Lần nữa đến Khôi Hương lâu, lòng Diệp Thiện Thiện ngổn ngang trăm mối.
Lăn xuống vách núi rồi lại còn mạng trở về, lại nhớ đến đủ thứ chuyện trước
đây, thoảng qua như mây khói, không chân thật…
Lúc nhìn thấy Hương Nhi, cô sợ ngây người! Trước đây Hương Nhi xinh
đẹp, trong sáng, nhưng hôm nay đứng ở Khôi Hương lâu này, quyến rũ tuyệt
đẹp đến không gì so sánh được.
“Thiện Thiện!” Hương Nhi nhìn thấy Diệp Thiện Thiện liền tiến lên trước,
nhiệt tình nắm lấy tay cô, “Từ lúc nghe nói muội rớt xuống vực, ta rất lo
lắng cho muội đó! Hiện tại không sao rồi, tốt quá!”
“Đúng đó! Lần đó muội đã nghĩ là chết chắc rồi! Không ngờ vẫn còn sống!”
Diệp Thiện Thiện kéo cô, cẩn thận quan sát, son phấn dày cộm, nghe nói cô
ấy là hoa khôi của Khôi Hương lâu, chắc là không sai rồi.
“Hương Nhi, sao tỷ…?”
“Thiện Thiện!” Hương Nhi cắt ngang câu sau của cô, “Chúng ta vào phòng
nói!” Nói xong kéo cô vào phòng trong trên lầu ba. Diệp Thiện Thiện vội
vàng quay đầu, thấy Thương Khung ngồi tại sảnh lầu ba, cầm chén trà, ánh
mắt như có như không quét qua bên cạnh cô.. còn Diễm tỷ đang nhiệt tình
phân phó người hết lòng chiêu đãi.
Vào trong phòng, Hương Nhi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế bạch đàn chạm
trổ! Tư thế sang trọng, quyến rũ!
Diệp Thiện Thiện lê cái bụng bự đi qua.
“Hương Nhi, sao lại quay về đây?” Trước đây liều mạng cũng muốn chạy
khỏi chỗ này, đến tột cùng vì sao còn quay lại?
Hương Nhi cười khẽ, “Ban đầu chúng ta cùng trốn, sau đó lại đến Khôi
Hương lâu này, muội mệnh tốt! Có điện chủ Đại Kiền đệ nhất điện che chở!
Còn ta?” Nháy mắt vẻ mặt trở nên mất mát.
“Ở Khôi Hương lâu này ngày nào cũng bị quấy rối! Cứ nghĩ rốt cuộc cũng
có ngày trốn được khỏi đây! Mới phát hiện…” ánh mắt ảm đạm nhìn Diệp
Thiện Thiện, “Hóa ra có chỗ còn ghê tởm hơn nơi này nữa. Biết vì sao
Trương Thanh Vân mua ta không?” Nàng cười gượng, “Trương Thanh Vân
mang danh nhân sĩ chính phái, thực tế còn không bằng cả heo chó!”
Cảm xúc theo đó có chút kích động, nhìn cái bụng bự của Diệp Thiện Thiện,
ánh mắt mơ màng lại thê lương.
“Hiện giờ muội, có người đau, có người yêu! Còn có thể sinh con cho người
mình yêu, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Hạnh phúc đó với ta mà nói, đã
xa vời lắm rồi! Muội biết không Thiện Thiện? Ta đã…” Nghẹn ngào, nước
mắt ứa ra khóe mi.
“Hương Nhi…” Diệp Thiện Thiện chống eo, rì rì đi lại chỗ Hương Nhi. Cô
không nghĩ đến, sự tình sẽ thành ra thế này! Cô ấy đã chịu bao nhiêu đau
khổ?
Hương Nhi quệt nước mắt trên mặt, cười nói: “Tất cả đã là quá khứ rồi! Ta
còn chưa kể cho muội sao? Hiện tại Trương Thanh Vân đã chết, ta giờ đã là
hoa khôi nổi danh của Đại Kiền, cũng coi như là đạt được ước nguyện!
Diễm tỷ nói vài năm nữa còn có thể tiếp nhận vị trí của nàng ta, ta còn đòi
hỏi quá đáng gì nữa đâu?”
