Lý Minh một tay điều động thuyền giấy lao đi, sắc mặt đầy lo lắng, đầu xúc tu thủy quái không thể cản bước tên bạch ngọc Triệu gia, địch nhân chân đạp bích lục trường kiếm vẫn đang xé gió đuổi theo.
Dừng lại, chúng ta cùng hắn sống chết! - Hoàng Nam trừng mắt nhìn về phía sau, hắn muốn cá chết rách lưới, tên Triệu gia cùng lắm hơn bọn hắn một cái cảnh giới, nhân mã bên này chẳng ít, hắn nghĩ vẫn có cơ hội kết liễu tên mặt trắng kia, tuy nhiên Lý Minh cật lực ngăn cản, vẫn đang ào ào điều động linh khí chạy đi, từng nắm đan dược không ngừng ném vào miệng hắn, thi thoảng Lý Minh quay lại xuất côn huy động nước sông ào ào đập về địch nhân.
Một đạo bích lục kiếm khí lăng lệ từ phía sau chém tới, điệp thuyền chao đảo, màn hộ tráo mỗi lúc thêm mỏng, lung lay như sắp sụp đổ, ma khí từ con sông bắt đầu xâm lấn, Chính Minh tung chuỗi phật châu của hắn ra, phật quang tỏa phát đối đầu cùng ma khí, đám tiểu tang trên thuyền không ngớt miệng tụng kinh thúc dục phật lực.
Không ổn, nhanh lên bờ - Từ Thức hô to, điệp thuyền hộ tráo chuẩn bị sụp đổ, hắn cho điệp thuyền vào bờ để cả bọn vọt lên.
Vừa lúc bọn Lý Minh lên được bờ thì tên Triệu gia nam tử kia cũng đuổi tới nơi, khí tức hắn tỏa ra khóa chặt cả bọn, lục bích quang sắc tràn ra phủ kín cả một vùng không gian, ép bọn Lý Minh không thở nổi, cảm tưởng như bị ngàn vạn thảo mộc cuốn chặt không cách nào nhúc nhích. Tên nam tử thu trường kiếm sắc mặt hờ hững nhìn về phía bọn hắn, đây là ánh mắt khinh bỉ, là ánh mắt cao cao tại thượng, xem bọn hắn như sâu kiến nắm trong lòng bàn tay.
Lý Minh thấy vậy nộ khí xung thiên, nhưng hắn vẫn đang nhẫn nhịn giơ tay cản lại bọn Hoàng Nam, sự quan sát tinh tế nói cho hắn biết địch nhân có thể dễ dàng kết liễu bọn hắn, đặc biệt là thanh bích lục trường kiếm kia uy áp cực kỳ lớn, hơn nữa là lại phi hành pháp bảo, tối thiểu nhất phải là Địa Binh, chỉ thua kém một chút so với Tông môn Trấn Binh, nguy hiểm hơn có thể nó đã sinh ra linh tính, tự động chém giết đối thủ.
Các ngươi từ nay đi theo ta! - Bạch ngọc nam tử nhìn về bọn Lý Minh, vẻ mặt toát ra sự hài lòng, để hắn nhọc công đội mưa tầm tã đuổi mấy canh giờ, bản lĩnh cũng gọi là tạm được.
Một câu nói kích phát sự giận dữ tột cùng của Hoàng Nam, một đạo âm công gào thét bộc phát ập về phía tên nam tử, cả bọn đồng loạt cùng xông lên. Tên nam tử chân mày nhíu khẽ, bọn người này không muốn uống rượu mời, hắn rút trường kiếm nhẹ nhàng chấn tan âm công, bích lục quang sắc bạo phát, bọn Hoàng Nam lập tức cảm thấy như sa vào vũng lầy, di chuyển khó khăn cực kỳ, trọng lực trong khu vực bích lục quang sắc bị tên Triệu gia nam tử điệp gia tăng lên cả trăm lần, giống như ngàn vạn rễ cây níu chân cường giả, duy chỉ có Lý Minh tốc độ vẫn không đổi, tay xách trường côn, chân đạp tiểu long ảo diệu vận lực lao lên, hắn từng bị lão Tả Ao hành hạ như vậy không ít lần.
