Lý Minh nheo mắt nói: “Ý ngươi là bằng đám vô dụng này muốn lưu lại ta?”
Vị trung niên nam tử kia đáp: “Lý chưởng môn, đây không phải ý của ta, ở đây rất nhiều người đều không phải môn hạ do ta quản lý.”
“Lại nói, Tả tiên sinh bảo rằng, chỉ cần áp chế cảnh giới công bằng quyết đấu với Lý chưởng môn, Tả tiên sinh đương nhiên không hỏi tới.”, Vị nam tử kia cười tươi như hoa nở, mắt hít không còn trông thấy trời đất trăng sao, mang theo một tư vị đểu giả không thể nói nên lời.
Lý Minh sắc mặt thay đổi, lùi lại hai bước hỏi: “Thỉnh giáo cao danh quý tính của huynh đài.”
Nam tử đáp: “Lý chưởng môn khách khí, ta gọi là Yết Triều, Yết Ban là tiểu sư đệ của ta, sư phụ lão nhân gia nói Lý chưởng môn nợ lão nhân gia một con mắt, mời Lý chưởng môn tới Thủy Hoàng Đảo chơi một chuyến.”
Yết Triều khí thế bùng phát, trên đầu Nguyên Linh sừng sững một tôn Thủy Thần, xung quanh tôn Thủy Thần hình thành thiên địa ngũ diệu tinh thần quay quanh, đặc biệt thủy đạo mạnh mẽ hình thành dị tượng kinh khủng, biển lớn trải rộng sóng dữ nuốt chửng cả Chiêu Thất Sơn, bốn phương thần thú gào thét, dưới chân Nguyên Linh trải rộng hai đạo Âm Dương nhị khí sôi trào, Nguyên Linh trừng mắt nhìn như muốn thôn phệ Lý Minh, đám đệ tử bị khí thế của Yết Triều ép tới run lẩy bẩy, phần lớn chân đứng không vững đều quỳ xuống, đây là vương giả khí thế.
Lý Minh bị sóng dữ dị tượng khí thế đánh nhấp nhô, thân hình chao đảo lung lay như cây tre dẹo dặt uốn mình, nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn không ngã xuống, hai chân giống như đóng đinh vào đại địa. Cường giả giao chiến khí thế ban đầu rất quan trọng, hầu như phân định thắng thua, nhưng Lý Minh giống như có một loại bí pháp kỳ lạ, nhìn như lung lay sụp đổ nhưng kỳ thực hắn đang lách mình lướt trên khí thế của đối phương, giống như đạp trên sóng dữ khiến Yết Triều chiêu đầu không sao hạ được hắn.
Lý Minh thân hình nghiêng ngả phát ra âm thanh: “Yết Triều sư huynh, phiền ngươi phong ấn lại pháp lực, ta mới tu tới Tụ Thần Cảnh, khi nào đánh lại ngươi.”
Yết Triều hừ lạnh, hắn chẳng qua chỉ muốn dùng thực lực dọa sợ Lý Minh, phá hỏng chiến ý, sau đó mới phong pháp lực xuống tương đồng cảnh giới để dễ dàng bắt người, nhưng tình hình Lý Minh vẫn tỉnh bơ khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn nói: “Các vị, chúng ta không bắt nạt Lý chưởng môn.”, dứt lời Nguyên Linh của mấy người bọn Yết Triều ầm ầm tán đi, dị tượng trên đầu hoàn toàn tiêu thất, cảnh giới của hắn còn thấp kém hơn một bậc so với đám đệ tử đứng phía sau, nhưng chiến lực hắn không vì vậy mà thua kém, phảng phất như hắn được thiên địa bao bọc, thân thể hòa hợp cùng đại đạo.
Lý Minh nghiêm trọng hỏi: “Yết Triều sư huynh, cảnh giới lúc trước của ngươi là gì?”
Yết Triều ngạo nghễ đáp: “Hồi Nguyên Cảnh, thiên địa đại đạo quy nguyên.”
Lý Minh kinh sợ nói: “Thì ra Yết Triều sư huynh đã tu tới cấp tông chủ, chiến lực xưa nay hiếm, tiểu đệ bội phục.”
Yết Triều muốn mỉa mai một hai câu công kích đối phương thì Lý Minh đột nhiên đổi sắc, khuôn mặt tươi cười nói: “Nhưng bằng Yết Triều sư huynh quay về Tụ Thần Cảnh, ta có thể đánh bằng số này.”, hắn phúc hậu giơ mười ngón tay ra đếm.