Diệp Thiện Thiện đến trước mặt Hương Nhi, xoa tóc nàng giống như trước
đây, đau lòng nói: “Những chuyện không vui đều đã qua rồi! Không nên
nghĩ tới nữa!”
Hương Nhi kéo tay cô xuống: “Ta không sao, không sao! Ngược lại
muội…” Mắt nàng dời đến bụng Diệp Thiện Thiện, vẻ mặt có phần hâm
mộ…
“Có phải sắp sinh rồi không?” Bàn tay chậm chạp rờ tới, “Thiện Thiện, muội
biết không? Ta không thể, không bao giờ có thể tự mình…”
Lúc tay nàng còn cách có mấy phân thì, cửa phòng có tiếng gõ, chỉ thấy
Diễm tỷ đứng ngay cửa. Hương Nhi vội vã đứng dậy.
“Hương Nhi ra trước giúp ta chiêu đãi khách đi, ta có mấy câu muốn nói với
Thiện Thiện!”
Hương Nhi vội đáp ứng, quay người đi ra ngoài.
“Sao rồi? Mang thai hiện tại có khỏe không? Hài tử trọng bụng không quậy
chứ?” Mặt mày tươi cười đi tới, kéo Diệp Thiện Thiện ngồi xuống ghế.
“Không quậy! Nó rất ngoan!” cười đáp.
“Người có phúc sẽ được trời phù hộ! Nhìn ngươi bây giờ không thương tổn
gì ngồi ở đây, trong lòng ta cũng thấy cao hứng! Ngươi từ đây mà đi, rốt
cuộc cũng không nhẫn tâm thấy ngươi chịu khổ chịu nhọc!”
“Cám ơn Diễm tỷ đã nhớ!” Diễm tỷ lần này rất nhiệt tình! Diệp Thiện Thiện
hỏi nhỏ “Diễm tỷ, Đồng Hoàn của tôi đã rất lâu rồi, liệu có…” mãi gần đây
cô mới nhớ. Lúc trước rơi xuống vực lại không tìm thấy Thương Khung,
mọi ý niệm đều tan thành đống tro tàn, không buồn để ý đến chuyện này
nữa. Gần đây nhất mới bất chợt nhớ ra, liệu có phải đã hết đường cứu chữa
rồi không?
“Đồng Hoàn?” Diễm tỷ đáp “Đồng Hoàn trong người ngươi đã giải hết từ
lâu!”
Kinh ngạc “Giải lúc nào?”
Diễm tỷ cười khổ, “Lần trước đến đây, Thương điện chủ từ chỗ ta, thần
không biết quỷ không hay trộm đi rồi!”
“Hả?!!!” Diệp Thiện Thiện ngớ người! Sao anh không nói cho cô biết? Ngay
cả uống thuốc giải lúc nào cô cũng không biết nốt! Vốn cô sợ nói với
Thương Khung sẽ làm hại Diễm tỷ, lén lút lấy thuốc giải từ nàng là được rồi.
Hóa ra anh đã biết từ sớm!
Nhìn Diệp Thiện Thiện có vẻ kinh ngạc, mắt Diễm tỷ đột nhiên chớp lên,
kéo tay cô.
“Chủ thượng có tốt với ngươi không?”
Không biết có liên quan đến mang thai không, cô nhạy cảm với sự vật xung
quanh hơn trước đây nhiều! Cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh, dường như có
người, liền… bất an quay đầu nhìn… nhưng chỉ nhìn thấy vách tường.
***********************
Thương Khung ngồi trong sảnh, bình tĩnh nghịch chén trà trong tay. Đằng
sau lưng thổi đến một làn hương.
“Hương Nhi bái kiến chủ thượng!” Giọng nói êm ái.
“Nghe Thiện Thiện kể chủ thượng rất tốt! Hương Nhi thực sự ngưỡng mộ.
Hôm nay có thể gặp được chủ thượng, quả thật như nàng nói, khí vũ bất
phàm, ngọc thụ lâm phong!” Thấy tay Thương Khung đùa nghịch chén trà,
động tác ngón tay như nước chảy mây trôi.
“Nàng nói như thế sao?” Thương Khung ngẩng đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt có
chút hứng thú.
Hương Nhi không đáp, mỉm cười bước lên trước nói, “Để Hương Nhi rót trà
cho ngài!” Nói xong rướn tay qua, khuỷu tay vô ý sượt qua mu bàn tay
Thương Khung, cầm lấy ấm trà, ấn nhẹ lên nắp ấm, rót đầy chén.