Lý Minh vung trường côn đập, một đạo Thái Cực Đồ to lớn chụp lên người tên nam tử, hắc bạch nhị khí ầm ầm nghiền ép khiến tên nam tử thoáng bối rối, trọng lực trong khu vực lục quang lập tức giảm mạnh. Nhân thời cơ, bọn Chính Minh nhanh chóng xuất chiêu, thiết phiến, phật châu, băng tiễn, cầm công đồng loạt chém về phía Triệu gia nam tử, khí thế dồn ép, tưởng chừng một chiêu liên thủ này có thể băm hắn thành trăm mảnh.
Nhưng đột nhiên quanh người tên nam tử kia tràn đầy sinh mệnh lực lượng, ngàn vạn thảo mộc đâm chồi nảy lộc lấy mắt thường có thể nhìn thấy, thảo mộc tỏa ra bừng bừng sức sống chống lại sức phát diệt của Thái Cực Đồ, thêm một loạt dây leo, vô số thảo thủ từ dưới đất mọc lên vươn tay dài chấn phá thái cực, thảo mộc bủa vây chém về phía bọn Lý Minh, Thái Cực Đồ bị sinh mệnh lực triệt tiêu dần ảm đạm.
Một góc khác, Phật châu của Chính Minh bị một đóa hoa khổng lồ chụp lấy, lục bích quang sắc lấn áp cả phật quang, Hoàng Nam âm công không xuyên nổi rừng thảo mộc sinh mệnh, chỉ còn Từ Thức thiết phiến ra sức tàn phá đám thảo mộc có đôi chút hiệu quả, nhưng chặt phá được đám này, lập tức mọc lên một đám khác, thảo mộc sinh trưởng không ngưng nghỉ, giống như mặt đất vì tên nam tử kia mà cung cấp vô tận sinh cơ.
Tên nam tử bị Diệt Phá Thái Cực Đồ bủa vây dần bình tĩnh lại, hắn bắt pháp quyết chỉ trường kiếm xuống mặt đất, lục bích quang mang tản ra, sinh mệnh lực từ Man Hoang bát phương hướng người hắn tụ tập, cây cối mấy dặm xung quanh dần khô héo, bọn thảo yêu man thú sợ hãi nằm rạp xuống mặt đất, dần dà cũng khô héo thành xác khô như bọn thảo mộc xung quanh, chỉ còn một nhúm da bọc xương chết thảm. Bích lục quang sắc trông càng đậm màu thấy rõ, tên nam tử chỉ trường kiếm lên thiên không, quang sắc ào ào tụ tập về phía thanh kiếm, Lý Minh lúc này mất hẳn liên hệ với Thái Cực Đồ, âm dương nhị khí chẳng thể câu thông, thái cực đồ nhanh chóng tan rã.
Bầu trời vẫn mưa tầm tã, một tiếng sét chấn động mang tai, hàng ngàn côn ảnh đồng loạt giáng xuống tên nam tử, hỗn độn khí tức lờ mờ ẩn hiện, một đạo khổng lồ sóng âm giống như lôi đình bổ xuống, Hỗn Độn Lôi Âm một chiêu mạnh nhất được Lý Minh thi triển, sinh mệnh thảo mộc bị chấn dập nát bay lả tả, bích lục quang sắc ảm đạm tới thê lương, tên nam tử khóe miệng vương một tia máu chống kiếm ôm đầu, Lý Minh không khá hơn là bao, hắn bị bích lục quang sắc phản chấn cũng thương thế không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đau nhức như sắp vỡ nát, chân bước lảo đảo.
Điii! - Lý Minh quát, cả đám vọt đi, địch nhân mạnh mẽ thái quá, bọn hắn ai nấy trọng thương không chống cự được bao lâu nữa.
Muốn đi? - Tên Triệu gia nam tử quát, ánh mắt có chút tức giận, đã rất lâu mới có người đả thương hắn.
Trường kiếm huy động, bầu trời ngàn vạn thảo mộc hư ảnh xuất hiện, cả một cánh rừng rộng lớn xuất hiện trên không, sinh mệnh lực tràn lan bủa vây hướng Lý Minh chạy trốn, một tên tiểu tăng chậm nhất bị một cây thảo mộc hư ảnh hóa thực quấn rễ siết nát kêu la thảm thiết biến thành một bãi máu, chỉ một lát bọn Lý Minh lại chuẩn bị nằm gọn trong bích lục quang mang của địch nhân.