“Các vị cùng lên!”, Lý Minh quát lớn, tung mình nhảy vào giữa đám người, Bát Long Quyền ầm ầm nổ vang, chỉ mấy chiêu đã đập văng năm sáu người, thân ảnh ma mị di chuyển khắp nơi, chỗ nào cũng có tiếng kêu thảm thiết. Yết Triều cùng đám cường giả đời trước vốn không muốn mất thân phận, chỉ muốn cùng hắn đơn đả độc đấu, nhưng Lý Minh trong chốc lát đã đánh trọng thương quá ba phần đám đệ tử, hắn giống như hổ lạc bầy dê, đầu quyền gào thét khiến cho bọn Yết Triều phải nhảy vào tiếp cứu.
“Lý chưởng môn, đừng trách chúng ta quá phận!”, Yết Triều cùng đám cường giả lao vào, binh khí tế lên múa lượn khắp núi, cả đỉnh Chiêu Thất Sơn ầm ĩ như tới phiên chợ.
Có Yết Triều áp trận lập tức khiến Lý Minh rơi vào bị động, Yết Triều cảnh giới rất cao, tuy pháp lực đã phong nhưng hiểu biết của hắn đối với thần thông đại đạo là không thể chối bỏ, từng chiêu của Yết Triều pháp lực vừa vặn không thiếu không thừa, một đòn toàn bộ dồn lực vào Lý Minh một điểm cũng không tiết ra ngoài khiến Lý Minh khốn đốn chống đỡ, lại thêm đám cường giả đi chung với Yết Triều cũng nhúng tay, Lý Minh lập tức rơi vào quần công bên trong.
“Yết huynh, ta đã nói có thể đánh mười người như ngươi, số lượng vừa vặn đủ. Thiên Địa Thất Phiên Thủ!”, Lý Minh tả thủ hạ thấp vi địa, hữu thu nâng cao vi thiên, hư ảnh hiện ra, dưới đất ầm ầm nâng lên một tòa đại địa to lớn vuông vức, bầu trời hiện thì lên thiên khung khổng lồ hình tròn, thiên địa linh khí bị dồn nén ầm ầm nổ vang đến nghẹt thở, Lý Minh một ấn đập ra, thiên đấu sụp đổ, đại địa nứt toác, dị tượng kinh khủng bạo phát, sóng lửa phun trào khắp nơi, cả Chiêu Thất Sơn ầm ầm rung động, đá lăn núi lở, rung lắc kịch liệt, đám ngươi Yết Triều bị nhấn chìm trong thiên địa bạo loạn, đôi mắt khiếp đảm, thần hồn tán loạn.
Một chiêu qua đi, Lý Minh tiến tới xách lên Yết Triều đang thoi thóp chút hơi tàn, động thiên của gã bị gãy đổ, nguyên thần không gian rách nát không sao triệu hồi tới Nguyên Linh, cảnh giới thoáng chốc bị một ấn ép tới Tụ Thần, tình cảnh rất thê thảm, Lý Minh hỏi: “Yết Triều sư huynh, còn một nhóm đệ tử Việt tộc lúc trước bị nhốt ở Huy Cung giờ này ở đâu?”
Yết Triều thở khó nói: “Đừng đừng giết, bọn hắn bị nhốt ở Tạo Cung.”
Lý Minh gằn giọng: “Nơi đó có những ai, địa bàn của thế lực nào?”
Yết Triều ho mạnh ra máu, thở nói: “Đô Hoàng, Triệu gia.”, nói tới đây hắn khí tuyệt bỏ mình, mặc cho Lý Minh lắc lắc mấy cái cũng không còn thở nữa, Lý Minh kinh nghi lại chạy khắp núi kiểm tra, quả nhiên một ấn của hắn đánh chết toàn bộ số người trên núi, Yết Triều mạnh mẽ hơn người nên còn sống thoi thóp nói được mấy câu.
Lý Minh quay vào miếu thắp hương, mắt nhìn mãi chiếc lư hương cổ đồng, hắn khấn lầm bầm mấy câu đại loại tổ tiên có linh mong truyền nốt công pháp cho hắn. Một lúc sau Lý Minh lau nước mắt đi ra,, chiếc lư hương cũng không chút động tĩnh gì, không phải hắn khóc mà là hương khói quá mù mịt, Lý Minh xoay người lao nhanh xuống núi chạy tới Tạo Cung.
