cục Xương đẹp trai sủa một tràng dài về phía tôi.
-Bà thím đừng nói với tôi là bà nhờ con chó lông trắng đó ném chìa khóa xuống nhé.
A, a...
Cậu ta mắc bệnh gì hả? Sao miệng cứ co giật thế kia?
-Cái gì mà chó lông trắng, Cục Xương của chị là chú chó đẹp trai nhất, thông minh nhất đấy. Hừ, lát nữa em sẽ biết nó lợi hại thế nào!
Cục Xương đi vòng quanh ban công một vòng, rồi lại vào trong phòng. Tôi nghe thấy trong nhà vang lên tiếng mở ngăn kéo tủ, tiếng gõ bình bịch, vừa nghe vừa giật mình thon thót, ôi, xem ra lại phải dọn nhà rồi.
Tinh tong, tinh tong...
Trên ban công, Cục Xương ngậm chiếc chìa khóa thong thả đi ra, ánh mặt trời rọi lên chiếc chìa khóa sáng lấp lánh, khiến tôi vui như hoa.
-Nhìn đi, Cục Xương nhà chị có phải là giở lắm không?
-Quả nhiên là giỏi, lần đầu tiên tôi thấy có con chó biết tán gái...
Tán gái?
Cảnh tượng lần trước lập tức xuất hiện trong đầu tô, từ sau khi Cục Xương gặp cô nàng chó Giai Giai xinh đẹp nhà hàng xóm và trúng tiếng sét ái tình, cứ dăm bữa nửa tháng nó lại gặm đồ trong nhà đem ra ban công, sau đó tặng tín vật cho con chó ở bên kia lan can, bao gồm cả búp bê đồ chơi, móc khóa điện thoại,nắo chai, hạt táo,...
Chẳng lẽ lần này, thấy Cục Xương đang vẫy đuôi, sau đó ném chiếc chìa khóa đi, chiếc chìa khóa bay thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống ban công nhà bên cạnh.
-Cục Xương! Mày dám mang chìa khóa nhà mình tặng cho Giai Giai hả, mày chán sống rồi sao?Mày có thấy chủ nhân thân yêu của mày đang phải dầm nắng, sắp biến thành than không hả?
Phẫn nộ!
Tuy rằng tôi biết tình yêu có thể khiến người ta mất đi lý trí, nhưng chủ nhân gặp nạn, sao nó có thể mang chùm chìa khóa cứu mạng đi tán gái được?
-Mày... là con chó trọng sắc quên chủ nhân, vào nhà tao sẽ chặt đôi mày ra. Tức chết đi mà, mất mặt quá!
Gương mặt thằng tiểu quỷ bên cạnh đầy vẻ khinh bỉ khiến tôi càng điên tiết hơn.
Những tia lửa xẹt ngang qua đầu tôi, tôi hét lơn rồi leo lên đường ống nước sát tường như một con khỉ, tôi leo mãi, leo mãi, leo được một nửa thì có một sinh vật vẫn thường được gọi là con gián bò ngang qua tay tôi, thế là...
-Á...
Tôi rơi từ trên cao xuống.
Trời ơi, mẹ ơi, tôi ngã nhào vào thằng tiểu quỷ như một gã biến thái, mà đôi môi tôi lại chạm đúng vào đôi môi bé xíu của nó!
Hai mắt thằng tiểu quỷ trợn tròn như quả trứng gà, nhìn tôi trân trối.
Tích tắc, tích tắc...
10 giây sau, cuối cùng tôi cũng sực tỉnh, bò dậy khỏi người thằng tiểu quỷ, bật khóc lớn:
-Hu hu hu, thằng tiểu quỷ này sàm sỡ tôi. Nếu người ta biết đối tượng có được nụ hôn đầu của tôi là một thằng nhóc tám tuổi thì tôi sẽ bị người ta cười chết mất...
Hu hu...
Tôi khóc đến muốn chết cho xong.
-Bà thím ơi, bà nên giảm cân đi thôi.
Gương mặt lạnh lùng của thằng tiểu quỷ chết tiệt thoáng đỏ bừng đáng nghi, nhưng nó biến mất chỉ một giây sau đó. Nó phủi bụi trên người, đi lên lầu như thể không có việc gì xảy ra.
Có phải ban nãy nó đỏ mặt không nhỉ?
Biểu cảm thiếu tự nhiên của thằng tiểu quye khiến tâm trạng buồn thương vì đánh mất nụ hôn đầu của tôi trở nên tốt hơn. Hừ, bị một thằng nhỏ hôn thì có là gì.