Các ngươi đi trước. - Đột nhiên Chính Minh dứt khoát quay lại, dẫn theo số tăng nhân còn lại ném chuỗi phật châu sáng rực, vận dụng phật lực cản bước địch nhân.
Lý Minh chậm lại suy tính một chút rồi tiếp tục dẫn huynh đệ vọt đi bỏ mặc Chính Minh, phía sau đám tăng nhân từng người nhanh chóng ngã gục ngăn cản thanh trường kiếm, máu tươi quyện cùng nước mưa chảy đỏ cả mặt đất Man Hoang.
Chính Minh cà sa rách rưới, chân tay bị dây leo khóa chặt, miệng đầy bọt máu vẫn đang niệm mô phật siêu độ cho bọn tăng nhân huynh đệ chết thảm xung quanh, có người nát bét chỉ còn một góc cà sa, có người thân xác trực tiếp bị yêu mộc hấp thụ biến thành phân bón chỉ còn trơ lại một đống cốt.
Tên nam tử đăm chiêu cầm chuỗi phật châu trong tay, vũ khí của Chính Minh tựa như hắn đã thấy qua, một cổ khí trứ danh của Phật Giới, giống từng chi tiết từ phật văn tới niệm lực, chẳng qua của Chính Minh chỉ là hàng phỏng chế, nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy này có thể phỏng chế Phật Giới cổ khí cũng không phải hạng tầm thường. Hắn chợt nhớ tới sư môn căn dặn, Hoang Giới địch nhân ngày xưa còn tồn tại một nhánh cổ tộc bách nghệ tinh thông, hẳn là chuỗi phật châu này xuất xứ từ đó.
Ngươi có thể theo ta làm tôi tớ hoặc chết. - Tên nam tử nhìn Chính Minh hờ hững.
Ta muốn chôn cất huynh đệ, sau đó ta sẽ theo ngươi”- Chính Minh chầm chậm đáp.
Tên nam tử gật đầu thả người, Chính Minh trước mặt hắn chẳng thể làm nên cơ sự gì, cái hắn muốn là Lý Minh và đoạn thần cốt, Lý Minh thực lực không yếu đáng để hắn thưởng thức, chỉ tiếc một điều Lý Minh lại bỏ huynh đệ hắn chạy đi, người như vậy ắt không dùng được dài lâu, vậy nên Chính Minh cũng chẳng còn mấy giá trị lợi dụng, dù sao tên tăng nhân này thực lực cũng khá, sau này còn nhiều việc một mình hắn không thể cáng đáng hết.
Chính Minh xếp bằng chắp tay gõ mõ cóc cóc, miệng tụng niệm Vãng Sinh Kinh, bấy giờ mưa tạnh, tiếng mõ theo gió vọng vào vách núi vang xa một lát sau dội về, đều đều như lời độ siêu cho kiếp người bất hạnh khổ ải, Chính Minh thương cảm muốn liều mình đồng quy vô tận cùng địch nhân, kết thúc trần thế bi ai, trả thù cho huynh đệ hắn.
Có chỗ không đúng, Chính Minh đang tụng kinh chợt phát hiện sự lạ, cứ mười mấy nhịp mõ của hắn lại xuất hiện một lần không có tiếng vọng vang trở lại, lâu dần hắn mới phát hiện. Chính Minh bừng tỉnh, Phật lực được hắn ầm thầm huy động, chuỗi phật châu bị tên nam tử vứt một bên khẽ nhúc nhích trở về tay hắn, Phật châu đột ngột bừng sáng, phật sắc quang mang chiếu rọi lấn át ánh mặt trời, một tôn phật đà ngàn vạn tay khổng lồ hiện ra, Thiên Thủ Hàng Ma một chiêu đập về tên Triệu gia nam tử.
Quá bất ngờ, tên nam tử vội vã quay lưng về phía tôn thiên thủ phật đà, trường kiếm sau lưng bạo phát bích lục quang mang xuất khỏi vỏ, mấy chục đạo kiếm khí vô hình chấn nát thiên thủ chưởng của tôn phật đà, bích lục quang sắc nghiền ép tôn phật ảm đạm, Chính Minh ắt hẳn phải chết.