Một ngày sau, phong ba nổi lên, khắp nơi lan truyền thảm án trên Chiêu Thất Sơn, hơn trăm vị đệ tử cùng trưởng bối chết trong tay Lý Minh, trong đó có cả trưởng lão của Thủy Hoàng Đảo, Tôn Tiễn đi theo phía sau một lão đạo nhân thần nhàn khí định, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Sư phụ, gã Lý Minh kia khi nào trở thành Hình Khí Chưởng Môn, như vậy chẳng phải hắn mặc nhiên trở thành trưởng bối của đệ tử sao?”
Lão nhân đi cùng tên gọi Hư Vi, hiện nay là một đời trưởng môn của Huyền Đạo Môn, lão nói: “Đúng vậy, Lý đạo hữu giờ này chung mâm với ta, ta lúc gặp hắn cũng phải lễ nghĩa một phen, ngươi gặp hắn cũng nên cung kính một hai.”
“Sư phụ, đệ tử nghe được Hình Khí Môn còn có mấy vị sư huynh của Tả tiên sinh, bọn hắn đều không đồng ý để Tả tiên sinh chấp chưởng Hình Khí Môn.”, Tôn Tiễn tỏ ý thắc mắc.
Hư Vi lão đạo đáp: “Bọn hắn không đồng ý thì có thể làm gì, Tả lão nắm trong tay lệnh bài chưởng môn, đám người kia muốn đánh thì không lại với lão, muốn cướp thì thì hữu tâm vô lực, cũng như ngươi tuy có chí bắt nạt Lý Minh nhưng là không làm được gì hắn.”
Tôn Tiễn buồn bực trong lòng phản bác: “Chẳng qua là một cái tàn môn, đã tới chiều cuối tàn lụi, ta mà phải sợ hắn sao?”
Hư Vi lão đạo cười đáp: “Ngươi không sợ, nhưng mà ta sợ. Một khi Hình Khí Môn thôi động Táng Quan truy sát, đừng nói ta, ngay cả sư tổ ngươi cũng chỉ có nước rẽ đất mà chạy, ngươi muốn tìm chết đừng có liên lụi tới ta. Ô, đằng kia có đánh nhau, nhanh đi xem.”
Hư Vi phát hiện gần đấy có ba động, mặt mày lão hớn hở chạy đi, Tôn Tiễn cũng một bộ dáng lo thiên hạ không loạn nhanh chân đuổi, một thầy một trò ào ào lao đi.
Trong một thung lũng nhỏ hẹp, có hai toán cường giả đang kịch liệt chém giết, thần thông bạo phát kinh người, một phe thi triển pháp lực đem ma khí phủ kín thung lũng, một phe chém ra ngũ sắc quang mang lộng lẫy vờn múa, ma khí cũng ngũ quang chạm nhau vang lên tiếng nổ tạch tạch, y như lôi điện bổ xuống, tâm điểm trận chiến là một vị cô nương toàn thân y phục trắng muốt, xinh đẹp lạnh lùng sử trường kiếm, bên còn lại là một gã thiếu niên da mặt xanh xao, cả người toát đầy ma khí, sử một cây lang nha bổng, xung quanh còn có rất nhiều đám trưởng bối ra tay chém nhau, xác chết nằm lộn xộn khắp nơi.
Gã thiếu niên sử lang nha bổng lui về sau trừng mắt nói: “Hiểu Băng Thanh, các ngươi muốn ngăn cản việc của Đô Hoàng, không sợ chết?”
Hiểu Băng Thanh lạnh nhạt đáp: “Vi Hoàng làm việc còn cần phải hỏi tới Đô Hoàng? Ức Đồ ngươi mau cút, nếu không đừng trách ta vô tình.”
Hư Vi lão đứng trên núi đạo nghe một màn đối đáp bên dưới mà lạnh toát hết cả sống lưng, chân tay run lẩy bẩy muốn lặng lẽ bỏ đi mà vô lực không sao nhấc mình, ngay sau đó đột nhiên có một cánh tay lạnh lẽo đập lên vai lão, trái tim của Hư Vi đạo nhân ngừng đập, đôi mắt nhắm nghiền chờ chết, bên tai lão vang lên giọng nói: “Tôn gian tặc, ngươi núp chỗ này làm gì?”