Mấy mẹ ở nhà trẻ cũng thường hôn môi bọn trẻ con đó thôi!
Nghĩ thế, tôi thấy được giải phóng, thấy thằng tiểu quỷ lên lầu, tôi cũng lên theo.
-Này này, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng có gọi tôi là bà thím, nếu không tôi trở mặt đấy nhé. Này, cậu có nghe tôi nói không? Này...
Tức chết đi mất! Nó bị điếc à?
Tôi đi theo nó lên tầng hai, thằng tiểu quỷ cúi đầu nhìn chiếc khóa trên cửa, rồi móc một chiếc chìa khóa trong túi ra, cắm vào ổ khóa.
-Cậu định làm gì...
Còn chưa nói xong, cạch một tiếng, cánh cửa đã mở ra.
-Có nhầm không vậy? Sao em mở ra được? Chẳng lẽ ông bố thối của chị đưa chìa khóa cho em? Không đúng, cả bố với mẹ đều không có chìa khóa mà, lần nào về mình cũng phải ra mở cửa!
Trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
-Đây là chìa khóa vạn năng.
Thằng tiểu quỷ đút hai tay vào túi quần, thong thả đi vào nhà, bật điều hòa, rồi còn đi về phía tủ lạnh.
Nó thực sự coi đây là nhà nó à?
-Chờ chút! Chìa khóa vạn năng? Sao em lại có thứ đó, á... chẳng nhẽ... - Trong đầu tôi lướt qua một ý nghĩ đáng sợ, tôi giận dữ nhìn thằng tiểu quỷ đang lôi chai trà chanh trong tủ lạnh ra uống.
-Cái chìa khóa này có phải là em chuyên dùng để mở cửa nhà người khác rồi chui vào đó lấy trộm đồ không? Á... em mói 8 tuổi mà, sao có thể làm chuyện xấu xa như thế được, thật là quá đáng.
Phụt! ...
Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại, sau đó phun ngụm trà chanh ra ngoài.
-Bà thím, sức tưởng tượng của bà phong phú qua rồi đấy!
Lúc này, trong chiếc tivi mà trước khi đi tôi quên tắt vang lên một đoạn đối thoại, đó là một bộ phim truyền hình, gã đại ca bụi đời đang tẩy não cho thằng em mới nhập hội.
-Ranh con, đi theo đại ca thì sau này sẽ có vinh hoa phú quý...
-Đại ca, em sẽ làm thật tốt!
...
Thì ra là thế! Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ?
-Hu hu, cậu bé đáng thương, chắc em là người vô tội, bị người khác làm hư, đúng không? - Máu nóng của tôi bốc lên, tay nắm chặt, sau đó đưa ra một quyết định, - Không sao, tiểu quỷ, chị nhất định sẽ dùng tình yêu của chị, dùng toàn bộ sự nhiệt tình của chị để cảm hóa em, giáo dục gia đình là mấu chốt để một đứa trẻ có thể trưởng thành lành mạnh!
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Một đàn quạ đáng ghét bay qua đầu thằng tiểu quỷ lạnh lùng.
-Bà thím đang diễn kịch à...
-He he, không phải chị đang diễn kịch đâu, chị đang cảm hóa em.
-Sao nhìn bà cười ẩn ý thế, bà định làm gì? - Nãy giờ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thằng tiểu quỷ nhìn tôi đang từng bước tiến lại gần nó, giọng nói đã thay đổi.
-He he!
Tôi sải từng bước rộng rồi giữ thằng tiểu quỷ lại, ôm nó đặt lên đùi mình.
-Bà thím, bà bế tôi làm gì, thả tôi xuống, đồ háo sắc! - Thằng tiểu quỷ ra sức giằng co trong lòng tôi, chỉ tiếc là trước cơ thể cao lớn của tôi, he he, nó chỉ phí công vô ích thôi.
-Ý? Đúng là kỳ tích! Em mà cũng biết đỏ mặt à. Ha ha, đáng yêu quá, nhưng mà... - Tôi quay mặt nó lại, quan sát thật kỹ, - Chị thực sự cảm thấy em rất giống cái gã Dê xồm nhà vệ sinh mà chị gặp ở sân bay hôm nay.
-Thả tôi xuống mau!
Thằng tiểu quỷ dường như đã bình tĩnh lại, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Thật là đáng nghi! Sao nhìn thằng tiểu quỷ này có vẻ căng thẳng thế nhỉ?
/34
|