Ngày đó, Oanh Thải một thân đạo bào xanh biếc, trường kiếm tỏa ra hung uy ngập trời, đại chiến mấy trăm hiệp cùng Triệu Khuông, thần thông san phẳng một mảnh cung cấm.
Cuối cùng kiếm phất hợp nhất, Oanh Thải thi triển ra tuyệt kỹ tối cao nàng lĩnh ngộ được trên Long Sào Hi Thập Sơn, ngàn vạn sợi tơ hóa biển kiếm, cả không gian tràn ngập chi uy, một đạo phất trần kinh thế hãi tục không những đánh trọng thương Triệu Khuông mà có dọa cho địch nhân hồn bay phách lạc.
“Oanh Thải tiểu đạo cô cùng bọn huynh đệ thừa thắng xông lên, truy kích Triệu gia nhân mã, đuổi bọn hắn chạy như chó nhà có tang, một đường đánh phá vào tận sâu bên trong cấm chế, thu về rất nhiều bảo vật, công pháp. Ta ngày đó cũng cải trang thành một cái tiểu nhi chạy đi chạy lại rất náo nhiệt.”, Ngư lão hồ hởi.
Lý Minh nhiệt huyết dâng trào, máu nóng chảy ngược trong huyết quản, hận mình không thể ra đời sớm hơn một hai trăm năm, tranh đoạt cùng anh hùng thiên hạ.
“Bọn tiểu tử thời nay toàn một lũ vô dụng, đụng một chút liền khóc cha gọi mẹ, kêu tới một đám trưởng bối cũng vô dụng không kém.”, Ngư lão nhìn thấy Long Sào Tổ Cung tràn ngập một đám người chẳng mấy vui vẻ gì.
Lý Minh vẻ mặt chờ mong, phấn khởi hỏi: “Ngư gia, thấy ta thế nào?”
“Ngươi, ta thấy Điếu sư huynh mù mắt mới mang ngươi về cốc.”, Ngư lão thẳng thừng chê bai.
Lý Minh mặt đen, hô lớn: “Ngư lão tử, cùng cảnh giới đại chiến với ta ba trăm hiệp!”
Ngư lão vẻ mặt khinh bỉ, vừa định nói thì bị Rèn lão quát: “Câm miệng, có động!”
Ngư lão vốn định cãi lại mấy lời, nhưng lão nhận ra lúc này đã tới gần trung tâm, điện đài sơn son thiếp vàng cao vút đâm xuyên lên chín tầng mây, thiên cung liên miên không ngớt bao bọc xung quanh chính điện, âm phong hàn khí lạnh lẽo thấu xương phả lên không trung từng đợt hình thành nên những cột hắc khí phóng thẳng lên hoàng sắc cấm chế trên bầu trời.
Đặc biệt, nơi này trước kia còn có một lớp cấm chế mỏng bên ngoài bọc lấy trung tâm Tổ Cung bên trong, ngày trước bọn tiểu nhi mỗi lần đều thi nhau đánh phá, bào mòn lớp cấm chế này liên tục, tới nỗi chỉ còn mỏng như tờ giấy, nay đã không cánh mà bay, chứng tỏ đã có kẻ lẻn vào bên trong.
Lẫn trong tiếng âm phong u u cùng tiếng mục thi gào rống, Lý Minh khẽ nghe có tiếng đùng đùng vọng nhẹ lại, dường như là tiếng thần thông dư ba chạm vào nhau.
“Hỏng rồi, có kẻ đang phá Bát Môn cấm chế!”, Ngư lão thảng thốt kêu lên, đoạn xách Lý Minh chạy theo Rèn lão nhanh như tia chớp.
Chớp mắt mấy cái, Lý Minh đã lọt vào một tòa cung cấm cao chót vót, theo miệng Ngư lão huyên thuyên thì chỗ này gọi là Cửu Điện, trước kia chính là nơi ở của bậc Hoàng giả, Cửu Điện trấn trụ bát phương, phóng mắt có thể nhìn tới Cửu Hoang các giới, vạn dân đều phải cúi đầu lễ bái.