Nhìn nước trà trong chén, mặt Thương Khung đột nhiên lạnh băng, nhìn
Hương Nhi chòng chọc! Hương Nhi bị ánh mắt vô tình của hắn làm cho đờ
người. Nửa ngày!
“Nếu không có Thiện Thiện, căn bản không cần cho ngươi bất kỳ cơ hội
nào!”
Nghe xong, Hương Nhi hoảng hốt lùi ra sau một bước. Thương Khung búng
ngón tay, ấm trà vỡ toác ra, nước trà chảy hết để lộ một ngăn ngầm bên
trong ấm. Nắp ấm xoay bên trái là nước trà có độc, bên phải không có!
Mặt Hương Nhi trắng bệch, môi run run: “Xin lỗi… ta bị ép buộc!” Trong
lòng lại gào thét! Vì sao? Hai người giống nhau, tại sao chỉ có nàng thê thảm
như vậy?
Nàng ta thậm chí có ý nghĩ điên cuồng muốn rạch nát khuôn mặt hạnh phúc
của Diệp Thiện Thiện khiến nàng ta thấy chói mắt kia!
Lúc này, phòng trong truyền đến một tiếng la thất thanh…
Mặt Thương Khung sầm xuống, bóng người vọt qua… đá bay cánh cửa…
Trong phòng, Diễm tỷ che miệng, một nam tử bị bắn vào vách tường, miệng
phun máu tươi…
Mặt Thiện Thiện tái nhợt ngồi trên ghế, vẫn còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện
gì…
Hóa ra, vừa rồi Diễm tỷ giữ chặt hai tay cô, một bóng trắng liền ập đến bụng
cô. Song kết quả là, vừa mới chạm vào áo cô, hai người đã bị đẩy bật ra,
Diễm tỷ chỉ ngã lăn xuống đất mà nam nhân kia hình như bị thương nặng.
Thương Khung phất tay, bạch y nhân của Vân Ẩn điện tóm Hương Nhi định
trốn xuất hiện trong phòng.
Thương Khung đi tới cạnh Diệp Thiện Thiện.
“Thương Khung…” Thiện Thiện có chút sợ hãi, gọi nhỏ! Mới rồi, thật kì
quái! Hình như có một sức mạnh nào đó bảo vệ cô.
Ôm lấy cô, ra hiệu cho thuộc hạ lôi nam nhân bị thương kia dậy.
“Liễu Phong Hoa, đã lâu không gặp!” Thương Khung cười lạnh.
“Thương Khung, không ngờ ta đã xem thường ngươi!” Ho ra một búng máu!
Mới rồi bị sức mạnh kì quái trên người Diệp Thiện Thiện đánh cho bị
thương ngũ tạng, tổn hại kinh mạch.
“Muốn dùng Thiện Thiện uy hiếp ta?” Thương Khung hừ lạnh, “… Sai lầm
như vậy, Thương Khung ta tuyệt không phạm phải lần hai! Đem hắn về giao
cho tả hộ pháp!”
Bạch y nhân vâng dạ lui ra ngoài.
“Thương Khung!” Nhìn mặt hắn lạnh lẽo tàn khốc, cô níu tay hắn! Anh lại
muốn giết người sao?
Nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng, ngón tay trỏ Hương Nhi đang đứng đờ đẫn,
cúi đầu hỏi cô.
“Nàng còn xem ả là bằng hữu sao?”
“Hương Nhi làm sao vậy?” Diệp Thiện Thiện ngạc nhiên hỏi.
“Hai ả này cùng một bọn với Liễu Phong Hoa!” Ánh mắt vô tình lóe sáng,
“… muốn làm hại phu quân nàng và hài tử trong bụng nàng! Nàng cảm thấy
bọn chúng còn là bằng hữu của nàng sao?”
“Hả?” Diệp Thiện Thiện biết được chân tướng, sững sờ, nhìn Diễm tỷ và
Hương Nhi. Nếu là Diễm tỷ thì còn hiểu được! Hương Nhi sao lại?
Diễm tỷ cười gượng gạo: “Thiện Thiện, nhân vi tài tử, điểu vi thực vong!