Nhưng đúng lúc này Lý Minh xuất hiện, tay trái hắn ném ra cây Cổ Điêu Tử Vũ, chân đạp Âm Dương Long Vân Bộ, song thủ đánh ra ngàn vạn long ảnh, một chiêu Thiên Long Đoạt Vận hướng người Chính Minh chộp đi. Tên nam tử còn chưa kịp quay người đã bị một trời tử sắc hỏa diễm chụp tới, tử sắc hỏa diễm thiêu đốt thiên không, không khí nóng ran tới mức bóp méo không gian cong queo, cây cối đất đá dưới chân nóng chảy thành dung nham, tôn phật đà cùng bích lục quang mang bị đốt cũng cháy hừng hực.
Tên Triệu gia nam tử sắc mặt hoảng hốt lo lắng, trên đầu hắn một cây lông vũ tử sắc đang bừng bừng thiêu đốt, hắn cắn răng xuất động trường kiếm xoay tít trên đầu, sinh mệnh lực từ trường kiếm ào ào phóng xuất, ngàn vạn thảo mộc bị tử hỏa đốt cháy, sinh mệnh lực dần không chống nổi, tử hỏa thiếu đốt khiến đầu óc hắn dần mê muội, hắn cắn lưỡi phun máu phóng xuất ra hồn binh, một đạo kiếm mang tinh thần khí tức chớp mắt hợp vào bích lục trường kiếm trên tay khiến uy lực thanh kiếm đại tăng, trường kiếm phóng xuất ngàn vạn kiếm khí băm nát không gian, cây tử vũ cũng bị một đạo lăng lệ kiếm khí chém tan, hỏa diễm một lát sau mới tắt hẳn.
Triệu gia nam tử loạng choạng chống trường kiếm đứng nhìn, áo quần tóc tai cháy xém, da thịt bong tróc, tinh thần suy hao, hắn trông như một con chuột thui. Địch nhân vừa nãy đã xách tên tăng nhân chạy mất, đây là bài học nhớ đời của hắn, hắn đã qua khinh thường nhân mã nơi này.
Dừng lại, chúng ta cùng hắn sống chết! - Hoàng Nam trừng mắt nhìn về phía sau, hắn muốn cá chết rách lưới, tên Triệu gia cùng lắm hơn bọn hắn một cái cảnh giới, nhân mã bên này chẳng ít, hắn nghĩ vẫn có cơ hội kết liễu tên mặt trắng kia, tuy nhiên Lý Minh cật lực ngăn cản, vẫn đang ào ào điều động linh khí chạy đi, từng nắm đan dược không ngừng ném vào miệng hắn, thi thoảng Lý Minh quay lại xuất côn huy động nước sông ào ào đập về địch nhân.
Một đạo bích lục kiếm khí lăng lệ từ phía sau chém tới, điệp thuyền chao đảo, màn hộ tráo mỗi lúc thêm mỏng, lung lay như sắp sụp đổ, ma khí từ con sông bắt đầu xâm lấn, Chính Minh tung chuỗi phật châu của hắn ra, phật quang tỏa phát đối đầu cùng ma khí, đám tiểu tang trên thuyền không ngớt miệng tụng kinh thúc dục phật lực.
Không ổn, nhanh lên bờ - Từ Thức hô to, điệp thuyền hộ tráo chuẩn bị sụp đổ, hắn cho điệp thuyền vào bờ để cả bọn vọt lên.
Vừa lúc bọn Lý Minh lên được bờ thì tên Triệu gia nam tử kia cũng đuổi tới nơi, khí tức hắn tỏa ra khóa chặt cả bọn, lục bích quang sắc tràn ra phủ kín cả một vùng không gian, ép bọn Lý Minh không thở nổi, cảm tưởng như bị ngàn vạn thảo mộc cuốn chặt không cách nào nhúc nhích. Tên nam tử thu trường kiếm sắc mặt hờ hững nhìn về phía bọn hắn, đây là ánh mắt khinh bỉ, là ánh mắt cao cao tại thượng, xem bọn hắn như sâu kiến nắm trong lòng bàn tay.