Càng tới gần, tiếng động càng rõ, nghe như trăm vạn nhát búa gõ liên tục vào mặt đá, coong coong không dứt, xác mục thi nằm la liệt khắp nơi, phần lớn đều chết không toàn thây, dấu vết để lại có chỗ lửa cháy ác liệt, có chỗ cây cỏ mọc tươi tốt bừng bừng, chỗ lại trọng trường tán loạn, chỗ thì hơi nước mù mịt.
Chạy qua mấy sân lớn, vòng qua vô số hành lang cung cấm, Lý Minh bị Ngư lão xách tới chính điện trung tâm, nơi đây rộng lớn đủ chứa vạn người, nóc điện điêu khắc đủ hình long lân quy phượng, mỗi con chuyển động nhẹ nhàng y như thật, nếu có bậc chí giả thổi hồn vào hình điêu khắc, e rằng bọn thần thú này sẽ oằn mình sống dậy.
Chính giữa điện lại treo một chiếc một chiếc chuông lớn, mặt chuông đen xám cũ kỹ đã không còn nhìn thấy hoa văn, tuy nhiên khí tức tỏa ra vô cùng kỳ dị, Lý Minh cảm tưởng như bản thân bị chiếc chuông phong bế toàn bộ khí tức, kể cả nguyên thần cũng không thoát, khiến hắn phải đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Kỳ dị hơn là mặt đất bên dưới chiếc chuông có vẽ tám cánh cửa to lớn hình bác giác chụm đầu vào nhau, trung tâm hình bác giác kia có cắm một cây gậy nhỏ, khí tức tỏa ra vô cùng tang thương, đạo khí tức này còn phủ lên cả chiếc chuông cũ treo ở phía trên, tạo nên một lớp màng mỏng mờ mịt vô hình.
Phía dưới tám cánh cửa giống như liên thông tới một thế giới khác, bị chiếc gậy nhỏ kia định lại ở đây, khí tức sền sệt phủ xuống. Dưới mỗi cánh cửa thi thoảng có tiếng gào thét nhấp nhô từng đợt xông phá lên trên, nhưng lập tức bị luồng khí tức sền sệt kia phủ xuống trấn áp.
Lý Minh tươi cười: “Hiểu tiên tử, Đế huynh, chúng ta lại gặp!”
Xung quang điện lúc này quây quần một đám người, bọn chúng đang ra sức tế lên bốn cỗ pháp bảo kỳ dị tấn công tám cánh cửa kia, ngoài Hiểu Băng Thanh cùng Đế Hoàn, dường như còn hai phe nhân mã nữa.
Ngư lão nhìn vào một vị lão nhân quần áo trắng toát nói: “Tiểu tử, ngươi là người của Yết Tử lão chó má?”
Vị lão nhân áo trắng gật đầu, không xem ba người mới tới vào đâu, khí tức lạnh lẽo như một khối băng, mà pháp bảo trên tay lão cũng vậy, một viên minh châu tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, không ngừng công phá vào đạo khí tức sền sệt tỏa ra từ cây gậy nhỏ kia.
Rèn lão khí tức hung ác, giơ lên búa lớn, chỉ thẳng vào mặt vị lão nhân áo trắng nói: “Thủy Hoàng Đảo chó má, đều đáng chết.”
“Ồ, vị huynh đài này khí tức rất quen, chúng ta đã từng gặp nhau?”, Lý Minh lại hướng một vị trung niên khoác trường bào đỏ hỏi, kẻ này khí tức cuồng dã, cầm một chiếc quạt lông cháy lên lửa đỏ hừng hực, ngọn lửa đang liếm liến tục vào bên trong hình bát giác, hình thành một dòng sông nhỏ cháy rực.