Người làm ăn, có người đưa tiền tự nhiên ta phải giúp hắn rồi! Hi vọng
ngươi đừng trách ta!”
Hương Nhi ngược lại thờ ơ nhìn cô: “Không cần ngươi tha thứ cho ta… nếu
ngươi trải qua tất cả như ta, ngươi sẽ biết, có lúc sống còn đau khổ hơn chết!
Cho nên ngươi cứ việc nói ta ích kỷ vô tình, tùy ngươi!” Một nữ nhân nếu bị
giày vò tới mất nhân tính, đối với người đó mà nói, nhân tính thực là ti tiện!
Mặt Thương Khung vô cảm, lạnh lùng nói: “Nếu cảm thấy sống quá đau
khổ, ta đây thành toàn cho ngươi!” Ngón tay trong ống tay áo khẽ động.
Diệp Thiện Thiện khó chịu ôm lấy hắn: “Thương Khung, đừng giết họ!
Chúng ta đi thôi!" Nước mắt lưng tròng, khẩn cầu.
“Đi?”
Cúi đầu nhìn cô, trầm tư.
“Đúng! Chúng ta đi đi! Tha cho bọn họ được không?” Bụng dán sát vào
cánh tay hắn, ngăn cản mục tiêu nơi ngón tay.
Thương Khung nhìn cô, nửa ngày mới hỏi nhỏ: “Không bao giờ đến đây
nữa?”
“Không bao giờ đến nữa!” Diệp Thiện Thiện nghẹn ngào.
Thương Khung lúc này mới hài lòng ngừng tay, ôm cô: “Được rồi, đi
thôi…”
Theo chân hắn, Thiện Thiện rưng rưng quay đầu nhìn một cái…
Vẻ mặt Diễm tỷ hiếm khi thấy hổ thẹn, Hương Nhi trong mắt mơ hồ có hơi
nước…
Trong lòng lặng lẽ: Diễm tỷ, Hương Nhi, tạm biệt! Sau này cũng sẽ khônggặp lại nữa! Nhưng vẫn hi vọng hai người có thể may mắn, có thể hạnhphúc… giống như cô. Nước mắt rơi xuống, cô quay đầu, cùng ThươngKhung đi càng lúc càng xa…
Lăn xuống vách núi rồi lại còn mạng trở về, lại nhớ đến đủ thứ chuyện trước
đây, thoảng qua như mây khói, không chân thật…
Lúc nhìn thấy Hương Nhi, cô sợ ngây người! Trước đây Hương Nhi xinh
đẹp, trong sáng, nhưng hôm nay đứng ở Khôi Hương lâu này, quyến rũ tuyệt
đẹp đến không gì so sánh được.
“Thiện Thiện!” Hương Nhi nhìn thấy Diệp Thiện Thiện liền tiến lên trước,
nhiệt tình nắm lấy tay cô, “Từ lúc nghe nói muội rớt xuống vực, ta rất lo
lắng cho muội đó! Hiện tại không sao rồi, tốt quá!”
“Đúng đó! Lần đó muội đã nghĩ là chết chắc rồi! Không ngờ vẫn còn sống!”
Diệp Thiện Thiện kéo cô, cẩn thận quan sát, son phấn dày cộm, nghe nói cô
ấy là hoa khôi của Khôi Hương lâu, chắc là không sai rồi.
“Hương Nhi, sao tỷ…?”
“Thiện Thiện!” Hương Nhi cắt ngang câu sau của cô, “Chúng ta vào phòng
nói!” Nói xong kéo cô vào phòng trong trên lầu ba. Diệp Thiện Thiện vội
vàng quay đầu, thấy Thương Khung ngồi tại sảnh lầu ba, cầm chén trà, ánh
mắt như có như không quét qua bên cạnh cô.. còn Diễm tỷ đang nhiệt tình
phân phó người hết lòng chiêu đãi.
Vào trong phòng, Hương Nhi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế bạch đàn chạm
trổ! Tư thế sang trọng, quyến rũ!
Diệp Thiện Thiện lê cái bụng bự đi qua.
“Hương Nhi, sao lại quay về đây?” Trước đây liều mạng cũng muốn chạy
khỏi chỗ này, đến tột cùng vì sao còn quay lại?