Hư Vi đạo nhân quay lại nhìn thấy Lý Minh, tự đưa tay bóp cổ trợn mắt, lão lại đấm thùm thụp vào ngực, may thay lão tu vi cao cường nên trái tim nhanh chóng có nhịp trở lại, tuy nhiên lưỡi lão cứng lại chỉ vào Lý Minh ra vẻ trách móc ú ớ không nói thành lời. Lý Minh hỏi: “Lão vô dụng này là ai?”
Tôn Tiễn nhìn bộ dáng mất mặt của sư phụ bèn ho khan nhỏ giọng đáp: “Ta không quen lão, vừa tới thì thấy lão ngồi đây nên tiến tới xem thử.”
Lý Minh không lý gì tới lão đạo kia, đưa mắt nhìn xuống thung lũng thì vô cùng ngạc nhiên, hai người đang đối đầu dưới kia không xa lạ gì đối với hắn, Hiểu Băng Thanh trắng muốt thì không cần nói, còn gã Ức Đồ kia hắn đã gặp một lần trong Hoàng Hùng Tửu Lâu ở Man Thành, khi đó thậm chí còn có thêm một gã quỷ khí tóc tai bù xù, vậy là vừa đủ một nhóm có mặt hôm đó.
“Hừ, Hiểu tiên tử, tiên tử cái thá gì chứ, hại lão tử trốn đông trốn tây, không đòi lại chút lợi tức há chẳng phải để thiên hạ quần hùng khinh miệt.”, Lý Minh tức giận nói lớn.
“Ai?”, Từ thung lũng dưới núi vang lên tiếng quát, có vẻ như đám cường giả đã phát hiện ra bọn Lý Minh, một đạo ma khí đen kịt xốc thẳng lên đỉnh hướng chỗ bọn hắn đang núp công tới, đạo ma khí đi qua sinh vật cùng cây cỏ héo tàn khô quắt, ngay cả tảng đá cũng biến thành đất bở vỡ ra, Hư Vi lão đạo rùng mình, bất thình lình khôi phục thần lực, hai tay xách Lý Minh cùng Tôn Tiễn vun vút lao đi
Vị trung niên nam tử kia đáp: “Lý chưởng môn, đây không phải ý của ta, ở đây rất nhiều người đều không phải môn hạ do ta quản lý.”
“Lại nói, Tả tiên sinh bảo rằng, chỉ cần áp chế cảnh giới công bằng quyết đấu với Lý chưởng môn, Tả tiên sinh đương nhiên không hỏi tới.”, Vị nam tử kia cười tươi như hoa nở, mắt hít không còn trông thấy trời đất trăng sao, mang theo một tư vị đểu giả không thể nói nên lời.
Lý Minh sắc mặt thay đổi, lùi lại hai bước hỏi: “Thỉnh giáo cao danh quý tính của huynh đài.”
Nam tử đáp: “Lý chưởng môn khách khí, ta gọi là Yết Triều, Yết Ban là tiểu sư đệ của ta, sư phụ lão nhân gia nói Lý chưởng môn nợ lão nhân gia một con mắt, mời Lý chưởng môn tới Thủy Hoàng Đảo chơi một chuyến.”
Yết Triều khí thế bùng phát, trên đầu Nguyên Linh sừng sững một tôn Thủy Thần, xung quanh tôn Thủy Thần hình thành thiên địa ngũ diệu tinh thần quay quanh, đặc biệt thủy đạo mạnh mẽ hình thành dị tượng kinh khủng, biển lớn trải rộng sóng dữ nuốt chửng cả Chiêu Thất Sơn, bốn phương thần thú gào thét, dưới chân Nguyên Linh trải rộng hai đạo Âm Dương nhị khí sôi trào, Nguyên Linh trừng mắt nhìn như muốn thôn phệ Lý Minh, đám đệ tử bị khí thế của Yết Triều ép tới run lẩy bẩy, phần lớn chân đứng không vững đều quỳ xuống, đây là vương giả khí thế.