Nam tử trường bào đỏ cười lạnh: “Ngày đó tên Mo Sư già không tiếc hy sinh khí huyết kéo bản Vương từ Cửu U Vong Đài tới Man Hoang. Nếu không có bản Vương giúp sức, ngày đó tiểu tử ngươi cùng đừng hòng sống sót đi ra khỏi nơi quái quỷ kia.”
Lý Minh kinh ngạc nhớ lại, trận đánh ở Man Hoang Mộ Địa quả nhiên lão Mo Sư có triệu hồi hai đầu linh hồn Phượng hoàng từ Cửu U tới trợ chiến, về sau một đầu bị lão Diêm Vương trong lúc mơ hồ nhai mất, một đầu còn lại lúc lão Mo Sư bỏ mạng liền vỗ mông bay đi chính là tên nam tử trước mặt này. Chủ nhân chết, gã liền tháo chạy, lại nói lúc trước bị trọng hình dưới Cửu U, đương nhiên gã không phải phường tốt đẹp gì.
Rèn lão đương nhiên không thèm quan tâm tới đối phương là ai, lão cũng không thèm phí lời, một búa gõ xuống như thiên lôi áp đỉnh bổ tới vị lão nhân Thủy Hoàng Đảo, kéo theo tiếng nổ đì đùng.
Vị lão nhân kia cũng không phải tay vừa, pháp bảo tế lên thổi ra một trận hàn băng lạnh lẽo u u va vào khí thế của Rèn lão, khiến cho Rèn lão cảm thấy cánh tay như bị tê cứng đóng băng, không những vậy, băng phong còn đang tràn lên trên bả vai lão, ước chừng chỉ một chốc nữa cả người lão sẽ biến thành người tuyết.
Rèn lão vội vã lui lại đem bễ rèn sau lưng thổi phù đốt lên hừng hực lửa than xua tàn hàn khí, lão kinh ngạc nói: “Thủy Minh Châu?”
Xem ra viên minh châu trong tay lão nhân áo trắng kia đương nhiên là cực phẩm pháp bảo, không thua kém mấy kiện trấn binh của các tông môn chút nào, ít nhất phải là Địa cấp pháp bảo mới có uy lực cường hoành như vậy, nếu Lý Minh không có lão Ngư đang run cầm cập che chở, giờ này đương nhiên cũng đã biến thành một khối băng.
Ngư lão cũng trúng hàn khí, nhưng lão không cần dùng tới bễ rèn của Rèn lão, Ngư lão là trực tiếp lấy chiếc nón lá đội trên đầu của lão quạt nhẹ mấy cái, hàn khí bị lão nhẹ nhàng khu trừ không còn một sợi, thậm chí lão còn thò tay ra bắt lấy mốt sợi hàn khí vo tròn thành viên, giờ phút này, đám người kia đương nhiên nhìn hai lão với con mắt hoàn toàn khác.
Đế Hoàn ánh mắt mười phần e dè hỏi: “Lý chưởng môn, hai vị lão nhân gia đây là?”
Lý Minh xua tay cười xòa đáp: ”Trưởng bối nhà ta, trưởng bối nhà ta.”
Đế Hoàn nở một nụ cười gượng gạo, gã không hiểu vì sao tên Lý Minh này lại có lắm trưởng bối như vậy, chỉ mỗi lão Tả cùng lão Đinh đã làm cho hắn vô cùng đau đầu, La Độc chỉ một phút sơ sẩy mà bị hai lão trên hạ độc thủ, nay từ đâu lại mọc ra thêm hai lão nữa, thậm chí còn lợi hại mười phần.
Hiểu Băng Thanh khí chất cao ngạo, nhìn sâu vào mắt Lý Minh nói: “Lý Minh, ngươi đừng làm phiền ta, Bát Môn cấm chế hôm nay phải bị phá, kẻ nào cản đường đều phải chết.”
Nàng vừa nói xong, trường kiếm đã xuất khỏi vỏ, ngũ sắc quang mang đại thịnh phóng tới ba người Lý Minh, trường lực đảo lộn, kiếm quang lực lượng như núi lớn đè xuống khiến búa lớn trong tay Rèn lão trùng xuống.