Hương Nhi cười khẽ, “Ban đầu chúng ta cùng trốn, sau đó lại đến Khôi
Hương lâu này, muội mệnh tốt! Có điện chủ Đại Kiền đệ nhất điện che chở!
Còn ta?” Nháy mắt vẻ mặt trở nên mất mát.
“Ở Khôi Hương lâu này ngày nào cũng bị quấy rối! Cứ nghĩ rốt cuộc cũng
có ngày trốn được khỏi đây! Mới phát hiện…” ánh mắt ảm đạm nhìn Diệp
Thiện Thiện, “Hóa ra có chỗ còn ghê tởm hơn nơi này nữa. Biết vì sao
Trương Thanh Vân mua ta không?” Nàng cười gượng, “Trương Thanh Vân
mang danh nhân sĩ chính phái, thực tế còn không bằng cả heo chó!”
Cảm xúc theo đó có chút kích động, nhìn cái bụng bự của Diệp Thiện Thiện,
ánh mắt mơ màng lại thê lương.
“Hiện giờ muội, có người đau, có người yêu! Còn có thể sinh con cho người
mình yêu, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Hạnh phúc đó với ta mà nói, đã
xa vời lắm rồi! Muội biết không Thiện Thiện? Ta đã…” Nghẹn ngào, nước
mắt ứa ra khóe mi.
“Hương Nhi…” Diệp Thiện Thiện chống eo, rì rì đi lại chỗ Hương Nhi. Cô
không nghĩ đến, sự tình sẽ thành ra thế này! Cô ấy đã chịu bao nhiêu đau
khổ?
Hương Nhi quệt nước mắt trên mặt, cười nói: “Tất cả đã là quá khứ rồi! Ta
còn chưa kể cho muội sao? Hiện tại Trương Thanh Vân đã chết, ta giờ đã là
hoa khôi nổi danh của Đại Kiền, cũng coi như là đạt được ước nguyện!
Diễm tỷ nói vài năm nữa còn có thể tiếp nhận vị trí của nàng ta, ta còn đòi
hỏi quá đáng gì nữa đâu?”
Diệp Thiện Thiện đến trước mặt Hương Nhi, xoa tóc nàng giống như trước
đây, đau lòng nói: “Những chuyện không vui đều đã qua rồi! Không nên
nghĩ tới nữa!”
Hương Nhi kéo tay cô xuống: “Ta không sao, không sao! Ngược lại
muội…” Mắt nàng dời đến bụng Diệp Thiện Thiện, vẻ mặt có phần hâm
mộ…
“Có phải sắp sinh rồi không?” Bàn tay chậm chạp rờ tới, “Thiện Thiện, muội
biết không? Ta không thể, không bao giờ có thể tự mình…”
Lúc tay nàng còn cách có mấy phân thì, cửa phòng có tiếng gõ, chỉ thấy
Diễm tỷ đứng ngay cửa. Hương Nhi vội vã đứng dậy.
“Hương Nhi ra trước giúp ta chiêu đãi khách đi, ta có mấy câu muốn nói với
Thiện Thiện!”
Hương Nhi vội đáp ứng, quay người đi ra ngoài.
“Sao rồi? Mang thai hiện tại có khỏe không? Hài tử trọng bụng không quậy
chứ?” Mặt mày tươi cười đi tới, kéo Diệp Thiện Thiện ngồi xuống ghế.
“Không quậy! Nó rất ngoan!” cười đáp.
“Người có phúc sẽ được trời phù hộ! Nhìn ngươi bây giờ không thương tổn
gì ngồi ở đây, trong lòng ta cũng thấy cao hứng! Ngươi từ đây mà đi, rốt
cuộc cũng không nhẫn tâm thấy ngươi chịu khổ chịu nhọc!”
“Cám ơn Diễm tỷ đã nhớ!” Diễm tỷ lần này rất nhiệt tình! Diệp Thiện Thiện
hỏi nhỏ “Diễm tỷ, Đồng Hoàn của tôi đã rất lâu rồi, liệu có…” mãi gần đây
cô mới nhớ. Lúc trước rơi xuống vực lại không tìm thấy Thương Khung,
mọi ý niệm đều tan thành đống tro tàn, không buồn để ý đến chuyện này
nữa. Gần đây nhất mới bất chợt nhớ ra, liệu có phải đã hết đường cứu chữa
rồi không?