Lý Minh bị sóng dữ dị tượng khí thế đánh nhấp nhô, thân hình chao đảo lung lay như cây tre dẹo dặt uốn mình, nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn không ngã xuống, hai chân giống như đóng đinh vào đại địa. Cường giả giao chiến khí thế ban đầu rất quan trọng, hầu như phân định thắng thua, nhưng Lý Minh giống như có một loại bí pháp kỳ lạ, nhìn như lung lay sụp đổ nhưng kỳ thực hắn đang lách mình lướt trên khí thế của đối phương, giống như đạp trên sóng dữ khiến Yết Triều chiêu đầu không sao hạ được hắn.
Lý Minh thân hình nghiêng ngả phát ra âm thanh: “Yết Triều sư huynh, phiền ngươi phong ấn lại pháp lực, ta mới tu tới Tụ Thần Cảnh, khi nào đánh lại ngươi.”
Yết Triều hừ lạnh, hắn chẳng qua chỉ muốn dùng thực lực dọa sợ Lý Minh, phá hỏng chiến ý, sau đó mới phong pháp lực xuống tương đồng cảnh giới để dễ dàng bắt người, nhưng tình hình Lý Minh vẫn tỉnh bơ khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn nói: “Các vị, chúng ta không bắt nạt Lý chưởng môn.”, dứt lời Nguyên Linh của mấy người bọn Yết Triều ầm ầm tán đi, dị tượng trên đầu hoàn toàn tiêu thất, cảnh giới của hắn còn thấp kém hơn một bậc so với đám đệ tử đứng phía sau, nhưng chiến lực hắn không vì vậy mà thua kém, phảng phất như hắn được thiên địa bao bọc, thân thể hòa hợp cùng đại đạo.
Lý Minh nghiêm trọng hỏi: “Yết Triều sư huynh, cảnh giới lúc trước của ngươi là gì?”
Yết Triều ngạo nghễ đáp: “Hồi Nguyên Cảnh, thiên địa đại đạo quy nguyên.”
Lý Minh kinh sợ nói: “Thì ra Yết Triều sư huynh đã tu tới cấp tông chủ, chiến lực xưa nay hiếm, tiểu đệ bội phục.”
Yết Triều muốn mỉa mai một hai câu công kích đối phương thì Lý Minh đột nhiên đổi sắc, khuôn mặt tươi cười nói: “Nhưng bằng Yết Triều sư huynh quay về Tụ Thần Cảnh, ta có thể đánh bằng số này.”, hắn phúc hậu giơ mười ngón tay ra đếm.
“Các vị cùng lên!”, Lý Minh quát lớn, tung mình nhảy vào giữa đám người, Bát Long Quyền ầm ầm nổ vang, chỉ mấy chiêu đã đập văng năm sáu người, thân ảnh ma mị di chuyển khắp nơi, chỗ nào cũng có tiếng kêu thảm thiết. Yết Triều cùng đám cường giả đời trước vốn không muốn mất thân phận, chỉ muốn cùng hắn đơn đả độc đấu, nhưng Lý Minh trong chốc lát đã đánh trọng thương quá ba phần đám đệ tử, hắn giống như hổ lạc bầy dê, đầu quyền gào thét khiến cho bọn Yết Triều phải nhảy vào tiếp cứu.
“Lý chưởng môn, đừng trách chúng ta quá phận!”, Yết Triều cùng đám cường giả lao vào, binh khí tế lên múa lượn khắp núi, cả đỉnh Chiêu Thất Sơn ầm ĩ như tới phiên chợ.
Có Yết Triều áp trận lập tức khiến Lý Minh rơi vào bị động, Yết Triều cảnh giới rất cao, tuy pháp lực đã phong nhưng hiểu biết của hắn đối với thần thông đại đạo là không thể chối bỏ, từng chiêu của Yết Triều pháp lực vừa vặn không thiếu không thừa, một đòn toàn bộ dồn lực vào Lý Minh một điểm cũng không tiết ra ngoài khiến Lý Minh khốn đốn chống đỡ, lại thêm đám cường giả đi chung với Yết Triều cũng nhúng tay, Lý Minh lập tức rơi vào quần công bên trong.