“Tiểu nhi, khá.”, Rèn lão liền lao lên tiếp chiêu, búa lớn đập tới chấn cho Hiểu Băng Thanh lùi về sau liên tục, xét về mặt lực lượng thuần túy thì Rèn lão há lại sợ người.
Thấy vậy, Thủy Hoàng Đảo lão nhân liền quát Đế Hoàn cùng vị nam tử trường bào đỏ: “Các ngươi tiếp tục công phá Bát Môn.”
Cùng đó, lão tế Thủy Minh Châu tới tiếp cứu Hiểu Băng Thanh, nhiệt khí bễ rèn cùng hàn khí từ Thủy Minh Châu thiên sinh khắc chế chạm nhau liền lách tách hình thành một đạo vết nứt ngay giữa chính điện, không trung bị kéo một vệt dài phân cánh, một bên là băng phong, một bên là lửa đỏ.
“Bọn này rất khó chơi.”, Ngư lão vuốt râu suy tính.
“Ngư gia, ta biết lai lịch bọn hắn!”, Lý Minh thủ thỉ.
“Mau nói! Mau nói!”, Ngư lão sốt ruột, nếu lão biết danh tính mấy tên kia là con cái nhà ai thì chẳng tốn mấy công sức của lão.
Lý Minh tươi cười: “Cây gậy nhỏ kia là của ta.”
Ngư lão băn khoăn, đi tới đi lui, đoạn lão gật đầu đồng ý.
Lý Minh vẻ mặt không động mảy may, nhưng trong lòng vui như mở hội, nếu hắn đoán không lầm đoạn gậy kia ắt hẳn là Định Thần Châm, nếu đoạt tới tay hẳn là một kiện thần binh lợi khí đắc lực, điên đảo càn khôn.
“Ồ, Đế Hoàng chuyển thân, Vi Hoàng chuyển thân. Chà chà, cá lớn cá lớn, ta chuẩn bị mồi câu một chút.”, Ngư lão xoắn xuýt.
Cuối cùng kiếm phất hợp nhất, Oanh Thải thi triển ra tuyệt kỹ tối cao nàng lĩnh ngộ được trên Long Sào Hi Thập Sơn, ngàn vạn sợi tơ hóa biển kiếm, cả không gian tràn ngập chi uy, một đạo phất trần kinh thế hãi tục không những đánh trọng thương Triệu Khuông mà có dọa cho địch nhân hồn bay phách lạc.
“Oanh Thải tiểu đạo cô cùng bọn huynh đệ thừa thắng xông lên, truy kích Triệu gia nhân mã, đuổi bọn hắn chạy như chó nhà có tang, một đường đánh phá vào tận sâu bên trong cấm chế, thu về rất nhiều bảo vật, công pháp. Ta ngày đó cũng cải trang thành một cái tiểu nhi chạy đi chạy lại rất náo nhiệt.”, Ngư lão hồ hởi.
Lý Minh nhiệt huyết dâng trào, máu nóng chảy ngược trong huyết quản, hận mình không thể ra đời sớm hơn một hai trăm năm, tranh đoạt cùng anh hùng thiên hạ.
“Bọn tiểu tử thời nay toàn một lũ vô dụng, đụng một chút liền khóc cha gọi mẹ, kêu tới một đám trưởng bối cũng vô dụng không kém.”, Ngư lão nhìn thấy Long Sào Tổ Cung tràn ngập một đám người chẳng mấy vui vẻ gì.
Lý Minh vẻ mặt chờ mong, phấn khởi hỏi: “Ngư gia, thấy ta thế nào?”
“Ngươi, ta thấy Điếu sư huynh mù mắt mới mang ngươi về cốc.”, Ngư lão thẳng thừng chê bai.
Lý Minh mặt đen, hô lớn: “Ngư lão tử, cùng cảnh giới đại chiến với ta ba trăm hiệp!”