“Đồng Hoàn?” Diễm tỷ đáp “Đồng Hoàn trong người ngươi đã giải hết từ
lâu!”
Kinh ngạc “Giải lúc nào?”
Diễm tỷ cười khổ, “Lần trước đến đây, Thương điện chủ từ chỗ ta, thần
không biết quỷ không hay trộm đi rồi!”
“Hả?!!!” Diệp Thiện Thiện ngớ người! Sao anh không nói cho cô biết? Ngay
cả uống thuốc giải lúc nào cô cũng không biết nốt! Vốn cô sợ nói với
Thương Khung sẽ làm hại Diễm tỷ, lén lút lấy thuốc giải từ nàng là được rồi.
Hóa ra anh đã biết từ sớm!
Nhìn Diệp Thiện Thiện có vẻ kinh ngạc, mắt Diễm tỷ đột nhiên chớp lên,
kéo tay cô.
“Chủ thượng có tốt với ngươi không?”
Không biết có liên quan đến mang thai không, cô nhạy cảm với sự vật xung
quanh hơn trước đây nhiều! Cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh, dường như có
người, liền… bất an quay đầu nhìn… nhưng chỉ nhìn thấy vách tường.
***********************
Thương Khung ngồi trong sảnh, bình tĩnh nghịch chén trà trong tay. Đằng
sau lưng thổi đến một làn hương.
“Hương Nhi bái kiến chủ thượng!” Giọng nói êm ái.
“Nghe Thiện Thiện kể chủ thượng rất tốt! Hương Nhi thực sự ngưỡng mộ.
Hôm nay có thể gặp được chủ thượng, quả thật như nàng nói, khí vũ bất
phàm, ngọc thụ lâm phong!” Thấy tay Thương Khung đùa nghịch chén trà,
động tác ngón tay như nước chảy mây trôi.
“Nàng nói như thế sao?” Thương Khung ngẩng đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt có
chút hứng thú.
Hương Nhi không đáp, mỉm cười bước lên trước nói, “Để Hương Nhi rót trà
cho ngài!” Nói xong rướn tay qua, khuỷu tay vô ý sượt qua mu bàn tay
Thương Khung, cầm lấy ấm trà, ấn nhẹ lên nắp ấm, rót đầy chén.
Nhìn nước trà trong chén, mặt Thương Khung đột nhiên lạnh băng, nhìn
Hương Nhi chòng chọc! Hương Nhi bị ánh mắt vô tình của hắn làm cho đờ
người. Nửa ngày!
“Nếu không có Thiện Thiện, căn bản không cần cho ngươi bất kỳ cơ hội
nào!”
Nghe xong, Hương Nhi hoảng hốt lùi ra sau một bước. Thương Khung búng
ngón tay, ấm trà vỡ toác ra, nước trà chảy hết để lộ một ngăn ngầm bên
trong ấm. Nắp ấm xoay bên trái là nước trà có độc, bên phải không có!
Mặt Hương Nhi trắng bệch, môi run run: “Xin lỗi… ta bị ép buộc!” Trong
lòng lại gào thét! Vì sao? Hai người giống nhau, tại sao chỉ có nàng thê thảm
như vậy?
Nàng ta thậm chí có ý nghĩ điên cuồng muốn rạch nát khuôn mặt hạnh phúc
của Diệp Thiện Thiện khiến nàng ta thấy chói mắt kia!
Lúc này, phòng trong truyền đến một tiếng la thất thanh…
Mặt Thương Khung sầm xuống, bóng người vọt qua… đá bay cánh cửa…
Trong phòng, Diễm tỷ che miệng, một nam tử bị bắn vào vách tường, miệng
phun máu tươi…
Mặt Thiện Thiện tái nhợt ngồi trên ghế, vẫn còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện
gì…
Hóa ra, vừa rồi Diễm tỷ giữ chặt hai tay cô, một bóng trắng liền ập đến bụng
cô. Song kết quả là, vừa mới chạm vào áo cô, hai người đã bị đẩy bật ra,
Diễm tỷ chỉ ngã lăn xuống đất mà nam nhân kia hình như bị thương nặng.
Thương Khung phất tay, bạch y nhân của Vân Ẩn điện tóm Hương Nhi định
trốn xuất hiện trong phòng.
Thương Khung đi tới cạnh Diệp Thiện Thiện.