Lý Minh thấy vậy nộ khí xung thiên, nhưng hắn vẫn đang nhẫn nhịn giơ tay cản lại bọn Hoàng Nam, sự quan sát tinh tế nói cho hắn biết địch nhân có thể dễ dàng kết liễu bọn hắn, đặc biệt là thanh bích lục trường kiếm kia uy áp cực kỳ lớn, hơn nữa là lại phi hành pháp bảo, tối thiểu nhất phải là Địa Binh, chỉ thua kém một chút so với Tông môn Trấn Binh, nguy hiểm hơn có thể nó đã sinh ra linh tính, tự động chém giết đối thủ.
Các ngươi từ nay đi theo ta! - Bạch ngọc nam tử nhìn về bọn Lý Minh, vẻ mặt toát ra sự hài lòng, để hắn nhọc công đội mưa tầm tã đuổi mấy canh giờ, bản lĩnh cũng gọi là tạm được.
Một câu nói kích phát sự giận dữ tột cùng của Hoàng Nam, một đạo âm công gào thét bộc phát ập về phía tên nam tử, cả bọn đồng loạt cùng xông lên. Tên nam tử chân mày nhíu khẽ, bọn người này không muốn uống rượu mời, hắn rút trường kiếm nhẹ nhàng chấn tan âm công, bích lục quang sắc bạo phát, bọn Hoàng Nam lập tức cảm thấy như sa vào vũng lầy, di chuyển khó khăn cực kỳ, trọng lực trong khu vực bích lục quang sắc bị tên Triệu gia nam tử điệp gia tăng lên cả trăm lần, giống như ngàn vạn rễ cây níu chân cường giả, duy chỉ có Lý Minh tốc độ vẫn không đổi, tay xách trường côn, chân đạp tiểu long ảo diệu vận lực lao lên, hắn từng bị lão Tả Ao hành hạ như vậy không ít lần.
Lý Minh vung trường côn đập, một đạo Thái Cực Đồ to lớn chụp lên người tên nam tử, hắc bạch nhị khí ầm ầm nghiền ép khiến tên nam tử thoáng bối rối, trọng lực trong khu vực lục quang lập tức giảm mạnh. Nhân thời cơ, bọn Chính Minh nhanh chóng xuất chiêu, thiết phiến, phật châu, băng tiễn, cầm công đồng loạt chém về phía Triệu gia nam tử, khí thế dồn ép, tưởng chừng một chiêu liên thủ này có thể băm hắn thành trăm mảnh.
Nhưng đột nhiên quanh người tên nam tử kia tràn đầy sinh mệnh lực lượng, ngàn vạn thảo mộc đâm chồi nảy lộc lấy mắt thường có thể nhìn thấy, thảo mộc tỏa ra bừng bừng sức sống chống lại sức phát diệt của Thái Cực Đồ, thêm một loạt dây leo, vô số thảo thủ từ dưới đất mọc lên vươn tay dài chấn phá thái cực, thảo mộc bủa vây chém về phía bọn Lý Minh, Thái Cực Đồ bị sinh mệnh lực triệt tiêu dần ảm đạm.
Một góc khác, Phật châu của Chính Minh bị một đóa hoa khổng lồ chụp lấy, lục bích quang sắc lấn áp cả phật quang, Hoàng Nam âm công không xuyên nổi rừng thảo mộc sinh mệnh, chỉ còn Từ Thức thiết phiến ra sức tàn phá đám thảo mộc có đôi chút hiệu quả, nhưng chặt phá được đám này, lập tức mọc lên một đám khác, thảo mộc sinh trưởng không ngưng nghỉ, giống như mặt đất vì tên nam tử kia mà cung cấp vô tận sinh cơ.