Ngư lão vẻ mặt khinh bỉ, vừa định nói thì bị Rèn lão quát: “Câm miệng, có động!”
Ngư lão vốn định cãi lại mấy lời, nhưng lão nhận ra lúc này đã tới gần trung tâm, điện đài sơn son thiếp vàng cao vút đâm xuyên lên chín tầng mây, thiên cung liên miên không ngớt bao bọc xung quanh chính điện, âm phong hàn khí lạnh lẽo thấu xương phả lên không trung từng đợt hình thành nên những cột hắc khí phóng thẳng lên hoàng sắc cấm chế trên bầu trời.
Đặc biệt, nơi này trước kia còn có một lớp cấm chế mỏng bên ngoài bọc lấy trung tâm Tổ Cung bên trong, ngày trước bọn tiểu nhi mỗi lần đều thi nhau đánh phá, bào mòn lớp cấm chế này liên tục, tới nỗi chỉ còn mỏng như tờ giấy, nay đã không cánh mà bay, chứng tỏ đã có kẻ lẻn vào bên trong.
Lẫn trong tiếng âm phong u u cùng tiếng mục thi gào rống, Lý Minh khẽ nghe có tiếng đùng đùng vọng nhẹ lại, dường như là tiếng thần thông dư ba chạm vào nhau.
“Hỏng rồi, có kẻ đang phá Bát Môn cấm chế!”, Ngư lão thảng thốt kêu lên, đoạn xách Lý Minh chạy theo Rèn lão nhanh như tia chớp.
Chớp mắt mấy cái, Lý Minh đã lọt vào một tòa cung cấm cao chót vót, theo miệng Ngư lão huyên thuyên thì chỗ này gọi là Cửu Điện, trước kia chính là nơi ở của bậc Hoàng giả, Cửu Điện trấn trụ bát phương, phóng mắt có thể nhìn tới Cửu Hoang các giới, vạn dân đều phải cúi đầu lễ bái.
Càng tới gần, tiếng động càng rõ, nghe như trăm vạn nhát búa gõ liên tục vào mặt đá, coong coong không dứt, xác mục thi nằm la liệt khắp nơi, phần lớn đều chết không toàn thây, dấu vết để lại có chỗ lửa cháy ác liệt, có chỗ cây cỏ mọc tươi tốt bừng bừng, chỗ lại trọng trường tán loạn, chỗ thì hơi nước mù mịt.
Chạy qua mấy sân lớn, vòng qua vô số hành lang cung cấm, Lý Minh bị Ngư lão xách tới chính điện trung tâm, nơi đây rộng lớn đủ chứa vạn người, nóc điện điêu khắc đủ hình long lân quy phượng, mỗi con chuyển động nhẹ nhàng y như thật, nếu có bậc chí giả thổi hồn vào hình điêu khắc, e rằng bọn thần thú này sẽ oằn mình sống dậy.
Chính giữa điện lại treo một chiếc một chiếc chuông lớn, mặt chuông đen xám cũ kỹ đã không còn nhìn thấy hoa văn, tuy nhiên khí tức tỏa ra vô cùng kỳ dị, Lý Minh cảm tưởng như bản thân bị chiếc chuông phong bế toàn bộ khí tức, kể cả nguyên thần cũng không thoát, khiến hắn phải đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Kỳ dị hơn là mặt đất bên dưới chiếc chuông có vẽ tám cánh cửa to lớn hình bác giác chụm đầu vào nhau, trung tâm hình bác giác kia có cắm một cây gậy nhỏ, khí tức tỏa ra vô cùng tang thương, đạo khí tức này còn phủ lên cả chiếc chuông cũ treo ở phía trên, tạo nên một lớp màng mỏng mờ mịt vô hình.