“Yết huynh, ta đã nói có thể đánh mười người như ngươi, số lượng vừa vặn đủ. Thiên Địa Thất Phiên Thủ!”, Lý Minh tả thủ hạ thấp vi địa, hữu thu nâng cao vi thiên, hư ảnh hiện ra, dưới đất ầm ầm nâng lên một tòa đại địa to lớn vuông vức, bầu trời hiện thì lên thiên khung khổng lồ hình tròn, thiên địa linh khí bị dồn nén ầm ầm nổ vang đến nghẹt thở, Lý Minh một ấn đập ra, thiên đấu sụp đổ, đại địa nứt toác, dị tượng kinh khủng bạo phát, sóng lửa phun trào khắp nơi, cả Chiêu Thất Sơn ầm ầm rung động, đá lăn núi lở, rung lắc kịch liệt, đám ngươi Yết Triều bị nhấn chìm trong thiên địa bạo loạn, đôi mắt khiếp đảm, thần hồn tán loạn.
Một chiêu qua đi, Lý Minh tiến tới xách lên Yết Triều đang thoi thóp chút hơi tàn, động thiên của gã bị gãy đổ, nguyên thần không gian rách nát không sao triệu hồi tới Nguyên Linh, cảnh giới thoáng chốc bị một ấn ép tới Tụ Thần, tình cảnh rất thê thảm, Lý Minh hỏi: “Yết Triều sư huynh, còn một nhóm đệ tử Việt tộc lúc trước bị nhốt ở Huy Cung giờ này ở đâu?”
Yết Triều thở khó nói: “Đừng đừng giết, bọn hắn bị nhốt ở Tạo Cung.”
Lý Minh gằn giọng: “Nơi đó có những ai, địa bàn của thế lực nào?”
Yết Triều ho mạnh ra máu, thở nói: “Đô Hoàng, Triệu gia.”, nói tới đây hắn khí tuyệt bỏ mình, mặc cho Lý Minh lắc lắc mấy cái cũng không còn thở nữa, Lý Minh kinh nghi lại chạy khắp núi kiểm tra, quả nhiên một ấn của hắn đánh chết toàn bộ số người trên núi, Yết Triều mạnh mẽ hơn người nên còn sống thoi thóp nói được mấy câu.
Lý Minh quay vào miếu thắp hương, mắt nhìn mãi chiếc lư hương cổ đồng, hắn khấn lầm bầm mấy câu đại loại tổ tiên có linh mong truyền nốt công pháp cho hắn. Một lúc sau Lý Minh lau nước mắt đi ra,, chiếc lư hương cũng không chút động tĩnh gì, không phải hắn khóc mà là hương khói quá mù mịt, Lý Minh xoay người lao nhanh xuống núi chạy tới Tạo Cung.
Một ngày sau, phong ba nổi lên, khắp nơi lan truyền thảm án trên Chiêu Thất Sơn, hơn trăm vị đệ tử cùng trưởng bối chết trong tay Lý Minh, trong đó có cả trưởng lão của Thủy Hoàng Đảo, Tôn Tiễn đi theo phía sau một lão đạo nhân thần nhàn khí định, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Sư phụ, gã Lý Minh kia khi nào trở thành Hình Khí Chưởng Môn, như vậy chẳng phải hắn mặc nhiên trở thành trưởng bối của đệ tử sao?”
Lão nhân đi cùng tên gọi Hư Vi, hiện nay là một đời trưởng môn của Huyền Đạo Môn, lão nói: “Đúng vậy, Lý đạo hữu giờ này chung mâm với ta, ta lúc gặp hắn cũng phải lễ nghĩa một phen, ngươi gặp hắn cũng nên cung kính một hai.”
“Sư phụ, đệ tử nghe được Hình Khí Môn còn có mấy vị sư huynh của Tả tiên sinh, bọn hắn đều không đồng ý để Tả tiên sinh chấp chưởng Hình Khí Môn.”, Tôn Tiễn tỏ ý thắc mắc.
Hư Vi lão đạo đáp: “Bọn hắn không đồng ý thì có thể làm gì, Tả lão nắm trong tay lệnh bài chưởng môn, đám người kia muốn đánh thì không lại với lão, muốn cướp thì thì hữu tâm vô lực, cũng như ngươi tuy có chí bắt nạt Lý Minh nhưng là không làm được gì hắn.”
Tôn Tiễn buồn bực trong lòng phản bác: “Chẳng qua là một cái tàn môn, đã tới chiều cuối tàn lụi, ta mà phải sợ hắn sao?”
Hư Vi lão đạo cười đáp: “Ngươi không sợ, nhưng mà ta sợ. Một khi Hình Khí Môn thôi động Táng Quan truy sát, đừng nói ta, ngay cả sư tổ ngươi cũng chỉ có nước rẽ đất mà chạy, ngươi muốn tìm chết đừng có liên lụi tới ta. Ô, đằng kia có đánh nhau, nhanh đi xem.”