Tên nam tử bị Diệt Phá Thái Cực Đồ bủa vây dần bình tĩnh lại, hắn bắt pháp quyết chỉ trường kiếm xuống mặt đất, lục bích quang mang tản ra, sinh mệnh lực từ Man Hoang bát phương hướng người hắn tụ tập, cây cối mấy dặm xung quanh dần khô héo, bọn thảo yêu man thú sợ hãi nằm rạp xuống mặt đất, dần dà cũng khô héo thành xác khô như bọn thảo mộc xung quanh, chỉ còn một nhúm da bọc xương chết thảm. Bích lục quang sắc trông càng đậm màu thấy rõ, tên nam tử chỉ trường kiếm lên thiên không, quang sắc ào ào tụ tập về phía thanh kiếm, Lý Minh lúc này mất hẳn liên hệ với Thái Cực Đồ, âm dương nhị khí chẳng thể câu thông, thái cực đồ nhanh chóng tan rã.
Bầu trời vẫn mưa tầm tã, một tiếng sét chấn động mang tai, hàng ngàn côn ảnh đồng loạt giáng xuống tên nam tử, hỗn độn khí tức lờ mờ ẩn hiện, một đạo khổng lồ sóng âm giống như lôi đình bổ xuống, Hỗn Độn Lôi Âm một chiêu mạnh nhất được Lý Minh thi triển, sinh mệnh thảo mộc bị chấn dập nát bay lả tả, bích lục quang sắc ảm đạm tới thê lương, tên nam tử khóe miệng vương một tia máu chống kiếm ôm đầu, Lý Minh không khá hơn là bao, hắn bị bích lục quang sắc phản chấn cũng thương thế không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đau nhức như sắp vỡ nát, chân bước lảo đảo.
Điii! - Lý Minh quát, cả đám vọt đi, địch nhân mạnh mẽ thái quá, bọn hắn ai nấy trọng thương không chống cự được bao lâu nữa.
Muốn đi? - Tên Triệu gia nam tử quát, ánh mắt có chút tức giận, đã rất lâu mới có người đả thương hắn.
Trường kiếm huy động, bầu trời ngàn vạn thảo mộc hư ảnh xuất hiện, cả một cánh rừng rộng lớn xuất hiện trên không, sinh mệnh lực tràn lan bủa vây hướng Lý Minh chạy trốn, một tên tiểu tăng chậm nhất bị một cây thảo mộc hư ảnh hóa thực quấn rễ siết nát kêu la thảm thiết biến thành một bãi máu, chỉ một lát bọn Lý Minh lại chuẩn bị nằm gọn trong bích lục quang mang của địch nhân.
Các ngươi đi trước. - Đột nhiên Chính Minh dứt khoát quay lại, dẫn theo số tăng nhân còn lại ném chuỗi phật châu sáng rực, vận dụng phật lực cản bước địch nhân.
Lý Minh chậm lại suy tính một chút rồi tiếp tục dẫn huynh đệ vọt đi bỏ mặc Chính Minh, phía sau đám tăng nhân từng người nhanh chóng ngã gục ngăn cản thanh trường kiếm, máu tươi quyện cùng nước mưa chảy đỏ cả mặt đất Man Hoang.
Chính Minh cà sa rách rưới, chân tay bị dây leo khóa chặt, miệng đầy bọt máu vẫn đang niệm mô phật siêu độ cho bọn tăng nhân huynh đệ chết thảm xung quanh, có người nát bét chỉ còn một góc cà sa, có người thân xác trực tiếp bị yêu mộc hấp thụ biến thành phân bón chỉ còn trơ lại một đống cốt.
Tên nam tử đăm chiêu cầm chuỗi phật châu trong tay, vũ khí của Chính Minh tựa như hắn đã thấy qua, một cổ khí trứ danh của Phật Giới, giống từng chi tiết từ phật văn tới niệm lực, chẳng qua của Chính Minh chỉ là hàng phỏng chế, nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy này có thể phỏng chế Phật Giới cổ khí cũng không phải hạng tầm thường. Hắn chợt nhớ tới sư môn căn dặn, Hoang Giới địch nhân ngày xưa còn tồn tại một nhánh cổ tộc bách nghệ tinh thông, hẳn là chuỗi phật châu này xuất xứ từ đó.
Ngươi có thể theo ta làm tôi tớ hoặc chết. - Tên nam tử nhìn Chính Minh hờ hững.
Ta muốn chôn cất huynh đệ, sau đó ta sẽ theo ngươi”- Chính Minh chầm chậm đáp.