Phía dưới tám cánh cửa giống như liên thông tới một thế giới khác, bị chiếc gậy nhỏ kia định lại ở đây, khí tức sền sệt phủ xuống. Dưới mỗi cánh cửa thi thoảng có tiếng gào thét nhấp nhô từng đợt xông phá lên trên, nhưng lập tức bị luồng khí tức sền sệt kia phủ xuống trấn áp.
Lý Minh tươi cười: “Hiểu tiên tử, Đế huynh, chúng ta lại gặp!”
Xung quang điện lúc này quây quần một đám người, bọn chúng đang ra sức tế lên bốn cỗ pháp bảo kỳ dị tấn công tám cánh cửa kia, ngoài Hiểu Băng Thanh cùng Đế Hoàn, dường như còn hai phe nhân mã nữa.
Ngư lão nhìn vào một vị lão nhân quần áo trắng toát nói: “Tiểu tử, ngươi là người của Yết Tử lão chó má?”
Vị lão nhân áo trắng gật đầu, không xem ba người mới tới vào đâu, khí tức lạnh lẽo như một khối băng, mà pháp bảo trên tay lão cũng vậy, một viên minh châu tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, không ngừng công phá vào đạo khí tức sền sệt tỏa ra từ cây gậy nhỏ kia.
Rèn lão khí tức hung ác, giơ lên búa lớn, chỉ thẳng vào mặt vị lão nhân áo trắng nói: “Thủy Hoàng Đảo chó má, đều đáng chết.”
“Ồ, vị huynh đài này khí tức rất quen, chúng ta đã từng gặp nhau?”, Lý Minh lại hướng một vị trung niên khoác trường bào đỏ hỏi, kẻ này khí tức cuồng dã, cầm một chiếc quạt lông cháy lên lửa đỏ hừng hực, ngọn lửa đang liếm liến tục vào bên trong hình bát giác, hình thành một dòng sông nhỏ cháy rực.
Nam tử trường bào đỏ cười lạnh: “Ngày đó tên Mo Sư già không tiếc hy sinh khí huyết kéo bản Vương từ Cửu U Vong Đài tới Man Hoang. Nếu không có bản Vương giúp sức, ngày đó tiểu tử ngươi cùng đừng hòng sống sót đi ra khỏi nơi quái quỷ kia.”
Lý Minh kinh ngạc nhớ lại, trận đánh ở Man Hoang Mộ Địa quả nhiên lão Mo Sư có triệu hồi hai đầu linh hồn Phượng hoàng từ Cửu U tới trợ chiến, về sau một đầu bị lão Diêm Vương trong lúc mơ hồ nhai mất, một đầu còn lại lúc lão Mo Sư bỏ mạng liền vỗ mông bay đi chính là tên nam tử trước mặt này. Chủ nhân chết, gã liền tháo chạy, lại nói lúc trước bị trọng hình dưới Cửu U, đương nhiên gã không phải phường tốt đẹp gì.
Rèn lão đương nhiên không thèm quan tâm tới đối phương là ai, lão cũng không thèm phí lời, một búa gõ xuống như thiên lôi áp đỉnh bổ tới vị lão nhân Thủy Hoàng Đảo, kéo theo tiếng nổ đì đùng.
Vị lão nhân kia cũng không phải tay vừa, pháp bảo tế lên thổi ra một trận hàn băng lạnh lẽo u u va vào khí thế của Rèn lão, khiến cho Rèn lão cảm thấy cánh tay như bị tê cứng đóng băng, không những vậy, băng phong còn đang tràn lên trên bả vai lão, ước chừng chỉ một chốc nữa cả người lão sẽ biến thành người tuyết.
Rèn lão vội vã lui lại đem bễ rèn sau lưng thổi phù đốt lên hừng hực lửa than xua tàn hàn khí, lão kinh ngạc nói: “Thủy Minh Châu?”
Xem ra viên minh châu trong tay lão nhân áo trắng kia đương nhiên là cực phẩm pháp bảo, không thua kém mấy kiện trấn binh của các tông môn chút nào, ít nhất phải là Địa cấp pháp bảo mới có uy lực cường hoành như vậy, nếu Lý Minh không có lão Ngư đang run cầm cập che chở, giờ này đương nhiên cũng đã biến thành một khối băng.