Hư Vi phát hiện gần đấy có ba động, mặt mày lão hớn hở chạy đi, Tôn Tiễn cũng một bộ dáng lo thiên hạ không loạn nhanh chân đuổi, một thầy một trò ào ào lao đi.
Trong một thung lũng nhỏ hẹp, có hai toán cường giả đang kịch liệt chém giết, thần thông bạo phát kinh người, một phe thi triển pháp lực đem ma khí phủ kín thung lũng, một phe chém ra ngũ sắc quang mang lộng lẫy vờn múa, ma khí cũng ngũ quang chạm nhau vang lên tiếng nổ tạch tạch, y như lôi điện bổ xuống, tâm điểm trận chiến là một vị cô nương toàn thân y phục trắng muốt, xinh đẹp lạnh lùng sử trường kiếm, bên còn lại là một gã thiếu niên da mặt xanh xao, cả người toát đầy ma khí, sử một cây lang nha bổng, xung quanh còn có rất nhiều đám trưởng bối ra tay chém nhau, xác chết nằm lộn xộn khắp nơi.
Gã thiếu niên sử lang nha bổng lui về sau trừng mắt nói: “Hiểu Băng Thanh, các ngươi muốn ngăn cản việc của Đô Hoàng, không sợ chết?”
Hiểu Băng Thanh lạnh nhạt đáp: “Vi Hoàng làm việc còn cần phải hỏi tới Đô Hoàng? Ức Đồ ngươi mau cút, nếu không đừng trách ta vô tình.”
Hư Vi lão đứng trên núi đạo nghe một màn đối đáp bên dưới mà lạnh toát hết cả sống lưng, chân tay run lẩy bẩy muốn lặng lẽ bỏ đi mà vô lực không sao nhấc mình, ngay sau đó đột nhiên có một cánh tay lạnh lẽo đập lên vai lão, trái tim của Hư Vi đạo nhân ngừng đập, đôi mắt nhắm nghiền chờ chết, bên tai lão vang lên giọng nói: “Tôn gian tặc, ngươi núp chỗ này làm gì?”
Hư Vi đạo nhân quay lại nhìn thấy Lý Minh, tự đưa tay bóp cổ trợn mắt, lão lại đấm thùm thụp vào ngực, may thay lão tu vi cao cường nên trái tim nhanh chóng có nhịp trở lại, tuy nhiên lưỡi lão cứng lại chỉ vào Lý Minh ra vẻ trách móc ú ớ không nói thành lời. Lý Minh hỏi: “Lão vô dụng này là ai?”
Tôn Tiễn nhìn bộ dáng mất mặt của sư phụ bèn ho khan nhỏ giọng đáp: “Ta không quen lão, vừa tới thì thấy lão ngồi đây nên tiến tới xem thử.”
Lý Minh không lý gì tới lão đạo kia, đưa mắt nhìn xuống thung lũng thì vô cùng ngạc nhiên, hai người đang đối đầu dưới kia không xa lạ gì đối với hắn, Hiểu Băng Thanh trắng muốt thì không cần nói, còn gã Ức Đồ kia hắn đã gặp một lần trong Hoàng Hùng Tửu Lâu ở Man Thành, khi đó thậm chí còn có thêm một gã quỷ khí tóc tai bù xù, vậy là vừa đủ một nhóm có mặt hôm đó.
“Hừ, Hiểu tiên tử, tiên tử cái thá gì chứ, hại lão tử trốn đông trốn tây, không đòi lại chút lợi tức há chẳng phải để thiên hạ quần hùng khinh miệt.”, Lý Minh tức giận nói lớn.
“Ai?”, Từ thung lũng dưới núi vang lên tiếng quát, có vẻ như đám cường giả đã phát hiện ra bọn Lý Minh, một đạo ma khí đen kịt xốc thẳng lên đỉnh hướng chỗ bọn hắn đang núp công tới, đạo ma khí đi qua sinh vật cùng cây cỏ héo tàn khô quắt, ngay cả tảng đá cũng biến thành đất bở vỡ ra, Hư Vi lão đạo rùng mình, bất thình lình khôi phục thần lực, hai tay xách Lý Minh cùng Tôn Tiễn vun vút lao đi
/150
|