“Thương Khung…” Thiện Thiện có chút sợ hãi, gọi nhỏ! Mới rồi, thật kì
quái! Hình như có một sức mạnh nào đó bảo vệ cô.
Ôm lấy cô, ra hiệu cho thuộc hạ lôi nam nhân bị thương kia dậy.
“Liễu Phong Hoa, đã lâu không gặp!” Thương Khung cười lạnh.
“Thương Khung, không ngờ ta đã xem thường ngươi!” Ho ra một búng máu!
Mới rồi bị sức mạnh kì quái trên người Diệp Thiện Thiện đánh cho bị
thương ngũ tạng, tổn hại kinh mạch.
“Muốn dùng Thiện Thiện uy hiếp ta?” Thương Khung hừ lạnh, “… Sai lầm
như vậy, Thương Khung ta tuyệt không phạm phải lần hai! Đem hắn về giao
cho tả hộ pháp!”
Bạch y nhân vâng dạ lui ra ngoài.
“Thương Khung!” Nhìn mặt hắn lạnh lẽo tàn khốc, cô níu tay hắn! Anh lại
muốn giết người sao?
Nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng, ngón tay trỏ Hương Nhi đang đứng đờ đẫn,
cúi đầu hỏi cô.
“Nàng còn xem ả là bằng hữu sao?”
“Hương Nhi làm sao vậy?” Diệp Thiện Thiện ngạc nhiên hỏi.
“Hai ả này cùng một bọn với Liễu Phong Hoa!” Ánh mắt vô tình lóe sáng,
“… muốn làm hại phu quân nàng và hài tử trong bụng nàng! Nàng cảm thấy
bọn chúng còn là bằng hữu của nàng sao?”
“Hả?” Diệp Thiện Thiện biết được chân tướng, sững sờ, nhìn Diễm tỷ và
Hương Nhi. Nếu là Diễm tỷ thì còn hiểu được! Hương Nhi sao lại?
Diễm tỷ cười gượng gạo: “Thiện Thiện, nhân vi tài tử, điểu vi thực vong!
Người làm ăn, có người đưa tiền tự nhiên ta phải giúp hắn rồi! Hi vọng
ngươi đừng trách ta!”
Hương Nhi ngược lại thờ ơ nhìn cô: “Không cần ngươi tha thứ cho ta… nếu
ngươi trải qua tất cả như ta, ngươi sẽ biết, có lúc sống còn đau khổ hơn chết!
Cho nên ngươi cứ việc nói ta ích kỷ vô tình, tùy ngươi!” Một nữ nhân nếu bị
giày vò tới mất nhân tính, đối với người đó mà nói, nhân tính thực là ti tiện!
Mặt Thương Khung vô cảm, lạnh lùng nói: “Nếu cảm thấy sống quá đau
khổ, ta đây thành toàn cho ngươi!” Ngón tay trong ống tay áo khẽ động.
Diệp Thiện Thiện khó chịu ôm lấy hắn: “Thương Khung, đừng giết họ!
Chúng ta đi thôi!" Nước mắt lưng tròng, khẩn cầu.
“Đi?”
Cúi đầu nhìn cô, trầm tư.
“Đúng! Chúng ta đi đi! Tha cho bọn họ được không?” Bụng dán sát vào
cánh tay hắn, ngăn cản mục tiêu nơi ngón tay.
Thương Khung nhìn cô, nửa ngày mới hỏi nhỏ: “Không bao giờ đến đây
nữa?”
“Không bao giờ đến nữa!” Diệp Thiện Thiện nghẹn ngào.
Thương Khung lúc này mới hài lòng ngừng tay, ôm cô: “Được rồi, đi
thôi…”
Theo chân hắn, Thiện Thiện rưng rưng quay đầu nhìn một cái…
Vẻ mặt Diễm tỷ hiếm khi thấy hổ thẹn, Hương Nhi trong mắt mơ hồ có hơi
nước…
Trong lòng lặng lẽ: Diễm tỷ, Hương Nhi, tạm biệt! Sau này cũng sẽ khônggặp lại nữa! Nhưng vẫn hi vọng hai người có thể may mắn, có thể hạnhphúc… giống như cô. Nước mắt rơi xuống, cô quay đầu, cùng ThươngKhung đi càng lúc càng xa…
/46
|