Ngư lão cũng trúng hàn khí, nhưng lão không cần dùng tới bễ rèn của Rèn lão, Ngư lão là trực tiếp lấy chiếc nón lá đội trên đầu của lão quạt nhẹ mấy cái, hàn khí bị lão nhẹ nhàng khu trừ không còn một sợi, thậm chí lão còn thò tay ra bắt lấy mốt sợi hàn khí vo tròn thành viên, giờ phút này, đám người kia đương nhiên nhìn hai lão với con mắt hoàn toàn khác.
Đế Hoàn ánh mắt mười phần e dè hỏi: “Lý chưởng môn, hai vị lão nhân gia đây là?”
Lý Minh xua tay cười xòa đáp: ”Trưởng bối nhà ta, trưởng bối nhà ta.”
Đế Hoàn nở một nụ cười gượng gạo, gã không hiểu vì sao tên Lý Minh này lại có lắm trưởng bối như vậy, chỉ mỗi lão Tả cùng lão Đinh đã làm cho hắn vô cùng đau đầu, La Độc chỉ một phút sơ sẩy mà bị hai lão trên hạ độc thủ, nay từ đâu lại mọc ra thêm hai lão nữa, thậm chí còn lợi hại mười phần.
Hiểu Băng Thanh khí chất cao ngạo, nhìn sâu vào mắt Lý Minh nói: “Lý Minh, ngươi đừng làm phiền ta, Bát Môn cấm chế hôm nay phải bị phá, kẻ nào cản đường đều phải chết.”
Nàng vừa nói xong, trường kiếm đã xuất khỏi vỏ, ngũ sắc quang mang đại thịnh phóng tới ba người Lý Minh, trường lực đảo lộn, kiếm quang lực lượng như núi lớn đè xuống khiến búa lớn trong tay Rèn lão trùng xuống.
“Tiểu nhi, khá.”, Rèn lão liền lao lên tiếp chiêu, búa lớn đập tới chấn cho Hiểu Băng Thanh lùi về sau liên tục, xét về mặt lực lượng thuần túy thì Rèn lão há lại sợ người.
Thấy vậy, Thủy Hoàng Đảo lão nhân liền quát Đế Hoàn cùng vị nam tử trường bào đỏ: “Các ngươi tiếp tục công phá Bát Môn.”
Cùng đó, lão tế Thủy Minh Châu tới tiếp cứu Hiểu Băng Thanh, nhiệt khí bễ rèn cùng hàn khí từ Thủy Minh Châu thiên sinh khắc chế chạm nhau liền lách tách hình thành một đạo vết nứt ngay giữa chính điện, không trung bị kéo một vệt dài phân cánh, một bên là băng phong, một bên là lửa đỏ.
“Bọn này rất khó chơi.”, Ngư lão vuốt râu suy tính.
“Ngư gia, ta biết lai lịch bọn hắn!”, Lý Minh thủ thỉ.
“Mau nói! Mau nói!”, Ngư lão sốt ruột, nếu lão biết danh tính mấy tên kia là con cái nhà ai thì chẳng tốn mấy công sức của lão.
Lý Minh tươi cười: “Cây gậy nhỏ kia là của ta.”
Ngư lão băn khoăn, đi tới đi lui, đoạn lão gật đầu đồng ý.
Lý Minh vẻ mặt không động mảy may, nhưng trong lòng vui như mở hội, nếu hắn đoán không lầm đoạn gậy kia ắt hẳn là Định Thần Châm, nếu đoạt tới tay hẳn là một kiện thần binh lợi khí đắc lực, điên đảo càn khôn.
“Ồ, Đế Hoàng chuyển thân, Vi Hoàng chuyển thân. Chà chà, cá lớn cá lớn, ta chuẩn bị mồi câu một chút.”, Ngư lão xoắn xuýt.
/150
|