Tên nam tử gật đầu thả người, Chính Minh trước mặt hắn chẳng thể làm nên cơ sự gì, cái hắn muốn là Lý Minh và đoạn thần cốt, Lý Minh thực lực không yếu đáng để hắn thưởng thức, chỉ tiếc một điều Lý Minh lại bỏ huynh đệ hắn chạy đi, người như vậy ắt không dùng được dài lâu, vậy nên Chính Minh cũng chẳng còn mấy giá trị lợi dụng, dù sao tên tăng nhân này thực lực cũng khá, sau này còn nhiều việc một mình hắn không thể cáng đáng hết.
Chính Minh xếp bằng chắp tay gõ mõ cóc cóc, miệng tụng niệm Vãng Sinh Kinh, bấy giờ mưa tạnh, tiếng mõ theo gió vọng vào vách núi vang xa một lát sau dội về, đều đều như lời độ siêu cho kiếp người bất hạnh khổ ải, Chính Minh thương cảm muốn liều mình đồng quy vô tận cùng địch nhân, kết thúc trần thế bi ai, trả thù cho huynh đệ hắn.
Có chỗ không đúng, Chính Minh đang tụng kinh chợt phát hiện sự lạ, cứ mười mấy nhịp mõ của hắn lại xuất hiện một lần không có tiếng vọng vang trở lại, lâu dần hắn mới phát hiện. Chính Minh bừng tỉnh, Phật lực được hắn ầm thầm huy động, chuỗi phật châu bị tên nam tử vứt một bên khẽ nhúc nhích trở về tay hắn, Phật châu đột ngột bừng sáng, phật sắc quang mang chiếu rọi lấn át ánh mặt trời, một tôn phật đà ngàn vạn tay khổng lồ hiện ra, Thiên Thủ Hàng Ma một chiêu đập về tên Triệu gia nam tử.
Quá bất ngờ, tên nam tử vội vã quay lưng về phía tôn thiên thủ phật đà, trường kiếm sau lưng bạo phát bích lục quang mang xuất khỏi vỏ, mấy chục đạo kiếm khí vô hình chấn nát thiên thủ chưởng của tôn phật đà, bích lục quang sắc nghiền ép tôn phật ảm đạm, Chính Minh ắt hẳn phải chết.
Nhưng đúng lúc này Lý Minh xuất hiện, tay trái hắn ném ra cây Cổ Điêu Tử Vũ, chân đạp Âm Dương Long Vân Bộ, song thủ đánh ra ngàn vạn long ảnh, một chiêu Thiên Long Đoạt Vận hướng người Chính Minh chộp đi. Tên nam tử còn chưa kịp quay người đã bị một trời tử sắc hỏa diễm chụp tới, tử sắc hỏa diễm thiêu đốt thiên không, không khí nóng ran tới mức bóp méo không gian cong queo, cây cối đất đá dưới chân nóng chảy thành dung nham, tôn phật đà cùng bích lục quang mang bị đốt cũng cháy hừng hực.
Tên Triệu gia nam tử sắc mặt hoảng hốt lo lắng, trên đầu hắn một cây lông vũ tử sắc đang bừng bừng thiêu đốt, hắn cắn răng xuất động trường kiếm xoay tít trên đầu, sinh mệnh lực từ trường kiếm ào ào phóng xuất, ngàn vạn thảo mộc bị tử hỏa đốt cháy, sinh mệnh lực dần không chống nổi, tử hỏa thiếu đốt khiến đầu óc hắn dần mê muội, hắn cắn lưỡi phun máu phóng xuất ra hồn binh, một đạo kiếm mang tinh thần khí tức chớp mắt hợp vào bích lục trường kiếm trên tay khiến uy lực thanh kiếm đại tăng, trường kiếm phóng xuất ngàn vạn kiếm khí băm nát không gian, cây tử vũ cũng bị một đạo lăng lệ kiếm khí chém tan, hỏa diễm một lát sau mới tắt hẳn.
Triệu gia nam tử loạng choạng chống trường kiếm đứng nhìn, áo quần tóc tai cháy xém, da thịt bong tróc, tinh thần suy hao, hắn trông như một con chuột thui. Địch nhân vừa nãy đã xách tên tăng nhân chạy mất, đây là bài học nhớ đời của hắn, hắn đã qua khinh thường nhân mã nơi này.
/150
|